Giang Duy lần đầu nghe cái tên Lý Hiên này là lúc tâm tình đang cực kì bất hảo.
Cái tên hỗn đản Lý Hiên này từ đâu chui ra trêu chọc hắn, cái người này, nga, sai rồi, là cái tên này xuất hiện thật không đúng lúc đi.
Hắn chính là đang phiền muộn muốn viết bài nghiên cứu làm sao vừa đầy đủ, vừa hấp dẫn, làm cho cấp trên tin tưởng hắn giao cho hắn vụ bắt tên trộm. Thế mà lúc đem tên trộm kia đẩy lên phía trước lại bị nước bẩn vô tình tạt trúng, thật là mất hứng quá đi…
Thế mà vẫn có người khăng khăng là hắn quá nhàn rỗi, bắt hắn phải tham gia mấy cái cuộc hội thảo Bát quái linh tinh gì đó, mà cái người chịu trách nhiệm của hội thảo tự nhiên làm hắn không có ấn tượng tốt chính là Lý Hiên a.
“Trời ạ, Đông cảnh chính là cảnh sát sơn dã Lý Hiên đây sao! Dương Đằng của Nam sở đang tính làm gì đây? Biến qua một bên đi! Hắn nếu như thấy Lý Hiên 80% là sẽ quỳ gối dưới quần âu của anh! Ta chưa có gặp qua nam nhân nào đẹp trai như thế cả…Mắt ra mắt, mũi ra mũi a…”
Trong văn phòng lớn, nữ cảnh sát Lý thao thao bất tuyệt giảng giải về những điều mắt thấy tai nghe của nàng.
Giang Duy không nhịn nổi bực mình cắt ngang lời nói của nàng: “Ngươi đã nhìn thấy ai mắt mũi hòa làm một chưa, hắn là quái vật chắc?” Thực có lỗi, ta nghĩ tới là đã muốn nôn rồi, miêu tả của nàng thật sự rất kì dị…Lão sư dạy ngữ văn cho nàng cần phải tự mình kiểm điểm đi a.
Vung tay cao lên, Lý tiểu thư căn bản mặc kệ câu văn của nàng có gì kì lạ: “Có thể so sánh sao? Đầu, ngươi không phải ghen tị đấy chứ? Cũng đúng thôi, nhìn ánh mắt ngươi kìa, là ao tù nước đọng1, xem Lý Hiên a, đôi mắt sáng ngời rất có hồn a! Trông miệng ngươi xem, mỏng dính lại trắng bệch, nhìn Lý Hiên a, dày mỏng vừa phải, lại có điểm gợi cảm a!”
Lý tiểu thư kích động vô cùng, vô bàn đen đét, tỏa ra khí thế nữ vương.
Ai…Giang Duy im lặng thở dài, hắn làm sao lại dẫn tới một một đội viên ham sắc như này chứ?
Hắn ao tù nước đọng? Nếu không phải vất vả làm cái nghiên cứu chết tiệt kia cả đêm, hắn sao có thể tinh thần suy sụp như này?
“Ngươi không phải nói con người không thể chỉ xem qua vẻ ngoài mà phải cả bên trong sao?
Nha đầu chết tiệt kia, ỷ vào sau lưng có người chống đỡ mà ngang nhiên trong giờ lười biếng không nói, lại còn quấy rầy đồng nghiệp chăm chỉ (?) nữa, thật là tội ác tày trời a! Hắn muốn tìm thủ trưởng khiếu nại!
“Cái chính là ở đây này!” Lý Tu bất mãn phủi phủi vai hắn, vẫn còn hậm hực vì câu hỏi của hắn… = = “Sớm để làm chi a? Cả nhà Lý Hiên đều tốt nghiệp đại học cảnh sát Phúc Kiến, vứt bỏ vinh hoa nơi thành thị, mò về cái trấn nhỏ tồi tàn này của chúng ta, đây không phải là tinh thần vĩ đại sao? Vừa có tâm lại đẹp trai, vậy mà lại đến đông trấn chúng ta! Đầu, ngươi nói có đúng là ông trời bỏ quên cái bánh nhân thịt ngon lành kia không?”
Chờ Lý Tu hết kích động, một lúc lâu sau Giang Duy mới hồi ứng, ngoảnh lại, có giỏi thì lên mạng xin viện trợ đi – ta sẽ chia một phần giải thưởng nghiên cứu sách cho!
“Đầu! Người không chuyên tâm nghe ta nói a!”
Bản mo-rát, chình là phần sách nghiên cứu mà hắn đang vướng mắc, rõ ràng là thủa nhỏ không được dạy dỗ đủ nha…
Tà tâm lại gần, tại tai Giang Duy mà hét lớn, làm hắn thiếu chút nữa bay mất tam hồn tứ phách.
Cái người này Giang Duy cũng chẳng buồn chạm đến….Dựa vào cái gì a! Chỉ vì các đội viên khác đều đã đi tuần cả rồi, bắt hắn ở lại đây tiếp nữ nhân này nổ pháo? “Lý Tu!” Hắn cắn răng, trừng mắt.
“Hắn đẹp trai với ngươi cũng không can hệ!” Chớ quên! Lát nữa nhất định phải quỳ gối trước hắn đấy!” Đúng là nha đầu hám sắc mà, nói không chừng đã đem thân thể của Dương Đằng đem ném đi vạn dặm rồi cũng nên?
Với Dương Đằng, hắn dâng lên một sự thương cảm….Hắn thế nào lại ngắm trúng một nha đầu lăng nhăng thế này….
“A aaaa!!!” Lý Tu kích động che hai tai lại điên cuồng lắc đầu, “Ta không nghe, ta không nghe! Giang Duy ngươi là cái đồ bại hoại!” Làm sao để đem cô nương này trở về hiện thực được đây? Nàng chắc đang lên kế hoạch làm một màn anh hùng cứu mĩ nhân rồi lấy thân báo đáp đây mà! Nàng định giả bộ kinh hãi ở trong phòng rồi….aaa! Không nên, đừng bắt ta làm mà!
“Giang Duy, ngươi nhớ kĩ cho ta! Ta muốn nói lão ba là ngươi làm bậy!”
“A? Đừng mà….” Giang Duy còn chưa kịp nói gì bào chữa, Lý Tu đã nhanh chóng bỏ chạy rồi….
Chỗ dựa của nàng = lão ba nàng = thủ trưởng!
Cái bài nghiên cứu này nhất định sẽ lại tăng thêm đến năm nghìn từ rồi… = =
Lý Hiên a Lý Hiên… Nhất định là mầm họa rồi…Lớn lên đẹp trai thì có ích gì? Có thể giúp đem bài nghiên cứu viết cho xong, ta ba bữa đều thắp nhang cho ngươi!
Tám giờ sáng, hôm nay hắn không đến trực sớm cho nên có thời gian đem cục cưng Giang Hoài tới nhà trẻ, mọi khi đều là nhờ bác gái dưới lầu giúp, ai bảo hắn là mồ côi cha mẹ chứ…. T T gạt đi giọt lệ cay đắng a…
Nói đến đây, không thể không nhắc đến nam diễn viên chính thứ ba của chúng ta, học trò Giang Hoài a. Tục ngữ nói thật đúng a, ngạt trúc hảo duẩn2. Tuy rằng Giang Duy lớn lên dung mạo không xuất sắc ( ít nhất thù Lý Tu cô nương theo hắn đã ba năm, cũng không có cùng hắn phát sinh cái tình yêu văn phòng…) Nhưng tiểu hài tử Giang Hoài kia lớn lên thực khả ái nha!
Giang Hoài so với bàn cùng lứa, vừa đẹp trai, vừa thông mình hơn. Người lớn trông Giang Hoài, vừa khả ái lại hiểu chuyện, hơn nữa tiểu tử này miệng lưỡi còn ngọt như mía lùi nữa a. Thấy thúc thúc thì kêu ca ca, gặp bác gái thì gọi tỷ tỷ. Trước mặt các bà bác da dẻ nhăn nheo cùng khu cũng có thể mở lớn mắt nói xạo kêu người ta là dì… Lừa được một đám thúc thúc, thím, cụ già, bà bác tâm hoa nộ phóng3, hận không thể đem hắn về nhà mình dưỡng…
Cho nên nói, con người a, có tí nhan sắc là có thể quyết định nhiều chuyện nha!
Hôm nay, Giang Hoài mặc một bộ cao bồi, lại càng dễ thương khủng khiếp, ngoảnh đầu lại càng đẹp a.
“Tối ăn gì a?”
“Tùy ý”
“Thịt bò?”
“Không được”
“Thịt lợn?”
“Không nên”
“Thịt chó?”
“Càng không được”
“…Vậy rốt cục là ăn gì đây?”
“Tùy ý a”
Lại một phen trưng cầu dân ý, Giang Duy không khỏi trong lòng mắng, ranh con, trước mặt người ta thì giả bộ tốt đẹp, ta vừa tới thì thiêu tam thiêu tứ4, ghét đủ thứ…Hắn đúng là làm cha thất bại rồi a… T T tiếp tục gạt lệ…
Dạo quanh một vòng khu chợ, cái gì cũng chưa mua, không mua thì so, đại thẩm mua rau kia hướng ta cười gì chứ?…
Tuổi trẻ tài cao (ta chém a) ….Nhìn gì a…
“Cha, ngươi xem”
“Hả?” Nhìn theo hướng hài tử chỉ, có một chiếc xe tuần cảnh đỗ ở ven đường, chắc là đồng nghiệp đang làm nhiệm vụ chứ gì…Ôi chao, sao trông quen thuộc thế nhỉ? Không đúng, nam nhân kia là ai a?
Hé ra khuôn mặt lạ, đẹp, thu hút cái nhìn của mọi người xung quanh, nhưng lại khiến người ta thấy áp lực.
Vẻ mặt đó, tuần cảnh của Đông sở…Chẳng lẽ là…
“A, Lý Hiên thúc thúc…Cha, chúng ta có nên qua đó chào hỏi?”
Giang Duy trong lòng còn đang suy đoán, Giang Hoài trái lại chạy tới bám vào người kia…
Ô, chờ chút, “Giang Duy (này bạn nghi tác giả viết nhầm quá), ngươi quen người kia sao?”
Đông sở, hắn còn chưa thấy quá, Giang Hoài sao có thể biết được a?
“Hôm trước Lý Tu tỷ tỷ tới đón ta thì bắt gặp a.” Tu tỷ tỷ tâm tình vui vẻ còn mua hắn que kem nữa a.
“Lý Tu…” Nha đầu kia! Cư nhiên lại tìm con hắn để tiếp cận Lý Hiên?!
Tình cờ? Ai tin chứ?! Đông trấn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, làm sao nàng cùng Dương Đằng lại may mắn gặp phải được?
“Sau này tránh xa nàng một chút…” Cận mặc giả hắc5 a…Ai biết ở gần cái người ham sắc này rồi sẽ ra sao chứ…
“Nga…” Giang Hoài tâm tư sớm đã nghĩ tới chuyện khác, “Cha, tối nay mình ăn sủi cả đùm thịt đi…”
“Ừ” Giang Duy nhìn lướt qua nam nhân đằng kia, kéo hài tử của mình hướng hàng sủi cảo mà đi.
Nhìn qua kể cũng không tệ, bất quá Lý Tu cũng không có khoa trương a.
Nhưng mà, một tiểu tử tốt như vậy, làm sao lại bị điều về cái nơi thâm sơn cùng cốc như này chứ?
Ai, tuổi trẻ đúng là vẫn hơn, vừa mới tốt nghiệp đại học, cùng lắm mới hai ba, hai bốn tuổi không phải sao?
Bất quá cũng chỉ kém hắn có ba, bốn tuổi thôi, sao hắn lại thấy cách biệt đến vậy?
Muốn trở lại tuổi trẻ quá a….Mà không được vì hắn đã là cha của một hài tử sáu tuổi, đã là một lão thái rồi a…
Quyết định a, tối đến xem là được rồi…
Ngay khi Giang Duy xoay mình, trong nháy mắt, Lý Hiên ngoảnh lại nhìn thoáng qua phía bọn họ, nhưng ngay lập tức tiếp tục làm việc.
Hai người lần đầu gặp mặt, cũng chỉ là thoáng qua, không phải thâm tình đối diện, song lưu lại trong người kia một hình bóng.
Hết chương 1
Chú thích:
1: ao tù nước đọng: chắc ý chỉ mắt thâm quầng
2: ngạt trúc hảo duấn: tre xấu sinh măng non a
3: tâm hoa nộ phóng: nôm na là phổng mũi =))
4: thiêu tam thiêu tứ: chắc giống với kén cá chọn canh ấy
5: Cận mặc giả hắc: giống gần mực thì đen
Cái tên hỗn đản Lý Hiên này từ đâu chui ra trêu chọc hắn, cái người này, nga, sai rồi, là cái tên này xuất hiện thật không đúng lúc đi.
Hắn chính là đang phiền muộn muốn viết bài nghiên cứu làm sao vừa đầy đủ, vừa hấp dẫn, làm cho cấp trên tin tưởng hắn giao cho hắn vụ bắt tên trộm. Thế mà lúc đem tên trộm kia đẩy lên phía trước lại bị nước bẩn vô tình tạt trúng, thật là mất hứng quá đi…
Thế mà vẫn có người khăng khăng là hắn quá nhàn rỗi, bắt hắn phải tham gia mấy cái cuộc hội thảo Bát quái linh tinh gì đó, mà cái người chịu trách nhiệm của hội thảo tự nhiên làm hắn không có ấn tượng tốt chính là Lý Hiên a.
“Trời ạ, Đông cảnh chính là cảnh sát sơn dã Lý Hiên đây sao! Dương Đằng của Nam sở đang tính làm gì đây? Biến qua một bên đi! Hắn nếu như thấy Lý Hiên 80% là sẽ quỳ gối dưới quần âu của anh! Ta chưa có gặp qua nam nhân nào đẹp trai như thế cả…Mắt ra mắt, mũi ra mũi a…”
Trong văn phòng lớn, nữ cảnh sát Lý thao thao bất tuyệt giảng giải về những điều mắt thấy tai nghe của nàng.
Giang Duy không nhịn nổi bực mình cắt ngang lời nói của nàng: “Ngươi đã nhìn thấy ai mắt mũi hòa làm một chưa, hắn là quái vật chắc?” Thực có lỗi, ta nghĩ tới là đã muốn nôn rồi, miêu tả của nàng thật sự rất kì dị…Lão sư dạy ngữ văn cho nàng cần phải tự mình kiểm điểm đi a.
Vung tay cao lên, Lý tiểu thư căn bản mặc kệ câu văn của nàng có gì kì lạ: “Có thể so sánh sao? Đầu, ngươi không phải ghen tị đấy chứ? Cũng đúng thôi, nhìn ánh mắt ngươi kìa, là ao tù nước đọng1, xem Lý Hiên a, đôi mắt sáng ngời rất có hồn a! Trông miệng ngươi xem, mỏng dính lại trắng bệch, nhìn Lý Hiên a, dày mỏng vừa phải, lại có điểm gợi cảm a!”
Lý tiểu thư kích động vô cùng, vô bàn đen đét, tỏa ra khí thế nữ vương.
Ai…Giang Duy im lặng thở dài, hắn làm sao lại dẫn tới một một đội viên ham sắc như này chứ?
Hắn ao tù nước đọng? Nếu không phải vất vả làm cái nghiên cứu chết tiệt kia cả đêm, hắn sao có thể tinh thần suy sụp như này?
“Ngươi không phải nói con người không thể chỉ xem qua vẻ ngoài mà phải cả bên trong sao?
Nha đầu chết tiệt kia, ỷ vào sau lưng có người chống đỡ mà ngang nhiên trong giờ lười biếng không nói, lại còn quấy rầy đồng nghiệp chăm chỉ (?) nữa, thật là tội ác tày trời a! Hắn muốn tìm thủ trưởng khiếu nại!
“Cái chính là ở đây này!” Lý Tu bất mãn phủi phủi vai hắn, vẫn còn hậm hực vì câu hỏi của hắn… = = “Sớm để làm chi a? Cả nhà Lý Hiên đều tốt nghiệp đại học cảnh sát Phúc Kiến, vứt bỏ vinh hoa nơi thành thị, mò về cái trấn nhỏ tồi tàn này của chúng ta, đây không phải là tinh thần vĩ đại sao? Vừa có tâm lại đẹp trai, vậy mà lại đến đông trấn chúng ta! Đầu, ngươi nói có đúng là ông trời bỏ quên cái bánh nhân thịt ngon lành kia không?”
Chờ Lý Tu hết kích động, một lúc lâu sau Giang Duy mới hồi ứng, ngoảnh lại, có giỏi thì lên mạng xin viện trợ đi – ta sẽ chia một phần giải thưởng nghiên cứu sách cho!
“Đầu! Người không chuyên tâm nghe ta nói a!”
Bản mo-rát, chình là phần sách nghiên cứu mà hắn đang vướng mắc, rõ ràng là thủa nhỏ không được dạy dỗ đủ nha…
Tà tâm lại gần, tại tai Giang Duy mà hét lớn, làm hắn thiếu chút nữa bay mất tam hồn tứ phách.
Cái người này Giang Duy cũng chẳng buồn chạm đến….Dựa vào cái gì a! Chỉ vì các đội viên khác đều đã đi tuần cả rồi, bắt hắn ở lại đây tiếp nữ nhân này nổ pháo? “Lý Tu!” Hắn cắn răng, trừng mắt.
“Hắn đẹp trai với ngươi cũng không can hệ!” Chớ quên! Lát nữa nhất định phải quỳ gối trước hắn đấy!” Đúng là nha đầu hám sắc mà, nói không chừng đã đem thân thể của Dương Đằng đem ném đi vạn dặm rồi cũng nên?
Với Dương Đằng, hắn dâng lên một sự thương cảm….Hắn thế nào lại ngắm trúng một nha đầu lăng nhăng thế này….
“A aaaa!!!” Lý Tu kích động che hai tai lại điên cuồng lắc đầu, “Ta không nghe, ta không nghe! Giang Duy ngươi là cái đồ bại hoại!” Làm sao để đem cô nương này trở về hiện thực được đây? Nàng chắc đang lên kế hoạch làm một màn anh hùng cứu mĩ nhân rồi lấy thân báo đáp đây mà! Nàng định giả bộ kinh hãi ở trong phòng rồi….aaa! Không nên, đừng bắt ta làm mà!
“Giang Duy, ngươi nhớ kĩ cho ta! Ta muốn nói lão ba là ngươi làm bậy!”
“A? Đừng mà….” Giang Duy còn chưa kịp nói gì bào chữa, Lý Tu đã nhanh chóng bỏ chạy rồi….
Chỗ dựa của nàng = lão ba nàng = thủ trưởng!
Cái bài nghiên cứu này nhất định sẽ lại tăng thêm đến năm nghìn từ rồi… = =
Lý Hiên a Lý Hiên… Nhất định là mầm họa rồi…Lớn lên đẹp trai thì có ích gì? Có thể giúp đem bài nghiên cứu viết cho xong, ta ba bữa đều thắp nhang cho ngươi!
Tám giờ sáng, hôm nay hắn không đến trực sớm cho nên có thời gian đem cục cưng Giang Hoài tới nhà trẻ, mọi khi đều là nhờ bác gái dưới lầu giúp, ai bảo hắn là mồ côi cha mẹ chứ…. T T gạt đi giọt lệ cay đắng a…
Nói đến đây, không thể không nhắc đến nam diễn viên chính thứ ba của chúng ta, học trò Giang Hoài a. Tục ngữ nói thật đúng a, ngạt trúc hảo duẩn2. Tuy rằng Giang Duy lớn lên dung mạo không xuất sắc ( ít nhất thù Lý Tu cô nương theo hắn đã ba năm, cũng không có cùng hắn phát sinh cái tình yêu văn phòng…) Nhưng tiểu hài tử Giang Hoài kia lớn lên thực khả ái nha!
Giang Hoài so với bàn cùng lứa, vừa đẹp trai, vừa thông mình hơn. Người lớn trông Giang Hoài, vừa khả ái lại hiểu chuyện, hơn nữa tiểu tử này miệng lưỡi còn ngọt như mía lùi nữa a. Thấy thúc thúc thì kêu ca ca, gặp bác gái thì gọi tỷ tỷ. Trước mặt các bà bác da dẻ nhăn nheo cùng khu cũng có thể mở lớn mắt nói xạo kêu người ta là dì… Lừa được một đám thúc thúc, thím, cụ già, bà bác tâm hoa nộ phóng3, hận không thể đem hắn về nhà mình dưỡng…
Cho nên nói, con người a, có tí nhan sắc là có thể quyết định nhiều chuyện nha!
Hôm nay, Giang Hoài mặc một bộ cao bồi, lại càng dễ thương khủng khiếp, ngoảnh đầu lại càng đẹp a.
“Tối ăn gì a?”
“Tùy ý”
“Thịt bò?”
“Không được”
“Thịt lợn?”
“Không nên”
“Thịt chó?”
“Càng không được”
“…Vậy rốt cục là ăn gì đây?”
“Tùy ý a”
Lại một phen trưng cầu dân ý, Giang Duy không khỏi trong lòng mắng, ranh con, trước mặt người ta thì giả bộ tốt đẹp, ta vừa tới thì thiêu tam thiêu tứ4, ghét đủ thứ…Hắn đúng là làm cha thất bại rồi a… T T tiếp tục gạt lệ…
Dạo quanh một vòng khu chợ, cái gì cũng chưa mua, không mua thì so, đại thẩm mua rau kia hướng ta cười gì chứ?…
Tuổi trẻ tài cao (ta chém a) ….Nhìn gì a…
“Cha, ngươi xem”
“Hả?” Nhìn theo hướng hài tử chỉ, có một chiếc xe tuần cảnh đỗ ở ven đường, chắc là đồng nghiệp đang làm nhiệm vụ chứ gì…Ôi chao, sao trông quen thuộc thế nhỉ? Không đúng, nam nhân kia là ai a?
Hé ra khuôn mặt lạ, đẹp, thu hút cái nhìn của mọi người xung quanh, nhưng lại khiến người ta thấy áp lực.
Vẻ mặt đó, tuần cảnh của Đông sở…Chẳng lẽ là…
“A, Lý Hiên thúc thúc…Cha, chúng ta có nên qua đó chào hỏi?”
Giang Duy trong lòng còn đang suy đoán, Giang Hoài trái lại chạy tới bám vào người kia…
Ô, chờ chút, “Giang Duy (này bạn nghi tác giả viết nhầm quá), ngươi quen người kia sao?”
Đông sở, hắn còn chưa thấy quá, Giang Hoài sao có thể biết được a?
“Hôm trước Lý Tu tỷ tỷ tới đón ta thì bắt gặp a.” Tu tỷ tỷ tâm tình vui vẻ còn mua hắn que kem nữa a.
“Lý Tu…” Nha đầu kia! Cư nhiên lại tìm con hắn để tiếp cận Lý Hiên?!
Tình cờ? Ai tin chứ?! Đông trấn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, làm sao nàng cùng Dương Đằng lại may mắn gặp phải được?
“Sau này tránh xa nàng một chút…” Cận mặc giả hắc5 a…Ai biết ở gần cái người ham sắc này rồi sẽ ra sao chứ…
“Nga…” Giang Hoài tâm tư sớm đã nghĩ tới chuyện khác, “Cha, tối nay mình ăn sủi cả đùm thịt đi…”
“Ừ” Giang Duy nhìn lướt qua nam nhân đằng kia, kéo hài tử của mình hướng hàng sủi cảo mà đi.
Nhìn qua kể cũng không tệ, bất quá Lý Tu cũng không có khoa trương a.
Nhưng mà, một tiểu tử tốt như vậy, làm sao lại bị điều về cái nơi thâm sơn cùng cốc như này chứ?
Ai, tuổi trẻ đúng là vẫn hơn, vừa mới tốt nghiệp đại học, cùng lắm mới hai ba, hai bốn tuổi không phải sao?
Bất quá cũng chỉ kém hắn có ba, bốn tuổi thôi, sao hắn lại thấy cách biệt đến vậy?
Muốn trở lại tuổi trẻ quá a….Mà không được vì hắn đã là cha của một hài tử sáu tuổi, đã là một lão thái rồi a…
Quyết định a, tối đến xem là được rồi…
Ngay khi Giang Duy xoay mình, trong nháy mắt, Lý Hiên ngoảnh lại nhìn thoáng qua phía bọn họ, nhưng ngay lập tức tiếp tục làm việc.
Hai người lần đầu gặp mặt, cũng chỉ là thoáng qua, không phải thâm tình đối diện, song lưu lại trong người kia một hình bóng.
Hết chương 1
Chú thích:
1: ao tù nước đọng: chắc ý chỉ mắt thâm quầng
2: ngạt trúc hảo duấn: tre xấu sinh măng non a
3: tâm hoa nộ phóng: nôm na là phổng mũi =))
4: thiêu tam thiêu tứ: chắc giống với kén cá chọn canh ấy
5: Cận mặc giả hắc: giống gần mực thì đen