Trở lại kí tức, tâm tình Lí Hiên không tồi, còn muốn khen ngợi Giang Duy, tuy là cách dạy con của y có phần trắc trở, nhưng Giang Hoài thực là một đứa trẻ lanh lợi mà.
Trái một câu “Lí Hiên thúc thúc”, phải một câu “Lí Hiên thúc thúc”, đem người khác tâm muốn nở hoa luôn (ý bảo phổng mũi đó).
Mà đến khi hắn mở cửa, chứng kiến cảnh một người vai băng bó còn thấm máu đỏ, đang hết sức chăm chú chơi game, nụ cười trên khuôn mặt hắn bỗng thu lại.
“Giang Duy!!”
Tiếng quát giận dữ đem Giang Duy đang hăng say chơi game trở lại.
Y quay lại liền thấy cái nhìn hầm hầm của Lí Hiên, mới ngó lại bả vai mình –
“Ha ha…” Y cười ngượng vài tiếng, sách, chơi nhập tâm quá, miệng vết thương nứt ra, cũng để ý… = = T T
“Còn cười?! Ngươi còn muốn cười nữa?!” Ngữ khí giận, hắn đi đến bên tủ thuốc lấy ra bông băng, thuốc cầm máu.
“Lại đây!” Hắn lạnh lùng mắng.
Không khỏi nuốt nước bọt, Lí Hiên như này, lần đầu y thấy a… = = Thật khủng khiếp a T T
“Đừng kích động vậy mà…” Y ngoan ngoãn đi tới, trực giác cho y biết, lúc này tốt nhất là nên hảo hảo nghe theo lời hắn.
Chính là trước lúc rời đi, y còn lưu luyến cái máy tính, không quên chỉnh game lại trạng thái nghỉ.
“Bị thương còn chơi hăng vậy, ngươi có còn muốn cái tay này nữa không đây?” Hắn âm trầm trừng mắt nhìn y, cái người này có hay không biết tự chiếu cố bản thân đây? Y thực sự lớn tuổi hơn hắn sao?
Nghe Giang Hoài nói, bếp nhà bọn họ chưa một lần dùng qua, từ nhỏ đến lớn, hai người họ đều qua nhà người quen ăn chực… Giang Hoài cũng đã sống như vậy sáu năm rồi a…Hắn không bỏ nhà ra đi đã là một kì tích rồi…
Tuy là lo cho Giang Hoài, cơ mà nhóc tì ấy lại không tiếp nhận, bày ra bộ dạng không hề gì.
“Chém không đứt, chỉ bị đao cắt qua thôi mà.”
“Vẫn còn “thôi mà” nữa cơ đấy?” Xem ra cái người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà…
Lí Hiên nhăn mài quan sát tỉ mỉ vết thương, băng gạc xộc xệch hết cả rồi.
Thật không biết sống chết là gì mà.
Xem ra cho y một bài học cũng tốt, Lí Hiên chẳng chút nhẹ tay, xé miếng băng huyết nhục lẫn lộn kia, đem mấy chỗ máu đã đông liền chảy ra như dũng tuyền (= =’).
“Ai!!” Giang Duy đau đớn kêu lên, “Ngươi nhẹ tay tí!”
Hắn nhất định là cố tình trả đũa.
Lí Hiên nhanh chóng bôi thuốc cầm máu, dùng bong tẩm oxi già lau quanh miệng vất thương, tránh nhiễm trùng.
“Đáng đời ngươi.” Hắn tay quấn băng, miệng mỉa mai nói.
Giang Duy đô đô miệng, một nam nhân hơn hai mươi lại học trò làm nũng của trẻ lên bảy lên tám, “Ta rất ngoan mà!”
Hắn muốn thu hồi lại câu nói cha con họ không giống nhau = = Cái kiểu làm nũng này đúng là từ một khuôn đúc ra mà…
“Đúng rồi, ngươi hôm nay bồi Giang Hoài thế nào, hắn có hỏi gì ta không? Có nhớ ta không?” Y hít sâu một hơi, dời đi lực chú ý đến cơn đau từ bả vai truyền đến.
Chỉnh đốn mọi thứ xong, “Lúc đầu cũng có hỏi vài câu, cơ mà, ngươi còn không quan trọng bằng đồ ăn đâu.” Cái miệng hắn khẽ nhếch lên, cười hanh một tiếng.
Đứng dậy duỗi người, tay phải nhu nhu cái cổ mỏi, “Thật là một tiểu tử vô tâm mà.” Y biết mà.
Cha quan trọng hay đồ ăn quan trong hơn đây? Hắn cũng đã vài ngày không về, tiểu bạch nhãn lang kia cũng chẳng buồn hỏi lấy mấy câu…
“Ngươi không định cho hắn biết sao?” Thấy y có ý định mò đến bên máy tính, Lí Hiên liền kéo lại, “Ngồi xuống!” Không cho chơi nữa, chơi nhiều sẽ thành nghiện mất.
“Ai nha? Sao lại phải cho hắn biết chứ?” Giang Duy khó hiểu nhìn hắn, “Hắn ở nhà Lí Sở không phải rất tốt sao?” Trước kia, mỗi khi có nhiệm vụ không về được, y đêu gửi Giang Hoài ở nhà Lí Sở, người nhà họ rất tốt a.
“…” Lí Hiên trầm mặc, hắn không có thói quen nói xấu sau lưng người khác.
“A…” Y sáng tỏ cười, “Ta biết rồi, ngươi nhất định đã bị phương pháp giáo dục của bọn họ dọa rồi đúng không?” Cũng đúng, người ngoài nhìn vào, kiểu gì cũng sẽ hiểu lầm a, này có thể lý giải mà…Ha ha…
Tức giận xoa xoa mi tâm, hắn không phủ nhận hắn có bất ngờ, ai đời lại dạy nó sái Thái Cực, chơi mạt chược, ít ra thì cha mẹ hắn cũng không dạy, mà cũng không cho hắn học.
“Ngươi lúc nào cũng khiến ta phải nhìn với ánh mắt khác.”
Giang Duy tựa như an ủi, vỗ vỗ vai hắn, “Quen rồi sẽ tốt thôi,” ngáp trộm một cái, y cho rằng, dù là trẻ con cũng cho suy nghĩ của con trẻ, chúng sẽ tự biết cái gì nên học, cái gì không, còn giáo dục bắt buộc sẽ khiến bọn chúng mất đi tính sáng tạo, còn những cái khác, y sẽ không tham gia.
Dĩ nhiên là, ngày xưa, cha mẹ y cũng dạy y như vậy, y cho rằng như thế rất tốt.
Nhìn lướt qua người kia, “Ta thực tò mò không biết khi trưởng thành Giang Hoài sẽ có bộ dạng gì nữa.”
Vợ chồng Lí Sở + Lí Tu + Dương Đằng + Giang Duy =??
Giang Duy vui vẻ, cười kịch liệt, “Yên tâm đi, ngươi nhất định sẽ sống tới lúc đấy mà…Ha ha…” Người tốt thường không thọ, mà trông hắn thế kia, nhất định là chưa từng làm việc gì tốt đi? Hắc hắc… (cái lý thuyết ở đâu ra vậy?)
Lí Hiên trầm mặc nhìn về phía trước, thanh âm nhàn nhạt mà rõ ràng phát ra từ đôi môi cánh hoa, “Nghe nói…Vợ ngươi đang ở Mĩ?”
Có những chuyện không nên giấu trong lòng, tỷ như việc này.
“Ui da?” Giang Duy cau mày, nheo mắt cười châm chọc, “Hảo, ngay cả con trai ta cũng không ta? Nói! Ngươi đã moi được những tin gì?” Ai nha, ai ngờ, con trai y mới thấy ăn thôi đã bán cả cha đi rồi.
Cơ mà, Lí Hiên là cố tình sao? Hắn vì sao lại muốn biết? Hắn rốt cục muốn làm gì đây?
Cũng chẳng cần phải giấu giấu diếm diếm, Lí Hiên thẳng thắn nói, “Nói thật, là ta hỏi.”
Trở mình thất vọng, ài, thật phiền mà, “Nói là vợ trước thì đúng hơn, bọn ta cũng đã ly hôn rồi.”
Câu trả lời cũng đủ thỏa mãn, cơ mà Giang Duy mới nói có một câu, liền vờ lảng tránh.
“Sao? Không muốn nghe ta nghe chuyện tình lâm li của hai người à?” Hắn đã muốn dỏng tai lên nghe, muốn giải quyết nghi hoặc trong lòng.
“Đúng thế,” Y nhếch miệng cười, “Ta cho rằng chúng ta chưa thân quen nhau đến mức đem tất cả bí mật của ta kể ra.”
Thật thẳng thắn đi = = Hắn nhã nhặn cười, kết quả này đúng như dự liệu, dù sao thì cũng chẳng ai muốn đem mọi bí mật của mình kể ra, kể cả với những người thân thiết, đều có những điều giấu kín, huống chi bọn họ chỉ là bạn bè.
Bất quá, Giang Duy như thế này, mới thu hút hắn tìm hiểu.
“Hơn nữa…” Giang Duy xảo quyệt cười, “Nếu như đem ta thấu tỏ, không phải ngươi sẽ rời khỏi Đông trấn này sao?”
“Làm sao? Ta chưa đi đã luyến tiếc rồi a?”
“Ngươi biến đi!”
“Ha ha…”
“Ta là nói, không công bằng.”
“Sao?”
“Ngươi xem. Ngươi đem cả nhà ta tìm hiểu hết cả, nhưng còn ta chẳng biết tí gì về ngươi hết, này, tiểu tử kia, mau đem ngày sinh tháng đẻ khai ra!”
“O(∩_∩)O~ ta theo đạo thiên chúa.”
“Tiếp!!”
…
Hai người tựa như mấy đại nhân hơn trăm tuổi ngồi trên ghế sô pha cười đùa ầm ĩ, Lí Hiên có vẻ không phát hiện ra, hắn từ khi đến Đông trấn này, đã cười nhiều hơn.
Bởi vì lúc này, hai người đồng chí cô đơn gặp nhau, không thể cùng người khác kể ra nỗi khổ tâm, đối diện nhau như thế này, bọn họ không cần phải dè dặt che dấu, cỏ thể không cần để ý đến ánh mắt của người ngoài…
Hai người lý tưởng hoàn toàn khác nhau, bọn họ đều tin tưởng vào người kia, không bao lâu, đã trở thành bạn thâm giao.
Nhưng, sau bạn bè là gì đây?
Bọn họ hình như chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.
Thế thì, tương lai phía trước, cũng nên hảo hảo ngẫm lại.
Trái một câu “Lí Hiên thúc thúc”, phải một câu “Lí Hiên thúc thúc”, đem người khác tâm muốn nở hoa luôn (ý bảo phổng mũi đó).
Mà đến khi hắn mở cửa, chứng kiến cảnh một người vai băng bó còn thấm máu đỏ, đang hết sức chăm chú chơi game, nụ cười trên khuôn mặt hắn bỗng thu lại.
“Giang Duy!!”
Tiếng quát giận dữ đem Giang Duy đang hăng say chơi game trở lại.
Y quay lại liền thấy cái nhìn hầm hầm của Lí Hiên, mới ngó lại bả vai mình –
“Ha ha…” Y cười ngượng vài tiếng, sách, chơi nhập tâm quá, miệng vết thương nứt ra, cũng để ý… = = T T
“Còn cười?! Ngươi còn muốn cười nữa?!” Ngữ khí giận, hắn đi đến bên tủ thuốc lấy ra bông băng, thuốc cầm máu.
“Lại đây!” Hắn lạnh lùng mắng.
Không khỏi nuốt nước bọt, Lí Hiên như này, lần đầu y thấy a… = = Thật khủng khiếp a T T
“Đừng kích động vậy mà…” Y ngoan ngoãn đi tới, trực giác cho y biết, lúc này tốt nhất là nên hảo hảo nghe theo lời hắn.
Chính là trước lúc rời đi, y còn lưu luyến cái máy tính, không quên chỉnh game lại trạng thái nghỉ.
“Bị thương còn chơi hăng vậy, ngươi có còn muốn cái tay này nữa không đây?” Hắn âm trầm trừng mắt nhìn y, cái người này có hay không biết tự chiếu cố bản thân đây? Y thực sự lớn tuổi hơn hắn sao?
Nghe Giang Hoài nói, bếp nhà bọn họ chưa một lần dùng qua, từ nhỏ đến lớn, hai người họ đều qua nhà người quen ăn chực… Giang Hoài cũng đã sống như vậy sáu năm rồi a…Hắn không bỏ nhà ra đi đã là một kì tích rồi…
Tuy là lo cho Giang Hoài, cơ mà nhóc tì ấy lại không tiếp nhận, bày ra bộ dạng không hề gì.
“Chém không đứt, chỉ bị đao cắt qua thôi mà.”
“Vẫn còn “thôi mà” nữa cơ đấy?” Xem ra cái người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà…
Lí Hiên nhăn mài quan sát tỉ mỉ vết thương, băng gạc xộc xệch hết cả rồi.
Thật không biết sống chết là gì mà.
Xem ra cho y một bài học cũng tốt, Lí Hiên chẳng chút nhẹ tay, xé miếng băng huyết nhục lẫn lộn kia, đem mấy chỗ máu đã đông liền chảy ra như dũng tuyền (= =’).
“Ai!!” Giang Duy đau đớn kêu lên, “Ngươi nhẹ tay tí!”
Hắn nhất định là cố tình trả đũa.
Lí Hiên nhanh chóng bôi thuốc cầm máu, dùng bong tẩm oxi già lau quanh miệng vất thương, tránh nhiễm trùng.
“Đáng đời ngươi.” Hắn tay quấn băng, miệng mỉa mai nói.
Giang Duy đô đô miệng, một nam nhân hơn hai mươi lại học trò làm nũng của trẻ lên bảy lên tám, “Ta rất ngoan mà!”
Hắn muốn thu hồi lại câu nói cha con họ không giống nhau = = Cái kiểu làm nũng này đúng là từ một khuôn đúc ra mà…
“Đúng rồi, ngươi hôm nay bồi Giang Hoài thế nào, hắn có hỏi gì ta không? Có nhớ ta không?” Y hít sâu một hơi, dời đi lực chú ý đến cơn đau từ bả vai truyền đến.
Chỉnh đốn mọi thứ xong, “Lúc đầu cũng có hỏi vài câu, cơ mà, ngươi còn không quan trọng bằng đồ ăn đâu.” Cái miệng hắn khẽ nhếch lên, cười hanh một tiếng.
Đứng dậy duỗi người, tay phải nhu nhu cái cổ mỏi, “Thật là một tiểu tử vô tâm mà.” Y biết mà.
Cha quan trọng hay đồ ăn quan trong hơn đây? Hắn cũng đã vài ngày không về, tiểu bạch nhãn lang kia cũng chẳng buồn hỏi lấy mấy câu…
“Ngươi không định cho hắn biết sao?” Thấy y có ý định mò đến bên máy tính, Lí Hiên liền kéo lại, “Ngồi xuống!” Không cho chơi nữa, chơi nhiều sẽ thành nghiện mất.
“Ai nha? Sao lại phải cho hắn biết chứ?” Giang Duy khó hiểu nhìn hắn, “Hắn ở nhà Lí Sở không phải rất tốt sao?” Trước kia, mỗi khi có nhiệm vụ không về được, y đêu gửi Giang Hoài ở nhà Lí Sở, người nhà họ rất tốt a.
“…” Lí Hiên trầm mặc, hắn không có thói quen nói xấu sau lưng người khác.
“A…” Y sáng tỏ cười, “Ta biết rồi, ngươi nhất định đã bị phương pháp giáo dục của bọn họ dọa rồi đúng không?” Cũng đúng, người ngoài nhìn vào, kiểu gì cũng sẽ hiểu lầm a, này có thể lý giải mà…Ha ha…
Tức giận xoa xoa mi tâm, hắn không phủ nhận hắn có bất ngờ, ai đời lại dạy nó sái Thái Cực, chơi mạt chược, ít ra thì cha mẹ hắn cũng không dạy, mà cũng không cho hắn học.
“Ngươi lúc nào cũng khiến ta phải nhìn với ánh mắt khác.”
Giang Duy tựa như an ủi, vỗ vỗ vai hắn, “Quen rồi sẽ tốt thôi,” ngáp trộm một cái, y cho rằng, dù là trẻ con cũng cho suy nghĩ của con trẻ, chúng sẽ tự biết cái gì nên học, cái gì không, còn giáo dục bắt buộc sẽ khiến bọn chúng mất đi tính sáng tạo, còn những cái khác, y sẽ không tham gia.
Dĩ nhiên là, ngày xưa, cha mẹ y cũng dạy y như vậy, y cho rằng như thế rất tốt.
Nhìn lướt qua người kia, “Ta thực tò mò không biết khi trưởng thành Giang Hoài sẽ có bộ dạng gì nữa.”
Vợ chồng Lí Sở + Lí Tu + Dương Đằng + Giang Duy =??
Giang Duy vui vẻ, cười kịch liệt, “Yên tâm đi, ngươi nhất định sẽ sống tới lúc đấy mà…Ha ha…” Người tốt thường không thọ, mà trông hắn thế kia, nhất định là chưa từng làm việc gì tốt đi? Hắc hắc… (cái lý thuyết ở đâu ra vậy?)
Lí Hiên trầm mặc nhìn về phía trước, thanh âm nhàn nhạt mà rõ ràng phát ra từ đôi môi cánh hoa, “Nghe nói…Vợ ngươi đang ở Mĩ?”
Có những chuyện không nên giấu trong lòng, tỷ như việc này.
“Ui da?” Giang Duy cau mày, nheo mắt cười châm chọc, “Hảo, ngay cả con trai ta cũng không ta? Nói! Ngươi đã moi được những tin gì?” Ai nha, ai ngờ, con trai y mới thấy ăn thôi đã bán cả cha đi rồi.
Cơ mà, Lí Hiên là cố tình sao? Hắn vì sao lại muốn biết? Hắn rốt cục muốn làm gì đây?
Cũng chẳng cần phải giấu giấu diếm diếm, Lí Hiên thẳng thắn nói, “Nói thật, là ta hỏi.”
Trở mình thất vọng, ài, thật phiền mà, “Nói là vợ trước thì đúng hơn, bọn ta cũng đã ly hôn rồi.”
Câu trả lời cũng đủ thỏa mãn, cơ mà Giang Duy mới nói có một câu, liền vờ lảng tránh.
“Sao? Không muốn nghe ta nghe chuyện tình lâm li của hai người à?” Hắn đã muốn dỏng tai lên nghe, muốn giải quyết nghi hoặc trong lòng.
“Đúng thế,” Y nhếch miệng cười, “Ta cho rằng chúng ta chưa thân quen nhau đến mức đem tất cả bí mật của ta kể ra.”
Thật thẳng thắn đi = = Hắn nhã nhặn cười, kết quả này đúng như dự liệu, dù sao thì cũng chẳng ai muốn đem mọi bí mật của mình kể ra, kể cả với những người thân thiết, đều có những điều giấu kín, huống chi bọn họ chỉ là bạn bè.
Bất quá, Giang Duy như thế này, mới thu hút hắn tìm hiểu.
“Hơn nữa…” Giang Duy xảo quyệt cười, “Nếu như đem ta thấu tỏ, không phải ngươi sẽ rời khỏi Đông trấn này sao?”
“Làm sao? Ta chưa đi đã luyến tiếc rồi a?”
“Ngươi biến đi!”
“Ha ha…”
“Ta là nói, không công bằng.”
“Sao?”
“Ngươi xem. Ngươi đem cả nhà ta tìm hiểu hết cả, nhưng còn ta chẳng biết tí gì về ngươi hết, này, tiểu tử kia, mau đem ngày sinh tháng đẻ khai ra!”
“O(∩_∩)O~ ta theo đạo thiên chúa.”
“Tiếp!!”
…
Hai người tựa như mấy đại nhân hơn trăm tuổi ngồi trên ghế sô pha cười đùa ầm ĩ, Lí Hiên có vẻ không phát hiện ra, hắn từ khi đến Đông trấn này, đã cười nhiều hơn.
Bởi vì lúc này, hai người đồng chí cô đơn gặp nhau, không thể cùng người khác kể ra nỗi khổ tâm, đối diện nhau như thế này, bọn họ không cần phải dè dặt che dấu, cỏ thể không cần để ý đến ánh mắt của người ngoài…
Hai người lý tưởng hoàn toàn khác nhau, bọn họ đều tin tưởng vào người kia, không bao lâu, đã trở thành bạn thâm giao.
Nhưng, sau bạn bè là gì đây?
Bọn họ hình như chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.
Thế thì, tương lai phía trước, cũng nên hảo hảo ngẫm lại.