Lí Tu sau ba ngày nghỉ phép, cuối cùng cũng chịu đi làm, lén lén lút lút chui vào văn phòng, những tưởng mọi người trong phòng đều ra ngoài cả rồi, cũng không ngờ tới mới đẩy cửa vào, đã đối mặt ngay với người đang ngồi bên trong.
“A…” Lí Tu da đầu tê dại, rụt lại một cái, “Đầu, sớm a…”
“Không còn sớm nữa rồi, mặt trời cũng đã lên tới đỉnh rồi đi.” Giang Duy lạnh lùng đáp, ngay cả nhìn cũng không buồn ngẩng đầu lên xem nàng một cái.
Anh trưởng hôm nay sắc mặt không tốt a…Lí Tu tự nhủ, trở về chỗ mình ngồi, lấy cớ sửa sang giấy tờ mà ngầm đánh giá Giang Duy.
Tối hôm đó, nàng đúng là có chút thất lễ, tới quán làm vài bình rượu, may là sau đó không phải là nàng thanh toán… = = Cơ mà cũng thực hại người đi…Nàng nằm bẹp giường đau đầu mấy ngày liền, đã không được thầy u quan tâm, lại còn bị mắng nhiếc thậm tệ nữa chứ…
Nàng thực oan uổng đi! Nếu không vì cái tên chết tiệt Dương Đằng kia không nói một lời, bò về quê, nàng bực không có nơi phát tiết, liệu có phải mượn rượu giải sầu không!
Tóm lại, tất cả là tại cái tên sơn cảnh đấy! Chờ hắn trở về, nàng sẽ khiến hắn không còn mặt mũi nữa!
Có điều…Lí Tu lại lén nhìn bộ dạng Giang Duy, hắn mắt nhìn tài liệu mà tâm trí lại lơ lửng phương nào a, có khi nào, nàng uống nhiều quá, đến giờ vẫn sinh ảo giác chăng…Tối đó, nàng…Ân…Tựa hồ nhìn thấy…Giang Lí hai người…Hôn nhau, ân…Kiss…
Đêm đó nàng thực sự say, cho nên cũng không thấy rõ, nghĩ đó chỉ là ảo giác thôi, chính là…Thật sự rất lạ a…
Hai người đó, cho dù có giống nàng say đến không biết trời đất, cũng sẽ không làm những chuyện như thế chứ… Hẳn là không đi…
Lí Tu nhất định đem suy đoán đó gạt ra ngoài…
Kì thật, Lí Tu cũng không phải lần đầu tiên thấy Giang Duy cùng Lí Hiên xứng đôi.
Mà cũng không chỉ có mình nàng thấy vậy, Dương Đằng cũng có cảm giác giống nàng.
Không hiểu vì sao, khi hai người đó đứng cạnh nhau, cho dù không nói năng gì, cũng sẽ khiến người khác có cảm giác, ân, thế nào nhỉ, là thực thoải mái, đúng, là cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui, thực dễ chịu.
Giang Duy tuy đã một nách một con, những trong nhiều việc, vẫn tỏ ra rất ngây ngô.
Trong công việc, hắn có thể khá tỉ mỉ, nhưng trong sinh hoạt, hắn thường rất sơ suất, lơ đãng.
Bản thân Giang Duy hắn cho rằng, chính mình là người không bị ảnh hưởng bởi điều kiện sống, cho nên hơn hai mươi năm, hắn đều là sống như vậy.
Lí Tu cũng cho rằng, Giang Duy như thế này, khoái hoạt là được rồi.
Chính là, một mình Giang Duy sống, cũng thực cô đơn đi?
Suốt sáu năm qua, cũng không ít người tới làm mối cho hắn, nhưng đều bị hắn từ chối.
Hắn lúc nào cũng cười nói, hắn có Giang Hoài thế này, không muốn liên lụy tới người khác.
Nhưng, Giang Hoài dễ thương, khả ái như vậy, người nhìn người thích, có thêm một người không phải hắn sẽ nhàn hạ hơn sao?
Giang Hoài, có thể là một trong số các nguyên nhân, nhưng nàng biết, hắn có điều gì đó gạt bọn họ.
Nàng cũng đã từng tò mò, cũng suy đoán lung tung, có khi là Giang Duy vẫn chưa quên được mẹ của Giang Hoài, còn đang chờ mong nàng quay về? Hay là, như các bác vẫn đồn thổi, hắn có người thương rồi, nhưng không cách nào đến được với nhau, cho nên nguyện cô đơn cả đời? Có lẽ là…Ân, Giang Duy có bệnh tật gì?
Bọn ta cũng đã nghĩ qua đủ loại giả thiết.
Cuối cùng, nàng cũng đành từ bỏ.
Mỗi người đều có những bí mật không thể sẻ chia với người khác, Giang Duy không nói, đương nhiên là do hắn có uẩn khúc.
Cùng lắm là, nàng chịu ủy khuất một chút, tới chiếu cố cha con nhà họ cả đời là được.
Nàng thực có nghĩ tới điều đó.
Bình thường, nàng có khi rất thích cùng Giang Duy tranh cãi, châm chọc, nhưng nàng trong tâm, luôn kính trọng hắn như anh trai, cả đời thì cả đời, dù sao thì nàng cùng Giang Duy cũng đã tính, sẽ mãi ở lại thị trấn này.
Nhưng, Lí Hiên đột nhiên xuất hiện.
Từ khi hắn đến, mọi chuyện dường như có phần thay đổi.
Rất kì quái, Lí Hiên là dạng người mà Giang Duy rất không muốn quan hệ.
Giang Duy là một người thích khoe khoang, thích mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của bản thân.
Còn cá tính của Lí Hiên, chỉ cần liếc mắt một cái là đã vạch trần được lớp vỏ ngụy trang của hắn, nhìn thấu được tâm Giang Duy thực mỏng manh.
Nếu như là trước đây, Giang Duy nhất định sẽ tránh xa người này.
Nhưng, hai người bọn họ, lại thân thiết hơn mọi người dự đoán.
Giang Duy nhận tiền thưởng, sẽ mời Lí Hiên cùng đi ăn.
Giang Duy bị thương sẽ van nài hắn bộ Giang Hoài đi chơi.
Giang Duy, tựa hồ rất tin tưởng Lí Hiên.
Không liên quan tới tình yêu.
Nàng cùng Giang Duy giao hảo cũng hơn hai mươi năm, thế nhưng lại không thân thiết bằng một người mới tới một năm?
Điều này làm nàng không cách nào chấp nhận.
Giang Duy, đã xem Lí Hiên như một thói quen rồi.
Là điềm báo không tốt.
Giống như đêm đó, nàng rõ ràng là gọi cho Giang Duy, nhưng hắn lại đồng thời cùng Lí Hiên tới pub.
Lí Tu mơ hồ cho rằng, quan hệ của hai người này, có điểm không bình thường.
Nhưng nàng lại không dám đi tới kết luận cuối cùng.
Thói quen “nghĩ ngợi” mà không nói ra, cứ nghĩ lung tung của nàng, thành ra, sự việc phóng đại như thế nào, liền phóng đại như thế.
Thuận theo tự nhiên, tuy là một cách xử lí không mấy tích cực, nhưng cũng xem như một cách giải quyết đi.
Ai…Lí Tu vô thanh thở dài, ngồi nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này, không bằng hảo hảo ngồi chờ Dương Đằng trở về, dùng ngàn đao tra tấn hắn thế nào cho xong!
Mà lúc này, mặt Giang Duy càng lúc càng tối lại.
Tâm tình hắn hiện tại vô vùng u ám, ảo não ấn ấn mi tâm, thật khóc không ra nước mắt mà.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, vụ rượu vào loạn tính cũ mèm này lại phát sinh trên chính bản thân a.
Đúng vậy, chính là rượu vào loạn tính.
Địa điểm, là khu kí túc cho cảnh sát.
Diễn viên chính, hắn, cùng…Lí Hiên.
Hắn hoài nghi có phải chính mình cấm dục lâu quá không, mà khi bộ não ngập rượu thì thú tínhcũng bạo phát, liền thượng người bên cạnh…TOT
Ngày đó tỉnh lại, ngay khi nhìn thấy người nằm bên cạnh trần như nhộng, hắn thật sự chỉ muốn đâm đầu vào tường tự tử…
Hắn thật khốn nạn mà…Lôi kéo Lí Hiên…Đáng lẽ mối quan hệ của bọn họ đúng là có phần mập mờ, mơ hồ (là do chính ngươi không rõ ràng đó chứ? – Lời tác già nha~), nhưng lúc này, bọn họ có thể cười trừ, bỏ qua được sao?
Kí ức đêm đó như song cuộn tràn về trong tâm hắn.
Cơ thể đầy mồ hồi dính chặt, giao triền thân thể, phóng đãng luật động…
Là vì rượu sao? Khiến bọn họ càng thêm phóng túng…
Hắn hối hận a! Hắn làm gì lại phải đi khuyên giải Lí Tu chứ? Đi thì đi, lại còn dẫn theo Lí Hiên nữa? Mà lôi người ta đi rồi, làm gì mà lại hưng trí lên, nốc nhiều rượu vậy chứ?!
AAAA, hắn muốn điên rồi!
Thời điểm mới tỉnh lại, hắn còn cái vài giây mơ hồ, nhất thời không biết đang ở nơi nào, rồi thì cảnh tượng đêm trước ùa về, làm người ta đỏ mặt, tim đập dồn dập…Hắn có thể xem như hết thảy chỉ là mộng được hay sao?
Mộng xuân cũng được, ác mộng cũng không sao, đau đầu là do say rượu, toàn thân đau nhức là ảo giác, đau nhức nơi đó chắc là vì bệnh trĩ đi… = =
Nhưng hiện thực cũng chẳng dư thừa thời gian cho hắn tự nhủ chính mình, nếu Lí Hiên thức dậy, mọi chuyện sẽ ngượng ngịu hơn đi?
Bất chấp toàn thân dính dớp, hắn nhăn mày mặc quần áo, rồi chuồn thẳng…
Đều là do Lí Tu! Tự dưng gọi hắn đến pub là gì chứ!…Nhưng nàng mẹ nó uống còn nhiều hơn hắn…
Tự trách mình? Nhưng người chịu thiệt là hắn a!
Nhưng hắn cứ oán giận bản thân, trách cứ, rồi đùn đẩy trách nhiệm như thế, hắn mới thấy an tâm đi đôi chút…
Giang Duy bực bội bạo phát, mà Lí Hiên ba ngày nay cũng không có chủ động đến tìm hắn, không chừng cũng phiền muộn như hắn đi?
For one night (tình một đêm) thôi mà, có gì đáng ngại chứ!!
Không nói đến, bọn họ đều là nam nhân, không có trách nhiệm về trinh tiết, lại sở thích bất đồng…Cho nên…Quên đi, quên đi…
Quyết định rồi!
Giang Duy vỗ bàn cái bộp, làm Lí Tu ở đàng sau sợ hết hồn.
Quyết định rồi! Hắn tan tầm sẽ đi tìm Lí Hiên! Ba ngày hắn không được ăn đồ Lí Hiên nấu, có điểm nhớ a…
Giang Duy chính là bên chuyện lớn thành nhỏ như con thỏ, cơ mà, không biết phía Lí hiên có hay không cũng nghĩ như hắn a?
“A…” Lí Tu da đầu tê dại, rụt lại một cái, “Đầu, sớm a…”
“Không còn sớm nữa rồi, mặt trời cũng đã lên tới đỉnh rồi đi.” Giang Duy lạnh lùng đáp, ngay cả nhìn cũng không buồn ngẩng đầu lên xem nàng một cái.
Anh trưởng hôm nay sắc mặt không tốt a…Lí Tu tự nhủ, trở về chỗ mình ngồi, lấy cớ sửa sang giấy tờ mà ngầm đánh giá Giang Duy.
Tối hôm đó, nàng đúng là có chút thất lễ, tới quán làm vài bình rượu, may là sau đó không phải là nàng thanh toán… = = Cơ mà cũng thực hại người đi…Nàng nằm bẹp giường đau đầu mấy ngày liền, đã không được thầy u quan tâm, lại còn bị mắng nhiếc thậm tệ nữa chứ…
Nàng thực oan uổng đi! Nếu không vì cái tên chết tiệt Dương Đằng kia không nói một lời, bò về quê, nàng bực không có nơi phát tiết, liệu có phải mượn rượu giải sầu không!
Tóm lại, tất cả là tại cái tên sơn cảnh đấy! Chờ hắn trở về, nàng sẽ khiến hắn không còn mặt mũi nữa!
Có điều…Lí Tu lại lén nhìn bộ dạng Giang Duy, hắn mắt nhìn tài liệu mà tâm trí lại lơ lửng phương nào a, có khi nào, nàng uống nhiều quá, đến giờ vẫn sinh ảo giác chăng…Tối đó, nàng…Ân…Tựa hồ nhìn thấy…Giang Lí hai người…Hôn nhau, ân…Kiss…
Đêm đó nàng thực sự say, cho nên cũng không thấy rõ, nghĩ đó chỉ là ảo giác thôi, chính là…Thật sự rất lạ a…
Hai người đó, cho dù có giống nàng say đến không biết trời đất, cũng sẽ không làm những chuyện như thế chứ… Hẳn là không đi…
Lí Tu nhất định đem suy đoán đó gạt ra ngoài…
Kì thật, Lí Tu cũng không phải lần đầu tiên thấy Giang Duy cùng Lí Hiên xứng đôi.
Mà cũng không chỉ có mình nàng thấy vậy, Dương Đằng cũng có cảm giác giống nàng.
Không hiểu vì sao, khi hai người đó đứng cạnh nhau, cho dù không nói năng gì, cũng sẽ khiến người khác có cảm giác, ân, thế nào nhỉ, là thực thoải mái, đúng, là cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui, thực dễ chịu.
Giang Duy tuy đã một nách một con, những trong nhiều việc, vẫn tỏ ra rất ngây ngô.
Trong công việc, hắn có thể khá tỉ mỉ, nhưng trong sinh hoạt, hắn thường rất sơ suất, lơ đãng.
Bản thân Giang Duy hắn cho rằng, chính mình là người không bị ảnh hưởng bởi điều kiện sống, cho nên hơn hai mươi năm, hắn đều là sống như vậy.
Lí Tu cũng cho rằng, Giang Duy như thế này, khoái hoạt là được rồi.
Chính là, một mình Giang Duy sống, cũng thực cô đơn đi?
Suốt sáu năm qua, cũng không ít người tới làm mối cho hắn, nhưng đều bị hắn từ chối.
Hắn lúc nào cũng cười nói, hắn có Giang Hoài thế này, không muốn liên lụy tới người khác.
Nhưng, Giang Hoài dễ thương, khả ái như vậy, người nhìn người thích, có thêm một người không phải hắn sẽ nhàn hạ hơn sao?
Giang Hoài, có thể là một trong số các nguyên nhân, nhưng nàng biết, hắn có điều gì đó gạt bọn họ.
Nàng cũng đã từng tò mò, cũng suy đoán lung tung, có khi là Giang Duy vẫn chưa quên được mẹ của Giang Hoài, còn đang chờ mong nàng quay về? Hay là, như các bác vẫn đồn thổi, hắn có người thương rồi, nhưng không cách nào đến được với nhau, cho nên nguyện cô đơn cả đời? Có lẽ là…Ân, Giang Duy có bệnh tật gì?
Bọn ta cũng đã nghĩ qua đủ loại giả thiết.
Cuối cùng, nàng cũng đành từ bỏ.
Mỗi người đều có những bí mật không thể sẻ chia với người khác, Giang Duy không nói, đương nhiên là do hắn có uẩn khúc.
Cùng lắm là, nàng chịu ủy khuất một chút, tới chiếu cố cha con nhà họ cả đời là được.
Nàng thực có nghĩ tới điều đó.
Bình thường, nàng có khi rất thích cùng Giang Duy tranh cãi, châm chọc, nhưng nàng trong tâm, luôn kính trọng hắn như anh trai, cả đời thì cả đời, dù sao thì nàng cùng Giang Duy cũng đã tính, sẽ mãi ở lại thị trấn này.
Nhưng, Lí Hiên đột nhiên xuất hiện.
Từ khi hắn đến, mọi chuyện dường như có phần thay đổi.
Rất kì quái, Lí Hiên là dạng người mà Giang Duy rất không muốn quan hệ.
Giang Duy là một người thích khoe khoang, thích mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của bản thân.
Còn cá tính của Lí Hiên, chỉ cần liếc mắt một cái là đã vạch trần được lớp vỏ ngụy trang của hắn, nhìn thấu được tâm Giang Duy thực mỏng manh.
Nếu như là trước đây, Giang Duy nhất định sẽ tránh xa người này.
Nhưng, hai người bọn họ, lại thân thiết hơn mọi người dự đoán.
Giang Duy nhận tiền thưởng, sẽ mời Lí Hiên cùng đi ăn.
Giang Duy bị thương sẽ van nài hắn bộ Giang Hoài đi chơi.
Giang Duy, tựa hồ rất tin tưởng Lí Hiên.
Không liên quan tới tình yêu.
Nàng cùng Giang Duy giao hảo cũng hơn hai mươi năm, thế nhưng lại không thân thiết bằng một người mới tới một năm?
Điều này làm nàng không cách nào chấp nhận.
Giang Duy, đã xem Lí Hiên như một thói quen rồi.
Là điềm báo không tốt.
Giống như đêm đó, nàng rõ ràng là gọi cho Giang Duy, nhưng hắn lại đồng thời cùng Lí Hiên tới pub.
Lí Tu mơ hồ cho rằng, quan hệ của hai người này, có điểm không bình thường.
Nhưng nàng lại không dám đi tới kết luận cuối cùng.
Thói quen “nghĩ ngợi” mà không nói ra, cứ nghĩ lung tung của nàng, thành ra, sự việc phóng đại như thế nào, liền phóng đại như thế.
Thuận theo tự nhiên, tuy là một cách xử lí không mấy tích cực, nhưng cũng xem như một cách giải quyết đi.
Ai…Lí Tu vô thanh thở dài, ngồi nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này, không bằng hảo hảo ngồi chờ Dương Đằng trở về, dùng ngàn đao tra tấn hắn thế nào cho xong!
Mà lúc này, mặt Giang Duy càng lúc càng tối lại.
Tâm tình hắn hiện tại vô vùng u ám, ảo não ấn ấn mi tâm, thật khóc không ra nước mắt mà.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, vụ rượu vào loạn tính cũ mèm này lại phát sinh trên chính bản thân a.
Đúng vậy, chính là rượu vào loạn tính.
Địa điểm, là khu kí túc cho cảnh sát.
Diễn viên chính, hắn, cùng…Lí Hiên.
Hắn hoài nghi có phải chính mình cấm dục lâu quá không, mà khi bộ não ngập rượu thì thú tínhcũng bạo phát, liền thượng người bên cạnh…TOT
Ngày đó tỉnh lại, ngay khi nhìn thấy người nằm bên cạnh trần như nhộng, hắn thật sự chỉ muốn đâm đầu vào tường tự tử…
Hắn thật khốn nạn mà…Lôi kéo Lí Hiên…Đáng lẽ mối quan hệ của bọn họ đúng là có phần mập mờ, mơ hồ (là do chính ngươi không rõ ràng đó chứ? – Lời tác già nha~), nhưng lúc này, bọn họ có thể cười trừ, bỏ qua được sao?
Kí ức đêm đó như song cuộn tràn về trong tâm hắn.
Cơ thể đầy mồ hồi dính chặt, giao triền thân thể, phóng đãng luật động…
Là vì rượu sao? Khiến bọn họ càng thêm phóng túng…
Hắn hối hận a! Hắn làm gì lại phải đi khuyên giải Lí Tu chứ? Đi thì đi, lại còn dẫn theo Lí Hiên nữa? Mà lôi người ta đi rồi, làm gì mà lại hưng trí lên, nốc nhiều rượu vậy chứ?!
AAAA, hắn muốn điên rồi!
Thời điểm mới tỉnh lại, hắn còn cái vài giây mơ hồ, nhất thời không biết đang ở nơi nào, rồi thì cảnh tượng đêm trước ùa về, làm người ta đỏ mặt, tim đập dồn dập…Hắn có thể xem như hết thảy chỉ là mộng được hay sao?
Mộng xuân cũng được, ác mộng cũng không sao, đau đầu là do say rượu, toàn thân đau nhức là ảo giác, đau nhức nơi đó chắc là vì bệnh trĩ đi… = =
Nhưng hiện thực cũng chẳng dư thừa thời gian cho hắn tự nhủ chính mình, nếu Lí Hiên thức dậy, mọi chuyện sẽ ngượng ngịu hơn đi?
Bất chấp toàn thân dính dớp, hắn nhăn mày mặc quần áo, rồi chuồn thẳng…
Đều là do Lí Tu! Tự dưng gọi hắn đến pub là gì chứ!…Nhưng nàng mẹ nó uống còn nhiều hơn hắn…
Tự trách mình? Nhưng người chịu thiệt là hắn a!
Nhưng hắn cứ oán giận bản thân, trách cứ, rồi đùn đẩy trách nhiệm như thế, hắn mới thấy an tâm đi đôi chút…
Giang Duy bực bội bạo phát, mà Lí Hiên ba ngày nay cũng không có chủ động đến tìm hắn, không chừng cũng phiền muộn như hắn đi?
For one night (tình một đêm) thôi mà, có gì đáng ngại chứ!!
Không nói đến, bọn họ đều là nam nhân, không có trách nhiệm về trinh tiết, lại sở thích bất đồng…Cho nên…Quên đi, quên đi…
Quyết định rồi!
Giang Duy vỗ bàn cái bộp, làm Lí Tu ở đàng sau sợ hết hồn.
Quyết định rồi! Hắn tan tầm sẽ đi tìm Lí Hiên! Ba ngày hắn không được ăn đồ Lí Hiên nấu, có điểm nhớ a…
Giang Duy chính là bên chuyện lớn thành nhỏ như con thỏ, cơ mà, không biết phía Lí hiên có hay không cũng nghĩ như hắn a?