(này không phải chỉ Lí Hiên đâu nha)
Sau khi Lí Hiên rời đi, Giang Duy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chính mình có phải quá dễ thích ứng với cuộc sống đi…Như thế nào mà một chút phản kháng cũng không có, dễ dàng đáp ứng Lí Hiên, cho hắn dọn vào đây ở?
Tuy là lúc trước đáp ứng hắn, khi hắn không có phòng sẽ cho hắn ở nhờ. Nhưng mà lúc đó, y tính để hắn ở trong phòng của cha mẹ, ai ngờ, hắn lại tới chiếm phòng của y a…
Ân…Hiện tại hối hận còn kịp không đây?
Giang Duy trái nghĩ, phải ngẫm, y đáp ứng là vì không còn cách nào khác, Lí Hiên từng câu nói đều chạm tới tâm can y…
Y là một người nghĩ không ra cách hay, lại rất dễ bế tắc, vì thế, Giang Duy “đúng lúc” nghĩ tới bằng hữu kia – tới tận hai giờ sáng –
“Reng, reng, reng – ”
Ba tiếng chuông vang liên tiếp vang lên, một người chịu không nổi ầm ĩ, tai bị làm phiền, nhận điện thoại –
“Là tên vô lại nào thế?! Ngươi có biết bây giờ là mấy giờ không hả?! Làm phiền mộng đẹp của người ta sẽ bị thiên lôi đánh chết đấy biết không?!!” Nam nhân nhấc máy tuôn ra một tràng thô tục, hừ, đối với một người mới tăng ca về, thật vất vả mới ngủ được, lại bị đánh thức dậy, đều lịch sự thế đấy.
Thế nên, không thể trách hắn nóng nẩy mà nói năng tùy tiện được.
“Lâm tử…Bình tĩnh đã…”
“Hả? Giang Duy?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng sột soạt, chắc là nam nhân kia đang bò lên giường,
“Giang Duy, ngươi bị lệch múi giờ chắc? Có biết mấy giờ rồi không? Ta nói ngươi biết, là hai giờ sáng, hai giờ hai mươi sáng đấy!”
Trời còn chưa sáng a, cho dù quan hệ của hai người có tốt đến mấy, y cũng không thể vô cớ gọi đánh thức hắn, thật muốn về quê ném y xuống sông đi!
Hóa ra cũng đã hai giờ sáng rồi a…Xem, đều là lỗi của Lí Hiên cả, làm y phiền não, đến ngủ cũng quên mất…(Đấy, trốn tránh trách nhiệm, này chính là sở trường của Giang Duy…)
“ Lần trước ngươi mười hai giờ gọi tới làm phiền ta…Lúc ấy, ta cũng không có mắng chửi ngươi a…”
“P1! Ta lúc đấy là mười hai giờ trưa gọi tới mà? Được rồi, có chuyện gì, nói mau…”
“Ân…”
“Giang Duy! Ngươi nếu như là đang táo bón trong toilet, thì đừng có phiền ta!” Ân…Ngươi bị đánh thức, tính tính thật không tốt a…
“Ta có chuyện, không biết nên nói thế nào nữa…”
“Vậy ngươi cứ nghĩ đi, lát gọi lại cho ta…” Người bên kia bất đắc dĩ thở dài, tính treo điện thoại…Hắn ngày mai còn phải đi làm a…Không ngủ đủ sẽ không làm việc tốt được, vì miếng cơm manh áo, nên ngủ tiếp thôi…
“Đừng a, Lâm Cần! Ngươi nếu như dám gác máy, ta ngày mai gọi cho mẹ ngươi, nói ngươi ở bên ngoài làm đủ loại chuyện bậy bạ!”
“ = = Tổ sư…Vậy ngươi có gì thì nói nhanh lên…” Lâm Cần ngáp lớn, uể oải lẩm nhẩm…
“Lâm Tử a…Có một gã đàn ông muốn sống cùng với ta…”
“Gì? Ở trong nhà ngươi? Ngươi không phải không có phòng trống sao? Ngươi thiếu tiền đến mức đem nhà cho thuê sao?”
“Không phải…Là hắn cùng ta ở chung…”
“= = Này không phải sống chung sao…” Này, có chỗ nào đó không đúng a…
“Giang Duy! Ngươi nói là một gã đàn ông muốn cùng sống với ngươi?!!” Đầu dây truyền đến tiếng la chói tai, khó tin của Lâm Cần, nếu hắn không nhớ nhầm, thì Giang Duy thích đàn ông a, mà lúc này y lại muốn sống cùng một gã đàn ông!!
Lâm Cần cùng Giang Duy có thể xem như là thanh mai trúc mã, ân, nói đúng hơn, ở Đông trấn này, một trấn nhỏ, trẻ con tuổi ngang ngang nhau đều là thanh mai trúc mã cả. Dù sao chốn này cũng nhỏ bé, trường cũng không có mấy lớp, đa số đều học chung cả.
Lâm Cần, Giang Duy với Lí Tu, còn có mấy người khác đang làm việc ở bên ngoài, đều là lớn lên cùng nhau.
Nhưng trong từng ấy người, hiểu rõ Giang Duy nhất, cũng chỉ có Lâm Cần.
Giang Duy cũng Lâm Cần quan hệ phi thường tốt, lúc mới học mẫu giáo đánh nhau xong thành bằng hữu, đến khi lớn, ra ngoài học tập, tình nghĩa hơn hai mươi năm, không phải nói mấy câu là có thể hết chuyện.
Lâm Cần học đại học Quản lý tài chính, hiện tại đã là một phó quản lý phòng tiêu thụ, tất cả bạn hắn đều nói, hắn bình thường dốt nhất, mà giờ lại kiếm được chỗ ngon. Mà chuyện hắn lo nhất chính là đường tình ái của Giang Duy.
Sáu năm trước, tự dưng đưa tới một đứa nhỏ, làm Lâm Cần cùng Giang Duy ầm ĩ một trận, hắn không hiểu vì sao Giang Duy là có một đứa nhỏ, hơn nữa, chính y thừa nhận, đấy là con mình, hỏi y cùng ai sinh, y là khó xử không trả lời.
Vì thế, bọn họ từng có một thời gian chiến tranh lạnh.
Nhưng sau đó, Giang Duy ở một mình, có thêm đứa nhỏ bên cạnh, hình như càng thêm vui vẻ, cuộc sống so với trước đây tốt hơn nhiều, hắn cũng không nói gì nữa. Dù sao, đây cũng là chuyện riêng của Giang Duy, nếu y đã không muốn hắn hỏi đến, vậy hắn sẽ không hỏi. Chỉ cần y sống thật tốt, là được rồi.
Hắn hiểu rõ, xã hội hiện tại đã có cái nhìn đúng về đồng tính luyến ái, không như trước đây kì thị, nhưng dù sao, đồng tính cũng chỉ có ít người, nước bọn họ cũng không cho phép đồng tính kết hôn. Giang Duy lại bảo thủ không chịu rời quê…Hắn hoài nghi, không phải y định cả đời sống một mình đấy chứ.
Nhưng hiện tại, y nói, có một nam nhân muốn cùng hắn sống chung?
Chuyện này đột ngột vậy, hắn là nên chúc mừng Giang Duy rốt cục đã thoát khỏi đời độc thân, hay là nên điều tra cái gã kia tường tận đây?
“Lâm Tử, đừng có lớn tiếng vậy…Mới hơn hai giờ sáng mà…” Nếu như là ồn nhà bên cạnh, sẽ không tốt a…
“Ngươi còn biết lúc này là mấy giờ hả?” Y không phải chọn đúng giờ này để gọi đấy chứ… = = Cơ mà, y vì cái gã không biết tên kia mà gọi tới, có nghĩ là y đang do dự?
“Ngươi nói rõ một chút, cái gã kia là từ đâu tới?” Người trong trấn, hắn biết cả, sẽ không có tên nào ở đấy tự dưng đối y như thế, có lẽ là từ nơi khác tới?
“Ân, là như vậy…”
Sau khi Lí Hiên rời đi, Giang Duy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chính mình có phải quá dễ thích ứng với cuộc sống đi…Như thế nào mà một chút phản kháng cũng không có, dễ dàng đáp ứng Lí Hiên, cho hắn dọn vào đây ở?
Tuy là lúc trước đáp ứng hắn, khi hắn không có phòng sẽ cho hắn ở nhờ. Nhưng mà lúc đó, y tính để hắn ở trong phòng của cha mẹ, ai ngờ, hắn lại tới chiếm phòng của y a…
Ân…Hiện tại hối hận còn kịp không đây?
Giang Duy trái nghĩ, phải ngẫm, y đáp ứng là vì không còn cách nào khác, Lí Hiên từng câu nói đều chạm tới tâm can y…
Y là một người nghĩ không ra cách hay, lại rất dễ bế tắc, vì thế, Giang Duy “đúng lúc” nghĩ tới bằng hữu kia – tới tận hai giờ sáng –
“Reng, reng, reng – ”
Ba tiếng chuông vang liên tiếp vang lên, một người chịu không nổi ầm ĩ, tai bị làm phiền, nhận điện thoại –
“Là tên vô lại nào thế?! Ngươi có biết bây giờ là mấy giờ không hả?! Làm phiền mộng đẹp của người ta sẽ bị thiên lôi đánh chết đấy biết không?!!” Nam nhân nhấc máy tuôn ra một tràng thô tục, hừ, đối với một người mới tăng ca về, thật vất vả mới ngủ được, lại bị đánh thức dậy, đều lịch sự thế đấy.
Thế nên, không thể trách hắn nóng nẩy mà nói năng tùy tiện được.
“Lâm tử…Bình tĩnh đã…”
“Hả? Giang Duy?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng sột soạt, chắc là nam nhân kia đang bò lên giường,
“Giang Duy, ngươi bị lệch múi giờ chắc? Có biết mấy giờ rồi không? Ta nói ngươi biết, là hai giờ sáng, hai giờ hai mươi sáng đấy!”
Trời còn chưa sáng a, cho dù quan hệ của hai người có tốt đến mấy, y cũng không thể vô cớ gọi đánh thức hắn, thật muốn về quê ném y xuống sông đi!
Hóa ra cũng đã hai giờ sáng rồi a…Xem, đều là lỗi của Lí Hiên cả, làm y phiền não, đến ngủ cũng quên mất…(Đấy, trốn tránh trách nhiệm, này chính là sở trường của Giang Duy…)
“ Lần trước ngươi mười hai giờ gọi tới làm phiền ta…Lúc ấy, ta cũng không có mắng chửi ngươi a…”
“P1! Ta lúc đấy là mười hai giờ trưa gọi tới mà? Được rồi, có chuyện gì, nói mau…”
“Ân…”
“Giang Duy! Ngươi nếu như là đang táo bón trong toilet, thì đừng có phiền ta!” Ân…Ngươi bị đánh thức, tính tính thật không tốt a…
“Ta có chuyện, không biết nên nói thế nào nữa…”
“Vậy ngươi cứ nghĩ đi, lát gọi lại cho ta…” Người bên kia bất đắc dĩ thở dài, tính treo điện thoại…Hắn ngày mai còn phải đi làm a…Không ngủ đủ sẽ không làm việc tốt được, vì miếng cơm manh áo, nên ngủ tiếp thôi…
“Đừng a, Lâm Cần! Ngươi nếu như dám gác máy, ta ngày mai gọi cho mẹ ngươi, nói ngươi ở bên ngoài làm đủ loại chuyện bậy bạ!”
“ = = Tổ sư…Vậy ngươi có gì thì nói nhanh lên…” Lâm Cần ngáp lớn, uể oải lẩm nhẩm…
“Lâm Tử a…Có một gã đàn ông muốn sống cùng với ta…”
“Gì? Ở trong nhà ngươi? Ngươi không phải không có phòng trống sao? Ngươi thiếu tiền đến mức đem nhà cho thuê sao?”
“Không phải…Là hắn cùng ta ở chung…”
“= = Này không phải sống chung sao…” Này, có chỗ nào đó không đúng a…
“Giang Duy! Ngươi nói là một gã đàn ông muốn cùng sống với ngươi?!!” Đầu dây truyền đến tiếng la chói tai, khó tin của Lâm Cần, nếu hắn không nhớ nhầm, thì Giang Duy thích đàn ông a, mà lúc này y lại muốn sống cùng một gã đàn ông!!
Lâm Cần cùng Giang Duy có thể xem như là thanh mai trúc mã, ân, nói đúng hơn, ở Đông trấn này, một trấn nhỏ, trẻ con tuổi ngang ngang nhau đều là thanh mai trúc mã cả. Dù sao chốn này cũng nhỏ bé, trường cũng không có mấy lớp, đa số đều học chung cả.
Lâm Cần, Giang Duy với Lí Tu, còn có mấy người khác đang làm việc ở bên ngoài, đều là lớn lên cùng nhau.
Nhưng trong từng ấy người, hiểu rõ Giang Duy nhất, cũng chỉ có Lâm Cần.
Giang Duy cũng Lâm Cần quan hệ phi thường tốt, lúc mới học mẫu giáo đánh nhau xong thành bằng hữu, đến khi lớn, ra ngoài học tập, tình nghĩa hơn hai mươi năm, không phải nói mấy câu là có thể hết chuyện.
Lâm Cần học đại học Quản lý tài chính, hiện tại đã là một phó quản lý phòng tiêu thụ, tất cả bạn hắn đều nói, hắn bình thường dốt nhất, mà giờ lại kiếm được chỗ ngon. Mà chuyện hắn lo nhất chính là đường tình ái của Giang Duy.
Sáu năm trước, tự dưng đưa tới một đứa nhỏ, làm Lâm Cần cùng Giang Duy ầm ĩ một trận, hắn không hiểu vì sao Giang Duy là có một đứa nhỏ, hơn nữa, chính y thừa nhận, đấy là con mình, hỏi y cùng ai sinh, y là khó xử không trả lời.
Vì thế, bọn họ từng có một thời gian chiến tranh lạnh.
Nhưng sau đó, Giang Duy ở một mình, có thêm đứa nhỏ bên cạnh, hình như càng thêm vui vẻ, cuộc sống so với trước đây tốt hơn nhiều, hắn cũng không nói gì nữa. Dù sao, đây cũng là chuyện riêng của Giang Duy, nếu y đã không muốn hắn hỏi đến, vậy hắn sẽ không hỏi. Chỉ cần y sống thật tốt, là được rồi.
Hắn hiểu rõ, xã hội hiện tại đã có cái nhìn đúng về đồng tính luyến ái, không như trước đây kì thị, nhưng dù sao, đồng tính cũng chỉ có ít người, nước bọn họ cũng không cho phép đồng tính kết hôn. Giang Duy lại bảo thủ không chịu rời quê…Hắn hoài nghi, không phải y định cả đời sống một mình đấy chứ.
Nhưng hiện tại, y nói, có một nam nhân muốn cùng hắn sống chung?
Chuyện này đột ngột vậy, hắn là nên chúc mừng Giang Duy rốt cục đã thoát khỏi đời độc thân, hay là nên điều tra cái gã kia tường tận đây?
“Lâm Tử, đừng có lớn tiếng vậy…Mới hơn hai giờ sáng mà…” Nếu như là ồn nhà bên cạnh, sẽ không tốt a…
“Ngươi còn biết lúc này là mấy giờ hả?” Y không phải chọn đúng giờ này để gọi đấy chứ… = = Cơ mà, y vì cái gã không biết tên kia mà gọi tới, có nghĩ là y đang do dự?
“Ngươi nói rõ một chút, cái gã kia là từ đâu tới?” Người trong trấn, hắn biết cả, sẽ không có tên nào ở đấy tự dưng đối y như thế, có lẽ là từ nơi khác tới?
“Ân, là như vậy…”