Để kể hết sự tình, Giang Duy vòng vo gần một giờ đồng hồ mới cho Lí Hiên xuất hiện, rồi kể y từng bước để Lí Hiên tiếp cận thế nào, dẫn sói về nhà ra sao, sau đó là rượu say loạn tính = = Xong…
Quan trọng là chỗ –
“Lâm Tử à, ngươi nói xem, ta có phải sai rồi không…”
“Có phải ta không nên đáp ứng, hay là nên đánh cuộc một phen, có phải hay không đồng ý quá nhanh?” Không hổ là bạn thân hai mươi năm, chỉ mới nghe thôi đã biết rõ điều y lo lắng.
“Nhưng mà ngươi còn rượu say loạn tính…Chà, Giang Duy, vụ này ngươi được lời nha!”
“Đầu sỏ là Lí Tu, là tại nàng cả, nếu cô ấy không gọi ta tới bar, ta có thể uống rượu sao?”
“Chậc, có điều, ta cũng thật tò mò a, cái tên Lí Hiên kia có bao nhiêu mị lực, lại khiến Giang đại cảnh sát của chúng ta dằn lòng không được mà nhào tới, ôi trờ…Vì sao lại là thời điểm ta vắng nhà chứ! Ta muốn dùng V8 chụp lại toàn bộ a!!”
“= = Ngươi nói cái gì thế hả…”
“Giang Duy, ta nói ngươi này, ngươi đáp ứng hắn là không sai, nên làm vậy! Nam nhân tốt như vậy a, còn biết nấu cơm, chịu giúp ngươi dọn dẹp cái ổ chó ấy, quan trọng hơn, hắn có thể coi trọng ngươi, quả không dễ dàng a! Ngươi cho loại đàn ông này trên đời có bao nhiêu chứ? Phải biết nắm lấy a!”
“Ngươi nói vậy, nghĩa là ta đây vô dụng lắm sao?”
“Không phải vô dụng, ai nói ngươi vậy chứ? Giang cảnh sát của chúng ta anh dũng vô cùng, phá án như thần, thái độ phục vụ nhân dân tốt, ai dám nói ngươi vô dụng? Lâm Cần ta sẽ đứng ra kháng nghị!”
“Thôi đi, cùng ngươi nói chuyện nghiêm túc, ngươi lại cho ta lên mây…”
“Ầy ầy, ta là nói chuyện nghiêm túc đấy chứ, ta không nói khoác nha, Lâm Cần ta đã nghiêm túc, thì cả cha của thiên hoàng cũng phải cúi đầu xưng thần nha…”
“Ngươi còn không thôi đi? = =”
“Ha ha…Này không phải chúng ta lâu rồi chưa liên lạc sao, người ta là muốn biểu đạt nhớ mong a…Ta cũng biết ngươi đang phiền não gì đó…Dù sao ta với ngươi là bạn lâu như vậy, chuyện này ngươi nên suy nghĩ cẩn thận, ta có thể không nhìn ra sao. Hắn đối với ngươi, có phải chỉ là hứng khởi nhất thời, đúng không?”
“…” Tâm tư của y không ít, nhưng…Lâm Cần nói đúng, điều làm y lo lắng chính là chuyện này.
“Giang Duy a, không cần nghĩ nhiều vậy được không?” Lâm Cần thở dài, “Ngươi với hắn có cảm giác, điều này không phải nghi ngờ, nếu không ngươi có thể để hắn tùy tiện ra vào nhà sao? Nga, đúng rồi, ngươi mới nãy còn nói, đã đánh cho hắn một cái chìa khóa nhà mà. Ta biết ngươi đã hai mươi năm, ngươi đã cho ta cái chìa khóa nào chưa? Đừng nói ta quanh năm ở bên ngoài làm việc, cầm chìa khóa cũng vô dụng, ta biết, là ngươi kiếm cớ thôi. Ngươi không thích người khác đến nhà, bởi vì đấy là nhà ngươi, cũng là nơi ngươi cất giấu mọi bí mật, cũng là tâm tư ngươi. Ngươi chỉ có thể thả lỏng khi trở lại nơi ấy, chuyện này, bọn ta đều biết cả, cho nên, bọn ta mới không làm loạn đòi tới nhà ngươi làm phiền.
Hình tượng tốt đẹp gì đó, ngươi từng có sao? Ta năm đó chẳng phải nói là mẫu bạn gái là phải giống Bạch Tố Trinh1, ôn nhu, hiền hậu sao? Giờ thì sao? Lại toàn giao du với kiểu con gái tri thức đầy mình đấy sao.”
“Phụt – ” Giang Duy nghe, vừa đúng lúc nghĩ có phải chính mình từ đầu đã chấm Lí Hiên, mà Lâm Cần đột nhiên nói vậy làm y không nhìn được bật cười.
“Đừng cười! Ngồi yên nghe ca ca nói!” Lâm Cần truyền đến thanh âm bất mãn, sau đó lại tiếp tục lẩm bẩm, “Những cái khác tạm thời không nói, đã nói rồi, ân, rượu vào loạn tính…Ta nói ngươi như thế nào còn theo khuôn mẫu cũ chứ…Lúc này còn nói vậy, cái này gọi là 4192,”
Tất nhiên là câu đó còn có vế sau nữa, chính là Lâm Cần nhỏ giọng thầm nói, Giang Duy thì giả bộ không nghe thấy, mặc kệ có phải rượu vào làm bậy hay là 419, cũng giống nhau cả thôi, y cũng chẳng muốn tốn nước bọt cùng Lâm Cần tranh cãi.
“Uống rượu say thì sao? Say rồi thì ngươi mất hết lí trí sao? Say rồi thì ngươi thấy ai liền nhào tới chắc? Ngươi không lẽ đói khát vậy sao, năm đó chúng ta một đám, nga, đừng nói là chúng ta cả một hội uống rượu. Cũng có lúc ta cùng ngươi một mình rượu say trong pub, ngươi cũng chẳng làm gì ta a? Ta, Lâm Cần tốt xấu gì cũng là anh tuấn, tiêu sái, khí độ bất phàm a, tuy là ta chưa có nhìn qua Lí Hiên, nhưng! Trên đời này có người đủ sức so sánh với ta, ta nói ngươi biết, là rất ít, biết chưa! Ngươi thế nào lại không tấn công ta chứ?”
“…” Tự kỉ điên cuồng.
“Thừa nhận đi, Giang Duy, ngươi đối với hắn, cũng không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu.”
“…”
“Nói, vừa nãy hắn, a, không, phải là tối qua mới đúng, hắn đã nói gì với ngươi? Đề mà ngươi lại đồng ý cho hắn trụ lại, hay là hắn hạ mê dược, ám vào cổ ngươi hả?”
“Không, nói mấy lời giống như ngươi hay nói với người khác ấy, vừa nói vừa p, (Lí Hiên mà làm mấy trò vậy sao?). Nói hắn không dám đảm bảo sẽ cùng ta một chỗ mãi mãi, nhưng thời điểm ở bên ta, sẽ đối xử với ta thật tốt.” Lời này từ miệng mình thốt ra, quả thực rất kì quái…
“…Giang Duy, ngươi là phân biệt đối xử! Ta lúc trước hết lòng giúp đỡ ngươi, xem ta với ngươi có bao nhiêu trọng lượng! Thế mà, một gã Lí Hiên, tùy tiện nói vài câu liền đem ngươi lừa được! Ta không phục a!!”
Hắn lúc trước đối y quả thực hết lòng dạy dỗ, y một câu cũng không nghe, hắn hồi đó còn nói y biết, tình yêu không phải là thứ có thể trao đổi, là vô giá, còn cùng y nói, tình yêu tụa như thị trường chứng khoán, phải mạo hiểm mới có kết quả, tranh luận quan trọng như vậy, y lại nghe tai trái, ra tai phải. Uổng công hắn khổ tâm một phen!
“Nào có…” Sức y không đủ để phản bác…
“Có điều, thế không phải đã chứng minh cho lời ta nói sao? Bất luận hắn nghĩ thế nào, ta thấy có thể được ngươi coi trọng, hẳn là sẽ không tồi đi? Ngươi xem như một hồi yêu đương là được…”
“Ngươi nói như dễ lắm ấy…”
“Không phải ta nói dễ, là ngươi lo nhiều quá thôi…Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi, biết không? Cũng đã đến ba mươi rồi, đến một người bạn cũng không có, sau này, ngươi không sợ đến già sẽ cô đơn cả đời sao?”
“Phi phi phi, ngươi mới sắp ba mươi ấy, ta mới hai sáu thôi? Hơn nữa, ngươi với ta bằng tuổi, ngươi còn không sợ, ta đây còn lo sao?”
“Này, ngươi chẳng lẽ lo, ta kiếm không được một bà vợ sao?…” Một tràng cười tự mãn, tiếp đó là lời khuyên đầy ân tình: “Bất kể thế nào, hai người các ngươi, thích hợp hay không hợp, cũng phải ở chung mới biết được a, ngươi coi như trong nhà có nam bảo mẫu, chẳng nhẽ ngươi còn sợ hắn làm gì? Hơn nữa,”
Nói tới đây, Lâm Cần đột nhiên mờ ám nở nụ cười, “Ngươi cùng hắn cũng đến quan hệ này rồi, không đem hắn chiếm đoạt là lỗ to a!…”
“= = Ngươi là cái đồ không trong sáng…”
“Ai không trong sáng a? Lúc trước là ai lén xem GV bị ta phát hiện ra nhỉ?”
“Thôi đi, ngươi còn nói? Là do ngươi vào phòng mà không gõ cửa!”
…
Giang Duy là người cả đời không có quá nhiều tri âm, nhưng đều là những người có thể vì y mà không tiếc cả mạng sống, chỉ có thể nói, Giang Duy vận khí thật tốt, khiến người ta ghen tị.
Hết chương 20
1: Bạch Tố Trinh: là một con rắn tu luyện trăm năm thành tiên, là nhân vật chính trong “Bạch xà truyền kì”. Bạch Tố Trinh ở núi Thanh Thanh tu luyện đắc đạo, pháp thuật cao siêu. Nàng có vẻ đẹp tuyệt thế, mắt ngọc mày ngài, khuynh quốc khuynh thành, một thân cao quý. Thiên tính thiện lương, dùng y thuật cứu giúp bách tính, công đức vô biên. ….(còn nhiều lắm, ta ngại type:P)
2: 419: For one night =))
Quan trọng là chỗ –
“Lâm Tử à, ngươi nói xem, ta có phải sai rồi không…”
“Có phải ta không nên đáp ứng, hay là nên đánh cuộc một phen, có phải hay không đồng ý quá nhanh?” Không hổ là bạn thân hai mươi năm, chỉ mới nghe thôi đã biết rõ điều y lo lắng.
“Nhưng mà ngươi còn rượu say loạn tính…Chà, Giang Duy, vụ này ngươi được lời nha!”
“Đầu sỏ là Lí Tu, là tại nàng cả, nếu cô ấy không gọi ta tới bar, ta có thể uống rượu sao?”
“Chậc, có điều, ta cũng thật tò mò a, cái tên Lí Hiên kia có bao nhiêu mị lực, lại khiến Giang đại cảnh sát của chúng ta dằn lòng không được mà nhào tới, ôi trờ…Vì sao lại là thời điểm ta vắng nhà chứ! Ta muốn dùng V8 chụp lại toàn bộ a!!”
“= = Ngươi nói cái gì thế hả…”
“Giang Duy, ta nói ngươi này, ngươi đáp ứng hắn là không sai, nên làm vậy! Nam nhân tốt như vậy a, còn biết nấu cơm, chịu giúp ngươi dọn dẹp cái ổ chó ấy, quan trọng hơn, hắn có thể coi trọng ngươi, quả không dễ dàng a! Ngươi cho loại đàn ông này trên đời có bao nhiêu chứ? Phải biết nắm lấy a!”
“Ngươi nói vậy, nghĩa là ta đây vô dụng lắm sao?”
“Không phải vô dụng, ai nói ngươi vậy chứ? Giang cảnh sát của chúng ta anh dũng vô cùng, phá án như thần, thái độ phục vụ nhân dân tốt, ai dám nói ngươi vô dụng? Lâm Cần ta sẽ đứng ra kháng nghị!”
“Thôi đi, cùng ngươi nói chuyện nghiêm túc, ngươi lại cho ta lên mây…”
“Ầy ầy, ta là nói chuyện nghiêm túc đấy chứ, ta không nói khoác nha, Lâm Cần ta đã nghiêm túc, thì cả cha của thiên hoàng cũng phải cúi đầu xưng thần nha…”
“Ngươi còn không thôi đi? = =”
“Ha ha…Này không phải chúng ta lâu rồi chưa liên lạc sao, người ta là muốn biểu đạt nhớ mong a…Ta cũng biết ngươi đang phiền não gì đó…Dù sao ta với ngươi là bạn lâu như vậy, chuyện này ngươi nên suy nghĩ cẩn thận, ta có thể không nhìn ra sao. Hắn đối với ngươi, có phải chỉ là hứng khởi nhất thời, đúng không?”
“…” Tâm tư của y không ít, nhưng…Lâm Cần nói đúng, điều làm y lo lắng chính là chuyện này.
“Giang Duy a, không cần nghĩ nhiều vậy được không?” Lâm Cần thở dài, “Ngươi với hắn có cảm giác, điều này không phải nghi ngờ, nếu không ngươi có thể để hắn tùy tiện ra vào nhà sao? Nga, đúng rồi, ngươi mới nãy còn nói, đã đánh cho hắn một cái chìa khóa nhà mà. Ta biết ngươi đã hai mươi năm, ngươi đã cho ta cái chìa khóa nào chưa? Đừng nói ta quanh năm ở bên ngoài làm việc, cầm chìa khóa cũng vô dụng, ta biết, là ngươi kiếm cớ thôi. Ngươi không thích người khác đến nhà, bởi vì đấy là nhà ngươi, cũng là nơi ngươi cất giấu mọi bí mật, cũng là tâm tư ngươi. Ngươi chỉ có thể thả lỏng khi trở lại nơi ấy, chuyện này, bọn ta đều biết cả, cho nên, bọn ta mới không làm loạn đòi tới nhà ngươi làm phiền.
Hình tượng tốt đẹp gì đó, ngươi từng có sao? Ta năm đó chẳng phải nói là mẫu bạn gái là phải giống Bạch Tố Trinh1, ôn nhu, hiền hậu sao? Giờ thì sao? Lại toàn giao du với kiểu con gái tri thức đầy mình đấy sao.”
“Phụt – ” Giang Duy nghe, vừa đúng lúc nghĩ có phải chính mình từ đầu đã chấm Lí Hiên, mà Lâm Cần đột nhiên nói vậy làm y không nhìn được bật cười.
“Đừng cười! Ngồi yên nghe ca ca nói!” Lâm Cần truyền đến thanh âm bất mãn, sau đó lại tiếp tục lẩm bẩm, “Những cái khác tạm thời không nói, đã nói rồi, ân, rượu vào loạn tính…Ta nói ngươi như thế nào còn theo khuôn mẫu cũ chứ…Lúc này còn nói vậy, cái này gọi là 4192,”
Tất nhiên là câu đó còn có vế sau nữa, chính là Lâm Cần nhỏ giọng thầm nói, Giang Duy thì giả bộ không nghe thấy, mặc kệ có phải rượu vào làm bậy hay là 419, cũng giống nhau cả thôi, y cũng chẳng muốn tốn nước bọt cùng Lâm Cần tranh cãi.
“Uống rượu say thì sao? Say rồi thì ngươi mất hết lí trí sao? Say rồi thì ngươi thấy ai liền nhào tới chắc? Ngươi không lẽ đói khát vậy sao, năm đó chúng ta một đám, nga, đừng nói là chúng ta cả một hội uống rượu. Cũng có lúc ta cùng ngươi một mình rượu say trong pub, ngươi cũng chẳng làm gì ta a? Ta, Lâm Cần tốt xấu gì cũng là anh tuấn, tiêu sái, khí độ bất phàm a, tuy là ta chưa có nhìn qua Lí Hiên, nhưng! Trên đời này có người đủ sức so sánh với ta, ta nói ngươi biết, là rất ít, biết chưa! Ngươi thế nào lại không tấn công ta chứ?”
“…” Tự kỉ điên cuồng.
“Thừa nhận đi, Giang Duy, ngươi đối với hắn, cũng không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu.”
“…”
“Nói, vừa nãy hắn, a, không, phải là tối qua mới đúng, hắn đã nói gì với ngươi? Đề mà ngươi lại đồng ý cho hắn trụ lại, hay là hắn hạ mê dược, ám vào cổ ngươi hả?”
“Không, nói mấy lời giống như ngươi hay nói với người khác ấy, vừa nói vừa p, (Lí Hiên mà làm mấy trò vậy sao?). Nói hắn không dám đảm bảo sẽ cùng ta một chỗ mãi mãi, nhưng thời điểm ở bên ta, sẽ đối xử với ta thật tốt.” Lời này từ miệng mình thốt ra, quả thực rất kì quái…
“…Giang Duy, ngươi là phân biệt đối xử! Ta lúc trước hết lòng giúp đỡ ngươi, xem ta với ngươi có bao nhiêu trọng lượng! Thế mà, một gã Lí Hiên, tùy tiện nói vài câu liền đem ngươi lừa được! Ta không phục a!!”
Hắn lúc trước đối y quả thực hết lòng dạy dỗ, y một câu cũng không nghe, hắn hồi đó còn nói y biết, tình yêu không phải là thứ có thể trao đổi, là vô giá, còn cùng y nói, tình yêu tụa như thị trường chứng khoán, phải mạo hiểm mới có kết quả, tranh luận quan trọng như vậy, y lại nghe tai trái, ra tai phải. Uổng công hắn khổ tâm một phen!
“Nào có…” Sức y không đủ để phản bác…
“Có điều, thế không phải đã chứng minh cho lời ta nói sao? Bất luận hắn nghĩ thế nào, ta thấy có thể được ngươi coi trọng, hẳn là sẽ không tồi đi? Ngươi xem như một hồi yêu đương là được…”
“Ngươi nói như dễ lắm ấy…”
“Không phải ta nói dễ, là ngươi lo nhiều quá thôi…Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi, biết không? Cũng đã đến ba mươi rồi, đến một người bạn cũng không có, sau này, ngươi không sợ đến già sẽ cô đơn cả đời sao?”
“Phi phi phi, ngươi mới sắp ba mươi ấy, ta mới hai sáu thôi? Hơn nữa, ngươi với ta bằng tuổi, ngươi còn không sợ, ta đây còn lo sao?”
“Này, ngươi chẳng lẽ lo, ta kiếm không được một bà vợ sao?…” Một tràng cười tự mãn, tiếp đó là lời khuyên đầy ân tình: “Bất kể thế nào, hai người các ngươi, thích hợp hay không hợp, cũng phải ở chung mới biết được a, ngươi coi như trong nhà có nam bảo mẫu, chẳng nhẽ ngươi còn sợ hắn làm gì? Hơn nữa,”
Nói tới đây, Lâm Cần đột nhiên mờ ám nở nụ cười, “Ngươi cùng hắn cũng đến quan hệ này rồi, không đem hắn chiếm đoạt là lỗ to a!…”
“= = Ngươi là cái đồ không trong sáng…”
“Ai không trong sáng a? Lúc trước là ai lén xem GV bị ta phát hiện ra nhỉ?”
“Thôi đi, ngươi còn nói? Là do ngươi vào phòng mà không gõ cửa!”
…
Giang Duy là người cả đời không có quá nhiều tri âm, nhưng đều là những người có thể vì y mà không tiếc cả mạng sống, chỉ có thể nói, Giang Duy vận khí thật tốt, khiến người ta ghen tị.
Hết chương 20
1: Bạch Tố Trinh: là một con rắn tu luyện trăm năm thành tiên, là nhân vật chính trong “Bạch xà truyền kì”. Bạch Tố Trinh ở núi Thanh Thanh tu luyện đắc đạo, pháp thuật cao siêu. Nàng có vẻ đẹp tuyệt thế, mắt ngọc mày ngài, khuynh quốc khuynh thành, một thân cao quý. Thiên tính thiện lương, dùng y thuật cứu giúp bách tính, công đức vô biên. ….(còn nhiều lắm, ta ngại type:P)
2: 419: For one night =))