Đảo mắt đã một tuần trôi qua, Giang Duy cảm thấy, chính mình giống như đã thích ứng được với sự tồn tại của Lí Hiên.
Cũng đã thành thói quen, sáng sớm tỉnh dậy có Lí Hiên nằm cạnh, tiếp đó cố nán lại trên giường, sau đó là bị gọi dậy đánh răng rửa mặt. Ăn xong bữa sáng, xem ai hôm nay rảnh rổi thì đưa Giang Hoài đi học, nếu như không ai vội thì cùng đi. Buổi chiều cũng sắp xếp như thế, từ đó, trên đường in bóng một nhà ba người.
Mà Giang Hoài lại càng không để ý đến tôn nghiêm của cha hắn, cả ngày bám lấy Lí Hiên quay vòng, giống như Lí Hiên kia mới là người sinh hắn, nuôi hắn ấy…= =
Mà vụ ngủ cùng giường kia, Giang Duy cũng không chút ngại ngùng, quang minh chính đại đem Lí Hiên thành gối ôm, như thể chuyện này là đương nhiên vậy.
Thế là, sau vài hồi gây sức ép, hai người họ xem như chính thức ở chung.
Bởi vì công việc, thời gian hai người nói chuyện phiếm chủ yếu là trên bàn cơm và khi đã cơm no rượu say, phè phỡn trên sô pha xem tivi, kể chuyện ngày hôm nay xảy ra những gì, hắc hắc…Còn về đêm đến, hai người họ nói gì trong phòng, chúng ta làm sao biết được…
Hiện tại, Giang Lí hai người đang ngồi xem tivi, bất quá Giang Duy là đang cùng Lí Hiên kể lại chuyện cười ngày hôm nay ở sở.
“Ta nói ngươi lúc đó không được trực tiếp chứng kiến, thật sự là đáng tiếc a, nữ nhân kia vừa thấy gã kia, liền lần tức cho hắn một cái tát, trên mặt hắn còn in vết hồng hồng năm ngón tay a! Nữ nhân kia còn nói, “Ngươi còn không lãng nhân tử luôn đi (‘lãng nhân tử, là tiếng địa phương của người Hán vùng Quảng Đông,.., có nghĩa là người chết… = =) còn mang theo hóa thủy nữa (‘hóa thủy’, là tiếng địa phương, tức tình nhân), ngươi sao không chết ở bên ngoài đi! Còn đến cảnh cục là ta mất mặt! Còn muốn ta tới bảo lãnh cho người! Ngươi đi chết đi!” Sau đó lại thêm một cái tát nữa, nàng thở hồng hộc mà đánh a…”
“…”
“Ngươi cũng không biết a, hai tay nàng tát có biết bao nhiêu sức!” Cũng đúng, loại nam nhân này, đánh là đáng!
“Ta nói, họ hành động ấy a,” Lúc tát thì vẻ mặt hung tợn, còn có thanh âm vang lên không thua kém gì diễn viên trên tivi a… “Sao họ không đi thi học viện truyền hình Bắc Đại a?” Bằng không hiện tại nhất định đã đoạt giải Golden Chicken* cho nam diễn viên chính rồi.
“Nói đến đây lại bực bội!” Giang Duy đập bàn, trừng mắt, vẻ mặt tức giận, “Ta lúc trước không có muốn thi vào trường cảnh sát!”
“A? Thế làm sao lại thi vào?” Là bị Lí Sở thân tình ép buộc sao? Có điều, y cũng không phải người dễ bị khuất phục, chẳng nhẽ lại có uẩn khúc gì chăng?
“Là do cái đám bạn kia làm hại!” Đáng hận a, đáng hận a…Tiền đồ tươi sáng của y lại bị cái đáng đáng chết kia chỉnh sửa lại hết! “Ta nói ngươi nghe, ta hồi trước là muốn thi vào trường sư phạm, trở thành một thầy giáo a. Ta từ khi đi học đã nghĩ, ta về sau nếu có thể đứng trên bục giảng, kiêu ngạo mà nhìn xuống chỗ học sinh, lúc trẻ nghịch ngợm trước ánh mắt của ta cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, thật thích a!”
“…” Cái người này nhất định tâm tính có vấn đề… = =
“Cơ mà, bọn họ nói, nếu như ta làm thầy giáo, về sau sẽ không kết hôn được, cái gì mà nếu kết hôn, sinh con, đứa nhỏ tiền đồ nhất định sẽ một mảnh tăm tốt, còn nói gì mà ta sẽ quản lý không được lớp học, nói ta nên từ bỏ…” Nhớ tới chuyện cũ, Giang Duy chính là một mảnh thương tâm a…
“…” Tiếp tục trầm mặc, không nói…May là lúc trước bạn bè y ngăn cản a…Bằng không nhất định sẽ làm hại cả một thế hệ a… = = “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta nghĩ, có lẽ chính mình không thích hợp với nghề giáo viên thật đi? Ta liền hỏi bọn hắn, ta đây nên đi học cái gì. Bọn họ đáp lại cả đống ngành, nào là ngành y, công nghệ thông tin, tu sửa ô tô, thiết kế mạng, gì cũng có…Cái tên Cương bát đản Lâm Cần kia còn nói hắn có khả năng tặng ta một cái xẻng…”
“Hắn muốn ngươi làm gì?” Trồng trọt sao? Tặng y cái xẻng?
“Hắn muốn ta đi đào mồ trộm cắp của cải!” Giang Duy hai vai suy sụp, không thèm để ý đến Lí Hiên đang cười sặc sụa, bị ai cảm thán tại sao chính mình lại có một đám bạn chết tiệt như thế, chẳng có người nào tốt, mà Lâm Cần lại là đứa xấu tính nhất.
“Ha ha, khi đó “Đạo mộ bút kí” còn chưa được sáng tác đi? Hắn như thế nào nghĩ ra cái nghề đó?” Còn cái xẻng nữa chứ…Thật hết chỗ nói…
“Ai, không ai bảo ngươi làm cảnh sát mà, vậy sao ngươi sau đó lại thi vào trường này?”
“Ân, nhân duyên trùng hợp, Lí Sở đề nghị ta thi trưởng cảnh sát, lúc đó ta nghĩ, làm cảnh sát không phải là đầy tớ của nhân dân sao, cho nên ta đi thi thôi.” Đương nhiên không có nói ra, lí do chính là, Lâm Cần nói, trong trường cảnh sát có nhiều người đẹp trai a, y nhất thời không có chịu được cám dỗ, liền thi vào trường ấy, còn là điểm cuối bảng mà vào nữa chứ… = = Người như y có thể vào được trường, này có phải do trường cảnh sát năm đó quá thiếu người đi…= = Chọn cả y vào…
“Thật trùng hợp a, từ giáo viên, bác sĩ, đến đào mộ, cuối cùng là cảnh sát, ngươi đúng là từ thiên đường chiu xuống địa ngục đi…= = ”
“Tùy tiện đi,” Giang Duy nhún vai, khi đó hắn không thể trở thành giáo viên, đối với tương lai một mảnh mờ mịt. “Ta hiện tại khỏe mạnh là được…”
Tiền lương không thấp, cuộc sống hoàn hảo, nếu như Lí Hiên không xuất hiện, y có lẽ cứ như vậy mãi, cả một đời, chờ Giang Hoài trưởng thành, nhìn hắn kết hôn, sinh con, sau đó chính mình cũng sẽ già đi…
“Ngươi so với ta còn khá hơn.” Lí Hiên trầm tư, gợi khóe môi, “Có điều, ta cảm thấy ngươi không đi làm diễn viên, quả là lãng phí a…” Này có tính là duyên số không? Khi đó hắn lựa chọn nhiều như vậy, lại không đề cập đến cảnh giáo, nếu như y không có thi trường cảnh sát, trở thành một cảnh sát, có lẽ, bọn họ đã không gặp nhau a?
“Vậy còn ngươi? Vì sao lại làm cảnh sát?” Giang Duy nằm dài trên ghế, hiếu kì hỏi.
Cũng không nghĩ nhiều, y đơn giản hỏi, Lí Hiên thế nhưng lại không trả lời ngay.
“…Điền bừa thôi.” Ánh mắt hắn có điểm do dự, rõ ràng là nói dối.
Ân? Lần này, Giang Duy nổi lên hiếu kì.
Chẳng nhẽ là chuyện nó nói?
Y hào hứng quay qua, nắm lấy hai vai Lí hiên, trên mặt là tò mò khó tả, nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng: “Ngươi không muốn nói thì thôi, ta không ép.”
Chậc, nhất định là có nội tình bên trong a!
Giang Duy hiện tại hoàn toàn cảm nhận được tâm tình Lí Tu khi dò la người khác a.
Chính sách phá nhiễu, đây là chiêu bức cung bọn họ hay dùng.
Có một số người bị tra khảo đến chết đi sống lại cũng không khai ra, có khi, thối lui từng bước, lại có thể thu được kết quả không tưởng.
Tuy là trong lòng Giang Duy đang gào thé, “Nói đi, nói đi, đem bí mật của ngươi tất cả nói hết ra cho ta đi…Ta cam đoan sẽ không nói cho người thứ 3…” (Chỉ cần là người đều sẽ nói câu này, có điều số người biết đến chắc chắn sẽ lớn hơn 3, nhỏ hơn n…Ha ha~) nhưng y giờ đây ngữ điệu lại khiến người ta nghĩ y có thể tin cậy được.
Lí Hiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Giang Duy, “Thời điểm ta phải điền vào bản đăng kí dự thi đại học…” Hắn giống như khó xử, lại cúi đầu.
Giang Duy tràn đầy chờ mong, đợi hắn nói tiếp, thế nào, làm sao? Là có tai họa bất ngờ từ trên trời rơi xuống, hay là người sao hỏa tới đánh chiếm a?
“Thầy ta nói,” Hắn cố ý tạm ngừng giọng, “Thầy cảm thấy ta thích hợp làm cảnh sát, cho nên ta liền điền là trường cảnh sát.” Nói xong, Lí Hiên không nhịn được, bật cười.
“Hà?” Chỉ đơn giản vậy thôi? Giang Duy đang mong chờ có tin tức lớn, sẽ đem ra khoe Lí Tu, bỗng nhiên một tiếng sét đánh xuống, làm hắn thiếu chút nữa rụng cả quai hàm.
Nghe thấy tiếng cười của Lí Hiên mới phát hiện ra chính mình bị hắn đùa giỡn, “Ngươi, cái đồ vương bát đản này!” Y lập tức chế trụ gáy hắn, đương nhiên, lực đạo không nặng lắm…
“Ngươi đùa giỡn ra!”
“Ha ha…” Lí Hiên cũng không giãy dụa, hắn thuận thế đem y kéo vào lòng, ôm lấy lưng y.
“Đừng lớn tiếng, Giang Hoài còn đang làm bài trong phòng. Ngoan ngoãn xem tivi đi.”
Thôi đi, y thật lo lắng, lỡ Giang Hoài đi ra ngoài thấy y đang bị ôm thì sao.
Con trai y nhìn thấy, thì y biết phải trả lời thế nào đây?
Giang Duy huých tay vào người hắn mật cái, “Đưa điều khiển đây, đại trượng phu lại xem kịch Quỳnh Dao.”
Biết rõ Giang Hoài bất kì lúc nào cũng có thể đi tới, biết Giang Hoài nhìn thấy, bọn họ sẽ khó giải thích, nhưng Giang Duy cũng không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp này.
Nói y buồn nôn cũng được, nói y phiến tình cũng được, với y mà nói, hạnh phúc bất quá chỉ là giờ phút Lí Hiên ôm y thế này thôi.
Hết chương 23
*Golden Chicken: giải “Kim Kê”- một giải thưởng về điện ảnh của Hồng Kông.
Cũng đã thành thói quen, sáng sớm tỉnh dậy có Lí Hiên nằm cạnh, tiếp đó cố nán lại trên giường, sau đó là bị gọi dậy đánh răng rửa mặt. Ăn xong bữa sáng, xem ai hôm nay rảnh rổi thì đưa Giang Hoài đi học, nếu như không ai vội thì cùng đi. Buổi chiều cũng sắp xếp như thế, từ đó, trên đường in bóng một nhà ba người.
Mà Giang Hoài lại càng không để ý đến tôn nghiêm của cha hắn, cả ngày bám lấy Lí Hiên quay vòng, giống như Lí Hiên kia mới là người sinh hắn, nuôi hắn ấy…= =
Mà vụ ngủ cùng giường kia, Giang Duy cũng không chút ngại ngùng, quang minh chính đại đem Lí Hiên thành gối ôm, như thể chuyện này là đương nhiên vậy.
Thế là, sau vài hồi gây sức ép, hai người họ xem như chính thức ở chung.
Bởi vì công việc, thời gian hai người nói chuyện phiếm chủ yếu là trên bàn cơm và khi đã cơm no rượu say, phè phỡn trên sô pha xem tivi, kể chuyện ngày hôm nay xảy ra những gì, hắc hắc…Còn về đêm đến, hai người họ nói gì trong phòng, chúng ta làm sao biết được…
Hiện tại, Giang Lí hai người đang ngồi xem tivi, bất quá Giang Duy là đang cùng Lí Hiên kể lại chuyện cười ngày hôm nay ở sở.
“Ta nói ngươi lúc đó không được trực tiếp chứng kiến, thật sự là đáng tiếc a, nữ nhân kia vừa thấy gã kia, liền lần tức cho hắn một cái tát, trên mặt hắn còn in vết hồng hồng năm ngón tay a! Nữ nhân kia còn nói, “Ngươi còn không lãng nhân tử luôn đi (‘lãng nhân tử, là tiếng địa phương của người Hán vùng Quảng Đông,.., có nghĩa là người chết… = =) còn mang theo hóa thủy nữa (‘hóa thủy’, là tiếng địa phương, tức tình nhân), ngươi sao không chết ở bên ngoài đi! Còn đến cảnh cục là ta mất mặt! Còn muốn ta tới bảo lãnh cho người! Ngươi đi chết đi!” Sau đó lại thêm một cái tát nữa, nàng thở hồng hộc mà đánh a…”
“…”
“Ngươi cũng không biết a, hai tay nàng tát có biết bao nhiêu sức!” Cũng đúng, loại nam nhân này, đánh là đáng!
“Ta nói, họ hành động ấy a,” Lúc tát thì vẻ mặt hung tợn, còn có thanh âm vang lên không thua kém gì diễn viên trên tivi a… “Sao họ không đi thi học viện truyền hình Bắc Đại a?” Bằng không hiện tại nhất định đã đoạt giải Golden Chicken* cho nam diễn viên chính rồi.
“Nói đến đây lại bực bội!” Giang Duy đập bàn, trừng mắt, vẻ mặt tức giận, “Ta lúc trước không có muốn thi vào trường cảnh sát!”
“A? Thế làm sao lại thi vào?” Là bị Lí Sở thân tình ép buộc sao? Có điều, y cũng không phải người dễ bị khuất phục, chẳng nhẽ lại có uẩn khúc gì chăng?
“Là do cái đám bạn kia làm hại!” Đáng hận a, đáng hận a…Tiền đồ tươi sáng của y lại bị cái đáng đáng chết kia chỉnh sửa lại hết! “Ta nói ngươi nghe, ta hồi trước là muốn thi vào trường sư phạm, trở thành một thầy giáo a. Ta từ khi đi học đã nghĩ, ta về sau nếu có thể đứng trên bục giảng, kiêu ngạo mà nhìn xuống chỗ học sinh, lúc trẻ nghịch ngợm trước ánh mắt của ta cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, thật thích a!”
“…” Cái người này nhất định tâm tính có vấn đề… = =
“Cơ mà, bọn họ nói, nếu như ta làm thầy giáo, về sau sẽ không kết hôn được, cái gì mà nếu kết hôn, sinh con, đứa nhỏ tiền đồ nhất định sẽ một mảnh tăm tốt, còn nói gì mà ta sẽ quản lý không được lớp học, nói ta nên từ bỏ…” Nhớ tới chuyện cũ, Giang Duy chính là một mảnh thương tâm a…
“…” Tiếp tục trầm mặc, không nói…May là lúc trước bạn bè y ngăn cản a…Bằng không nhất định sẽ làm hại cả một thế hệ a… = = “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta nghĩ, có lẽ chính mình không thích hợp với nghề giáo viên thật đi? Ta liền hỏi bọn hắn, ta đây nên đi học cái gì. Bọn họ đáp lại cả đống ngành, nào là ngành y, công nghệ thông tin, tu sửa ô tô, thiết kế mạng, gì cũng có…Cái tên Cương bát đản Lâm Cần kia còn nói hắn có khả năng tặng ta một cái xẻng…”
“Hắn muốn ngươi làm gì?” Trồng trọt sao? Tặng y cái xẻng?
“Hắn muốn ta đi đào mồ trộm cắp của cải!” Giang Duy hai vai suy sụp, không thèm để ý đến Lí Hiên đang cười sặc sụa, bị ai cảm thán tại sao chính mình lại có một đám bạn chết tiệt như thế, chẳng có người nào tốt, mà Lâm Cần lại là đứa xấu tính nhất.
“Ha ha, khi đó “Đạo mộ bút kí” còn chưa được sáng tác đi? Hắn như thế nào nghĩ ra cái nghề đó?” Còn cái xẻng nữa chứ…Thật hết chỗ nói…
“Ai, không ai bảo ngươi làm cảnh sát mà, vậy sao ngươi sau đó lại thi vào trường này?”
“Ân, nhân duyên trùng hợp, Lí Sở đề nghị ta thi trưởng cảnh sát, lúc đó ta nghĩ, làm cảnh sát không phải là đầy tớ của nhân dân sao, cho nên ta đi thi thôi.” Đương nhiên không có nói ra, lí do chính là, Lâm Cần nói, trong trường cảnh sát có nhiều người đẹp trai a, y nhất thời không có chịu được cám dỗ, liền thi vào trường ấy, còn là điểm cuối bảng mà vào nữa chứ… = = Người như y có thể vào được trường, này có phải do trường cảnh sát năm đó quá thiếu người đi…= = Chọn cả y vào…
“Thật trùng hợp a, từ giáo viên, bác sĩ, đến đào mộ, cuối cùng là cảnh sát, ngươi đúng là từ thiên đường chiu xuống địa ngục đi…= = ”
“Tùy tiện đi,” Giang Duy nhún vai, khi đó hắn không thể trở thành giáo viên, đối với tương lai một mảnh mờ mịt. “Ta hiện tại khỏe mạnh là được…”
Tiền lương không thấp, cuộc sống hoàn hảo, nếu như Lí Hiên không xuất hiện, y có lẽ cứ như vậy mãi, cả một đời, chờ Giang Hoài trưởng thành, nhìn hắn kết hôn, sinh con, sau đó chính mình cũng sẽ già đi…
“Ngươi so với ta còn khá hơn.” Lí Hiên trầm tư, gợi khóe môi, “Có điều, ta cảm thấy ngươi không đi làm diễn viên, quả là lãng phí a…” Này có tính là duyên số không? Khi đó hắn lựa chọn nhiều như vậy, lại không đề cập đến cảnh giáo, nếu như y không có thi trường cảnh sát, trở thành một cảnh sát, có lẽ, bọn họ đã không gặp nhau a?
“Vậy còn ngươi? Vì sao lại làm cảnh sát?” Giang Duy nằm dài trên ghế, hiếu kì hỏi.
Cũng không nghĩ nhiều, y đơn giản hỏi, Lí Hiên thế nhưng lại không trả lời ngay.
“…Điền bừa thôi.” Ánh mắt hắn có điểm do dự, rõ ràng là nói dối.
Ân? Lần này, Giang Duy nổi lên hiếu kì.
Chẳng nhẽ là chuyện nó nói?
Y hào hứng quay qua, nắm lấy hai vai Lí hiên, trên mặt là tò mò khó tả, nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng: “Ngươi không muốn nói thì thôi, ta không ép.”
Chậc, nhất định là có nội tình bên trong a!
Giang Duy hiện tại hoàn toàn cảm nhận được tâm tình Lí Tu khi dò la người khác a.
Chính sách phá nhiễu, đây là chiêu bức cung bọn họ hay dùng.
Có một số người bị tra khảo đến chết đi sống lại cũng không khai ra, có khi, thối lui từng bước, lại có thể thu được kết quả không tưởng.
Tuy là trong lòng Giang Duy đang gào thé, “Nói đi, nói đi, đem bí mật của ngươi tất cả nói hết ra cho ta đi…Ta cam đoan sẽ không nói cho người thứ 3…” (Chỉ cần là người đều sẽ nói câu này, có điều số người biết đến chắc chắn sẽ lớn hơn 3, nhỏ hơn n…Ha ha~) nhưng y giờ đây ngữ điệu lại khiến người ta nghĩ y có thể tin cậy được.
Lí Hiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Giang Duy, “Thời điểm ta phải điền vào bản đăng kí dự thi đại học…” Hắn giống như khó xử, lại cúi đầu.
Giang Duy tràn đầy chờ mong, đợi hắn nói tiếp, thế nào, làm sao? Là có tai họa bất ngờ từ trên trời rơi xuống, hay là người sao hỏa tới đánh chiếm a?
“Thầy ta nói,” Hắn cố ý tạm ngừng giọng, “Thầy cảm thấy ta thích hợp làm cảnh sát, cho nên ta liền điền là trường cảnh sát.” Nói xong, Lí Hiên không nhịn được, bật cười.
“Hà?” Chỉ đơn giản vậy thôi? Giang Duy đang mong chờ có tin tức lớn, sẽ đem ra khoe Lí Tu, bỗng nhiên một tiếng sét đánh xuống, làm hắn thiếu chút nữa rụng cả quai hàm.
Nghe thấy tiếng cười của Lí Hiên mới phát hiện ra chính mình bị hắn đùa giỡn, “Ngươi, cái đồ vương bát đản này!” Y lập tức chế trụ gáy hắn, đương nhiên, lực đạo không nặng lắm…
“Ngươi đùa giỡn ra!”
“Ha ha…” Lí Hiên cũng không giãy dụa, hắn thuận thế đem y kéo vào lòng, ôm lấy lưng y.
“Đừng lớn tiếng, Giang Hoài còn đang làm bài trong phòng. Ngoan ngoãn xem tivi đi.”
Thôi đi, y thật lo lắng, lỡ Giang Hoài đi ra ngoài thấy y đang bị ôm thì sao.
Con trai y nhìn thấy, thì y biết phải trả lời thế nào đây?
Giang Duy huých tay vào người hắn mật cái, “Đưa điều khiển đây, đại trượng phu lại xem kịch Quỳnh Dao.”
Biết rõ Giang Hoài bất kì lúc nào cũng có thể đi tới, biết Giang Hoài nhìn thấy, bọn họ sẽ khó giải thích, nhưng Giang Duy cũng không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp này.
Nói y buồn nôn cũng được, nói y phiến tình cũng được, với y mà nói, hạnh phúc bất quá chỉ là giờ phút Lí Hiên ôm y thế này thôi.
Hết chương 23
*Golden Chicken: giải “Kim Kê”- một giải thưởng về điện ảnh của Hồng Kông.