Giang Lí, hai người ở chung với nhau đã sang tháng thứ hai.
Tháng đầu tiên, hai người coi như là an ổn, vô sự, mặc dù có một vài xung đột, nhưng là không đến mức động dao nổ súng.
Xung đột nho nhỏ, mẫu thuẫn đương nhiên phải có, dù sao hai người cũng là hai tính cách hoàn toàn khác nhau, muốn sống hòa hợp, cũng phải có một khoảng thời gian.
Nhưng quả thật, hai người Giang Lí cần mất khá nhiều thời gian đi…
“Giang Duy!” Chỉ mặc độc cái quần đùi, trên vai vắt chiếc khăn mặt, tóc còn đang ướt sũng, Lí Hiên vẻ mặt tức giận tù phòng tắm đi ra, ngữ khí âm trầm vang lên tựa sấm rền. “Ta nhớ, ta đã nói với ngươi không dưới mười lần! Tắm xong phải đem xà phòng để lại chỗ cũ! Ngươi là muốn mưu sát ta đúng không?!”
Mấy ngày nay đều rất tốt, hắn còn tưởng y đã sửa được rồi, cũng không nghĩ hôm nay sơ suất, thiếu chút nữa đem hắn tới chầu Diêm Vương sớm!
Lí Hiên đã sớm hiểu được Giang Duy không ít, trước khi tới đây ở, hắn cũng đã biết, mà khi hắn chân chính cùng y sinh hoạt cùng nhau mới phát hiện ra, chính mình đúng là đánh giá thấp Giang Duy, một ông bố đơn thân nhếch nhác.
Tắm xong, quần áo liền ném trong phòng tắm, máy giặt chỉ cách đó mấy bước chân cũng chẳng buồn tới bỏ đồ vào.
Thỉnh thoảng tắm bồn, tắm xong, cũng đừng hi vọng y sẽ nhớ phải cọ bồn.
Xà phòng rơi trên mặt đất cũng sẽ không nhặt lên.
Còn có thói quen nằm trên giường ăn bánh quy, vụn bánh rơi xuống cũng không phủi, nói cái gì mà, rồi sẽ có gián, kiến tới mang đi chứ.
Ngươi xem, ngươi xem, mấy lời này mà cũng có người nói ra được sao?
Lí Hiên cũng không phải người khiết phích1, chính là trong nhà, cũng phải có bộ dạng sạch sẽ một chút chứ?
Vì thế, hắn ra sức đưa ra ý khiến không biết là lần thứ bao nhiêu, nghiêm túc yêu cầu y phải sửa đổi, có điều, y chỉ biết gật đầu, hảo hảo, được rồi, đã biết, rồi lại đem tất cả những lời hắn nói ném lên chín tầng mây.
“Ân? Phải không a?” Dựa lưng vào đầu giường đọc sách, Giang Duy thuận miệng đáp, “Biết rồi, biết rồi, ta lần sau sẽ chú ý.” Chẳng có vẻ gì hối lỗi hết.
Xem ra, hắn chiều y quá rồi. Cư nhiên bắt hắn phải làm các công việc của ô sin?
Lí Hiên âm lãnh trừng mắt nhìn y, “Từ ngày mai, việc nhà mỗi người một nửa.” Xem y còn dám tùy tiện bảo “quên” được nữa không!
“A?” Giang Duy, cái này nghe rõ nha, vừa ngẩng đầu, lúc này mới trông thấy vẻ mặt tức giận của Lí Hiên, “Ha ha ha…” Cợt nhả cười, “Đừng kích động như vậy mà…”
Y buông sách, vội vàng nịnh hót, lăn mình về phía bên kia giường, cầm lấy khăn mặt, lau lau đầu cho y (tay sai a…)
“Bình tĩnh, bình tĩnh đã!” Bắt y làm việc nhà? Sao có thể như vậy được? Y thật vất vả mới tìm được một nam nhân có thể dọn nhà, nấu nướng, không thể để lãng phí a!
“Ngươi tránh ra!” Lí Hiên nhìn hắn nghiên khắc…Nhưng không có từ chối để y lau đầu, thật là khẩu bất đối tâm2.
“Đừng như vậy mà,” Giang Duy kiên nhẫn cười, đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, lại mờ ám mà cọ xát lên cơ thể ở trần của hắn, “Cổ nhân nói, có mây, có người tài, vất vả cũng không sao, ngươi nói có đúng không a?”
Xem xem, dáng người này thật không sai, cường tráng mà không béo, thon thả lại không gầy, thắt lưng nhỏ, không về có bụng, lại chẳng có sẹo, bảo sao người ta nói cảnh sát cùng quân nhân là nghề rèn luyện vóc dáng tốt nhất a…(Hiện tại nịnh bợ đã không kịp nữa rồi…= =)
Có điều cũng không đúng hẳn a, Giang Duy tuy là vóc dáng cũng không tệ, cơ mà nhìn thế nào cũng có phần gầy a, cao một mét tám lăm, mà còn không đến bảy mươi cần, nhẹ, là quá nhẹ.
Lí Hiên hung hăng đánh cái tay không an phận của Giang Duy đang sờ soạng, “Để làm gì chứ? Ngày mai muốn về đội, đừng có lôi la ra kiếm cớ xin nghỉ.”
“Ai nha…Ngươi sao có thể nói ta như vậy…” Giang Duy không tự nhiên rút tay về, chột dạ sờ sờ mũi, bại lộ rồi a…
“Cùng ngươi nói chuyện nghiêm túc, đừng có đánh trống lảng a.” Lí Hiên không khách khí vỗ trán y, người này trong đầu rốt cùng là có những cái gì a?
Y lầm bẩm xoay đầu, “…Không phải chỉ một cục xà phòng thôi sao…Còn muốn gì nữa…”
“Ta đã sớm nói ngươi rồi, ta mà bị ngã, ngươi chăm sóc ta hả?”
“Thôi đi, ta nói ngươi cũng có nghe đâu?” Dựa vào cái gì mà hắn nói y phải nghe chứ?
“Ngươi nói gì?”
“Ngươi còn giả ngu gì nữa,” Từ khi hắn ở nhà này, nấu cơm cho y, hắn thừa biết y ghét nhân là món thịt rọi xào mướp đắng, thế mà mâm cơm hôm nay, y lại trông thấy nó a!
Gì chứ? Nắm quyền nấu nướng trong tay, hắn liền giở thói độc tài? Chẳng nhẽ trước kia nói chuyện tốt như vậy, đều là giả vở sao?
“Kén ăn không tốt.” Hắn nhẹ vươn vai, ngắn gọn nói.
“Ngươi đần vừa chứ,” Y cầm lấy khăn, tính ném vào mặt hắn, chính là chỉ ném vào ngực hắn đi, “Không kén ăn, thì đấy là heo a!” Thân là động vật cấp cao, y có quyền lựa chọn ăn cái gì, kén ăn thì sao chứ! ╭(╯^╰)╮
“Ngươi không thích, không có nghĩa là Giang Hoài không được ăn a, ngươi muốn nhìn thấy nó mỗi tối chỉ ăn hơn nửa bát sao?”
Trên thực tế, việc Giang Hoài ăn ít hay nhiều cũng đồ ăn không liên quan…= = Khẩu vị nhà này cũng thật kì quái đi?
“Mướp đắng có gì ngon chứ…” Thật không vậy? Y làm sao lại không phát hiện ra chứ?
Nhưng y vẫn không thích mướp đắng với thịt rọi a…Y nhìn thấy chúng liền buồn nôn… = =
“Ngươi chịu khó tí đi, ta cũng không ép ngươi ăn, Giang Hoài đang tuổi lớn, ăn nhiều rau mới tốt.”
“Hừ~ ╭(╯^╰)╮”
“Giang Duy, ta và ngươi sống chung, mà cũng không chỉ đơn thuần là sống cùng nhà. Chúng ta cùng một chỗ, cảm giác không tốt sao, cứ như vậy cả một đời cũng được, phải không nào?” Hắn kéo tay Giang Duy giở trò.
Cảm giác này nhất định không sai, lần đầu tiên, hắn muốn giữ ý định này, hắn tin tưởng, Giang Duy cũng nghĩ vậy.
“Thì sao? Ngươi cho là chúng ta có thể làm thay đổi thói quen sao?” Giang Duy nhíu mày, nghĩ khí có điểm khó chịu.
Dựa vào cái gì? Bởi vì cùng một chỗ, cho nên phải vì đối phương mà thay đổi? Phải chiều ý người kia sao?
Cho dù y đối Lí Hiên có ý, nhưng vẫn thật không công bằng a.
“Không phải vì, là bởi vì,” Hắn nhìn y, từng chữ nhấn mạnh, khẩu khí nghiêm túc.
Không phải chỉ hơn một chữ thôi sao? “Khác biệt chắc?”
“Vì ý bị động, còn Bởi vì ý chủ động, ngươi cho nó giống nhau sao?” (ta chẳng hiểu gì câu này hết T_T)
“…” Đương nhiên là có, còn khác biết rất lớn đi.
“Ngươi xem, ngươi không cho ta để di động ở phòng ngủ, ta đã đem qua phòng sách a?”
Giang Duy nghiêng đầu, liếc mắt nhìn, muốn lừa y chứ? “Ta còn cho ngươi mang đồng hồ báo thức vào.” Phòng y tuyệt đối không được phép mang đồ công nghệ cao, cùng đồng hồ báo thức!
“A…” Lí Hiên đảo mắt, “Ta không phải là sợ ngươi dậy muộn sao…”
“Hử?” Hóa ra hắn cũng học được cách thoái thác trách nhiệm? (có học cũng là từ ngươi mà ra chứ đâu… = =)
“…Được rồi…Là ta dậy muộn…” Hắn bị huyết áp thấp, rất khó dậy sớm, còn Giang Duy này, ranh ma như quỷ ấy, nhất quyết không chịu ăn uống gì.
“Ngươi buổi sáng dậy không được, ta sẽ gọi ngươi, bên giường có tiếng tích tắc ta không ngủ được,” Y đối với tiếng động thực nhạy cảm, y có thói quen đúng bảy giờ rời giường, trước kia là vì phải đi học, còn bây giờ là để đưa con đi học, cho dù có ôm giường lâu thế nào, y cũng đúng bảy giờ sẽ mở to mắt, đây là thói quen hơn hai mươi năm rồi.
“…Được rồi.” Chỉ mong y có thể làm được thật, đừng có đến lúc đó gọi hắn dậy mệt quá, lại lấy một đống lí do, Lí Hiên khẽ cười đáp.
Mong là y có khả năng gọi hắn dậy a…
Ưm…Ở trong lòng đang âm thầm giơ kí hiệu chiến thắng, còn muốn sẽ cùng Lí Hiên bàn chuyện khác, chợt nghe Lí Hiên nói một câu, như sét đánh ngang tai, oanh một tiếng, phá hỏng ý định của y.
“Được rồi, ngày mai chúng ta bàn tiếp, còn việc nhà, vẫn là chia đôi,”
A?! Hắn như nào còn nhớ rõ chuyện này a…TT
Giang Duy gào thét, kêu rên, còn Lí Hiên nhẹ hé môi cười.
Cuộc sống như này rất tuyệt, không phải sao? Ha ha ha ~~O(∩_∩)O~
Hết chương 24
1: khiếp phích: ưa sạch sẽ
2: khẩu bất đối tâm: miệng nói thế này, bụng nghĩ thế khác.
Tháng đầu tiên, hai người coi như là an ổn, vô sự, mặc dù có một vài xung đột, nhưng là không đến mức động dao nổ súng.
Xung đột nho nhỏ, mẫu thuẫn đương nhiên phải có, dù sao hai người cũng là hai tính cách hoàn toàn khác nhau, muốn sống hòa hợp, cũng phải có một khoảng thời gian.
Nhưng quả thật, hai người Giang Lí cần mất khá nhiều thời gian đi…
“Giang Duy!” Chỉ mặc độc cái quần đùi, trên vai vắt chiếc khăn mặt, tóc còn đang ướt sũng, Lí Hiên vẻ mặt tức giận tù phòng tắm đi ra, ngữ khí âm trầm vang lên tựa sấm rền. “Ta nhớ, ta đã nói với ngươi không dưới mười lần! Tắm xong phải đem xà phòng để lại chỗ cũ! Ngươi là muốn mưu sát ta đúng không?!”
Mấy ngày nay đều rất tốt, hắn còn tưởng y đã sửa được rồi, cũng không nghĩ hôm nay sơ suất, thiếu chút nữa đem hắn tới chầu Diêm Vương sớm!
Lí Hiên đã sớm hiểu được Giang Duy không ít, trước khi tới đây ở, hắn cũng đã biết, mà khi hắn chân chính cùng y sinh hoạt cùng nhau mới phát hiện ra, chính mình đúng là đánh giá thấp Giang Duy, một ông bố đơn thân nhếch nhác.
Tắm xong, quần áo liền ném trong phòng tắm, máy giặt chỉ cách đó mấy bước chân cũng chẳng buồn tới bỏ đồ vào.
Thỉnh thoảng tắm bồn, tắm xong, cũng đừng hi vọng y sẽ nhớ phải cọ bồn.
Xà phòng rơi trên mặt đất cũng sẽ không nhặt lên.
Còn có thói quen nằm trên giường ăn bánh quy, vụn bánh rơi xuống cũng không phủi, nói cái gì mà, rồi sẽ có gián, kiến tới mang đi chứ.
Ngươi xem, ngươi xem, mấy lời này mà cũng có người nói ra được sao?
Lí Hiên cũng không phải người khiết phích1, chính là trong nhà, cũng phải có bộ dạng sạch sẽ một chút chứ?
Vì thế, hắn ra sức đưa ra ý khiến không biết là lần thứ bao nhiêu, nghiêm túc yêu cầu y phải sửa đổi, có điều, y chỉ biết gật đầu, hảo hảo, được rồi, đã biết, rồi lại đem tất cả những lời hắn nói ném lên chín tầng mây.
“Ân? Phải không a?” Dựa lưng vào đầu giường đọc sách, Giang Duy thuận miệng đáp, “Biết rồi, biết rồi, ta lần sau sẽ chú ý.” Chẳng có vẻ gì hối lỗi hết.
Xem ra, hắn chiều y quá rồi. Cư nhiên bắt hắn phải làm các công việc của ô sin?
Lí Hiên âm lãnh trừng mắt nhìn y, “Từ ngày mai, việc nhà mỗi người một nửa.” Xem y còn dám tùy tiện bảo “quên” được nữa không!
“A?” Giang Duy, cái này nghe rõ nha, vừa ngẩng đầu, lúc này mới trông thấy vẻ mặt tức giận của Lí Hiên, “Ha ha ha…” Cợt nhả cười, “Đừng kích động như vậy mà…”
Y buông sách, vội vàng nịnh hót, lăn mình về phía bên kia giường, cầm lấy khăn mặt, lau lau đầu cho y (tay sai a…)
“Bình tĩnh, bình tĩnh đã!” Bắt y làm việc nhà? Sao có thể như vậy được? Y thật vất vả mới tìm được một nam nhân có thể dọn nhà, nấu nướng, không thể để lãng phí a!
“Ngươi tránh ra!” Lí Hiên nhìn hắn nghiên khắc…Nhưng không có từ chối để y lau đầu, thật là khẩu bất đối tâm2.
“Đừng như vậy mà,” Giang Duy kiên nhẫn cười, đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, lại mờ ám mà cọ xát lên cơ thể ở trần của hắn, “Cổ nhân nói, có mây, có người tài, vất vả cũng không sao, ngươi nói có đúng không a?”
Xem xem, dáng người này thật không sai, cường tráng mà không béo, thon thả lại không gầy, thắt lưng nhỏ, không về có bụng, lại chẳng có sẹo, bảo sao người ta nói cảnh sát cùng quân nhân là nghề rèn luyện vóc dáng tốt nhất a…(Hiện tại nịnh bợ đã không kịp nữa rồi…= =)
Có điều cũng không đúng hẳn a, Giang Duy tuy là vóc dáng cũng không tệ, cơ mà nhìn thế nào cũng có phần gầy a, cao một mét tám lăm, mà còn không đến bảy mươi cần, nhẹ, là quá nhẹ.
Lí Hiên hung hăng đánh cái tay không an phận của Giang Duy đang sờ soạng, “Để làm gì chứ? Ngày mai muốn về đội, đừng có lôi la ra kiếm cớ xin nghỉ.”
“Ai nha…Ngươi sao có thể nói ta như vậy…” Giang Duy không tự nhiên rút tay về, chột dạ sờ sờ mũi, bại lộ rồi a…
“Cùng ngươi nói chuyện nghiêm túc, đừng có đánh trống lảng a.” Lí Hiên không khách khí vỗ trán y, người này trong đầu rốt cùng là có những cái gì a?
Y lầm bẩm xoay đầu, “…Không phải chỉ một cục xà phòng thôi sao…Còn muốn gì nữa…”
“Ta đã sớm nói ngươi rồi, ta mà bị ngã, ngươi chăm sóc ta hả?”
“Thôi đi, ta nói ngươi cũng có nghe đâu?” Dựa vào cái gì mà hắn nói y phải nghe chứ?
“Ngươi nói gì?”
“Ngươi còn giả ngu gì nữa,” Từ khi hắn ở nhà này, nấu cơm cho y, hắn thừa biết y ghét nhân là món thịt rọi xào mướp đắng, thế mà mâm cơm hôm nay, y lại trông thấy nó a!
Gì chứ? Nắm quyền nấu nướng trong tay, hắn liền giở thói độc tài? Chẳng nhẽ trước kia nói chuyện tốt như vậy, đều là giả vở sao?
“Kén ăn không tốt.” Hắn nhẹ vươn vai, ngắn gọn nói.
“Ngươi đần vừa chứ,” Y cầm lấy khăn, tính ném vào mặt hắn, chính là chỉ ném vào ngực hắn đi, “Không kén ăn, thì đấy là heo a!” Thân là động vật cấp cao, y có quyền lựa chọn ăn cái gì, kén ăn thì sao chứ! ╭(╯^╰)╮
“Ngươi không thích, không có nghĩa là Giang Hoài không được ăn a, ngươi muốn nhìn thấy nó mỗi tối chỉ ăn hơn nửa bát sao?”
Trên thực tế, việc Giang Hoài ăn ít hay nhiều cũng đồ ăn không liên quan…= = Khẩu vị nhà này cũng thật kì quái đi?
“Mướp đắng có gì ngon chứ…” Thật không vậy? Y làm sao lại không phát hiện ra chứ?
Nhưng y vẫn không thích mướp đắng với thịt rọi a…Y nhìn thấy chúng liền buồn nôn… = =
“Ngươi chịu khó tí đi, ta cũng không ép ngươi ăn, Giang Hoài đang tuổi lớn, ăn nhiều rau mới tốt.”
“Hừ~ ╭(╯^╰)╮”
“Giang Duy, ta và ngươi sống chung, mà cũng không chỉ đơn thuần là sống cùng nhà. Chúng ta cùng một chỗ, cảm giác không tốt sao, cứ như vậy cả một đời cũng được, phải không nào?” Hắn kéo tay Giang Duy giở trò.
Cảm giác này nhất định không sai, lần đầu tiên, hắn muốn giữ ý định này, hắn tin tưởng, Giang Duy cũng nghĩ vậy.
“Thì sao? Ngươi cho là chúng ta có thể làm thay đổi thói quen sao?” Giang Duy nhíu mày, nghĩ khí có điểm khó chịu.
Dựa vào cái gì? Bởi vì cùng một chỗ, cho nên phải vì đối phương mà thay đổi? Phải chiều ý người kia sao?
Cho dù y đối Lí Hiên có ý, nhưng vẫn thật không công bằng a.
“Không phải vì, là bởi vì,” Hắn nhìn y, từng chữ nhấn mạnh, khẩu khí nghiêm túc.
Không phải chỉ hơn một chữ thôi sao? “Khác biệt chắc?”
“Vì ý bị động, còn Bởi vì ý chủ động, ngươi cho nó giống nhau sao?” (ta chẳng hiểu gì câu này hết T_T)
“…” Đương nhiên là có, còn khác biết rất lớn đi.
“Ngươi xem, ngươi không cho ta để di động ở phòng ngủ, ta đã đem qua phòng sách a?”
Giang Duy nghiêng đầu, liếc mắt nhìn, muốn lừa y chứ? “Ta còn cho ngươi mang đồng hồ báo thức vào.” Phòng y tuyệt đối không được phép mang đồ công nghệ cao, cùng đồng hồ báo thức!
“A…” Lí Hiên đảo mắt, “Ta không phải là sợ ngươi dậy muộn sao…”
“Hử?” Hóa ra hắn cũng học được cách thoái thác trách nhiệm? (có học cũng là từ ngươi mà ra chứ đâu… = =)
“…Được rồi…Là ta dậy muộn…” Hắn bị huyết áp thấp, rất khó dậy sớm, còn Giang Duy này, ranh ma như quỷ ấy, nhất quyết không chịu ăn uống gì.
“Ngươi buổi sáng dậy không được, ta sẽ gọi ngươi, bên giường có tiếng tích tắc ta không ngủ được,” Y đối với tiếng động thực nhạy cảm, y có thói quen đúng bảy giờ rời giường, trước kia là vì phải đi học, còn bây giờ là để đưa con đi học, cho dù có ôm giường lâu thế nào, y cũng đúng bảy giờ sẽ mở to mắt, đây là thói quen hơn hai mươi năm rồi.
“…Được rồi.” Chỉ mong y có thể làm được thật, đừng có đến lúc đó gọi hắn dậy mệt quá, lại lấy một đống lí do, Lí Hiên khẽ cười đáp.
Mong là y có khả năng gọi hắn dậy a…
Ưm…Ở trong lòng đang âm thầm giơ kí hiệu chiến thắng, còn muốn sẽ cùng Lí Hiên bàn chuyện khác, chợt nghe Lí Hiên nói một câu, như sét đánh ngang tai, oanh một tiếng, phá hỏng ý định của y.
“Được rồi, ngày mai chúng ta bàn tiếp, còn việc nhà, vẫn là chia đôi,”
A?! Hắn như nào còn nhớ rõ chuyện này a…TT
Giang Duy gào thét, kêu rên, còn Lí Hiên nhẹ hé môi cười.
Cuộc sống như này rất tuyệt, không phải sao? Ha ha ha ~~O(∩_∩)O~
Hết chương 24
1: khiếp phích: ưa sạch sẽ
2: khẩu bất đối tâm: miệng nói thế này, bụng nghĩ thế khác.