Buổi tối, Giang Duy nhàn rỗi cầm quyển sách, tựa vào thành giường đọc, bộ dạng phấn khích vô cùng, Lí Hiên lại có vẻ mặt khó coi đi đến, giật lấy quyển sách trên tay y.
“Nói, bánh quy trong tủ lạnh có phải là ngươi ăn vụng không?” Cái vỏ bao thì phồng to, mà bánh quy bên trong lại không cánh mà bày, khá lắm, là tại hắn không nấu cơm, để y đói sao?
“Bánh quy? Bánh quy nào?” Giang Duy khó hiểu chớp mắt, bộ dạng vô tội a.
Lí Hiên trừng mắt nhìn y: “Còn giả bộ a, ngươi còn dám! Ta ngày hôm qua mới mua bánh về, đến hôm nay đã hết sạch, không phải ngươi ăn vụng thì còn có ai nữa?”
“Giang Hoài a.” Giang Duy giật lại quyến sách về phía mình, bất mãn nhìn hắn, đối với nghi ngờ của hắn thấy vô cùng phẫn nộ, có điều, nếu như y không lẳng lặng mà di chuyển, thì lời nói của y có sức thuyết phục hơn. “Ngươi đã hỏi qua nó chưa a?”
“Ta hỏi rồi, nó nói không có ăn.” Thật ra, có hỏi cũng chỉ dư thừa, Giang Hoài cho dù thèm ăn, nó cũng sẽ không một lúc ăn sạch cả túi, chứng cơ rành rành thế này, động cơ gây án rõ ràng là thế, thủ pháp gây án thành thạo, vừa nhìn đã biết thủ phạm nhất định là Giang Duy này!
“Nó nói không sao? Ta nói người nghe, tiểu tử kia là nói dối đó!”
“Nói dối a, không biết là ai? Ta tìm thấy trên giường có vụn bánh quy này.” Hắn lôi ra bằng chứng.
“Là ngươi ăn rơi ra! Dù thế nào, cũng không phải ta ăn!” Kháng cự mạnh mẽ, đánh chết y cũng không nhận! “Ngươi cũng đừng có đổ oan cho người vô tội a!”
“= = …”
“Sao, sao? Ta ăn thì sao chứ? Ta nói, bánh quy kia là ta mua về! Ta không thể ăn sao?!”
“Ngươi không phải tối qua nói, ngươi đang bị nhiệt sao, còn ăn bánh quy? Không sợ nóng người hả?”
“Hôm nay khỏi rồi.”
“Ta thấy, miệng ngươi còn sưng thêm thì có.”
“Nóng thì uống trà giải nhiệt…”
“…Ta phát hiện ra thói quen sống của ngươi vô cùng tệ,” Hắn vô cùng hoài nghi, y có thể sống đến lúc này, có phải do tổ tiên y phù hộ độ trì hay không a, “Bánh quy khiến nóng trong! Ngươi hôm qua chẳng phải vì nhiệt miệng mà không ăn cơm sao?”
Tệ? Tệ thì tệ, dù sao, hắn cũng chẳng phải người đầu tiên nói với y như thế, y cũng chẳng quan tâm ╭(╯^╰)╮, “Nhưng mà, hôm qua, lúc tan tầm người ta đói a…Không có gì…” Ngày hôm qua, y phải chạy hơn nửa Đông trấn này để bắt tội phạm, sực lực tiêu hao hết, Lí Hiên lại không có về nhà, trong nhà cái gì cũng không có để ăn, vì không muốn ngày hôm sau, báo đưa tin trang nhất, “Cảnh sát Đông trấn chết đói trong nhà”, y đành ủy khuất mà ăn bánh quy ăn cho đỡ đói, y cũng là bất đắc dĩ mới phải vậy a!
“Vậy hóa ra là lỗi của ta sao?” Thấy Giang Duy tính gật đầu, hắn nghiêm khắc nhìn, không muốn sống nữa sao?!
“Hahaha…” Cười gượng… “Ta cũng không có nói như vậy mà…”
“= =… Không có cách bắt ngươi, tới, há miệng, xem nhiệt có nặng lên không nào.”
“Ngươi có phải bác sĩ đâu?” Nói vậy, chứ Giang Duy vẫ ngoan ngoãn há miệng, “A~”
“Tiểu tử ngươi, còn chưa mọc răng khôn sao?” Hắn nâng cằm y, nhìn trái nhìn phải, tình hình có vẻ xấu hơn, xem ra ngày mai phải cho y uống thuốc, chỉ uống trà giải nhiệt chắc không hết nhiệt được.
“Không, ta chỉ mong nó cả đời không mọc lên nữa, ta nghe nói, mọc răng khôn có thể khiến một người khỏe mạnh đau đế chết…”
“…Ai nói ngươi thế? Gì mà phóng đại đến vậy chứ?” Có khi nào do đầu óc y như vậy, nên cái răng mới không mọc chăng…
“Lâm Tử, hắn nói trên mạng bảo thế.”
“= = Ngươi bị lừa rồi…” Nói xong, liền nghiêng người, áp lên đôi môi y, nhẹ gặm cắn, Giang Duy cũng ngoan ngoãn mà vòng hai tay qua cổ hắn, y thích cùng người kia hôn môi a.
Kết thúc nụ hôn dài, Lí Hiên nghiêng người lật lật quyển sách nhàm chán Giang Duy vừa đọc.
Biết rõ y đang bị nhiệt còn hôn mạnh vậy, Giang Duy nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn một cái, là hắn thừa cơ trả thù sao?
“A, chiều nay, ngươi cùng Lí Tu nói gì thế?”
“…” Y làm sao nắm được tin nhanh vậy? Thế thì hắn còn có riêng tư gì nữa a? “Không có gì, chỉ tâm sự vài chuyện thôi.”
“Này, nếu là người khác thì ta tin, chứ ngươi cùng nàng có thể tâm sự gì chứ? Ngươi tự hỏi bản thân mình xem.” Y cũng không phải đồ ngốc, có thể lừa được u chắc?
“Nói, bánh quy trong tủ lạnh có phải là ngươi ăn vụng không?” Cái vỏ bao thì phồng to, mà bánh quy bên trong lại không cánh mà bày, khá lắm, là tại hắn không nấu cơm, để y đói sao?
“Bánh quy? Bánh quy nào?” Giang Duy khó hiểu chớp mắt, bộ dạng vô tội a.
Lí Hiên trừng mắt nhìn y: “Còn giả bộ a, ngươi còn dám! Ta ngày hôm qua mới mua bánh về, đến hôm nay đã hết sạch, không phải ngươi ăn vụng thì còn có ai nữa?”
“Giang Hoài a.” Giang Duy giật lại quyến sách về phía mình, bất mãn nhìn hắn, đối với nghi ngờ của hắn thấy vô cùng phẫn nộ, có điều, nếu như y không lẳng lặng mà di chuyển, thì lời nói của y có sức thuyết phục hơn. “Ngươi đã hỏi qua nó chưa a?”
“Ta hỏi rồi, nó nói không có ăn.” Thật ra, có hỏi cũng chỉ dư thừa, Giang Hoài cho dù thèm ăn, nó cũng sẽ không một lúc ăn sạch cả túi, chứng cơ rành rành thế này, động cơ gây án rõ ràng là thế, thủ pháp gây án thành thạo, vừa nhìn đã biết thủ phạm nhất định là Giang Duy này!
“Nó nói không sao? Ta nói người nghe, tiểu tử kia là nói dối đó!”
“Nói dối a, không biết là ai? Ta tìm thấy trên giường có vụn bánh quy này.” Hắn lôi ra bằng chứng.
“Là ngươi ăn rơi ra! Dù thế nào, cũng không phải ta ăn!” Kháng cự mạnh mẽ, đánh chết y cũng không nhận! “Ngươi cũng đừng có đổ oan cho người vô tội a!”
“= = …”
“Sao, sao? Ta ăn thì sao chứ? Ta nói, bánh quy kia là ta mua về! Ta không thể ăn sao?!”
“Ngươi không phải tối qua nói, ngươi đang bị nhiệt sao, còn ăn bánh quy? Không sợ nóng người hả?”
“Hôm nay khỏi rồi.”
“Ta thấy, miệng ngươi còn sưng thêm thì có.”
“Nóng thì uống trà giải nhiệt…”
“…Ta phát hiện ra thói quen sống của ngươi vô cùng tệ,” Hắn vô cùng hoài nghi, y có thể sống đến lúc này, có phải do tổ tiên y phù hộ độ trì hay không a, “Bánh quy khiến nóng trong! Ngươi hôm qua chẳng phải vì nhiệt miệng mà không ăn cơm sao?”
Tệ? Tệ thì tệ, dù sao, hắn cũng chẳng phải người đầu tiên nói với y như thế, y cũng chẳng quan tâm ╭(╯^╰)╮, “Nhưng mà, hôm qua, lúc tan tầm người ta đói a…Không có gì…” Ngày hôm qua, y phải chạy hơn nửa Đông trấn này để bắt tội phạm, sực lực tiêu hao hết, Lí Hiên lại không có về nhà, trong nhà cái gì cũng không có để ăn, vì không muốn ngày hôm sau, báo đưa tin trang nhất, “Cảnh sát Đông trấn chết đói trong nhà”, y đành ủy khuất mà ăn bánh quy ăn cho đỡ đói, y cũng là bất đắc dĩ mới phải vậy a!
“Vậy hóa ra là lỗi của ta sao?” Thấy Giang Duy tính gật đầu, hắn nghiêm khắc nhìn, không muốn sống nữa sao?!
“Hahaha…” Cười gượng… “Ta cũng không có nói như vậy mà…”
“= =… Không có cách bắt ngươi, tới, há miệng, xem nhiệt có nặng lên không nào.”
“Ngươi có phải bác sĩ đâu?” Nói vậy, chứ Giang Duy vẫ ngoan ngoãn há miệng, “A~”
“Tiểu tử ngươi, còn chưa mọc răng khôn sao?” Hắn nâng cằm y, nhìn trái nhìn phải, tình hình có vẻ xấu hơn, xem ra ngày mai phải cho y uống thuốc, chỉ uống trà giải nhiệt chắc không hết nhiệt được.
“Không, ta chỉ mong nó cả đời không mọc lên nữa, ta nghe nói, mọc răng khôn có thể khiến một người khỏe mạnh đau đế chết…”
“…Ai nói ngươi thế? Gì mà phóng đại đến vậy chứ?” Có khi nào do đầu óc y như vậy, nên cái răng mới không mọc chăng…
“Lâm Tử, hắn nói trên mạng bảo thế.”
“= = Ngươi bị lừa rồi…” Nói xong, liền nghiêng người, áp lên đôi môi y, nhẹ gặm cắn, Giang Duy cũng ngoan ngoãn mà vòng hai tay qua cổ hắn, y thích cùng người kia hôn môi a.
Kết thúc nụ hôn dài, Lí Hiên nghiêng người lật lật quyển sách nhàm chán Giang Duy vừa đọc.
Biết rõ y đang bị nhiệt còn hôn mạnh vậy, Giang Duy nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn một cái, là hắn thừa cơ trả thù sao?
“A, chiều nay, ngươi cùng Lí Tu nói gì thế?”
“…” Y làm sao nắm được tin nhanh vậy? Thế thì hắn còn có riêng tư gì nữa a? “Không có gì, chỉ tâm sự vài chuyện thôi.”
“Này, nếu là người khác thì ta tin, chứ ngươi cùng nàng có thể tâm sự gì chứ? Ngươi tự hỏi bản thân mình xem.” Y cũng không phải đồ ngốc, có thể lừa được u chắc?