Cho dù Giang Hoài có chạy nhanh đến mấy, nhưng đồng chí Giang Duy kia không chịu phối hợp, thành ra cậu rốt cục cũng không về kịp để xem phần mở đầu của chương trình, cậu tức giận, bĩu môi, chẳng nói chẳng rằng với Giang Duy cả buổi.
Giang Duy thở dài, thế mới nói vất vả sinh con trai, không bằng đi làm thịt nướng, thế nhưng nó chỉ vì một chương trình (mà cũng mới chỉ mất đoạn đầu thôi mà) liền dỗi y, tức chết đi mất!!
Hai người Giang Lí ra sức lấy lòng Giang Hoài, đến khi phải đem cậu về phòng ngủ, Giang Hoài rốt cục nhịn không được, hỏi một câu làm hai người kia sửng sốt không nói lên lời.
“Cha, ngươi buổi tối đi ngủ làm gì mà phải đóng cửa a?”
Ân?! Nó làm sao biết y khóa cửa?!
Giang Duy rất sợ Giang hoài sẽ phát hiện ra, tim đập thình thịch, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, chỉ có mồ hôi trong tay thể hiện y đang lo sợ.
“Có chuyện gì sao?”
“Không a,” Giang Hoài cũng không biết câu hỏi của chính mình lại như tảng đá đè nặng lên Giang Duy cùng Lí Hiên. “Con đêm qua đi vệ sinh xong, muốn qua xem cha cùng chú ngủ chưa.” Nhưng cửa phòng lại khóa, cậu nhớ rõ trước đây cha đi ngủ hình như không có khóa cửa a?
Giang Duy toàn thân căng thẳng dần thả lỏng, thiếu chút nữa hù chết y rồi, cứ tưởng Giang Hoài nghe được cái gì không nên thấy chứ.
“Nga,” Lí Hiên tỉnh ngộ, bất ngờ vỗ tay, “Là chú có thói quen khóa cửa. Tiểu Hoài nếu như muốn vào có thể gõ cửa.” Hắn mỉm cười vỗ vỗ lưng Giang Duy, ý bảo y cứ thoải mái đi.
Thầy giáo bảo, vào phòng gõ cửa là tác phong của trí thức, ân, cậu sẽ làm một tiểu trí thức a…Giang Hoài ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Đến lúc nằm trên giường rồi, cậu mới nghĩ ra, “Thế sao Lí Tu tỷ lại nói Lí Hiên thúc thúc ngủ với ta chứ?” Chú ấy rõ ràng là ngủ cùng cha mà.
Bất quá, Lí Tu tỷ thật sự rất kì quái, luôn bắt chước các kí giả trên tivi, a, không, còn lợi hại hơn bọn họ nữa cơ, đến cả nhà bọn họ cùng bột giặt gì, cũng hỏi cho ra. = =
“Bởi vì tỷ ấy có rất nhiều việc muốn hỏi a,” Lí Hiên thản nhiên nói dối, “Tiểu Hoài nghĩ xem, nếu như tỷ ấy biết chú cùng ba ba ngủ chung, nhất định sẽ hỏi tiểu Hoài rất nhiều câu hỏi a, tiểu Hoài có kiên nhân trả lời không?”
“Không đâu!” Không chút suy nghĩ, Giang Hoài nhanh nhảu đáp, Lí Tu tỷ tuy là đối với cậu tốt lắm, nhưng mà về vấn đề hỏi han là cậu nhất định sẽ không kiên nhẫn!
“Vậy là tốt rồi, tiểu Hoài phải nhớ kĩ, không được nói cho tỷ ấy nha…” Hắn vươn tay nhỏ, “Chúng ta ngoắc tay nào…”
“Được, ngoắc tay…”
Rốt cục cũng đem đứa nhỏ lừa thành công, Giang Kí hai người trở về phòng, Giang Duy vô lực ngã lên giường –
“Làm ta sợ muốn chết…”
Tối hôm qua, y cùng Lí Hiên đúng là có làm chuyện đó đó, có trời mới biết, lúc Giang Hoài đi qua có nghe thấy âm thanh gì không…= = Y lại không dám hỏi nhiều T T Ôi trời, trái tim y rất mỏng manh a, làm ơn đừng thử thách y có được không?!
Lí Hiên đi tới ngồi bên cạnh y, “Yên tâm, nó còn nhỏ, cho dù có nghe được, cũng chưa hiểu được.” Bất quá cũng may là hắn có thói quen khóa cửa, nếu như Giang Hoài tối qua trực tiếp mở cửa đi vào, lại thấy phải cái cảnh kia, thì hai người bọn họ nhất định gặp rắc rối to a.
Giang Duy xoay người, nhìn chằm chằm Lí hiên, “Ngươi đã lừa gạt tiểu hài tử a!” Còn ngoắc tay nữa chứ…Cũng chỉ có Giang Hoài ngu ngốc mới tin tưởng hắn…
“Kia không gọi là lừa gạt a,” Hắn nghiêm túc chỉnh sửa, “Đấy là lời nói dối có thiện ý a.”
“Phi,” Y chu mỏ, còn nói cái gì mà lời nói dối có thiện ý chứ, hắn bị nhiễm phim truyền hình rồi chắc?
“Ở nước ngoài, những cặp đồng tính nếu như nhận nuôi con, bọn họ sẽ thú nhận thẳng thắn với đứa nhỏ về quan hệ của hai người.”
“Nhưng trong nước là khác biệt a, nước ngoài còn cho phép đồng tính kết hôn a.” Giang Duy thầm thở dài, “Nó còn nhỏ, nói cho nó hiểu thế nào đây?” Nó rối loạn thì sao? Mà liệu nó có thể hiểu được không?
“Ngươi lo sao?”
“Lo gì?”
“Nó lớn lên sẽ biết.” Không có chuyện gì có thể lừa dối cả một đời được, nếu như Giang Hoài trưởng thành rồi, như vậy, cho dù không nói, nó cũng sẽ tự mình phát hiện, đến thời điểm đó, y biết làm thế nào?
Y trước kia là hoàn toàn không lo lắng chuyện này, y căn bản đã hạ quyết tâm sống độc thân, Giang Duy trừng mắt nhìn Lí Hiên, tuy rằng người kia vô tội, nhưng mà không thể phủ nhận, hắn đã phá tan kế hoạch cả đời của y, nếu không có hắn, y có thể rơi vào hoàn cảnh kinh hồn bạt vía vậy không?
“Nói không lo là nói dối, nếu là ngươi thì sao? Đành thuận theo tự nhiên thôi, bất kể sau này nó có biết hay không, có chấp nhận hay không, nó vẫn là con trai ta.” Máu mủ ruột già, đây là sự thật không thể chối cãi.
Lí Hiên khẽ cười nhìn y, “Yên tâm, cho dù thế nào, ngươi vẫn là cha nó mà.”
Có một số việc, không cần thiết phải lo lắng, cứ để thuận theo tự nhiên, tuy đấy chẳng phải cách ứng phó tích cực, nhưng ít ra, so với mù quáng làm bừa, thì tốt hơn nhiều.
Giang Duy thở dài, thế mới nói vất vả sinh con trai, không bằng đi làm thịt nướng, thế nhưng nó chỉ vì một chương trình (mà cũng mới chỉ mất đoạn đầu thôi mà) liền dỗi y, tức chết đi mất!!
Hai người Giang Lí ra sức lấy lòng Giang Hoài, đến khi phải đem cậu về phòng ngủ, Giang Hoài rốt cục nhịn không được, hỏi một câu làm hai người kia sửng sốt không nói lên lời.
“Cha, ngươi buổi tối đi ngủ làm gì mà phải đóng cửa a?”
Ân?! Nó làm sao biết y khóa cửa?!
Giang Duy rất sợ Giang hoài sẽ phát hiện ra, tim đập thình thịch, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, chỉ có mồ hôi trong tay thể hiện y đang lo sợ.
“Có chuyện gì sao?”
“Không a,” Giang Hoài cũng không biết câu hỏi của chính mình lại như tảng đá đè nặng lên Giang Duy cùng Lí Hiên. “Con đêm qua đi vệ sinh xong, muốn qua xem cha cùng chú ngủ chưa.” Nhưng cửa phòng lại khóa, cậu nhớ rõ trước đây cha đi ngủ hình như không có khóa cửa a?
Giang Duy toàn thân căng thẳng dần thả lỏng, thiếu chút nữa hù chết y rồi, cứ tưởng Giang Hoài nghe được cái gì không nên thấy chứ.
“Nga,” Lí Hiên tỉnh ngộ, bất ngờ vỗ tay, “Là chú có thói quen khóa cửa. Tiểu Hoài nếu như muốn vào có thể gõ cửa.” Hắn mỉm cười vỗ vỗ lưng Giang Duy, ý bảo y cứ thoải mái đi.
Thầy giáo bảo, vào phòng gõ cửa là tác phong của trí thức, ân, cậu sẽ làm một tiểu trí thức a…Giang Hoài ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Đến lúc nằm trên giường rồi, cậu mới nghĩ ra, “Thế sao Lí Tu tỷ lại nói Lí Hiên thúc thúc ngủ với ta chứ?” Chú ấy rõ ràng là ngủ cùng cha mà.
Bất quá, Lí Tu tỷ thật sự rất kì quái, luôn bắt chước các kí giả trên tivi, a, không, còn lợi hại hơn bọn họ nữa cơ, đến cả nhà bọn họ cùng bột giặt gì, cũng hỏi cho ra. = =
“Bởi vì tỷ ấy có rất nhiều việc muốn hỏi a,” Lí Hiên thản nhiên nói dối, “Tiểu Hoài nghĩ xem, nếu như tỷ ấy biết chú cùng ba ba ngủ chung, nhất định sẽ hỏi tiểu Hoài rất nhiều câu hỏi a, tiểu Hoài có kiên nhân trả lời không?”
“Không đâu!” Không chút suy nghĩ, Giang Hoài nhanh nhảu đáp, Lí Tu tỷ tuy là đối với cậu tốt lắm, nhưng mà về vấn đề hỏi han là cậu nhất định sẽ không kiên nhẫn!
“Vậy là tốt rồi, tiểu Hoài phải nhớ kĩ, không được nói cho tỷ ấy nha…” Hắn vươn tay nhỏ, “Chúng ta ngoắc tay nào…”
“Được, ngoắc tay…”
Rốt cục cũng đem đứa nhỏ lừa thành công, Giang Kí hai người trở về phòng, Giang Duy vô lực ngã lên giường –
“Làm ta sợ muốn chết…”
Tối hôm qua, y cùng Lí Hiên đúng là có làm chuyện đó đó, có trời mới biết, lúc Giang Hoài đi qua có nghe thấy âm thanh gì không…= = Y lại không dám hỏi nhiều T T Ôi trời, trái tim y rất mỏng manh a, làm ơn đừng thử thách y có được không?!
Lí Hiên đi tới ngồi bên cạnh y, “Yên tâm, nó còn nhỏ, cho dù có nghe được, cũng chưa hiểu được.” Bất quá cũng may là hắn có thói quen khóa cửa, nếu như Giang Hoài tối qua trực tiếp mở cửa đi vào, lại thấy phải cái cảnh kia, thì hai người bọn họ nhất định gặp rắc rối to a.
Giang Duy xoay người, nhìn chằm chằm Lí hiên, “Ngươi đã lừa gạt tiểu hài tử a!” Còn ngoắc tay nữa chứ…Cũng chỉ có Giang Hoài ngu ngốc mới tin tưởng hắn…
“Kia không gọi là lừa gạt a,” Hắn nghiêm túc chỉnh sửa, “Đấy là lời nói dối có thiện ý a.”
“Phi,” Y chu mỏ, còn nói cái gì mà lời nói dối có thiện ý chứ, hắn bị nhiễm phim truyền hình rồi chắc?
“Ở nước ngoài, những cặp đồng tính nếu như nhận nuôi con, bọn họ sẽ thú nhận thẳng thắn với đứa nhỏ về quan hệ của hai người.”
“Nhưng trong nước là khác biệt a, nước ngoài còn cho phép đồng tính kết hôn a.” Giang Duy thầm thở dài, “Nó còn nhỏ, nói cho nó hiểu thế nào đây?” Nó rối loạn thì sao? Mà liệu nó có thể hiểu được không?
“Ngươi lo sao?”
“Lo gì?”
“Nó lớn lên sẽ biết.” Không có chuyện gì có thể lừa dối cả một đời được, nếu như Giang Hoài trưởng thành rồi, như vậy, cho dù không nói, nó cũng sẽ tự mình phát hiện, đến thời điểm đó, y biết làm thế nào?
Y trước kia là hoàn toàn không lo lắng chuyện này, y căn bản đã hạ quyết tâm sống độc thân, Giang Duy trừng mắt nhìn Lí Hiên, tuy rằng người kia vô tội, nhưng mà không thể phủ nhận, hắn đã phá tan kế hoạch cả đời của y, nếu không có hắn, y có thể rơi vào hoàn cảnh kinh hồn bạt vía vậy không?
“Nói không lo là nói dối, nếu là ngươi thì sao? Đành thuận theo tự nhiên thôi, bất kể sau này nó có biết hay không, có chấp nhận hay không, nó vẫn là con trai ta.” Máu mủ ruột già, đây là sự thật không thể chối cãi.
Lí Hiên khẽ cười nhìn y, “Yên tâm, cho dù thế nào, ngươi vẫn là cha nó mà.”
Có một số việc, không cần thiết phải lo lắng, cứ để thuận theo tự nhiên, tuy đấy chẳng phải cách ứng phó tích cực, nhưng ít ra, so với mù quáng làm bừa, thì tốt hơn nhiều.