“Lí Hiên, tối ăn gì đây?”
Giang Duy đang dạo bước chọn mua thức ăn, quay đầu lại hỏi Lí Hiên, nhưng lời mới phát ra khỏi miệng làm y nhớ ra, Lí Hiên là vì đại diện cho cảnh sát trong trấn đi dự hội nghị rồi.
Không có nhà.
Từ lúc hai người chính thức sống chung đến giờ, rất ít khi Giang Lí, bọn họ phải xa nhau, đây là lần đầu a, thời hạn là ba ngày, hôm nay bất quá mới là ngày đầu thôi mà.
Tuy là trước kia cũng có vì tăng ca mà không về nhà, nhưng chỉ là một đêm thôi, có điều lần này, là tới ba ngày bốn đêm lận.
Thật không quen a.
Rất không quen a.
Không có ai nói cho y nghe ngày ba bữa nên mua cái gì, cũng chẳng có người cùng y trong bếp rửa chén, không có người bắt y tỉnh giấc để lau khô tóc, lại không có người dặn hắn chơi vừa thôi, đừng đi ngủ muộn…
Hai người ở chung đã được bao lâu a? Còn chưa tới một năm đi?
Vì sao Giang Duy đã có cảm giác chính mình không thể li khai Lí Hiên rồi a?
Giang Hoài cũng cảm thấy không quen, tóm lại, ba ba cũng không ôn nhu như chú, ba ba buổi sáng không có gọi cậu dậy, làm hại cậu đi học muộn…Nếu như là ngày thường, Giang Duy nhất định sẽ tranh cãi với Giang Hoài, sau đó kéo Lí Hiên vào cuộc, hung hăn giáo huấn đứa nhỏ, nói cho cậu biết, ai mới là ba cậu.
Nhưng hôm nay không có a.
Có chút nhớ nhung a.
Nhớ đôi tay Lí Hiên ấm áp, mỗi sáng đều vì y mà chuẩn bị quần áo.
Nhớ đôi mắt hắn tràn ngập tiếu ý, trong lúc y đang rửa bát, sẽ tựa bên cửa cùng y nói chuyện.
Nhớ lời lải nhải của hắn, nhắc nhở bản thân không được tiêu tiền mua những thứ linh tinh.
Nhớ cơ thể ấm áp của hắn, giường đôi lớn như vậy, một mình y nằm ngủ chung quy cũng rất lạnh lẽo.
Đã không muốn rời xa hắn rồi sao?
Đã muốn nghiện hắn rồi sao?
Đáp án có lẽ đã quá rõ ràng rồi.
Giang Duy vô pháp phủ nhận, nỗi nhớ điên cuồng đã bao trùm toàn tâm tư y.
Chưa từng nghĩ qua, chính y lại có thể nhớ một người đến thế.
Lí Hiên, ta muốn ngươi, mau về đi.
Ba ngày sau, Lí Hiên mang theo một đống hành lí trở về.
Giang hoài còn chưa tan học, Giang Duy còn chưa tới ca trực.
“Ta về rồi đây.” Mở ra cánh cửa, hướng vào phòng hô lớn, lát sau đã nhận được lời đáp.
Quả nhiên, vẫn là ở nhà mình thoải mái.
“Ngươi về rồi a.” Giang Duy khó nén nổi cao hứng chạy tới, giúp hắn bê hành lí vòa nhà, “Cái gì mà nhiều vậy?” Y cau mày, nếu y nhớ không nhầm, hắn là đi công tác chứ không phải đi du lịch a?
“Là trà Lí Di, mứt quả Tiểu Phương, quả trà Ngô Tư…” Hắn mất cả một buổi chiều mới mua được hết chỗ này đó.
“Của ta đâu?” Một đống lớn, đều là cho người trong sở cả… = =
“Haha, không có quên đâu a~ tại hành lí tương đối nhiều, ngươi tự mình tìm đi.” Buông cái túi lớn bên người xuống, Lí Hiên ôm lấy Giang Duy, hai tay vòng bên thắt lưng y, đặt cằm lên vai y, “Có nhớ ta không?”
Tục ngữ có câu, tiểu biệt thắng tân hôn*, quả nhiên là có đạo lí.
Lí Hiên cảm thấy, chính mình tựa hồ như càng ngày càng không muốn rời xa căn nhà này, rời xa Giang Duy.
“Nhớ lắm.” Nũng nịu ôm lấy Lí Hiên, Giang Duy gắng sức hít lấy mùi hương đàn ông của hắn, mạnh miệng nói ra nỗi nhớ của mình.
Trái lại làm Lí Hiên giật mình, nghĩ tới nghĩ lui, cũng cười theo.
Nguyên lại, nỗi nhớ này, cũng không chỉ có một người.
Hết chương 31
* Tiểu biệt thắng tân hôn: Đêm “gặp gỡ” sau ít ngày xa cách còn… hơn đêm tân hôn
Giang Duy đang dạo bước chọn mua thức ăn, quay đầu lại hỏi Lí Hiên, nhưng lời mới phát ra khỏi miệng làm y nhớ ra, Lí Hiên là vì đại diện cho cảnh sát trong trấn đi dự hội nghị rồi.
Không có nhà.
Từ lúc hai người chính thức sống chung đến giờ, rất ít khi Giang Lí, bọn họ phải xa nhau, đây là lần đầu a, thời hạn là ba ngày, hôm nay bất quá mới là ngày đầu thôi mà.
Tuy là trước kia cũng có vì tăng ca mà không về nhà, nhưng chỉ là một đêm thôi, có điều lần này, là tới ba ngày bốn đêm lận.
Thật không quen a.
Rất không quen a.
Không có ai nói cho y nghe ngày ba bữa nên mua cái gì, cũng chẳng có người cùng y trong bếp rửa chén, không có người bắt y tỉnh giấc để lau khô tóc, lại không có người dặn hắn chơi vừa thôi, đừng đi ngủ muộn…
Hai người ở chung đã được bao lâu a? Còn chưa tới một năm đi?
Vì sao Giang Duy đã có cảm giác chính mình không thể li khai Lí Hiên rồi a?
Giang Hoài cũng cảm thấy không quen, tóm lại, ba ba cũng không ôn nhu như chú, ba ba buổi sáng không có gọi cậu dậy, làm hại cậu đi học muộn…Nếu như là ngày thường, Giang Duy nhất định sẽ tranh cãi với Giang Hoài, sau đó kéo Lí Hiên vào cuộc, hung hăn giáo huấn đứa nhỏ, nói cho cậu biết, ai mới là ba cậu.
Nhưng hôm nay không có a.
Có chút nhớ nhung a.
Nhớ đôi tay Lí Hiên ấm áp, mỗi sáng đều vì y mà chuẩn bị quần áo.
Nhớ đôi mắt hắn tràn ngập tiếu ý, trong lúc y đang rửa bát, sẽ tựa bên cửa cùng y nói chuyện.
Nhớ lời lải nhải của hắn, nhắc nhở bản thân không được tiêu tiền mua những thứ linh tinh.
Nhớ cơ thể ấm áp của hắn, giường đôi lớn như vậy, một mình y nằm ngủ chung quy cũng rất lạnh lẽo.
Đã không muốn rời xa hắn rồi sao?
Đã muốn nghiện hắn rồi sao?
Đáp án có lẽ đã quá rõ ràng rồi.
Giang Duy vô pháp phủ nhận, nỗi nhớ điên cuồng đã bao trùm toàn tâm tư y.
Chưa từng nghĩ qua, chính y lại có thể nhớ một người đến thế.
Lí Hiên, ta muốn ngươi, mau về đi.
Ba ngày sau, Lí Hiên mang theo một đống hành lí trở về.
Giang hoài còn chưa tan học, Giang Duy còn chưa tới ca trực.
“Ta về rồi đây.” Mở ra cánh cửa, hướng vào phòng hô lớn, lát sau đã nhận được lời đáp.
Quả nhiên, vẫn là ở nhà mình thoải mái.
“Ngươi về rồi a.” Giang Duy khó nén nổi cao hứng chạy tới, giúp hắn bê hành lí vòa nhà, “Cái gì mà nhiều vậy?” Y cau mày, nếu y nhớ không nhầm, hắn là đi công tác chứ không phải đi du lịch a?
“Là trà Lí Di, mứt quả Tiểu Phương, quả trà Ngô Tư…” Hắn mất cả một buổi chiều mới mua được hết chỗ này đó.
“Của ta đâu?” Một đống lớn, đều là cho người trong sở cả… = =
“Haha, không có quên đâu a~ tại hành lí tương đối nhiều, ngươi tự mình tìm đi.” Buông cái túi lớn bên người xuống, Lí Hiên ôm lấy Giang Duy, hai tay vòng bên thắt lưng y, đặt cằm lên vai y, “Có nhớ ta không?”
Tục ngữ có câu, tiểu biệt thắng tân hôn*, quả nhiên là có đạo lí.
Lí Hiên cảm thấy, chính mình tựa hồ như càng ngày càng không muốn rời xa căn nhà này, rời xa Giang Duy.
“Nhớ lắm.” Nũng nịu ôm lấy Lí Hiên, Giang Duy gắng sức hít lấy mùi hương đàn ông của hắn, mạnh miệng nói ra nỗi nhớ của mình.
Trái lại làm Lí Hiên giật mình, nghĩ tới nghĩ lui, cũng cười theo.
Nguyên lại, nỗi nhớ này, cũng không chỉ có một người.
Hết chương 31
* Tiểu biệt thắng tân hôn: Đêm “gặp gỡ” sau ít ngày xa cách còn… hơn đêm tân hôn