*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Cần đã trở lại, cuộc sống nhà Giang Lí cũng có vài biến đổi nhỏ.
Cái khác không nói, chỉ riêng Lí Hiên, hiện tại tan ca về nhà, phải mua nhiều đồ hơn.
Tuy là Lâm Cần một mực từ chối ra khỏi nhà, chính là hắn làm sao đọ được với tuyệt chiêu bám dai của Giang Duy chứ, cuối cùng đành đáp ứng cách vài ngày lại tới nhà bọn họ dùng cơm.
Đương nhiên, ăn uống không phải vấn đề quan trọng, chủ yếu là Giang Duy muốn thấy Lâm Cần đi.
Dù y không biết chính mình gấp cái gì, nhưng y sợ Lâm Cần ở trong nhà nhiều, đâm nghĩ quẩn.
Tâm tình Lâm Cần càng lúc càng khó đoán, lại chẳng muốn nói gì, hại y tốn bao sức tra hỏi.
Trong bụng đã muốn đem cái người tổn thương Lâm Cần mắng tới không ra thể thống gì…
Bạn bè thường còn bao che cho nhau, huống chi Giang Duy với Lâm Cần tình bạn cũng tới hơn hai mươi năm rồi.
Chính là theo Lí Hiên nói không sai, hắn hiện tại trừ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, coi như Lâm Cần nghỉ phép về quê, trừ cách đó, cũng không còn cách nào khác…
Y mỗi ngày đều phải đi làm, không có khả năng nghỉ tới nhà hắn, hơn nữa, qua lại nhiều, hàng xóm nhất định sẽ biết Lâm Cần đã trở lại, lúc đó hắn sẽ phải chịu tin đồn thất thiệt.
Lí Tu đến giờ vẫn chưa biết Lâm Cần đã trở lại, nàng tháng sau hình như có một cuộc sát hạch, sách vở chuyên môn chất thành núi cao, đủ khiến đầu óc phình to, choáng váng, trong thời gian ngắn, ít ra Lâm Cần cũng thư thả được cái tai.
Về phần Lí hiên, cuối cùng cũng chính thức gặp người bạn mà Giang Duy hết lòng quan tâm.
Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy a ╮(╯_╰)╭
Bất quá, thời điểm Lí Hiên xuất hiện cũng thật không tốt, Giang Duy lần đầu nghe tên hắn trong lúc phải viết bản kiểm điểm, tâm tình cáu kỉnh, thành ra ấn tượng về hắn cực xấu, mà Lâm Cần hiện tại tâm trạng lại càng ở trạng thái buồn bực, nhìn ai cũng không thuận mắt.
“Ngươi chính là Lí Hiên? Lớn lên cũng không đẹp bằng ta a.”
Trong điện thoại nghe Lí Tu ca ngợi, còn tưởng là Phan An chuyển thế đẹp trai như nào chứ, thật ra cũng chỉ tầm thường thôi, ánh mắt coi như có thần, chính là có quầng thâm, (ân, người ta mấy ngày nay trực đêm) mũi kể cũng cao, chính là có vài mụn đầu đen, (= =) môi khá dày, bất quá môi dày là người nói năng không khéo, hắn bình thường nhất định là một tên đầu đá, (=.= này thì đúng a…), còn chẳng cao bằng Diêu Minh1, cũng không đô con như Tôn Duyệt2… (Xuyên: = = ngươi thật sự không có việc gì làm mà soi mói vậy a…)
…Giật giật, hắn nghĩ hắn đẹp trai tới đâu chứ?
Râu còn chưa cạo, một thân tiều tụy, quần áo nhăn nhúm, hẳn là vài ngày chưa tắm đi? May mà giờ đang là mùa đông, bằng không nhất định đã bốc mùi hôi rồi?
Nhẫn, nhẫn một chút là được, Giang Duy hắn còn nhịn được, huống hồ một Lâm Cần như vậy, nhẫn!
“Hahaha…” Nhìn bộ dạng Lí Hiên, Giang Duy nhịn không được che miệng cười, kinh ngạc, kinh ngạc đi, haha… Không hổ là Lâm Cần a, cho dù chỉ dùng một nửa năng lực đàm phán cũng có thể khiến người ta không thể phản bác a…
Tiếc là Giang Duy đắc ý chưa được bao lâu, lập tức nhận được ánh mắt Lí Hiên uy hiếp –
Cười a, cười a, còn cười nữa, cứ cười đi, mai ta cắt giảm phần ăn của ngươi!
Y rốt cục vẫn là đứng ở bên kia?
Lâm Cần tuy là thanh mai trúc mã + bạn bè, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là nam nhân a… = =
Ân… Tiếu ý lập tức thu lại, “Ăn cơm, ăn cơm, Giang Hoài, có biết Lâm Tử thúc thúc không?” Không phải chỉ cười có mấy tiếng thôi sao, thật nhỏ mọn.
“Đương nhiên là có!” Giang Hoài cười vui vẻ, trong lòng ôm chính là quà ra mắt của Lâm Cần tặng, một chiếc ô tô đồ chơi…
Lâm Tử thúc thúc tốt nhất, mỗi lần trở về đều mua quà cho cậu… Tuy là cậu không biết vì sao lâu không gặp trong Lâm Tử thúc thúc lại thay đổi nhiều đến vậy, râu thì dài ngoằng, tóc tai lộn xộn, bất quá, haha O(∩_∩)O~ Cha nói chuyện của ngừơi lớn, tiểu hài tử cậu chưa hiểu, bắt hắn ăn nhiều hỏi ít… Hừ, ╭(╯^╰)╮, hiện tại cậu đúng là nhỏ thật, chờ cậu lớn lên, cao to hơn y, liền tới phiên cậu giáo huấn y!
(Xuyên: = = có hay không phát hiện, Giang Hoài mở miệng là “XXX tốt nhất”…Tiểu hài tử rất dễ mua chuộc… Không có cảm giác thành tựu a ╮(╯_╰)╭)
Mặc cho ai thấy Giang Hoài đáng yêu, được mọi người yêu thích, Lâm Cần có thể nói đã nhìn thấy cậu lớn lên, lúc nhóc còn chưa đầy tháng, Giang Duy liền mang theo cậu về Đông trấn, ai cũng chất vấn Giang Duy, mẹ đứa nhỏ là ai, nhưng Giang Duy một câu cũng không nói, ngay là Lí thúc nuông chiều Giang Duy (chính là cha của Lí Tu) cũng tức giận tới không nói lên lời, hảo hảo một đứa nhỏ, như nào đi ra ngoài học tập mấy năm lại vác về một đứa nhỏ mẹ không rõ thế này…
Lí thúc mắng, thậm chí còn động thủ đánh y.
Giang Duy lúc nhỏ cũng là cô nhi, Lí thúc vẫn luôn coi y như con đẻ của mình, y như vậy, có thể không tức giận được sao…
Giang Duy cũng không né tránh, chỉ đứng đến khi Lí thúc bớt giận, y nói, “Đây là hài tử của cháu, cháu sẽ nuôi lớn nó.”
Ai, đứa nhỏ cũng đã ôm về, gạo đã thành cơm, trừ bỏ tiếp nhận, bọn họ có thể làm được gì chứ.
Theo lời Giang Duy, bọn họ cũng chỉ bất đắc dĩ coi như chuyện cười, nuôi lớn một hài tử tưởng dễ lắm đấy? Giang Duy, y còn là một hài tử chưa lớn hết, vừa mới tốt nghiệp xong, ngay cả chính y còn chưa nuôi nổi bản thân, còn định nuôi thêm đứa nhỏ này?
Tuy là trong đầu mỗi người một ý nghĩ, nhưng cũng vì y mà hao tổn không ít suy tư…
Nghĩ, nếu như y chủ động tới tìm bọn họ, cho dù là không đi nữa… Bất kể mẹ đứa nhỏ là ai, đang ở đâu, nếu như Giang Duy đã không nói, thì đành vậy thôi…
Nhưng chuyện bọn họ không ngờ nhất là Giang Duy lại làm được.
Một ngày làm hai công việc, lúc nhàn hạ cũng cố kiếm thêm, y nói được thì làm được, nuôi đủ chính mình, còn có Giang Hoài.
Đến cuối cùng, trái lại là bọn họ, nhịn không được tới hỗ trợ.
Khi đó còn trẻ a, vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng không biết là do mới tốt nghiệp hay bởi có đứa nhỏ, y hoàn toàn biến mất cái vẻ chán chường, phóng túng thời đại học, nói là thay đổi, nhưng đây mới là Giang Duy mà bọn họ biết.
Giang Hoài, có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng điều bất ngờ này, lại khiến bọn họ vui mừng.
Lâm Cần sờ sờ đầu cậu, “Giang Hoài ngoan, về sau thúc thúc sẽ thường tới chơi với Giang Hoài có được không?” Đối với tiểu hài tử, thanh âm bất giác ôn nhu hơn, tâm, cũng không thấy mệt mỏi nữa.
Dù sao cũng là để nghỉ ngơi, thì nên tận dụng khoảng thời gian này để phục hồi nguyên khí đi, người kia, sớm muộn cũng sẽ vì hắn mà làm hết thảy.
Giang Duy trở mình, mắt trắng dã, Lâm Cần đại khác không biết, nụ cười của hắn vô lực như nào…
Được rồi, được rồi, y không nói hắn có năng lực, chung quy cũng không thể kề dao vào cổ, uy hiếp hắn, y chính là đày tớ của nhân dân, không thể làm chuyện trái pháp luật.
“Ăn cơm, ăn cơm, Lí Hiên ăn cơm thôi…” Vỗ tay, Giang Duy quên hết mọi chuyện, Lâm Cần bất quá mới về nghỉ ngơi, quá để ý tới chuyện kia, không bằng vứt sau đầu, hảo hảo mà nghỉ ngơi đi.
Ăn cơm? Hắn tay cầm muôi, còn hô người ta ăn cơm cái gì?
“Ăn cơm đi?” Lí Hiên đang mặc tạp dề, đưa tay tóm lấy cổ Giang Duy, nửa đùa lôi y vào trong bếp. “Vào đây ngay cho ta, đem nồi niêu rửa cho sạch!”
)))
( (( /)
,-===-//
|`-===-‘|
‘ ‘
_____/
`—–‘
“Gì? Gì? Ngươi nói gì ta nghe không rõ, ngươi buông tay ra!” Giang Duy vị tóm thắt lưng cố giãy giụa, “Ai ai ai, ngươi tay toàn mỡ a, đừng chạm vào ta!” Tức cười chưa, một người được Lí Tu khen tới “Trên trời có mấy con chim đực, trên mặt đất càng khó thấy” đích đại tư lệnh, thế nhưng lại đang mặc tạp dề, tay cầm muôi… Hahaha O(∩_∩)O......
Tiểu tử này, che giấu con người thật a, nhìn không ra, công phu không tồi, “Còn đùa nữa, tới phụ bê đồ ăn đi.” Dù bình thường hắn cũng nhượng y ngồi im, bất quá, hiện trong nhà có khách, không thể để người ta chê cười được.
Lí Hiên lôi Giang Duy vào trong bếp, lưu lại một mình Lâm Cần, xoa đầu Giang Hoài cười gượng.
——————~! @#¥%...... &*()——+|—————————-
Cơm tới, cơm tới, cao hứng, cao hứng a, nhíu nhíu mày.
Giang Duy không cảm thấy, cùng Lâm Cần nói chuyện biến đổi mấy năm nay, còn có một khoảng thời gian Lí Tu với Dương Đằng, nhưng mà, hẳn không phải là ảo giác đi, Lí Hiên cũng thấy, Lâm Cần tựa như, không muốn nghe.
Khi hắn đang định gắp thức ăn, sẽ có hai chiếc đũa lao tới, lúc hắn định hòa vào câu chuyện của Giang Duy và Lâm Cần, mới được mấy câu đã bị cắt ngang, lúc hắn định gắp rau cho Giang Hoài, lại có người gắp thật nhiều đồ ăn cho nhóc rồi…
Hành vi này, trừ bỏ không thích ra, Lí Hiên thật không hiểu là vì sao.
Lâm Cần này, thật đúng là tính khí tiểu hài tử.
Mà bên kia, Lâm Cần một mặt nghe Giang Duy nói, một mặc lại bí mật đánh giá Lí Hiên.
Lớn lên không tồi, khí khái mười phần, bộ dạng, có điểm kiêu ngạo vừa tầm, quan trọng là, ngừơi này, thận trọng.
Tuy là ít tuổi hơn bọn họ, bất quá cho dù là việc gì, cũng xử lí một cách ổn trọng.
Lí Tu cùng Lâm Cần trên mạng trò chuyện, cũng thường nhắc tới gã, lúc nào cũng nói, nàng gặp được nam nhân tốt như vậy, thật khiến tâm tư ngứa ngáy…
Lí Tu cũng từng nói qua với Lâm Cần, nàng nghi ngờ, vì sao nàng thấy, tình cảm của Lí Hiên với Giang Duy có điểm mờ ám?
Lâm Cần đương nhiên không nói nàng,hai người kia mờ ám là đương nhiên… Hắn đành đem mấy lời lừa bịp để gạt nàng.
Chắc Lí Tu cũng đã nhận ra, lại càng đoán già đoán non khi hai người chuyển qua sống chung.
Giang Duy, đã có người ân cần bên cạnh.
Lâm Cần không khỏi thừa nhận, chính mình là đang ghen tị.
Nếu như là trước đây, có lẽ sẽ chúc phúc, hâm mộ thêm một chút, dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, Giang Duy hết thảy hắn đã biết hết, hiện tại có thể gặp được Lí Hiên, xem như không dễ dàng.
Nhưng hiện tại, ngập tràn ghen tị, như nào mới bình ổn được…
Vì sao chính mình, lại gặp phải người như vậy chứ, vì sao, chính mình lại không có được hạnh phúc?…
Hết chương 40
1: Diêu Minh: vận động viên bóng rổ trong NBA =.= má nó, ai mà biết tên anh lại là Yaoming chứ =))
2: Tôn Duyệt: cũng là vận động viên bóng rổ =.= trông anh ấy tong teo vậy, sao Lâm Cần lại sánh về cường tráng chứ?
Lâm Cần đã trở lại, cuộc sống nhà Giang Lí cũng có vài biến đổi nhỏ.
Cái khác không nói, chỉ riêng Lí Hiên, hiện tại tan ca về nhà, phải mua nhiều đồ hơn.
Tuy là Lâm Cần một mực từ chối ra khỏi nhà, chính là hắn làm sao đọ được với tuyệt chiêu bám dai của Giang Duy chứ, cuối cùng đành đáp ứng cách vài ngày lại tới nhà bọn họ dùng cơm.
Đương nhiên, ăn uống không phải vấn đề quan trọng, chủ yếu là Giang Duy muốn thấy Lâm Cần đi.
Dù y không biết chính mình gấp cái gì, nhưng y sợ Lâm Cần ở trong nhà nhiều, đâm nghĩ quẩn.
Tâm tình Lâm Cần càng lúc càng khó đoán, lại chẳng muốn nói gì, hại y tốn bao sức tra hỏi.
Trong bụng đã muốn đem cái người tổn thương Lâm Cần mắng tới không ra thể thống gì…
Bạn bè thường còn bao che cho nhau, huống chi Giang Duy với Lâm Cần tình bạn cũng tới hơn hai mươi năm rồi.
Chính là theo Lí Hiên nói không sai, hắn hiện tại trừ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, coi như Lâm Cần nghỉ phép về quê, trừ cách đó, cũng không còn cách nào khác…
Y mỗi ngày đều phải đi làm, không có khả năng nghỉ tới nhà hắn, hơn nữa, qua lại nhiều, hàng xóm nhất định sẽ biết Lâm Cần đã trở lại, lúc đó hắn sẽ phải chịu tin đồn thất thiệt.
Lí Tu đến giờ vẫn chưa biết Lâm Cần đã trở lại, nàng tháng sau hình như có một cuộc sát hạch, sách vở chuyên môn chất thành núi cao, đủ khiến đầu óc phình to, choáng váng, trong thời gian ngắn, ít ra Lâm Cần cũng thư thả được cái tai.
Về phần Lí hiên, cuối cùng cũng chính thức gặp người bạn mà Giang Duy hết lòng quan tâm.
Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy a ╮(╯_╰)╭
Bất quá, thời điểm Lí Hiên xuất hiện cũng thật không tốt, Giang Duy lần đầu nghe tên hắn trong lúc phải viết bản kiểm điểm, tâm tình cáu kỉnh, thành ra ấn tượng về hắn cực xấu, mà Lâm Cần hiện tại tâm trạng lại càng ở trạng thái buồn bực, nhìn ai cũng không thuận mắt.
“Ngươi chính là Lí Hiên? Lớn lên cũng không đẹp bằng ta a.”
Trong điện thoại nghe Lí Tu ca ngợi, còn tưởng là Phan An chuyển thế đẹp trai như nào chứ, thật ra cũng chỉ tầm thường thôi, ánh mắt coi như có thần, chính là có quầng thâm, (ân, người ta mấy ngày nay trực đêm) mũi kể cũng cao, chính là có vài mụn đầu đen, (= =) môi khá dày, bất quá môi dày là người nói năng không khéo, hắn bình thường nhất định là một tên đầu đá, (=.= này thì đúng a…), còn chẳng cao bằng Diêu Minh1, cũng không đô con như Tôn Duyệt2… (Xuyên: = = ngươi thật sự không có việc gì làm mà soi mói vậy a…)
…Giật giật, hắn nghĩ hắn đẹp trai tới đâu chứ?
Râu còn chưa cạo, một thân tiều tụy, quần áo nhăn nhúm, hẳn là vài ngày chưa tắm đi? May mà giờ đang là mùa đông, bằng không nhất định đã bốc mùi hôi rồi?
Nhẫn, nhẫn một chút là được, Giang Duy hắn còn nhịn được, huống hồ một Lâm Cần như vậy, nhẫn!
“Hahaha…” Nhìn bộ dạng Lí Hiên, Giang Duy nhịn không được che miệng cười, kinh ngạc, kinh ngạc đi, haha… Không hổ là Lâm Cần a, cho dù chỉ dùng một nửa năng lực đàm phán cũng có thể khiến người ta không thể phản bác a…
Tiếc là Giang Duy đắc ý chưa được bao lâu, lập tức nhận được ánh mắt Lí Hiên uy hiếp –
Cười a, cười a, còn cười nữa, cứ cười đi, mai ta cắt giảm phần ăn của ngươi!
Y rốt cục vẫn là đứng ở bên kia?
Lâm Cần tuy là thanh mai trúc mã + bạn bè, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là nam nhân a… = =
Ân… Tiếu ý lập tức thu lại, “Ăn cơm, ăn cơm, Giang Hoài, có biết Lâm Tử thúc thúc không?” Không phải chỉ cười có mấy tiếng thôi sao, thật nhỏ mọn.
“Đương nhiên là có!” Giang Hoài cười vui vẻ, trong lòng ôm chính là quà ra mắt của Lâm Cần tặng, một chiếc ô tô đồ chơi…
Lâm Tử thúc thúc tốt nhất, mỗi lần trở về đều mua quà cho cậu… Tuy là cậu không biết vì sao lâu không gặp trong Lâm Tử thúc thúc lại thay đổi nhiều đến vậy, râu thì dài ngoằng, tóc tai lộn xộn, bất quá, haha O(∩_∩)O~ Cha nói chuyện của ngừơi lớn, tiểu hài tử cậu chưa hiểu, bắt hắn ăn nhiều hỏi ít… Hừ, ╭(╯^╰)╮, hiện tại cậu đúng là nhỏ thật, chờ cậu lớn lên, cao to hơn y, liền tới phiên cậu giáo huấn y!
(Xuyên: = = có hay không phát hiện, Giang Hoài mở miệng là “XXX tốt nhất”…Tiểu hài tử rất dễ mua chuộc… Không có cảm giác thành tựu a ╮(╯_╰)╭)
Mặc cho ai thấy Giang Hoài đáng yêu, được mọi người yêu thích, Lâm Cần có thể nói đã nhìn thấy cậu lớn lên, lúc nhóc còn chưa đầy tháng, Giang Duy liền mang theo cậu về Đông trấn, ai cũng chất vấn Giang Duy, mẹ đứa nhỏ là ai, nhưng Giang Duy một câu cũng không nói, ngay là Lí thúc nuông chiều Giang Duy (chính là cha của Lí Tu) cũng tức giận tới không nói lên lời, hảo hảo một đứa nhỏ, như nào đi ra ngoài học tập mấy năm lại vác về một đứa nhỏ mẹ không rõ thế này…
Lí thúc mắng, thậm chí còn động thủ đánh y.
Giang Duy lúc nhỏ cũng là cô nhi, Lí thúc vẫn luôn coi y như con đẻ của mình, y như vậy, có thể không tức giận được sao…
Giang Duy cũng không né tránh, chỉ đứng đến khi Lí thúc bớt giận, y nói, “Đây là hài tử của cháu, cháu sẽ nuôi lớn nó.”
Ai, đứa nhỏ cũng đã ôm về, gạo đã thành cơm, trừ bỏ tiếp nhận, bọn họ có thể làm được gì chứ.
Theo lời Giang Duy, bọn họ cũng chỉ bất đắc dĩ coi như chuyện cười, nuôi lớn một hài tử tưởng dễ lắm đấy? Giang Duy, y còn là một hài tử chưa lớn hết, vừa mới tốt nghiệp xong, ngay cả chính y còn chưa nuôi nổi bản thân, còn định nuôi thêm đứa nhỏ này?
Tuy là trong đầu mỗi người một ý nghĩ, nhưng cũng vì y mà hao tổn không ít suy tư…
Nghĩ, nếu như y chủ động tới tìm bọn họ, cho dù là không đi nữa… Bất kể mẹ đứa nhỏ là ai, đang ở đâu, nếu như Giang Duy đã không nói, thì đành vậy thôi…
Nhưng chuyện bọn họ không ngờ nhất là Giang Duy lại làm được.
Một ngày làm hai công việc, lúc nhàn hạ cũng cố kiếm thêm, y nói được thì làm được, nuôi đủ chính mình, còn có Giang Hoài.
Đến cuối cùng, trái lại là bọn họ, nhịn không được tới hỗ trợ.
Khi đó còn trẻ a, vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng không biết là do mới tốt nghiệp hay bởi có đứa nhỏ, y hoàn toàn biến mất cái vẻ chán chường, phóng túng thời đại học, nói là thay đổi, nhưng đây mới là Giang Duy mà bọn họ biết.
Giang Hoài, có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng điều bất ngờ này, lại khiến bọn họ vui mừng.
Lâm Cần sờ sờ đầu cậu, “Giang Hoài ngoan, về sau thúc thúc sẽ thường tới chơi với Giang Hoài có được không?” Đối với tiểu hài tử, thanh âm bất giác ôn nhu hơn, tâm, cũng không thấy mệt mỏi nữa.
Dù sao cũng là để nghỉ ngơi, thì nên tận dụng khoảng thời gian này để phục hồi nguyên khí đi, người kia, sớm muộn cũng sẽ vì hắn mà làm hết thảy.
Giang Duy trở mình, mắt trắng dã, Lâm Cần đại khác không biết, nụ cười của hắn vô lực như nào…
Được rồi, được rồi, y không nói hắn có năng lực, chung quy cũng không thể kề dao vào cổ, uy hiếp hắn, y chính là đày tớ của nhân dân, không thể làm chuyện trái pháp luật.
“Ăn cơm, ăn cơm, Lí Hiên ăn cơm thôi…” Vỗ tay, Giang Duy quên hết mọi chuyện, Lâm Cần bất quá mới về nghỉ ngơi, quá để ý tới chuyện kia, không bằng vứt sau đầu, hảo hảo mà nghỉ ngơi đi.
Ăn cơm? Hắn tay cầm muôi, còn hô người ta ăn cơm cái gì?
“Ăn cơm đi?” Lí Hiên đang mặc tạp dề, đưa tay tóm lấy cổ Giang Duy, nửa đùa lôi y vào trong bếp. “Vào đây ngay cho ta, đem nồi niêu rửa cho sạch!”
)))
( (( /)
,-===-//
|`-===-‘|
‘ ‘
_____/
`—–‘
“Gì? Gì? Ngươi nói gì ta nghe không rõ, ngươi buông tay ra!” Giang Duy vị tóm thắt lưng cố giãy giụa, “Ai ai ai, ngươi tay toàn mỡ a, đừng chạm vào ta!” Tức cười chưa, một người được Lí Tu khen tới “Trên trời có mấy con chim đực, trên mặt đất càng khó thấy” đích đại tư lệnh, thế nhưng lại đang mặc tạp dề, tay cầm muôi… Hahaha O(∩_∩)O......
Tiểu tử này, che giấu con người thật a, nhìn không ra, công phu không tồi, “Còn đùa nữa, tới phụ bê đồ ăn đi.” Dù bình thường hắn cũng nhượng y ngồi im, bất quá, hiện trong nhà có khách, không thể để người ta chê cười được.
Lí Hiên lôi Giang Duy vào trong bếp, lưu lại một mình Lâm Cần, xoa đầu Giang Hoài cười gượng.
——————~! @#¥%...... &*()——+|—————————-
Cơm tới, cơm tới, cao hứng, cao hứng a, nhíu nhíu mày.
Giang Duy không cảm thấy, cùng Lâm Cần nói chuyện biến đổi mấy năm nay, còn có một khoảng thời gian Lí Tu với Dương Đằng, nhưng mà, hẳn không phải là ảo giác đi, Lí Hiên cũng thấy, Lâm Cần tựa như, không muốn nghe.
Khi hắn đang định gắp thức ăn, sẽ có hai chiếc đũa lao tới, lúc hắn định hòa vào câu chuyện của Giang Duy và Lâm Cần, mới được mấy câu đã bị cắt ngang, lúc hắn định gắp rau cho Giang Hoài, lại có người gắp thật nhiều đồ ăn cho nhóc rồi…
Hành vi này, trừ bỏ không thích ra, Lí Hiên thật không hiểu là vì sao.
Lâm Cần này, thật đúng là tính khí tiểu hài tử.
Mà bên kia, Lâm Cần một mặt nghe Giang Duy nói, một mặc lại bí mật đánh giá Lí Hiên.
Lớn lên không tồi, khí khái mười phần, bộ dạng, có điểm kiêu ngạo vừa tầm, quan trọng là, ngừơi này, thận trọng.
Tuy là ít tuổi hơn bọn họ, bất quá cho dù là việc gì, cũng xử lí một cách ổn trọng.
Lí Tu cùng Lâm Cần trên mạng trò chuyện, cũng thường nhắc tới gã, lúc nào cũng nói, nàng gặp được nam nhân tốt như vậy, thật khiến tâm tư ngứa ngáy…
Lí Tu cũng từng nói qua với Lâm Cần, nàng nghi ngờ, vì sao nàng thấy, tình cảm của Lí Hiên với Giang Duy có điểm mờ ám?
Lâm Cần đương nhiên không nói nàng,hai người kia mờ ám là đương nhiên… Hắn đành đem mấy lời lừa bịp để gạt nàng.
Chắc Lí Tu cũng đã nhận ra, lại càng đoán già đoán non khi hai người chuyển qua sống chung.
Giang Duy, đã có người ân cần bên cạnh.
Lâm Cần không khỏi thừa nhận, chính mình là đang ghen tị.
Nếu như là trước đây, có lẽ sẽ chúc phúc, hâm mộ thêm một chút, dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, Giang Duy hết thảy hắn đã biết hết, hiện tại có thể gặp được Lí Hiên, xem như không dễ dàng.
Nhưng hiện tại, ngập tràn ghen tị, như nào mới bình ổn được…
Vì sao chính mình, lại gặp phải người như vậy chứ, vì sao, chính mình lại không có được hạnh phúc?…
Hết chương 40
1: Diêu Minh: vận động viên bóng rổ trong NBA =.= má nó, ai mà biết tên anh lại là Yaoming chứ =))
2: Tôn Duyệt: cũng là vận động viên bóng rổ =.= trông anh ấy tong teo vậy, sao Lâm Cần lại sánh về cường tráng chứ?