Ăn xong cơm chiều, hai người Giang Lí cùng nhau thu dọn bát đũa, Giang Duy không cần Lâm Cần giúp đỡ, nhượng hắn ngồi trên ghế xem tivi, đọc báo, làm gì cũng được, y còn chưa lười tới mức bắt khách phải vào rửa bát đâu.
Lâm Cần chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế, tuy là mắt nhìn tivi, nhưng tâm tư lại phiêu bạt mất nơi nào rồi.
Chầm chậm, ánh mắt ngày một mệt mỏi, rốt cục, trực tiếp nằm trên sô pha ngủ.
Cho nên, lúc hai người Giang Lí rửa bát xong đi ra, liền chứng kiến một bức mĩ nam tuyệt đẹp.
“Ngu ngốc…” Giang Duy bất đắc dĩ nhẹ giọng mắng một câu, sau đó vào phòng cầm chăn ra, đắp lên cho hắn.
“Lâm Cần a, Lâm Cần, cái dạng này, đâu phải để một người như cậu nên có…”
Cùng lắm là thất tình chứ gì, nếu như thương tâm, khóc một hồi là được rồi, nhưng hắn là không làm được, cũng không chịu tìm người để tâm sự, mỗi ngày cứ ngẩn người… Cứ như vậy, hắn đến khi nào mới khôi phục lại bộ dạng Lâm Cần ban đầu a?
“Bằng không, Lâm Cần nên có bộ dạng gì?” Lí Hiên hỏi.
“Này cũng phải hỏi sao,” Giang Duy đi qua đi lại, rốt cục ngồi xuống cùng, “Anh tuấn, tiêu sái, hài hước, lời nói ác độc…” Y đếm ngón tay, đều là những điểm y biết về Lâm Cần.
“Hồi tiểu học, cha mẹ ta qua đời, ta lúc đó khóc lớn, Lí Tu một bên cũng không biết nên dỗ ta như nào, haha, tiểu hài tử mà, làm sao biết được thế nào là an ủi, đối mặt với cái chết, ta là khóc, nàng cũng bó tay. Mà Lâm tôi nắm tay ta chạy ra khỏi linh đường, mang ta tới bên sông, để ta khóc lớn, nhưng mà hôm ấy khóc xong, nhất định phải mạnh mẽ lên… Ta không biết những lời kia có phải do người khác dạy hắn không, nhưng ít ra đối với ta sắp tan vỡ mà nói, thực sự rất có ích.”
“Lúc học đại học, Lâm tử phát hiện ra khuynh hướng của ta, khi đó, thực đáng sợ, tuy là Lâm tử cùng ta là bạn hơn hai mươi năm, nhưng ta không biết, sau khi hắn biết ta là đồng tính, liệu có thể còn cùng ta làm bạn như trước không… Kết quả là ta bị hắn hung hăng cười nhạo một phen,” Nghĩ tới đây, Giang Duy không khỏi bật cười, “Lâm Cần học tập Đường Tăng, cùng ta nói một vòng đạo lý, “Thì ra ngươi là đồng tính, sao không nói ta sớm, ngươi nếu như nói ta biết, ta có thể cùng ngươi ngồi xem GV a, ân, không đúng, ngươi có nói thì ta cũng sẽ không cùng ngươi ngồi xem GV đâu, nam diễn viên GV làm sao so bằng ta được, ân, cũng không đúng, với ngươi mà nói a, cho dù ta bộ dạng, dáng vóc so với diễn viên GV tốt hơn gấp bội. ngươi cũng không thể nhìn lén ta, đối ta có tâm tư đen tối, cho dù ngươi có thiện cảm, thì đấy cũng chỉ là tình bằng hữu… Ngạch, vẫn là không đúng… = =
Còn có a, ngươi về sau nhìn lén liền nhìn lén, thanh âm có thể cho nhỏ được không? Ở đây tường có dày mấy, thì cũng không cách âm a… Còn có, ngươi cho dù muốn mở lớn tiếng, phiền chờ lúc ta ra ngoài đã, mà kể cả lúc ta ra ngoài rồi, cũng phải khóa cửa lại…’,” Giang Duy bắt chước không nổi nữa, ghé người vào bên Lí Hiên cười, “Rõ ràng chính hắn khẩn trương tới mức hai tay đầy mồ hôi, lại còn muốn cùng ta thẳng thắn nói chuyện…”
“Hahaha, người ta không tồi nha.”
“Đúng thế…” Cũng không biết nữ nhân nào mắt mọc đằng chân, người tốt như vậy, ân, tuy là không đến nỗi kim cương, nhưng tốt xấu gì cũng là đá quý, Vương lão ngũ a, không biết nắm bắt, sau này nàng nhất định hối hận đến chết…
Lí Hiên cười, vươn ngón tay nghịch tóc y, “Đủ rồi, có Lí Tu, có Lâm Cần, bạn bè a, không nhiều, đều là tri kỷ.”
Hai người, một nam một nữ, còn phân chia đều a. O(∩_∩)O~
“Ngươi có phát hiện ra, ngươi hiện tại đối với chuyện của Lâm Cần nói rất nhiều không… = =” Trước kia còn chỉ lúc vô ý mới đề cập tới, hiện tại, xem chừng là mỗi ngày đều có thể nghe được chuyện thủa nhỏ của y với Lâm Cần, Lí Tu… Y chẳng nhẽ tính viết cuốn hồi tức sao? Tuổi già còn chưa tới mà?
“Như nào? Ngươi chẳng nhẽ ghen sao?” Ân, ngẫm lại, cũng đúng, Lí Hiên, không phải không có máu ghen sao… Nghĩ tới, Giang Duy không khỏi đắc ý mà gợi khóe môi.
“… Ngươi muốn ta ghen sao?”
“Ân, thỉnh thoảng ghen một chút cũng có lợi cho tinh thần và thể chấn khỏe mạnh ╮(╯_╰)╭” Hahaha…
“Ta ghen đấy.”
“= = Ngươi nói thật miễn cưỡng đi…” Như là bị y ép buộc ấy…
“…”
“Thật ra ta cũng không muốn ngươi ghen nhiều làm gì, dù sao nếu như đối tượng là Lâm Cần cũng Lí Tu, kia cũng thật lãng phí thời gian, tình cảm đi…” Bất quá, thỉnh thoảng ghen một chút cũng là tình thú nha…
Nếu như mong hắn ghen, chi bằng mong hắn quan tâm y thêm cho xong… ( Xuyên: – – Lí Hiên hiện tại chẳng nhẽ chăm ngươi chưa đủ sao? Đồ lòng tham không đấy.)
“Hahaha… Không cần lo lắng.”
“Ta chính là lo cho ngươi a.”
“Thôi đi.” Muốn thấy hắn a, hắn chẳng thích. “Ngươi có phải muốn đi ngủ rồi không?”
“Không, đem sách của ta tới đi,” Y một bên bật tay, “Tối hôm qua, ta mới đọc được một nửa.”
“Đọc ở đây?” Tuy là nói giữa trưa, anh mặt trời tỏa sáng, bất quá phòng khách vẫn có điểm mát mẻ.
“Ân, Lâm Cần không phải cũng vậy sao.”
Lí Hiên khom ngươi với tới dưới bàn trà, lấy ra một cuốn sách, “Đừng nằm trên đùi ta được không? Lão sư các ngươi không dạy là tư thế đọc sách ảnh hưởng tới thị lực sao?”
“Gì? Ngươi nói gì? Ta không nghe được…” Đọc sách đọc sách, y cái gì cũng không nghe được, y đang rất chăm chú đọc sách nha…
= = Giật giật… “Ngồi dậy,” Lí Hiên da đầu run lên, “Lười thì để ta vào lấy gối…” Hắn còn không biết tính trơ của người này sao, “Ta thuận tiện đem bản (bản ghi trên máy tính) ra.” Vừa vặn hắn có thứ cần tra cứu.
“Hahaha…” Ai, ╮(╯▽╰)╭ đừng hiểu biết như hắn có được không… Hắn ngượng đó…
Ngoài cửa sổ có ánh dương kinh sắc lọt vào, ấm áp, không quá mạnh, một ngồi, một nằm, hai người cũng không trao đổi gì, lại có vẻ hòa thuận ngọt ngào.
Nào ngờ có người cắn môi dưới, tận lực éo chính mình rúc vào tấm chăn mỏng, không để hai người kia phát giác thay đổi.
Có người hạnh phúc, có người lại chua sót trong lòng.
Lâm Cần chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế, tuy là mắt nhìn tivi, nhưng tâm tư lại phiêu bạt mất nơi nào rồi.
Chầm chậm, ánh mắt ngày một mệt mỏi, rốt cục, trực tiếp nằm trên sô pha ngủ.
Cho nên, lúc hai người Giang Lí rửa bát xong đi ra, liền chứng kiến một bức mĩ nam tuyệt đẹp.
“Ngu ngốc…” Giang Duy bất đắc dĩ nhẹ giọng mắng một câu, sau đó vào phòng cầm chăn ra, đắp lên cho hắn.
“Lâm Cần a, Lâm Cần, cái dạng này, đâu phải để một người như cậu nên có…”
Cùng lắm là thất tình chứ gì, nếu như thương tâm, khóc một hồi là được rồi, nhưng hắn là không làm được, cũng không chịu tìm người để tâm sự, mỗi ngày cứ ngẩn người… Cứ như vậy, hắn đến khi nào mới khôi phục lại bộ dạng Lâm Cần ban đầu a?
“Bằng không, Lâm Cần nên có bộ dạng gì?” Lí Hiên hỏi.
“Này cũng phải hỏi sao,” Giang Duy đi qua đi lại, rốt cục ngồi xuống cùng, “Anh tuấn, tiêu sái, hài hước, lời nói ác độc…” Y đếm ngón tay, đều là những điểm y biết về Lâm Cần.
“Hồi tiểu học, cha mẹ ta qua đời, ta lúc đó khóc lớn, Lí Tu một bên cũng không biết nên dỗ ta như nào, haha, tiểu hài tử mà, làm sao biết được thế nào là an ủi, đối mặt với cái chết, ta là khóc, nàng cũng bó tay. Mà Lâm tôi nắm tay ta chạy ra khỏi linh đường, mang ta tới bên sông, để ta khóc lớn, nhưng mà hôm ấy khóc xong, nhất định phải mạnh mẽ lên… Ta không biết những lời kia có phải do người khác dạy hắn không, nhưng ít ra đối với ta sắp tan vỡ mà nói, thực sự rất có ích.”
“Lúc học đại học, Lâm tử phát hiện ra khuynh hướng của ta, khi đó, thực đáng sợ, tuy là Lâm tử cùng ta là bạn hơn hai mươi năm, nhưng ta không biết, sau khi hắn biết ta là đồng tính, liệu có thể còn cùng ta làm bạn như trước không… Kết quả là ta bị hắn hung hăng cười nhạo một phen,” Nghĩ tới đây, Giang Duy không khỏi bật cười, “Lâm Cần học tập Đường Tăng, cùng ta nói một vòng đạo lý, “Thì ra ngươi là đồng tính, sao không nói ta sớm, ngươi nếu như nói ta biết, ta có thể cùng ngươi ngồi xem GV a, ân, không đúng, ngươi có nói thì ta cũng sẽ không cùng ngươi ngồi xem GV đâu, nam diễn viên GV làm sao so bằng ta được, ân, cũng không đúng, với ngươi mà nói a, cho dù ta bộ dạng, dáng vóc so với diễn viên GV tốt hơn gấp bội. ngươi cũng không thể nhìn lén ta, đối ta có tâm tư đen tối, cho dù ngươi có thiện cảm, thì đấy cũng chỉ là tình bằng hữu… Ngạch, vẫn là không đúng… = =
Còn có a, ngươi về sau nhìn lén liền nhìn lén, thanh âm có thể cho nhỏ được không? Ở đây tường có dày mấy, thì cũng không cách âm a… Còn có, ngươi cho dù muốn mở lớn tiếng, phiền chờ lúc ta ra ngoài đã, mà kể cả lúc ta ra ngoài rồi, cũng phải khóa cửa lại…’,” Giang Duy bắt chước không nổi nữa, ghé người vào bên Lí Hiên cười, “Rõ ràng chính hắn khẩn trương tới mức hai tay đầy mồ hôi, lại còn muốn cùng ta thẳng thắn nói chuyện…”
“Hahaha, người ta không tồi nha.”
“Đúng thế…” Cũng không biết nữ nhân nào mắt mọc đằng chân, người tốt như vậy, ân, tuy là không đến nỗi kim cương, nhưng tốt xấu gì cũng là đá quý, Vương lão ngũ a, không biết nắm bắt, sau này nàng nhất định hối hận đến chết…
Lí Hiên cười, vươn ngón tay nghịch tóc y, “Đủ rồi, có Lí Tu, có Lâm Cần, bạn bè a, không nhiều, đều là tri kỷ.”
Hai người, một nam một nữ, còn phân chia đều a. O(∩_∩)O~
“Ngươi có phát hiện ra, ngươi hiện tại đối với chuyện của Lâm Cần nói rất nhiều không… = =” Trước kia còn chỉ lúc vô ý mới đề cập tới, hiện tại, xem chừng là mỗi ngày đều có thể nghe được chuyện thủa nhỏ của y với Lâm Cần, Lí Tu… Y chẳng nhẽ tính viết cuốn hồi tức sao? Tuổi già còn chưa tới mà?
“Như nào? Ngươi chẳng nhẽ ghen sao?” Ân, ngẫm lại, cũng đúng, Lí Hiên, không phải không có máu ghen sao… Nghĩ tới, Giang Duy không khỏi đắc ý mà gợi khóe môi.
“… Ngươi muốn ta ghen sao?”
“Ân, thỉnh thoảng ghen một chút cũng có lợi cho tinh thần và thể chấn khỏe mạnh ╮(╯_╰)╭” Hahaha…
“Ta ghen đấy.”
“= = Ngươi nói thật miễn cưỡng đi…” Như là bị y ép buộc ấy…
“…”
“Thật ra ta cũng không muốn ngươi ghen nhiều làm gì, dù sao nếu như đối tượng là Lâm Cần cũng Lí Tu, kia cũng thật lãng phí thời gian, tình cảm đi…” Bất quá, thỉnh thoảng ghen một chút cũng là tình thú nha…
Nếu như mong hắn ghen, chi bằng mong hắn quan tâm y thêm cho xong… ( Xuyên: – – Lí Hiên hiện tại chẳng nhẽ chăm ngươi chưa đủ sao? Đồ lòng tham không đấy.)
“Hahaha… Không cần lo lắng.”
“Ta chính là lo cho ngươi a.”
“Thôi đi.” Muốn thấy hắn a, hắn chẳng thích. “Ngươi có phải muốn đi ngủ rồi không?”
“Không, đem sách của ta tới đi,” Y một bên bật tay, “Tối hôm qua, ta mới đọc được một nửa.”
“Đọc ở đây?” Tuy là nói giữa trưa, anh mặt trời tỏa sáng, bất quá phòng khách vẫn có điểm mát mẻ.
“Ân, Lâm Cần không phải cũng vậy sao.”
Lí Hiên khom ngươi với tới dưới bàn trà, lấy ra một cuốn sách, “Đừng nằm trên đùi ta được không? Lão sư các ngươi không dạy là tư thế đọc sách ảnh hưởng tới thị lực sao?”
“Gì? Ngươi nói gì? Ta không nghe được…” Đọc sách đọc sách, y cái gì cũng không nghe được, y đang rất chăm chú đọc sách nha…
= = Giật giật… “Ngồi dậy,” Lí Hiên da đầu run lên, “Lười thì để ta vào lấy gối…” Hắn còn không biết tính trơ của người này sao, “Ta thuận tiện đem bản (bản ghi trên máy tính) ra.” Vừa vặn hắn có thứ cần tra cứu.
“Hahaha…” Ai, ╮(╯▽╰)╭ đừng hiểu biết như hắn có được không… Hắn ngượng đó…
Ngoài cửa sổ có ánh dương kinh sắc lọt vào, ấm áp, không quá mạnh, một ngồi, một nằm, hai người cũng không trao đổi gì, lại có vẻ hòa thuận ngọt ngào.
Nào ngờ có người cắn môi dưới, tận lực éo chính mình rúc vào tấm chăn mỏng, không để hai người kia phát giác thay đổi.
Có người hạnh phúc, có người lại chua sót trong lòng.