A?” Giang Duy cước bộ chậm lại nửa nhịp, chờ y kịp phản ứng lại, Lâm Cần đã đi trước y rồi.
Y cau mày, câu nói ban nãy, xem như là nói đùa đi, nhưng ngữ khí châm biếm kia, lại khiến người ta cảm thấy bị coi thường!!
“Lâm Tử a,” Giang Duy chạy lên phía trước, trong bóng tối, y không nhìn thấy rõ Lâm Cần.
Kể cả cái bóng của hắn nữa!
Y không phải đối thủ trên bàn đám phán của hắn, cũng không phải đối thủ cạnh tranh trên thương trường, hắn vừa rồi lại châm biếm thế, có thật là hắn không?
Nhưng Lí Hiên gắt gao kéo tay y, không để y tiến lên.
Lí Hiên nhạy cảm đã phát giác ra Lâm Cần bất thường, hắn kéo tay Giang Duy, dùng ánh mắt ý bảo Giang Hoài sang công viên nhỏ bên kia chơi.
Chuyện người lớn rất phức tạp, tiểu hài tử tốt nhất không nên nghe.
Giang Hoài đối với chuyền này đã quen, lập tức chạy vào công viên chơi, vừa vặn trông thấy mấy người bạn, liền ném việc của cha cũng hai thúc thúc ra sau đầu.
“…” Lâm Cần xoay người nhìn về phía bọn họ, tâm không hiểu sao đau đớn, y là bạn tốt nhất của hắn, nhưng lần này hắn trở về, lại để người ta thấy bộ dáng chật vật, Giang Duy, có hay không thấy tức cười?
“Giang Duy, ngươi cho là, tình yêu của hai người, có thể tiến xa đến đâu?” Hắn cùng Giang Duy rõ rang chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng hắn lại cảm thấy như thể chỉ có bản thân hắn thôi vậy.
“Ngươi từng nói ái tình hư vô, mờ mịt, hiện tại, lại hưởng thủ thứ tình yêu kia đem đến hạnh phúc.” Lâm Cần cười.
Hoa trồng mãi vẫn chết, vô tâm trồng, lâu lại thành cây cao râm mát, cũng có chuyện như vậy sao…
“Nhưng hai người cùng một chỗ, tin tưởng lẫn nhau là quan trọng nhất, tình yêu dối trá, ngươi cho là có thể tồn tại bao lâu?
Giang Duy nghe vậy sững sờ, “Ngươi, ngươi nói cái gì…” Cái gì mà giả dối?
“Vật trong rương nhỏ kia, ngươi có phải đã quên rồi không?” Mỗi chữ mỗi câu của Lâm Cần, nói ra đều khiến Giang Duy run sợ.
Rương nhỏ của y… Không phải có một tờ giấy chứng nhận sao… “Ngươi thấy rồi sao?!”
“Ta chưa, nhưng mỗi lần ngươi lục, đều không dọn cho tốt, ta trong lúc vô ý thấy, thế thôi.”
Ta kháo, còn nói cái gì vô ý? Ai tin chứ! “Lâm Cần! Câm miệng!” Giang Duy cảm thấy trong lòng bàn tay xuất ra mồ hôi, y vội rút tay ra khỏi Lí Hiên, sợ hắn phát hiện ra khác thường.
Nhưng nhất cử nhất động, đơn giản là càng khiến Lí Hiên để ý tới hai người hơn.
Lâm Cần hai tay nắm thành quyền, móng tay đâm vào lòng, “Giang Duy, đừng quên, các ngươi đều là nam, trong mắt người khác, đây là bất thường…”
“Ba” một tiếng vang lên rõ rang, cắt ngang câu nói của Lâm Cần.
“Lâm Cần!!” Giang Duy nổi giận trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi có biết chính mình đang nói gì không?!”
Bị tát một cái, vẻ mặt Lâm Cần không chút sợ hãi, tựa như cái tát của Giang Duy còn tiếp thêm cho hắn dũng khí, “Giang Duy, ngươi đánh ta!”
“Ta từ nhỏ đã đánh ngươi, giờ đánh ngươi một cái, có sao chứ?!” Là hắn nói ra những lời quá phận! “Ngươi đừng tưởng chính mình bị phụ tình thì nghiêm trọng lắm, trên thế gian này, mỗi ngươi bị thất tình nhiều như nước biển vậy, thêm một người là ngươi cũng chả tính là gì, không phải chỉ là mất đi người yêu thôi sao, ngươi có cần thiến khiến bản thân sống dở chết dở vậy không?! Ngươi, con mẹ nói nếu như bỏ không được, thì mau đi tìm nữ nhân ấy, sống chết lôi nàng về đây, ngươi, con mẹ nói nếu hiểu được bộ dạng chính mình lúc này, liền đem Lâm Cần kia trở về đi, gạt bỏ bộ dạng mất người yêu chết tiệt này đi!”
Y vẫn nghĩ, hắn cần thời gian để tự hồi phục, nhưng hiện tại thì hay rồi, tự hắn phục hồi không được sao, còn tìm y gây phiền phức?!
“Con mẹ nói, cái nữ nhân kia rốt cục lớn lên giống Đát Kỷ hay Điêu Thuyền, biến ngươi thành thế này? Ngươi có bản lĩnh thì đừng mắng ta, có bản lĩnh thì tới tìm Lí Tu xem! Ta hiện tại thưởng cho ngươi một cái tát là khách khí lắm rồi, con mẹ nói, nếu ta là người khác, ta sẽ đem ngươi từ trên núi ném xuống!!”
“Đủ rồi,” Lí Hiên kéo Giang Duy quay về, y cấp bách lên, chỉ biết mắng “Con mẹ nói”… Nếu không phải chỗ này, hắn nhất định sẽ ngồi trêu y… “Các ngươi tối say rồi, đều tự về nhà mình thôi.”
Nói xong, không chờ bọn họ đáp ứng, liền kéo tay Giang Duy, một bên gọi Giang Hoài, đem hai người đong xung đột tách ra.
Uống say? Nếu như có thể say thì tốt rồi.
Lâm Cần ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, mây mù che lấp ánh trăng, thật là, đến một chút ánh sáng le lói cũng không cấp cho hắn a…
Y cau mày, câu nói ban nãy, xem như là nói đùa đi, nhưng ngữ khí châm biếm kia, lại khiến người ta cảm thấy bị coi thường!!
“Lâm Tử a,” Giang Duy chạy lên phía trước, trong bóng tối, y không nhìn thấy rõ Lâm Cần.
Kể cả cái bóng của hắn nữa!
Y không phải đối thủ trên bàn đám phán của hắn, cũng không phải đối thủ cạnh tranh trên thương trường, hắn vừa rồi lại châm biếm thế, có thật là hắn không?
Nhưng Lí Hiên gắt gao kéo tay y, không để y tiến lên.
Lí Hiên nhạy cảm đã phát giác ra Lâm Cần bất thường, hắn kéo tay Giang Duy, dùng ánh mắt ý bảo Giang Hoài sang công viên nhỏ bên kia chơi.
Chuyện người lớn rất phức tạp, tiểu hài tử tốt nhất không nên nghe.
Giang Hoài đối với chuyền này đã quen, lập tức chạy vào công viên chơi, vừa vặn trông thấy mấy người bạn, liền ném việc của cha cũng hai thúc thúc ra sau đầu.
“…” Lâm Cần xoay người nhìn về phía bọn họ, tâm không hiểu sao đau đớn, y là bạn tốt nhất của hắn, nhưng lần này hắn trở về, lại để người ta thấy bộ dáng chật vật, Giang Duy, có hay không thấy tức cười?
“Giang Duy, ngươi cho là, tình yêu của hai người, có thể tiến xa đến đâu?” Hắn cùng Giang Duy rõ rang chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng hắn lại cảm thấy như thể chỉ có bản thân hắn thôi vậy.
“Ngươi từng nói ái tình hư vô, mờ mịt, hiện tại, lại hưởng thủ thứ tình yêu kia đem đến hạnh phúc.” Lâm Cần cười.
Hoa trồng mãi vẫn chết, vô tâm trồng, lâu lại thành cây cao râm mát, cũng có chuyện như vậy sao…
“Nhưng hai người cùng một chỗ, tin tưởng lẫn nhau là quan trọng nhất, tình yêu dối trá, ngươi cho là có thể tồn tại bao lâu?
Giang Duy nghe vậy sững sờ, “Ngươi, ngươi nói cái gì…” Cái gì mà giả dối?
“Vật trong rương nhỏ kia, ngươi có phải đã quên rồi không?” Mỗi chữ mỗi câu của Lâm Cần, nói ra đều khiến Giang Duy run sợ.
Rương nhỏ của y… Không phải có một tờ giấy chứng nhận sao… “Ngươi thấy rồi sao?!”
“Ta chưa, nhưng mỗi lần ngươi lục, đều không dọn cho tốt, ta trong lúc vô ý thấy, thế thôi.”
Ta kháo, còn nói cái gì vô ý? Ai tin chứ! “Lâm Cần! Câm miệng!” Giang Duy cảm thấy trong lòng bàn tay xuất ra mồ hôi, y vội rút tay ra khỏi Lí Hiên, sợ hắn phát hiện ra khác thường.
Nhưng nhất cử nhất động, đơn giản là càng khiến Lí Hiên để ý tới hai người hơn.
Lâm Cần hai tay nắm thành quyền, móng tay đâm vào lòng, “Giang Duy, đừng quên, các ngươi đều là nam, trong mắt người khác, đây là bất thường…”
“Ba” một tiếng vang lên rõ rang, cắt ngang câu nói của Lâm Cần.
“Lâm Cần!!” Giang Duy nổi giận trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi có biết chính mình đang nói gì không?!”
Bị tát một cái, vẻ mặt Lâm Cần không chút sợ hãi, tựa như cái tát của Giang Duy còn tiếp thêm cho hắn dũng khí, “Giang Duy, ngươi đánh ta!”
“Ta từ nhỏ đã đánh ngươi, giờ đánh ngươi một cái, có sao chứ?!” Là hắn nói ra những lời quá phận! “Ngươi đừng tưởng chính mình bị phụ tình thì nghiêm trọng lắm, trên thế gian này, mỗi ngươi bị thất tình nhiều như nước biển vậy, thêm một người là ngươi cũng chả tính là gì, không phải chỉ là mất đi người yêu thôi sao, ngươi có cần thiến khiến bản thân sống dở chết dở vậy không?! Ngươi, con mẹ nói nếu như bỏ không được, thì mau đi tìm nữ nhân ấy, sống chết lôi nàng về đây, ngươi, con mẹ nói nếu hiểu được bộ dạng chính mình lúc này, liền đem Lâm Cần kia trở về đi, gạt bỏ bộ dạng mất người yêu chết tiệt này đi!”
Y vẫn nghĩ, hắn cần thời gian để tự hồi phục, nhưng hiện tại thì hay rồi, tự hắn phục hồi không được sao, còn tìm y gây phiền phức?!
“Con mẹ nói, cái nữ nhân kia rốt cục lớn lên giống Đát Kỷ hay Điêu Thuyền, biến ngươi thành thế này? Ngươi có bản lĩnh thì đừng mắng ta, có bản lĩnh thì tới tìm Lí Tu xem! Ta hiện tại thưởng cho ngươi một cái tát là khách khí lắm rồi, con mẹ nói, nếu ta là người khác, ta sẽ đem ngươi từ trên núi ném xuống!!”
“Đủ rồi,” Lí Hiên kéo Giang Duy quay về, y cấp bách lên, chỉ biết mắng “Con mẹ nói”… Nếu không phải chỗ này, hắn nhất định sẽ ngồi trêu y… “Các ngươi tối say rồi, đều tự về nhà mình thôi.”
Nói xong, không chờ bọn họ đáp ứng, liền kéo tay Giang Duy, một bên gọi Giang Hoài, đem hai người đong xung đột tách ra.
Uống say? Nếu như có thể say thì tốt rồi.
Lâm Cần ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, mây mù che lấp ánh trăng, thật là, đến một chút ánh sáng le lói cũng không cấp cho hắn a…