Giang Lâm hai người bất hòa, tựa như hồi còn nhỏ sau khi cãi lộn cũng tương đương, quyết không chịu nhường, Lí Hiên tuy đã nhiều lần khuyên can, lại không giữ được lập trường, ngạch, được rồi, nói thật là lời Lâm Cần nói cũng khiến hắn có điểm nghi ngờ ╮(╯_╰)╭ –
Nếu như Lí Tu không biết chuyện Lâm Cần trở lại, có thể hai người vẫn cứ như vậy giằng co nhau mãi đi, bởi bọn họ chẳng ai chịu chủ động nhận sai cả, đặc biệt còn có một người thà chết cũng không chịu ra khỏi cánh cửa.
May thay, Lí Tu đã biết.
Từ bé, Lí Tu đã đảm đương nhiệm vụ giải quyết mâu thuẫn của hai người ấy, lần này, cũng không ngoại lệ.
Chính là, tuổi tác lớn dần, Lí Tu tu vi ngày một tăng… Nàng đối với thái độ ngựa tre () của hai người kia càng thêm cường hãn.
Lấy cớ đem hai người lôi ra, (không nên hỏi ta nàng làm thế nào lôi được hai người ấy ra gặp mặt, Lí Tu đương nhiên có cách của nàng a ╮(╯_╰)╭ chúng ta phải tin tưởng…) Lí Tu đứng giữa hai người, nhìn vẻ mặt đáng ghét của bọn họ.
Thật là, đều đã là đại nhân gần ba mươi rồi, còn bướng bỉnh vậy, còn xem mình như thiếu niên ngu dốt hồi trước chắc?
(Giang Duy: = = Lí Tu, không cần quên, ngươi cùng bọn ta cũng bằng tuổi đấy = = Đại thẩm gần ba mươi ạ… ⊙﹏⊙b hãn)
Trong bụng thầm xem thường hai người họ tới cực điểm, bất quá, Lí Tu cũng biết rõ, hai người họ trong tâm có những chuyện không muốn nói ra, xem ra việc đó chính là nguyên nhân khiến tình bạn hơn hai mươi năm của họ tan vỡ.
Giang Duy liếc mắt nhìn một phía mặt Lâm Cần, kháo, sắc mặt so với y còn đáng ghét hơn, làm gì chứ, đến để hòa giải ủy khuất trong hắn sao?! Thế đừng tới còn hơn!
Lâm Cần đồng dạng liếc mắt xem thường Lí Hiên đi cùng Giang Duy, kháo, hòa giải hay muốn đánh lộn chứ? Còn mang theo người giúp đỡ?! Đừng tưởng y có người yêu thì có chỗ dựa! Hắn muốn đánh thì tuyệt không nương tay đâu!
Lâm Cần mấy ngày nay ở nhà, tận lực xác định lại vị trí của bản thân, miễn cưỡng xem cái tát kia của Giang Duy cũng có tác dụng, đầu óc minh mẫn ra rất nhiều.
Hắn là Lâm Cần, năm tuổi từng không sợ trời không sợ đất nửa đêm lên hang động trên núi ngủ, không sợ bóng tối, ở trên đó liền ba ngày mới trở về, đoạn thời gian yêu đương kia từng khiến hắn nội tâm phấn chấn không nổi, nhưng hắn là ai a, là Lâm Cần mà có thể dễ dàng gục ngã vậy sao?
Giang Duy trông thấy Lâm Cần, trong bụng vẫn để ý lời hôm đó hắn nói, nên không chú ý tới, nhưng Lí Hiên bên cạnh đã nhìn ra hắn có sự thay đổi.
Cả người xem như có tinh thần hơn, không giống như thời điểm trước, đầu tóc rối bù như tổ quạ, râu ria cạo sạch, quần áo chỉnh tề, đôi mắt đen sâu thẳm lơ đãng mà tỏa ra tinh quang giống như đang mưu tính gì đó, lúc này toàn thân Lâm Cần toát ra khí chất nho nhã, khiến người ta không cách nào khinh thường.
Đây mới là Lâm Cần.
Là người mà Giang Duy nhắc đến, một Lâm Cần trên thương trường không chút lưu tình, trừ bỏ lợi ích bản thân ra, chuyện gì cũng không thèm để ý tới.
Lí Hiên không khỏi gợi khóe môi, thế này thì Giang Duy có thể yên tâm được rồi.
Bạn của hắn đã tự mình hoàn toàn hồi phục rồi.
Thấy Giang Lâm hai người làm mình làm mẩy, chết cũng không chừa, Lí Tu rốt cục nhịn không được đập bàn, phẫn nộ mắng, “Thật không biết tốt xấu! Giang Duy! Lâm Cần! Qua đây!!”
Lí Tu đúng là Lí Tu a, không kiên nhẫn gì hết, mấy ngày nay ở cũng mẹ Dương Đằng ngoạn đủ rồi, xem ra sớm muộn cũng bị lật tẩy bộ mặt thật.
Quá khứ? Quá khứ để làm gì chứ? Bị nàng làm cho k1chắc?
Hai người không hẹn mà cùng chần chừ không bước.
Lí Tu trợn mắt, hét lên, “Lại đây!!” Lão hổ đây chẳng nhẽ lại không phát uy được với mấy tiểu miêu này chắc!
“Bắt tay,” Lí Tu từng câu ra lệnh.
Hai người cứng ngắc bắt tay.
“Đụng vai,”
Hai người cứng đờ chầm chậm đụng vai đối phương. Trong đó, có lén ẩn lực đẩy mạnh, lộ ý trả thù.
Hừ, cứ miễn cưỡng đi, xem bọn hắn cứng ngắc đến bao giờ, “Ôm một cái,”
Giật giật, còn ôm nữa hả… = =
Hai người muốn xoay người bỏ đi… Nhưng Lí Tu đã phân Dương Đằng đứng chặn ở cổng, nhưng nếu không thoát ly khỏi nơi này, nhất định hai người sẽ bị Lí Tu gây sức ép ngày một thảm hại hơn… = =
Ôm thì ôm… Miễn cưỡng vòng tay ôm.
Lí Tu miệng cười chum chím, “Hôn một cái xem nào.”
Giật giật, gì chứ?
Giang Duy bỏ cuộc đầu tiên… “= = Ngươi đừng ghê tởm vậy được không…” Được rồi, được rồi, xí xóa, xí xóa cả đi, dù sao cũng không có gì đáng ngại nữa, y là người rất độ lượng a╮(╯_╰)╭
Ghê tởm? Lâm Cần nhướn mày, “Cùng ta hôn khiến ngươi buồn nôn sao?” Hắn một mỹ nam tử như này, để y hôn, còn là cho y chiếm tiện nghi rồi, y còn vội kháng nghị cái gì chứ?
= = “Ngươi đừng tới giúp vui, ta đã bị trò này lừa nhiều năm rồi.” Nhìn hắn đã bị mấy lời khiêu khích kia chọc, Giang Duy tâm tình cũng nhẹ bớt.
Lâm Cần a Lâm Cần, hoan nghênh trở lại.
Bị lừa nhiều năm rồi? Lí Hiên tò mò chen miệng hỏi, “Ngươi bị bọn họ lừa cái gì?”
“Hắc hắc…” Lí Tu cùng Lâm Cần không hẹn mà cười gian.
“Không được nói!” Giang Duy hướng bọn họ hét lớn, lập tức quay đầu lại giáo huấn Lí Hiên, “Đừng nhiều chuyện!” Lòng hiếu kì sẽ hại chết miêu a, cũng là hại rất thê thảm đó, để y được sống tốt, hắn vẫn là cứ trầm lặng là được rồi.
= = Được rồi, ╮(╯_╰)╭ không nói thì thôi, dù sao nắm được nhược điểm trong tay, mấy năm nữa bọn họ cứ tiện cớ dùng, mặt mũi chính là vẫn bị bọn họ… A, không không…
Giang Duy nhìn thấy sắc mặt hai kẻ tiểu nhân kia đắc ý thật khó chịu, thanh mai trúc mã đáng ghét nhất là ở điểm này, người kia đều biết hết tất cả mọi chuyện, cái gì cũng biết cái gì cũng hiểu…
Có trách thì trách Giang Duy không biết nhìn xa trông rộng, để cho một chuyện từ thời thiếu niên đe dọa tới bây giờ…
Ai… Chuyện này nghiêm túc mà nói, bọn ta, năm nhược điểm này, càng lâu càng có lợi nha.
Lí Tu quay đầu, vẻ mặt thành khẩn an ủi Lâm Cần, “Lâm Cần a, kỳ thật bị thất tình cũng không có gì đáng ngại, con người sống phải trải qua nhiều lần luyến ái, không phải sao? Ngươi cần gì phải vì một cành cây mà tự thắt cổ mình? Này gọi là cái mới không tới, cái cũ chẳng đi, không đem cái cũ thay đổi, thì làm sao có một tương lai mới đầy triển vọng chứ? Nhân sinh trăm vị, khổ ngọt chua cay đều phải nếm qua. Thất tình mới chỉ là một vị, có đắng tới mức như Hoàng Liên (một vị thuốc đông y) không? Ngươi cả đời ăn mấy lần Hoàng Liên chứ? Ngươi tới tuổi phong hoa tuyết nguyệt trải đủ rồi, đương nhiên sẽ miễn dịch, thừa lúc còn có cảm giác, sao không để tự mình trải nghiệm cảm giác đau thương?…” Nàng tốt bụng an ủi, tỏ ra chính mình là một người bạn tốt.
Ngạch, được rồi ╮(╯_╰)╭ Thương tâm qua đi, nhìn lại thật khiến người ta chê cười mà…
“…” Lâm Cần rất muốn ngắt lời Lí Tu, xem bộ dạng nàng cao hứng dạt dào thế kia, rất có khả năng sẽ nói liền cả tiếng không ngừng mất… Hiện tại nếu không ngăn lại, người ngu ngốc chịu khổ sẽ là hắn a…
Dương Đằng trộm tiếp cận, nhỏ giọng nói, “Nàng tối qua cả đêm lướt mạng, lục một đống lớn cách an ủi người khác, xem chừng cũng cỡ 50 trang đấy…” Cắt xén, chỉnh sửa, rồi lại cắt xén, chỉnh sửa… Lặp lại tuần hoàn, không có điểm dừng…
“Dừng hình!!” 50 trang… Kia chẳng phải sẽ nói tới lúc trời tối sao?
Giang Duy một bên hoan hỉ thấy Lâm Cần gặp nạn, vừa há miệng ăn cam Lí Hiên mới bóc.
Giang Duy có thói quen ăn cam thái miếng, Lí Hiên lại thích ăn cam bóc múi… Thật kỳ quái a… Bất quá, quên đi, dù cắt miếng, hay bóc múi thì vẫn là ăn a ╮(╯^╰)╭.
Lúc này năm người, nói vừa lòng có vừa lòng đi – Lí Tu đều đã gặp qua mẹ chồng rồi, kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nói vui vẻ có vui vẻ đi – Tuy là không được dắt tay, ôm nhau dưới ánh mặt trời, bất quá, tâm hồn hòa hợp vẫn quan trọng hơn.
Giác ngộ có giác ngộ a – Hắn không dối trá sám hối, hắn muốn người kia nhớ kỹ cái giá lừa gạt này!
Ngoài cửa sổ dương quang sáng lạn, vô tình rơi xuống một phiến lá, lại như báo hiệu, đến kì chuyển mùa rồi.
==== Tiểu kịch ====
(Xuyên mỗ: = = Lão hổ không phát uy trước tiểu miêu… Lí Tu a, ngươi chẳng nhẽ lại thừa nhận chính mình là lão hổ sao = =)
Lí Tu: (Nhìn trước nhìn sau)… Ngươi sửa đi!!
Giang Duy: … (Hoan hỉ vỗ tay) Ân ân ân, thật chính xác…
Dương Đằng: … (Thầm nghĩ: Còn là cọp cái ấy chứ…)
Lí Tu: (Bóp cổ Xuyên mỗ) Đi sửa ngay cho ta!!!
Xuyên mỗ: (kiên trì giữ lập trường, sống chết không khuất phục) Ta… Ta… Ta…Không…
Lí Tu: (Sát ý) Không đổi ta bóp chết ngươi!!!
Xuyên mỗ: (Sắc mặt chuyển tím) Ta… Ta…
Lí Hiên: (Lạnh lạnh) Ngươi bóp cổ nàng thế kia, nàng nói như nào được… = =
Lí Tu: (Buông lỏng tay) Quên đi ╮(╯_╰)╭ Hổ thì hổ đi, dù sao Dương Đằng cũng sẽ không ngại đâu, phải không?
Nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung tại Dương Đằng… Đương nhiên trừ Xuyên mỗ đã mãnh liệt thở gấp sau khi bị bóp cổ… Ai…
Dương Đằng: (Nhìn Lí Tu nửa ngày) Đúng thế.
Hết chương 49
1:.”K” cùng”囧” ý nghĩa tương tự, cùng phát âm là /kei/
Nếu như Lí Tu không biết chuyện Lâm Cần trở lại, có thể hai người vẫn cứ như vậy giằng co nhau mãi đi, bởi bọn họ chẳng ai chịu chủ động nhận sai cả, đặc biệt còn có một người thà chết cũng không chịu ra khỏi cánh cửa.
May thay, Lí Tu đã biết.
Từ bé, Lí Tu đã đảm đương nhiệm vụ giải quyết mâu thuẫn của hai người ấy, lần này, cũng không ngoại lệ.
Chính là, tuổi tác lớn dần, Lí Tu tu vi ngày một tăng… Nàng đối với thái độ ngựa tre () của hai người kia càng thêm cường hãn.
Lấy cớ đem hai người lôi ra, (không nên hỏi ta nàng làm thế nào lôi được hai người ấy ra gặp mặt, Lí Tu đương nhiên có cách của nàng a ╮(╯_╰)╭ chúng ta phải tin tưởng…) Lí Tu đứng giữa hai người, nhìn vẻ mặt đáng ghét của bọn họ.
Thật là, đều đã là đại nhân gần ba mươi rồi, còn bướng bỉnh vậy, còn xem mình như thiếu niên ngu dốt hồi trước chắc?
(Giang Duy: = = Lí Tu, không cần quên, ngươi cùng bọn ta cũng bằng tuổi đấy = = Đại thẩm gần ba mươi ạ… ⊙﹏⊙b hãn)
Trong bụng thầm xem thường hai người họ tới cực điểm, bất quá, Lí Tu cũng biết rõ, hai người họ trong tâm có những chuyện không muốn nói ra, xem ra việc đó chính là nguyên nhân khiến tình bạn hơn hai mươi năm của họ tan vỡ.
Giang Duy liếc mắt nhìn một phía mặt Lâm Cần, kháo, sắc mặt so với y còn đáng ghét hơn, làm gì chứ, đến để hòa giải ủy khuất trong hắn sao?! Thế đừng tới còn hơn!
Lâm Cần đồng dạng liếc mắt xem thường Lí Hiên đi cùng Giang Duy, kháo, hòa giải hay muốn đánh lộn chứ? Còn mang theo người giúp đỡ?! Đừng tưởng y có người yêu thì có chỗ dựa! Hắn muốn đánh thì tuyệt không nương tay đâu!
Lâm Cần mấy ngày nay ở nhà, tận lực xác định lại vị trí của bản thân, miễn cưỡng xem cái tát kia của Giang Duy cũng có tác dụng, đầu óc minh mẫn ra rất nhiều.
Hắn là Lâm Cần, năm tuổi từng không sợ trời không sợ đất nửa đêm lên hang động trên núi ngủ, không sợ bóng tối, ở trên đó liền ba ngày mới trở về, đoạn thời gian yêu đương kia từng khiến hắn nội tâm phấn chấn không nổi, nhưng hắn là ai a, là Lâm Cần mà có thể dễ dàng gục ngã vậy sao?
Giang Duy trông thấy Lâm Cần, trong bụng vẫn để ý lời hôm đó hắn nói, nên không chú ý tới, nhưng Lí Hiên bên cạnh đã nhìn ra hắn có sự thay đổi.
Cả người xem như có tinh thần hơn, không giống như thời điểm trước, đầu tóc rối bù như tổ quạ, râu ria cạo sạch, quần áo chỉnh tề, đôi mắt đen sâu thẳm lơ đãng mà tỏa ra tinh quang giống như đang mưu tính gì đó, lúc này toàn thân Lâm Cần toát ra khí chất nho nhã, khiến người ta không cách nào khinh thường.
Đây mới là Lâm Cần.
Là người mà Giang Duy nhắc đến, một Lâm Cần trên thương trường không chút lưu tình, trừ bỏ lợi ích bản thân ra, chuyện gì cũng không thèm để ý tới.
Lí Hiên không khỏi gợi khóe môi, thế này thì Giang Duy có thể yên tâm được rồi.
Bạn của hắn đã tự mình hoàn toàn hồi phục rồi.
Thấy Giang Lâm hai người làm mình làm mẩy, chết cũng không chừa, Lí Tu rốt cục nhịn không được đập bàn, phẫn nộ mắng, “Thật không biết tốt xấu! Giang Duy! Lâm Cần! Qua đây!!”
Lí Tu đúng là Lí Tu a, không kiên nhẫn gì hết, mấy ngày nay ở cũng mẹ Dương Đằng ngoạn đủ rồi, xem ra sớm muộn cũng bị lật tẩy bộ mặt thật.
Quá khứ? Quá khứ để làm gì chứ? Bị nàng làm cho k1chắc?
Hai người không hẹn mà cùng chần chừ không bước.
Lí Tu trợn mắt, hét lên, “Lại đây!!” Lão hổ đây chẳng nhẽ lại không phát uy được với mấy tiểu miêu này chắc!
“Bắt tay,” Lí Tu từng câu ra lệnh.
Hai người cứng ngắc bắt tay.
“Đụng vai,”
Hai người cứng đờ chầm chậm đụng vai đối phương. Trong đó, có lén ẩn lực đẩy mạnh, lộ ý trả thù.
Hừ, cứ miễn cưỡng đi, xem bọn hắn cứng ngắc đến bao giờ, “Ôm một cái,”
Giật giật, còn ôm nữa hả… = =
Hai người muốn xoay người bỏ đi… Nhưng Lí Tu đã phân Dương Đằng đứng chặn ở cổng, nhưng nếu không thoát ly khỏi nơi này, nhất định hai người sẽ bị Lí Tu gây sức ép ngày một thảm hại hơn… = =
Ôm thì ôm… Miễn cưỡng vòng tay ôm.
Lí Tu miệng cười chum chím, “Hôn một cái xem nào.”
Giật giật, gì chứ?
Giang Duy bỏ cuộc đầu tiên… “= = Ngươi đừng ghê tởm vậy được không…” Được rồi, được rồi, xí xóa, xí xóa cả đi, dù sao cũng không có gì đáng ngại nữa, y là người rất độ lượng a╮(╯_╰)╭
Ghê tởm? Lâm Cần nhướn mày, “Cùng ta hôn khiến ngươi buồn nôn sao?” Hắn một mỹ nam tử như này, để y hôn, còn là cho y chiếm tiện nghi rồi, y còn vội kháng nghị cái gì chứ?
= = “Ngươi đừng tới giúp vui, ta đã bị trò này lừa nhiều năm rồi.” Nhìn hắn đã bị mấy lời khiêu khích kia chọc, Giang Duy tâm tình cũng nhẹ bớt.
Lâm Cần a Lâm Cần, hoan nghênh trở lại.
Bị lừa nhiều năm rồi? Lí Hiên tò mò chen miệng hỏi, “Ngươi bị bọn họ lừa cái gì?”
“Hắc hắc…” Lí Tu cùng Lâm Cần không hẹn mà cười gian.
“Không được nói!” Giang Duy hướng bọn họ hét lớn, lập tức quay đầu lại giáo huấn Lí Hiên, “Đừng nhiều chuyện!” Lòng hiếu kì sẽ hại chết miêu a, cũng là hại rất thê thảm đó, để y được sống tốt, hắn vẫn là cứ trầm lặng là được rồi.
= = Được rồi, ╮(╯_╰)╭ không nói thì thôi, dù sao nắm được nhược điểm trong tay, mấy năm nữa bọn họ cứ tiện cớ dùng, mặt mũi chính là vẫn bị bọn họ… A, không không…
Giang Duy nhìn thấy sắc mặt hai kẻ tiểu nhân kia đắc ý thật khó chịu, thanh mai trúc mã đáng ghét nhất là ở điểm này, người kia đều biết hết tất cả mọi chuyện, cái gì cũng biết cái gì cũng hiểu…
Có trách thì trách Giang Duy không biết nhìn xa trông rộng, để cho một chuyện từ thời thiếu niên đe dọa tới bây giờ…
Ai… Chuyện này nghiêm túc mà nói, bọn ta, năm nhược điểm này, càng lâu càng có lợi nha.
Lí Tu quay đầu, vẻ mặt thành khẩn an ủi Lâm Cần, “Lâm Cần a, kỳ thật bị thất tình cũng không có gì đáng ngại, con người sống phải trải qua nhiều lần luyến ái, không phải sao? Ngươi cần gì phải vì một cành cây mà tự thắt cổ mình? Này gọi là cái mới không tới, cái cũ chẳng đi, không đem cái cũ thay đổi, thì làm sao có một tương lai mới đầy triển vọng chứ? Nhân sinh trăm vị, khổ ngọt chua cay đều phải nếm qua. Thất tình mới chỉ là một vị, có đắng tới mức như Hoàng Liên (một vị thuốc đông y) không? Ngươi cả đời ăn mấy lần Hoàng Liên chứ? Ngươi tới tuổi phong hoa tuyết nguyệt trải đủ rồi, đương nhiên sẽ miễn dịch, thừa lúc còn có cảm giác, sao không để tự mình trải nghiệm cảm giác đau thương?…” Nàng tốt bụng an ủi, tỏ ra chính mình là một người bạn tốt.
Ngạch, được rồi ╮(╯_╰)╭ Thương tâm qua đi, nhìn lại thật khiến người ta chê cười mà…
“…” Lâm Cần rất muốn ngắt lời Lí Tu, xem bộ dạng nàng cao hứng dạt dào thế kia, rất có khả năng sẽ nói liền cả tiếng không ngừng mất… Hiện tại nếu không ngăn lại, người ngu ngốc chịu khổ sẽ là hắn a…
Dương Đằng trộm tiếp cận, nhỏ giọng nói, “Nàng tối qua cả đêm lướt mạng, lục một đống lớn cách an ủi người khác, xem chừng cũng cỡ 50 trang đấy…” Cắt xén, chỉnh sửa, rồi lại cắt xén, chỉnh sửa… Lặp lại tuần hoàn, không có điểm dừng…
“Dừng hình!!” 50 trang… Kia chẳng phải sẽ nói tới lúc trời tối sao?
Giang Duy một bên hoan hỉ thấy Lâm Cần gặp nạn, vừa há miệng ăn cam Lí Hiên mới bóc.
Giang Duy có thói quen ăn cam thái miếng, Lí Hiên lại thích ăn cam bóc múi… Thật kỳ quái a… Bất quá, quên đi, dù cắt miếng, hay bóc múi thì vẫn là ăn a ╮(╯^╰)╭.
Lúc này năm người, nói vừa lòng có vừa lòng đi – Lí Tu đều đã gặp qua mẹ chồng rồi, kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nói vui vẻ có vui vẻ đi – Tuy là không được dắt tay, ôm nhau dưới ánh mặt trời, bất quá, tâm hồn hòa hợp vẫn quan trọng hơn.
Giác ngộ có giác ngộ a – Hắn không dối trá sám hối, hắn muốn người kia nhớ kỹ cái giá lừa gạt này!
Ngoài cửa sổ dương quang sáng lạn, vô tình rơi xuống một phiến lá, lại như báo hiệu, đến kì chuyển mùa rồi.
==== Tiểu kịch ====
(Xuyên mỗ: = = Lão hổ không phát uy trước tiểu miêu… Lí Tu a, ngươi chẳng nhẽ lại thừa nhận chính mình là lão hổ sao = =)
Lí Tu: (Nhìn trước nhìn sau)… Ngươi sửa đi!!
Giang Duy: … (Hoan hỉ vỗ tay) Ân ân ân, thật chính xác…
Dương Đằng: … (Thầm nghĩ: Còn là cọp cái ấy chứ…)
Lí Tu: (Bóp cổ Xuyên mỗ) Đi sửa ngay cho ta!!!
Xuyên mỗ: (kiên trì giữ lập trường, sống chết không khuất phục) Ta… Ta… Ta…Không…
Lí Tu: (Sát ý) Không đổi ta bóp chết ngươi!!!
Xuyên mỗ: (Sắc mặt chuyển tím) Ta… Ta…
Lí Hiên: (Lạnh lạnh) Ngươi bóp cổ nàng thế kia, nàng nói như nào được… = =
Lí Tu: (Buông lỏng tay) Quên đi ╮(╯_╰)╭ Hổ thì hổ đi, dù sao Dương Đằng cũng sẽ không ngại đâu, phải không?
Nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung tại Dương Đằng… Đương nhiên trừ Xuyên mỗ đã mãnh liệt thở gấp sau khi bị bóp cổ… Ai…
Dương Đằng: (Nhìn Lí Tu nửa ngày) Đúng thế.
Hết chương 49
1:.”K” cùng”囧” ý nghĩa tương tự, cùng phát âm là /kei/