Năm nay mùa hạ tới có phần sớm, dù cho cây bên đường tỏa bóng mát vẫn không đủ để xua đi ánh nắng chói chang.
Nhà trẻ Xuân Thiên giờ tan học, ngẫu nhiên hai người Giang, Lí cùng đi đón Giang Hoài, tiểu tử này hôm nay có vẻ cao hứng lắm, dọc đường đi đều cười nói vui vẻ, làm hai người họ không khỏi mỉm cười.
Hai người đi mãi, Giang Duy đột nhiên hỏi, “Ngươi vì sao lại tới Đông trấn?”
Lí Hiên liếc nhìn hắn một cái, bước tiếp, “Tò mò sao?”
“Dù sao ngươi cũng đâu ăn ta,” Giang Duy cười cười, đối y trêu chọc.
“Ân…” Lí Hiên nghĩ nghĩ nói, “Có câu này không biết ngươi đã nghe chưa, quen thuộc bản địa mà không biết đến cảnh quan, con người là thiếu sót lớn.”
“Thật là một câu nói giàu triết lý,” Hắn gật đầu phụ họa, “Nhưng ngươi còn sót một câu, không quen biít địa hình, nơi đâu cũng là cạm bẫy, không biết người dân là điểm mạnh.”
Lí Hiên lạnh nhạt đối hắn cười, “Ta ở Phúc Kiến bốn năm, thấy chán ghét.”
Có lẽ là do hồi nhỏ đi theo cha mẹ bôn ba khắp nói, lưu lại một nơi lâu ngày trái với thói quen, y ở một chỗ nán lại không được bao lâu. Mói sâu xa một chút, chính là y không có lòng trung thành.
Ở Phúc Kiến học tập bốn năm, cảm giác chính mình như một lữ khách, trước kia tùy theo cha mẹ bôn bá khắp nơi, cũng là do hắn không thuộc về nơi đâu cả.
Giang Duy không tán thành liền bác lại, “Ta ở Đông trấn này đã hơn hai mươi năm, ta chưa từng có ý muốn ly khai.” Ngược lại, hắn vì không muốn rời nơi này nên đã đánh mất rất nhiều thứ.
“Đây là sự khác biệt của chúng ta.” Y không phải là người lang thang, cũng chẳng phải phóng đãng này nọ, chính là đến nay chưa có ở một chỗ, không có điều gì có thể khiến y lưu lại.
Giang Duy nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng đúng, bất đồng tính cách nên suy nghĩ cũng khác nhau, “Nói như vậy ngươi ở Đông trấn này lưu lại cũng không lâu sao?” Ở Phúc Kiến bốn năm còn là để học tập, thế y định nán lại nơi đây bao đâu đây?
“Ta mới đến ngươi đã muốn đuổi ta đi sao?” Y thiêu mi, tỏ vè bất mãn hỏi vặn.
“Này là hiểu lầm a, ta cũng không có nói như vậy a!” Hắn vốn không có ý xấu mà.
Lí Hiên đang muốn nhân cơ hội trêu hắn vài câu, Giang Hoài phía trước ôm cặp vui vẻ chạy lại.
“Cha, phía trước có bán cá vàng kìa, chúng ta tới mua mấy con đi?” Đôi mắt to tràn đầy mong đợi nhìn cha hắn.
Giang Duy ưa hài hước ngay cả đến hài từ của mình cũng không buông tha…Một miệng nói, “Cha ngươi kiêng cá a.”
“Dưỡng cá vàng cơ!” Giang Hoài đô đô cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn dậm chân, “Ta muốn nuôi!” Trong giọng còn thấy vẻ nhất quyết.
Tiểu từ này thường ngày bị người ta làm hư, cũng không có đem người cha này để vào mắt, “Muốn nuôi thì tự trả tiền, ta không nuôi ta không trả tiền đâu.” Giang Duy đắc ý hất cằm, hắn cuối cùng cũng có được tí oai của một người cha rồi.
“Ngươi keo kiệt!”
“Ta có sức là đủ rồi! Ngươi cho ta keo kiệt chính là vẫn còn khỏe a!”
“Ngươi vô lại”
“Ôi chao, ngươi, tiểu tử này học ở đâu từ “vô lại” chứ? Từ này có thể dùng trên người cha ngươi sao?! Ta đây chính là nhân dân công phó đấy (người phục vụ nhân dân)!”
“Mua!”
“Không mua!”
“Mua!”
“Không mua!”
…
Lí Hiến đến dở khóc dở cười nhìn hai chú hề, “Hai người, hai con a…”
“Để làm gì?!”
Cha con không hẹn cùng quay đầu lại nhìn chằm chằm Lí Hiên.
“Ha ha ha…” Ngay cả phản ứng cũng liên hồi nữa, Lí Hiên thực sự nhịn không được bật cười, “Thực buồn cười mà…” Y tươi cười cười cúi xuống xoa xoa đầy Giang Hoài, “Ba ba không mua thì chú mua cho, được chưa?”
“Hảo a!” Vẻ mặt chán nản nháy mắt đã khôi phục sức sống, Giang Hoài chính là tuyệt không chút khách sáo, “Ta đi chọn!” Nói còn chưa hết câu đã xoay người bỏ chạy, chạy được một đoạn ngắn, nhớ tới cái gì đó, quay lại, làm mặt quỷ với Giang Duy, “Quỷ hẹp hòi!”
“Ai nha, tiểu tử này, thật không biết trên dưới gì hết!” Giang Duy làm bộ chạy tới đánh, hại Giang Hoài hoảng sợ chạy tóe khói.
Hắn ngoảnh lại, vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng thanh ấm lại nhẹ nhàng, “Ngươi như này sẽ đem hắn dưỡng hư mất.”
“Không sao, tiểu hài tử vốn là nên được cưng chiều mà.”
“Hừ, ngươi là vai chính diện, còn ta lại là vai phản diện a, ngươi tính cũng thật chu toàn mà…Ai nha, đừng có đi nhanh vậy chứ!”
Lí Hiên đầy tiếu ý thản nhiên đi tiếp, y hiện tại tâm trạng hảo tốt a.
Một nhóm ba người, nhóc tì tay cầm túi cá, miệng cười thực hạnh phúc, này bộ dạng thỏa mãn so với nhặt được tiền trong ngân khố cũng tương đương a, nhượng Giang Duy là cha rất chi là khó chịu –
“Không phải mua cá về là để ăn đâu đấy, trông ngươi keo kiệt thế kia chẳng nhẽ định bêu xấu cha ngươi sao?” Trong lòng vô cùng bất mãn.
Giang Hoài nghe được cũng chẳng vừa ý, cái gì mà ăn cá chứ, hắn còn cố tính chọc Giang Duy nổi giận, bèn tiếp cận Lí Hiên, “Lí Hiên thúc thúc, ta với ngươi là đủ rồi, không cần chơi với ba ba.” Đồ nhỏ mọn! Còn trêu hắn nữa!
Lí Hiên không nói gì nhìn Giang Hoài, “cải tà quy chính”, mà đang lúc Giang Duy tính túm cái tên “phạn bội” kia lại để hảo hảo giáo huấn, thể hiện ta đây là người cha oai phong, thì một giọng nữ chặn ngang –
“A, Đầu, Lí Hiên, các ngươi từ khi nào quan hệ tốt vậy?”
Từ trên hành lang đi xuống một người, một thân cảnh phục lam đậm làm người khác nhìn thấy nàng nghiêm túc không khỏi kính phục.
“Lí Tu?” Lí Hiên nhíu mày, “Ngươi thật đúng là âm hồn không tiêu tan mà…” Hắn làm sao mà lúc nào cũng gặp phải nàng a?
Thấy sự thẳng tính của Lí Hiên, Lí Tu tuyệt không để ý, nếu như da mặt không dày, nàng làm sao trở thành cảnh sát được a, hơn nữa nàng với Lí Hiên cũng có tìm hiểu qua, nàng không muốn làm y chán ghét, nếu không đến lúc y lấy vợ cũng không thèm để ý nàng mất.
“Ta lần này cũng phải tới tìm ngươi,” Lí Tu dời mục tiêu, “Yêu, Tiểu Hoài, cá vàng xinh quá ta…Ai mua cho ngươi vậy?”
Giang Hoài nhìn thấy Lí Tu cũng thật cao hứng, nếu không phải trong tay đang cầm cá vàng, không chừng hắn đã lao qua bên đó rồi, “Lí Tu tỷ tỷ hảo, là Lí Hiên thúc thúc mua cho ta nga…” Ngày hôm nay được trải qua sự việc “mua cá”, hắn đối Lí Hiên hảo cảm ngày một tăng.
“Hảo hảo,” Mắt thấy tiểu tử lại sắp kể chuyện mua cá, Giang Duy vội đổi đề tài, hắn cũng không muốn ngày mai sẽ có tin là “Người cha keo kiệt không mua cho con trai mình cá vàng” đâu. = =
“Lí Tu ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
Nếu Giang Duy không muốn động tới, thì Lí Tu đây cũng nể mặt, chính là sau này nhất định sẽ hỏi Giang Hoài chuyện này, mấy hành vi trẻ con của phụ tử nhà này cũng đủ khiến nàng cừoi vỡ bụng.
“Lão đầu đi họp rồi, lão mẹ cũng đi chơi bài, để lại nữ nhân yếu đuối này một mình cô đơn ở nhà, ta sợ có người nửa đêm sẽ tới cướp sắc…”
Đáng thương nhìn Giang Duy, thuận tiện dâng lên ít rau xanh cùng thịt, “Đầu, giúp ta một bữa cơm đi.”
Mướp đắng với thịt rọi? Khóe mắt Giang Duy khẽ giật giật, nha đầu này chọn đúng món hắn không thích… = = “Ta không làm đâu, ngươi làm đi?”
“Ngươi không làm thì Lí Hiên làm a!” Lí Tu không chút do dự đáp lời, (*^__^*) Hi hi…Đầu năm nay, kiếm được nam nhân chịu xuống bếp đã muốn rất ít, hiện tại nàng lại gặp được thêm một người. Hắc hắc, thật là may mắn a…
Đương nhiên, nam nhân đầu tiên chịu xuống bếp nàng nhìn thấy chính là bạn trai đương nhiệm của nàng, Dương Đằng.
Nàng trước nay vẫn tuân theo quy tắc của chính mình “Đồ tốt là phải giữ làm của riêng”.
Nghe vậy, Lí Hiên không khỏi nheo mắt lại, dùng con mắt nhìn tội phạm dò xét một hồi Lí Tu, nhìn đến mức khiến Lí Tu cả người mất tự nhiên.
“Gì, sao nhìn ta dữ vậy?” Ánh mắt thật đáng sợ mà…Nổi hết da gà lên rồi a…
“Ngươi như nào biết ta có thể nấu ăn? Lại biết rõ hôm nay ta tới nhà Giang Duy ăn?” Hắn chưa từng nói với ai hắn có thể nấu ăn, cùng Giang Duy là tình cờ gặp gỡ trên đường, nàng làm sao lại thần thông quảng đại vậy?
“Đúng vậy,” Giang Duy cũng phản ứng lại, “Tu nha đầu, ngươi hảo thông nha!” Sớm biết nàng có khả năng này, nhất định kiếm được bộn tiền đi.
“(*^__^*) Hì hì…” Lí Tu cười đắc ý, “Người trụ trên lầu chính là bác cả của cháu ta, dưới lầu quán bán cơm chính là học hàng của lão mẹ a, đồng sự của ngươi, Lưu Thanh, là thanh mai trúc mã với ta, ngươi nói, ta làm sao để biết a?”
Đông trấn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỉ, hớn nữa cũng liên quan tới nghề của nàng nữa, cả trấn đều là thân thích của nàng, thông tin không nhanh nhạy sao được?
“……” Không nói gì …“Ngươi giao thiệp hảo rộng nha…”
Còn hướng nàng báo cáo đủ chuyện nữa = = Hóa ra là chịu khuất phục trước uy quyền nàng rồi?
Đem Giang Duy ngầm nói mát, bên ngoài thì ca ngợi, Lí Tu quản gì nhiều chuyện, cơ hội hiếm có, nàng nhất định không để Lí Hiên từ chối.
Nhà trẻ Xuân Thiên giờ tan học, ngẫu nhiên hai người Giang, Lí cùng đi đón Giang Hoài, tiểu tử này hôm nay có vẻ cao hứng lắm, dọc đường đi đều cười nói vui vẻ, làm hai người họ không khỏi mỉm cười.
Hai người đi mãi, Giang Duy đột nhiên hỏi, “Ngươi vì sao lại tới Đông trấn?”
Lí Hiên liếc nhìn hắn một cái, bước tiếp, “Tò mò sao?”
“Dù sao ngươi cũng đâu ăn ta,” Giang Duy cười cười, đối y trêu chọc.
“Ân…” Lí Hiên nghĩ nghĩ nói, “Có câu này không biết ngươi đã nghe chưa, quen thuộc bản địa mà không biết đến cảnh quan, con người là thiếu sót lớn.”
“Thật là một câu nói giàu triết lý,” Hắn gật đầu phụ họa, “Nhưng ngươi còn sót một câu, không quen biít địa hình, nơi đâu cũng là cạm bẫy, không biết người dân là điểm mạnh.”
Lí Hiên lạnh nhạt đối hắn cười, “Ta ở Phúc Kiến bốn năm, thấy chán ghét.”
Có lẽ là do hồi nhỏ đi theo cha mẹ bôn ba khắp nói, lưu lại một nơi lâu ngày trái với thói quen, y ở một chỗ nán lại không được bao lâu. Mói sâu xa một chút, chính là y không có lòng trung thành.
Ở Phúc Kiến học tập bốn năm, cảm giác chính mình như một lữ khách, trước kia tùy theo cha mẹ bôn bá khắp nơi, cũng là do hắn không thuộc về nơi đâu cả.
Giang Duy không tán thành liền bác lại, “Ta ở Đông trấn này đã hơn hai mươi năm, ta chưa từng có ý muốn ly khai.” Ngược lại, hắn vì không muốn rời nơi này nên đã đánh mất rất nhiều thứ.
“Đây là sự khác biệt của chúng ta.” Y không phải là người lang thang, cũng chẳng phải phóng đãng này nọ, chính là đến nay chưa có ở một chỗ, không có điều gì có thể khiến y lưu lại.
Giang Duy nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng đúng, bất đồng tính cách nên suy nghĩ cũng khác nhau, “Nói như vậy ngươi ở Đông trấn này lưu lại cũng không lâu sao?” Ở Phúc Kiến bốn năm còn là để học tập, thế y định nán lại nơi đây bao đâu đây?
“Ta mới đến ngươi đã muốn đuổi ta đi sao?” Y thiêu mi, tỏ vè bất mãn hỏi vặn.
“Này là hiểu lầm a, ta cũng không có nói như vậy a!” Hắn vốn không có ý xấu mà.
Lí Hiên đang muốn nhân cơ hội trêu hắn vài câu, Giang Hoài phía trước ôm cặp vui vẻ chạy lại.
“Cha, phía trước có bán cá vàng kìa, chúng ta tới mua mấy con đi?” Đôi mắt to tràn đầy mong đợi nhìn cha hắn.
Giang Duy ưa hài hước ngay cả đến hài từ của mình cũng không buông tha…Một miệng nói, “Cha ngươi kiêng cá a.”
“Dưỡng cá vàng cơ!” Giang Hoài đô đô cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn dậm chân, “Ta muốn nuôi!” Trong giọng còn thấy vẻ nhất quyết.
Tiểu từ này thường ngày bị người ta làm hư, cũng không có đem người cha này để vào mắt, “Muốn nuôi thì tự trả tiền, ta không nuôi ta không trả tiền đâu.” Giang Duy đắc ý hất cằm, hắn cuối cùng cũng có được tí oai của một người cha rồi.
“Ngươi keo kiệt!”
“Ta có sức là đủ rồi! Ngươi cho ta keo kiệt chính là vẫn còn khỏe a!”
“Ngươi vô lại”
“Ôi chao, ngươi, tiểu tử này học ở đâu từ “vô lại” chứ? Từ này có thể dùng trên người cha ngươi sao?! Ta đây chính là nhân dân công phó đấy (người phục vụ nhân dân)!”
“Mua!”
“Không mua!”
“Mua!”
“Không mua!”
…
Lí Hiến đến dở khóc dở cười nhìn hai chú hề, “Hai người, hai con a…”
“Để làm gì?!”
Cha con không hẹn cùng quay đầu lại nhìn chằm chằm Lí Hiên.
“Ha ha ha…” Ngay cả phản ứng cũng liên hồi nữa, Lí Hiên thực sự nhịn không được bật cười, “Thực buồn cười mà…” Y tươi cười cười cúi xuống xoa xoa đầy Giang Hoài, “Ba ba không mua thì chú mua cho, được chưa?”
“Hảo a!” Vẻ mặt chán nản nháy mắt đã khôi phục sức sống, Giang Hoài chính là tuyệt không chút khách sáo, “Ta đi chọn!” Nói còn chưa hết câu đã xoay người bỏ chạy, chạy được một đoạn ngắn, nhớ tới cái gì đó, quay lại, làm mặt quỷ với Giang Duy, “Quỷ hẹp hòi!”
“Ai nha, tiểu tử này, thật không biết trên dưới gì hết!” Giang Duy làm bộ chạy tới đánh, hại Giang Hoài hoảng sợ chạy tóe khói.
Hắn ngoảnh lại, vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng thanh ấm lại nhẹ nhàng, “Ngươi như này sẽ đem hắn dưỡng hư mất.”
“Không sao, tiểu hài tử vốn là nên được cưng chiều mà.”
“Hừ, ngươi là vai chính diện, còn ta lại là vai phản diện a, ngươi tính cũng thật chu toàn mà…Ai nha, đừng có đi nhanh vậy chứ!”
Lí Hiên đầy tiếu ý thản nhiên đi tiếp, y hiện tại tâm trạng hảo tốt a.
Một nhóm ba người, nhóc tì tay cầm túi cá, miệng cười thực hạnh phúc, này bộ dạng thỏa mãn so với nhặt được tiền trong ngân khố cũng tương đương a, nhượng Giang Duy là cha rất chi là khó chịu –
“Không phải mua cá về là để ăn đâu đấy, trông ngươi keo kiệt thế kia chẳng nhẽ định bêu xấu cha ngươi sao?” Trong lòng vô cùng bất mãn.
Giang Hoài nghe được cũng chẳng vừa ý, cái gì mà ăn cá chứ, hắn còn cố tính chọc Giang Duy nổi giận, bèn tiếp cận Lí Hiên, “Lí Hiên thúc thúc, ta với ngươi là đủ rồi, không cần chơi với ba ba.” Đồ nhỏ mọn! Còn trêu hắn nữa!
Lí Hiên không nói gì nhìn Giang Hoài, “cải tà quy chính”, mà đang lúc Giang Duy tính túm cái tên “phạn bội” kia lại để hảo hảo giáo huấn, thể hiện ta đây là người cha oai phong, thì một giọng nữ chặn ngang –
“A, Đầu, Lí Hiên, các ngươi từ khi nào quan hệ tốt vậy?”
Từ trên hành lang đi xuống một người, một thân cảnh phục lam đậm làm người khác nhìn thấy nàng nghiêm túc không khỏi kính phục.
“Lí Tu?” Lí Hiên nhíu mày, “Ngươi thật đúng là âm hồn không tiêu tan mà…” Hắn làm sao mà lúc nào cũng gặp phải nàng a?
Thấy sự thẳng tính của Lí Hiên, Lí Tu tuyệt không để ý, nếu như da mặt không dày, nàng làm sao trở thành cảnh sát được a, hơn nữa nàng với Lí Hiên cũng có tìm hiểu qua, nàng không muốn làm y chán ghét, nếu không đến lúc y lấy vợ cũng không thèm để ý nàng mất.
“Ta lần này cũng phải tới tìm ngươi,” Lí Tu dời mục tiêu, “Yêu, Tiểu Hoài, cá vàng xinh quá ta…Ai mua cho ngươi vậy?”
Giang Hoài nhìn thấy Lí Tu cũng thật cao hứng, nếu không phải trong tay đang cầm cá vàng, không chừng hắn đã lao qua bên đó rồi, “Lí Tu tỷ tỷ hảo, là Lí Hiên thúc thúc mua cho ta nga…” Ngày hôm nay được trải qua sự việc “mua cá”, hắn đối Lí Hiên hảo cảm ngày một tăng.
“Hảo hảo,” Mắt thấy tiểu tử lại sắp kể chuyện mua cá, Giang Duy vội đổi đề tài, hắn cũng không muốn ngày mai sẽ có tin là “Người cha keo kiệt không mua cho con trai mình cá vàng” đâu. = =
“Lí Tu ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
Nếu Giang Duy không muốn động tới, thì Lí Tu đây cũng nể mặt, chính là sau này nhất định sẽ hỏi Giang Hoài chuyện này, mấy hành vi trẻ con của phụ tử nhà này cũng đủ khiến nàng cừoi vỡ bụng.
“Lão đầu đi họp rồi, lão mẹ cũng đi chơi bài, để lại nữ nhân yếu đuối này một mình cô đơn ở nhà, ta sợ có người nửa đêm sẽ tới cướp sắc…”
Đáng thương nhìn Giang Duy, thuận tiện dâng lên ít rau xanh cùng thịt, “Đầu, giúp ta một bữa cơm đi.”
Mướp đắng với thịt rọi? Khóe mắt Giang Duy khẽ giật giật, nha đầu này chọn đúng món hắn không thích… = = “Ta không làm đâu, ngươi làm đi?”
“Ngươi không làm thì Lí Hiên làm a!” Lí Tu không chút do dự đáp lời, (*^__^*) Hi hi…Đầu năm nay, kiếm được nam nhân chịu xuống bếp đã muốn rất ít, hiện tại nàng lại gặp được thêm một người. Hắc hắc, thật là may mắn a…
Đương nhiên, nam nhân đầu tiên chịu xuống bếp nàng nhìn thấy chính là bạn trai đương nhiệm của nàng, Dương Đằng.
Nàng trước nay vẫn tuân theo quy tắc của chính mình “Đồ tốt là phải giữ làm của riêng”.
Nghe vậy, Lí Hiên không khỏi nheo mắt lại, dùng con mắt nhìn tội phạm dò xét một hồi Lí Tu, nhìn đến mức khiến Lí Tu cả người mất tự nhiên.
“Gì, sao nhìn ta dữ vậy?” Ánh mắt thật đáng sợ mà…Nổi hết da gà lên rồi a…
“Ngươi như nào biết ta có thể nấu ăn? Lại biết rõ hôm nay ta tới nhà Giang Duy ăn?” Hắn chưa từng nói với ai hắn có thể nấu ăn, cùng Giang Duy là tình cờ gặp gỡ trên đường, nàng làm sao lại thần thông quảng đại vậy?
“Đúng vậy,” Giang Duy cũng phản ứng lại, “Tu nha đầu, ngươi hảo thông nha!” Sớm biết nàng có khả năng này, nhất định kiếm được bộn tiền đi.
“(*^__^*) Hì hì…” Lí Tu cười đắc ý, “Người trụ trên lầu chính là bác cả của cháu ta, dưới lầu quán bán cơm chính là học hàng của lão mẹ a, đồng sự của ngươi, Lưu Thanh, là thanh mai trúc mã với ta, ngươi nói, ta làm sao để biết a?”
Đông trấn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỉ, hớn nữa cũng liên quan tới nghề của nàng nữa, cả trấn đều là thân thích của nàng, thông tin không nhanh nhạy sao được?
“……” Không nói gì …“Ngươi giao thiệp hảo rộng nha…”
Còn hướng nàng báo cáo đủ chuyện nữa = = Hóa ra là chịu khuất phục trước uy quyền nàng rồi?
Đem Giang Duy ngầm nói mát, bên ngoài thì ca ngợi, Lí Tu quản gì nhiều chuyện, cơ hội hiếm có, nàng nhất định không để Lí Hiên từ chối.