Dương Đằng rốt cục cũng có thể ngồi xuống.
Lí Tu phía trước vẫn lo lắng Giang Duy cùng Lâm Cần mới nghe được một nửa sẽ lẻn trốn đi, thế nên Dương Đằng nhận nhiệm vụ canh cổng, đứng hơn nửa tiếng, rốt cục anh cũng đã được nghỉ chân… Ai.
Lâm Cần nhìn hai người họ ngồi song song, trong lòng một hồi cảm khái, muốn làm Lí Tu kia thấy người đẹp không nhỏ nước miếng, mắt không tóe lửa chạy tới háo sắc, bọn hắn lúc nào cũng lo nàng sau này không tìm được bạn trai a…
Ngạch, được rồi, đều không phải sợ nàng tìm không thấy bạn trai, mà lo nàng đứng núi này trông núi nọ, gặp được người đẹp hơn lại bỏ rơi người kia… = =
“Lí Tu a,” Lâm Cần gợi khóe môi trêu chọc nói, “Gặp cha mẹ Dương Đằng rồi đúng không? Tính khi nào thì mở tiệc rượu a?”
Dương Đằng là con rể Đông trấn này, đây là cả Đông trấn đều thừa nhận rồi, Dương Đằng đối với Lí Tu chăm sóc thế nào, bọn họ cũng nhìn thấy cả, này quả là con rể hiếu thảo a ( = = Xem chừng chỉ hiếu thuận được với Lí Tu thôi ⊙﹏⊙b) Phu thê Lí thúc cũng hài lòng vô cùng.
Thế nhưng vì sao tới giờ vẫn chưa thấy Dương Đằng nhắc gì tới chuyện kết hôn a? Cũng không thấy anh đem nàng về quê ra mắt… Cái này làm người ta rất khó hiểu a.
Bất quá cũng mới quen nhau hai năm, Lí thúc bọn họ cũng không quản được, thời điểm tới, tự nhiên sẽ kết hôn thôi, bọn họ có cháu ẵm, tự mình sống tiêu dao là được rồi.
“Chờ sự giúp đỡ của ngươi chứ sao,” Lí Tu bất đắc dĩ buông tay, kết hôn a… Từ này nghe thế nào lại xa xôi vậy chứ?
Ngạch, ngẫm lại, chính mình cùng Dương Đằng hình như cũng đã yêu nhau ba bốn năm rồi, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu đã gặp, cũng đã sớm nửa ở chung rồi, cha mẹ nàng tuy là chưa nhắc gì, bất quá cũng là do tin tưởng mà không thúc giục bọn họ làm đám cưới thôi.
Bất quá, tình huống hiện tại không giống vậy, mẹ Dương Đằng tới đây rồi…
Lí Tu ở trong đầu nhớ lại, bác gái trung niên kia trông hiền hậu, hảo hảo, nhưng chung vẫn cho cảm giác không mạnh mẽ lắm… Lúc nói chuyện hình như còn che giấu gì đó…
Lí Tu quay đầu, liếc mắt nhìn Dương Đằng, cỡ anh cũng không dám giấu gì nàng a.
Nói tới chuyện hôn sự của Lí Tu, Giang Duy cũng không khỏi lộ tiếu ý, “Vẫn là nhanh nhanh đám cưới đi, Lí thúc còn đang chờ bế cháu đấy!”
Tuy là ngoài miệng không thúc giục, nhưng chính là vẫn đang ngầm lo lắng đi, đặc biệt là lúc tập luyện ở vườn hoa, lúc nào cũng có mấy nhóm cô chú không có ý tốt tới đả kích –
“Ai nha, nữ nhân nhà các ngươi lúc nào mới xuất giá a?”
“Như nào còn chưa gả đi a, này con gái lớn không giữ mãi được đâu, người xưa có câu, con gái lớn không thể giữ lại, giữ tới giữ đi, chỉ như lưu lại mối hại thôi a!”
“Không phải đã cũng cái thằng gì nhỉ, Dương gì đó ấy qua lại nhiều năm rồi sao? Sắp hết năm rồi, mau mau thúc giục a!”
Lúc này cần phải biểu dương tu vi của Lí thúc a, không hổ là đã tu luyện nhiều năm thành lão quái rồi, (Lí Sở: Uy! Nói xấu sau lưng ta cái gì thế hả?!) bất kể người ngoài nói gì, nghe có bao nhiêu lời không hay, vẫn tiếp tục giữ vẻ mặt mỉm cười đáp lại –
“Ta như nào nhớ rõ nữa nhân nhà ngươi còn đã dọn ra ngoài ở nửa năm rồi đi? Cũng vẫn chưa kết hôn sao?”
“Dù sao nàng cũng có tiền lương rồi, yêu hay ngốc ở trong nhà cũng không ảnh hưởng.”
“Cũng có gây sức ép đấy chứ, ai, ta cũng nhớ con trai nhà ngươi còn theo đuổi con gái ta mãi thôi?”
╮(╯_╰)╭ Lí Tu cái gì cũng không nghe, còn ôm cháu trai a, có Giang Hoài rồi không phải sao.
“Muốn nói chuyện kết hôn,” Nàng thiêu mi, “Hai vị huynh trưởng, không bằng nói cho ta biết chị dâu tương lai của hai vị ở đâu a?”
Bọn họ ba người cùng lớn lên, hai người ấy còn chưa mở tiệc rượu, nàng sao dám ra tay trước a.
Sớm biết nàng sẽ phản kích, Lâm Cần đã có thể thoải mái tiếp nhận đề tài này, “Ngươi cũng biết ta vừa mới thất tình xong, chuyện kết hôn đừng có hỏi ta, ngươi vẫn là hi vọng vào Giang Duy đi.” Hắn cố tình liếc mắt qua nhìn Lí Hiên.
Kháo, Lâm Cần, tiểu tử này tuyệt đối là cố tình! Giang Duy nhìn thấy nụ cười ngày càng gian trá của Lí Tu, sẽ không phải là đang thầm toan tính trong bụng an bài cuộc sống cho y đấy chứ? Nếu như y nhớ không nhầm, nàng cùng con gái bà Vương làm mai ở cảnh cục Giới viện là bạn thân thiết đi = =
“Ta còn có một con nhỏ, chuyện kết hôn vẫn là chừa ta ra đi?”
Y vươn tay kéo kéo ống quần Lí Hiên, SOS!
Nhưng bọn y ba người thanh mai trúc mã, bị bức hôn, cùng Lí Hiên hắn có quan hệ gì chứ… = =
Chẳng nhẽ Lí Hiên hắn còn có thể đứng ra nói, “Hắn chính là người yêu của ta” sao?
Kết quả nhất định chỉ có đường chết, chính là không biết Lí Hiên chết trước hay Giang Duy chết trước thôi… Ai.
Cho nên, Lí Hiên thực thông minh mà chọn cách – đứng ngoài quan sát (trò vui) thôi.
Nhìn đi, Lí Tu sớm đã đoán được, “Mấy năm nay ngươi chung quy đều lấy Giang Hoài ra làm bia đỡ, bỏ qua biết bao người rồi biết không? Ngươi cho ngươi có thể lấy cớ này được bao lâu chứ?” Muốn nàng tức lên, đem con gái nhà người ta mang vào động phòng sao! Xem ai mạnh hơn!
Được bao lâu thì cứ dùng đi… Đương nhiên, những lời này Giang Duy không có dám nói ra, bằng không Lí Tu còn không đem y ra bức tử…
Lí Hiên này cũng thật là, không tới cứu nguy có y a…
“Ngươi không cần nhìn Lí Hiên, hắn còn trẻ a, bộ dạng lại đẹp trai, không lo kiếm không nổi vợ, ngươi a? Đem con mắt dán lại về người mình đi!”
Phốc, Giang Duy nghẹn ngào mỉm cười nói, “Con mắt của ta lúc nào chẳng trên người ta chứ…”
Với lại, nàng có cần phải nói tốt cho Lí Hiên vậy không? Y cũng chỉ lớn hơn Lí Tu bốn tuổi thôi mà… = = Dương Đằng còn đang đứng bên cạnh nàng đó a.
Chí tới ánh mắt Giang Duy thu lại hướng về phía mình, Dương Đằng nhanh chóng sáng tỏ, “Ta quen rồi.”
Có thể không quen được sao, cũng đã nhiều năm như vậy rồi.
Lâm Cần cũng nhịn không được cười sằng sặc, “Thật mất thể diện a…”
= = Này cũng có thể cười được sao… Ai.
Bất quá, Lí Tu là ai a, mặt không dày thì sao có thể ngồi trên ngôi vương thế này được, không cần nói ba câu, nàng liền nở nụ cười.
“Giang Duy a, ngươi sẽ không phải còn đang chờ mẹ của Giang Hoài đấy chứ?”
Tuy là nói nhưng lời đồn đại ấy đa phần là do nàng truyền ra, bất quá, sự tình thật ra như nào, chính nàng cũng không biết…
= = Mẹ của Giang Hoài? Vị ấy a…
Giang Duy thực sự rất muốn tát cho Lí Tu một cái… bay về tới quê Dương Đằng là được rồi… = =
Nguyên bản định im lặng ngồi xem náo nhiệt, Lí Hiên đột nhiên đang chống căm tay trái, chuyển qua tay phải (đại khái kiểu đổi hướng nhìn ấy), đôi mắt sáng lạn nhìn Giang Duy.
Chỉ đổi tay chống thôi… Nhưng Giang Duy lại cảm thấy được áp lực tăng lên gấp bộ…
Lí Hiên vẫn luôn để bụng câu nói của Lí Hiên “Có việc gạt hắn”, lúc này còn nhắc tới mẹ Giang Hoài…
Kháo, tháng này quả thực là tháng đen đủi của y sao…
“Không thể nào, ngươi đừng nói lung tung.”
Chuyện đã lâu như vậy rồi, ai còn nhớ được chứ… = =
“Vậy ngươi vì sao không chịu kết hôn?”
Chẳng nhẽ y lại nói với nàng, ta là đồng tính, không kết hôn được sao? Không biết lúc đó nghe chuyện xong Lí Tu sẽ cười nhạo y hay là tháo dép ném chết y nữa… Giày cao gót của nàng a, y chịu không nổi đâu…
“Không có lý do gì.” Y không muốn hại một nữ nhân vô tội nào đâu.
Có nhiều người đồng tính bị ép phải kết hôn, ân, đúng vậy, có thể kết hôn, đồng sàng sinh hài tử, trọn đời bên nhau cũng có, nhưng con đường chệch hướng dẫn tới ly hôn cũng có, miễn cưỡng không đổi được tình yêu, miễn cường chung sống chính là càng thêm đau khổ thôi.
Trước kia y không có ý định kết hôn, sau này cũng không.
===== Tiểu kịch =====
Lí Tu: lão đầu, lúc tập dưỡng sinh ở công viên, có những người nào tới hỏi? Cha viết kê khai cả lại cho ta.
Lí Sở: (= =) Gọi “lão” không ngừng, ngươi là nói ai chứ? Ta đã dạy phải tốn kính bề trên không phải sao?
Lí Tu: (bàn tay to vung lên) Này không quan trong, đưa con.
Lí Sở: Ngươi muốn làm gì chứ? (Xem vẻ mặt này tuyệt sẽ không làm chuyện gì tốt đẹp đi)
Lí Tu: (Cười ta, dung móng tay gảy gảy) Không chuyện gì, bát nháo tí thôi ╮(╯_╰)╭
(Dám trên chọc lão đầu nhà ta? Bọn ta còn chưa đồng ý, bọn họ vội cái gì chứ.)
Đông trấn bát nháo toàn quyền nắm trong tay Lí Tu, muốn bào thù riêng còn không phải rất đơn giản sao. ╮(╯_╰)╭
Lí Sở: (Đã đoán được nàng định làm gì) Đừng tính toán như vậy, ngươi trước không phải cùng con trai nhà Lưu thúc là bạn học sao…
Lí Tu: … (Còn nói tính toán gì… – – Nàng là con gái lão a, hai người họ không nói đã biết rồi)
Xuyên mỗ: … (buông tay, thật đúng là cha con, không thể nghi ngờ, DNA cũng không chính xác được như vậy…)
Lí Tu phía trước vẫn lo lắng Giang Duy cùng Lâm Cần mới nghe được một nửa sẽ lẻn trốn đi, thế nên Dương Đằng nhận nhiệm vụ canh cổng, đứng hơn nửa tiếng, rốt cục anh cũng đã được nghỉ chân… Ai.
Lâm Cần nhìn hai người họ ngồi song song, trong lòng một hồi cảm khái, muốn làm Lí Tu kia thấy người đẹp không nhỏ nước miếng, mắt không tóe lửa chạy tới háo sắc, bọn hắn lúc nào cũng lo nàng sau này không tìm được bạn trai a…
Ngạch, được rồi, đều không phải sợ nàng tìm không thấy bạn trai, mà lo nàng đứng núi này trông núi nọ, gặp được người đẹp hơn lại bỏ rơi người kia… = =
“Lí Tu a,” Lâm Cần gợi khóe môi trêu chọc nói, “Gặp cha mẹ Dương Đằng rồi đúng không? Tính khi nào thì mở tiệc rượu a?”
Dương Đằng là con rể Đông trấn này, đây là cả Đông trấn đều thừa nhận rồi, Dương Đằng đối với Lí Tu chăm sóc thế nào, bọn họ cũng nhìn thấy cả, này quả là con rể hiếu thảo a ( = = Xem chừng chỉ hiếu thuận được với Lí Tu thôi ⊙﹏⊙b) Phu thê Lí thúc cũng hài lòng vô cùng.
Thế nhưng vì sao tới giờ vẫn chưa thấy Dương Đằng nhắc gì tới chuyện kết hôn a? Cũng không thấy anh đem nàng về quê ra mắt… Cái này làm người ta rất khó hiểu a.
Bất quá cũng mới quen nhau hai năm, Lí thúc bọn họ cũng không quản được, thời điểm tới, tự nhiên sẽ kết hôn thôi, bọn họ có cháu ẵm, tự mình sống tiêu dao là được rồi.
“Chờ sự giúp đỡ của ngươi chứ sao,” Lí Tu bất đắc dĩ buông tay, kết hôn a… Từ này nghe thế nào lại xa xôi vậy chứ?
Ngạch, ngẫm lại, chính mình cùng Dương Đằng hình như cũng đã yêu nhau ba bốn năm rồi, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu đã gặp, cũng đã sớm nửa ở chung rồi, cha mẹ nàng tuy là chưa nhắc gì, bất quá cũng là do tin tưởng mà không thúc giục bọn họ làm đám cưới thôi.
Bất quá, tình huống hiện tại không giống vậy, mẹ Dương Đằng tới đây rồi…
Lí Tu ở trong đầu nhớ lại, bác gái trung niên kia trông hiền hậu, hảo hảo, nhưng chung vẫn cho cảm giác không mạnh mẽ lắm… Lúc nói chuyện hình như còn che giấu gì đó…
Lí Tu quay đầu, liếc mắt nhìn Dương Đằng, cỡ anh cũng không dám giấu gì nàng a.
Nói tới chuyện hôn sự của Lí Tu, Giang Duy cũng không khỏi lộ tiếu ý, “Vẫn là nhanh nhanh đám cưới đi, Lí thúc còn đang chờ bế cháu đấy!”
Tuy là ngoài miệng không thúc giục, nhưng chính là vẫn đang ngầm lo lắng đi, đặc biệt là lúc tập luyện ở vườn hoa, lúc nào cũng có mấy nhóm cô chú không có ý tốt tới đả kích –
“Ai nha, nữ nhân nhà các ngươi lúc nào mới xuất giá a?”
“Như nào còn chưa gả đi a, này con gái lớn không giữ mãi được đâu, người xưa có câu, con gái lớn không thể giữ lại, giữ tới giữ đi, chỉ như lưu lại mối hại thôi a!”
“Không phải đã cũng cái thằng gì nhỉ, Dương gì đó ấy qua lại nhiều năm rồi sao? Sắp hết năm rồi, mau mau thúc giục a!”
Lúc này cần phải biểu dương tu vi của Lí thúc a, không hổ là đã tu luyện nhiều năm thành lão quái rồi, (Lí Sở: Uy! Nói xấu sau lưng ta cái gì thế hả?!) bất kể người ngoài nói gì, nghe có bao nhiêu lời không hay, vẫn tiếp tục giữ vẻ mặt mỉm cười đáp lại –
“Ta như nào nhớ rõ nữa nhân nhà ngươi còn đã dọn ra ngoài ở nửa năm rồi đi? Cũng vẫn chưa kết hôn sao?”
“Dù sao nàng cũng có tiền lương rồi, yêu hay ngốc ở trong nhà cũng không ảnh hưởng.”
“Cũng có gây sức ép đấy chứ, ai, ta cũng nhớ con trai nhà ngươi còn theo đuổi con gái ta mãi thôi?”
╮(╯_╰)╭ Lí Tu cái gì cũng không nghe, còn ôm cháu trai a, có Giang Hoài rồi không phải sao.
“Muốn nói chuyện kết hôn,” Nàng thiêu mi, “Hai vị huynh trưởng, không bằng nói cho ta biết chị dâu tương lai của hai vị ở đâu a?”
Bọn họ ba người cùng lớn lên, hai người ấy còn chưa mở tiệc rượu, nàng sao dám ra tay trước a.
Sớm biết nàng sẽ phản kích, Lâm Cần đã có thể thoải mái tiếp nhận đề tài này, “Ngươi cũng biết ta vừa mới thất tình xong, chuyện kết hôn đừng có hỏi ta, ngươi vẫn là hi vọng vào Giang Duy đi.” Hắn cố tình liếc mắt qua nhìn Lí Hiên.
Kháo, Lâm Cần, tiểu tử này tuyệt đối là cố tình! Giang Duy nhìn thấy nụ cười ngày càng gian trá của Lí Tu, sẽ không phải là đang thầm toan tính trong bụng an bài cuộc sống cho y đấy chứ? Nếu như y nhớ không nhầm, nàng cùng con gái bà Vương làm mai ở cảnh cục Giới viện là bạn thân thiết đi = =
“Ta còn có một con nhỏ, chuyện kết hôn vẫn là chừa ta ra đi?”
Y vươn tay kéo kéo ống quần Lí Hiên, SOS!
Nhưng bọn y ba người thanh mai trúc mã, bị bức hôn, cùng Lí Hiên hắn có quan hệ gì chứ… = =
Chẳng nhẽ Lí Hiên hắn còn có thể đứng ra nói, “Hắn chính là người yêu của ta” sao?
Kết quả nhất định chỉ có đường chết, chính là không biết Lí Hiên chết trước hay Giang Duy chết trước thôi… Ai.
Cho nên, Lí Hiên thực thông minh mà chọn cách – đứng ngoài quan sát (trò vui) thôi.
Nhìn đi, Lí Tu sớm đã đoán được, “Mấy năm nay ngươi chung quy đều lấy Giang Hoài ra làm bia đỡ, bỏ qua biết bao người rồi biết không? Ngươi cho ngươi có thể lấy cớ này được bao lâu chứ?” Muốn nàng tức lên, đem con gái nhà người ta mang vào động phòng sao! Xem ai mạnh hơn!
Được bao lâu thì cứ dùng đi… Đương nhiên, những lời này Giang Duy không có dám nói ra, bằng không Lí Tu còn không đem y ra bức tử…
Lí Hiên này cũng thật là, không tới cứu nguy có y a…
“Ngươi không cần nhìn Lí Hiên, hắn còn trẻ a, bộ dạng lại đẹp trai, không lo kiếm không nổi vợ, ngươi a? Đem con mắt dán lại về người mình đi!”
Phốc, Giang Duy nghẹn ngào mỉm cười nói, “Con mắt của ta lúc nào chẳng trên người ta chứ…”
Với lại, nàng có cần phải nói tốt cho Lí Hiên vậy không? Y cũng chỉ lớn hơn Lí Tu bốn tuổi thôi mà… = = Dương Đằng còn đang đứng bên cạnh nàng đó a.
Chí tới ánh mắt Giang Duy thu lại hướng về phía mình, Dương Đằng nhanh chóng sáng tỏ, “Ta quen rồi.”
Có thể không quen được sao, cũng đã nhiều năm như vậy rồi.
Lâm Cần cũng nhịn không được cười sằng sặc, “Thật mất thể diện a…”
= = Này cũng có thể cười được sao… Ai.
Bất quá, Lí Tu là ai a, mặt không dày thì sao có thể ngồi trên ngôi vương thế này được, không cần nói ba câu, nàng liền nở nụ cười.
“Giang Duy a, ngươi sẽ không phải còn đang chờ mẹ của Giang Hoài đấy chứ?”
Tuy là nói nhưng lời đồn đại ấy đa phần là do nàng truyền ra, bất quá, sự tình thật ra như nào, chính nàng cũng không biết…
= = Mẹ của Giang Hoài? Vị ấy a…
Giang Duy thực sự rất muốn tát cho Lí Tu một cái… bay về tới quê Dương Đằng là được rồi… = =
Nguyên bản định im lặng ngồi xem náo nhiệt, Lí Hiên đột nhiên đang chống căm tay trái, chuyển qua tay phải (đại khái kiểu đổi hướng nhìn ấy), đôi mắt sáng lạn nhìn Giang Duy.
Chỉ đổi tay chống thôi… Nhưng Giang Duy lại cảm thấy được áp lực tăng lên gấp bộ…
Lí Hiên vẫn luôn để bụng câu nói của Lí Hiên “Có việc gạt hắn”, lúc này còn nhắc tới mẹ Giang Hoài…
Kháo, tháng này quả thực là tháng đen đủi của y sao…
“Không thể nào, ngươi đừng nói lung tung.”
Chuyện đã lâu như vậy rồi, ai còn nhớ được chứ… = =
“Vậy ngươi vì sao không chịu kết hôn?”
Chẳng nhẽ y lại nói với nàng, ta là đồng tính, không kết hôn được sao? Không biết lúc đó nghe chuyện xong Lí Tu sẽ cười nhạo y hay là tháo dép ném chết y nữa… Giày cao gót của nàng a, y chịu không nổi đâu…
“Không có lý do gì.” Y không muốn hại một nữ nhân vô tội nào đâu.
Có nhiều người đồng tính bị ép phải kết hôn, ân, đúng vậy, có thể kết hôn, đồng sàng sinh hài tử, trọn đời bên nhau cũng có, nhưng con đường chệch hướng dẫn tới ly hôn cũng có, miễn cưỡng không đổi được tình yêu, miễn cường chung sống chính là càng thêm đau khổ thôi.
Trước kia y không có ý định kết hôn, sau này cũng không.
===== Tiểu kịch =====
Lí Tu: lão đầu, lúc tập dưỡng sinh ở công viên, có những người nào tới hỏi? Cha viết kê khai cả lại cho ta.
Lí Sở: (= =) Gọi “lão” không ngừng, ngươi là nói ai chứ? Ta đã dạy phải tốn kính bề trên không phải sao?
Lí Tu: (bàn tay to vung lên) Này không quan trong, đưa con.
Lí Sở: Ngươi muốn làm gì chứ? (Xem vẻ mặt này tuyệt sẽ không làm chuyện gì tốt đẹp đi)
Lí Tu: (Cười ta, dung móng tay gảy gảy) Không chuyện gì, bát nháo tí thôi ╮(╯_╰)╭
(Dám trên chọc lão đầu nhà ta? Bọn ta còn chưa đồng ý, bọn họ vội cái gì chứ.)
Đông trấn bát nháo toàn quyền nắm trong tay Lí Tu, muốn bào thù riêng còn không phải rất đơn giản sao. ╮(╯_╰)╭
Lí Sở: (Đã đoán được nàng định làm gì) Đừng tính toán như vậy, ngươi trước không phải cùng con trai nhà Lưu thúc là bạn học sao…
Lí Tu: … (Còn nói tính toán gì… – – Nàng là con gái lão a, hai người họ không nói đã biết rồi)
Xuyên mỗ: … (buông tay, thật đúng là cha con, không thể nghi ngờ, DNA cũng không chính xác được như vậy…)