Mắt thấy tháng này rốt cục cũng chỉ còn lại vài ngày, Giang Duy cả ngày chỉ cần không phải ra đường, sẽ nhất định ngồi riệt ở nhà, đúng giờ thì đi làm, còn đâu, ngay cả mua sắm cũng là đặt hàng trên mạng…
Cái này, ham mê tử vi, có tính là mê tín không ta?
Vì thế, Lí Hiên cũng từng có ý định nói ra ý kiến của mình với Giang Duy, bởi vì hắn có cớ tin rằng, Giang Duy bày đặt tử vi này nọ, là lấy cờ lười biếng không ra khỏi nhà thôi.
Đương nhiên, Giang Duy sẽ không đồng ý.
“Ta mà lại là loại người như thế sao?!” Giận, nhân cách của y không đáng tin đến vậy sao?!
“…” Trầm mặc, chuyện này không phải là rõ như ban ngày rồi sao?
“…” Làm gì tới mức rõ như ban ngày chứ?! Ai nói thế?!
“…” Tất cả những người biết ngươi đều thấy vậy.
“…” Thì cứ cho là thế đi, ta ngày mai tới bắt bọn họ đi kiểm tra mắt, xem thế nào!!
“…”
“Cha, chú, các người đang làm gì vậy?” Trừng mắt lớn nhỏ, là đang chơi trò chơi sao? Hay là… Liếc mắt đưa tình?
Giang Hoài trong bụng đem tất cả nhưng thành ngữ đã học dùng qua một lại, vốn muốn tìm một cái thích hợp để mô tả bộ dạng của cha cậu cùng Lí Hiên, nhưng lại phát hiện ra, hình như chẳng cái nào phù hợp cả.
Liếc mắt đưa tình?
Đưa tình ẩn tình?
Chính là sắc mặt cha cậu có vẻ không tốt lắm a…
Gì? Ngươi hỏi vì sao Giang Hoài lại dùng mấy câu như “Liếc mắt đưa tình”, “Đưa tình ẩn tình” sao?
Học trò a… Ngươi chẳng nhẽ không biết phim truyền hình nay đã phổ cập tới toàn bộ đất nước rồi sao? Ngươi chẳng nhẽ cũng không biết, đại đa số người xem phim khung giờ vàng (8h tối) là học sinh sao?
Tất nhiên, số người xem này, may ra có vài người chủ động, phần lớn là do cha mẹ đoạt điều khiến ngồi xem, nên bọn họ bị ép nghe theo thôi. ╮(╯_╰)╭
“A? Ngạch, không có gì…” Bị xen ngang, Giang Duy dời đi lực chú ý, sờ sờ đầu con trai, “Bài tập làm xong chưa?” Đáng thương a, mới học tiểu học thôi mà, mỗi này đều phải tốn tới hai giờ đồng hồ để làm bài tập, thế này nếu đến lúc lên cao trung, chẳng phải cả ngày ngồi làm, không có thời gian ngủ sao?
“Làm xong rồi a.” Nhu thuận gật đầu.
Đôi khi Giang Hoài hiểu chuyện như vậy, thực sự khiến Giang Duy cả thấy hổ thẹn rất nhiều.
Mồ côi mẹ đã đành, chính mình còn lúc nào cũng vì công việc bận rộn mà không quan tâm được đến nó…
Ngạch, được rồi, y đến chính mình còn chăm không được, nói gì một đứa nhỏ.
Dưỡng một đứa nhỏ a, từ lúc mới sinh ra, đến khi đi học, tốt nghiệp, đi làm, kết hôn, lại sinh hài tử…
Trước đừng nói xa vậy đi, Giang Hoài hiện tại mới học tiểu học, về sau còn cần y nhiều…
Ngày đó y cùng Lâm Cần giảng hòa, bất quá, Lí Tu cuối cùng ném lại một câu với y, nàng hỏi y, cho dù y không cần một lão bà, nhưng Giang Hoài có phải hay không muốn có một người mẹ.
Mẹ ư.
Giang Duy quay đầu nhìn thoáng qua Lí Hiên, bất đắc dĩ cười cười.
Nếu như Giang Hoài thực sự muốn có mẹ trong một ngày, thì bảo Lí Hiên đội tóc giả lên, mặc váy vào ngụy trang một chút cũng không sao đi…
“Cha,” Vẫn là thanh âm ngọt ngào đó, “Cuối tuần chúng ta đi du ngoạn đi?” Cậu ngước lên với ánh mắt tràn ngập chờ mong, chớp chớp mắt a.
Du ngoạn? Thật là một từ ngữ xa lạ a… “Cuối tuần cha cũng không biết có được nghỉ phép không nữa…” Gần đây trong viện có thêm mấy đôi uyên ương nữa, vừa đến cuối tuần đều xin nghỉ cả…
Nếu như do dự quá ba giây, bọn họ liền lấy than vãn, nói cái gì yêu sâu đậm quá rồi, nếu như bọn họ không được đi/ lấy không lấy được vợ, chính là lỗi của y, còn muốn y bồi thường phí tổn thất thời gian yêu đương…
Y phi! Khi dễ y chưa từng yêu sao!
Bất quá Lí Hiên nói, y cùng hắn trước lúc ở chung cũng có một khoảng thời gian, miễn cưỡng coi như là yêu đương đi… Muốn y đừng nản chí, tiu nghỉu vậy… = =
Người này là muốn đả thông tư tưởng y chắc…
“Cha!”
Giang Hoài bất mãn gọi, rõ ràng là đang cùng cậu nói chuyện, như nào lại rơi vào cõi thần tiên rồi a…
Thật không coi ai ra gì!
(Xuyên mỗ: Tiểu Hoài a… Ngươi gần đây thật chuyên tâm học thành ngữ a… Ta tin ngươi rất cố gắng đó… = =)
“Lí Hiên thúc thúc… TT” Đổi mục tiêu, biết thế ngay từ đầu không thèm để ý đến cha nữa…
Đứa nhỏ đáng thương… Lí Hiên trấn an, ôm lấy cậu đặt lên chân, “Quen dần là được rồi.”
Hắn trải qua gần ba năm sống cùng y đã gặp quen, thấy biết không sợ, đột nhiên lại nói sang chuyện khác, tự dưng lại lạc vào cõi tiên, này cũng là chuyện bình thường thôi mà.
“Có được không ạ?” Chu miệng, cậu khẽ nhíu mày nhẹ kéo kéo ông tay áo Lí Hiên…
Nhìn bộ dạng Giang Hoài khả ái như này, ai cũng không từ chối được, “Hảo hảo, cuối tuần.”
Không biết hồi nhỏ Giang Duy có dễ thương như này không nữa… Không biết, mẹ Giang Hoài…
Phát hiện ra chính mình lại suy nghĩ về mẹ của Giang Hoài, Lí Hiên nhanh chóng bình tĩnh.
Hắn ở trong lòng cười khổ, tuy là ngoài miệng không hỏi tới, bất quá trong bụng vẫn là có điểm khó chịu.
Dù sao, nữ nhân kia, là mẹ Giang Hoài, cũng đã từng là thê tử của Giang Duy.
Cái này, ham mê tử vi, có tính là mê tín không ta?
Vì thế, Lí Hiên cũng từng có ý định nói ra ý kiến của mình với Giang Duy, bởi vì hắn có cớ tin rằng, Giang Duy bày đặt tử vi này nọ, là lấy cờ lười biếng không ra khỏi nhà thôi.
Đương nhiên, Giang Duy sẽ không đồng ý.
“Ta mà lại là loại người như thế sao?!” Giận, nhân cách của y không đáng tin đến vậy sao?!
“…” Trầm mặc, chuyện này không phải là rõ như ban ngày rồi sao?
“…” Làm gì tới mức rõ như ban ngày chứ?! Ai nói thế?!
“…” Tất cả những người biết ngươi đều thấy vậy.
“…” Thì cứ cho là thế đi, ta ngày mai tới bắt bọn họ đi kiểm tra mắt, xem thế nào!!
“…”
“Cha, chú, các người đang làm gì vậy?” Trừng mắt lớn nhỏ, là đang chơi trò chơi sao? Hay là… Liếc mắt đưa tình?
Giang Hoài trong bụng đem tất cả nhưng thành ngữ đã học dùng qua một lại, vốn muốn tìm một cái thích hợp để mô tả bộ dạng của cha cậu cùng Lí Hiên, nhưng lại phát hiện ra, hình như chẳng cái nào phù hợp cả.
Liếc mắt đưa tình?
Đưa tình ẩn tình?
Chính là sắc mặt cha cậu có vẻ không tốt lắm a…
Gì? Ngươi hỏi vì sao Giang Hoài lại dùng mấy câu như “Liếc mắt đưa tình”, “Đưa tình ẩn tình” sao?
Học trò a… Ngươi chẳng nhẽ không biết phim truyền hình nay đã phổ cập tới toàn bộ đất nước rồi sao? Ngươi chẳng nhẽ cũng không biết, đại đa số người xem phim khung giờ vàng (8h tối) là học sinh sao?
Tất nhiên, số người xem này, may ra có vài người chủ động, phần lớn là do cha mẹ đoạt điều khiến ngồi xem, nên bọn họ bị ép nghe theo thôi. ╮(╯_╰)╭
“A? Ngạch, không có gì…” Bị xen ngang, Giang Duy dời đi lực chú ý, sờ sờ đầu con trai, “Bài tập làm xong chưa?” Đáng thương a, mới học tiểu học thôi mà, mỗi này đều phải tốn tới hai giờ đồng hồ để làm bài tập, thế này nếu đến lúc lên cao trung, chẳng phải cả ngày ngồi làm, không có thời gian ngủ sao?
“Làm xong rồi a.” Nhu thuận gật đầu.
Đôi khi Giang Hoài hiểu chuyện như vậy, thực sự khiến Giang Duy cả thấy hổ thẹn rất nhiều.
Mồ côi mẹ đã đành, chính mình còn lúc nào cũng vì công việc bận rộn mà không quan tâm được đến nó…
Ngạch, được rồi, y đến chính mình còn chăm không được, nói gì một đứa nhỏ.
Dưỡng một đứa nhỏ a, từ lúc mới sinh ra, đến khi đi học, tốt nghiệp, đi làm, kết hôn, lại sinh hài tử…
Trước đừng nói xa vậy đi, Giang Hoài hiện tại mới học tiểu học, về sau còn cần y nhiều…
Ngày đó y cùng Lâm Cần giảng hòa, bất quá, Lí Tu cuối cùng ném lại một câu với y, nàng hỏi y, cho dù y không cần một lão bà, nhưng Giang Hoài có phải hay không muốn có một người mẹ.
Mẹ ư.
Giang Duy quay đầu nhìn thoáng qua Lí Hiên, bất đắc dĩ cười cười.
Nếu như Giang Hoài thực sự muốn có mẹ trong một ngày, thì bảo Lí Hiên đội tóc giả lên, mặc váy vào ngụy trang một chút cũng không sao đi…
“Cha,” Vẫn là thanh âm ngọt ngào đó, “Cuối tuần chúng ta đi du ngoạn đi?” Cậu ngước lên với ánh mắt tràn ngập chờ mong, chớp chớp mắt a.
Du ngoạn? Thật là một từ ngữ xa lạ a… “Cuối tuần cha cũng không biết có được nghỉ phép không nữa…” Gần đây trong viện có thêm mấy đôi uyên ương nữa, vừa đến cuối tuần đều xin nghỉ cả…
Nếu như do dự quá ba giây, bọn họ liền lấy than vãn, nói cái gì yêu sâu đậm quá rồi, nếu như bọn họ không được đi/ lấy không lấy được vợ, chính là lỗi của y, còn muốn y bồi thường phí tổn thất thời gian yêu đương…
Y phi! Khi dễ y chưa từng yêu sao!
Bất quá Lí Hiên nói, y cùng hắn trước lúc ở chung cũng có một khoảng thời gian, miễn cưỡng coi như là yêu đương đi… Muốn y đừng nản chí, tiu nghỉu vậy… = =
Người này là muốn đả thông tư tưởng y chắc…
“Cha!”
Giang Hoài bất mãn gọi, rõ ràng là đang cùng cậu nói chuyện, như nào lại rơi vào cõi thần tiên rồi a…
Thật không coi ai ra gì!
(Xuyên mỗ: Tiểu Hoài a… Ngươi gần đây thật chuyên tâm học thành ngữ a… Ta tin ngươi rất cố gắng đó… = =)
“Lí Hiên thúc thúc… TT” Đổi mục tiêu, biết thế ngay từ đầu không thèm để ý đến cha nữa…
Đứa nhỏ đáng thương… Lí Hiên trấn an, ôm lấy cậu đặt lên chân, “Quen dần là được rồi.”
Hắn trải qua gần ba năm sống cùng y đã gặp quen, thấy biết không sợ, đột nhiên lại nói sang chuyện khác, tự dưng lại lạc vào cõi tiên, này cũng là chuyện bình thường thôi mà.
“Có được không ạ?” Chu miệng, cậu khẽ nhíu mày nhẹ kéo kéo ông tay áo Lí Hiên…
Nhìn bộ dạng Giang Hoài khả ái như này, ai cũng không từ chối được, “Hảo hảo, cuối tuần.”
Không biết hồi nhỏ Giang Duy có dễ thương như này không nữa… Không biết, mẹ Giang Hoài…
Phát hiện ra chính mình lại suy nghĩ về mẹ của Giang Hoài, Lí Hiên nhanh chóng bình tĩnh.
Hắn ở trong lòng cười khổ, tuy là ngoài miệng không hỏi tới, bất quá trong bụng vẫn là có điểm khó chịu.
Dù sao, nữ nhân kia, là mẹ Giang Hoài, cũng đã từng là thê tử của Giang Duy.