Sấm sét ngang trời.
Nữ nhân trước mắt này là vợ của Giang Duy, mẹ của Giang Hoài?!
Lí Tu trừng lớn hai mắt nhìn nữ nhân kia, giống như cô ấy là ma quỷ, “Ngươi chính là tiện nhân không biết xấu hổ đó?!”
Không chút nề hà cùng là nữ nhân, Lí Tu dùng từ đặc biệt khó nghe.
Đây là cá tính của nàng, từ trước đên nay đều ăn nói thằng thừng, huống chi, nàng chỉ mắng thôi đã xem như là nương tay lắm rồi, muốn tới ôm đứa nhỏ Giang Duy chăm sóc về sao, nàng liền đối với cái nữ nhân này, toàn bộ đều trở nên khó nghe…
Có thể thời điểm đó có uẩn khúc gì, nhưng là bằng hữu của Giang Duy, là huynh đệ của y, nàng thương y nhiều lắm.
“Tiện nhân?” Trương Thiếu Nhiên thiêu mi, không chút tức giận, ngược lại còn cười lớn, “Ta là lần đầu nghe người ta nói ta thế đấy,” Nắng nàng đi, đanh đá, ngu ngốc, vân vân, chính là chưa từng có người mắng tiện nhân, bộ dạng còn rất thô lỗ nha.
Giang Duy đứng ở giữa hai người, không biết nên hòa giải thế nào.
Lí Tu đứng bên kia y, hoàn toàn vì lo lắng cho Giang Duy mà nói như thế với Thiến Nhiên, huống chi năm nay, chỉ động tới chuyện mẹ của Giang Hoài, bọn họ chưa lần nào vui vẻ cả.
Chính là, nghĩ về phía Trương Thiến Nhiên, nàng có sai gì đâu.
Giang Duy quay đầu nhìn thoáng qua Lí Hiên, chỉ thấy người kia mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm y, đôi mắt sâu không chút gợn song.
Y cứng ngắc quay đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Giang Hoài, “Chúng ta ra ngoài nói đi.”
Giang Hoài còn nhỏ, có một số chuyện không thích hợp để nó tham dự vào.
++++++++ Ta là vạch phân cách đáng yêu đây +++++++++
Đoàn người tới quán cơm thường ăn, thuê một phòng.
Trương Thiến Nhiên cũng không có đi theo, chiếu theo mục đích của nàng, chuyện này không liên quan.
Như nào lại nói không liên quan tới nàng?!
Nếu không phải nàng đột nhiên vách một cái va ly lớn tới cửa nhà Giang Duy, thì bọn họ hẳn là đang vui vẻ đi đạp thanh rồi!
Càng không phải đứng chờ Giang Duy đang tái xanh mặt kia trả lời câu hỏi!
Không kiên nhẫn ngồi xuống, Lí Tu liền hướng Giang Duy hỏi, “Ngươi là định để nữ nhân kia ở lại nhà ngươi sao?!”
“Ân…” Thiến Nhiên ở Đông trấn không có thân thích, bạn bè gì, đương nhiên là ở tại nhà y rồi, bằng không thì biết làm sao, “Để nàng cùng Giang Hoài ngủ chung là được rồi.” Y mới nãy cũng nhìn ra, Thiến Nhiên thấy Giang Hoài, liền vui vẻ.
Bảy năm, mẫu tử ly biệt.
Lí Tu cảm thấy chính mình thật muốn phát cuồng rồi đi, vì sao thanh âm Giang Duy nghe lại giống như chuyện này với y không liên qua ấy? “Sao không đuổi nàng đi?!”
“… Như nào lại đuổi đi được, nàng dù sao cũng là mẹ của Giang Hoài.” Giang Duy thản nhiên đáp.
Dọc một đường đi, y vẫn cúi gằm đầu, tựa như đứa nhỏ mắc lỗi vậy.
Mà quả thật, y đã sai rồi.
Phạm phải một lỗi nghiêm trọng, sai lầm chết người.
Lí Hiên từ lúc Trương Thiến Nhiên vào nhà tới giờ vẫn chưa nói qua một câu, chỉ lẳng lặng đi theo bọn họ.
Lí Hiên như vậy, càng khiến Giang Duy cảm thấy sợ.
“Nàng là mẹ của Giang Hoài!” Khó trách cảm thấy khuôn mặt kia có điểm quen thuộc, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng dễ nhận ra hai người họ có quan hệ rồi.
Cuối cùng cũng tìm ra nữ nhân này!
Lí Tu nắm tay thành quyền, đốt tay kêu răng rắc, hối hận chưa đấm cho nữ nhân kia vài cú!
“Dù nàng có là mẹ đẻ của Giang Hoài thì sao! Sinh con không được bao lâu liền đem đứa nhỏ ném cho người, chính mình lại đi tiêu dao ở chốn nào khoái hoạt, nàng không có tư cách!” Về mặt đạo đức, nữ nhân so với ai cũng cảm tính hơn. “Khiến nàng cút càng xa càng tốt! Giang Hoài là của ngươi, ta, của lão đầu, lão thái thái nhà ta dọn phân, dọn nước tiểu, nuối lớn, nàng tự nhiên trở lại muốn gì chứ? Muốn tranh phần sao? Ngươi nói cho nàng hay, mở cửa cũng không được! Đừng nói cửa nhà, ta ngay cả cửa sổ, lỗ chuột cũng không để nàng sờ đến!!”
Nàng cho nuôi một đứa nhỏ dễ lắm sao, lúc bọn họ bị đứa nhỏ khóc rống làm cho luống cuống, nàng trốn nơi nào chứ?!
Lúc nó đổ bệnh phải vào viện cách ly, điều trị đặc biệt, nàng ở chốn nào?!
Lúc Giang Hoài đau bụng khóc nháo, nàng ở đâu?!
Lí Tu đối với nữ nhân này một chút thiện cảm cũng không có nổi!
Nàng coi Giang Hoài là cái gì, xem Giang Duy là gì chứ, không cần liền tiện tay vứt bỏ, khi muốn lại quay về nhận thân thích?! Cút!
Không thể trách Lí Tu sao lại kích động vậy a, thật sự nhớ tới lúc trước vất vả, hơn nữa còn có thái độ hiện tại của Giang Duy…
Nàng lớn tiếng quát, như muốn mượn nó để khiến Giang Duy thay đổi thái độ.
“Lí Tu…” Dương Đằng đứng ở một bên không biết làm thế nào để nàng bình tĩnh lại, nàng không biết thanh âm của nàng lúc này run rẩy như nào đâu.
Giang Duy, Lí Tu, Lâm Cần, ba người này, tình cảm trước nay vẫn luôn sâu đậm, là sự hòa trộn của tình bạn, tình thân.
Không để ý tới Dương Đằng, Lí Tu tiếp tục chờ Giang Duy, nàng sẽ không để y vì lúc mềm yếu mà bị người khi dễ!
“Ngươi không phải cùng nàng ly hôn rồi sao, đuổi nàng ra khỏi cửa người ta cũng không dám bàn tán gì!” Ai muốn nói gì sau lừng, nàng sẽ bắt bọn họ tới cảnh cục, đeo còng vài này!
“Ân…” Giang Duy trầm mặc… Có chuyện này y chưa nói… “Ta cùng nàng…”
“Ngươi cùng nàng làm sao?” Sẽ không phải vẫn chưa dứt tình đấy chứ?!
“… Chưa ly dị…” Giang Duy cắn môi dưới, cố gắng không để ý tới ánh mắt giết người của đối phương. “Trên pháp luật, ta cùng nàng, vẫn là vợ chồng…”
Lúc trước nàng tiêu sái dời đi, cũng không để lại giấy tờ ly hôn, mấy năm nay, y cũng đã quên…
Thời gian trôi mau, y cũng đã quên y còn chưa có ly dị…
Mà trong rương nhỏ kia, không chỉ có giấy chứng minh bất động sản, giấy khai sinh của Giang Hoài, còn có, giấy đăng ký kết hôn của y cùng Trương Thiến Nhiên, không có đơn ly dị.
“Cái gì?!” Kháo, cái này còn so với chưa dứt tình còn nghiêm trọng hơn!
Chưa ly hôn, chưa ly hôn! Thế nhưng vẫn chưa ly dị! Vạn nhất nữ nhân kia sống chết bám lấy y thì biết làm thế nào bây giờ? LI Tu trong lòng suy nghĩ lẫn lộn, lớn tiếng mắng Giang Duy, cũng không nghĩ tới trước mặt nàng vẫn đang có mặt những người khác.
Lí Hiên đen mặt nhìn Giang Duy, vẻ mặt hắn cũng không dữ tợn, chỉ là ai cũng có thể cảm thấy trên người hắn tỏa ra khí tức nguy hiểm.
“Ngươi lặp lại lần nữa.”
“…” Giang Duy da đầu run run, nhưng chuyện đã tới nước này, đã không thể từ chuyện nhỏ hóa không được nữa, “Ta cùng Trương Thiến Nhiên, chưa có ly hôn.”
Giang Duy biết rõ những lời nói nói ra chính là tổn thương những gì y cùng Lí Hiên đã cố gắng xây đắp, nhưng… Lúc này đây, y còn có thể nói thế nào?
Cứ tiếp tục che giấu sao?
Sợ là che giấu tới cuối cùng, lại thành lừa gạt đi.
Tốt lắm, Lí Hiên cười lạnh, “Giang Duy, ngươi cho ta là ngốc tử có thể đùa giỡn sao?”
Chưa ly hôn, cho nên, nữ nhân kia tới nhà là danh chính ngôn thuận, mà hắn, mạc danh kỳ diệu lại trở thành tình nhân bên ngoài, là người thứ ba sao?!
Hắn nguyên bản còn tưởng rằng, Giang Duy không được tự nhiên chỉ bởi đấy là mẹ của Giang hoài, là y chưa nói qua với hắn về vợ cũ, cùng Lí Tu nói chuyện để cho nàng ở tạm, cũng chỉ là vì nhân nghĩa, hắn nghĩ, nếu như không có lý do gì, cho dù là khúc mắc nhỏ, y cũng có thể bỏ qua.
Giang Duy như vậy mới là người hắn biết, mới là nam nhân hắn yêu.
Nhưng thì ra, chính mình chỉ đóng vai tình nhân khi vợ người ta ở bên ngoài thôi…
Một khi người kia trở lại, hắn chẳng là gì hết.
Lí Hiên không rõ chính mình còn có thể nói gì, chỉ xoay người, mở cửa bước ra ngoài tiệm.
“Lí Hiên…” Giang Duy vốn là muốn đuổi theo, tuy y biết chính mình cái gì cũng nói không được, nhưng y biết rõ, y không thể để Lí Hiên chỉ như vậy mà bỏ đi.
Nhưng Lí Tu lại kéo y lại, “Chờ một chút, đừng đi, ta còn chưa nói xong.”
Lí Tu sắc mặt cũng không ổn, nguyên bản nàng cùng Dương Đừng vẫn luôn ôm hoài nghĩ, nghĩ rằng mờ ám giữa hai người chỉ là tình cảm bạn bè mà thôi, nhưng hôm nay xem ra, hình như không phải chỉ đơn thuần là như vậy.
“Giang Duy, ngươi rốt cục vẫn giấu giếm chúng ta chuyện gì?”
Nàng sẽ không dung túng y nữa, chung quy vẫn nghĩ, y làm việc luôn có lý do của mình, có một số việc vẫn là không dựa trên nguyên tắc, nhưng nàng không nghĩ, sự việc này phát sinh từ khi nàng, vì sao!
Nữ nhân trước mắt này là vợ của Giang Duy, mẹ của Giang Hoài?!
Lí Tu trừng lớn hai mắt nhìn nữ nhân kia, giống như cô ấy là ma quỷ, “Ngươi chính là tiện nhân không biết xấu hổ đó?!”
Không chút nề hà cùng là nữ nhân, Lí Tu dùng từ đặc biệt khó nghe.
Đây là cá tính của nàng, từ trước đên nay đều ăn nói thằng thừng, huống chi, nàng chỉ mắng thôi đã xem như là nương tay lắm rồi, muốn tới ôm đứa nhỏ Giang Duy chăm sóc về sao, nàng liền đối với cái nữ nhân này, toàn bộ đều trở nên khó nghe…
Có thể thời điểm đó có uẩn khúc gì, nhưng là bằng hữu của Giang Duy, là huynh đệ của y, nàng thương y nhiều lắm.
“Tiện nhân?” Trương Thiếu Nhiên thiêu mi, không chút tức giận, ngược lại còn cười lớn, “Ta là lần đầu nghe người ta nói ta thế đấy,” Nắng nàng đi, đanh đá, ngu ngốc, vân vân, chính là chưa từng có người mắng tiện nhân, bộ dạng còn rất thô lỗ nha.
Giang Duy đứng ở giữa hai người, không biết nên hòa giải thế nào.
Lí Tu đứng bên kia y, hoàn toàn vì lo lắng cho Giang Duy mà nói như thế với Thiến Nhiên, huống chi năm nay, chỉ động tới chuyện mẹ của Giang Hoài, bọn họ chưa lần nào vui vẻ cả.
Chính là, nghĩ về phía Trương Thiến Nhiên, nàng có sai gì đâu.
Giang Duy quay đầu nhìn thoáng qua Lí Hiên, chỉ thấy người kia mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm y, đôi mắt sâu không chút gợn song.
Y cứng ngắc quay đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Giang Hoài, “Chúng ta ra ngoài nói đi.”
Giang Hoài còn nhỏ, có một số chuyện không thích hợp để nó tham dự vào.
++++++++ Ta là vạch phân cách đáng yêu đây +++++++++
Đoàn người tới quán cơm thường ăn, thuê một phòng.
Trương Thiến Nhiên cũng không có đi theo, chiếu theo mục đích của nàng, chuyện này không liên quan.
Như nào lại nói không liên quan tới nàng?!
Nếu không phải nàng đột nhiên vách một cái va ly lớn tới cửa nhà Giang Duy, thì bọn họ hẳn là đang vui vẻ đi đạp thanh rồi!
Càng không phải đứng chờ Giang Duy đang tái xanh mặt kia trả lời câu hỏi!
Không kiên nhẫn ngồi xuống, Lí Tu liền hướng Giang Duy hỏi, “Ngươi là định để nữ nhân kia ở lại nhà ngươi sao?!”
“Ân…” Thiến Nhiên ở Đông trấn không có thân thích, bạn bè gì, đương nhiên là ở tại nhà y rồi, bằng không thì biết làm sao, “Để nàng cùng Giang Hoài ngủ chung là được rồi.” Y mới nãy cũng nhìn ra, Thiến Nhiên thấy Giang Hoài, liền vui vẻ.
Bảy năm, mẫu tử ly biệt.
Lí Tu cảm thấy chính mình thật muốn phát cuồng rồi đi, vì sao thanh âm Giang Duy nghe lại giống như chuyện này với y không liên qua ấy? “Sao không đuổi nàng đi?!”
“… Như nào lại đuổi đi được, nàng dù sao cũng là mẹ của Giang Hoài.” Giang Duy thản nhiên đáp.
Dọc một đường đi, y vẫn cúi gằm đầu, tựa như đứa nhỏ mắc lỗi vậy.
Mà quả thật, y đã sai rồi.
Phạm phải một lỗi nghiêm trọng, sai lầm chết người.
Lí Hiên từ lúc Trương Thiến Nhiên vào nhà tới giờ vẫn chưa nói qua một câu, chỉ lẳng lặng đi theo bọn họ.
Lí Hiên như vậy, càng khiến Giang Duy cảm thấy sợ.
“Nàng là mẹ của Giang Hoài!” Khó trách cảm thấy khuôn mặt kia có điểm quen thuộc, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng dễ nhận ra hai người họ có quan hệ rồi.
Cuối cùng cũng tìm ra nữ nhân này!
Lí Tu nắm tay thành quyền, đốt tay kêu răng rắc, hối hận chưa đấm cho nữ nhân kia vài cú!
“Dù nàng có là mẹ đẻ của Giang Hoài thì sao! Sinh con không được bao lâu liền đem đứa nhỏ ném cho người, chính mình lại đi tiêu dao ở chốn nào khoái hoạt, nàng không có tư cách!” Về mặt đạo đức, nữ nhân so với ai cũng cảm tính hơn. “Khiến nàng cút càng xa càng tốt! Giang Hoài là của ngươi, ta, của lão đầu, lão thái thái nhà ta dọn phân, dọn nước tiểu, nuối lớn, nàng tự nhiên trở lại muốn gì chứ? Muốn tranh phần sao? Ngươi nói cho nàng hay, mở cửa cũng không được! Đừng nói cửa nhà, ta ngay cả cửa sổ, lỗ chuột cũng không để nàng sờ đến!!”
Nàng cho nuôi một đứa nhỏ dễ lắm sao, lúc bọn họ bị đứa nhỏ khóc rống làm cho luống cuống, nàng trốn nơi nào chứ?!
Lúc nó đổ bệnh phải vào viện cách ly, điều trị đặc biệt, nàng ở chốn nào?!
Lúc Giang Hoài đau bụng khóc nháo, nàng ở đâu?!
Lí Tu đối với nữ nhân này một chút thiện cảm cũng không có nổi!
Nàng coi Giang Hoài là cái gì, xem Giang Duy là gì chứ, không cần liền tiện tay vứt bỏ, khi muốn lại quay về nhận thân thích?! Cút!
Không thể trách Lí Tu sao lại kích động vậy a, thật sự nhớ tới lúc trước vất vả, hơn nữa còn có thái độ hiện tại của Giang Duy…
Nàng lớn tiếng quát, như muốn mượn nó để khiến Giang Duy thay đổi thái độ.
“Lí Tu…” Dương Đằng đứng ở một bên không biết làm thế nào để nàng bình tĩnh lại, nàng không biết thanh âm của nàng lúc này run rẩy như nào đâu.
Giang Duy, Lí Tu, Lâm Cần, ba người này, tình cảm trước nay vẫn luôn sâu đậm, là sự hòa trộn của tình bạn, tình thân.
Không để ý tới Dương Đằng, Lí Tu tiếp tục chờ Giang Duy, nàng sẽ không để y vì lúc mềm yếu mà bị người khi dễ!
“Ngươi không phải cùng nàng ly hôn rồi sao, đuổi nàng ra khỏi cửa người ta cũng không dám bàn tán gì!” Ai muốn nói gì sau lừng, nàng sẽ bắt bọn họ tới cảnh cục, đeo còng vài này!
“Ân…” Giang Duy trầm mặc… Có chuyện này y chưa nói… “Ta cùng nàng…”
“Ngươi cùng nàng làm sao?” Sẽ không phải vẫn chưa dứt tình đấy chứ?!
“… Chưa ly dị…” Giang Duy cắn môi dưới, cố gắng không để ý tới ánh mắt giết người của đối phương. “Trên pháp luật, ta cùng nàng, vẫn là vợ chồng…”
Lúc trước nàng tiêu sái dời đi, cũng không để lại giấy tờ ly hôn, mấy năm nay, y cũng đã quên…
Thời gian trôi mau, y cũng đã quên y còn chưa có ly dị…
Mà trong rương nhỏ kia, không chỉ có giấy chứng minh bất động sản, giấy khai sinh của Giang Hoài, còn có, giấy đăng ký kết hôn của y cùng Trương Thiến Nhiên, không có đơn ly dị.
“Cái gì?!” Kháo, cái này còn so với chưa dứt tình còn nghiêm trọng hơn!
Chưa ly hôn, chưa ly hôn! Thế nhưng vẫn chưa ly dị! Vạn nhất nữ nhân kia sống chết bám lấy y thì biết làm thế nào bây giờ? LI Tu trong lòng suy nghĩ lẫn lộn, lớn tiếng mắng Giang Duy, cũng không nghĩ tới trước mặt nàng vẫn đang có mặt những người khác.
Lí Hiên đen mặt nhìn Giang Duy, vẻ mặt hắn cũng không dữ tợn, chỉ là ai cũng có thể cảm thấy trên người hắn tỏa ra khí tức nguy hiểm.
“Ngươi lặp lại lần nữa.”
“…” Giang Duy da đầu run run, nhưng chuyện đã tới nước này, đã không thể từ chuyện nhỏ hóa không được nữa, “Ta cùng Trương Thiến Nhiên, chưa có ly hôn.”
Giang Duy biết rõ những lời nói nói ra chính là tổn thương những gì y cùng Lí Hiên đã cố gắng xây đắp, nhưng… Lúc này đây, y còn có thể nói thế nào?
Cứ tiếp tục che giấu sao?
Sợ là che giấu tới cuối cùng, lại thành lừa gạt đi.
Tốt lắm, Lí Hiên cười lạnh, “Giang Duy, ngươi cho ta là ngốc tử có thể đùa giỡn sao?”
Chưa ly hôn, cho nên, nữ nhân kia tới nhà là danh chính ngôn thuận, mà hắn, mạc danh kỳ diệu lại trở thành tình nhân bên ngoài, là người thứ ba sao?!
Hắn nguyên bản còn tưởng rằng, Giang Duy không được tự nhiên chỉ bởi đấy là mẹ của Giang hoài, là y chưa nói qua với hắn về vợ cũ, cùng Lí Tu nói chuyện để cho nàng ở tạm, cũng chỉ là vì nhân nghĩa, hắn nghĩ, nếu như không có lý do gì, cho dù là khúc mắc nhỏ, y cũng có thể bỏ qua.
Giang Duy như vậy mới là người hắn biết, mới là nam nhân hắn yêu.
Nhưng thì ra, chính mình chỉ đóng vai tình nhân khi vợ người ta ở bên ngoài thôi…
Một khi người kia trở lại, hắn chẳng là gì hết.
Lí Hiên không rõ chính mình còn có thể nói gì, chỉ xoay người, mở cửa bước ra ngoài tiệm.
“Lí Hiên…” Giang Duy vốn là muốn đuổi theo, tuy y biết chính mình cái gì cũng nói không được, nhưng y biết rõ, y không thể để Lí Hiên chỉ như vậy mà bỏ đi.
Nhưng Lí Tu lại kéo y lại, “Chờ một chút, đừng đi, ta còn chưa nói xong.”
Lí Tu sắc mặt cũng không ổn, nguyên bản nàng cùng Dương Đừng vẫn luôn ôm hoài nghĩ, nghĩ rằng mờ ám giữa hai người chỉ là tình cảm bạn bè mà thôi, nhưng hôm nay xem ra, hình như không phải chỉ đơn thuần là như vậy.
“Giang Duy, ngươi rốt cục vẫn giấu giếm chúng ta chuyện gì?”
Nàng sẽ không dung túng y nữa, chung quy vẫn nghĩ, y làm việc luôn có lý do của mình, có một số việc vẫn là không dựa trên nguyên tắc, nhưng nàng không nghĩ, sự việc này phát sinh từ khi nàng, vì sao!