Cuối tuần, “một nhà ba người” đều ở nhà.
Trương Thiến Nhiên đánh chiêu bài “Ta là thục nữ”, mỗi ngày đều chưa tới mười hai giờ thì chưa rời giường… Hiện tại đã là ba giờ hai mươi phút chiều, nàng mới đang đánh răng… = =
Là do xuất ngoại quá lâu khiến nàng trở nên lười biếng, hay do về nước nên nàng mới tự tại vậy? Hay là… bản tính của nàng trước nay vẫn thế mà y không biết?
Giang Hoài mấy ngày nay cũng không náo loạn, ngoan ngoãn làm việc của riêng nó, chính là cái miệng nhỏ kia vẫn cứ chu ra, vừa đáng yêu vừa đáng ghét.
Đứng đầu cả nhà là Giang Duy, không có thay đổi, mỗi ngày đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, nhìn qua thấy vẫn bình thường nhưng lại có cảm giác đi đó không đúng lắm.
Cái nhà này cũng không có gì thay đổi, cái bàn vẫn bày bừa như cũ, ghế vẫn để nằm, cây xương rồng trồng nhiều năm nay cũng không tự dưng nửa đêm nở hoa…
Chỉ là thiếu đi một người thôi, Trương Thiến Nhiên cũng khỏa lấp là được rồi, nhưng vì sao trong tâm vẫn cảm thấy trống rỗng?
Không quen a, không quen a, Giang Duy lười biếng nằm trên sô pha, hôm nay thời tiết không tồi, nắng vàng rực rỡ, trời xanh mây trắng, đi du ngoạn thì tuyệt.
Nhưng chính y không dậy nổi tâm tình, chỉ cảm thấy muốn nằm ngủ…
“Ai…” Ngáp lần thứ n+1…
Buồn ngủ quá đi, nhưng ngủ không được… TT
Trương Thiến Nhiên sau khi rửa mặt xong xuôi từ nhà tắm đi ra, liếc mắt một cái liền thấy vẻ mặt buồn ngủ của Giang Duy, cứ gật gà gật gù… = = Đảo mắt mười giây mới dám nhìn lại.
“Giang Duy, ngươi làm gì đấy?” Gần đây không thấy y có nhiệm vụ gì lớn a, làm việc và nghỉ ngơi cũng ổn mà, buổi tối mười giờ đã tắt đèn ngủ, y hiện tại là bộ dạng gì a = = Người không biết còn tưởng nàng làm gì y đấy…
“Không…” Lại ngáp một cái, “Chỉ hơi buồn ngủ thôi.” Uể oải đáp lại, thậm chí đến mặt nàng y cũng không buồn nhìn.
= = Nàng xem y không phải chỉ hơi đâu = = Là cực kỳ buồn ngủ ấy, y là vài ngày không ngủ rồi sao… “Buồn ngủ thì ngủ đi a…”
Nàng có thể tự kiếm niềm vui, Đông trấn ngoạn rất vui nha.
Trương Thiến Nhiên mấy ngày nay vui vẻ, đem ảnh chụp rửa ra toàn bộ, sau đó đi dạo phố, tiếp đấy là mua về một đống đồ xa xỉ về…
Tuy là mấy thứ đồ xa xỉ kia Giang Duy hồi trước thèm nhỏ rãi rất lâu, bất quá, làn gió xa xỉ thì không được lâu a!
Đương nhiên, Giang Duy lời lẽ nghiêm chỉnh chỉ rước lấy ánh mắt khác thường của Trương Thiến Nhiên thôi, “Nếu như ta nhớ không lầm, cái từ làn gió xa xỉ kia cũng là ngươi dạy ta nha.” Hồi đại học cũng không biết là ai đầu tháng mua về cả đống đồ vô dụng, sau đến cuối tháng lại đáng thương hề hề nhờ vả người ta cứu tế một thời gian = =
Bất quá Giang Duy hiện tại rất có lý nha, bởi vì sau khi sống cùng Lí Hiên, cái sở thích xa xỉ của y đã bị chặn đứng…
Không phải nói hắn quản chế tiền nong, chỉ là muốn mua gì đó thì…. Ví dụ như, muốn mua một cái đèn bàn giá ba trăm đồng… Tỷ như, nghe đâu có cái bồn cầu có khả năng mát xa mông … Tỷ như, thảm điện…
Đèn bàn? Đèn bàn cái p, buổi tối bọn họ không xem tivi thì cũng ngồi chơi máy tính, ai dùng đèn chứ? Giang Hoài? Ngươi không thấy đèn tuýp so với đèn bàn thực tế hơn sao?
Bồn cầu? Lúc ấy Lí Hiên chỉ hơi nhíu mày một cái, nói một câu, “Ngươi tính một ngày mấy tiếng ngồi trong nhà vệ sinh?” Ngạch… Được rồi…
Kia thảm điện thì lại càng không dùng rồi, bọn họ ở phía Nam, là chính giữa phía Nam a… Mùa đông nhiệt độ sẽ không thấp dưới 0o, thảm điện chỉ khiến tiền điện tăng thôi… = =
╮(╯_╰)╭ Cho nên, Giang Duy từ đó học được bài tiết kiệm.
Những lời này Giang Duy không nói cho Trương Thiến Nhiên, không phải nói chuyện riêng này ra làm gì, mà, người kia cũng không còn ở bên cạnh y nữa rồi, nói thì có tác dụng gì.
Lí Hiên, Lí Hiên…
Trong tâm vô số lần nhắc kỹ cái tên này, từ lần gặp đó, tâm càng thêm đau đớn.
“Ngủ không được a… Mất ngủ mấy ngày rồi… Ta đếm cừu mấy ngày nay rồi…” Nói xong y còn giơ tay đếm đếm, một ngày, hai ngày, ba ngày…
Trương Thiến Nhiên thật hy vọng Giang Duy có thể nhìn thấy trên đầu nàng hiện tại có một đàn quạ đen đang bay qua… Thật là, đếm luôn hả…
“Ngươi nếu muốn tìm hắn, đừng nằm trong nhà bày ra bộ dạng kiệt sức cho ta xem, có được không…” Chịu không được xoa trán, Trương Thiến Nhiên cảm thấy cái gã Lí Hiên này thực sự rất vĩ đại, có thể chịu được Giang Duy điên điên khùng khùng này…
“Không cần…” Ngươi nào đó (Xuyên mỗ: sở dĩ ta dùng từ này là vì không muốn tỏ ra mình biết cái người này… = =) cắn cắn môi dưới, bộ dạng “Ta ủy khuất, ta thương tâm, ta áy náy, ta đáng thương”, “Ta… ta…”
Bất đắc dĩ nhìn trời thất vọng, Trương Thiến Nhiên thầm nghĩ, ngươi ở đó mà “Ta” đến chết đi… Thật muốn biết làm sao Lí Hiên lại đi thích cái loại người thích diễn kịch Quỳnh Dao này nữa…
Nàng mới từ Mĩ trở về không biết y bị điên tới mức này a, muốn diễn trò đi tìm Lí hiên, nàng cùng hắn không quan hệ.
+++++++ Tiểu kịch +++++++
Lí Hiên: Ta cùng hắn không quan hệ.
Xuyên mỗ: = = Ngươi hiện tại như trẻ con ấy…
Lí Hiên: (nhìn lướt qua) Ngươi cố tình?
Xuyên mỗ: (Nhìn trời) Má…
Trương Thiến Nhiên đánh chiêu bài “Ta là thục nữ”, mỗi ngày đều chưa tới mười hai giờ thì chưa rời giường… Hiện tại đã là ba giờ hai mươi phút chiều, nàng mới đang đánh răng… = =
Là do xuất ngoại quá lâu khiến nàng trở nên lười biếng, hay do về nước nên nàng mới tự tại vậy? Hay là… bản tính của nàng trước nay vẫn thế mà y không biết?
Giang Hoài mấy ngày nay cũng không náo loạn, ngoan ngoãn làm việc của riêng nó, chính là cái miệng nhỏ kia vẫn cứ chu ra, vừa đáng yêu vừa đáng ghét.
Đứng đầu cả nhà là Giang Duy, không có thay đổi, mỗi ngày đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, nhìn qua thấy vẫn bình thường nhưng lại có cảm giác đi đó không đúng lắm.
Cái nhà này cũng không có gì thay đổi, cái bàn vẫn bày bừa như cũ, ghế vẫn để nằm, cây xương rồng trồng nhiều năm nay cũng không tự dưng nửa đêm nở hoa…
Chỉ là thiếu đi một người thôi, Trương Thiến Nhiên cũng khỏa lấp là được rồi, nhưng vì sao trong tâm vẫn cảm thấy trống rỗng?
Không quen a, không quen a, Giang Duy lười biếng nằm trên sô pha, hôm nay thời tiết không tồi, nắng vàng rực rỡ, trời xanh mây trắng, đi du ngoạn thì tuyệt.
Nhưng chính y không dậy nổi tâm tình, chỉ cảm thấy muốn nằm ngủ…
“Ai…” Ngáp lần thứ n+1…
Buồn ngủ quá đi, nhưng ngủ không được… TT
Trương Thiến Nhiên sau khi rửa mặt xong xuôi từ nhà tắm đi ra, liếc mắt một cái liền thấy vẻ mặt buồn ngủ của Giang Duy, cứ gật gà gật gù… = = Đảo mắt mười giây mới dám nhìn lại.
“Giang Duy, ngươi làm gì đấy?” Gần đây không thấy y có nhiệm vụ gì lớn a, làm việc và nghỉ ngơi cũng ổn mà, buổi tối mười giờ đã tắt đèn ngủ, y hiện tại là bộ dạng gì a = = Người không biết còn tưởng nàng làm gì y đấy…
“Không…” Lại ngáp một cái, “Chỉ hơi buồn ngủ thôi.” Uể oải đáp lại, thậm chí đến mặt nàng y cũng không buồn nhìn.
= = Nàng xem y không phải chỉ hơi đâu = = Là cực kỳ buồn ngủ ấy, y là vài ngày không ngủ rồi sao… “Buồn ngủ thì ngủ đi a…”
Nàng có thể tự kiếm niềm vui, Đông trấn ngoạn rất vui nha.
Trương Thiến Nhiên mấy ngày nay vui vẻ, đem ảnh chụp rửa ra toàn bộ, sau đó đi dạo phố, tiếp đấy là mua về một đống đồ xa xỉ về…
Tuy là mấy thứ đồ xa xỉ kia Giang Duy hồi trước thèm nhỏ rãi rất lâu, bất quá, làn gió xa xỉ thì không được lâu a!
Đương nhiên, Giang Duy lời lẽ nghiêm chỉnh chỉ rước lấy ánh mắt khác thường của Trương Thiến Nhiên thôi, “Nếu như ta nhớ không lầm, cái từ làn gió xa xỉ kia cũng là ngươi dạy ta nha.” Hồi đại học cũng không biết là ai đầu tháng mua về cả đống đồ vô dụng, sau đến cuối tháng lại đáng thương hề hề nhờ vả người ta cứu tế một thời gian = =
Bất quá Giang Duy hiện tại rất có lý nha, bởi vì sau khi sống cùng Lí Hiên, cái sở thích xa xỉ của y đã bị chặn đứng…
Không phải nói hắn quản chế tiền nong, chỉ là muốn mua gì đó thì…. Ví dụ như, muốn mua một cái đèn bàn giá ba trăm đồng… Tỷ như, nghe đâu có cái bồn cầu có khả năng mát xa mông … Tỷ như, thảm điện…
Đèn bàn? Đèn bàn cái p, buổi tối bọn họ không xem tivi thì cũng ngồi chơi máy tính, ai dùng đèn chứ? Giang Hoài? Ngươi không thấy đèn tuýp so với đèn bàn thực tế hơn sao?
Bồn cầu? Lúc ấy Lí Hiên chỉ hơi nhíu mày một cái, nói một câu, “Ngươi tính một ngày mấy tiếng ngồi trong nhà vệ sinh?” Ngạch… Được rồi…
Kia thảm điện thì lại càng không dùng rồi, bọn họ ở phía Nam, là chính giữa phía Nam a… Mùa đông nhiệt độ sẽ không thấp dưới 0o, thảm điện chỉ khiến tiền điện tăng thôi… = =
╮(╯_╰)╭ Cho nên, Giang Duy từ đó học được bài tiết kiệm.
Những lời này Giang Duy không nói cho Trương Thiến Nhiên, không phải nói chuyện riêng này ra làm gì, mà, người kia cũng không còn ở bên cạnh y nữa rồi, nói thì có tác dụng gì.
Lí Hiên, Lí Hiên…
Trong tâm vô số lần nhắc kỹ cái tên này, từ lần gặp đó, tâm càng thêm đau đớn.
“Ngủ không được a… Mất ngủ mấy ngày rồi… Ta đếm cừu mấy ngày nay rồi…” Nói xong y còn giơ tay đếm đếm, một ngày, hai ngày, ba ngày…
Trương Thiến Nhiên thật hy vọng Giang Duy có thể nhìn thấy trên đầu nàng hiện tại có một đàn quạ đen đang bay qua… Thật là, đếm luôn hả…
“Ngươi nếu muốn tìm hắn, đừng nằm trong nhà bày ra bộ dạng kiệt sức cho ta xem, có được không…” Chịu không được xoa trán, Trương Thiến Nhiên cảm thấy cái gã Lí Hiên này thực sự rất vĩ đại, có thể chịu được Giang Duy điên điên khùng khùng này…
“Không cần…” Ngươi nào đó (Xuyên mỗ: sở dĩ ta dùng từ này là vì không muốn tỏ ra mình biết cái người này… = =) cắn cắn môi dưới, bộ dạng “Ta ủy khuất, ta thương tâm, ta áy náy, ta đáng thương”, “Ta… ta…”
Bất đắc dĩ nhìn trời thất vọng, Trương Thiến Nhiên thầm nghĩ, ngươi ở đó mà “Ta” đến chết đi… Thật muốn biết làm sao Lí Hiên lại đi thích cái loại người thích diễn kịch Quỳnh Dao này nữa…
Nàng mới từ Mĩ trở về không biết y bị điên tới mức này a, muốn diễn trò đi tìm Lí hiên, nàng cùng hắn không quan hệ.
+++++++ Tiểu kịch +++++++
Lí Hiên: Ta cùng hắn không quan hệ.
Xuyên mỗ: = = Ngươi hiện tại như trẻ con ấy…
Lí Hiên: (nhìn lướt qua) Ngươi cố tình?
Xuyên mỗ: (Nhìn trời) Má…