Tuy là ngoài miệng nói với Trương Thiến Nhiên không đi tìm Lí Hiên, bất quá cụ thể là có đi hay không, chỉ Giang Duy là biết rõ nhất.
Tuy là sĩ diện rất quan trọng, nhưng, đôi khi, nhớ thương lại khiến con người ta bị giày vò.
Rõ ràng không phải hướng về khu tuần tra, nhưng luôn giả vờ vô tình đi qua xung quanh khu trọ của Lí Hiên.
Hừ ╭(╯^╰)╮, thì cố tình đấy, có sao, Đông trấn lớn như vậy, y thân là mọt nhân viên cảnh sát, chẳng phải là có quyền được đi lại lung tung sao?
Ngày đầu tiên, tốt lắm, khoảng cách, mười lăm, mười ba, mười mét… Tưởng chừng như chỉ gặp mặt thoáng qua, Giang Duy đột nhiên “A” một tiếng, “A, Lí Hiên, ta lần trước mua tuyết nhĩ, ngươi để chỗ nào rồi?”
Sau đó lại rất chú tâm tới ánh mắt hắn, giống như nếu như hắn không nói ra cất ở đâu, chính là buộc tội hắn trộm mang đi rồi…
Lí Hiên theo bản năng trả lời, “Ô thứ ba trong ngăn thứ hai.”
“Nga, cảm ơn.” Thật tiêu sái, phóng khoáng đi thẳng.
Lưu lại một Lí Hiên ngạc nhiên nhìn lại.
Y muốn làm gì vậy?
Tiếp tới ngày thứ hai, một thời điểm khác, cùng một chỗ, hai người lại vô tình gặp nhau.
Vẫn mở đầu bằng câu “A” –
“A, Lí Hiên, ra giường dự trữ ngươi để đâu a?”
Biết rõ Giang Duy trong bụng không có hảo ý gì, nhưng vẫn không nghĩ ra y có ý định gì, cứ đáp lại trước đã.
“Ở trong tủ quần áo, đặt cùng tấm thảm long cừu ấy.”
“Nga, biết rồi.” Thì ra là để cùng tấm thảm lông cừu a, bảo sao y tìm nửa ngày cũng không thấy.
“…” Nhìn bóng lưng Giang Duy, Lí Hiên thực hận không thể nhặt hòn đá dưới đất ném qua…
Y rốt cục tới đây làm gì chứ?!
Tiếp đến ngày thứ ba, hình như là buổi chiều đi, vẫn là chỗ ấy, vẫn con người ấy, cùng câu “A” quen thuộc.
“A, Lí Hiên, cây xương rồng trên ban công chết rồi, làm sao bây giờ?” Ngữ điệu rất vô tội.
“…” Giật giật… Đến cây xương rồng mà y cũng làm chết được?! Muốn hỏi kỹ xem, y rốt cục tưới cái gì mà làm cây xương rồng kia chết được, cái cây ấy còn chưa kịp nở hoa đã bị y phá hỏng rồi sao…
Nhưng tình trạng hai người thế này, hắn dũng khí không biết từ đâu trào lên, “Ném thùng rác đi!”
Lần này không đợi Giang Duy quay người, hắn đã bỏ đi trước rồi.
“Hừ, ╭(╯^╰)╮” Giang Duy nhìn bóng lưng hắn, trong bụng vô cùng đắc ý, “Muốn đấu cùng ta hả, ngươi còn kém lắm.”
Đến a, đến a, xem ai kém hơn ai ╮(╯▽╰)╭.
Có một rồi sẽ có hai, có hai rồi sẽ có ba, rồi tới bốn, năm, sáu là chuyện thường tình.
Ngày thứ bảy, Giang Duy đem chuyện trong nhà ra để hỏi.
“A, Lí Hiên, Giang Hoài bao giờ thì thi cuối kỳ?”
Lí Hiên đầu đầy hắc tuyên, cái người này, rốt cục là cố tình hay là bị hắn chiều hư rồi? Cái gì cũng quên hết cả, đến kỳ thi của con trai mình cũng quên được!
“Ra giường bẩn thì nhớ đem bỏ máy giạt, nhớ đem cả chăn, gối giặt cả đi, tiện mấy ngày nay thời tiết tốt. Đồ dự phòng đều đặt ở ngăn trên trong tủ cả, nếu không tìm thấy thì qua phòng Giang Hoài xem. Cây xương rồng một tháng tưới một lần là được rồi, hoa ngoài ban công ngươi cũng đừng tưới nước nhiều, mỗi ngày tưới một chút là được, nếu chết thật rồi thì mau vứt đi, đừng để đấy thu hút muỗi. Giang Hoài tháng sau, ngày mười tám thi, ngươi dành chút thời gian ôn tập với nó, còn có, ra giường với chăn của Giang Hoài thì không cần giặt, tháng trước mới thay rồi.”
Không phải hắn muốn lải nhải nhiều vậy đây, thật sự, trong cái nhà kia, còn nhiều điều mà hắn chưa bỏ được.
Thế nhưng, hắn đã quá khinh địch rồi, y cư nhiên được voi đòi tiên, không chỉ gặp hắn trên đường… mà lần này trực tiếp xách hành lý tới cửa luôn!
Ngay lúc hắn nhịn không được dặn dò Giang Duy mấy việc vặt trong nhà, Giang Duy đáng thương hề hề kéo hành lý tới trước căn hộ hắn mới thuê.
“Ta bị Trương Thiến Nhiêu đuổi ra ngoài rồi.. TT” Vẻ mặt thê thảm, tâm trạng bi ai.
“Chuyện vợ chồng các ngươi liên quan gì ta!” Hai chữ “vợ chồng” kia, hắn chính là nghiến răng mà nói.
“Được rồi,” Giang Duy cũng không nói gì thêm, y mắt ngập nước (Thực nghi ngờ y dùng thuốc nhỏ mắt), “Thật ra ngươi không thu lưu, ta sớm đã biết, ta có thể ngủ dưới gầm cầu, TT … Bằng hữu ghét bỏ ta, con trai cũng không cần, ngay cả nam nhân của ta cũng không cho ta vào cửa… TT Ta đáng thương quá a (thỉnh nghe khúc tình ca) TT…” Vừa khóc nhát đòi thắt cổ tự tử… Trực tiếp bày ra khổ nhục kế cực kỳ vô lại…
Còn sợ là chưa biết y đấy?
Lí Hiên đầu đầy hắc tuyến, cái người này, lại lên cơn rồi…
Giang Duy vốn còn muốn giả bộ bỏ đi, lại thấy Lí Hiên chẳng có ý gì muốn giữ y lại, một bụng ủy khuất, hắn tốt xấu gì cũng phải cho y một cơ hội giải thích chứ, cho dù một lúc cũng không giải thích được hết, nhưng hắn không thể nói đi là đi luôn như thế a, gì chứ, chẳng nhẽ là lỗi của y hết sao? Y nói chưa từng lừa hắn, đúng thế mà, chỉ là có chút việc đã được lựa chọn để giấu thôi a, lúc trước nàng nếu như bỏ đi chậm một chút, lẽ lẽn, chắc là, có khi, không thì, y sẽ nhớ ký đơn ly hôn a…
Hắn như này, không phải muốn từ bỏ tình cảm hai người vì một chuyện không đâu sao?
Nghĩ vậy, nước mắt mẹ nước mắt con cứ thể chảy ra…
Lí Hiên trở mình thất vọng thở dài, chính rốt cục tại sao lại thích được cái tên vô lại này chứ? Thật muốn trở về quá khứ sửa sai…
Hắn mở khóa, kéo mạnh Giang Duy vào nhà, “Phanh” một tiếng, cửa bị đóng sầm lại.
Bên trong, một người, gắt gao ôm người kia lại…
Tuy là sĩ diện rất quan trọng, nhưng, đôi khi, nhớ thương lại khiến con người ta bị giày vò.
Rõ ràng không phải hướng về khu tuần tra, nhưng luôn giả vờ vô tình đi qua xung quanh khu trọ của Lí Hiên.
Hừ ╭(╯^╰)╮, thì cố tình đấy, có sao, Đông trấn lớn như vậy, y thân là mọt nhân viên cảnh sát, chẳng phải là có quyền được đi lại lung tung sao?
Ngày đầu tiên, tốt lắm, khoảng cách, mười lăm, mười ba, mười mét… Tưởng chừng như chỉ gặp mặt thoáng qua, Giang Duy đột nhiên “A” một tiếng, “A, Lí Hiên, ta lần trước mua tuyết nhĩ, ngươi để chỗ nào rồi?”
Sau đó lại rất chú tâm tới ánh mắt hắn, giống như nếu như hắn không nói ra cất ở đâu, chính là buộc tội hắn trộm mang đi rồi…
Lí Hiên theo bản năng trả lời, “Ô thứ ba trong ngăn thứ hai.”
“Nga, cảm ơn.” Thật tiêu sái, phóng khoáng đi thẳng.
Lưu lại một Lí Hiên ngạc nhiên nhìn lại.
Y muốn làm gì vậy?
Tiếp tới ngày thứ hai, một thời điểm khác, cùng một chỗ, hai người lại vô tình gặp nhau.
Vẫn mở đầu bằng câu “A” –
“A, Lí Hiên, ra giường dự trữ ngươi để đâu a?”
Biết rõ Giang Duy trong bụng không có hảo ý gì, nhưng vẫn không nghĩ ra y có ý định gì, cứ đáp lại trước đã.
“Ở trong tủ quần áo, đặt cùng tấm thảm long cừu ấy.”
“Nga, biết rồi.” Thì ra là để cùng tấm thảm lông cừu a, bảo sao y tìm nửa ngày cũng không thấy.
“…” Nhìn bóng lưng Giang Duy, Lí Hiên thực hận không thể nhặt hòn đá dưới đất ném qua…
Y rốt cục tới đây làm gì chứ?!
Tiếp đến ngày thứ ba, hình như là buổi chiều đi, vẫn là chỗ ấy, vẫn con người ấy, cùng câu “A” quen thuộc.
“A, Lí Hiên, cây xương rồng trên ban công chết rồi, làm sao bây giờ?” Ngữ điệu rất vô tội.
“…” Giật giật… Đến cây xương rồng mà y cũng làm chết được?! Muốn hỏi kỹ xem, y rốt cục tưới cái gì mà làm cây xương rồng kia chết được, cái cây ấy còn chưa kịp nở hoa đã bị y phá hỏng rồi sao…
Nhưng tình trạng hai người thế này, hắn dũng khí không biết từ đâu trào lên, “Ném thùng rác đi!”
Lần này không đợi Giang Duy quay người, hắn đã bỏ đi trước rồi.
“Hừ, ╭(╯^╰)╮” Giang Duy nhìn bóng lưng hắn, trong bụng vô cùng đắc ý, “Muốn đấu cùng ta hả, ngươi còn kém lắm.”
Đến a, đến a, xem ai kém hơn ai ╮(╯▽╰)╭.
Có một rồi sẽ có hai, có hai rồi sẽ có ba, rồi tới bốn, năm, sáu là chuyện thường tình.
Ngày thứ bảy, Giang Duy đem chuyện trong nhà ra để hỏi.
“A, Lí Hiên, Giang Hoài bao giờ thì thi cuối kỳ?”
Lí Hiên đầu đầy hắc tuyên, cái người này, rốt cục là cố tình hay là bị hắn chiều hư rồi? Cái gì cũng quên hết cả, đến kỳ thi của con trai mình cũng quên được!
“Ra giường bẩn thì nhớ đem bỏ máy giạt, nhớ đem cả chăn, gối giặt cả đi, tiện mấy ngày nay thời tiết tốt. Đồ dự phòng đều đặt ở ngăn trên trong tủ cả, nếu không tìm thấy thì qua phòng Giang Hoài xem. Cây xương rồng một tháng tưới một lần là được rồi, hoa ngoài ban công ngươi cũng đừng tưới nước nhiều, mỗi ngày tưới một chút là được, nếu chết thật rồi thì mau vứt đi, đừng để đấy thu hút muỗi. Giang Hoài tháng sau, ngày mười tám thi, ngươi dành chút thời gian ôn tập với nó, còn có, ra giường với chăn của Giang Hoài thì không cần giặt, tháng trước mới thay rồi.”
Không phải hắn muốn lải nhải nhiều vậy đây, thật sự, trong cái nhà kia, còn nhiều điều mà hắn chưa bỏ được.
Thế nhưng, hắn đã quá khinh địch rồi, y cư nhiên được voi đòi tiên, không chỉ gặp hắn trên đường… mà lần này trực tiếp xách hành lý tới cửa luôn!
Ngay lúc hắn nhịn không được dặn dò Giang Duy mấy việc vặt trong nhà, Giang Duy đáng thương hề hề kéo hành lý tới trước căn hộ hắn mới thuê.
“Ta bị Trương Thiến Nhiêu đuổi ra ngoài rồi.. TT” Vẻ mặt thê thảm, tâm trạng bi ai.
“Chuyện vợ chồng các ngươi liên quan gì ta!” Hai chữ “vợ chồng” kia, hắn chính là nghiến răng mà nói.
“Được rồi,” Giang Duy cũng không nói gì thêm, y mắt ngập nước (Thực nghi ngờ y dùng thuốc nhỏ mắt), “Thật ra ngươi không thu lưu, ta sớm đã biết, ta có thể ngủ dưới gầm cầu, TT … Bằng hữu ghét bỏ ta, con trai cũng không cần, ngay cả nam nhân của ta cũng không cho ta vào cửa… TT Ta đáng thương quá a (thỉnh nghe khúc tình ca) TT…” Vừa khóc nhát đòi thắt cổ tự tử… Trực tiếp bày ra khổ nhục kế cực kỳ vô lại…
Còn sợ là chưa biết y đấy?
Lí Hiên đầu đầy hắc tuyến, cái người này, lại lên cơn rồi…
Giang Duy vốn còn muốn giả bộ bỏ đi, lại thấy Lí Hiên chẳng có ý gì muốn giữ y lại, một bụng ủy khuất, hắn tốt xấu gì cũng phải cho y một cơ hội giải thích chứ, cho dù một lúc cũng không giải thích được hết, nhưng hắn không thể nói đi là đi luôn như thế a, gì chứ, chẳng nhẽ là lỗi của y hết sao? Y nói chưa từng lừa hắn, đúng thế mà, chỉ là có chút việc đã được lựa chọn để giấu thôi a, lúc trước nàng nếu như bỏ đi chậm một chút, lẽ lẽn, chắc là, có khi, không thì, y sẽ nhớ ký đơn ly hôn a…
Hắn như này, không phải muốn từ bỏ tình cảm hai người vì một chuyện không đâu sao?
Nghĩ vậy, nước mắt mẹ nước mắt con cứ thể chảy ra…
Lí Hiên trở mình thất vọng thở dài, chính rốt cục tại sao lại thích được cái tên vô lại này chứ? Thật muốn trở về quá khứ sửa sai…
Hắn mở khóa, kéo mạnh Giang Duy vào nhà, “Phanh” một tiếng, cửa bị đóng sầm lại.
Bên trong, một người, gắt gao ôm người kia lại…