Thời gian quả là một điều kì diệu, có lúc bạn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, tựa như chú ốc sên bò từng đoạn, ước gì nó có thể trôi nhanh hơn một chút, đến khi ngoảnh lại thời điểm ngày hôm qua, lại ngạc nhiên trước tốc độ của nó, cảm thán rằng thời gian trôi sao mà nhanh quá.
Rất nhiều người cảm thấy vậy, Giang Duy cũng thế.
Trước kia y có lẽ không cảm thấy vậy, bởi vì trước đây, cuộc sống của y thực đơn điêu.
Đi làm, tan tầm, cùng Giang Hoài với Lí Tu đấu võ mồm.
Mặc dù có Lí Tu, chung quy vẫn chỉ là bạn bè, y có rất nhiều chuyện không dám nói với nàng, có thể đó là phần nội tâm không thể thẳng thắn bày tỏ, thành ra, đa phần y khi tranh cãi đều đứng ở thế yếu.
Mà Giang Hoài lại càng không nói được, năm nó bảy tuổi, cho dù hiểu chuyện cũng làm sao đoán được tâm tình người lớn a.
Cuộc sống cứ đều đặn, nhàm chán như vậy, một chút cũng không thay đổi.
Thế nhưng chỉ Lí Hiên kia thôi, mọi thứ đã thay đổi nhiều vậy sao?
Như lời Lí Hiên nói, chủ động thay đổi so với thụ động thay đổi khiến người ta cảm thấy khác biệt. Nếu cái thứ hai khến người ta bực tức, cho dù nhất thời chịu đựng, trong lòng trước sau gì cũng vẫn thấy khó chịu. Còn điều thứ nhất lại giúp ngươi có thể mỉm cười thoải mái.
Thì ra, tình cảm cũng kì diệu vậy sao?
Nhớ có lần Giang Hoài viết bài văn “Hạnh phúc của em”.
Thằng nhóc đối với khái niệm về đề tài hoàn toàn bằng không, đành tự nguyện đem sách vở qua hỏi bọn họ.
“Cha, thúc thúc, cái gì là hạnh phúc?”
Lúc ấy, bọn họ hình như còn sửng sốt một lát.
Kì thật, bọn họ đối với “hạnh phúc là gì” cũng không giải nghĩa rõ ràng được.
Xã hội ngày một tiến bộ, ngay cả đề tài viết văn của học sinh tiểu học cũng thật mở rộng đi.
Bọn họ ngày trước đi học, đề bài đều là “Ước mơ của em”, bày tỏ hùng tâm tráng chí, còn bây giờ lại chuộng đề tài sâu sắc sao?
Đối mặt với bộ dạng nài nỉ của Giang Hoài, bọn họ không trực tiếp trả lời cậu, chỉ có thể từng chút dẫn dắt.
“Hạnh phúc chính là khi nhóc muốn làm một việc, lúc nhóc vui vẻ.”
Chắc đây là lí giải đơn gian nhất rồi đi.
“Thế hạnh phúc của bố với thúc thúc là gì?”
Giang Hoài hiếu học hỏi lại.
Chuyện muốn làm khiến mình vui vẻ chính là hạnh phúc sao? Thế thì có rất nhiều a, thì ra đơn giản vậy a…
“Hạnh phúc của ta a?” Giang Duy nghĩ nghĩ, xoa xoa cằm, cười đến đắc ý, “Không cần đi làm vẫn được lĩnh lương đủ, cơm ăn tới miệng không cần đụng đũa, mệt mỏi thù uống RedBull!”
Trên mặt Lí Hiên lộ hắc tuyến, “Ngươi vọng tưởng gì chứ.”
Y a, dạy con mình còn chẳng chịu nghiêm túc gì cả.
Y không để ý nhún vai, “Nói bừa thôi, ngươi thì thế nào.”
“Thế thúc thúc thì sao?”
“Ta a?” Lí Hiên ngồi trên ghế, chân bắt chéo, làm ra vẻ Thinker, “Ăn lẩu ở Long Sâm viên1, hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi.”
…
Giang Duy vô cùng khinh thường nhìn hắn, “Lại định quảng cáo gì hả? Cẩn thận bị người ta mắng.” Nếu như hắn nói y vọng tưởng, thì hắn cũng có kém gì đâu, cái gì mà nước dùng với lẩu chứ… = = Hắn tưởng đang ở nhà hàng gọi món chắc?
“A?” Giang Hoài mơ hồ, lúc cha nói, cậu còn hiểu đôi chút, về sau…có điểm loạn… (Không phải hơi, mà là rất đấy…= =)
Cuối cùng cậu chỉ có thể cắn môi thất vọng trở về phòng sách…
Lúc cậu viết bài, bọn họ cũng chạy qua nhìn –
Hạnh phúc của em
Ba ba (viết văn cũng biết dùng đại từ a… = =) nói hạnh phúc chính là được làm chuyện mình thích.
Hạnh phúc của ba ba với thúc thúc, em không để ý tới.
Nhưng hạnh phúc của em chính là cũng các bạn chơi đùa, ăn món thúc thúc nấu, cùng ba ba xem tivi.
Đúng, cùng ba ba với thúc thúc ở chung là chuyện hạnh phúc nhất!
Trẻ con nhìn nhận sự việc không phức tạp như bọn họ, có khi chỉ liếc mắt đã nhìn ra mấu chốt.
Ba người sống cùng nhau, chính là hạnh phúc của Giang Hoài.
Cẩn thận ngẫm lại, thầm thừa nhận, đấy cũng là hạnh phúc của Giang Duy.
Tuy là tầm thường – thực tầm thường, không có tình tiết phức tạp như trong tiểu thuyết, không có kinh thiên động địa như trong phim ảnh, nhiều lắm là cách vài ngày lại cãi nhau – cũng không quá nhàm chán đi – Lí Hiên sẽ nghe y kể trong sở có chuyện gì (cùng Lí Tu quen biết đã lâu, cũng lây nhiễm tính bát nháo…)
Y sẽ lại lải nhải, oán hận, cao hứng, có lúc hâm lên, lại ca cho hắn nghe một đoạn “Thập bát tương tống”2 (Lí Hiên vì chuyện này rất buồn bực a…?), cuộc sống như vậy, y cảm thấy rất thỏa mãn.
Ý niệm “Cứ mãi như vậy đi” nảy ra trong y, ngày một mạnh mẽ.
Không bao giờ buông tay người này, cố gắng giữ hắn lại, muốn chiếm giữ hắn, ở trên người hắn đánh giấu “Toàn bộ là của Giang Duy”.
Hì hì, thật là, bị Lí Hiên nói trúng rồi, hắn có mị lực như vậy, y muốn không thương, cũng khó a.
Hết pn 1
1: Long Sâm viện: một quán ăn ở Nam thành, với đặc sản là lẩu.
2: Thập bất tương tống: là một đoạn trong “Lương Sơn Bá, Trúc Anh Đài”, ca ngợi tình yêu bất diệt của hai người.
Rất nhiều người cảm thấy vậy, Giang Duy cũng thế.
Trước kia y có lẽ không cảm thấy vậy, bởi vì trước đây, cuộc sống của y thực đơn điêu.
Đi làm, tan tầm, cùng Giang Hoài với Lí Tu đấu võ mồm.
Mặc dù có Lí Tu, chung quy vẫn chỉ là bạn bè, y có rất nhiều chuyện không dám nói với nàng, có thể đó là phần nội tâm không thể thẳng thắn bày tỏ, thành ra, đa phần y khi tranh cãi đều đứng ở thế yếu.
Mà Giang Hoài lại càng không nói được, năm nó bảy tuổi, cho dù hiểu chuyện cũng làm sao đoán được tâm tình người lớn a.
Cuộc sống cứ đều đặn, nhàm chán như vậy, một chút cũng không thay đổi.
Thế nhưng chỉ Lí Hiên kia thôi, mọi thứ đã thay đổi nhiều vậy sao?
Như lời Lí Hiên nói, chủ động thay đổi so với thụ động thay đổi khiến người ta cảm thấy khác biệt. Nếu cái thứ hai khến người ta bực tức, cho dù nhất thời chịu đựng, trong lòng trước sau gì cũng vẫn thấy khó chịu. Còn điều thứ nhất lại giúp ngươi có thể mỉm cười thoải mái.
Thì ra, tình cảm cũng kì diệu vậy sao?
Nhớ có lần Giang Hoài viết bài văn “Hạnh phúc của em”.
Thằng nhóc đối với khái niệm về đề tài hoàn toàn bằng không, đành tự nguyện đem sách vở qua hỏi bọn họ.
“Cha, thúc thúc, cái gì là hạnh phúc?”
Lúc ấy, bọn họ hình như còn sửng sốt một lát.
Kì thật, bọn họ đối với “hạnh phúc là gì” cũng không giải nghĩa rõ ràng được.
Xã hội ngày một tiến bộ, ngay cả đề tài viết văn của học sinh tiểu học cũng thật mở rộng đi.
Bọn họ ngày trước đi học, đề bài đều là “Ước mơ của em”, bày tỏ hùng tâm tráng chí, còn bây giờ lại chuộng đề tài sâu sắc sao?
Đối mặt với bộ dạng nài nỉ của Giang Hoài, bọn họ không trực tiếp trả lời cậu, chỉ có thể từng chút dẫn dắt.
“Hạnh phúc chính là khi nhóc muốn làm một việc, lúc nhóc vui vẻ.”
Chắc đây là lí giải đơn gian nhất rồi đi.
“Thế hạnh phúc của bố với thúc thúc là gì?”
Giang Hoài hiếu học hỏi lại.
Chuyện muốn làm khiến mình vui vẻ chính là hạnh phúc sao? Thế thì có rất nhiều a, thì ra đơn giản vậy a…
“Hạnh phúc của ta a?” Giang Duy nghĩ nghĩ, xoa xoa cằm, cười đến đắc ý, “Không cần đi làm vẫn được lĩnh lương đủ, cơm ăn tới miệng không cần đụng đũa, mệt mỏi thù uống RedBull!”
Trên mặt Lí Hiên lộ hắc tuyến, “Ngươi vọng tưởng gì chứ.”
Y a, dạy con mình còn chẳng chịu nghiêm túc gì cả.
Y không để ý nhún vai, “Nói bừa thôi, ngươi thì thế nào.”
“Thế thúc thúc thì sao?”
“Ta a?” Lí Hiên ngồi trên ghế, chân bắt chéo, làm ra vẻ Thinker, “Ăn lẩu ở Long Sâm viên1, hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi.”
…
Giang Duy vô cùng khinh thường nhìn hắn, “Lại định quảng cáo gì hả? Cẩn thận bị người ta mắng.” Nếu như hắn nói y vọng tưởng, thì hắn cũng có kém gì đâu, cái gì mà nước dùng với lẩu chứ… = = Hắn tưởng đang ở nhà hàng gọi món chắc?
“A?” Giang Hoài mơ hồ, lúc cha nói, cậu còn hiểu đôi chút, về sau…có điểm loạn… (Không phải hơi, mà là rất đấy…= =)
Cuối cùng cậu chỉ có thể cắn môi thất vọng trở về phòng sách…
Lúc cậu viết bài, bọn họ cũng chạy qua nhìn –
Hạnh phúc của em
Ba ba (viết văn cũng biết dùng đại từ a… = =) nói hạnh phúc chính là được làm chuyện mình thích.
Hạnh phúc của ba ba với thúc thúc, em không để ý tới.
Nhưng hạnh phúc của em chính là cũng các bạn chơi đùa, ăn món thúc thúc nấu, cùng ba ba xem tivi.
Đúng, cùng ba ba với thúc thúc ở chung là chuyện hạnh phúc nhất!
Trẻ con nhìn nhận sự việc không phức tạp như bọn họ, có khi chỉ liếc mắt đã nhìn ra mấu chốt.
Ba người sống cùng nhau, chính là hạnh phúc của Giang Hoài.
Cẩn thận ngẫm lại, thầm thừa nhận, đấy cũng là hạnh phúc của Giang Duy.
Tuy là tầm thường – thực tầm thường, không có tình tiết phức tạp như trong tiểu thuyết, không có kinh thiên động địa như trong phim ảnh, nhiều lắm là cách vài ngày lại cãi nhau – cũng không quá nhàm chán đi – Lí Hiên sẽ nghe y kể trong sở có chuyện gì (cùng Lí Tu quen biết đã lâu, cũng lây nhiễm tính bát nháo…)
Y sẽ lại lải nhải, oán hận, cao hứng, có lúc hâm lên, lại ca cho hắn nghe một đoạn “Thập bát tương tống”2 (Lí Hiên vì chuyện này rất buồn bực a…?), cuộc sống như vậy, y cảm thấy rất thỏa mãn.
Ý niệm “Cứ mãi như vậy đi” nảy ra trong y, ngày một mạnh mẽ.
Không bao giờ buông tay người này, cố gắng giữ hắn lại, muốn chiếm giữ hắn, ở trên người hắn đánh giấu “Toàn bộ là của Giang Duy”.
Hì hì, thật là, bị Lí Hiên nói trúng rồi, hắn có mị lực như vậy, y muốn không thương, cũng khó a.
Hết pn 1
1: Long Sâm viện: một quán ăn ở Nam thành, với đặc sản là lẩu.
2: Thập bất tương tống: là một đoạn trong “Lương Sơn Bá, Trúc Anh Đài”, ca ngợi tình yêu bất diệt của hai người.