Edit by Mặc Hàm
Lưu ý: Chữ màu xanh là lời tác giả.
Tôi gặp lại Chu Thù Cẩm đã là chuyện của mấy tháng sau, thời tiết đã ấm lên, tôi xui xẻo mấy tháng, lúc tôi ra ngoài nhìn thấy mặt trời thì hơi hoảng, mấy công ty luật hợp tác với tôi trong khoảng thời gian này đều ẩn ý nói phía trên có người muốn chỉnh tôi, hết cách.
Cách ánh mặt trời chói lọi, tôi bị người ta dẫn đến bên cạnh xe nhìn thấy Chu Thù Cẩm dựa lên xe hút thuốc, tóc hắn đã cắt ngắn một chút, đôi mắt vẫn đeo gọng kim loại kia, đang híp lại không biết suy tư cái gì.
Trạng thái cả người tôi không ổn lắm, lười phản ứng với người khác. Im lặng không lên tiếng bị người của hắn dẫn đến cạnh hắn, hắn thong thả đứng thẳng người nhìn tôi, sau đó cười nhạo một tiếng, tôi liếc nhìn hắn, bộ dáng tôi vô cùng xui xẻo này khiến hắn vô cùng sung sướng, hơi nhếch khóe miệng không nói gì, bóp điếu thuốc mở cửa xe, trực tiếp chui vào.
Tôi từ đầu bên kia còn chưa ngồi vững thì xe đã chạy mất, hai chúng tôi ngồi sau xe gần mười phút, không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này., tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhìn ánh mặt trời bị kính cản quang làm cho chút u ám ngoài cửa sổ cười ra tiếng: “Gì đây, muốn làm tôi à?”
Chu Thù Cẩm bắt đầu lên tiếng, cách một lát đột nhiên lạnh giọng quát: “Đúng vậy.”
Tôi gật đầu: “Được thôi.”
Lại bắt đầu trầm mặc, tôi không biết mình ngồi trên xe bao lâu, mắt thấy chiếc xe này lái đến đập chứa nước mà tôi thường xuyên đến câu cá, ngón tay tôi gõ gõ cửa xe, xe dừng lại Chu Thù Cẩm không nói một câu liền mở cửa xuống xe.
Tôi ngồi trên xe chờ một lát, vệ sĩ của hắn cũng không biết là thứ quái quỷ gì, gõ cửa sổ xe ra hiệu cho tôi đi xuống.
Sau đó tôi được đưa đến bên cạnh hồ chứa, Chu Thù Cẩm đứng bên bờ hồ lười biếng đứng ở nơi đó nhìn xung quanh như mấy ngày không ngủ, sau khi tôi đi tới bên cạnh hắn, hắn chậm rãi duỗi thắt lưng, vệ sĩ đứng bên cạnh hắn đột nhiên lấy ra một cái bịt mắt đen đưa lên trước mắt tôi.
Chu Thù Cẩm nói: “Đeo vào.”
Tôi vui vẻ: “Sao thế, bịt mắt chơi dã chiến, bạo thế cơ à? “
Chu Thù Cẩm nghiêng đầu nhìn tô, ánh mắt hắn nhìn thiếu chút nữa đã khơi dậy rất nhiều cảm xúc tiêu cực trong lòng tôi, nhưng bị hai người đàn ông phía sau hắn miễn cưỡng dằn lòng, tôi lấy thứ hắn đưa trước mắt quơ quơ trên tay, đè ép sự nóng nảy sắp bùng nổ của mình: “Thế nào?”
Chu Thù Cẩm chuyển tầm mắt đến hồ nước phía trước, một lúc lâu sau vô cảm phun ra một câu: “Anh bịt mắt lại đi về phía trước mười bước, không rơi xuống nước thì coi như hai ta thanh toán xong, về sau coi như không quen biết.”
Tôi ồ một tiếng, lắc lắc cổ tay vẫy trước mặt hắn: “Có trói tay không? Bịt mắt à, nhưng tôi không biết bơi, mà giờ trời nắng to đấy.”
Đôi mắt đen láy của Chu Thù Cẩm nhìn chằm chằm tôi một lát, không đáp lại.
Tôi cười hai tiếng: “Có muốn buộc thêm tảng đá trên người hay không?” Tôi nhìn hắn, “không thì làm sao biết được có chết không?” Tôi cầm lấy cái bịt mắt kia ném lại cho hắn, “Như vậy có thể chết người không?!”
Chiếc bịt mắt màu đen kia sau khi chạm vào quần áo của hắn thì nhanh chóng rơi bên chân, mà tôi cũng nhanh chóng bị một người đàn ông phía sau hắn không rỡ mặt nắm chặt hai tay.. Góc nhìn tôi cúi đầu có thể nhìn thấy cánh tay Chu Thù Cẩm giật giật, hắn lấy hộp thuốc từ trong túi ra, tôi nghe thấy tiếng thuốc lá, tiếng đốt thuốc, tiếng gió thổi qua mặt nước vào đầu hè, trong đống đá đó kiến bò qua mảnh đá vụn lộn xộn.
Tất cả cảnh tượng này trở nên vô cùng rõ ràng lại chậm chạp, cực kỳ giống như người cha ruột đoản mệnh của tôi, đã chết đuối trong một cái ao chứa đầy bùn.
Chu Thù Cẩm trong cảnh tượng như vậy chèn vào một câu lạnh lùng mà vô cùng bình thường: “Cần gì phải làm thế?”
Giọng nói của hắn làm cho tôi bất ngờ hắt hơi giống như đã nín nhịn hồi lâu, bởi vì tay bị khóa ngược ra sau không dễ nhúc nhích, cái hắt hơi này làm cho tôi có chút không thoải mái, tôi giơ khuỷu tay lên thúc vào người đàn ông phía sau.
Sau đó tôi bị túm lấy cổ áo hoặc là bị vặn tay mẹ nó dù sao ai biết được là động tác ủy quái gì, đẩy đẩy hai bước. Tôi dẫm qua mấy con kiến đang bò trên đống đá vụn kia, dẫm lên một trận gió mềm đột nhiên cuốn qua, dẫm lên cỏ dại cùng bãi cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ, dẫm lên thuốc lá Chu Thù Cẩm ném ra, sau đó là một đống đá vụn rơi xuống.
Nước tanh của hồ chứa tràn vào mũi.
Trong nháy mắt này tôi mới thật sự đã hiểu được —— có thể Chu Thù Cẩm thật sự hận tôi.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu tôi trước khi tôi bị nước nhấn chìm, sau khi bị sặc hai ngụm nước tôi đột nhiên gặp lại người cha đoản mệnh mà mình không hề ấn tượng kia, điều mà duy nhất đọng trong đầu tối chính là thi thể hắn ngâm trong cái ao bẩn thỉu đến trắng bệch.
Hắn ở trong vùng nước sâu không thấy đáy này đột nhiên mở mắt về phía tôi, phần trắng của mắt hắn chiếm gần hết hốc mắt, toàn bộ con người như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, nhìn chằm chằm tôi không giống như bất kì người cha nào tôi đã từng biết, ngược lại giống như ác quỷ đòi mạng.
Không cảm thấy sợ hãi, trong cuộc sống của tôi không bao giờ có việc làm cho tôi thấy sợ cả.
Sống cũng vậy, chết là thế.
Tôi đã chịu đựng đủ tất cả những hậu quả do sự mềm yếu mang lại, người cha đoản mệnh vô dụng này còn có Đường Triều.
Đúng, Đường Triều của tôi đã ra đi vào tuổi mười sáu, điều dũng cảm duy nhất chính là ở trước mặt tôi thay tôi cản mấy dao sau đó nói với tôi: “Anh, chạy mau.”
—–Chạy đi.
Cuộc đời tôi luôn luôn chạy về phía trước, chưa từng cố gắng ngừng lại, thoát khỏi cơn ác mộng thời thơ ấu, thoát khỏi cảnh đói nghèo, thoát khỏi mọi thứ làm tôi yếu đuối.
Chạy đi.
——————————
Tôi đi vệ sinh cái rồi viết sau…
Ngày mai quay lại xem
Wow cuối cùng cũng viêt xong phần này.
——————————
Tôi mơ mơ màng màng như nghe thấy tiếng Đường Triều nhỏ giọng gọi tôi, thân thiết kêu Đường Hạng Đường Hạng, sau đó tôi cảm giác hình như bị người ta ôm lấy, dục vọng sống ngoan cường của tôi khiến tôi ôm chặt lấy thân thể đang đến gần tôi.
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi không rõ ý thức, tôi hít thở không khí trong lành, cách một lát sau lưng tôi đập vào đá đến cỏ dại, bị gió thổi qua mùi nước tanh đầy mũi, còn chưa lấy lại tinh thần cảm giác trên người có người đang đè mình, có người kéo cổ áo tôi.
Người đàn ông kéo cổ áo của tôi gầm gừ giận dữ: “Mẹ nó không phải anh nói mình không biết bơi sao, mẹ nó anh muốn chết phải không?”
Khóe mắt tôi thấy những giọt nước trên người hắn nhỏ trên đám cỏ dại, mơ mơ màng màng thấy vệ sĩ của hắn đang cầm áo khô hoặc khăn mặt gì đấy đưa cho hắn, hắn ngồi trên người tôi và hét lên: “Cút cho tôi——!”
Nước làm cho thân thể tôi hơi nặng, tôi nghiêng đầu thấy điếu thuốc vứt trên đống cỏ dại còn chưa cháy hết, sắp tàn, trong lúc nhất thời cảm thấy cổ họng ngứa ngáy có chút khó chịu không nhịn được đưa tay bắt lấy điếu thuốc chưa cháy kia, hung hăng hút cái cầm cái chân thuốc, sau đó ném tàn thuốc bắn về phía Chu Thù Cẩm đang ngồi thở dốc trên người tôi.
Tàn thuốc bắn lên cổ áo hắn chạm vào nước mà truyền “xèo” một tiếng, khói mang theo đốm lửa li ti dính lên da thịt ở cổ hắn.
Kính mắt của hắn không biết rơi ở đâu, tóc ướt sũng vuốt sau đầu, lúc đầu tôi ném thuốc qua, hắn theo phản xạ né qua, khuôn mặt hắn ướt đẫm, lồng ngực phập phồng hung tợn nhìn chằm chằm tôi.
Đúng, hắn ta hận tôi, tôi nên sớm nhận ra chuyện này.
Mặc dù tôi không quan tâm hắn yêu hay hận tôi.
Tôi đưa tay kéo gáy hắn, ấn đầu hắn đè lên đống đá vụn này, hai tay hắn nắm thành quyền hung hăng đặt ở hai bên đầu mình, tôi để tay lên người hắn sau đó lột cái quần đang ướt sũng của hắn xuống.
Hắn vùng vẫy một hồi, tôi nói, “Đừng nhúc nhích.”
Hắn đột nhiên giống như bị ấn nút dừng mà ngừng giãy dụa, tôi cởi thắt lưng, kéo quần lót, tự mình tuốt gậy, banh mông hắn ra liền tự đâm mình vào, dĩ nhiên tôi bất ngờ, hứng thú cũng theo đó mà tăng vọt.
Chu Thù Cẩm hét lớn một tiếng, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên, lại đột nhiên hét lớn một tiếng sau đó im bặt.
Tôi ấn gáy hắn, cưỡi trên người hắn ra sức đâm vào rút ra vài cái, một trận gió thổi qua, mỗi một giọt nước trên người tôi làm nổi cả da gà, gió rất lạnh, không khí mang theo hơi lạnh nước lạnh, ánh mặt trời cũng không quá ấm áp.
Nơi ấm áp nhất toàn thân này là cái lỗ chật hẹp của người này, nó bao bọc lấy tôi, máu của nó sưởi ấm tôi, còn có vài nhánh cỏ dại dưới thân hắn.
Trong nháy mắt này tôi không nghĩ gì hết, chỉ có lạnh và ấm luân phiên bao trùm cảm giác toàn thân mình.
Không cha không mẹ, không có Đường Triều, thậm chí không có cả Chu Thù Cẩm, tôi cưỡi trên người hắn mà quên luôn hắn.
Dưới sự bôi trơn của máu, tôi ra vào ngày càng trôi chảy, giờ khắc này tôi không ai, ngay cả bản thân mình cũng không phải.
Sau khi tôi xuất tinh lần thứ hai, tôi rút ra hàng của mình ra, dùng áo khoác ướt tôi cởi ra lau chân mình, sau đó ném áo khoác lên người Chu Thù Cẩm, tôi đứng lên muốn đi, mới đứng dậy, người nằm trên mặt đất một lúc lâu không nhúc nhích đột nhiên phát ra âm tiết mơ hồ.
Tôi không nghe rõ hắn đang nói gì
Tôi không quan tâm hắn đang cố gắng nói gì.
Tôi nghe thấy Chu Thù Cẩm khàn giọng hô to: “Tôi chỉ muốn anh coi tôi là người thôi, tôi làm gì sai, tôi có lỗi gì?!Tôi có lỗi gì?!!”
Tôi khom lưng tìm hộp thuốc và bật lửa của hắn trong túi áo khoác của hắn, hộp thuốc lá đã thấm đẫm nước, mỗi một điếu đều khó coi đến phát ngán, tôi lấy một điếu thoạt nhìn như hoàn hảo ngậm vào miệng, dù sao cũng không tiện tay ném bật lửa, xoay người muốn đi.
Tôi nghe thấy tiếng khóc của Chu Thù Cẩm vang lên phía sau tôi: “Tôi chỉ muốn một chút tôn nghiêm thuộc về tôi, dựa vào gì mà tôi không thể có?!”
Tôi cắn điếu thuốc ướt sũng của hắn quay người, hắn vẫn nằm trên mặt đất lộn xộn như món đồ chơi đã hỏng, trong khoảnh khắc tầm mắt hắn và tôi đối diện, tôi nói: “Cút đi.”
Tôi phải đi.
Kỳ thật giữa chúng tôi hẳn là có nhiều ký ức đáng nhớ, nhưng hắn không muốn, hắn chỉ muốn nhớ lại những thời khắc bản thân chật vật mà thôi.
Nếu như mẹ nó tôi cả đời này cũng chỉ có thể nhớ kỹ sự chật vật của mình, như vậy bà mẹ nó suốt đời này không cách nào tiến về phía trước được.
Lưu ý: Chữ màu xanh là lời tác giả.
Tôi gặp lại Chu Thù Cẩm đã là chuyện của mấy tháng sau, thời tiết đã ấm lên, tôi xui xẻo mấy tháng, lúc tôi ra ngoài nhìn thấy mặt trời thì hơi hoảng, mấy công ty luật hợp tác với tôi trong khoảng thời gian này đều ẩn ý nói phía trên có người muốn chỉnh tôi, hết cách.
Cách ánh mặt trời chói lọi, tôi bị người ta dẫn đến bên cạnh xe nhìn thấy Chu Thù Cẩm dựa lên xe hút thuốc, tóc hắn đã cắt ngắn một chút, đôi mắt vẫn đeo gọng kim loại kia, đang híp lại không biết suy tư cái gì.
Trạng thái cả người tôi không ổn lắm, lười phản ứng với người khác. Im lặng không lên tiếng bị người của hắn dẫn đến cạnh hắn, hắn thong thả đứng thẳng người nhìn tôi, sau đó cười nhạo một tiếng, tôi liếc nhìn hắn, bộ dáng tôi vô cùng xui xẻo này khiến hắn vô cùng sung sướng, hơi nhếch khóe miệng không nói gì, bóp điếu thuốc mở cửa xe, trực tiếp chui vào.
Tôi từ đầu bên kia còn chưa ngồi vững thì xe đã chạy mất, hai chúng tôi ngồi sau xe gần mười phút, không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này., tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhìn ánh mặt trời bị kính cản quang làm cho chút u ám ngoài cửa sổ cười ra tiếng: “Gì đây, muốn làm tôi à?”
Chu Thù Cẩm bắt đầu lên tiếng, cách một lát đột nhiên lạnh giọng quát: “Đúng vậy.”
Tôi gật đầu: “Được thôi.”
Lại bắt đầu trầm mặc, tôi không biết mình ngồi trên xe bao lâu, mắt thấy chiếc xe này lái đến đập chứa nước mà tôi thường xuyên đến câu cá, ngón tay tôi gõ gõ cửa xe, xe dừng lại Chu Thù Cẩm không nói một câu liền mở cửa xuống xe.
Tôi ngồi trên xe chờ một lát, vệ sĩ của hắn cũng không biết là thứ quái quỷ gì, gõ cửa sổ xe ra hiệu cho tôi đi xuống.
Sau đó tôi được đưa đến bên cạnh hồ chứa, Chu Thù Cẩm đứng bên bờ hồ lười biếng đứng ở nơi đó nhìn xung quanh như mấy ngày không ngủ, sau khi tôi đi tới bên cạnh hắn, hắn chậm rãi duỗi thắt lưng, vệ sĩ đứng bên cạnh hắn đột nhiên lấy ra một cái bịt mắt đen đưa lên trước mắt tôi.
Chu Thù Cẩm nói: “Đeo vào.”
Tôi vui vẻ: “Sao thế, bịt mắt chơi dã chiến, bạo thế cơ à? “
Chu Thù Cẩm nghiêng đầu nhìn tô, ánh mắt hắn nhìn thiếu chút nữa đã khơi dậy rất nhiều cảm xúc tiêu cực trong lòng tôi, nhưng bị hai người đàn ông phía sau hắn miễn cưỡng dằn lòng, tôi lấy thứ hắn đưa trước mắt quơ quơ trên tay, đè ép sự nóng nảy sắp bùng nổ của mình: “Thế nào?”
Chu Thù Cẩm chuyển tầm mắt đến hồ nước phía trước, một lúc lâu sau vô cảm phun ra một câu: “Anh bịt mắt lại đi về phía trước mười bước, không rơi xuống nước thì coi như hai ta thanh toán xong, về sau coi như không quen biết.”
Tôi ồ một tiếng, lắc lắc cổ tay vẫy trước mặt hắn: “Có trói tay không? Bịt mắt à, nhưng tôi không biết bơi, mà giờ trời nắng to đấy.”
Đôi mắt đen láy của Chu Thù Cẩm nhìn chằm chằm tôi một lát, không đáp lại.
Tôi cười hai tiếng: “Có muốn buộc thêm tảng đá trên người hay không?” Tôi nhìn hắn, “không thì làm sao biết được có chết không?” Tôi cầm lấy cái bịt mắt kia ném lại cho hắn, “Như vậy có thể chết người không?!”
Chiếc bịt mắt màu đen kia sau khi chạm vào quần áo của hắn thì nhanh chóng rơi bên chân, mà tôi cũng nhanh chóng bị một người đàn ông phía sau hắn không rỡ mặt nắm chặt hai tay.. Góc nhìn tôi cúi đầu có thể nhìn thấy cánh tay Chu Thù Cẩm giật giật, hắn lấy hộp thuốc từ trong túi ra, tôi nghe thấy tiếng thuốc lá, tiếng đốt thuốc, tiếng gió thổi qua mặt nước vào đầu hè, trong đống đá đó kiến bò qua mảnh đá vụn lộn xộn.
Tất cả cảnh tượng này trở nên vô cùng rõ ràng lại chậm chạp, cực kỳ giống như người cha ruột đoản mệnh của tôi, đã chết đuối trong một cái ao chứa đầy bùn.
Chu Thù Cẩm trong cảnh tượng như vậy chèn vào một câu lạnh lùng mà vô cùng bình thường: “Cần gì phải làm thế?”
Giọng nói của hắn làm cho tôi bất ngờ hắt hơi giống như đã nín nhịn hồi lâu, bởi vì tay bị khóa ngược ra sau không dễ nhúc nhích, cái hắt hơi này làm cho tôi có chút không thoải mái, tôi giơ khuỷu tay lên thúc vào người đàn ông phía sau.
Sau đó tôi bị túm lấy cổ áo hoặc là bị vặn tay mẹ nó dù sao ai biết được là động tác ủy quái gì, đẩy đẩy hai bước. Tôi dẫm qua mấy con kiến đang bò trên đống đá vụn kia, dẫm lên một trận gió mềm đột nhiên cuốn qua, dẫm lên cỏ dại cùng bãi cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ, dẫm lên thuốc lá Chu Thù Cẩm ném ra, sau đó là một đống đá vụn rơi xuống.
Nước tanh của hồ chứa tràn vào mũi.
Trong nháy mắt này tôi mới thật sự đã hiểu được —— có thể Chu Thù Cẩm thật sự hận tôi.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu tôi trước khi tôi bị nước nhấn chìm, sau khi bị sặc hai ngụm nước tôi đột nhiên gặp lại người cha đoản mệnh mà mình không hề ấn tượng kia, điều mà duy nhất đọng trong đầu tối chính là thi thể hắn ngâm trong cái ao bẩn thỉu đến trắng bệch.
Hắn ở trong vùng nước sâu không thấy đáy này đột nhiên mở mắt về phía tôi, phần trắng của mắt hắn chiếm gần hết hốc mắt, toàn bộ con người như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, nhìn chằm chằm tôi không giống như bất kì người cha nào tôi đã từng biết, ngược lại giống như ác quỷ đòi mạng.
Không cảm thấy sợ hãi, trong cuộc sống của tôi không bao giờ có việc làm cho tôi thấy sợ cả.
Sống cũng vậy, chết là thế.
Tôi đã chịu đựng đủ tất cả những hậu quả do sự mềm yếu mang lại, người cha đoản mệnh vô dụng này còn có Đường Triều.
Đúng, Đường Triều của tôi đã ra đi vào tuổi mười sáu, điều dũng cảm duy nhất chính là ở trước mặt tôi thay tôi cản mấy dao sau đó nói với tôi: “Anh, chạy mau.”
—–Chạy đi.
Cuộc đời tôi luôn luôn chạy về phía trước, chưa từng cố gắng ngừng lại, thoát khỏi cơn ác mộng thời thơ ấu, thoát khỏi cảnh đói nghèo, thoát khỏi mọi thứ làm tôi yếu đuối.
Chạy đi.
——————————
Tôi đi vệ sinh cái rồi viết sau…
Ngày mai quay lại xem
Wow cuối cùng cũng viêt xong phần này.
——————————
Tôi mơ mơ màng màng như nghe thấy tiếng Đường Triều nhỏ giọng gọi tôi, thân thiết kêu Đường Hạng Đường Hạng, sau đó tôi cảm giác hình như bị người ta ôm lấy, dục vọng sống ngoan cường của tôi khiến tôi ôm chặt lấy thân thể đang đến gần tôi.
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi không rõ ý thức, tôi hít thở không khí trong lành, cách một lát sau lưng tôi đập vào đá đến cỏ dại, bị gió thổi qua mùi nước tanh đầy mũi, còn chưa lấy lại tinh thần cảm giác trên người có người đang đè mình, có người kéo cổ áo tôi.
Người đàn ông kéo cổ áo của tôi gầm gừ giận dữ: “Mẹ nó không phải anh nói mình không biết bơi sao, mẹ nó anh muốn chết phải không?”
Khóe mắt tôi thấy những giọt nước trên người hắn nhỏ trên đám cỏ dại, mơ mơ màng màng thấy vệ sĩ của hắn đang cầm áo khô hoặc khăn mặt gì đấy đưa cho hắn, hắn ngồi trên người tôi và hét lên: “Cút cho tôi——!”
Nước làm cho thân thể tôi hơi nặng, tôi nghiêng đầu thấy điếu thuốc vứt trên đống cỏ dại còn chưa cháy hết, sắp tàn, trong lúc nhất thời cảm thấy cổ họng ngứa ngáy có chút khó chịu không nhịn được đưa tay bắt lấy điếu thuốc chưa cháy kia, hung hăng hút cái cầm cái chân thuốc, sau đó ném tàn thuốc bắn về phía Chu Thù Cẩm đang ngồi thở dốc trên người tôi.
Tàn thuốc bắn lên cổ áo hắn chạm vào nước mà truyền “xèo” một tiếng, khói mang theo đốm lửa li ti dính lên da thịt ở cổ hắn.
Kính mắt của hắn không biết rơi ở đâu, tóc ướt sũng vuốt sau đầu, lúc đầu tôi ném thuốc qua, hắn theo phản xạ né qua, khuôn mặt hắn ướt đẫm, lồng ngực phập phồng hung tợn nhìn chằm chằm tôi.
Đúng, hắn ta hận tôi, tôi nên sớm nhận ra chuyện này.
Mặc dù tôi không quan tâm hắn yêu hay hận tôi.
Tôi đưa tay kéo gáy hắn, ấn đầu hắn đè lên đống đá vụn này, hai tay hắn nắm thành quyền hung hăng đặt ở hai bên đầu mình, tôi để tay lên người hắn sau đó lột cái quần đang ướt sũng của hắn xuống.
Hắn vùng vẫy một hồi, tôi nói, “Đừng nhúc nhích.”
Hắn đột nhiên giống như bị ấn nút dừng mà ngừng giãy dụa, tôi cởi thắt lưng, kéo quần lót, tự mình tuốt gậy, banh mông hắn ra liền tự đâm mình vào, dĩ nhiên tôi bất ngờ, hứng thú cũng theo đó mà tăng vọt.
Chu Thù Cẩm hét lớn một tiếng, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên, lại đột nhiên hét lớn một tiếng sau đó im bặt.
Tôi ấn gáy hắn, cưỡi trên người hắn ra sức đâm vào rút ra vài cái, một trận gió thổi qua, mỗi một giọt nước trên người tôi làm nổi cả da gà, gió rất lạnh, không khí mang theo hơi lạnh nước lạnh, ánh mặt trời cũng không quá ấm áp.
Nơi ấm áp nhất toàn thân này là cái lỗ chật hẹp của người này, nó bao bọc lấy tôi, máu của nó sưởi ấm tôi, còn có vài nhánh cỏ dại dưới thân hắn.
Trong nháy mắt này tôi không nghĩ gì hết, chỉ có lạnh và ấm luân phiên bao trùm cảm giác toàn thân mình.
Không cha không mẹ, không có Đường Triều, thậm chí không có cả Chu Thù Cẩm, tôi cưỡi trên người hắn mà quên luôn hắn.
Dưới sự bôi trơn của máu, tôi ra vào ngày càng trôi chảy, giờ khắc này tôi không ai, ngay cả bản thân mình cũng không phải.
Sau khi tôi xuất tinh lần thứ hai, tôi rút ra hàng của mình ra, dùng áo khoác ướt tôi cởi ra lau chân mình, sau đó ném áo khoác lên người Chu Thù Cẩm, tôi đứng lên muốn đi, mới đứng dậy, người nằm trên mặt đất một lúc lâu không nhúc nhích đột nhiên phát ra âm tiết mơ hồ.
Tôi không nghe rõ hắn đang nói gì
Tôi không quan tâm hắn đang cố gắng nói gì.
Tôi nghe thấy Chu Thù Cẩm khàn giọng hô to: “Tôi chỉ muốn anh coi tôi là người thôi, tôi làm gì sai, tôi có lỗi gì?!Tôi có lỗi gì?!!”
Tôi khom lưng tìm hộp thuốc và bật lửa của hắn trong túi áo khoác của hắn, hộp thuốc lá đã thấm đẫm nước, mỗi một điếu đều khó coi đến phát ngán, tôi lấy một điếu thoạt nhìn như hoàn hảo ngậm vào miệng, dù sao cũng không tiện tay ném bật lửa, xoay người muốn đi.
Tôi nghe thấy tiếng khóc của Chu Thù Cẩm vang lên phía sau tôi: “Tôi chỉ muốn một chút tôn nghiêm thuộc về tôi, dựa vào gì mà tôi không thể có?!”
Tôi cắn điếu thuốc ướt sũng của hắn quay người, hắn vẫn nằm trên mặt đất lộn xộn như món đồ chơi đã hỏng, trong khoảnh khắc tầm mắt hắn và tôi đối diện, tôi nói: “Cút đi.”
Tôi phải đi.
Kỳ thật giữa chúng tôi hẳn là có nhiều ký ức đáng nhớ, nhưng hắn không muốn, hắn chỉ muốn nhớ lại những thời khắc bản thân chật vật mà thôi.
Nếu như mẹ nó tôi cả đời này cũng chỉ có thể nhớ kỹ sự chật vật của mình, như vậy bà mẹ nó suốt đời này không cách nào tiến về phía trước được.