Hoa Đoá Đoá gần đây bị giáo sư Smith phê bình, nguyên nhân là dạo này cô không yên lòng, trong lúc nghiên cứu và thảo luận luôn thất thần, giáo sư Smith đầu tiên là chịu đựng, nghĩ rằng cô chỉ là tạm thời như vậy, kết quả liên tục vài ngày đều là như thế, giáo sư Smith trực tiếp vung roi.
Sau khi học xong, Hoa Đoá Đoá
thẫn thờ. Nguyên Tuyền liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi: “Hoa đồng học gần đây không yên lòng, có phải là lo lắng về vấn đề nghiên cứu hay không?”
“Ách? Nguyên Tuyền đồng học cư nhiên cũng có thời điểm quan tâm đến tôi?” Hoa Đoá Đoá đối với việc Nguyên Tuyền đột nhiên hỏi thăm, cảm thấy rất là kỳ quái. Nguyên Tuyền nghe xong, bên tai đột nhiên đỏ lên, ngập ngừng nói: “Mọi người đều là bạn cùng khóa với nhau, quan tâm thì có gì không thể?”
Bình thường cũng không thấy cậu quan tâm đến a? Hoa Đoá Đoá rất muốn trả lời như vậy, nhưng nghĩ lại nếu trả lời như thế chắc chắn sẽ đả kích hắn trầm trọng. Cô chỉ có thể ha ha cười nói: “Nếu có tâm như vậy, mời tôi ăn kem ly đi.”
Nguyên Tuyền sửng sốt, nhìn trời gió thổi lạnh run, còn có đám người đến người đi đều mặc áo khoác lông cả. Thời tiết như vậy, thích hợp để ăn kem sao? Hắn nhìn sang Hoa Đoá Đoá, không dám nhìn nhiều, lập tức cúi đầu, “Cô không sợ lạnh thì tôi mời cô.”
“Mùa đông ăn kem ly mới có hương vị.” Hoa Đoá Đoá cười hì hì nói.
“Ừm.” Đầu Nguyên Tuyền cơ hồ như muốn chui vào bên trong áo.
Ngoài cổng đại học A đều là quán ăn nhỏ, nhưng mà nơi giữ độc quyền về đồ uống lạnh, chỉ có “Trà Xưởng” ở cửa phía đông quẹo vào góc đường. Đây là một cửa hàng nước giải khát khá lớn, chiếm mặt bằng đại khái khoảng hai trăm mét vuông, bà chủ ở đó là một người phụ nữ trung niên béo mập, đối đãi với khách hàng đều rất nhiệt tình. Nơi này phần lớn là nơi tập trung hẹn hò của những cặp đôi. Ở đại học, nơi hẹn hò có thể không phải quán giải khát hay cà phê thì chính là khách sạn.
Hoa Đoá Đoá rất ít khi tới nơi này để ăn uống, thứ nhất là cô lười đi ra ngoài, thứ hai là không có người đi cùng. Cô vốn nghĩ Nguyên Tuyền cũng là loại người như vậy, không nghĩ tới hai người vừa mới bước vào, bà chủ liền nhiệt tình thét to, “Tiểu Tuyền, sao hôm nay đến sớm như vậy?”
Nghe giọng điệu này sao lại giống như tú bà vậy? Nguyên Tuyền cười ha ha nói: “Hôm nay mời bạn học ăn kem.” Bà chủ chuyển ánh mắt từ Nguyên Tuyền sang Hoa Đoá Đoá ở bên cạnh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười cười, “Xem cô bé này ngọt ngào như vậy, có phải là người mà Tiểu Tuyền đang theo đuổi?”
Nguyên Tuyền sững sờ một chút, vội vàng xua tay, “Bà chủ, không phải…”
“Cô bé, uống cái gì? Để cô mời.”
Hoa Đoá Đoá nghĩ nghĩ, “Kem đu đủ.”
“Ăn đu đủ, tốt, đu đủ có thể dưỡng nhan.”
Hoa Đoá Đoá cười ha ha gật đầu.
“Còn có thể nâng ngực, cháu cũng nên ăn nhiều một chút…”
Hoa Đoá Đoá tiếp tục cười ha ha gật đầu, “Bình thường ăn, luôn ăn loại này, cũng chỉ vì lý do này.”
Nguyên Tuyền đứng ngốc ở một bên như hóa thạch.
Hai người ngồi ở vị trí sát bên cửa sổ, Hoa Đoá Đoá vừa ăn, vừa hỏi, “Visa của cậu làm thế nào rồi?” Nguyên Tuyền ngột ngạt ăn kem vị dâu tây, hắn dừng một chút, có chút chần chờ nói, “Tuy rằng là chi phí tính chung, nhưng ở tài khoản ngân hàng phải có ba vạn, nhà tôi còn chưa trả lời.”
Hoa Đoá Đoá hiển nhiên không dự đoán được. Ở trong nhận thức của cô, Nguyên Tuyền là người nông thôn, tính cách có vẻ quái gở, không quan tâm đến người khác, luôn bù đầu làm chuyện của chính mình. Khi đó Hoa Đoá Đoá cùng người khác đều nghĩ, cảm thấy người này cổ quái đến ngạc nhiên, không tốt lắm. Hiện nay cô bỗng nhiên phát hiện, tính cách hắn sở dĩ như thế, thứ nhất là do trong lòng tự ti, thứ hai là lòng tự trọng của hắn lớn, sự chênh lệch giàu nghèo làm cho hắn không muốn kết giao bạn bè. Kỳ thật, hắn vẫn là một người rất tốt.
“Vậy cậu tính bỏ qua cơ hội lần này?” Hoa Đoá Đoá nhịn không được nghi hoặc trong lòng.
Nguyên Tuyền nói, “Nhìn kỹ hẵn nói đi, tôi không vội. Còn cậu thì sao? Đã làm visa chưa?”
“Tôi?” Hoa Đoá Đoá ăn thêm mấy miếng, “Visa của tôi cũng chưa làm xong, ba tôi không muốn tôi đi du học, bảo tôi tốt nghiệp xong trực tiếp lập gia đình, không cần cường như vậy.”
Nguyên Tuyền nở nụ cười, “Vậy là thực sự gả cho Cố học trưởng à?”
“Phụt.” Hoa Đoá Đoá phun hết kem ở trong miệng ra ngoài, chuyện lập gia đình này thì liên quan gì đến Cố Cảnh Phong, có liên quan gì chứ? Rất vô nghĩa.
“Cậu làm sao vậy?”
“Không phải, Nguyên Tuyền đồng học à, sao cậu lại đem tôi cùng với Cố trợ giáo gộp cùng một chỗ, cậu có lầm hay không a?”
“Ủa? Hai ngươi không phải đã từng hôn môi sao? Tôi vẫn nghĩ hai người là một đôi.” Nguyên Tuyền có vẻ cũng thập phần kinh ngạc. Nhưng mà lời này của hắn, làm cho cằm Hoa Đoá Đoá thiếu chút nữa là rơi xuống, cô kinh sợ hỏi: “Tôi cùng Cố trợ giáo từng hôn… hôn môi?” Chuyện này quả thực là nói nhảm mà! Hoa Đoá Đoá cô là thuần khiết như hoa, đừng nói tới hôn môi, ngay cả cùng nam nhân ôm nhau cô cũng chưa từng ôm qua, cho dù là hôn, cô như thế nào lại không nhớ rõ chứ? Vô nghĩa…
“Tôi tận mắt bắt gặp mà. Đó là mùa hè hai năm trước, cậu nhớ rõ khi đó có trận đấu bóng rổ sắp được tổ chức không, đội bóng rổ mỗi ngày đều phải luyện tập đến tận khuya…”
Chuyện này Hoa Đoá Đoá đương nhiên nhớ rõ, đoạn thời gian kia làm cho cô thê thảm vô cùng. Cô vốn có thể trở lại ký túc xá, hưởng thụ sự đãi ngộ của điều hòa, vậy mà tên Cố Cảnh Phong đáng giận kia lại dám quan báo tư thù, lấy lý do “Không vượt qua được bài học thuật, kiểm tra lại”, bắt giữ cô lại. Chuyện này cũng đã đủ xấu rồi, hắn lại còn cố tình lại chọn thời điểm để kiểm tra lại cô là lúc hắn đang huấn luyện, vì thế cô chỉ có thể vật lộn ở trong gió lạnh giúp hắn bưng trà đổ nước chờ đến khi hắn xong việc. Năm đó toàn thân cô bị muỗi chích đến nỗi mạch máu gần như muốn vỡ tung, tận bốn mươi tám nốt chích!
“Nhớ rõ ngày đó là lúc trời vừa mưa to xong, ở tiểu đình bên hồ trong trường học, tôi bắt gặp thấy hai người đang hôn môi.”
Hoa Đoá Đoá cằm muốn rớt. Nếu như cô nhớ không lầm thì, ngày đó khi chờ Cố Cảnh Phong huấn luyện xong, hai người vốn định đi căn tin nói chuyện với nhau, không nghĩ mới vừa đi đến bên hồ trời bỗng mưa to tầm tã, hai người liền chạy lại trú ở tiểu đình, chờ chờ một hồi cô liền ngủ quên… Lúc tỉnh lại thì đã gần mười giờ, cửa lớn ở dưới lầu ký túc xá đã đóng, cô đành nhờ Cố Cảnh Phong giúp cô trèo vào, sau đó váy bị vướng vào hàng rào, lộ ra quần lót hình dâu tây của cô.
Còn nhớ rõ Cố Cảnh Phong đứng ở bên ngoài cửa sắt, ý vị thâm trường nói một câu, “Nguyên lai em thích dâu tây, còn thích ở trên cơ thể?”
Lúc ấy chỉ lo xấu hổ, liền chạy vội lên lầu.
Nếu theo như lời Nguyên Tuyền nói là hôn môi… Hẳn là lúc cô đang ngủ? Hoa Đoá Đoá càng nghĩ càng kinh sợ, không có chuyện tình kinh tâm động phách như vậy đi?
“Ngày đó trời có vẻ tối, tôi cũng không biết tôi nhìn có sai không, có lẽ không phải là cậu đi.” Nguyên Tuyền thấy Hoa Đoá Đoá đang trầm tư suy nghĩ, trong lòng lại một trận đau lòng, có lẽ là hắn thật sự nhận sai người đi?
“Ủa? Đoá Đoá? Nguyên Tuyền?” Người tới dĩ nhiên là giáo sư Smith của bọn họ? Hoa Đoá Đoá hoàn toàn kinh ngốc, Nguyên Tuyền cũng choáng váng?
“Ôi chao? Hai cô cậu sao lại hẹn hò ở nơi này?” Vẻ mặt giáo sư Smith cũng giật mình không thua gì bọn họ, ông vốn mua xong nước chanh liền tính rời đi, chính là ánh mắt tùy ý đảo qua một cái, liền nhìn thấy Nguyên Tuyền đang bộ dáng thẹn thùng né tránh. Sau đó chuyển tầm mắt sang bóng dáng đang đưa lưng về phía mình, không phải Hoa Đoá Đoá thì là ai?
“Tùy ý ha ha.” Hoa Đoá Đoá vô cùng xấu hổ cười nói.
Smith giáo sư cười nói, “Vậy cô cậu cứ tiếp tục, tôi đi trước.”
Hai người liền nhanh chóng đứng lên, cúi đầu chào, “Tạm biệt giáo sư.” Smith nghiêm trang quay đầu, sau đó cầm theo trà chanh của mình đi khỏi, khi đến chỗ khuất bóng hai người kia, giáo sư Smith liền lập tức gọi điện thoại cho Cố Cảnh Phong, “Tiểu tử, ngươi nhanh chóng trở về, con nhóc của ngươi muốn chạy cùng người khác.”
***
Hôm nay Hoa Đoá Đoá đăng nhập trò chơi có vẻ trễ, lần đầu đã qua mười một giờ mới đăng nhập. Cô vừa lên, trên màn hình của cô liền xuất hiện tin nhắn, là đại thần nhắn cho cô.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Hôm nay đăng nhập sớm như vậy?
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ách, là trễ mới đúng.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Sẽ không a, lịch trình bận rộn để kiếm thời gian vào game rất khó, ta cho rằng rất sớm.
Hoa Đoá Đoá sao lại cảm giác câu nói này mang chút châm chọc vậy nhỉ? Tuy nói cô có bận một chút việc như vậy, nhưng ý tứ của hắn giống như nói cô không chịu để ý đến trò chơi này vậy. Kỳ thật Hoa Đoá Đoá quả thật không để ý lắm đến trò chơi này, lúc cảm thấy thích thì đăng nhập, lúc cảm thấy không vui thì không đăng nhập. Nhưng bất tri bất giác, đăng nhập đã trở thành một thói quen, chỉ sợ có người nào đó chờ cô quá lâu.
Đây là sức quyến rũ của trò chơi Internet, không biết ở một nơi nào đó, có người đang đợi cô?
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Đại thần, ta sai lầm rồi.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Sao? Nàng làm sai cái gì?
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ta không nên luôn để cho ngươi chờ.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Ha ha, ta chờ đã thành thói quen.
Nghe được lời này lại càng làm cho lòng người chua xót. Hoa Đoá Đoá cảm thấy thập phần có lỗi, nhưng mà lại không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ có thể dùng phương pháp của của mình chứng minh chính mình thật sự nhận sai.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ngươi về thành phố A đi, ta mời ngươi đi ăn kem ly.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Hiện tại thành phố A nhiệt độ đều dưới 0 độ, nàng xác định muốn mời ta đi ăn kem?
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Trời càng lạnh ăn kem càng thích.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Quên nó đi, ta không thích.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: … Vậy ngươi muốn như thế nào?
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Ta muốn nàng tặng ta hoa hồng, ta chỉ muốn 11 bông.
Hoa Đoá Đoá nhìn thấy những lời này, thiếu chút nữa hộc máu, chuyện này… Đây là chuyện như thế nào a? Cô, một nữ sinh lại tặng hoa hồng cho nam sinh? Kịch bị đảo ngược à? Không nên đùa như vậy chứ. Hoa Đoá Đoá vẻ mặt chua xót, cô sống lớn đến như vậy, đến một bó hoa, cũng chưa từng có nam sinh nào tặng cho cô, cư nhiên lại muốn cô “phá vỡ” kịch bản kịch, tự mình tặng hoa cho nam sinh, đây là cái đạo lý gì a.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Vì sao muốn tặng 11 bông? Tò mò quá a, người khác đều là tặng 99 bông.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Muốn biết, tra Baidu. Thời gian không còn sớm, nàng nhanh đi ngủ đi, ta cũng out, thu thập đồ đạc đóng gói chuyển về nước.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Được, 88…
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Nhớ rõ ngày mai đăng nhập sớm một chút, chúng ta làm hoạt động đánh lấy đồ trang sức.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: n a.Nước miếng, đại thần … Bye bye.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Gọi ông xã.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ách.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Sao? Không gọi ta liền ly hôn đi.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ông xã.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Ừm, bb bà xã~
Hoa Đoá Đoá tắt trò chơi xong, lên Baidu tra một chút, nhìn thấy kết quả liền sửng sốt…
Ý nghĩa 11 bông hoa hồng là:
Em chỉ thuộc về anh.
Hoa Đoá Đoá gần đây bị giáo sư Smith phê bình, nguyên nhân là dạo này cô không yên lòng, trong lúc nghiên cứu và thảo luận luôn thất thần, giáo sư Smith đầu tiên là chịu đựng, nghĩ rằng cô chỉ là tạm thời như vậy, kết quả liên tục vài ngày đều là như thế, giáo sư Smith trực tiếp vung roi.
Sau khi học xong, Hoa Đoá Đoá
thẫn thờ. Nguyên Tuyền liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi: “Hoa đồng học gần đây không yên lòng, có phải là lo lắng về vấn đề nghiên cứu hay không?”
“Ách? Nguyên Tuyền đồng học cư nhiên cũng có thời điểm quan tâm đến tôi?” Hoa Đoá Đoá đối với việc Nguyên Tuyền đột nhiên hỏi thăm, cảm thấy rất là kỳ quái. Nguyên Tuyền nghe xong, bên tai đột nhiên đỏ lên, ngập ngừng nói: “Mọi người đều là bạn cùng khóa với nhau, quan tâm thì có gì không thể?”
Bình thường cũng không thấy cậu quan tâm đến a? Hoa Đoá Đoá rất muốn trả lời như vậy, nhưng nghĩ lại nếu trả lời như thế chắc chắn sẽ đả kích hắn trầm trọng. Cô chỉ có thể ha ha cười nói: “Nếu có tâm như vậy, mời tôi ăn kem ly đi.”
Nguyên Tuyền sửng sốt, nhìn trời gió thổi lạnh run, còn có đám người đến người đi đều mặc áo khoác lông cả. Thời tiết như vậy, thích hợp để ăn kem sao? Hắn nhìn sang Hoa Đoá Đoá, không dám nhìn nhiều, lập tức cúi đầu, “Cô không sợ lạnh thì tôi mời cô.”
“Mùa đông ăn kem ly mới có hương vị.” Hoa Đoá Đoá cười hì hì nói.
“Ừm.” Đầu Nguyên Tuyền cơ hồ như muốn chui vào bên trong áo.
Ngoài cổng đại học A đều là quán ăn nhỏ, nhưng mà nơi giữ độc quyền về đồ uống lạnh, chỉ có “Trà Xưởng” ở cửa phía đông quẹo vào góc đường. Đây là một cửa hàng nước giải khát khá lớn, chiếm mặt bằng đại khái khoảng hai trăm mét vuông, bà chủ ở đó là một người phụ nữ trung niên béo mập, đối đãi với khách hàng đều rất nhiệt tình. Nơi này phần lớn là nơi tập trung hẹn hò của những cặp đôi. Ở đại học, nơi hẹn hò có thể không phải quán giải khát hay cà phê thì chính là khách sạn.
Hoa Đoá Đoá rất ít khi tới nơi này để ăn uống, thứ nhất là cô lười đi ra ngoài, thứ hai là không có người đi cùng. Cô vốn nghĩ Nguyên Tuyền cũng là loại người như vậy, không nghĩ tới hai người vừa mới bước vào, bà chủ liền nhiệt tình thét to, “Tiểu Tuyền, sao hôm nay đến sớm như vậy?”
Nghe giọng điệu này sao lại giống như tú bà vậy? Nguyên Tuyền cười ha ha nói: “Hôm nay mời bạn học ăn kem.” Bà chủ chuyển ánh mắt từ Nguyên Tuyền sang Hoa Đoá Đoá ở bên cạnh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười cười, “Xem cô bé này ngọt ngào như vậy, có phải là người mà Tiểu Tuyền đang theo đuổi?”
Nguyên Tuyền sững sờ một chút, vội vàng xua tay, “Bà chủ, không phải…”
“Cô bé, uống cái gì? Để cô mời.”
Hoa Đoá Đoá nghĩ nghĩ, “Kem đu đủ.”
“Ăn đu đủ, tốt, đu đủ có thể dưỡng nhan.”
Hoa Đoá Đoá cười ha ha gật đầu.
“Còn có thể nâng ngực, cháu cũng nên ăn nhiều một chút…”
Hoa Đoá Đoá tiếp tục cười ha ha gật đầu, “Bình thường ăn, luôn ăn loại này, cũng chỉ vì lý do này.”
Nguyên Tuyền đứng ngốc ở một bên như hóa thạch.
Hai người ngồi ở vị trí sát bên cửa sổ, Hoa Đoá Đoá vừa ăn, vừa hỏi, “Visa của cậu làm thế nào rồi?” Nguyên Tuyền ngột ngạt ăn kem vị dâu tây, hắn dừng một chút, có chút chần chờ nói, “Tuy rằng là chi phí tính chung, nhưng ở tài khoản ngân hàng phải có ba vạn, nhà tôi còn chưa trả lời.”
Hoa Đoá Đoá hiển nhiên không dự đoán được. Ở trong nhận thức của cô, Nguyên Tuyền là người nông thôn, tính cách có vẻ quái gở, không quan tâm đến người khác, luôn bù đầu làm chuyện của chính mình. Khi đó Hoa Đoá Đoá cùng người khác đều nghĩ, cảm thấy người này cổ quái đến ngạc nhiên, không tốt lắm. Hiện nay cô bỗng nhiên phát hiện, tính cách hắn sở dĩ như thế, thứ nhất là do trong lòng tự ti, thứ hai là lòng tự trọng của hắn lớn, sự chênh lệch giàu nghèo làm cho hắn không muốn kết giao bạn bè. Kỳ thật, hắn vẫn là một người rất tốt.
“Vậy cậu tính bỏ qua cơ hội lần này?” Hoa Đoá Đoá nhịn không được nghi hoặc trong lòng.
Nguyên Tuyền nói, “Nhìn kỹ hẵn nói đi, tôi không vội. Còn cậu thì sao? Đã làm visa chưa?”
“Tôi?” Hoa Đoá Đoá ăn thêm mấy miếng, “Visa của tôi cũng chưa làm xong, ba tôi không muốn tôi đi du học, bảo tôi tốt nghiệp xong trực tiếp lập gia đình, không cần cường như vậy.”
Nguyên Tuyền nở nụ cười, “Vậy là thực sự gả cho Cố học trưởng à?”
“Phụt.” Hoa Đoá Đoá phun hết kem ở trong miệng ra ngoài, chuyện lập gia đình này thì liên quan gì đến Cố Cảnh Phong, có liên quan gì chứ? Rất vô nghĩa.
“Cậu làm sao vậy?”
“Không phải, Nguyên Tuyền đồng học à, sao cậu lại đem tôi cùng với Cố trợ giáo gộp cùng một chỗ, cậu có lầm hay không a?”
“Ủa? Hai ngươi không phải đã từng hôn môi sao? Tôi vẫn nghĩ hai người là một đôi.” Nguyên Tuyền có vẻ cũng thập phần kinh ngạc. Nhưng mà lời này của hắn, làm cho cằm Hoa Đoá Đoá thiếu chút nữa là rơi xuống, cô kinh sợ hỏi: “Tôi cùng Cố trợ giáo từng hôn… hôn môi?” Chuyện này quả thực là nói nhảm mà! Hoa Đoá Đoá cô là thuần khiết như hoa, đừng nói tới hôn môi, ngay cả cùng nam nhân ôm nhau cô cũng chưa từng ôm qua, cho dù là hôn, cô như thế nào lại không nhớ rõ chứ? Vô nghĩa…
“Tôi tận mắt bắt gặp mà. Đó là mùa hè hai năm trước, cậu nhớ rõ khi đó có trận đấu bóng rổ sắp được tổ chức không, đội bóng rổ mỗi ngày đều phải luyện tập đến tận khuya…”
Chuyện này Hoa Đoá Đoá đương nhiên nhớ rõ, đoạn thời gian kia làm cho cô thê thảm vô cùng. Cô vốn có thể trở lại ký túc xá, hưởng thụ sự đãi ngộ của điều hòa, vậy mà tên Cố Cảnh Phong đáng giận kia lại dám quan báo tư thù, lấy lý do “Không vượt qua được bài học thuật, kiểm tra lại”, bắt giữ cô lại. Chuyện này cũng đã đủ xấu rồi, hắn lại còn cố tình lại chọn thời điểm để kiểm tra lại cô là lúc hắn đang huấn luyện, vì thế cô chỉ có thể vật lộn ở trong gió lạnh giúp hắn bưng trà đổ nước chờ đến khi hắn xong việc. Năm đó toàn thân cô bị muỗi chích đến nỗi mạch máu gần như muốn vỡ tung, tận bốn mươi tám nốt chích!
“Nhớ rõ ngày đó là lúc trời vừa mưa to xong, ở tiểu đình bên hồ trong trường học, tôi bắt gặp thấy hai người đang hôn môi.”
Hoa Đoá Đoá cằm muốn rớt. Nếu như cô nhớ không lầm thì, ngày đó khi chờ Cố Cảnh Phong huấn luyện xong, hai người vốn định đi căn tin nói chuyện với nhau, không nghĩ mới vừa đi đến bên hồ trời bỗng mưa to tầm tã, hai người liền chạy lại trú ở tiểu đình, chờ chờ một hồi cô liền ngủ quên… Lúc tỉnh lại thì đã gần mười giờ, cửa lớn ở dưới lầu ký túc xá đã đóng, cô đành nhờ Cố Cảnh Phong giúp cô trèo vào, sau đó váy bị vướng vào hàng rào, lộ ra quần lót hình dâu tây của cô.
Còn nhớ rõ Cố Cảnh Phong đứng ở bên ngoài cửa sắt, ý vị thâm trường nói một câu, “Nguyên lai em thích dâu tây, còn thích ở trên cơ thể?”
Lúc ấy chỉ lo xấu hổ, liền chạy vội lên lầu.
Nếu theo như lời Nguyên Tuyền nói là hôn môi… Hẳn là lúc cô đang ngủ? Hoa Đoá Đoá càng nghĩ càng kinh sợ, không có chuyện tình kinh tâm động phách như vậy đi?
“Ngày đó trời có vẻ tối, tôi cũng không biết tôi nhìn có sai không, có lẽ không phải là cậu đi.” Nguyên Tuyền thấy Hoa Đoá Đoá đang trầm tư suy nghĩ, trong lòng lại một trận đau lòng, có lẽ là hắn thật sự nhận sai người đi?
“Ủa? Đoá Đoá? Nguyên Tuyền?” Người tới dĩ nhiên là giáo sư Smith của bọn họ? Hoa Đoá Đoá hoàn toàn kinh ngốc, Nguyên Tuyền cũng choáng váng?
“Ôi chao? Hai cô cậu sao lại hẹn hò ở nơi này?” Vẻ mặt giáo sư Smith cũng giật mình không thua gì bọn họ, ông vốn mua xong nước chanh liền tính rời đi, chính là ánh mắt tùy ý đảo qua một cái, liền nhìn thấy Nguyên Tuyền đang bộ dáng thẹn thùng né tránh. Sau đó chuyển tầm mắt sang bóng dáng đang đưa lưng về phía mình, không phải Hoa Đoá Đoá thì là ai?
“Tùy ý ha ha.” Hoa Đoá Đoá vô cùng xấu hổ cười nói.
Smith giáo sư cười nói, “Vậy cô cậu cứ tiếp tục, tôi đi trước.”
Hai người liền nhanh chóng đứng lên, cúi đầu chào, “Tạm biệt giáo sư.” Smith nghiêm trang quay đầu, sau đó cầm theo trà chanh của mình đi khỏi, khi đến chỗ khuất bóng hai người kia, giáo sư Smith liền lập tức gọi điện thoại cho Cố Cảnh Phong, “Tiểu tử, ngươi nhanh chóng trở về, con nhóc của ngươi muốn chạy cùng người khác.”
Hôm nay Hoa Đoá Đoá đăng nhập trò chơi có vẻ trễ, lần đầu đã qua mười một giờ mới đăng nhập. Cô vừa lên, trên màn hình của cô liền xuất hiện tin nhắn, là đại thần nhắn cho cô.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Hôm nay đăng nhập sớm như vậy?
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ách, là trễ mới đúng.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Sẽ không a, lịch trình bận rộn để kiếm thời gian vào game rất khó, ta cho rằng rất sớm.
Hoa Đoá Đoá sao lại cảm giác câu nói này mang chút châm chọc vậy nhỉ? Tuy nói cô có bận một chút việc như vậy, nhưng ý tứ của hắn giống như nói cô không chịu để ý đến trò chơi này vậy. Kỳ thật Hoa Đoá Đoá quả thật không để ý lắm đến trò chơi này, lúc cảm thấy thích thì đăng nhập, lúc cảm thấy không vui thì không đăng nhập. Nhưng bất tri bất giác, đăng nhập đã trở thành một thói quen, chỉ sợ có người nào đó chờ cô quá lâu.
Đây là sức quyến rũ của trò chơi Internet, không biết ở một nơi nào đó, có người đang đợi cô?
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Đại thần, ta sai lầm rồi.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Sao? Nàng làm sai cái gì?
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ta không nên luôn để cho ngươi chờ.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Ha ha, ta chờ đã thành thói quen.
Nghe được lời này lại càng làm cho lòng người chua xót. Hoa Đoá Đoá cảm thấy thập phần có lỗi, nhưng mà lại không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ có thể dùng phương pháp của của mình chứng minh chính mình thật sự nhận sai.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ngươi về thành phố A đi, ta mời ngươi đi ăn kem ly.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Hiện tại thành phố A nhiệt độ đều dưới độ, nàng xác định muốn mời ta đi ăn kem?
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Trời càng lạnh ăn kem càng thích.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Quên nó đi, ta không thích.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: … Vậy ngươi muốn như thế nào?
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Ta muốn nàng tặng ta hoa hồng, ta chỉ muốn bông.
Hoa Đoá Đoá nhìn thấy những lời này, thiếu chút nữa hộc máu, chuyện này… Đây là chuyện như thế nào a? Cô, một nữ sinh lại tặng hoa hồng cho nam sinh? Kịch bị đảo ngược à? Không nên đùa như vậy chứ. Hoa Đoá Đoá vẻ mặt chua xót, cô sống lớn đến như vậy, đến một bó hoa, cũng chưa từng có nam sinh nào tặng cho cô, cư nhiên lại muốn cô “phá vỡ” kịch bản kịch, tự mình tặng hoa cho nam sinh, đây là cái đạo lý gì a.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Vì sao muốn tặng bông? Tò mò quá a, người khác đều là tặng bông.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Muốn biết, tra Baidu. Thời gian không còn sớm, nàng nhanh đi ngủ đi, ta cũng out, thu thập đồ đạc đóng gói chuyển về nước.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Được, …
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Nhớ rõ ngày mai đăng nhập sớm một chút, chúng ta làm hoạt động đánh lấy đồ trang sức.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: n a.Nước miếng, đại thần … Bye bye.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Gọi ông xã.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ách.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Sao? Không gọi ta liền ly hôn đi.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ông xã.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Ừm, bb bà xã~
Hoa Đoá Đoá tắt trò chơi xong, lên Baidu tra một chút, nhìn thấy kết quả liền sửng sốt…
Ý nghĩa bông hoa hồng là:
Em chỉ thuộc về anh.