Hoa Đoá Đoá phát hiện, phần lớn người đi nhà ma đều là cặp đôi. Một nam một nữ chiếm đa số. Rất ít thấy có người lớn mật tự đi một mình. Lúc xếp hàng, nghe thấy vài nữ sinh nhát gan ở phía trước nói: “Nghe nói nhà ma này rất đáng sợ, sẽ đột nhiên có người chụp bả vai của ngươi, nắm lấy chân của ngươi, ở lúc mà ngươi không hề chuẩn
bị, đột nhiên nhảy bật ra dọa ngươi. Bên trong còn có địa ngục giả, nghe nói bộ xương sọ sẽ đột nhiên đứng dậy, nhảy vọt ra…”
Hoa Đoá Đoá còn đang chăm chú lắng nghe, nữ sinh bên cạnh kia đột nhiên thét lên thê thảm, vì tiếng hét thảm này mà làm Hoa Đoá Đoá sợ tới mức nhảy dựng lên, mặt trở nên trắng xanh, Cố Cảnh Phong thấy Hoa Đoá Đoá bị dọa, trong lòng miễn bàn rất là cao hưng, chuyện này thật tốt, chỉ nghe bọn họ nói thôi đã bị dọa thành như vậy, vào đến bên trong còn không phải gắt gao ở trong lòng anh sao? Như thế, Cố Cảnh Phong cảm thấy trấn an nhếch miệng cười.
Rốt cục, cũng tới lượt nhóm của bọn họ. Hai người theo một đám người đi vào. Còn chưa có bước vào được mấy bước, nữ sinh phía trước liền hét rầm lên, phát ra từng trận thanh âm chói tai.
Cố Cảnh Phong quay đầu an ủi Hoa Đoá Đoá, “Sợ sao?”
“Không thoải mái.” Hoa Đoá Đoá nghe thấy tiếng thét chói tai này lỗ tai liền thấy đau, cô không khỏi nhíu nhíu mi. Cố Cảnh Phong thấy Hoa Đoá Đoá biểu hiện như thế, nói: “Nếu không thì chúng ta đi ra ngoài đi?”
“Không có việc gì.” Hoa Đoá Đoá nói.
Cố Cảnh Phong đương nhiên biết tính tình Hoa Đoá Đoá, luôn thích cậy mạnh, anh mỉm cười, nắm lấy tay Hoa Đoá Đoá, “Đi theo anh.” Loại cảm giác an toàn này, vẫn phải có.
Nhưng vì sao tay Cố Cảnh Phong lại lạnh đến như thế? Hoa Đoá Đoá vốn là một lò sưởi, cả người phát ra nhiệt lượng, bàn tay tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nàng cảm giác Cố Cảnh Phong đang hấp mất hơi ấm của cô, cô ủy khuất nói: “Cố trợ giáo, anh đang hấp mất hơi ấm của em.”
Mặt Cố Cảnh Phong đỏ lên, cười gượng hai tiếng, “Thời tiết đang lạnh.”
Bỗng nhiên, vài tiểu nữ sinh đi phía trước chạy trở về đường cũ, trong mắt còn mang theo nước mắt, lẩm bẩm nói: “Nơi này quá khủng khiếp, so với nơi khác đều khủng khiếp hơn nhiều.”
Cố Cảnh Phong sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Hoa Đoá Đoá, chỉ thấy ánh mắt Hoa Đoá Đoá gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, mang theo một cỗ ý vị sâu xa. Chắc là sợ tới mức không nhẹ, Cố Cảnh Phong nghĩ như thế.
Cước bộ hai người thong thả, tới trước nơi thâm sơn sương mù. Tiến vào đoạn khu vực này, phía trước một mảnh mờ ảo, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhân loại bình thường khi mất đi sự chỉ dẫn của thị giác, đáy lòng đều sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, đến ngay cả Cố Cảnh Phong tự nhận là gan lớn thì trong lòng cũng hốt hoảng hẳn lên, trong lòng anh không ngừng tưởng tượng, đột nhiên có người hóa trang thành quỷ nhảy bật ra? Hoặc là đột nhiên có chuyện linh tinh xảy ra như có người giữ lấy cổ của anh?
Đang lúc tâm trí anh chìm trong những suy nghĩ, anh cảm giác được dưới chân anh có cái gì đó mềm nhũn như là đang cọ cọ ở vào hai chân anh. Cố Cảnh Phong nhíu mi, hỏi: “Đoá Đoá, em có cảm giác được có cái gì dưới chân không?”
“Có a.” Hoa Đoá Đoá gật gật đầu.
Sắc mặt Cố Cảnh Phong nhất thời trắng bệch, là cái gì? Mềm nhũn… Cọ a cọ… Chẳng lẽ là giống như lời nói của nữ sinh kia lúc ở bên ngoài, có người ở sờ chân của anh? Cố Cảnh Phong càng nghĩ càng kinh hoảng, càng sợ hãi lại càng không dám động, càng đừng nói là quay đầu lại nhìn.
Hoa Đoá Đoá thấy Cố Cảnh Phong không có di chuyển, quay đầu đón anh, vừa quay đầu lại, Hoa Đoá Đoá bỗng nhiên trừng to mắt, chỉ vào phía sau Cố Cảnh Phong, “Đỏ… Đỏ…”
Thân mình Cố Cảnh Phong vốn đã không bình tĩnh, lần này lại càng không bình tĩnh. Anh cố gắng thuyết phục chính mình, một đại nam nhân há lại có thể sợ mấy thứ hư vô này sao? Anh rối rắm một thời gian, vừa định hào phóng xoay người, kết quả Hoa Đoá Đoá đã đi trước anh một bước, hai tay nắm lấy tay nhân viên công tác đang hoá trang cực kỳ giống quỷ thật kia, “Wow, ngươi hoá trang thật đúng là rất thật, ánh mắt hiện lên cả màu đỏ, là làm như thế nào thế?”
Con quỷ kia sửng sốt, Cố Cảnh Phong ngoài cười nhưng trong không cười, vừa rồi thấy biểu tình giật mình kia của Hoa Đoá Đoá, tưởng là cái gì khủng bố lắm, té ra chỉ là quỷ giả trang. Cố Cảnh Phong vẻ mặt thật có lỗi nhìn con quỷ kia, túm lấy Hoa Đoá Đoá một phen rồi đi.
“Em về sau đừng ngạc nhiên như thế, bị em hù chết được.”
“A? Anh sợ hãi à?” Hoa Đoá Đoá nhìn hắn tỏ vẻ kinh ngạc.
Mặt Cố Cảnh Phong đỏ ửng lên, không được tự nhiên nói một câu, “Mới… Mới không phải, anh là sợ em sợ hãi.”
Hoa Đoá Đoá hắc hắc nở nụ cười một chút, hai người còn chưa có tập trung, đột nhiên xuất hiện một người chết treo ngược xuống từ phía trên, thật không may, vừa vặn treo ngược ở trước mặt Hoa Đoá Đoá, trông vào có vẻ bẩn, miệng phun máu tươi.
Hoa Đoá Đoá chớp mắt hai cái, không bị dọa sợ. Nhân viên công tác kia cũng biết được Hoa Đoá Đoá không có biểu hiện mong muốn nên có giống như các nữ sinh khác, nên hắn diễn thêm một trò khác, thời điểm lúc Hoa Đoá Đoá đang tập trung lực chú ý ở trên người hắn, hắn đột nhiên mở mắt sống lại, mở cái miệng to toàn máu của hắn hướng vào Hoa Đoá Đoá.
Hoa Đoá Đoá bị cái này dọa sợ, chính là…
“Bốp. A…” Thanh âm “A” ở phía sau là tiếng thét chói tai của Hoa Đoá Đoá, sau đó trốn vào trong lòng Cố Cảnh Phong phát run. Về phần thanh âm “Bốp” kia là thanh âm đột nhiên tiếp xúc chuẩn xác của làn da cùng với làn da phát ra.
Cố Cảnh Phong choáng váng, không phải đắm chìm ở trong yêu thương nhung nhớ của Hoa Đoá Đoá, mà là kinh ngạc một màn vừa rồi.
Vị nhân viên công tác kia vừa “sống lại”, miệng vừa rên rỉ một tiếng trầm thấp, liền bị một cái tát của Hoa Đoá Đoá vồ đến, sau đó trốn vào trong lòng Cố Cảnh Phong, mềm mại như con cừu non nói: “Mùi rau hẹ, em dị ứng. Thực là…”
Con quỷ kia thực ủy khuất…
Cố Cảnh Phong một bên trấn an Hoa Đoá Đoá, một bên lấy tiền trong túi ra, trấn an con quỷ mang bộ mặt “thê thảm hoang vắng” đặc biệt kia.
Cố Cảnh Phong thực bất đắc dĩ, xem ra kế hoạch của anh hoàn toàn thất bại. Hoa Đoá Đoá tuyệt không sợ hãi, còn đối với mấy chuyện này thế nhưng lại còn có điểm hứng thú ngạc nhiên? Trong khi đó thật ra anh, có đôi khi còn run như cầy sấy.
Không những thế, đối với lĩnh vực địa ngục này, mặt mũi của anh là hoàn toàn quăng sạch.
Vừa đi vào, còn có người phát ra tiếng khóc u oán, ngay sau đó là âm thanh xiềng xích leng keng trầm thấp. Chút chuyện trẻ con đó, Cố Cảnh Phong căn bản không để vào mắt, chính là một cái buồng giam bằng sắt thu hút sự chú ý của bọn họ. (Cái buồng giam này hình như là nằm dưới lòng đất, có 1 cái mái phía trên cách mặt đất khoảng 10-15 cm. Theo ta tưởng tượng đc là như thế )
Trên đầu của buồng giam có một cái đầu sọ, trông rất thật. Hoa Đoá Đoá đi qua đó, nhìn nhìn bảng thuyết minh bên cạnh buồng giam, đại khái nói là người này từng là một người Anh quốc, bị ma cà rồng bắt đi, sau lại biến thành ma cà rồng, vì phòng ngừa thế giới bị phá hoại, nên nhốt hắn ở nơi này. Nếu đụng tới nhân khí, sẽ sống lại.
Lực chú ý của Cố Cảnh Phong đặt ở chiếc đầu lâu giả phía trên lồng sắt, mà chiếc giá đỡ cái đầu lâu giả này mặc dù ngay phía trên lồng sắt, nhưng là vẫn còn một khoảng cách khá lớn, đủ để cánh tay có thể với vào. Anh rất tò mò, thực sự thần kỳ như vậy? Anh nói với Hoa Đoá Đoá nói: “Đoá Đoá, em có dám vào xem nó không.”
Hoa Đoá Đoá nhìn nhìn, lắc đầu, “Anh là con trai, anh thử đi.”
Cố Cảnh Phong cười cười, thò tay với vào, còn chưa có đụng chạm, đột nhiên phía dưới buồng sắt vươn lên một bàn tay tái nhợt, sau đó xuất hiện một cái đầu người Anh quốc, cắn vào tay Cố Cảnh Phong, Cố Cảnh Phong sợ tới mức vội vàng bỏ ra, hả miệng to thở dốc.
Người lại trở vào lồng sắt…
“Xì”. Hoa Đoá Đoá cười ha ha lên, “Cố trợ giáo, anh té ngồi trên mặt đất?”
Cố Cảnh Phong nghiến răng nghiến lợi, “Không được phép cười.”
Hoa Đoá Đoá xoa xoa đầu anh, “Đừng sợ, có nữ hiệp ở đây.”
Cố Cảnh Phong nheo ánh mắt lại, yên lặng nhìn Hoa Đoá Đoá, nửa ngày sau mới phun một câu, “Thật sự nếu có em, anh sẽ không sợ?”
Trong mắt anh mang theo mùi vị nguy hiểm, nhưng mà Hoa Đoá Đoá không hề phát hiện, vẻ mặt dũng cảm nói: “Em không sợ, mấy cái này đều là giả.” Cố Cảnh Phong còn thật sự gật gật đầu, nói tiếp theo lời của cô, “Nếu như vậy, em cho anh một ít tác nhân tập trung đi.”
Hoa Đoá Đoá sửng sốt, “A? Tác nhân tập trung?”
“Nghe người ta nói, nếu đem lực chú ý đặt ở một nơi khác trên cơ thể, đối chuyện vừa rồi đã xảy ra sẽ lãng quên.”
“Anh muốn làm cái gì?”
Hoa Đoá Đoá ngồi trở lại, nguyên bản đang ở tư thế ngồi xổm liền lập tức cũng ngồi bệt xuống đất, Cố Cảnh Phong xích lại gần, nâng cằm cô lên, mỉm cười, “Em đã là nữ hiệp, hẳn là sẽ rất sẵn lòng hỗ trợ, đúng không? n?” Hắn vuốt ve đôi môi của cô, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
Hoa Đoá Đoá kinh hãi, nhưng vẫn chỉ mở to hai mắt.
Tiếp theo, Cố Cảnh Phong lại ấn xuống thêm vài nụ hôn nữa, dưới ánh đèn mờ ảo, không dễ nhận thấy được khuôn mặt của anh đã muốn đỏ bừng, anh đang hôn thật sâu lên đôi môi của Hoa Đoá Đoá. Hoa Đoá Đoá không ổn định, thiếu chút nữa là bị anh áp đảo, may mắn lúc vui sướng hoa chân múa tay vịn vào được buồng giam.
Cố Cảnh Phong dùng bàn tay tương đối lạnh lẽo của anh nắm trụ khuôn mặt đang nóng rực của Hoa Đoá Đoá, hôn xong, thấm thía nói với Hoa Đoá Đoá: “Em tại sao lại không chịu mở miệng?”
Hoa Đoá Đoá mở to đôi mắt như bị khi dễ, “Mở miệng làm chi, cho anh liếm à.”
Cố Cảnh Phong không nói lời nào, kéo Hoa Đoá Đoá tiếp tục đi, đi tới đi tới, hoàn toàn không nhìn đến đám nhân viên công tác kia đã bị hù dọa không ít, còn Hoa Đoá Đoá đang một bên bị kéo bước nhanh, một bên dùng ánh mắt thương hại nhìn bọn họ, miệng khó chịu oán niệm, “Các ngươi biểu diễn thực khủng khiếp, thật sự thực khủng khiếp.”
Cả nhóm ma quỷ đều cứng ngắc…
Ra khỏi nhà ma, Cố Cảnh Phong lạnh lùng quay đầu nhìn cô, nhếch khóe miệng nói: “Còn muốn chơi cái gì?”
Hoa Đoá Đoá quan sát chung quanh, phát hiện có cái bảng chỉ đường đến “Nhảy Bungee”, ánh mắt nhất thời sáng ngời, chính là trò nhảy Bungee trong TV sao? Hoa Đoá Đoá chỉ vào bảng hướng dẫn kia nói: “Chúng ta đi nhảy Bungee đi.”
Cố Cảnh Phong xoay người nhìn thoáng qua, “Em nhảy hay là anh nhảy?”
“Cùng nhau nhảy.”
Cố Cảnh Phong nheo ánh mắt lại, tâm tình thích thú, nói: “Đi.”
Kết quả đi đến nơi nhảy Bungee, mới biết được, tư thế hai người cùng nhảy Bungee, đã nghĩ là giống như con châu chấu bị buộc vào dây thừng, tốt nhất là ôm cùng một chỗ, bình thường hai người mà cùng nhau nhảy Bungee đều là cặp đôi. Bất quá trời đang là mùa đông, nên không có người nhảy.
Cũng chỉ có Hoa Đoá Đoá muốn ở trong thời tiết gió biển thổi thấu xương như thế này mà muốn nhảy Bungee
Hoa Đoá Đoá đỏ mặt để cho nhân viên công tác mặt tốt trang bị vào, cô nhìn sang Cố Cảnh Phong bên cạnh, nói: “Xin lỗi, bắt anh phải điên theo em.”
Cố Cảnh Phong chỉ cười cười, hai người sắp xếp chuẩn bị, đứng ở trên cầu nhảy, đón nhận cơn gió biển thấu xương trực tiếp đánh úp đến, Hoa Đoá Đoá rùng mình một cái, bỗng nhiên Cố Cảnh Phong thực chuyên chú lại nghiêm túc nói: “Đoá Đoá.”
“n?”
Đột nhiên Cố Cảnh Phong cười xấu xa, “Nếu cử chỉ yêu thương nhung nhớ nhau như thế, chúng ta đi thuê phòng đi.”
“Gì?” Hoa Đoá Đoá còn chưa kịp phản ứng, Cố Cảnh Phong đối mặt với cô, ngã thân mình trực tiếp rớt xuống, bởi vì Hoa Đoá Đoá cột cùng chung một dây thừng với anh, anh vừa rớt xuống một giây xong, cô liền rơi xuống theo anh, vừa vặn ngã vào trong lòng Cố Cảnh Phong, Cố Cảnh Phong cười hì hì nói: “Ngoan.”
Hoa Đoá Đoá phát hiện, phần lớn người đi nhà ma đều là cặp đôi. Một nam một nữ chiếm đa số. Rất ít thấy có người lớn mật tự đi một mình. Lúc xếp hàng, nghe thấy vài nữ sinh nhát gan ở phía trước nói: “Nghe nói nhà ma này rất đáng sợ, sẽ đột nhiên có người chụp bả vai của ngươi, nắm lấy chân của ngươi, ở lúc mà ngươi không hề chuẩn
bị, đột nhiên nhảy bật ra dọa ngươi. Bên trong còn có địa ngục giả, nghe nói bộ xương sọ sẽ đột nhiên đứng dậy, nhảy vọt ra…”
Hoa Đoá Đoá còn đang chăm chú lắng nghe, nữ sinh bên cạnh kia đột nhiên thét lên thê thảm, vì tiếng hét thảm này mà làm Hoa Đoá Đoá sợ tới mức nhảy dựng lên, mặt trở nên trắng xanh, Cố Cảnh Phong thấy Hoa Đoá Đoá bị dọa, trong lòng miễn bàn rất là cao hưng, chuyện này thật tốt, chỉ nghe bọn họ nói thôi đã bị dọa thành như vậy, vào đến bên trong còn không phải gắt gao ở trong lòng anh sao? Như thế, Cố Cảnh Phong cảm thấy trấn an nhếch miệng cười.
Rốt cục, cũng tới lượt nhóm của bọn họ. Hai người theo một đám người đi vào. Còn chưa có bước vào được mấy bước, nữ sinh phía trước liền hét rầm lên, phát ra từng trận thanh âm chói tai.
Cố Cảnh Phong quay đầu an ủi Hoa Đoá Đoá, “Sợ sao?”
“Không thoải mái.” Hoa Đoá Đoá nghe thấy tiếng thét chói tai này lỗ tai liền thấy đau, cô không khỏi nhíu nhíu mi. Cố Cảnh Phong thấy Hoa Đoá Đoá biểu hiện như thế, nói: “Nếu không thì chúng ta đi ra ngoài đi?”
“Không có việc gì.” Hoa Đoá Đoá nói.
Cố Cảnh Phong đương nhiên biết tính tình Hoa Đoá Đoá, luôn thích cậy mạnh, anh mỉm cười, nắm lấy tay Hoa Đoá Đoá, “Đi theo anh.” Loại cảm giác an toàn này, vẫn phải có.
Nhưng vì sao tay Cố Cảnh Phong lại lạnh đến như thế? Hoa Đoá Đoá vốn là một lò sưởi, cả người phát ra nhiệt lượng, bàn tay tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nàng cảm giác Cố Cảnh Phong đang hấp mất hơi ấm của cô, cô ủy khuất nói: “Cố trợ giáo, anh đang hấp mất hơi ấm của em.”
Mặt Cố Cảnh Phong đỏ lên, cười gượng hai tiếng, “Thời tiết đang lạnh.”
Bỗng nhiên, vài tiểu nữ sinh đi phía trước chạy trở về đường cũ, trong mắt còn mang theo nước mắt, lẩm bẩm nói: “Nơi này quá khủng khiếp, so với nơi khác đều khủng khiếp hơn nhiều.”
Cố Cảnh Phong sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Hoa Đoá Đoá, chỉ thấy ánh mắt Hoa Đoá Đoá gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, mang theo một cỗ ý vị sâu xa. Chắc là sợ tới mức không nhẹ, Cố Cảnh Phong nghĩ như thế.
Cước bộ hai người thong thả, tới trước nơi thâm sơn sương mù. Tiến vào đoạn khu vực này, phía trước một mảnh mờ ảo, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhân loại bình thường khi mất đi sự chỉ dẫn của thị giác, đáy lòng đều sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, đến ngay cả Cố Cảnh Phong tự nhận là gan lớn thì trong lòng cũng hốt hoảng hẳn lên, trong lòng anh không ngừng tưởng tượng, đột nhiên có người hóa trang thành quỷ nhảy bật ra? Hoặc là đột nhiên có chuyện linh tinh xảy ra như có người giữ lấy cổ của anh?
Đang lúc tâm trí anh chìm trong những suy nghĩ, anh cảm giác được dưới chân anh có cái gì đó mềm nhũn như là đang cọ cọ ở vào hai chân anh. Cố Cảnh Phong nhíu mi, hỏi: “Đoá Đoá, em có cảm giác được có cái gì dưới chân không?”
“Có a.” Hoa Đoá Đoá gật gật đầu.
Sắc mặt Cố Cảnh Phong nhất thời trắng bệch, là cái gì? Mềm nhũn… Cọ a cọ… Chẳng lẽ là giống như lời nói của nữ sinh kia lúc ở bên ngoài, có người ở sờ chân của anh? Cố Cảnh Phong càng nghĩ càng kinh hoảng, càng sợ hãi lại càng không dám động, càng đừng nói là quay đầu lại nhìn.
Hoa Đoá Đoá thấy Cố Cảnh Phong không có di chuyển, quay đầu đón anh, vừa quay đầu lại, Hoa Đoá Đoá bỗng nhiên trừng to mắt, chỉ vào phía sau Cố Cảnh Phong, “Đỏ… Đỏ…”
Thân mình Cố Cảnh Phong vốn đã không bình tĩnh, lần này lại càng không bình tĩnh. Anh cố gắng thuyết phục chính mình, một đại nam nhân há lại có thể sợ mấy thứ hư vô này sao? Anh rối rắm một thời gian, vừa định hào phóng xoay người, kết quả Hoa Đoá Đoá đã đi trước anh một bước, hai tay nắm lấy tay nhân viên công tác đang hoá trang cực kỳ giống quỷ thật kia, “Wow, ngươi hoá trang thật đúng là rất thật, ánh mắt hiện lên cả màu đỏ, là làm như thế nào thế?”
Con quỷ kia sửng sốt, Cố Cảnh Phong ngoài cười nhưng trong không cười, vừa rồi thấy biểu tình giật mình kia của Hoa Đoá Đoá, tưởng là cái gì khủng bố lắm, té ra chỉ là quỷ giả trang. Cố Cảnh Phong vẻ mặt thật có lỗi nhìn con quỷ kia, túm lấy Hoa Đoá Đoá một phen rồi đi.
“Em về sau đừng ngạc nhiên như thế, bị em hù chết được.”
“A? Anh sợ hãi à?” Hoa Đoá Đoá nhìn hắn tỏ vẻ kinh ngạc.
Mặt Cố Cảnh Phong đỏ ửng lên, không được tự nhiên nói một câu, “Mới… Mới không phải, anh là sợ em sợ hãi.”
Hoa Đoá Đoá hắc hắc nở nụ cười một chút, hai người còn chưa có tập trung, đột nhiên xuất hiện một người chết treo ngược xuống từ phía trên, thật không may, vừa vặn treo ngược ở trước mặt Hoa Đoá Đoá, trông vào có vẻ bẩn, miệng phun máu tươi.
Hoa Đoá Đoá chớp mắt hai cái, không bị dọa sợ. Nhân viên công tác kia cũng biết được Hoa Đoá Đoá không có biểu hiện mong muốn nên có giống như các nữ sinh khác, nên hắn diễn thêm một trò khác, thời điểm lúc Hoa Đoá Đoá đang tập trung lực chú ý ở trên người hắn, hắn đột nhiên mở mắt sống lại, mở cái miệng to toàn máu của hắn hướng vào Hoa Đoá Đoá.
Hoa Đoá Đoá bị cái này dọa sợ, chính là…
“Bốp. A…” Thanh âm “A” ở phía sau là tiếng thét chói tai của Hoa Đoá Đoá, sau đó trốn vào trong lòng Cố Cảnh Phong phát run. Về phần thanh âm “Bốp” kia là thanh âm đột nhiên tiếp xúc chuẩn xác của làn da cùng với làn da phát ra.
Cố Cảnh Phong choáng váng, không phải đắm chìm ở trong yêu thương nhung nhớ của Hoa Đoá Đoá, mà là kinh ngạc một màn vừa rồi.
Vị nhân viên công tác kia vừa “sống lại”, miệng vừa rên rỉ một tiếng trầm thấp, liền bị một cái tát của Hoa Đoá Đoá vồ đến, sau đó trốn vào trong lòng Cố Cảnh Phong, mềm mại như con cừu non nói: “Mùi rau hẹ, em dị ứng. Thực là…”
Con quỷ kia thực ủy khuất…
Cố Cảnh Phong một bên trấn an Hoa Đoá Đoá, một bên lấy tiền trong túi ra, trấn an con quỷ mang bộ mặt “thê thảm hoang vắng” đặc biệt kia.
Cố Cảnh Phong thực bất đắc dĩ, xem ra kế hoạch của anh hoàn toàn thất bại. Hoa Đoá Đoá tuyệt không sợ hãi, còn đối với mấy chuyện này thế nhưng lại còn có điểm hứng thú ngạc nhiên? Trong khi đó thật ra anh, có đôi khi còn run như cầy sấy.
Không những thế, đối với lĩnh vực địa ngục này, mặt mũi của anh là hoàn toàn quăng sạch.
Vừa đi vào, còn có người phát ra tiếng khóc u oán, ngay sau đó là âm thanh xiềng xích leng keng trầm thấp. Chút chuyện trẻ con đó, Cố Cảnh Phong căn bản không để vào mắt, chính là một cái buồng giam bằng sắt thu hút sự chú ý của bọn họ. (Cái buồng giam này hình như là nằm dưới lòng đất, có cái mái phía trên cách mặt đất khoảng - cm. Theo ta tưởng tượng đc là như thế )
Trên đầu của buồng giam có một cái đầu sọ, trông rất thật. Hoa Đoá Đoá đi qua đó, nhìn nhìn bảng thuyết minh bên cạnh buồng giam, đại khái nói là người này từng là một người Anh quốc, bị ma cà rồng bắt đi, sau lại biến thành ma cà rồng, vì phòng ngừa thế giới bị phá hoại, nên nhốt hắn ở nơi này. Nếu đụng tới nhân khí, sẽ sống lại.
Lực chú ý của Cố Cảnh Phong đặt ở chiếc đầu lâu giả phía trên lồng sắt, mà chiếc giá đỡ cái đầu lâu giả này mặc dù ngay phía trên lồng sắt, nhưng là vẫn còn một khoảng cách khá lớn, đủ để cánh tay có thể với vào. Anh rất tò mò, thực sự thần kỳ như vậy? Anh nói với Hoa Đoá Đoá nói: “Đoá Đoá, em có dám vào xem nó không.”
Hoa Đoá Đoá nhìn nhìn, lắc đầu, “Anh là con trai, anh thử đi.”
Cố Cảnh Phong cười cười, thò tay với vào, còn chưa có đụng chạm, đột nhiên phía dưới buồng sắt vươn lên một bàn tay tái nhợt, sau đó xuất hiện một cái đầu người Anh quốc, cắn vào tay Cố Cảnh Phong, Cố Cảnh Phong sợ tới mức vội vàng bỏ ra, hả miệng to thở dốc.
Người lại trở vào lồng sắt…
“Xì”. Hoa Đoá Đoá cười ha ha lên, “Cố trợ giáo, anh té ngồi trên mặt đất?”
Cố Cảnh Phong nghiến răng nghiến lợi, “Không được phép cười.”
Hoa Đoá Đoá xoa xoa đầu anh, “Đừng sợ, có nữ hiệp ở đây.”
Cố Cảnh Phong nheo ánh mắt lại, yên lặng nhìn Hoa Đoá Đoá, nửa ngày sau mới phun một câu, “Thật sự nếu có em, anh sẽ không sợ?”
Trong mắt anh mang theo mùi vị nguy hiểm, nhưng mà Hoa Đoá Đoá không hề phát hiện, vẻ mặt dũng cảm nói: “Em không sợ, mấy cái này đều là giả.” Cố Cảnh Phong còn thật sự gật gật đầu, nói tiếp theo lời của cô, “Nếu như vậy, em cho anh một ít tác nhân tập trung đi.”
Hoa Đoá Đoá sửng sốt, “A? Tác nhân tập trung?”
“Nghe người ta nói, nếu đem lực chú ý đặt ở một nơi khác trên cơ thể, đối chuyện vừa rồi đã xảy ra sẽ lãng quên.”
“Anh muốn làm cái gì?”
Hoa Đoá Đoá ngồi trở lại, nguyên bản đang ở tư thế ngồi xổm liền lập tức cũng ngồi bệt xuống đất, Cố Cảnh Phong xích lại gần, nâng cằm cô lên, mỉm cười, “Em đã là nữ hiệp, hẳn là sẽ rất sẵn lòng hỗ trợ, đúng không? n?” Hắn vuốt ve đôi môi của cô, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
Hoa Đoá Đoá kinh hãi, nhưng vẫn chỉ mở to hai mắt.
Tiếp theo, Cố Cảnh Phong lại ấn xuống thêm vài nụ hôn nữa, dưới ánh đèn mờ ảo, không dễ nhận thấy được khuôn mặt của anh đã muốn đỏ bừng, anh đang hôn thật sâu lên đôi môi của Hoa Đoá Đoá. Hoa Đoá Đoá không ổn định, thiếu chút nữa là bị anh áp đảo, may mắn lúc vui sướng hoa chân múa tay vịn vào được buồng giam.
Cố Cảnh Phong dùng bàn tay tương đối lạnh lẽo của anh nắm trụ khuôn mặt đang nóng rực của Hoa Đoá Đoá, hôn xong, thấm thía nói với Hoa Đoá Đoá: “Em tại sao lại không chịu mở miệng?”
Hoa Đoá Đoá mở to đôi mắt như bị khi dễ, “Mở miệng làm chi, cho anh liếm à.”
Cố Cảnh Phong không nói lời nào, kéo Hoa Đoá Đoá tiếp tục đi, đi tới đi tới, hoàn toàn không nhìn đến đám nhân viên công tác kia đã bị hù dọa không ít, còn Hoa Đoá Đoá đang một bên bị kéo bước nhanh, một bên dùng ánh mắt thương hại nhìn bọn họ, miệng khó chịu oán niệm, “Các ngươi biểu diễn thực khủng khiếp, thật sự thực khủng khiếp.”
Cả nhóm ma quỷ đều cứng ngắc…
Ra khỏi nhà ma, Cố Cảnh Phong lạnh lùng quay đầu nhìn cô, nhếch khóe miệng nói: “Còn muốn chơi cái gì?”
Hoa Đoá Đoá quan sát chung quanh, phát hiện có cái bảng chỉ đường đến “Nhảy Bungee”, ánh mắt nhất thời sáng ngời, chính là trò nhảy Bungee trong TV sao? Hoa Đoá Đoá chỉ vào bảng hướng dẫn kia nói: “Chúng ta đi nhảy Bungee đi.”
Cố Cảnh Phong xoay người nhìn thoáng qua, “Em nhảy hay là anh nhảy?”
“Cùng nhau nhảy.”
Cố Cảnh Phong nheo ánh mắt lại, tâm tình thích thú, nói: “Đi.”
Kết quả đi đến nơi nhảy Bungee, mới biết được, tư thế hai người cùng nhảy Bungee, đã nghĩ là giống như con châu chấu bị buộc vào dây thừng, tốt nhất là ôm cùng một chỗ, bình thường hai người mà cùng nhau nhảy Bungee đều là cặp đôi. Bất quá trời đang là mùa đông, nên không có người nhảy.
Cũng chỉ có Hoa Đoá Đoá muốn ở trong thời tiết gió biển thổi thấu xương như thế này mà muốn nhảy Bungee
Hoa Đoá Đoá đỏ mặt để cho nhân viên công tác mặt tốt trang bị vào, cô nhìn sang Cố Cảnh Phong bên cạnh, nói: “Xin lỗi, bắt anh phải điên theo em.”
Cố Cảnh Phong chỉ cười cười, hai người sắp xếp chuẩn bị, đứng ở trên cầu nhảy, đón nhận cơn gió biển thấu xương trực tiếp đánh úp đến, Hoa Đoá Đoá rùng mình một cái, bỗng nhiên Cố Cảnh Phong thực chuyên chú lại nghiêm túc nói: “Đoá Đoá.”
“n?”
Đột nhiên Cố Cảnh Phong cười xấu xa, “Nếu cử chỉ yêu thương nhung nhớ nhau như thế, chúng ta đi thuê phòng đi.”
“Gì?” Hoa Đoá Đoá còn chưa kịp phản ứng, Cố Cảnh Phong đối mặt với cô, ngã thân mình trực tiếp rớt xuống, bởi vì Hoa Đoá Đoá cột cùng chung một dây thừng với anh, anh vừa rớt xuống một giây xong, cô liền rơi xuống theo anh, vừa vặn ngã vào trong lòng Cố Cảnh Phong, Cố Cảnh Phong cười hì hì nói: “Ngoan.”