Sắc mặt Thái Thiếu Dư trở nên trắng bệch, không ngờ Lưu Cảnh bảo nàng cút ở trước mắt bao nhiêu người, nước mắt của nàng lập tức rơi xuống, nàng ném mạnh chén rượu xuống mặt đất, xoay người bỏ đi.
"Choang!" một tiếng vang thật lớn.
Nội đường lập tức lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt nhìn về phía bên này, rất nhiều người đều biết Lưu Cảnh và Thái Thiếu Dư, nhưng lại thấy một nữ tử mỹ mạo xinh đẹp ngồi cạnh Lưu Cảnh.
Tiếng bàn luận xôn xao trong nội đường, hai cô gái tranh giành một người đàn ông, đây là một chuyện làm người ta cảm thấy vô cùng hứng thú.
Mọi người từng nghe đồn Lưu Biểu chuẩn bị cưới con gái của Thái Mạo, từ năm ngoái liền truyền khắp quan trường Kinh Châu, nhưng sau đó lại nghe đồn đã hủy bỏ mối hôn sự này, tuy nhiên giữa Lưu Cảnh và Thái Thiếu Dư vẫn tồn tại một chút quan hệ, việc này được công nhận là sự thật.
Hiện tại Thái Thiếu Dư vứt chén xuống, mà chẳng biết từ lúc nào bên cạnh Lưu Cảnh lại có một thiếu nữ xinh đẹp, trong mối quan hệ này, gần như tất cả mọi người tự cho là thông minh đoán được, nhất định là tình hải sinh sóng, chỉ có điều thiếu nữ xinh đẹp này là ai, rất nhiều người cũng không biết.
Tuy nhiên cũng có người biết, cũng không khỏi hô nhỏ: - Con gái Đào gia, đệ nhất mỹ nữ Giang Hạ.
- Hoá ra Cảnh công tử không muốn cưới con gái Thái gia, là vì thích cô ta.
- Việc này Cảnh công tử hơi si ngốc, con gái thương nhân sao có thể sánh với con gái Thái gia, người trẻ tuổi đó nha! Tham luyến sắc đẹp, nhất thời xúc động.
.....
Đủ lời nghị luận bên tai không dứt, mặt Đào Trạm đỏ bừng, đương nhiên là bởi vì Thái Thiếu Dư làm nàng nhục nhã, khiến nàng tức giận phẫn nỗ, ngoài ra lại có nhiều người bàn luận về nàng như vậy, phát sinh chuyện như này chẳng phải là không thừa nhận quan hệ giữa nàng và Lưu Cảnh sao?
Tuy rằng Đào Trạm cũng không ghét mọi người coi nàng và Lưu Cảnh là một đôi tình lữ, nhưng dù sao quan hệ của bọn họ vẫn còn chưa đến mức ấy, hơn nữa con gái da mặt mỏng, luôn không thích mình trở thành trung tâm dư luận.
Đào Trạm đứng ngồi không yên, chỉ hận không thể đứng dậy bỏ đi được ngay.
- Ngươi cần gì phải để ý tới cô ta!
Đào Trạm thấp giọng oán giận Lưu Cảnh, - Ngươi không thấy ta đã cự tuyệt cô ta rồi sao? Ngươi lại coi cô ta như không được giáo dưỡng, nói điên nói khùng, làm cho cô ta thấy mất mặt, đã bỏ đi rồi, vậy mà ngươi còn cố tình muốn trêu chọc cô ta, ngươi xem đi, nhiều chuyện phiền phức rồi đấy.
Lưu Cảnh chậm rãi từ từ uống rượu, miễn là Đào Trạm không giận dữ mà bỏ đi, chuyện còn lại hắn không thèm để ý. Đào Trạm thấy hắn không lên tiếng, cũng đành không có cách nào với hắn.
Lần này nàng lại không thể một mạch mà bỏ đi, tuy rằng chuyện xảy ra làm cho nàng hơi xấu hổ, nhưng Lưu Cảnh giận dữ mắng mỏ Thái Thiếu Dư là vì nàng, nàng sao không biết, nhưng chỉ có thể âm thầm cảm kích trong lòng.
Lúc này, Hoàng Nguyệt Anh lại từ cửa sau lặng lẽ đi tới, ở phía sau giữ bờ vai của Đào Trạm lại, khẽ cười nói: - Ngươi để cho ta tìm mãi.
Đào Trạm giật mình, quay đầu lại thấy Hoàng Nguyệt Anh, trong nội tâm nàng lập tức vừa mừng vừa sợ, vội vàng cầm tay cô ấy: - Sao cô cũng tới?
- Đến tìm ngươi mà! Sợ không ai tiếp đón ngươi.
Hoàng Nguyệt Anh vừa liếc nhìn Lưu Cảnh, đầy thâm ý "ồ" một tiếng, nháy mắt mấy cái cười nói: - Ta biết rồi, xem ra là không cần ta rồi.
- Không! Không! Ta và ngươi vào trong phòng ngồi một chút, người ở đây quá nhiều, ta không quen.
Lúc Đào Trạm đang khó xử thì Hoàng Nguyệt Anh kịp thời xuất hiện, quả thực chính là cây cỏ cứu mạng của nàng, nàng lôi kéo tay Hoàng Nguyệt Anh không buông, lại quay đầu sang nói với Lưu Cảnh, - Ta cùng Nguyệt Anh tỷ đi trò chuyện, đợi lát nữa sẽ trở lại
Nói xong nàng lại hối hận, mình nói như vậy, hắn sẽ cho là mình nhất định phải ngồi ở bên cạnh hắn, mà mình cũng không có ý tứ này, nơi này chỗ ngồi trống còn nhiều, rất nhiều mà. Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Đào Trạm lại không nói ra, thôi đi, coi như nể tình hắn đi!
- Ừ!
Lưu Cảnh gật gật đầu, kéo dài âm điệu, - Đi đi!
Đào Trạm thấy giọng điệu của hắn tựa như trượng phu đáp ứng thê tử, mặt hơi lạnh, thái độ cao cao tại thượng, mặt của nàng càng đỏ hơn, hận không thể cấu hắn một cái nữa, mình cho hắn mặt mũi, hắn còn tưởng thật.s
Ý cười trong mắt của Hoàng Nguyệt Anh càng đậm, rõ ràng con nói "Đợi lát nữa sẽ trở lại, vợ chồng son này từ khi nào lại tình ý như vậy. Thật ra trong lòng Hoàng Nguyệt Anh cũng vui mừng như sắp nổ tung, ngay khi vừa rồi, trước mặt mấy trưởng bối đã chính thức đem hôn sự của nàng và Gia Cát Lượng định ra rồi.
Tương tư ưu sầu của một năm đã trở thành hư không, nàng nóng lòng tìm người kể ra niềm vui sướng trong lòng, nhưng nàng không có bằng hữu, chỉ có Đào Trạm hôm nay mới vừa quen, mới quen đã thân, nàng liền đi tìm.
Hoàng Nguyệt Anh thấy Từ Thứ và Thôi Châu Bình cùng nhau giơ ngón cái về hướng mình, tỏ vẻ chúc mừng, mặt của nàng đỏ hơn, liền giữ chặt tay Đào Trạm, hai người bước nhanh đi về phía cửa sau.
Chỉ nghe Hoàng Nguyệt Anh thấp giọng vui đùa, - Ta đem kéo ngươi đi, không ngờ hắn không tức giận?
- Nha đầu chết tiệt này, lại nói bậy rồi!
Đào Trạm véo nàng một cái, hai người vừa nói vừa cười vừa đi.
Nhân vật nữ chính rời sân, trong hành lang lại dần dần an tĩnh, lúc này, Lưu Cảnh dứt khoát ngồi cùng hai người Từ Thôi. Từ Thứ cười nói: - Ta bây giờ đang suy xét có nên đi Sài Tang cùng ngươi hay không
Thôi Châu Bình ở một bên nói đùa: - Mới vừa rồi ta còn nói với Nguyên Trực, để y từ trong Vũ Cơ chọn lấy một người làm thiếp, sau đó dẫn đến Sài Tang, như vậy cũng không cần nhìn hai người chàng chàng thiếp thiếp mà khó chịu.
Lưu Cảnh cũng gật đầu cười nói:
- Đó là một biện pháp tốt, ta bỏ tiền, lão Thôi làm mai mối, đêm nay để cho Nguyên Trực huynh vào động phòng.
- Hai tên vô lại các ngươi, tâm tư ác quá!
Ba người lại vui đùa một lát, Lưu Cảnh lại hỏi Từ Thứ, - Thê tử của Nguyên Trực huynh không ở Tương Dương sao?
- Ở nhà còn có một con trai.
Từ Thứ thở dài, - Lần này năm mới hồi hương, chuẩn bị đưa họ đi cùng, tiếc rằng điều kiện không cho phép, lại lo lắng Tào quân qua hai năm nữa tiến công Kinh Châu, cho nên quyết định tạm thời không mang theo, hai năm sau ta chuẩn bị vê quê làm nông.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn có mấy lời muốn nói với Từ Thứ, chỉ có điều bây giờ còn không phải lúc.
- Từ huynh, lần này Đào cô nương về Sài Tang trước, ta mấy ngày sau sẽ đến, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé.
- Ngươi không đi cùng với nàng sao?
Lưu Cảnh lắc đầu, - Ta còn ở lại học bắn tên, ít nhất phải năm ngày sau mới có thể đi, nàng ngày kia trở về cùng thúc phụ.
Lưu Cảnh nghĩ đến năm ngày sau báo cáo kết quả với Hoàng Trung, hắn thầm thở dài trong lòng, hiện tại hắn ban ngày chỉ có thể luyện một trăm tiễn, ban đêm luyện một trăm tiễn nữa, tuy rằng mỗi ngày đều rất khắc khổ, nhưng Lưu Cảnh biết rằng, Hoàng Trung đang hy vọng hắn càng khắc khổ, tốt nhất mỗi ngày có thể bắn ba trăm mũi tên, chỉ là mình còn chưa làm được.
...
Thái Thiếu Dư thất bại quay về đã chọc giận tới ba người còn lại, Lưu Tông thấy Lưu Cảnh và Đào Trạm ngồi sát cánh, trong lòng ghen tị như điên, khi y và Thái Dật cực lực giật giây, Thái Thiếu Dư hết sức hậm hực chạy đi mời Đào Trạm đến ngồi chung cùng nàng, kết quả lại bị Lưu Cảnh mắng đuổi về.
Đây là lần thứ hai nàng bị Lưu Cảnh làm nhục nhã, khiến nàng xấu hổ và căm giận vô cùng, nàng xanh mặt ngồi xuống không nói được một lời, Lưu Tông vừa định bắt chuyện, Thái Thiếu Dư liền hung ác nói:
- Ngươi bảo ta đi mời ả ngồi chung, là có ý gì? Ta đường đường là con gái Thái thị, cô ả là cái gì chứ, chỉ một con gái thương nhân mà thôi, ngươi không biết là để cho ta đi mời ả là đang sỉ nhục ta sao?
Thái Thiếu Dư không dám lần nữa gây chuyện với Lưu Cảnh, nàng đem tất cả tức giận trút hết trên người Đào Trạm, theo nàng, Lưu Cảnh nhục mạ nàng như vậy, hoàn toàn cũng là bởi vì Đào Trạm.
Nữ nhân thối tha kia tự cho là có vài phần tư sắc, lại dám tỏ ra ngang hàng với mình, mình là nữ gia chủ Thái gia, một nữ nhi của thương nhân có là cái gì?
- Nếu như ngươi còn dám sỉ nhục ta nữa, ta sẽ đi tố cáo ngươi, ta đi tìm Kỳ công tử, ít nhất y sẽ không làm nhục thân phận ta.
Lưu Tông sợ tới mức vội vàng nói trấn an nàng, lúc này y cũng không quan tâm tới Đào Trạm nữa mà thề thốt cam đoan với Thái Thiếu Dư là sẽ không bắt nàng làm những việc khiến nàng khó xử nữa, lúc này lửa giận của Thái Thiếu Dư mới thoáng bình ổn.
Lúc này, Thái Dật đánh mắt sang Hoàng Xạ một cái, hai người đi ra đại sảnh, phụ thân của họ kết làm đồng minh, khiến đứa con cả hai nhà Thái Hoàng khi ở chung, đương nhiên sẽ không nói những chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Trên thực tế, hai người họ chính là nhân vật trọng yếu trong quan trường Kinh Châu, Hoàng Xạ đảm nhiệm huyện úy Vũ Xương, Thái Dật là nhân vật thực quyền phụ tá của Biệt Giá Lưu Tiên ở Kinh Châu, hai người tương lai tiền đồ đều vô lượng.
- Lần này Trương Doãn bị giáng chức, ngươi nghe nói rồi chứ!
Hoàng Xạ gật gật đầu, - Nghe nói rồi, lúc gần đi phụ thân đặc biệt nói với ta chuyện này.
- Thế thúc nói như thế nào? Thái Dật cảm thấy hứng thú hỏi han.
- Phụ thân nói, hơi quỷ dị, chỉ là một thương nhân xảo trá mà thôi, theo như thường lệ nhiều nhất cũng chỉ cảnh cáo một phen, lần này không ngờ là bị cách chức huyện úy, phụ thân cho rằng đây thật ra là đang cảnh cáo thế gia Kinh Châu.
Thái Dật thở dài: - Cha ta cũng cho là như vậy, kỳ thật chính là nhằm vào Thái gia ta, thủ đoạn của Châu Mục thật tàn nhẫn!
Hai người đi vài bước, Hoàng Xạ lại chuyển đề tài: - Gần đây nghe được một tin tức, Lưu Cảnh có khả năng sẽ tới Giang Hạ, ngươi biết không?
- Việc này ta chưa nghe nói đến, tuy nhiên...
Thái Dật khẽ cau mày, - Nếu hắn đi Giang Hạ, ta không cảm thấy kỳ quái.
- Ngươi là nói Lưu Khánh đi Trường Sa.
Thái Dật gật gật đầu, - Gần đây Châu Mục bắt đầu coi trọng gia tộc cầm quyền, nghe nói ngay cả Lưu Kỳ cũng chuẩn bị ra ngoài làm Thái Thú Nam Quận, quận Trường Giang có Lưu Khánh, Giang Hạ sao có thể không có người, để Lưu Cảnh đi Giang Hạ khả năng quả thật rất lớn.
Hoàng Xạ nửa ngày không nói gì, lần này phụ thân phái y đến Tương Dương, trên thực tế chính là thám thính tin tức này, họ ở Giang Hạ biết được một tin tức, Lưu Biểu đã bổ nhiệm Ngô Cự con trai của Ngô Khánh làm quân hầu Phàn Thành, chuẩn bị tiếp nhận chức vụ của Lưu Cảnh, nhưng chức vụ mới của Lưu Cảnh vẫn chưa công bố.
Phụ tử Hoàng thị cũng rất lo lắng, Lưu Biểu phái Lưu Cảnh đến Giang Hạ nhậm chức, hơn nữa nghe nói sau cuộc chiến Tân Dã, Khoái Việt từng đề cử với Lưu Biểu điều Lưu Cảnh đi Giang Hạ, có khả năng suy đoán của bọn họ chính xác, tương lai Lưu Cảnh ở Giang Hạ kiềm hãm gia tộc Hoàng thị.
Ở trong các đại thế gia Kinh Châu, chưa từng có người nào gia thế giống Hoàng gia khống chế Giang Hạ sâu như vậy, việc này vốn là ký kết ngầm giữa Hoàng Tổ và Lưu Biểu, nhưng hiện tại việc kết ngầm này sắp bị, điều này làm cho phụ tử Hoàng thị vô cùng lo lắng.
- Thái huynh nghe nói qua Vệ Phác chưa?
- Ngươi nói là kiếm khách Vệ Phác?
Thái Dật đương nhiên nghe nói đến, đó là con trai của Đệ nhất kiếm khách Kinh Châu Vệ Trọng, người Linh Lăng, tuổi trẻ đã danh chấn Giang Đông, ở Kinh Châu cũng cực kỳ nổi danh. Thái Dật nhướn mày, - Vì sao nhắc tới y?
- Lần này ta dẫn y đến.
Thái Dật ngẩn ra, y quay đầu lại nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi áo xanh không xa, - Y chính là Vệ Phác?
- Đúng là y, trước mắt là cận vệ của ta, nhưng phụ thân ta lần này là phái y đối phó Lưu Cảnh.
Thái Dật giật mình nhìn Hoàng Xạ, - Hoàng công tử, ngươi không phải là muốn...
- Không! Không! Không! Ngươi đã hiểu lầm rồi, ta không phải muốn đánh lén Lưu Cảnh, Hoàng gia sẽ không mạo hiểm như vậy.
Hoàng Xạ trầm ngâm một chút nói: - Ý phụ thân là để cho ta tìm một cơ hội, khiến Vệ Phác ở trường hợp công khai đánh bại Lưu Cảnh, lại lấy danh tiếng để đả kích thanh danh của hắn, như vậy dù là hắn đi Giang Hạ, ít nhất trong một năm, hắn phải mang theo cái đuôi không dám kiêu ngạo nữa.
Thái Dật hiểu, biện pháp này không tệ, đả kích danh vọng luôn luôn là thủ đoạn hữu hiệu nhất, Lưu Biểu điều Nễ Hành đi Giang Hạ, kết quả Hoàng Tổ giết Nễ Hành, khiến cha con Hoàng thị bị người trong thiên hạ khinh thường, danh vọng đánh mất hầu như không còn.
Cũng là như vậy, nếu để cho Vệ Phác dùng một loại phương thức làm nhục đánh bại Lưu Cảnh, như vậy ở Giang Hạ, cũng sẽ không có người nào coi trọng Lưu Cảnh nữa, ở trong quân cũng sẽ không còn uy vọng. Xem ra Hoàng Tổ thật sự là tính toán chu toàn!
Nghĩ vậy, Thái Dật âm hiểm cười: - Hôm nay chẳng phải là cơ hội tốt nhất sao?
....
"Choang!" một tiếng vang thật lớn.
Nội đường lập tức lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt nhìn về phía bên này, rất nhiều người đều biết Lưu Cảnh và Thái Thiếu Dư, nhưng lại thấy một nữ tử mỹ mạo xinh đẹp ngồi cạnh Lưu Cảnh.
Tiếng bàn luận xôn xao trong nội đường, hai cô gái tranh giành một người đàn ông, đây là một chuyện làm người ta cảm thấy vô cùng hứng thú.
Mọi người từng nghe đồn Lưu Biểu chuẩn bị cưới con gái của Thái Mạo, từ năm ngoái liền truyền khắp quan trường Kinh Châu, nhưng sau đó lại nghe đồn đã hủy bỏ mối hôn sự này, tuy nhiên giữa Lưu Cảnh và Thái Thiếu Dư vẫn tồn tại một chút quan hệ, việc này được công nhận là sự thật.
Hiện tại Thái Thiếu Dư vứt chén xuống, mà chẳng biết từ lúc nào bên cạnh Lưu Cảnh lại có một thiếu nữ xinh đẹp, trong mối quan hệ này, gần như tất cả mọi người tự cho là thông minh đoán được, nhất định là tình hải sinh sóng, chỉ có điều thiếu nữ xinh đẹp này là ai, rất nhiều người cũng không biết.
Tuy nhiên cũng có người biết, cũng không khỏi hô nhỏ: - Con gái Đào gia, đệ nhất mỹ nữ Giang Hạ.
- Hoá ra Cảnh công tử không muốn cưới con gái Thái gia, là vì thích cô ta.
- Việc này Cảnh công tử hơi si ngốc, con gái thương nhân sao có thể sánh với con gái Thái gia, người trẻ tuổi đó nha! Tham luyến sắc đẹp, nhất thời xúc động.
.....
Đủ lời nghị luận bên tai không dứt, mặt Đào Trạm đỏ bừng, đương nhiên là bởi vì Thái Thiếu Dư làm nàng nhục nhã, khiến nàng tức giận phẫn nỗ, ngoài ra lại có nhiều người bàn luận về nàng như vậy, phát sinh chuyện như này chẳng phải là không thừa nhận quan hệ giữa nàng và Lưu Cảnh sao?
Tuy rằng Đào Trạm cũng không ghét mọi người coi nàng và Lưu Cảnh là một đôi tình lữ, nhưng dù sao quan hệ của bọn họ vẫn còn chưa đến mức ấy, hơn nữa con gái da mặt mỏng, luôn không thích mình trở thành trung tâm dư luận.
Đào Trạm đứng ngồi không yên, chỉ hận không thể đứng dậy bỏ đi được ngay.
- Ngươi cần gì phải để ý tới cô ta!
Đào Trạm thấp giọng oán giận Lưu Cảnh, - Ngươi không thấy ta đã cự tuyệt cô ta rồi sao? Ngươi lại coi cô ta như không được giáo dưỡng, nói điên nói khùng, làm cho cô ta thấy mất mặt, đã bỏ đi rồi, vậy mà ngươi còn cố tình muốn trêu chọc cô ta, ngươi xem đi, nhiều chuyện phiền phức rồi đấy.
Lưu Cảnh chậm rãi từ từ uống rượu, miễn là Đào Trạm không giận dữ mà bỏ đi, chuyện còn lại hắn không thèm để ý. Đào Trạm thấy hắn không lên tiếng, cũng đành không có cách nào với hắn.
Lần này nàng lại không thể một mạch mà bỏ đi, tuy rằng chuyện xảy ra làm cho nàng hơi xấu hổ, nhưng Lưu Cảnh giận dữ mắng mỏ Thái Thiếu Dư là vì nàng, nàng sao không biết, nhưng chỉ có thể âm thầm cảm kích trong lòng.
Lúc này, Hoàng Nguyệt Anh lại từ cửa sau lặng lẽ đi tới, ở phía sau giữ bờ vai của Đào Trạm lại, khẽ cười nói: - Ngươi để cho ta tìm mãi.
Đào Trạm giật mình, quay đầu lại thấy Hoàng Nguyệt Anh, trong nội tâm nàng lập tức vừa mừng vừa sợ, vội vàng cầm tay cô ấy: - Sao cô cũng tới?
- Đến tìm ngươi mà! Sợ không ai tiếp đón ngươi.
Hoàng Nguyệt Anh vừa liếc nhìn Lưu Cảnh, đầy thâm ý "ồ" một tiếng, nháy mắt mấy cái cười nói: - Ta biết rồi, xem ra là không cần ta rồi.
- Không! Không! Ta và ngươi vào trong phòng ngồi một chút, người ở đây quá nhiều, ta không quen.
Lúc Đào Trạm đang khó xử thì Hoàng Nguyệt Anh kịp thời xuất hiện, quả thực chính là cây cỏ cứu mạng của nàng, nàng lôi kéo tay Hoàng Nguyệt Anh không buông, lại quay đầu sang nói với Lưu Cảnh, - Ta cùng Nguyệt Anh tỷ đi trò chuyện, đợi lát nữa sẽ trở lại
Nói xong nàng lại hối hận, mình nói như vậy, hắn sẽ cho là mình nhất định phải ngồi ở bên cạnh hắn, mà mình cũng không có ý tứ này, nơi này chỗ ngồi trống còn nhiều, rất nhiều mà. Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Đào Trạm lại không nói ra, thôi đi, coi như nể tình hắn đi!
- Ừ!
Lưu Cảnh gật gật đầu, kéo dài âm điệu, - Đi đi!
Đào Trạm thấy giọng điệu của hắn tựa như trượng phu đáp ứng thê tử, mặt hơi lạnh, thái độ cao cao tại thượng, mặt của nàng càng đỏ hơn, hận không thể cấu hắn một cái nữa, mình cho hắn mặt mũi, hắn còn tưởng thật.s
Ý cười trong mắt của Hoàng Nguyệt Anh càng đậm, rõ ràng con nói "Đợi lát nữa sẽ trở lại, vợ chồng son này từ khi nào lại tình ý như vậy. Thật ra trong lòng Hoàng Nguyệt Anh cũng vui mừng như sắp nổ tung, ngay khi vừa rồi, trước mặt mấy trưởng bối đã chính thức đem hôn sự của nàng và Gia Cát Lượng định ra rồi.
Tương tư ưu sầu của một năm đã trở thành hư không, nàng nóng lòng tìm người kể ra niềm vui sướng trong lòng, nhưng nàng không có bằng hữu, chỉ có Đào Trạm hôm nay mới vừa quen, mới quen đã thân, nàng liền đi tìm.
Hoàng Nguyệt Anh thấy Từ Thứ và Thôi Châu Bình cùng nhau giơ ngón cái về hướng mình, tỏ vẻ chúc mừng, mặt của nàng đỏ hơn, liền giữ chặt tay Đào Trạm, hai người bước nhanh đi về phía cửa sau.
Chỉ nghe Hoàng Nguyệt Anh thấp giọng vui đùa, - Ta đem kéo ngươi đi, không ngờ hắn không tức giận?
- Nha đầu chết tiệt này, lại nói bậy rồi!
Đào Trạm véo nàng một cái, hai người vừa nói vừa cười vừa đi.
Nhân vật nữ chính rời sân, trong hành lang lại dần dần an tĩnh, lúc này, Lưu Cảnh dứt khoát ngồi cùng hai người Từ Thôi. Từ Thứ cười nói: - Ta bây giờ đang suy xét có nên đi Sài Tang cùng ngươi hay không
Thôi Châu Bình ở một bên nói đùa: - Mới vừa rồi ta còn nói với Nguyên Trực, để y từ trong Vũ Cơ chọn lấy một người làm thiếp, sau đó dẫn đến Sài Tang, như vậy cũng không cần nhìn hai người chàng chàng thiếp thiếp mà khó chịu.
Lưu Cảnh cũng gật đầu cười nói:
- Đó là một biện pháp tốt, ta bỏ tiền, lão Thôi làm mai mối, đêm nay để cho Nguyên Trực huynh vào động phòng.
- Hai tên vô lại các ngươi, tâm tư ác quá!
Ba người lại vui đùa một lát, Lưu Cảnh lại hỏi Từ Thứ, - Thê tử của Nguyên Trực huynh không ở Tương Dương sao?
- Ở nhà còn có một con trai.
Từ Thứ thở dài, - Lần này năm mới hồi hương, chuẩn bị đưa họ đi cùng, tiếc rằng điều kiện không cho phép, lại lo lắng Tào quân qua hai năm nữa tiến công Kinh Châu, cho nên quyết định tạm thời không mang theo, hai năm sau ta chuẩn bị vê quê làm nông.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn có mấy lời muốn nói với Từ Thứ, chỉ có điều bây giờ còn không phải lúc.
- Từ huynh, lần này Đào cô nương về Sài Tang trước, ta mấy ngày sau sẽ đến, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé.
- Ngươi không đi cùng với nàng sao?
Lưu Cảnh lắc đầu, - Ta còn ở lại học bắn tên, ít nhất phải năm ngày sau mới có thể đi, nàng ngày kia trở về cùng thúc phụ.
Lưu Cảnh nghĩ đến năm ngày sau báo cáo kết quả với Hoàng Trung, hắn thầm thở dài trong lòng, hiện tại hắn ban ngày chỉ có thể luyện một trăm tiễn, ban đêm luyện một trăm tiễn nữa, tuy rằng mỗi ngày đều rất khắc khổ, nhưng Lưu Cảnh biết rằng, Hoàng Trung đang hy vọng hắn càng khắc khổ, tốt nhất mỗi ngày có thể bắn ba trăm mũi tên, chỉ là mình còn chưa làm được.
...
Thái Thiếu Dư thất bại quay về đã chọc giận tới ba người còn lại, Lưu Tông thấy Lưu Cảnh và Đào Trạm ngồi sát cánh, trong lòng ghen tị như điên, khi y và Thái Dật cực lực giật giây, Thái Thiếu Dư hết sức hậm hực chạy đi mời Đào Trạm đến ngồi chung cùng nàng, kết quả lại bị Lưu Cảnh mắng đuổi về.
Đây là lần thứ hai nàng bị Lưu Cảnh làm nhục nhã, khiến nàng xấu hổ và căm giận vô cùng, nàng xanh mặt ngồi xuống không nói được một lời, Lưu Tông vừa định bắt chuyện, Thái Thiếu Dư liền hung ác nói:
- Ngươi bảo ta đi mời ả ngồi chung, là có ý gì? Ta đường đường là con gái Thái thị, cô ả là cái gì chứ, chỉ một con gái thương nhân mà thôi, ngươi không biết là để cho ta đi mời ả là đang sỉ nhục ta sao?
Thái Thiếu Dư không dám lần nữa gây chuyện với Lưu Cảnh, nàng đem tất cả tức giận trút hết trên người Đào Trạm, theo nàng, Lưu Cảnh nhục mạ nàng như vậy, hoàn toàn cũng là bởi vì Đào Trạm.
Nữ nhân thối tha kia tự cho là có vài phần tư sắc, lại dám tỏ ra ngang hàng với mình, mình là nữ gia chủ Thái gia, một nữ nhi của thương nhân có là cái gì?
- Nếu như ngươi còn dám sỉ nhục ta nữa, ta sẽ đi tố cáo ngươi, ta đi tìm Kỳ công tử, ít nhất y sẽ không làm nhục thân phận ta.
Lưu Tông sợ tới mức vội vàng nói trấn an nàng, lúc này y cũng không quan tâm tới Đào Trạm nữa mà thề thốt cam đoan với Thái Thiếu Dư là sẽ không bắt nàng làm những việc khiến nàng khó xử nữa, lúc này lửa giận của Thái Thiếu Dư mới thoáng bình ổn.
Lúc này, Thái Dật đánh mắt sang Hoàng Xạ một cái, hai người đi ra đại sảnh, phụ thân của họ kết làm đồng minh, khiến đứa con cả hai nhà Thái Hoàng khi ở chung, đương nhiên sẽ không nói những chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Trên thực tế, hai người họ chính là nhân vật trọng yếu trong quan trường Kinh Châu, Hoàng Xạ đảm nhiệm huyện úy Vũ Xương, Thái Dật là nhân vật thực quyền phụ tá của Biệt Giá Lưu Tiên ở Kinh Châu, hai người tương lai tiền đồ đều vô lượng.
- Lần này Trương Doãn bị giáng chức, ngươi nghe nói rồi chứ!
Hoàng Xạ gật gật đầu, - Nghe nói rồi, lúc gần đi phụ thân đặc biệt nói với ta chuyện này.
- Thế thúc nói như thế nào? Thái Dật cảm thấy hứng thú hỏi han.
- Phụ thân nói, hơi quỷ dị, chỉ là một thương nhân xảo trá mà thôi, theo như thường lệ nhiều nhất cũng chỉ cảnh cáo một phen, lần này không ngờ là bị cách chức huyện úy, phụ thân cho rằng đây thật ra là đang cảnh cáo thế gia Kinh Châu.
Thái Dật thở dài: - Cha ta cũng cho là như vậy, kỳ thật chính là nhằm vào Thái gia ta, thủ đoạn của Châu Mục thật tàn nhẫn!
Hai người đi vài bước, Hoàng Xạ lại chuyển đề tài: - Gần đây nghe được một tin tức, Lưu Cảnh có khả năng sẽ tới Giang Hạ, ngươi biết không?
- Việc này ta chưa nghe nói đến, tuy nhiên...
Thái Dật khẽ cau mày, - Nếu hắn đi Giang Hạ, ta không cảm thấy kỳ quái.
- Ngươi là nói Lưu Khánh đi Trường Sa.
Thái Dật gật gật đầu, - Gần đây Châu Mục bắt đầu coi trọng gia tộc cầm quyền, nghe nói ngay cả Lưu Kỳ cũng chuẩn bị ra ngoài làm Thái Thú Nam Quận, quận Trường Giang có Lưu Khánh, Giang Hạ sao có thể không có người, để Lưu Cảnh đi Giang Hạ khả năng quả thật rất lớn.
Hoàng Xạ nửa ngày không nói gì, lần này phụ thân phái y đến Tương Dương, trên thực tế chính là thám thính tin tức này, họ ở Giang Hạ biết được một tin tức, Lưu Biểu đã bổ nhiệm Ngô Cự con trai của Ngô Khánh làm quân hầu Phàn Thành, chuẩn bị tiếp nhận chức vụ của Lưu Cảnh, nhưng chức vụ mới của Lưu Cảnh vẫn chưa công bố.
Phụ tử Hoàng thị cũng rất lo lắng, Lưu Biểu phái Lưu Cảnh đến Giang Hạ nhậm chức, hơn nữa nghe nói sau cuộc chiến Tân Dã, Khoái Việt từng đề cử với Lưu Biểu điều Lưu Cảnh đi Giang Hạ, có khả năng suy đoán của bọn họ chính xác, tương lai Lưu Cảnh ở Giang Hạ kiềm hãm gia tộc Hoàng thị.
Ở trong các đại thế gia Kinh Châu, chưa từng có người nào gia thế giống Hoàng gia khống chế Giang Hạ sâu như vậy, việc này vốn là ký kết ngầm giữa Hoàng Tổ và Lưu Biểu, nhưng hiện tại việc kết ngầm này sắp bị, điều này làm cho phụ tử Hoàng thị vô cùng lo lắng.
- Thái huynh nghe nói qua Vệ Phác chưa?
- Ngươi nói là kiếm khách Vệ Phác?
Thái Dật đương nhiên nghe nói đến, đó là con trai của Đệ nhất kiếm khách Kinh Châu Vệ Trọng, người Linh Lăng, tuổi trẻ đã danh chấn Giang Đông, ở Kinh Châu cũng cực kỳ nổi danh. Thái Dật nhướn mày, - Vì sao nhắc tới y?
- Lần này ta dẫn y đến.
Thái Dật ngẩn ra, y quay đầu lại nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi áo xanh không xa, - Y chính là Vệ Phác?
- Đúng là y, trước mắt là cận vệ của ta, nhưng phụ thân ta lần này là phái y đối phó Lưu Cảnh.
Thái Dật giật mình nhìn Hoàng Xạ, - Hoàng công tử, ngươi không phải là muốn...
- Không! Không! Không! Ngươi đã hiểu lầm rồi, ta không phải muốn đánh lén Lưu Cảnh, Hoàng gia sẽ không mạo hiểm như vậy.
Hoàng Xạ trầm ngâm một chút nói: - Ý phụ thân là để cho ta tìm một cơ hội, khiến Vệ Phác ở trường hợp công khai đánh bại Lưu Cảnh, lại lấy danh tiếng để đả kích thanh danh của hắn, như vậy dù là hắn đi Giang Hạ, ít nhất trong một năm, hắn phải mang theo cái đuôi không dám kiêu ngạo nữa.
Thái Dật hiểu, biện pháp này không tệ, đả kích danh vọng luôn luôn là thủ đoạn hữu hiệu nhất, Lưu Biểu điều Nễ Hành đi Giang Hạ, kết quả Hoàng Tổ giết Nễ Hành, khiến cha con Hoàng thị bị người trong thiên hạ khinh thường, danh vọng đánh mất hầu như không còn.
Cũng là như vậy, nếu để cho Vệ Phác dùng một loại phương thức làm nhục đánh bại Lưu Cảnh, như vậy ở Giang Hạ, cũng sẽ không có người nào coi trọng Lưu Cảnh nữa, ở trong quân cũng sẽ không còn uy vọng. Xem ra Hoàng Tổ thật sự là tính toán chu toàn!
Nghĩ vậy, Thái Dật âm hiểm cười: - Hôm nay chẳng phải là cơ hội tốt nhất sao?
....