Sáng sớm ngày hôm sau, một đám sương mỏng như dải lụa buông xuống mặt sông như ẩn như hiện, tất cả binh sỹ và thuyền phu đều xuất hiện ở cạnh mép thuyền, mọi người nhìn chăm chú thuyền lớn của Ngô hầu, thuyền lớn ba nghìn thạch của Ngô Hầu trơ trọi bỏ neo ở giữa sông.
Ở đầu thuyền, Ngô Hầu Tôn Quyền đang mặc bộ đồ tế lễ màu đen, đầu đội mũ, dâng hương cầu nguyện:
- Bộc ký viễn hành, đạo lộ khai trương, phong bá vũ sư, sái đạo trung ương, Giang Đông xuất hành, Kinh Châu giao binh, Thương Long tùy thuyền, Bạch Hổ phù hành, Chu Tước dẫn đạo, Huyền Vũ tố lữ, tế tự Cộng Công, Thủy Thần ninh tâm, hiến dữ tam sinh, nộ hỏa giai mẫn
Mạn phép dịch:
- Kẻ hầu đi xa, con đường rộng mở, thần gió thần mưa, dọn đường sạch sẽ, Giang Đông xuất hành, Kinh Châu giao binh, Thương Long (1) phò trợ, Bạch Hổ hộ tống, Chu Tước dẫn đường, Huyền Vũ làm bạn, thờ cúng Cộng Công, Thủy Thần yên lòng, dâng hiến tam sinh (2), lửa giận tiêu tan
(1)Thương Long: hay còn gọi là Thanh Long.
(2)Tam sinh: ba loại gia súc dùng trong cúng tế là bò, dê và heo.
Đúng lúc này, trên mặt nước xuất hiện một mảng vật thể màu đen, mấy vạn tướng sỹ lập tức kinh hô lên, đây là vật màu đen trôi nổi xuất hiện trên bến thuyền hôm qua, "Uỳnh!" một tiếng, ánh lửa bùng cháy, khói đặc cuồn cuộn.
Mấy vạn người vô cùng hoảng sợ, đều quỳ xuống, khẩn cầu Thủy Thần bớt giận, lúc này, người phụ tế lễ điều khiển nghi thức đem cống phẩm tam sinh trên bàn thờ ném xuống sông, Tôn Quyền cúi đầu lạy, toàn thân phủ phục, cung kính vạn phần, khi Tôn Quyền lạy lần thứ ba, không ngờ lại xảy ra, ngọn lửa dần dần nhỏ đi, cuối cùng tắt ngấm.
Mấy vạn quân Giang Đông lập tức phát ra tiếng hoan hô, đây là Thủy Thần bớt giận rồi, Tôn Quyền đứng lên, hai tay giơ cao lên bầu trời, mấy vạn quân Giang Đông lại hoan hô, đã gột rửa sỹ khí đê mê.
Trên đầu thành, Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào ánh lửa dần dần tắt trên sông, ngay sau đó nghe thấy tiếng hoan hô quân Giang Đông, hắn đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, không khỏi mỉm cười, quay đầu lại nói với Từ Thứ:
- Giang Đông cũng có kẻ cao minh, thật không thể khinh thường.
Từ Thứ thở dà.
- Cái này gọi là lấy độc trị độc, Giang Đông cũng không bác bỏ tin đồn, lại lấy lễ hiến tế Thủy Thần để phá, quả nhiên rất cao minh, ty chức chỉ là lo quân Giang Đông đoán được dầu hỏa của công tử, e rằng sẽ có phòng bị.
- Không sao!
Lưu Cảnh đối với lo lắng của Từ Thứ cũng không cho là đúng, thản nhiên nói:
- Đó cũng không phải cái đạo cụ giả thần giả quỷ gì, đây là thật sự hỏa công lợi khí, coi như là bọn họ biết nhưng chi tiết ra làm sao, bọn họ có thể phòng được không?
Từ Thứ cúi đầu thở dài.
- Chỉ sợ trận đại chiến hôm nay khó mà tránh khỏi rồi.
Lưu Cảnh nhìn Từ Thứ một cái, ánh mắt lại ném về hướng đoàn thuyền quân Giang Đông phía xa, cười lạnh một tiếng.
- Ta rất chờ mong được đánh một trận cùng bọn họ!
....
Lại lần nữa quân Giang Đông đổ bộ quy mô lớn, lần này không gặp bất kỳ cản trở nào, nhiều đội binh sỹ Giang Đông từ trên thuyền lớn lao xuống, nhanh chóng tập kết ở bờ biển, rất nhanh, ở bờ biển xuất hiện từng mảng phương trận, mỗi phương trận có khoảng ba nghìn người.
Đội ngũ chỉnh tề, khôi giáp sáng loáng, đao mâu như rừng, ngoài thành tràn ngập sát khí, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kèn trầm thấp, "U "
Đổ bộ ròng rã đến nửa đêm, Lưu Cảnh đứng ở trên đầu thành, nhìn chăm chú vào quân Giang Đông nơi xa, ngoài thành đã biến thành biển lửa, hơn vạn cây đuốc đem đêm tối chiếu sáng như ban ngày, đội quân đông đúc mơ hồ có thể thấy được.
Trên bến thuyền, từng chiếc thuyền lớn cập vào bờ, lập tức có đại đội binh sỹ tuôn ra, xông lên đất liền.
Ở phía tây, một con hỏa long do hơn vạn cây đuốc tạo thành đang hăng hái hành quân về phía nam, hội hợp với mấy nghìn quân Giang Đông ngoài thành phía nam, giữa kèm theo tiếng vang ầm ầm, mơ hồ có thể thấy được một cái bóng thật lớn đang di chuyển trong đêm tối, lúc ánh lửa chiếu rọi xuống, giống hệt một con quái vật khổng lồ.
Nhìn ra được, lần này Giang Đông là dốc hết binh lực để trấn áp, không còn là một vạn người tiến công, cũng không chỉ tấn công cửa bắc, mà là nam bắc đồng thời tiến công.
Ánh mắt Lưu Cảnh trở nên sâu xa, nếu như nói phượng hoàng niết bàn (3) cần đắm mình trong lửa để tái sinh, như vậy cuộc chiến Sài Tang lần này cũng đem hắn trở thành Lưu Cảnh niết bàn, sống qua một trận chiến này, sẽ giúp Lưu Cảnh hắn trở thành người đứng đầu Giang Hạ.
(3)Phượng hoàng niết bàn: ý nói về truyền thuyết của phượng hoàng lửa, khi phượng hoàng lửa bị thương nặng hoặc cảm thấy mình già yếu sẽ tự thiêu và hồi sinh từ trong đống tro tàn.
Trên thuyền Ngô Hầu đang đậu trên bến, Tôn Quyền cũng đứng ở đầu thuyền khoanh tay nhìn chăm chú vào đầu thành Sài Tang, và quân Giang Đông khác biệt chính là, trên đầu thành hoàn toàn tối om, không có ánh lửa, không nhìn thấy bóng dáng quân đội, giống hệt một thế giới yên lặng, chỉ có thành lâu đổ nát thê lương dưới ánh trăng biểu hiện ra bóng dáng bị tàn phá của nó.
Tôn Quyền tâm tình không tệ, ban ngày y lợi dụng hiến tế một lần nữa thành công làm phấn chấn lòng quân, mà từ xế chiều bắt đầu đổ bộ, đến nay đều vô cùng thuận lợi, đây là một mở đầu tốt.
Giành được Sài Tang, thì có nghĩa là Giang Hạ chính thức trở thành lãnh thổ của y, đây là đại nghiệp mà cha và anh của y nhiều năm qua vẫn phấn đấu, rốt cục có thể hoàn thành ở trong tay mình.
Nhưng quận Giang Hạ cũng chưa thoả mãn Tôn Quyền, sau khi cướp lấy Giang Hạ, đại quân lập tức xuôi nam, cướp lấy quận Trường Sa, đợi đến mùa xuân sang năm, y lại phất cờ đánh trống, một lần giành lấy quận Nam và bốn quận Quế Dương ở phía nam.
Cứ như vậy, quân tướng Giang Đông chiếm lĩnh hơn phân nửa phía nam, Lưu Biểu trong mắt y, chẳng qua chỉ là một đống xương khô mà thôi.
Nghĩ vậy, khóe miệng Tôn Quyền cong lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Y vội thu hồi suy nghĩ, ánh mắt nhìn chăm chú vào đầu thành đen ngòm, có lẽ Lưu Cảnh đang ở đầu thành nhìn chăm chú vào mình.
Tôn Quyền tràn đầy hứng thú đối với nhân tài trẻ tuổi Kinh Châu này, y cũng không muốn giết Lưu Cảnh, mà là muốn bắt hắn đến Đông Ngô, cùng hắn tán gẫu một chút, để hắn tận mắt nhìn thấy mình thành lập sự thống trị như thế nào, không cần Tôn Lưu liên hợp, y cũng có thể đánh bại Tào Tháo.
- Ngô Hầu!
Phía sau truyền tới một âm thanh trầm thấp, Tôn Quyền quay đầu lại, là Giáo úy Lăng Thao, thân thể hùng tráng ở trong ngọn lửa lúc sáng lúc tối có vẻ vô cùng uy vũ.
- Có chuyện gì?
Lăng Cầm quỳ một gối.
- Ty chức nguyện lấy công chuộc tội, đánh trận đầu tiên!
Tôn Quyền nhìn chăm chú y một lúc lâu sâu, lắc lắc đầu.
- Ngày mai ta đã lệnh cho Chu Thái và Đinh Phụng xuất chiến, nếu bọn họ bất bất lợi, ngươi đánh tiếp trận thứ hai đi!
Lăng Thao cúi đầu, trong lòng của y không cam lòng, nhưng Ngô hầu cũng không cho y cơ hội, khiến trong lòng của y không có cách nào khác.
Ở đầu thuyền, Ngô Hầu Tôn Quyền đang mặc bộ đồ tế lễ màu đen, đầu đội mũ, dâng hương cầu nguyện:
- Bộc ký viễn hành, đạo lộ khai trương, phong bá vũ sư, sái đạo trung ương, Giang Đông xuất hành, Kinh Châu giao binh, Thương Long tùy thuyền, Bạch Hổ phù hành, Chu Tước dẫn đạo, Huyền Vũ tố lữ, tế tự Cộng Công, Thủy Thần ninh tâm, hiến dữ tam sinh, nộ hỏa giai mẫn
Mạn phép dịch:
- Kẻ hầu đi xa, con đường rộng mở, thần gió thần mưa, dọn đường sạch sẽ, Giang Đông xuất hành, Kinh Châu giao binh, Thương Long (1) phò trợ, Bạch Hổ hộ tống, Chu Tước dẫn đường, Huyền Vũ làm bạn, thờ cúng Cộng Công, Thủy Thần yên lòng, dâng hiến tam sinh (2), lửa giận tiêu tan
(1)Thương Long: hay còn gọi là Thanh Long.
(2)Tam sinh: ba loại gia súc dùng trong cúng tế là bò, dê và heo.
Đúng lúc này, trên mặt nước xuất hiện một mảng vật thể màu đen, mấy vạn tướng sỹ lập tức kinh hô lên, đây là vật màu đen trôi nổi xuất hiện trên bến thuyền hôm qua, "Uỳnh!" một tiếng, ánh lửa bùng cháy, khói đặc cuồn cuộn.
Mấy vạn người vô cùng hoảng sợ, đều quỳ xuống, khẩn cầu Thủy Thần bớt giận, lúc này, người phụ tế lễ điều khiển nghi thức đem cống phẩm tam sinh trên bàn thờ ném xuống sông, Tôn Quyền cúi đầu lạy, toàn thân phủ phục, cung kính vạn phần, khi Tôn Quyền lạy lần thứ ba, không ngờ lại xảy ra, ngọn lửa dần dần nhỏ đi, cuối cùng tắt ngấm.
Mấy vạn quân Giang Đông lập tức phát ra tiếng hoan hô, đây là Thủy Thần bớt giận rồi, Tôn Quyền đứng lên, hai tay giơ cao lên bầu trời, mấy vạn quân Giang Đông lại hoan hô, đã gột rửa sỹ khí đê mê.
Trên đầu thành, Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào ánh lửa dần dần tắt trên sông, ngay sau đó nghe thấy tiếng hoan hô quân Giang Đông, hắn đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, không khỏi mỉm cười, quay đầu lại nói với Từ Thứ:
- Giang Đông cũng có kẻ cao minh, thật không thể khinh thường.
Từ Thứ thở dà.
- Cái này gọi là lấy độc trị độc, Giang Đông cũng không bác bỏ tin đồn, lại lấy lễ hiến tế Thủy Thần để phá, quả nhiên rất cao minh, ty chức chỉ là lo quân Giang Đông đoán được dầu hỏa của công tử, e rằng sẽ có phòng bị.
- Không sao!
Lưu Cảnh đối với lo lắng của Từ Thứ cũng không cho là đúng, thản nhiên nói:
- Đó cũng không phải cái đạo cụ giả thần giả quỷ gì, đây là thật sự hỏa công lợi khí, coi như là bọn họ biết nhưng chi tiết ra làm sao, bọn họ có thể phòng được không?
Từ Thứ cúi đầu thở dài.
- Chỉ sợ trận đại chiến hôm nay khó mà tránh khỏi rồi.
Lưu Cảnh nhìn Từ Thứ một cái, ánh mắt lại ném về hướng đoàn thuyền quân Giang Đông phía xa, cười lạnh một tiếng.
- Ta rất chờ mong được đánh một trận cùng bọn họ!
....
Lại lần nữa quân Giang Đông đổ bộ quy mô lớn, lần này không gặp bất kỳ cản trở nào, nhiều đội binh sỹ Giang Đông từ trên thuyền lớn lao xuống, nhanh chóng tập kết ở bờ biển, rất nhanh, ở bờ biển xuất hiện từng mảng phương trận, mỗi phương trận có khoảng ba nghìn người.
Đội ngũ chỉnh tề, khôi giáp sáng loáng, đao mâu như rừng, ngoài thành tràn ngập sát khí, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kèn trầm thấp, "U "
Đổ bộ ròng rã đến nửa đêm, Lưu Cảnh đứng ở trên đầu thành, nhìn chăm chú vào quân Giang Đông nơi xa, ngoài thành đã biến thành biển lửa, hơn vạn cây đuốc đem đêm tối chiếu sáng như ban ngày, đội quân đông đúc mơ hồ có thể thấy được.
Trên bến thuyền, từng chiếc thuyền lớn cập vào bờ, lập tức có đại đội binh sỹ tuôn ra, xông lên đất liền.
Ở phía tây, một con hỏa long do hơn vạn cây đuốc tạo thành đang hăng hái hành quân về phía nam, hội hợp với mấy nghìn quân Giang Đông ngoài thành phía nam, giữa kèm theo tiếng vang ầm ầm, mơ hồ có thể thấy được một cái bóng thật lớn đang di chuyển trong đêm tối, lúc ánh lửa chiếu rọi xuống, giống hệt một con quái vật khổng lồ.
Nhìn ra được, lần này Giang Đông là dốc hết binh lực để trấn áp, không còn là một vạn người tiến công, cũng không chỉ tấn công cửa bắc, mà là nam bắc đồng thời tiến công.
Ánh mắt Lưu Cảnh trở nên sâu xa, nếu như nói phượng hoàng niết bàn (3) cần đắm mình trong lửa để tái sinh, như vậy cuộc chiến Sài Tang lần này cũng đem hắn trở thành Lưu Cảnh niết bàn, sống qua một trận chiến này, sẽ giúp Lưu Cảnh hắn trở thành người đứng đầu Giang Hạ.
(3)Phượng hoàng niết bàn: ý nói về truyền thuyết của phượng hoàng lửa, khi phượng hoàng lửa bị thương nặng hoặc cảm thấy mình già yếu sẽ tự thiêu và hồi sinh từ trong đống tro tàn.
Trên thuyền Ngô Hầu đang đậu trên bến, Tôn Quyền cũng đứng ở đầu thuyền khoanh tay nhìn chăm chú vào đầu thành Sài Tang, và quân Giang Đông khác biệt chính là, trên đầu thành hoàn toàn tối om, không có ánh lửa, không nhìn thấy bóng dáng quân đội, giống hệt một thế giới yên lặng, chỉ có thành lâu đổ nát thê lương dưới ánh trăng biểu hiện ra bóng dáng bị tàn phá của nó.
Tôn Quyền tâm tình không tệ, ban ngày y lợi dụng hiến tế một lần nữa thành công làm phấn chấn lòng quân, mà từ xế chiều bắt đầu đổ bộ, đến nay đều vô cùng thuận lợi, đây là một mở đầu tốt.
Giành được Sài Tang, thì có nghĩa là Giang Hạ chính thức trở thành lãnh thổ của y, đây là đại nghiệp mà cha và anh của y nhiều năm qua vẫn phấn đấu, rốt cục có thể hoàn thành ở trong tay mình.
Nhưng quận Giang Hạ cũng chưa thoả mãn Tôn Quyền, sau khi cướp lấy Giang Hạ, đại quân lập tức xuôi nam, cướp lấy quận Trường Sa, đợi đến mùa xuân sang năm, y lại phất cờ đánh trống, một lần giành lấy quận Nam và bốn quận Quế Dương ở phía nam.
Cứ như vậy, quân tướng Giang Đông chiếm lĩnh hơn phân nửa phía nam, Lưu Biểu trong mắt y, chẳng qua chỉ là một đống xương khô mà thôi.
Nghĩ vậy, khóe miệng Tôn Quyền cong lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Y vội thu hồi suy nghĩ, ánh mắt nhìn chăm chú vào đầu thành đen ngòm, có lẽ Lưu Cảnh đang ở đầu thành nhìn chăm chú vào mình.
Tôn Quyền tràn đầy hứng thú đối với nhân tài trẻ tuổi Kinh Châu này, y cũng không muốn giết Lưu Cảnh, mà là muốn bắt hắn đến Đông Ngô, cùng hắn tán gẫu một chút, để hắn tận mắt nhìn thấy mình thành lập sự thống trị như thế nào, không cần Tôn Lưu liên hợp, y cũng có thể đánh bại Tào Tháo.
- Ngô Hầu!
Phía sau truyền tới một âm thanh trầm thấp, Tôn Quyền quay đầu lại, là Giáo úy Lăng Thao, thân thể hùng tráng ở trong ngọn lửa lúc sáng lúc tối có vẻ vô cùng uy vũ.
- Có chuyện gì?
Lăng Cầm quỳ một gối.
- Ty chức nguyện lấy công chuộc tội, đánh trận đầu tiên!
Tôn Quyền nhìn chăm chú y một lúc lâu sâu, lắc lắc đầu.
- Ngày mai ta đã lệnh cho Chu Thái và Đinh Phụng xuất chiến, nếu bọn họ bất bất lợi, ngươi đánh tiếp trận thứ hai đi!
Lăng Thao cúi đầu, trong lòng của y không cam lòng, nhưng Ngô hầu cũng không cho y cơ hội, khiến trong lòng của y không có cách nào khác.