Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló rạng, sắc trời mới bảng lảng, một tầng sương trắng như ẩn như hiện bao phủ trên đồng bằng Giang Hán.
Lúc này đã vào cuối thu đầu đông, đồng bằng Giang Hán tuy rằng không có gió rét lạnh thấu xương như phương bắc, nhưng cũng đem theo vài phần hàn ý. Nhìn ruộng đồng vô tận trải dải trong một tầng sương trắng.
Thu hoạch vụ thu sớm đã kết thúc, ruộng đồng vắng lặng, ngoại trừ từng bầy chim tước kiếm ăn chỉ còn vài lão nông phu dậy sớm, đi mót nhặt lúa mạch trên những thửa ruộng vừa gặt.
Đây là sự yên lặng vào sáng sớm. Nhưng rất nhanh, một hồi vó ngựa kịch liệt phá vỡ sáng sớm yên tĩnh.
Trên quan đạo phía tây của huyện Vũ Xương, một đội ngũ hơn năm trăm binh lính hợp thành đang hăng hái hành quân. Cầm đầu là đại tướng trẻ tuổi đầu đội nón trụ bạc thân mặc áo giáp, dáng người khôi ngô, sắc mặt góc cạnh, không nhiều lời, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn về hướng cánh đồng. Đại tướng ấy chính là Lưu Cảnh.
Bên cạnh hắn là một gã quan văn, Đặng Long, huyện lệnh huyện Vũ Xương, đặc biệt cùng Lưu Cảnh đến Hoàng thị sơn trang.
Hôm nay Tô Phi không đi cùng hắn. Anh ta mới nhận chức Quận thừa, có rất nhiều việc phức tạp phải xử lý. Đám người Ngụy Diên thì bận rộn huấn luyện binh sĩ, không rảnh cùng hắn tới đây.
Hoàng thị sơn trang cũng không xa, ở phía tây Vũ Xương chừng năm mươi dặm. Lưng tựa vào hồ nước mênh mông. Kỳ thật gọi là sơn trang cũng là hữu danh vô thực, bất quá phía hậu viện có một tòa núi giả cao không đến trăm thước.
- Công tử!
Đặng Long chỉ về phía xa cười nói:
- Theo quan đạo đi thẳng xuống, chừng giữa trưa có thể đến Hoàng thị sơn trang.
Đặng Long hay nói vô cùng, dọc đường đi gã giải thích cặn kẽ cho Lưu Cảnh tình hình quan trường Vũ Xương, thế gia sâu xa. Tuy rằng phần lớn thời gian Lưu Cảnh không nói tiếng nào, nhưng Đặng Long nhìn ra được, Lưu Cảnh nghe rất nghiêm túc. Bởi vậy gã hưng trí bừng bừng mà nói tiếp.
Tuy nhiên có một chút khiến Đặng Long khó xử, chính là phải xưng hô với Lưu Cảnh. Gã cũng biết, làm cấp dưới, lại gọi Lưu Cảnh là Cảnh công tử thật không thuận tiện, nhưng gọi là Tư Mã cũng không thỏa đáng. Dù sao Tư Mã là Biệt Bộ Tư Mã của Sài Tang, giờ là huyện Vũ Xương.
Kỳ thực gọi là Thái thú là thích hợp nhất. Tuy nhiên không có sự bổ nhiệm của Châu Mục, Đặng Long cảm thấy gọi Lưu Cảnh là Thái thú không phù hợp với quy củ quan trường.
Đương nhiên gã cũng biết, đôi khi không phải lúc nào cũng tuân theo quy củ. Tỷ như Tô Phi được bổ nhiệm làm Quận thừa vốn không nói quy củ, nhưng nếu chẳng may Lưu Cảnh bị điều đi, Thái thú mới đến nói quy củ thì làm thế nào?
Cho nên Đặng Long vẫn kiên trì, gọi Lưu Cảnh là công tử. Cũng may Lưu Cảnh không so đo, khiến gã thở phào nhẹ nhõm.
Dọc đường gã giới thiệu phong tục tập quán của vùng. Đội quân đã đi được một canh giờ, lúc này bọn họ từ trong mảnh rừng đi ra, tiến sâu vào khu canh tác rộng lớn.
Nơi là là lòng đồng bằng Giang Hán. Từ Vũ Xương đến Hạ Khẩu, phạm vi mấy trăm dặm đất đai phì nhiêu, nguồn nước sung túc, từ trước đến nay vẫn là trọng địa sản xuất lương thực của quận Giang Hạ.
Có thể nói, phạm vi mấy trăm dặm này là khu vực trung tâm giàu có và đông đúc nhất quận Giang Hạ, nắm giữ khu vực này cũng đồng nghĩa nắm giữ toàn bộ Giang Hạ.
Cũng bởi vậy, Hoàng gia mấy chục năm nay không ngừng xâm chiếm mảnh đất giàu có và phì nhiêu này, đã đoạt được gần bốn mươi phần trăm ruộng tốt, súc nô mấy nghìn, cũng đã khống chế hơn vạn hộ tá điền, giúp Hoàng gia vững vàng chiếm giữ vị trí chủ đạo ở quận Giang Hạ.
Chẳng qua hết thảy đều tan thành tro bội từ khi quân Giang Đông mở rộng quy mô cuộc chiến. ngoại trừ tung tích Hoàng Xạ không rõ, toàn bộ Hoàng gia bị diệt môn, vạn khoảnh ruộng tốt của bọn họ cũng trở thành nơi vô chủ.
Đội quân từ đường lớn đi qua cánh đồng, Lưu Cảnh thấy trên đồng ruộng có không ít nông dân đang làm việc đồng áng. Hắn quay đầu lại nhìn binh lính, mọi người tựa hồ cũng đã mỏi mệt rồi, liền nói với Đặng Long:
- Đặng huyện lệnh, nghỉ ngơi một chút đi!
- Đúng lúc, ty chức cũng hơi mệt, uống nước, nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục.
Lưu Cảnh quay đầu nói với mọi người:
- Mọi người nghỉ ngơi một lát!
Lệnh ban xuống, đám lính đều tìm bãi cỏ bên bờ ruộng ngồi xuống, lấy ấm nước ra uống rồi nói chuyện phiếm.
Lưu Cảnh ngược lại không nghỉ ngơi. Hắn chậm rãi đi vào cánh đồng. Đứng cách đó không xa, vài lão nông đang lo lắng đề phòng nhìn về phía quân đội, lại thấy quan đầu lĩnh đang đi về phía mình, vài người sợ hãi quay đầu bỏ đi. Lưu Cảnh liền gọi:
- Mấy vị phụ lão, xin dừng bước!
Mấy lão nông không dám đi nữa, đồng loạt quay đầu thi lễ:
- Vị tướng quân này có chuyện gì vậy?
Lưu Cảnh cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa, vẻ mặt tươi cười nói:
- Muốn nhờ mấy vị phụ lão một chút. Làm các vị mất thời gian, không biết có tiện không?
Mấy lão nông đương nhiên không dám nói không. Tuy vậy vẻ mặt Lưu Cảnh ôn hòa cũng khiến lòng bọn họ thoáng bình tĩnh hơn. Mọi người ngồi trên chiếu, làm thành một vòng.
- Mấy vị phụ lão, năm nay lương thực thu hoạch thế nào?
Lưu Cảnh thuận miệng hỏi tựa như tán gẫu việc nhà.
Mấy lão nông nhìn nhau, một người trong đó lắc đầu nói:
- Năm nay năm thiếu, lúa so với năm trước sản lượng giảm hai phần. Nhưng vụ lúa mùa hè thu hoạch không tệ, bù lại sản lượng giảm sút của lúa vụ thu cũng đỡ phần nào.
- Lần này quân Giang Đông xâm lấn, ảnh hưởng đến các vị không?
- May không sao! Trên cơ bản không phải đánh giặc ngoại xâm. Nghe nói Hoàng công tử một trận đã bị đánh bại rồi, chúng tôi cũng không bị ảnh hưởng gì. Không dám dối tướng quân, chúng tôi thậm chí ngay cả bóng quân Giang Đông cũng không nhìn thấy.
Lưu Cảnh gật đầu, điều này cũng đúng với tình hình thực tế. Quân Giang Đông chủ yếu đi đường thủy, cũng không đi đường bộ đi xuống Hạ Khẩu.
Lúc này, Đặng Long đã đi tới. Gã mặc bào phục quan văn, hơn nữa cũng thường xuống nông thôn thị sát. Ở huyện Vũ Xương cũng có chút nhân duyên. Mấy lão nông đều nhận ra Đặng Long, cuống quit vội đứng dậy quỳ xuống:
- Tiểu dân bái kiến Huyện lệnh đại nhân!
Đặng Long hơi xấu hổ. Lưu Cảnh ở ngay bên cạnh, mấy lão nông không thi lễ với hắn, ngược lại dập dầu với mình. Gã lén nhìn Lưu Cảnh, nhưng Lưu Cảnh dường như không để ý tới việc đó.
Trong lòng Đặng Long hiểu ra, chỉ e Lưu Cảnh không muốn để lộ thân phận của hắn. Nghĩ vậy, gã khẽ cười nói:
- Mấy vị phụ lão mời đứng lên, mọi người tùy ý nói chuyện.
Nếu huyện lệnh đã lên tiếng, mọi người không dám không nghe, cùng nhau ngồi xuống. Đặng Long cũng ngồi xuống, gã không rõ dụng ý của Lưu Cảnh. Vốn là người rất hay nói, nhưng lúc này gã cũng trở nên trầm mặc.
Lưu Cảnh lại khẽ cười bảo:
- Các vị phụ lão có làm ruộng cho Hoàng gia không?
- Đó là đương nhiên!
Một lão nông nói:
- Chúng tôi đều là tá điền của ông ta, làm thuê cho Hoàng gia để sống.
Một lão nông khác nói:
- Không giấu gì tướng quân, đất đai vùng này, kéo dài đến Hồ Khu phía bắc đều là lãnh địa của Hoàng gia. Tuy nhiên khi nghe nói Hoàng gia gặp chuyện không may, trong lòng mọi người đều bất an.
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Hoàng gia gặp chuyện không may, các ngươi thu hoạch vu mùa không cần nộp thuế, không phải chuyện tốt sao?
- Cái này đương nhiên là chuyện tốt, nhưng sau này thế nào? Nếu quan phủ lấy đất, chúng tôi dựa vào đâu mà sống?
Mấy lão nông nói xong, ánh mắt đều nhìn về phía huyện lệnh Đặng Long. Đây là chỗ khôn khéo của bọn họ, thừa lúc Huyện lệnh lão gia ở đây, đưa ra câu hỏi tốt nhất cho chuyện này.
Đặng Long cười khổ một tiếng. Tuy rằng khế đất đều ở huyện nha, nhưng xử lý thế nào đều do Lưu Cảnh quyết định, gã không thể quyết định cái gì.
Kỳ thật hôm nay Lưu Cảnh ra thị sát cũng không phải muốn nhìn cái gì ở Hoàng thị sơn trang, nơi đó bất quá chỉ là một trang viên, đồ quý giá sớm đã bị quân Giang Đông cướp đi, lương thực bị Tô Phi chở đi, chỉ còn lại vài thứ đồ dùng gia đình công kềnh.
Có lẽ phong cảnh không tệ, nhưng bây giờ là thời điểm hắn bận rộn nhất, không có thời gian du lịch một ngày ở trang viên này. Có thể sau này khi rảnh rỗi sẽ dẫn Đào Trạm tới nhìn kỹ lại.
Hôm nay Lưu Cảnh tới tuần ta, chủ yếu là vì đất đai. Theo hắn, của cải lớn nhất của Hoàng gia chính là đất đai, chừng hơn vạn khoảnh. Làm thế nào đem chỗ đất này xử lý thạt tốt, liên quan trực tiếp đến việc hắn khống chế Giang Hạ.
Mà giải quyết đất đai, mấu chốt nằm ở chỗ con người. Vạn khoảnh đất này liên quan tới lợi ích của cạn hộ tá điền, xử lý hơi vô ý sẽ khiến dân loạn, hắn làm sao có thể không cẩn thận xử lý chứ?
Lưu Cảnh vừa cười vừa nói:
- Mọi người yên tâm, đất đai luôn cần người canh tác, cũng không thể để Đặng Huyện lệnh tự mình xuống ruộng trồng trọt được, vạn khoảnh ruộng cơ mà! Mọi người cảm thấy Đặng Huyện lệnh có thẻ gánh vác việc này được sao?
Lưu Cảnh nói rất hài hước, tất cả mọi người đều cười, đồng thời trong lòng cũng buông lỏng. Nói rất đúng, ruộng đất luôn cần người canh tác, trước kia và vì Hoàng gia mà làm, cùng lắm sau này làm vì quan phủ.
Tuy nhiên hai vị lão nông khôn ngoan nhận thức được, vị quan quân này thế nào dám công nhiên trêu ghẹo Huyện lệnh, mà vẻ mặt Huyện lệnh lại cười khổ, không dám tức giận. Điều này chứng tỏ chức vụ của vị tướng quân này còn cao hơn Huyện lệnh sao?
Người này là ai? Trong lòng bọn họ đồng loạt nảy sinh nghi vấn.
- Giả sử!
Lưu Cảnh cười nói:
- Ta chỉ nói nếu, nếu các ngươi giao ra một nửa ruộng đất, mà một nửa còn lại chính thức thuộc quyền sở hữu của các ngươi, không cần tiếp tục làm thuê, chỉ cần nộp thuế ruộng đầy đủ cho quan phủ, các ngươi cảm thấy biện pháp xử lý này có thể chấp nhận được không?
Mấy lão nông đều không hé rặng. Điều vừa nghe quả thật khiến người ta khó có thể tin, cư nhiên phải giao ra một nửa ruộng đất, chẳng qua câu nói tiếp theo khiến bọn họ lại động tâm, một nửa ruộng đất còn lại thuộc về bọn họ. Điều này thật quá sức, thì ra đem ruộng đất của Hoàng gia chia cho bọn họ.
Mỗi người đều có thể tính toán, thu hoạch hàng năm phải giao nộp cho Hoàng gia một nửa. Tương lai đất đai thuộc về mình, cũng không cần lại làm thuê làm mướn, tuy rằng ruộng đất ít đi một nửa, nhưng làm việc cũng ít đi rồi.
Hơn nữa có thể tăng cao sản lượng, trên thực tế cũng không có tổn thất. Quan trọng hơn là, từ nay về sau ruộng đất thuộc về mình, đây chính là một thứ của cải lớn. Điều kiện như vậy, ai cũng không thể cự tuyệt.
Chỉ trầm mặc trong giây lát, mấy lão nông đều kích động hẳn lên:
- Việc này đương nhiên được, nhưng có chuyện tốt vậy sao?
- Không cần chúng ta bỏ tiền mua ruộng đất sao?
- Trâu của Hoàng gia có thể cũng cho chúng ta hay không?
……..
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi, lúc này bọn họ cũng không hỏi huyện lệnh Đặng Long nữa mà đều vây quanh Lưu Cảnh. Tất cả đã nhận ra, chỉ e vị quan quân trẻ tuổi này chính là người có thể làm chủ.
Kỳ thật phương án này Lưu Cảnh đã suy xét kỹ càng. Hắn cần ổn định trung nông, đem tá điền và nô lệ của Hoàng gia khôi phục lại làm trung nông. Không thể nghi ngờ đây là biện pháp tốt nhất.
Nhưng hắn cũng cần ruộng đất, dùng để thưởng quân công, trợ cấp người nhà binh lính đã hi sinh. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là lợi ích chia đôi, một nửa để lại cho nông dân, nửa khác hắn phải nắm trong tay. Phân chia như vậy, lợi ích hài hòa, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Đặng Long ở bên cạnh rốt cuộc hiểu rõ ý của Lưu Cảnh, trong lòng gã âm thầm kính nể. Hắn vốn tưởng Lưu Cảnh muốn đem ruộng đất của Hoàng gia chiếm thành của mình, người bình thường đều sẽ làm như vậy.
Thật không ngờ, Lưu Cảnh suy tính khôi phục lại trung nông. Cứ như vậy, không chỉ dân chúng Giang Hạ đối với hắn cảm động rơi nước mắt, quan trọng hơn là, thuế phú quan phủ thu vào sẽ tăng rất lớn.
Nếu toàn bộ Kinh Châu đều có thể xử lý theo suy nghĩ của Lưu Cảnh, Kinh Châu đó rất nhanh sẽ trở lên lớn mạnh.
Đặng Long thầm nghĩ:
- Đây là một người có cái nhìn lâu dài. Nói không chừng hắn thật sự có thể làm nên nghiệp lớn.
Lúc này đã vào cuối thu đầu đông, đồng bằng Giang Hán tuy rằng không có gió rét lạnh thấu xương như phương bắc, nhưng cũng đem theo vài phần hàn ý. Nhìn ruộng đồng vô tận trải dải trong một tầng sương trắng.
Thu hoạch vụ thu sớm đã kết thúc, ruộng đồng vắng lặng, ngoại trừ từng bầy chim tước kiếm ăn chỉ còn vài lão nông phu dậy sớm, đi mót nhặt lúa mạch trên những thửa ruộng vừa gặt.
Đây là sự yên lặng vào sáng sớm. Nhưng rất nhanh, một hồi vó ngựa kịch liệt phá vỡ sáng sớm yên tĩnh.
Trên quan đạo phía tây của huyện Vũ Xương, một đội ngũ hơn năm trăm binh lính hợp thành đang hăng hái hành quân. Cầm đầu là đại tướng trẻ tuổi đầu đội nón trụ bạc thân mặc áo giáp, dáng người khôi ngô, sắc mặt góc cạnh, không nhiều lời, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn về hướng cánh đồng. Đại tướng ấy chính là Lưu Cảnh.
Bên cạnh hắn là một gã quan văn, Đặng Long, huyện lệnh huyện Vũ Xương, đặc biệt cùng Lưu Cảnh đến Hoàng thị sơn trang.
Hôm nay Tô Phi không đi cùng hắn. Anh ta mới nhận chức Quận thừa, có rất nhiều việc phức tạp phải xử lý. Đám người Ngụy Diên thì bận rộn huấn luyện binh sĩ, không rảnh cùng hắn tới đây.
Hoàng thị sơn trang cũng không xa, ở phía tây Vũ Xương chừng năm mươi dặm. Lưng tựa vào hồ nước mênh mông. Kỳ thật gọi là sơn trang cũng là hữu danh vô thực, bất quá phía hậu viện có một tòa núi giả cao không đến trăm thước.
- Công tử!
Đặng Long chỉ về phía xa cười nói:
- Theo quan đạo đi thẳng xuống, chừng giữa trưa có thể đến Hoàng thị sơn trang.
Đặng Long hay nói vô cùng, dọc đường đi gã giải thích cặn kẽ cho Lưu Cảnh tình hình quan trường Vũ Xương, thế gia sâu xa. Tuy rằng phần lớn thời gian Lưu Cảnh không nói tiếng nào, nhưng Đặng Long nhìn ra được, Lưu Cảnh nghe rất nghiêm túc. Bởi vậy gã hưng trí bừng bừng mà nói tiếp.
Tuy nhiên có một chút khiến Đặng Long khó xử, chính là phải xưng hô với Lưu Cảnh. Gã cũng biết, làm cấp dưới, lại gọi Lưu Cảnh là Cảnh công tử thật không thuận tiện, nhưng gọi là Tư Mã cũng không thỏa đáng. Dù sao Tư Mã là Biệt Bộ Tư Mã của Sài Tang, giờ là huyện Vũ Xương.
Kỳ thực gọi là Thái thú là thích hợp nhất. Tuy nhiên không có sự bổ nhiệm của Châu Mục, Đặng Long cảm thấy gọi Lưu Cảnh là Thái thú không phù hợp với quy củ quan trường.
Đương nhiên gã cũng biết, đôi khi không phải lúc nào cũng tuân theo quy củ. Tỷ như Tô Phi được bổ nhiệm làm Quận thừa vốn không nói quy củ, nhưng nếu chẳng may Lưu Cảnh bị điều đi, Thái thú mới đến nói quy củ thì làm thế nào?
Cho nên Đặng Long vẫn kiên trì, gọi Lưu Cảnh là công tử. Cũng may Lưu Cảnh không so đo, khiến gã thở phào nhẹ nhõm.
Dọc đường gã giới thiệu phong tục tập quán của vùng. Đội quân đã đi được một canh giờ, lúc này bọn họ từ trong mảnh rừng đi ra, tiến sâu vào khu canh tác rộng lớn.
Nơi là là lòng đồng bằng Giang Hán. Từ Vũ Xương đến Hạ Khẩu, phạm vi mấy trăm dặm đất đai phì nhiêu, nguồn nước sung túc, từ trước đến nay vẫn là trọng địa sản xuất lương thực của quận Giang Hạ.
Có thể nói, phạm vi mấy trăm dặm này là khu vực trung tâm giàu có và đông đúc nhất quận Giang Hạ, nắm giữ khu vực này cũng đồng nghĩa nắm giữ toàn bộ Giang Hạ.
Cũng bởi vậy, Hoàng gia mấy chục năm nay không ngừng xâm chiếm mảnh đất giàu có và phì nhiêu này, đã đoạt được gần bốn mươi phần trăm ruộng tốt, súc nô mấy nghìn, cũng đã khống chế hơn vạn hộ tá điền, giúp Hoàng gia vững vàng chiếm giữ vị trí chủ đạo ở quận Giang Hạ.
Chẳng qua hết thảy đều tan thành tro bội từ khi quân Giang Đông mở rộng quy mô cuộc chiến. ngoại trừ tung tích Hoàng Xạ không rõ, toàn bộ Hoàng gia bị diệt môn, vạn khoảnh ruộng tốt của bọn họ cũng trở thành nơi vô chủ.
Đội quân từ đường lớn đi qua cánh đồng, Lưu Cảnh thấy trên đồng ruộng có không ít nông dân đang làm việc đồng áng. Hắn quay đầu lại nhìn binh lính, mọi người tựa hồ cũng đã mỏi mệt rồi, liền nói với Đặng Long:
- Đặng huyện lệnh, nghỉ ngơi một chút đi!
- Đúng lúc, ty chức cũng hơi mệt, uống nước, nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục.
Lưu Cảnh quay đầu nói với mọi người:
- Mọi người nghỉ ngơi một lát!
Lệnh ban xuống, đám lính đều tìm bãi cỏ bên bờ ruộng ngồi xuống, lấy ấm nước ra uống rồi nói chuyện phiếm.
Lưu Cảnh ngược lại không nghỉ ngơi. Hắn chậm rãi đi vào cánh đồng. Đứng cách đó không xa, vài lão nông đang lo lắng đề phòng nhìn về phía quân đội, lại thấy quan đầu lĩnh đang đi về phía mình, vài người sợ hãi quay đầu bỏ đi. Lưu Cảnh liền gọi:
- Mấy vị phụ lão, xin dừng bước!
Mấy lão nông không dám đi nữa, đồng loạt quay đầu thi lễ:
- Vị tướng quân này có chuyện gì vậy?
Lưu Cảnh cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa, vẻ mặt tươi cười nói:
- Muốn nhờ mấy vị phụ lão một chút. Làm các vị mất thời gian, không biết có tiện không?
Mấy lão nông đương nhiên không dám nói không. Tuy vậy vẻ mặt Lưu Cảnh ôn hòa cũng khiến lòng bọn họ thoáng bình tĩnh hơn. Mọi người ngồi trên chiếu, làm thành một vòng.
- Mấy vị phụ lão, năm nay lương thực thu hoạch thế nào?
Lưu Cảnh thuận miệng hỏi tựa như tán gẫu việc nhà.
Mấy lão nông nhìn nhau, một người trong đó lắc đầu nói:
- Năm nay năm thiếu, lúa so với năm trước sản lượng giảm hai phần. Nhưng vụ lúa mùa hè thu hoạch không tệ, bù lại sản lượng giảm sút của lúa vụ thu cũng đỡ phần nào.
- Lần này quân Giang Đông xâm lấn, ảnh hưởng đến các vị không?
- May không sao! Trên cơ bản không phải đánh giặc ngoại xâm. Nghe nói Hoàng công tử một trận đã bị đánh bại rồi, chúng tôi cũng không bị ảnh hưởng gì. Không dám dối tướng quân, chúng tôi thậm chí ngay cả bóng quân Giang Đông cũng không nhìn thấy.
Lưu Cảnh gật đầu, điều này cũng đúng với tình hình thực tế. Quân Giang Đông chủ yếu đi đường thủy, cũng không đi đường bộ đi xuống Hạ Khẩu.
Lúc này, Đặng Long đã đi tới. Gã mặc bào phục quan văn, hơn nữa cũng thường xuống nông thôn thị sát. Ở huyện Vũ Xương cũng có chút nhân duyên. Mấy lão nông đều nhận ra Đặng Long, cuống quit vội đứng dậy quỳ xuống:
- Tiểu dân bái kiến Huyện lệnh đại nhân!
Đặng Long hơi xấu hổ. Lưu Cảnh ở ngay bên cạnh, mấy lão nông không thi lễ với hắn, ngược lại dập dầu với mình. Gã lén nhìn Lưu Cảnh, nhưng Lưu Cảnh dường như không để ý tới việc đó.
Trong lòng Đặng Long hiểu ra, chỉ e Lưu Cảnh không muốn để lộ thân phận của hắn. Nghĩ vậy, gã khẽ cười nói:
- Mấy vị phụ lão mời đứng lên, mọi người tùy ý nói chuyện.
Nếu huyện lệnh đã lên tiếng, mọi người không dám không nghe, cùng nhau ngồi xuống. Đặng Long cũng ngồi xuống, gã không rõ dụng ý của Lưu Cảnh. Vốn là người rất hay nói, nhưng lúc này gã cũng trở nên trầm mặc.
Lưu Cảnh lại khẽ cười bảo:
- Các vị phụ lão có làm ruộng cho Hoàng gia không?
- Đó là đương nhiên!
Một lão nông nói:
- Chúng tôi đều là tá điền của ông ta, làm thuê cho Hoàng gia để sống.
Một lão nông khác nói:
- Không giấu gì tướng quân, đất đai vùng này, kéo dài đến Hồ Khu phía bắc đều là lãnh địa của Hoàng gia. Tuy nhiên khi nghe nói Hoàng gia gặp chuyện không may, trong lòng mọi người đều bất an.
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Hoàng gia gặp chuyện không may, các ngươi thu hoạch vu mùa không cần nộp thuế, không phải chuyện tốt sao?
- Cái này đương nhiên là chuyện tốt, nhưng sau này thế nào? Nếu quan phủ lấy đất, chúng tôi dựa vào đâu mà sống?
Mấy lão nông nói xong, ánh mắt đều nhìn về phía huyện lệnh Đặng Long. Đây là chỗ khôn khéo của bọn họ, thừa lúc Huyện lệnh lão gia ở đây, đưa ra câu hỏi tốt nhất cho chuyện này.
Đặng Long cười khổ một tiếng. Tuy rằng khế đất đều ở huyện nha, nhưng xử lý thế nào đều do Lưu Cảnh quyết định, gã không thể quyết định cái gì.
Kỳ thật hôm nay Lưu Cảnh ra thị sát cũng không phải muốn nhìn cái gì ở Hoàng thị sơn trang, nơi đó bất quá chỉ là một trang viên, đồ quý giá sớm đã bị quân Giang Đông cướp đi, lương thực bị Tô Phi chở đi, chỉ còn lại vài thứ đồ dùng gia đình công kềnh.
Có lẽ phong cảnh không tệ, nhưng bây giờ là thời điểm hắn bận rộn nhất, không có thời gian du lịch một ngày ở trang viên này. Có thể sau này khi rảnh rỗi sẽ dẫn Đào Trạm tới nhìn kỹ lại.
Hôm nay Lưu Cảnh tới tuần ta, chủ yếu là vì đất đai. Theo hắn, của cải lớn nhất của Hoàng gia chính là đất đai, chừng hơn vạn khoảnh. Làm thế nào đem chỗ đất này xử lý thạt tốt, liên quan trực tiếp đến việc hắn khống chế Giang Hạ.
Mà giải quyết đất đai, mấu chốt nằm ở chỗ con người. Vạn khoảnh đất này liên quan tới lợi ích của cạn hộ tá điền, xử lý hơi vô ý sẽ khiến dân loạn, hắn làm sao có thể không cẩn thận xử lý chứ?
Lưu Cảnh vừa cười vừa nói:
- Mọi người yên tâm, đất đai luôn cần người canh tác, cũng không thể để Đặng Huyện lệnh tự mình xuống ruộng trồng trọt được, vạn khoảnh ruộng cơ mà! Mọi người cảm thấy Đặng Huyện lệnh có thẻ gánh vác việc này được sao?
Lưu Cảnh nói rất hài hước, tất cả mọi người đều cười, đồng thời trong lòng cũng buông lỏng. Nói rất đúng, ruộng đất luôn cần người canh tác, trước kia và vì Hoàng gia mà làm, cùng lắm sau này làm vì quan phủ.
Tuy nhiên hai vị lão nông khôn ngoan nhận thức được, vị quan quân này thế nào dám công nhiên trêu ghẹo Huyện lệnh, mà vẻ mặt Huyện lệnh lại cười khổ, không dám tức giận. Điều này chứng tỏ chức vụ của vị tướng quân này còn cao hơn Huyện lệnh sao?
Người này là ai? Trong lòng bọn họ đồng loạt nảy sinh nghi vấn.
- Giả sử!
Lưu Cảnh cười nói:
- Ta chỉ nói nếu, nếu các ngươi giao ra một nửa ruộng đất, mà một nửa còn lại chính thức thuộc quyền sở hữu của các ngươi, không cần tiếp tục làm thuê, chỉ cần nộp thuế ruộng đầy đủ cho quan phủ, các ngươi cảm thấy biện pháp xử lý này có thể chấp nhận được không?
Mấy lão nông đều không hé rặng. Điều vừa nghe quả thật khiến người ta khó có thể tin, cư nhiên phải giao ra một nửa ruộng đất, chẳng qua câu nói tiếp theo khiến bọn họ lại động tâm, một nửa ruộng đất còn lại thuộc về bọn họ. Điều này thật quá sức, thì ra đem ruộng đất của Hoàng gia chia cho bọn họ.
Mỗi người đều có thể tính toán, thu hoạch hàng năm phải giao nộp cho Hoàng gia một nửa. Tương lai đất đai thuộc về mình, cũng không cần lại làm thuê làm mướn, tuy rằng ruộng đất ít đi một nửa, nhưng làm việc cũng ít đi rồi.
Hơn nữa có thể tăng cao sản lượng, trên thực tế cũng không có tổn thất. Quan trọng hơn là, từ nay về sau ruộng đất thuộc về mình, đây chính là một thứ của cải lớn. Điều kiện như vậy, ai cũng không thể cự tuyệt.
Chỉ trầm mặc trong giây lát, mấy lão nông đều kích động hẳn lên:
- Việc này đương nhiên được, nhưng có chuyện tốt vậy sao?
- Không cần chúng ta bỏ tiền mua ruộng đất sao?
- Trâu của Hoàng gia có thể cũng cho chúng ta hay không?
……..
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi, lúc này bọn họ cũng không hỏi huyện lệnh Đặng Long nữa mà đều vây quanh Lưu Cảnh. Tất cả đã nhận ra, chỉ e vị quan quân trẻ tuổi này chính là người có thể làm chủ.
Kỳ thật phương án này Lưu Cảnh đã suy xét kỹ càng. Hắn cần ổn định trung nông, đem tá điền và nô lệ của Hoàng gia khôi phục lại làm trung nông. Không thể nghi ngờ đây là biện pháp tốt nhất.
Nhưng hắn cũng cần ruộng đất, dùng để thưởng quân công, trợ cấp người nhà binh lính đã hi sinh. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là lợi ích chia đôi, một nửa để lại cho nông dân, nửa khác hắn phải nắm trong tay. Phân chia như vậy, lợi ích hài hòa, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Đặng Long ở bên cạnh rốt cuộc hiểu rõ ý của Lưu Cảnh, trong lòng gã âm thầm kính nể. Hắn vốn tưởng Lưu Cảnh muốn đem ruộng đất của Hoàng gia chiếm thành của mình, người bình thường đều sẽ làm như vậy.
Thật không ngờ, Lưu Cảnh suy tính khôi phục lại trung nông. Cứ như vậy, không chỉ dân chúng Giang Hạ đối với hắn cảm động rơi nước mắt, quan trọng hơn là, thuế phú quan phủ thu vào sẽ tăng rất lớn.
Nếu toàn bộ Kinh Châu đều có thể xử lý theo suy nghĩ của Lưu Cảnh, Kinh Châu đó rất nhanh sẽ trở lên lớn mạnh.
Đặng Long thầm nghĩ:
- Đây là một người có cái nhìn lâu dài. Nói không chừng hắn thật sự có thể làm nên nghiệp lớn.