Sáng hôm sau, năm thuyền nặng nghìn thạch chở năm trăm quân tinh nhuệ bảo vệ Lưu Cảnh rời khỏi Sài Tang, chậm rãi chạy về hướng Tương Dương.
Theo quy dịnh của Kinh Châu, hàng năm Thái thú đến báo cáo công tác, cho phép mang theo không quá năm trăm tùy tùng. Đương nhiên, các loại phí dụng ăn ngủ phải tự lo liệu.
Theo quy định này, nhưng nhiều năm qua chỉ có một mình Hoàng Tổ mang theo năm trăm tinh binh đến Tương Dương, bởi vì quy định này vốn vì Hoàng Tổ mà đặt ra.
Đến giữa trưa, đội tàu chạy nhanh trên sông Hán Thủy, lại chạy thêm ba mươi dặm, thì tiến vào cảnh nội quận Tương Dương.
Trên lầu ba chiếc thuyền đầu tiên, Lưu Cảnh đổi một bộ nho bào màu trắng mềm mại, eo thắt đai gấm, đầu đội kim quan, khoác áo tay rộng, hoàn toàn là phong cách ăn mặc của con cháu quý tộc.
Gió sông thổi phần phật khiến đại kỳ trên cột buồm phất phơ, sức gió mạnh mữ, gió lạnh thấu xương. Trên mặt sông sóng cuồn cuộn, thuyền lớn ngược gió mà đi, tốc độ chạy không nhanh.
Lần này đi Tương Dương so với những lần trước hoàn toàn bất đồng. Từ bên ngoài nhìn vào, hắn thật sự mang theo vinh quang sáng chói, tây chinh đánh bại quân Giang Đông, bảo vệ Giang Hạ, tên của Lưu Cảnh ở Kinh Châu nổi như cồn, nhận được sự tán thưởng. Cũng bởi vậy, có thể thấy hắn ở Tương Dương rất được chú ý và hoan nghênh.
Nhưng Lưu Cảnh nhìn thấy sát khí dưới vinh quang. Lần này hắn đi Tương Dương, nói là đi mừng thọ, không bằng nói là đi đàm phán.
Làm thế nào thu được lợi ích lớn nhất, làm thế nào mới có thể đem Giang Hạ khống chế chặt chẽ trong tay mình, điều này đều phải trải qua đàm phán gian khổ. Chỉ khi nào đàm phán thất bại, hắn liền gặp phải nguy hiểm lớn, Lưu Biểu có thể cho hắn trở về Giang Hạ sao?
Nguy hiểm và cơ hội luôn cùng tồn tại, Lưu Cảnh hắn là người luôn thích khiêu chiến chính mình, không sợ hãi bất kỳ cuộc khiêu chiến nào. Từ hai năm trước ngày đầu tiên hắn bước vào thời đại này, hắn đã là một người mới sống trong nguy hiểm và thử thách rồi.
- Công tử!
Phía sau một thanh âm giòn giã kéo đứt suy nghĩ của hắn. Lưu Cảnh quay đầu lại, chính là Tiểu Bao Tử nha hoàn của hắn.
Tiểu Bao Tử đi theo hắn cũng đã hai năm rồi, đã tròn mười hai tuổi. Ngoại trừ cao hơn một chút, tính cách, tướng mạo của cô bé hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi nào. Mặt vẫn tròn tròn như cũ, ánh mắt vẫn tròn xoe, khuôn mặt kia nghiêm nhiên chính là một cái bánh bao trắng như tuyết.
Lưu Cảnh thấy cô bé bị gió sông rét lạnh thổi khiến cái mũi xanh tím, nhanh kéo vạt áo, cả người run rẩy, không khỏi cười nói:
- Ra đây làm gì, trong khoang thuyền không ấm áp sao?
- Chúng em… đang thương lượng một chút, có muốn … tự mình làm cơm hay không. Hỏi ý công tử một chút.
Chúng em mà nàng nói, không thể nghi ngờ bao gồm cả Đào Trạm. Lưu Cảnh thay cô bé kéo vạt áo, cười nói:
- Không cần tự làm, trên thuyền có đầu bếp. Đương nhiên nếu mọi người nguyện ý xuất thủ, ta cũng không phản đối.
Câu trả lời lập lờ nước đôi, kết quả là khi đầu bếp bưng đồ ăn lên, phát hiện bọn họ đang dùng cơm rồi. Lưu Cảnh nhìn đầu bếp xấu hổ, vội vàng cười nói:
- Đặt xuống đây đi! Đồ ăn của ngươi mới là bữa ăn chính.
Nữ đầu bếp dáng người to lớn đặt mâm xuống, rất nhanh nàng hoảng sợ phát hiện, hai nha hoàn không ngờ ngồi dùng cơm cùng chủ nhân, việc này bất kể thế nào cũng khiến người ta không dám tưởng tượng. Đương nhiên, nàng cũng không dám hỏi, mang theo vẻ mặt kinh hãi lui xuống.
Kỳ thật người hiểu Lưu Cảnh đều biết rằng, hắn làm người rất hiền hòa, cũng không quá để ý tôn ti. Hai năm qua, nha hoàn Tiểu Bao tử đều ngồi ăn chung bàn với hắn, cũng không giống gia đình giàu có, tiểu nha hoàn nhất định phải bưng chén cơm ngồi ở góc phòng để ăn.
Trong khoang thuyền rộng rãi, đặt một chiếc mâm đồng lớn trên bàn, bên trên đặt rau quả và hơn mười món ăn sáng tinh xảo. Trong một cái mâm lớn, đặt hơn mười miếng bánh thịt dê non nướng vàng thơm nức, còn có hai bình nước ép quả.
Lưu Cảnh và Đào Trạm ngồi đối diện nhau, hai người không nói nhiều lắm, nhưng cũng không lộ vẻ xa lạ. Nhưng hai tiểu nha hoàn bên kia thì xì xào bàn tán, lặp đi lặp lại nói bọn họ từng trải ít đến đáng thương, ngược lại làm không biết chán.
Đào Trạm mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt viền bạc, váy dài thắt dưới người, lộ ra vẻ thanh tú xinh đẹp mà thon dài. Trên người mặc chiếc áo ngắn tay lỡ màu trắng, trên vai khoác khăn dải lụa màu đỏ viền vàng.
Có lẽ vì đi xa nhà, nàng cũng trang điểm một chút, mái tóc đen rẽ sang hai bên búi lên, đây là kiểu tóc đang lưu hành hiện thời, trên đó cắm một cây trâm ngọc bích, tạo nên vẻ đẹp phú quý lại không tục khí.
Trên mặt không chút son phấn, da nàng trắng nõn như ngọc, thoa lên son phấn lại che mất vẻ đẹp thanh tú trong sáng của nàng. Chỉ có điều mày liễu chải nhẹ, lại cong và dài, càng khiến mắt nàng giống hồ nước sâu.
Ngoài đôi mi thanh tú, chỉ có đôi môi mềm mại tô thêm chút son. Màu môi giống như điểm mắt cho rồng, khiến nàng tựa như tiên tử có nhiều hơn hơi thở của nhân gian.
Đào Trạm tươi cười ân cần, đem đồ ăn nữ đầu bếp đưa tới đặt cả lên bàn. Nàng biết Lưu Cảnh ăn rất nhiều, mình làm chút bánh rán không đủ cho hắn ăn. Nàng đưa đùi cừu nước đẩy đến trước mặt hắn, hé miệng cười nói:
- Ăn đi! Biết rõ chàng tham ăn rồi.
Lưu Cảnh lấy con dao, vừa cắt thịt vừa cười nói:
- Vừa rồi nàng muốn hỏi cái gì?
Đào Trạm vừa nang chén nước quả lên, nhẹ nhàng uống một ngụm cười nói:
- Kỳ thật không có liên quan đến thiếp, chỉ là thiếp hơi tò mò, chẳng phải nói quan viên năm trăm thạch trở lên đều phải đi Tương Dương chúc thọ, nhưng trong đám người đi đường không thấy nhìn thấy quan viên Giang Hạ, chẳng lẽ bọn họ chọn đi đường khác đến sao?
- Đây cũng không phải. Tô Quận thừa và Y trưởng sử đều do ta bổ nhiệm, Tương Dương chưa thừa nhận, bọn họ đương nhiên không nằm trong quan viên năm trăm thạch trở lên. Chu huyện lệnh mới thăng làm huyện lệnh Sài Tang, cũng do ta bổ nhiệm, về phần các huyện lệnh khác, dù sao đều có chuyện quan trọng, đành phải xin phép không đi.
- Thì ra vậy!
Đào Trạm che miệng cười nói:
- Cho nên Lưu tướng quân một mình đại biểu cho Giang Hạ rồi.
Lưu Cảnh cũng cười nói:
- Như vậy chẳng phải đỡ phiền toái hơn sao?
Đào Trạm bỗng nhiên nghĩ đến chuyện của mình, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, nàng cúi đầu thở dài:
- Cảnh lang, thiếp có chút lo lắng.
- Nàng lo lắng điều gì?
Lưu Cảnh cười hỏi.
Đào Trạm cắn nhẹ môi dưới:
- Chàng còn nhớ Lưu tông không? Gã nói với phụ thân muốn cưới thiếp. Thiếp lo lắng giờ xuất hiện ở Lưu phủ, gã sẽ nhắc lại chuyện cũ.
- Nàng thật là một cô nương ngốc nghếch!
Lưu Cảnh lắc đầu thở dài nói:
- Nàng nghĩ một chút xem, cảm thấy cso thể sao? Nếu thật như nàng nói, vậy ta tính là cái gì? Con gián mặc cho người ta bóp chết sao?
Đào Trạm cúi đầu, kỳ thật nàng cũng biết mình và Lưu Cảnh có hôn ước, Lưu Biểu không có khả năng đem nàng gả cho Lưu Tông. Nhưng trong nội tâm nàng vô cùng chán ghét Lưu Biểu và Lưu Tông, căn bản cũng không muốn gặp bọn họ. Chỉ có điều nàng không biết nên nói với Lưu Cảnh như thế nào.
Lưu Cảnh nhìn nàng thật sâu, hắn có thể hiểu được cảm nhận của Đào Trạm. Nàng là người luôn yêu ghét rõ ràng, người nàng ghét, tuyệt đối nàng không giả vờ vui vẻ.
Lưu Cảnh khẽ cười nói:
- Nàng không cần nghĩ nhiều, nàng chưa chắc có thể vào Lưu phủ.
Đào Trạm thông minh sắc sảo, lập tức hiểu rõ ý từ của Lưu Cảnh. Lưu Biểu chắc chắn sẽ không đồng ý mối hôn sự này, nàng đương nhiên không có khả năng bước vào cửa chính Lưu gia.
Tuy rằng không cần tiến vào Lưu phủ khiến nàng cảm thấy an tâm, nhưng nếu chẳng may Lưu Biểu kiên quyết phản đối, vậy nên làm thế nào cho phải?
Đào Trạm không khỏi nhớ tới lời phụ thân nói với nàng tối hôm qua, về dòng dõi, mình dù sao chỉ là con gái một thương nhân, có lẽ hiện tại Lưu Cảnh không ngại, nhưng tương lai thế nào?
Nàng và Lưu Cảnh dòng dõi khác biệt, giống như có một tảng đá lớn đề nặng trong lòng nàng.
- Cảnh lang, thiếp ăn đủ rồi. Thiếp đi trước rửa tay, chàng từ từ ăn nhé!
Đào Trạm nhoẻn miệng cười, đứng dậy mang theo tâm sự nặng nề ra khoang thuyền. Lưu Cảnh nhìn bóng lưng tao nhã của nàng không khỏi mỉm cười, nàng quá coi trọng thái độ của Lưu Biểu rồi, Lưu Biểu không đồng ý có gì đáng ngại chứ?
Đúng lúc này, Lưu Cảnh dường như nghe thấy chút dị thường, hắn đứng dậy bước nhanh ra khoang thuyền, đúng lúc có một tên lính vội vàng bẩm báo:
- Khởi bẩm Tư Mã, sông phía trước phát hiện có thuyền chặn lại!
Lưu Cảnh nhướn mày, bước nhanh về phía mũi thuyền, trên sông lớn tầm nhìn trống trải, nhìn rất rõ ràng phía trước bảy tám dặm có hai đội thuyền đang đỗ, hiện lên hình chữ bát nằm ngang trên mặt sống. Ước chừng có hơn hai trăm con thuyền chiến, xem quy mô đội thuyền này, hẳn là thủy quân của Kinh Châu.
Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng, đây là Lưu Biểu đánh phủ đầu hắn. Hắn đột nhiên xoay người, ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đội thuyền đi song song!
Đội thuyền đối phương bố trí hình chữ bát, đây là một loại trận hình vây kín. Ứng phó với trận hình này, bình thường chọn đi song song phá vây, một khi thuyền lạc hậu, đương nhiên sẽ bị đối phương bao vây lại.
Đội thuyền của Lưu Cảnh không giảm tốc độ, tiếp tục hăng hái chạy về phía trước. Lúc này thủy quân Kinh Châu cũng bắt đầu có thay đổi.
Trên chiếc thuyền lớn nhất trong đội thủy quân Kinh Châu, Giáo úy Phó thủy quân Kinh Châu Trương Doãn mới được phục quan nhìn chằm chằm vào đội thuyền Lưu Cảnh đang tới gần, không khỏi nhe răng cười độc ác.
Thái Mạo bại binh ở Giang Hạ khiến vận mệnh của Trương Doãn có thể thay đổi, gã dù sao cũng là cháu ngoại của Lưu Biểu, tuy rằng bị Lưu Biểu đố kỵ mà giáng chức huyện úy, nhưng thời gian qua đi một năm, Lưu Biểu đối với việc ác của gã trước kia cũng dần quên lãng.
Hơn nữa mẫu thân gã không ngừng cầu tình, Lưu Biểu cuối cùng cũng ngại thân tình. Sau khi Thái Mạo bại trận ông ta liền thăng cho gã làm Giáo úy Phó Thủy quân, suất lĩnh mười ngàn thủy quân đóng ở huyện Nghi Thành.
Trương Doãn nhận được mật lệnh của Lưu Biểu, nếu Lưu Cảnh mang binh tới Tương Dương có thể ngăn cản binh lính của Lưu Cảnh lại, chỉ cho hắn một mình đến Tương Dương.
Mật lệnh này không thể nghi ngờ đã chống lưng cho Trương Doãn, trong mệnh lệnh của Lưu Biểu có rất nhiều lỗ hổng, tỷ như Lưu Cảnh phản kháng thì làm thế nào? Lưu Cảnh dẫn đầu công kích thủy quân Kinh Châu thì làm sao? Cho nên chấp hành như thế nào là chuyện của Trương Doãn rồi.
Lúc này, Trương Doãn rốt cuộc đã tới thời cơ trả thù, gã ngưng mắt nhìn đội thuyền của Lưu Cảnh chạy nhanh tới gần, trong lòng tràn đầy chờ mong được báo thù.
- Giáo úy, trực tiếp công kích sao?
Một tên lính xin chỉ thị.
Trương Doãn lắc đầu, đương nhiên không thể trực tiếp công kích. Bên ngoài vẫn phải tỏ vẻ làm việc, miễn cho bị người ta nắm lấy nhược điểm. Quan trọng hơn là, gã nghĩ muốn làm cho Lưu Cảnh nhục nhã một phen, xả mối hận bị giáng chức lúc trước.
- Thuyền lớn nghênh đón!
trên đỉnh cột buồm, một tên lính tiên phong múa cờ xí, đây là tín hiệu cờ liên lạc trên sông. Lập tức có hơn mười thuyền chiến khởi động, theo sau thuyền Trương Doãn ra nghênh đón.
Hai chiếc thuyền chiến trên mặt sông chậm rãi tới gần, Lưu Cảnh bỗng nhiên nhận ra đại tướng đứng trên mép thuyền, không ngờ là Trương Doãn đã bị giáng chức.
Lại nhìn lên đại kỳ, chữ “Trương” trên đại kỳ vẫn phấp phới bay, Lưu Cảnh cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề.
Làm sao bây giờ? Quay đầu trở về Vũ Xương, hay tiến lên! Lưu Cảnh cần lập tức đưa ra quyết định.
Theo quy dịnh của Kinh Châu, hàng năm Thái thú đến báo cáo công tác, cho phép mang theo không quá năm trăm tùy tùng. Đương nhiên, các loại phí dụng ăn ngủ phải tự lo liệu.
Theo quy định này, nhưng nhiều năm qua chỉ có một mình Hoàng Tổ mang theo năm trăm tinh binh đến Tương Dương, bởi vì quy định này vốn vì Hoàng Tổ mà đặt ra.
Đến giữa trưa, đội tàu chạy nhanh trên sông Hán Thủy, lại chạy thêm ba mươi dặm, thì tiến vào cảnh nội quận Tương Dương.
Trên lầu ba chiếc thuyền đầu tiên, Lưu Cảnh đổi một bộ nho bào màu trắng mềm mại, eo thắt đai gấm, đầu đội kim quan, khoác áo tay rộng, hoàn toàn là phong cách ăn mặc của con cháu quý tộc.
Gió sông thổi phần phật khiến đại kỳ trên cột buồm phất phơ, sức gió mạnh mữ, gió lạnh thấu xương. Trên mặt sông sóng cuồn cuộn, thuyền lớn ngược gió mà đi, tốc độ chạy không nhanh.
Lần này đi Tương Dương so với những lần trước hoàn toàn bất đồng. Từ bên ngoài nhìn vào, hắn thật sự mang theo vinh quang sáng chói, tây chinh đánh bại quân Giang Đông, bảo vệ Giang Hạ, tên của Lưu Cảnh ở Kinh Châu nổi như cồn, nhận được sự tán thưởng. Cũng bởi vậy, có thể thấy hắn ở Tương Dương rất được chú ý và hoan nghênh.
Nhưng Lưu Cảnh nhìn thấy sát khí dưới vinh quang. Lần này hắn đi Tương Dương, nói là đi mừng thọ, không bằng nói là đi đàm phán.
Làm thế nào thu được lợi ích lớn nhất, làm thế nào mới có thể đem Giang Hạ khống chế chặt chẽ trong tay mình, điều này đều phải trải qua đàm phán gian khổ. Chỉ khi nào đàm phán thất bại, hắn liền gặp phải nguy hiểm lớn, Lưu Biểu có thể cho hắn trở về Giang Hạ sao?
Nguy hiểm và cơ hội luôn cùng tồn tại, Lưu Cảnh hắn là người luôn thích khiêu chiến chính mình, không sợ hãi bất kỳ cuộc khiêu chiến nào. Từ hai năm trước ngày đầu tiên hắn bước vào thời đại này, hắn đã là một người mới sống trong nguy hiểm và thử thách rồi.
- Công tử!
Phía sau một thanh âm giòn giã kéo đứt suy nghĩ của hắn. Lưu Cảnh quay đầu lại, chính là Tiểu Bao Tử nha hoàn của hắn.
Tiểu Bao Tử đi theo hắn cũng đã hai năm rồi, đã tròn mười hai tuổi. Ngoại trừ cao hơn một chút, tính cách, tướng mạo của cô bé hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi nào. Mặt vẫn tròn tròn như cũ, ánh mắt vẫn tròn xoe, khuôn mặt kia nghiêm nhiên chính là một cái bánh bao trắng như tuyết.
Lưu Cảnh thấy cô bé bị gió sông rét lạnh thổi khiến cái mũi xanh tím, nhanh kéo vạt áo, cả người run rẩy, không khỏi cười nói:
- Ra đây làm gì, trong khoang thuyền không ấm áp sao?
- Chúng em… đang thương lượng một chút, có muốn … tự mình làm cơm hay không. Hỏi ý công tử một chút.
Chúng em mà nàng nói, không thể nghi ngờ bao gồm cả Đào Trạm. Lưu Cảnh thay cô bé kéo vạt áo, cười nói:
- Không cần tự làm, trên thuyền có đầu bếp. Đương nhiên nếu mọi người nguyện ý xuất thủ, ta cũng không phản đối.
Câu trả lời lập lờ nước đôi, kết quả là khi đầu bếp bưng đồ ăn lên, phát hiện bọn họ đang dùng cơm rồi. Lưu Cảnh nhìn đầu bếp xấu hổ, vội vàng cười nói:
- Đặt xuống đây đi! Đồ ăn của ngươi mới là bữa ăn chính.
Nữ đầu bếp dáng người to lớn đặt mâm xuống, rất nhanh nàng hoảng sợ phát hiện, hai nha hoàn không ngờ ngồi dùng cơm cùng chủ nhân, việc này bất kể thế nào cũng khiến người ta không dám tưởng tượng. Đương nhiên, nàng cũng không dám hỏi, mang theo vẻ mặt kinh hãi lui xuống.
Kỳ thật người hiểu Lưu Cảnh đều biết rằng, hắn làm người rất hiền hòa, cũng không quá để ý tôn ti. Hai năm qua, nha hoàn Tiểu Bao tử đều ngồi ăn chung bàn với hắn, cũng không giống gia đình giàu có, tiểu nha hoàn nhất định phải bưng chén cơm ngồi ở góc phòng để ăn.
Trong khoang thuyền rộng rãi, đặt một chiếc mâm đồng lớn trên bàn, bên trên đặt rau quả và hơn mười món ăn sáng tinh xảo. Trong một cái mâm lớn, đặt hơn mười miếng bánh thịt dê non nướng vàng thơm nức, còn có hai bình nước ép quả.
Lưu Cảnh và Đào Trạm ngồi đối diện nhau, hai người không nói nhiều lắm, nhưng cũng không lộ vẻ xa lạ. Nhưng hai tiểu nha hoàn bên kia thì xì xào bàn tán, lặp đi lặp lại nói bọn họ từng trải ít đến đáng thương, ngược lại làm không biết chán.
Đào Trạm mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt viền bạc, váy dài thắt dưới người, lộ ra vẻ thanh tú xinh đẹp mà thon dài. Trên người mặc chiếc áo ngắn tay lỡ màu trắng, trên vai khoác khăn dải lụa màu đỏ viền vàng.
Có lẽ vì đi xa nhà, nàng cũng trang điểm một chút, mái tóc đen rẽ sang hai bên búi lên, đây là kiểu tóc đang lưu hành hiện thời, trên đó cắm một cây trâm ngọc bích, tạo nên vẻ đẹp phú quý lại không tục khí.
Trên mặt không chút son phấn, da nàng trắng nõn như ngọc, thoa lên son phấn lại che mất vẻ đẹp thanh tú trong sáng của nàng. Chỉ có điều mày liễu chải nhẹ, lại cong và dài, càng khiến mắt nàng giống hồ nước sâu.
Ngoài đôi mi thanh tú, chỉ có đôi môi mềm mại tô thêm chút son. Màu môi giống như điểm mắt cho rồng, khiến nàng tựa như tiên tử có nhiều hơn hơi thở của nhân gian.
Đào Trạm tươi cười ân cần, đem đồ ăn nữ đầu bếp đưa tới đặt cả lên bàn. Nàng biết Lưu Cảnh ăn rất nhiều, mình làm chút bánh rán không đủ cho hắn ăn. Nàng đưa đùi cừu nước đẩy đến trước mặt hắn, hé miệng cười nói:
- Ăn đi! Biết rõ chàng tham ăn rồi.
Lưu Cảnh lấy con dao, vừa cắt thịt vừa cười nói:
- Vừa rồi nàng muốn hỏi cái gì?
Đào Trạm vừa nang chén nước quả lên, nhẹ nhàng uống một ngụm cười nói:
- Kỳ thật không có liên quan đến thiếp, chỉ là thiếp hơi tò mò, chẳng phải nói quan viên năm trăm thạch trở lên đều phải đi Tương Dương chúc thọ, nhưng trong đám người đi đường không thấy nhìn thấy quan viên Giang Hạ, chẳng lẽ bọn họ chọn đi đường khác đến sao?
- Đây cũng không phải. Tô Quận thừa và Y trưởng sử đều do ta bổ nhiệm, Tương Dương chưa thừa nhận, bọn họ đương nhiên không nằm trong quan viên năm trăm thạch trở lên. Chu huyện lệnh mới thăng làm huyện lệnh Sài Tang, cũng do ta bổ nhiệm, về phần các huyện lệnh khác, dù sao đều có chuyện quan trọng, đành phải xin phép không đi.
- Thì ra vậy!
Đào Trạm che miệng cười nói:
- Cho nên Lưu tướng quân một mình đại biểu cho Giang Hạ rồi.
Lưu Cảnh cũng cười nói:
- Như vậy chẳng phải đỡ phiền toái hơn sao?
Đào Trạm bỗng nhiên nghĩ đến chuyện của mình, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, nàng cúi đầu thở dài:
- Cảnh lang, thiếp có chút lo lắng.
- Nàng lo lắng điều gì?
Lưu Cảnh cười hỏi.
Đào Trạm cắn nhẹ môi dưới:
- Chàng còn nhớ Lưu tông không? Gã nói với phụ thân muốn cưới thiếp. Thiếp lo lắng giờ xuất hiện ở Lưu phủ, gã sẽ nhắc lại chuyện cũ.
- Nàng thật là một cô nương ngốc nghếch!
Lưu Cảnh lắc đầu thở dài nói:
- Nàng nghĩ một chút xem, cảm thấy cso thể sao? Nếu thật như nàng nói, vậy ta tính là cái gì? Con gián mặc cho người ta bóp chết sao?
Đào Trạm cúi đầu, kỳ thật nàng cũng biết mình và Lưu Cảnh có hôn ước, Lưu Biểu không có khả năng đem nàng gả cho Lưu Tông. Nhưng trong nội tâm nàng vô cùng chán ghét Lưu Biểu và Lưu Tông, căn bản cũng không muốn gặp bọn họ. Chỉ có điều nàng không biết nên nói với Lưu Cảnh như thế nào.
Lưu Cảnh nhìn nàng thật sâu, hắn có thể hiểu được cảm nhận của Đào Trạm. Nàng là người luôn yêu ghét rõ ràng, người nàng ghét, tuyệt đối nàng không giả vờ vui vẻ.
Lưu Cảnh khẽ cười nói:
- Nàng không cần nghĩ nhiều, nàng chưa chắc có thể vào Lưu phủ.
Đào Trạm thông minh sắc sảo, lập tức hiểu rõ ý từ của Lưu Cảnh. Lưu Biểu chắc chắn sẽ không đồng ý mối hôn sự này, nàng đương nhiên không có khả năng bước vào cửa chính Lưu gia.
Tuy rằng không cần tiến vào Lưu phủ khiến nàng cảm thấy an tâm, nhưng nếu chẳng may Lưu Biểu kiên quyết phản đối, vậy nên làm thế nào cho phải?
Đào Trạm không khỏi nhớ tới lời phụ thân nói với nàng tối hôm qua, về dòng dõi, mình dù sao chỉ là con gái một thương nhân, có lẽ hiện tại Lưu Cảnh không ngại, nhưng tương lai thế nào?
Nàng và Lưu Cảnh dòng dõi khác biệt, giống như có một tảng đá lớn đề nặng trong lòng nàng.
- Cảnh lang, thiếp ăn đủ rồi. Thiếp đi trước rửa tay, chàng từ từ ăn nhé!
Đào Trạm nhoẻn miệng cười, đứng dậy mang theo tâm sự nặng nề ra khoang thuyền. Lưu Cảnh nhìn bóng lưng tao nhã của nàng không khỏi mỉm cười, nàng quá coi trọng thái độ của Lưu Biểu rồi, Lưu Biểu không đồng ý có gì đáng ngại chứ?
Đúng lúc này, Lưu Cảnh dường như nghe thấy chút dị thường, hắn đứng dậy bước nhanh ra khoang thuyền, đúng lúc có một tên lính vội vàng bẩm báo:
- Khởi bẩm Tư Mã, sông phía trước phát hiện có thuyền chặn lại!
Lưu Cảnh nhướn mày, bước nhanh về phía mũi thuyền, trên sông lớn tầm nhìn trống trải, nhìn rất rõ ràng phía trước bảy tám dặm có hai đội thuyền đang đỗ, hiện lên hình chữ bát nằm ngang trên mặt sống. Ước chừng có hơn hai trăm con thuyền chiến, xem quy mô đội thuyền này, hẳn là thủy quân của Kinh Châu.
Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng, đây là Lưu Biểu đánh phủ đầu hắn. Hắn đột nhiên xoay người, ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đội thuyền đi song song!
Đội thuyền đối phương bố trí hình chữ bát, đây là một loại trận hình vây kín. Ứng phó với trận hình này, bình thường chọn đi song song phá vây, một khi thuyền lạc hậu, đương nhiên sẽ bị đối phương bao vây lại.
Đội thuyền của Lưu Cảnh không giảm tốc độ, tiếp tục hăng hái chạy về phía trước. Lúc này thủy quân Kinh Châu cũng bắt đầu có thay đổi.
Trên chiếc thuyền lớn nhất trong đội thủy quân Kinh Châu, Giáo úy Phó thủy quân Kinh Châu Trương Doãn mới được phục quan nhìn chằm chằm vào đội thuyền Lưu Cảnh đang tới gần, không khỏi nhe răng cười độc ác.
Thái Mạo bại binh ở Giang Hạ khiến vận mệnh của Trương Doãn có thể thay đổi, gã dù sao cũng là cháu ngoại của Lưu Biểu, tuy rằng bị Lưu Biểu đố kỵ mà giáng chức huyện úy, nhưng thời gian qua đi một năm, Lưu Biểu đối với việc ác của gã trước kia cũng dần quên lãng.
Hơn nữa mẫu thân gã không ngừng cầu tình, Lưu Biểu cuối cùng cũng ngại thân tình. Sau khi Thái Mạo bại trận ông ta liền thăng cho gã làm Giáo úy Phó Thủy quân, suất lĩnh mười ngàn thủy quân đóng ở huyện Nghi Thành.
Trương Doãn nhận được mật lệnh của Lưu Biểu, nếu Lưu Cảnh mang binh tới Tương Dương có thể ngăn cản binh lính của Lưu Cảnh lại, chỉ cho hắn một mình đến Tương Dương.
Mật lệnh này không thể nghi ngờ đã chống lưng cho Trương Doãn, trong mệnh lệnh của Lưu Biểu có rất nhiều lỗ hổng, tỷ như Lưu Cảnh phản kháng thì làm thế nào? Lưu Cảnh dẫn đầu công kích thủy quân Kinh Châu thì làm sao? Cho nên chấp hành như thế nào là chuyện của Trương Doãn rồi.
Lúc này, Trương Doãn rốt cuộc đã tới thời cơ trả thù, gã ngưng mắt nhìn đội thuyền của Lưu Cảnh chạy nhanh tới gần, trong lòng tràn đầy chờ mong được báo thù.
- Giáo úy, trực tiếp công kích sao?
Một tên lính xin chỉ thị.
Trương Doãn lắc đầu, đương nhiên không thể trực tiếp công kích. Bên ngoài vẫn phải tỏ vẻ làm việc, miễn cho bị người ta nắm lấy nhược điểm. Quan trọng hơn là, gã nghĩ muốn làm cho Lưu Cảnh nhục nhã một phen, xả mối hận bị giáng chức lúc trước.
- Thuyền lớn nghênh đón!
trên đỉnh cột buồm, một tên lính tiên phong múa cờ xí, đây là tín hiệu cờ liên lạc trên sông. Lập tức có hơn mười thuyền chiến khởi động, theo sau thuyền Trương Doãn ra nghênh đón.
Hai chiếc thuyền chiến trên mặt sông chậm rãi tới gần, Lưu Cảnh bỗng nhiên nhận ra đại tướng đứng trên mép thuyền, không ngờ là Trương Doãn đã bị giáng chức.
Lại nhìn lên đại kỳ, chữ “Trương” trên đại kỳ vẫn phấp phới bay, Lưu Cảnh cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề.
Làm sao bây giờ? Quay đầu trở về Vũ Xương, hay tiến lên! Lưu Cảnh cần lập tức đưa ra quyết định.