Tào Tháo trở về Hứa Đô mới hơn nửa tháng, Hà Bắc đại chiến liên miên, từ sau khi Viên Thiệu qua đời, trưởng tử Viên Đàm cùng người con thứ ba Viên Thượng vì tranh giành quyền thừa kế mà chém giết lẫn nhau.
Viên Đàm bị đại quân của Viên Thượng vây khốn ở Bình Nguyên, trong ngoài khốn khó, bắt buộc phải cầu xin Tào Tháo viện trợ, Tào Tháo nhân cơ hội tiến binh, tháng mười binh tiến tới Lê Dương, Viên Thương bị bắt rút quân, Viên Đàm liền đầu hàng Tào Tháo. Tào Tháo cho Tào Chỉnh lấy nữ nhi của Viên Đàm làm cợ, khải hoàn trở về Hứa Đô.
Trong phòng, Tào Tháo đang cùng mưu sĩ Quách Gia luận binh Hà Bắc. Quách Gia tuổi chừng 30, tướng mạo thanh tú, ánh mắt trầm tĩnh, nho nhã tuấn tú hơn người, chỉ có điều thân thể có hơi đơn bạc, ở nơi không đủ áng sáng sẽ phát hiện y có biểu hiện bệnh trạng.
Quách Gia chính là một trong bốn đại tâm phúc mưu sĩ của Tào Tháo, đảm nhiệm quân sư Tế tửu, cực kì được Tào Tháo coi trọng, bình thường khi y và Tào Tháo nói chuyện, Tào Tháo đều chăm chú lắng nghe, nhưng Quách Gia phá hiện hôm nay Tào Tháo có phần tâm thần không yên, vài lần khi đang nói chuyện đến Viên Thượng thì lại thất thần.
- Chủ công đang suy nghĩ gì vậy?
Quách Gia dừng câu chuyện, mỉm cười hỏi
Tào Tháo giật mình, lúc này mới ý thức được mình thất lễ, lão áy náy cười gượng:
- Ta đang suy nghĩ việc của Kinh Châu, mời Phụng Hiếu nói tiếp.
Quách Gia rất hiểu Tào Tháo, y biết rằng tâm của chủ công đã không ở Hà Bắc, nhiều lời cũng vô ích, y liền chuyển đề tài, cười nói:
- Vậy chúng ta nói chuyện Kinh Châu đi.
Những lời này khiến cho tinh thần Tào Tháo chấn động, ha ha cười nói:
- Phụng Hiếu thật hiểu rõ ta!
Cũng không phải là Tào Tháo không quan tâm Hà Bắc, chỉ là lão vừa mới từ Hà Bắc khải hoàn trở về, đối với thế cục của Hà Bắc lão đã nắm rõ trong lòng bàn tay, liền muốn biết kết cục của một chuyện cũ, sự hứng trí đối với chuyện cũ của lão cũng giảm đi vài phần.
Ngược lại, hai ngày trước lão nhận được báo cáo chi tiết về cuộc chiến ở Giang Hạ, lập tức gợi lên cho lão hứng thú mạnh liệt, nhất là biểu hiện xuất sắc của Lưu Cảnh làm lão tán thưởng không ngừng.
Quách Gia khẽ mỉm cười:
- Chủ công hai ngày nay vẫn luôn nhắc tới Lưu Cảnh, có chút cảm khái, dường như có tâm tư yêu người tài.
Tào Tháo gật đầu, thở dài nói:
- Ta tự xưng là nhìn người sâu sắc, vào hai năm trước mới gặp kẻ này, ta đã cảm giác hắn không tầm thường, không những có thể lừa gạt Vu Cấm, hơn nữa can đảm cẩn trọng vô cùng có mưu kế, không ngờ có thể trốn thoát được ngay dưới mắt ta là ta biết hắn ở Kinh Châu tuyệt đối sẽ có tiếng tăm, quả nhiên, chiếm Sài Tang, đánh bại Đông Ngô, thâu tóm Giang Hạ, rất có phong phạm vương giả, lúc này mới có thời gian ngắn ngủi hai năm, Phụng Hiếu, ta không có nhìn nhầm người.
- Thuật nhận người của chủ công thuộc hạ luôn kính phục, khi mọi người đang cười Vu Văn Tắc hai lần bại vào tay Lưu Cảnh thì chỉ có chủ công nói gã là may mắn không chết. Lúc trước Lưu Cảnh chẳng qua là một công tử nghèo túng, duy chỉ có chủ công coi trong hắn, rất nhiều người không hiểu sau một trận chiến Giang Hạ, tất cả mọi người đều khen ngợi chủ công có khả năng nhìn người.
Tào Tháo lắc đầu, bây giờ lão đã không thèm để ý đến sự kính nể của mọi người đối với cách nhìn người của lão, chuyện trong lòng lão bây giờ chính là Lưu Cảnh, sau khi xem xong báo cáo chi tíêt về trận chiến Giang Hạ, trong lòng lão liền có một tia sầu lo.
Tào Tháo chưa bao giờ đặt Lưu Biểu ở trong lòng, cũng xem thường hai đứa con trai của Lưu Biểu, ở trong lòng lão, Kinh Châu chẳng qua chỉ là một miếng thịt treo sẵn, chỉ cần bình định phương bắc lão bất cứ lúc nào cũng có thể xuôi nam bình định Kinh Châu.
Nhưng hiện tại Lưu Cảnh là lực lượng mới xuất hiện ở Kinh Châu, lấy yếu thắng mạnh,thâu tóm Giang Hạ khiến Tào Tháo rất lo lắng bước tiếp theo của Lưu Cảnh là thâu tóm Kinh Châu, trở thành người đứng đầu Kinh Châu, như vậy đại quân của lão xuôi nam sẽ gặp phiền phức.
- Phụng Hiếu! Nói thật, trong lòng ta có chút lo lắng.
Tào Tháo không kìm được lo lắng nói:
- Nếu như hắn trở thành người đứng đầu Kinh Châu, tất sẽ trở thành kình địch của ta, hơn nữa nhìn thái độ của hắn đối với Giang Đông, hai nhà Tôn Lưu nhất định sẽ liên hợp, sẽ ảnh hưởng đến kết hoạch phương nam của ta.
Quách Gia mỉm cười:
- Chủ công quá lo lắng rồi, Lưu Cảnh chẳng qua thừa dịp Tôn Quyền tây chinh mới có thể thâu tóm Giang Hạ. Kinh Châu không phải Giang Hạ, Lưu Biểu cũng không phải Hoàng Tổ, hắn nào dễ dàng trở thành người đứng đầu Kinh Châu được.
Hơn nữa Lưu Biểu không phải là người có chí lớn, lão ta không có khả năng truyền ngôi vị chủ Kinh Châu cho cháu trai, ngược lại Lưu Cảnh còn trở thành uy hiếp lớn nhất cho con trai của lão ta.
Nếu tuộc hạ không đoán sai, Kinh Châu hai năm sau tất có nội loạn, khi đó chủ công có thể bình định Hà Bắc, không còn nỗi lo về sau thừa dịp Kinh Châu nổi loạn, tiện thể bình định Lưu Cảnh và Lưu Biêu.
- Phụng Hiếu nói lời ấy rất hợp ý ta.
Tào Tháo vui vẻ cười nói:
- Chúng ta không ngại trợ giúp Lưu Biểu một tay để cho Kinh Châu loạn hơn.
Nói tới đây, Tào Tháo vừa nghĩ ra môt chuyện liền nói với Quách Gia:
- Nghe nói trong cuộc chiến ở Sài Tang, Lưu Cảnh sử dụng dầu hỏa, đó là một loại dung dịch màu đen, sền sệt, dễ cháy, có thể châm lửa đốt trực tiếp, có thể nổi lên mặt nước, trong tác chiến cực kỳ uy lực, nghe nói là từ dưới mặt đất trào ra, Phụng Hiếu không ngại cũng thay ta tìm hiểu một chút, xem Trung Nguyên có loại dầu hỏa này hay không.
- Chủ công người yên tâm, ta sẽ lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi.
Đúng lúc này, nhà dưới có người bẩm báo:
- Khởi bẩm thừa tướng, Tào Hồng tướng quân dẫn theo Giang Hạ Hoàng Xạ đến bái kiến.
Tào Tháo gật đầu:
- Dẫn bọn họ tiến vào!
Quách Gia kinh ngạc hỏi:
- Hoàng Xạ có phải là con của Hoàng Tổ không?
- Đúng là người này, Giang Hạ binh bại, hắn chạy đến đầu nhập ta.
Quách Gia chần chừ chút nói:
- Theo thuộc hạ biết, cha con Hoàng thị cũng không phải là người lương thiện, nguyện trung thành với Lưu Biểu nhưng lại đi cát cứ, người bất nhân, bất trung như vậy, chủ công không thể dùng hắn.
Tào Tháo cười lạnh một tiếng:
- Hắn là ai sao ta có thể không biết, chỉ có điều hắn bây giờ còn tác dụng, chờ ta nắm được Kinh Châu sẽ xử lý hắn sau.
Đang nói, Tào Hồng dẫn theo Hoàng Xạ vào đến đại sảnh, Tào Hồng vội vàng thi lễ:
- Chủ công, hắn đã đến.
Ánh mắt Tào Tháo quăng về phía Hoàng Xạ, mặc dù bộ dạng tuấn tú, nho nhã, nhất biểu nhân tài nhưng trong ánh mắt lại có một loại bất kính chí khí, sợ hãi rụt rè, Tào Tháo duyệt vô số người, lần đầu tiên gặp Hoàng Xạ liền biết người này là không thể trọng dụng.
Nhưng Tào Tháo vẫn như cũ, cười híp mắt nói:
- Ngươi chính là Xạ công tử trong tứ đại công tử Kinh Châu đúng không?
Hoàng Xạ khẩn trương đến run rẩy, hai chân mền nhũn, “bùm” một tiếng quỳ xuống, cuống quýt gật đầu:
- Giang Hạ..... Hoàng Xạ bái kiến Thừa tướng!!
Gã đã nghĩ rất nhiều mỹ từ, nhưng lúc này một câu cũng không thể nói nên lời.
Tào Tháo thản nhiên cười:
- Chúng ta đang nói đến trận chiến Giang Hạ! Còn có Lưu Cảnh, hắn là ai? Nghe đồn người này dẫn nhược binh đánh bại binh chủ lực Giang Đông, này có đúng không?
Hoàng Xạ cảm thấy an tâm một chút, gã nghe ra Tào Tháo có vài phần tôn sùng Lưu Cảnh, trong lòng của gã không khỏi vạn phần ghen ghét, nhất thời quên luôn lời Tào Hồng mãi dặn gã không thể nói dối, gã cúi đầu, bản năng nói:
- Lưu Cảnh chẳng qua là ỷ vào mình là cháu của Lưu Biểu mới được chức Biệt bộ tư mã trấn thủ Sài Tang, lần này cuộc chiến Giang Hạ là chúng ta chống đỡ quân chủ lực Giang Đông, đánh cho quân chủ lực Giang Đông lực lưỡng bại câu thương, cuối cùng hắn mới chiếm được tiện nghi, người này ở Kinh Châu chỉ là hạng người tầm thường, Thừa tướng không nên nghe tin đồn đại.
Lời nói này rõ ràng ghen tỵ, ngay cả Tào Hồng phía sau cũng nhịn không được, trong mắt giận dữ, Hoàng Xạ này vì sao không nghe lời mình.
Quách Gia thở dài trong lòng, quả nhiên là tài trí bình thường, ngay cả nói cũng không biết nói. Y nhìn Tào Tháo, ý là người này không thể dùng. Tào Tháo lại vuốt râu cười, chuyển đề tài:
- Xạ công tử chuẩn bị trung hiếu với bổn tướng sao?
Hoàng Xạ cuống quýt gật đầu:
- Nguyện vì Thừa tướng làm trâu làm ngựa.
Tào Tháo gật đầu cười nói:
- Một khi đã như vậy, ta phong ngươi làm Võ giáo úy, tạm thời trở về Kinh Châu, ngươi hiểu ý của ta không?
Hoàng Xạ cảm động đến rơi nước mắt, không ngờ phong gã làm giáo úy, gã dập đầu khóc không ra tiếng:
- Đại ân của Thừa tướng, Hoàng Xạ nguyện lấy cái chết báo đáp!
Hoàng Xạ lui xuống, Quách Gia không hiểu hỏi:
- Thừa tướng, vì sao lại trọng dụng loại tiểu nhân này?
Tào Tháo híp mắt cười:
- Không bỏ một miếng mồi ngon, sao có thể bắt cá lớn? Phụng Hiếu đã quên câu chuyện Cao Tổ phong Ung Xỉ hay sao?
Quách Gia lúc này mới bừng tỉnh ngộ, dựng thẳng ngón tay cái khen:
- Thừa tướng cao minh!
Tào Tháo ha hả cười to, lão thu lại tiếng cười, cúi đầu thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc ta không có một đứa con nào tên là Tào Cảnh cả.
Viên Đàm bị đại quân của Viên Thượng vây khốn ở Bình Nguyên, trong ngoài khốn khó, bắt buộc phải cầu xin Tào Tháo viện trợ, Tào Tháo nhân cơ hội tiến binh, tháng mười binh tiến tới Lê Dương, Viên Thương bị bắt rút quân, Viên Đàm liền đầu hàng Tào Tháo. Tào Tháo cho Tào Chỉnh lấy nữ nhi của Viên Đàm làm cợ, khải hoàn trở về Hứa Đô.
Trong phòng, Tào Tháo đang cùng mưu sĩ Quách Gia luận binh Hà Bắc. Quách Gia tuổi chừng 30, tướng mạo thanh tú, ánh mắt trầm tĩnh, nho nhã tuấn tú hơn người, chỉ có điều thân thể có hơi đơn bạc, ở nơi không đủ áng sáng sẽ phát hiện y có biểu hiện bệnh trạng.
Quách Gia chính là một trong bốn đại tâm phúc mưu sĩ của Tào Tháo, đảm nhiệm quân sư Tế tửu, cực kì được Tào Tháo coi trọng, bình thường khi y và Tào Tháo nói chuyện, Tào Tháo đều chăm chú lắng nghe, nhưng Quách Gia phá hiện hôm nay Tào Tháo có phần tâm thần không yên, vài lần khi đang nói chuyện đến Viên Thượng thì lại thất thần.
- Chủ công đang suy nghĩ gì vậy?
Quách Gia dừng câu chuyện, mỉm cười hỏi
Tào Tháo giật mình, lúc này mới ý thức được mình thất lễ, lão áy náy cười gượng:
- Ta đang suy nghĩ việc của Kinh Châu, mời Phụng Hiếu nói tiếp.
Quách Gia rất hiểu Tào Tháo, y biết rằng tâm của chủ công đã không ở Hà Bắc, nhiều lời cũng vô ích, y liền chuyển đề tài, cười nói:
- Vậy chúng ta nói chuyện Kinh Châu đi.
Những lời này khiến cho tinh thần Tào Tháo chấn động, ha ha cười nói:
- Phụng Hiếu thật hiểu rõ ta!
Cũng không phải là Tào Tháo không quan tâm Hà Bắc, chỉ là lão vừa mới từ Hà Bắc khải hoàn trở về, đối với thế cục của Hà Bắc lão đã nắm rõ trong lòng bàn tay, liền muốn biết kết cục của một chuyện cũ, sự hứng trí đối với chuyện cũ của lão cũng giảm đi vài phần.
Ngược lại, hai ngày trước lão nhận được báo cáo chi tiết về cuộc chiến ở Giang Hạ, lập tức gợi lên cho lão hứng thú mạnh liệt, nhất là biểu hiện xuất sắc của Lưu Cảnh làm lão tán thưởng không ngừng.
Quách Gia khẽ mỉm cười:
- Chủ công hai ngày nay vẫn luôn nhắc tới Lưu Cảnh, có chút cảm khái, dường như có tâm tư yêu người tài.
Tào Tháo gật đầu, thở dài nói:
- Ta tự xưng là nhìn người sâu sắc, vào hai năm trước mới gặp kẻ này, ta đã cảm giác hắn không tầm thường, không những có thể lừa gạt Vu Cấm, hơn nữa can đảm cẩn trọng vô cùng có mưu kế, không ngờ có thể trốn thoát được ngay dưới mắt ta là ta biết hắn ở Kinh Châu tuyệt đối sẽ có tiếng tăm, quả nhiên, chiếm Sài Tang, đánh bại Đông Ngô, thâu tóm Giang Hạ, rất có phong phạm vương giả, lúc này mới có thời gian ngắn ngủi hai năm, Phụng Hiếu, ta không có nhìn nhầm người.
- Thuật nhận người của chủ công thuộc hạ luôn kính phục, khi mọi người đang cười Vu Văn Tắc hai lần bại vào tay Lưu Cảnh thì chỉ có chủ công nói gã là may mắn không chết. Lúc trước Lưu Cảnh chẳng qua là một công tử nghèo túng, duy chỉ có chủ công coi trong hắn, rất nhiều người không hiểu sau một trận chiến Giang Hạ, tất cả mọi người đều khen ngợi chủ công có khả năng nhìn người.
Tào Tháo lắc đầu, bây giờ lão đã không thèm để ý đến sự kính nể của mọi người đối với cách nhìn người của lão, chuyện trong lòng lão bây giờ chính là Lưu Cảnh, sau khi xem xong báo cáo chi tíêt về trận chiến Giang Hạ, trong lòng lão liền có một tia sầu lo.
Tào Tháo chưa bao giờ đặt Lưu Biểu ở trong lòng, cũng xem thường hai đứa con trai của Lưu Biểu, ở trong lòng lão, Kinh Châu chẳng qua chỉ là một miếng thịt treo sẵn, chỉ cần bình định phương bắc lão bất cứ lúc nào cũng có thể xuôi nam bình định Kinh Châu.
Nhưng hiện tại Lưu Cảnh là lực lượng mới xuất hiện ở Kinh Châu, lấy yếu thắng mạnh,thâu tóm Giang Hạ khiến Tào Tháo rất lo lắng bước tiếp theo của Lưu Cảnh là thâu tóm Kinh Châu, trở thành người đứng đầu Kinh Châu, như vậy đại quân của lão xuôi nam sẽ gặp phiền phức.
- Phụng Hiếu! Nói thật, trong lòng ta có chút lo lắng.
Tào Tháo không kìm được lo lắng nói:
- Nếu như hắn trở thành người đứng đầu Kinh Châu, tất sẽ trở thành kình địch của ta, hơn nữa nhìn thái độ của hắn đối với Giang Đông, hai nhà Tôn Lưu nhất định sẽ liên hợp, sẽ ảnh hưởng đến kết hoạch phương nam của ta.
Quách Gia mỉm cười:
- Chủ công quá lo lắng rồi, Lưu Cảnh chẳng qua thừa dịp Tôn Quyền tây chinh mới có thể thâu tóm Giang Hạ. Kinh Châu không phải Giang Hạ, Lưu Biểu cũng không phải Hoàng Tổ, hắn nào dễ dàng trở thành người đứng đầu Kinh Châu được.
Hơn nữa Lưu Biểu không phải là người có chí lớn, lão ta không có khả năng truyền ngôi vị chủ Kinh Châu cho cháu trai, ngược lại Lưu Cảnh còn trở thành uy hiếp lớn nhất cho con trai của lão ta.
Nếu tuộc hạ không đoán sai, Kinh Châu hai năm sau tất có nội loạn, khi đó chủ công có thể bình định Hà Bắc, không còn nỗi lo về sau thừa dịp Kinh Châu nổi loạn, tiện thể bình định Lưu Cảnh và Lưu Biêu.
- Phụng Hiếu nói lời ấy rất hợp ý ta.
Tào Tháo vui vẻ cười nói:
- Chúng ta không ngại trợ giúp Lưu Biểu một tay để cho Kinh Châu loạn hơn.
Nói tới đây, Tào Tháo vừa nghĩ ra môt chuyện liền nói với Quách Gia:
- Nghe nói trong cuộc chiến ở Sài Tang, Lưu Cảnh sử dụng dầu hỏa, đó là một loại dung dịch màu đen, sền sệt, dễ cháy, có thể châm lửa đốt trực tiếp, có thể nổi lên mặt nước, trong tác chiến cực kỳ uy lực, nghe nói là từ dưới mặt đất trào ra, Phụng Hiếu không ngại cũng thay ta tìm hiểu một chút, xem Trung Nguyên có loại dầu hỏa này hay không.
- Chủ công người yên tâm, ta sẽ lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi.
Đúng lúc này, nhà dưới có người bẩm báo:
- Khởi bẩm thừa tướng, Tào Hồng tướng quân dẫn theo Giang Hạ Hoàng Xạ đến bái kiến.
Tào Tháo gật đầu:
- Dẫn bọn họ tiến vào!
Quách Gia kinh ngạc hỏi:
- Hoàng Xạ có phải là con của Hoàng Tổ không?
- Đúng là người này, Giang Hạ binh bại, hắn chạy đến đầu nhập ta.
Quách Gia chần chừ chút nói:
- Theo thuộc hạ biết, cha con Hoàng thị cũng không phải là người lương thiện, nguyện trung thành với Lưu Biểu nhưng lại đi cát cứ, người bất nhân, bất trung như vậy, chủ công không thể dùng hắn.
Tào Tháo cười lạnh một tiếng:
- Hắn là ai sao ta có thể không biết, chỉ có điều hắn bây giờ còn tác dụng, chờ ta nắm được Kinh Châu sẽ xử lý hắn sau.
Đang nói, Tào Hồng dẫn theo Hoàng Xạ vào đến đại sảnh, Tào Hồng vội vàng thi lễ:
- Chủ công, hắn đã đến.
Ánh mắt Tào Tháo quăng về phía Hoàng Xạ, mặc dù bộ dạng tuấn tú, nho nhã, nhất biểu nhân tài nhưng trong ánh mắt lại có một loại bất kính chí khí, sợ hãi rụt rè, Tào Tháo duyệt vô số người, lần đầu tiên gặp Hoàng Xạ liền biết người này là không thể trọng dụng.
Nhưng Tào Tháo vẫn như cũ, cười híp mắt nói:
- Ngươi chính là Xạ công tử trong tứ đại công tử Kinh Châu đúng không?
Hoàng Xạ khẩn trương đến run rẩy, hai chân mền nhũn, “bùm” một tiếng quỳ xuống, cuống quýt gật đầu:
- Giang Hạ..... Hoàng Xạ bái kiến Thừa tướng!!
Gã đã nghĩ rất nhiều mỹ từ, nhưng lúc này một câu cũng không thể nói nên lời.
Tào Tháo thản nhiên cười:
- Chúng ta đang nói đến trận chiến Giang Hạ! Còn có Lưu Cảnh, hắn là ai? Nghe đồn người này dẫn nhược binh đánh bại binh chủ lực Giang Đông, này có đúng không?
Hoàng Xạ cảm thấy an tâm một chút, gã nghe ra Tào Tháo có vài phần tôn sùng Lưu Cảnh, trong lòng của gã không khỏi vạn phần ghen ghét, nhất thời quên luôn lời Tào Hồng mãi dặn gã không thể nói dối, gã cúi đầu, bản năng nói:
- Lưu Cảnh chẳng qua là ỷ vào mình là cháu của Lưu Biểu mới được chức Biệt bộ tư mã trấn thủ Sài Tang, lần này cuộc chiến Giang Hạ là chúng ta chống đỡ quân chủ lực Giang Đông, đánh cho quân chủ lực Giang Đông lực lưỡng bại câu thương, cuối cùng hắn mới chiếm được tiện nghi, người này ở Kinh Châu chỉ là hạng người tầm thường, Thừa tướng không nên nghe tin đồn đại.
Lời nói này rõ ràng ghen tỵ, ngay cả Tào Hồng phía sau cũng nhịn không được, trong mắt giận dữ, Hoàng Xạ này vì sao không nghe lời mình.
Quách Gia thở dài trong lòng, quả nhiên là tài trí bình thường, ngay cả nói cũng không biết nói. Y nhìn Tào Tháo, ý là người này không thể dùng. Tào Tháo lại vuốt râu cười, chuyển đề tài:
- Xạ công tử chuẩn bị trung hiếu với bổn tướng sao?
Hoàng Xạ cuống quýt gật đầu:
- Nguyện vì Thừa tướng làm trâu làm ngựa.
Tào Tháo gật đầu cười nói:
- Một khi đã như vậy, ta phong ngươi làm Võ giáo úy, tạm thời trở về Kinh Châu, ngươi hiểu ý của ta không?
Hoàng Xạ cảm động đến rơi nước mắt, không ngờ phong gã làm giáo úy, gã dập đầu khóc không ra tiếng:
- Đại ân của Thừa tướng, Hoàng Xạ nguyện lấy cái chết báo đáp!
Hoàng Xạ lui xuống, Quách Gia không hiểu hỏi:
- Thừa tướng, vì sao lại trọng dụng loại tiểu nhân này?
Tào Tháo híp mắt cười:
- Không bỏ một miếng mồi ngon, sao có thể bắt cá lớn? Phụng Hiếu đã quên câu chuyện Cao Tổ phong Ung Xỉ hay sao?
Quách Gia lúc này mới bừng tỉnh ngộ, dựng thẳng ngón tay cái khen:
- Thừa tướng cao minh!
Tào Tháo ha hả cười to, lão thu lại tiếng cười, cúi đầu thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc ta không có một đứa con nào tên là Tào Cảnh cả.