Trong tĩnh thất ở hậu viện của Thái thị kiếm quán, Thái Tiến hai tay nắm một thanh Hoàn Thủ đao sắc bén, hết sức chăm chú vào mộc nhân trước mặt, hắn có chút khẩn trương, cánh tay hơi run.
Ngày mai sẽ là thời điểm so kiếm nhưng hắn không ngờ là Thái gia lại đem toàn lực tán phát tin này khắp thành, chỉ một lần so kiếm nhỏ hóa ra lại thành đại sự cả thành đều biết.
Thái Tiến cũng hiểu dụng ý của gia chủ, so kiếm bị thương là chuyện rất bình thường, chỉ cần mình quang minh chánh đại so kiếm đánh bại Lưu Cảnh, Lưu Biểu chắc chắn không thể làm gì.
Nhưng như vậy, Thái Tiến lại cảm thấy áp lực quá lớn, nếu như ngày mai hắn thua thì làm sao bây giờ? Danh tiếng hắn tích lũy giữ gìn bao năm, cao thủ thiếu niên đứng đầu Kinh - Tương sẽ bị hủy trong khoảnh khắc.
Thái Tiến cảm thấy mồm miệng khô đắng, mộc nhân trước mặt như biến thành người sắt, hắn không chém nổi một đao.
Đúng lúc này, ở sau lưng hắn truyền tới một giọng nói lạnh lùng:
"Nếu như tay của con run, vậy thì đi nhận thua đi, đừng có nghĩ tới chuyện so kiếm gì nữa cả."
Thái Tiến cúi đầu, xoay người quỳ xuống:
"Sư phụ!"
Ở cửa xuất hiện nam tử chừng 30 tuổi, vóc người cao gầy, hai vai rộng có lực, cặp mắt sắc bén như nhìn thấu tâm tư của Thái Tiến.
Người này chính là Trung Lang tướng Văn Sính, danh tướng Kinh châu, phụng mệnh Lưu Biểu trấn thủ Phàn thành và Tân Dã, là người chính trực, liêm khiết, rất có uy vọng trong quân đội Kinh châu, hắn cũng là sư phụ của Thái Tiến.
Văn Sính từ từ tiến lên, cười lạnh một tiếng:
"Con lo lắng chuyện thua sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của mình à?"
"Dạ!" Thái Tiến không dám ngẩng đầu, thấp giọng lên tiếng.
"Ta không biết con có danh tiếng gì? Là mãnh tướng đệ nhất thiên hạ, nổi danh ngang hàng với Lữ Bố, hay là như Quan - Trương - Triệu Vân, con nói cho sư phụ xem một chút, con có danh tiếng gì?"
Thái Tiến xấu hổ đỏ mặt, hắn hiểu sư phụ châm chọc là vì ý gì, cái danh hiệu cao thủ thiếu niên đứng đầu Kinh – Tương có là gì chứ?
Vẻ nghiêm túc trên mặt Văn Sính biến mất, hắn cười ấm áp, giọng nói trở nên êm ái vô cùng:
"Ta nhớ không lầm thì cái danh hiệu cao thủ thiếu niên đệ nhất Kinh - Tương là con lấy được năm 12 tuổi!"
"Dạ! Năm đồ nhi 12 tuổi liên tục đánh bại hơn 30 cao thủ của bảy kiếm quán mới có được danh hiệu này."
"Nhưng bây giờ con đã mười sáu tuổi, chẳng lẽ con muốn giữ danh hiệu này tới năm 20 tuổi ư?"
Văn Sính nói như tiếng sấm, thân hình Thái Tiến run lên một cái, cuối cùng hắn cũng hiểu sự khổ tâm của sư phụ, nếu hắn không vứt bỏ được cái danh hiệu thiếu niên, vậy thì vĩnh viễn không cách nào trưởng thành.
"Đồ nhi biết, bây giờ đồ nhi chẳng là gì cả, chỉ là một tiểu tướng vô danh, đồ nhi sẽ từng bước trở thành danh tướng Kinh châu, giống như sư phụ làm một nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất."
Văn Sính vui mừng gật đầu một cái, đồ nhi này rất hiểu chuyện, không để cho hắn thất vọng, hắn lại nói:
"Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, võ công của tên Lưu Cảnh kia thế nào ta không biết, nhưng ta biết hắn học võ với Triệu Vân."
Thái Tiến kinh ngạc dị thường:
"Hắn là. . . . học trò của Triệu Vân?"
"Hắn không phải là học trò của Triệu Vân, thời gian hắn và Triệu Vân biết nhau không nhiều, chẳng qua được Triệu Vân chỉ điểm. Nhưng dù thế nào, nếu Triệu Vân đồng ý so kiếm với hắn, điều này đã chứng minh Lưu Cảnh có chỗ hơn người, con không thể khinh địch."
Nói tới chỗ này, trong đôi mắt Văn Sính cũng hiện lên vẻ chờ mong, hắn đè bả vai của Thái Tiến, ngưng mắt nhìn hắn chậm rãi nói:
"Ta hy vọng con có thể chiến thắng hắn, để cho Triệu Vân biết, Kinh châu không phải là đất không người."
"Đồ nhi biết!"
Thái Tiến đứng lên, hắn đã tỉnh táo lại, hai tay giơ đao, tụ lực ở cánh tay, vù một cái bổ ra một đao, 'rắc rắc!' một tiếng, mộc nhân bị chém thành hai đoạn.
... . . .
Đài đấu kiếm ở phía tây thành Tương Dương có diện tích mấy chục mẫu, cao hai trượng, bề ngoài giống như cái đế của Kim Tự Tháp, trên đài rộng rãi mà bằng phẳng, diện tích tương đương với ba cái sân bóng rổ đời sau.
Thời gian khoảng giờ Tỵ, cũng chính là tầm 10 giờ sáng, do Thái gia tận lực tuyên truyền nên tin tức Lưu Cảnh và Thái Tiến so kiếm đã sớm truyền khắp thành Tương Dương, tạo nên sự hứng thú của rất nhiều người lục tục chạy tới xem náo nhiệt.
Lúc này xung quanh đài đấu kiếm đã tập trung khoảng mấy ngàn người, phần lớn là học trò các kiếm quán và sĩ tử Thái gia.
Ở phía bắc của đài đấu kiếm có những chỗ ngồi riêng biệt, cao tới mấy trượng, đây là nơi để cho các danh sĩ Kinh châu ngồi thưởng kiếm. Lưu Biểu và Thái Mạo không tới, trong số quan viên của Kinh châu chỉ có Khoái Việt tới mà thôi, bản thân Khoái Việt cũng là một kiếm thủ xuất sắc, hắn dùng thân phận cá nhân tới thưởng thức cuộc đấu kiếm này.
Lưu Tông cũng tới, ngoài ra còn có hơn 10 võ tướng Kinh châu, bao gồm cả Văn Sính, phía Lưu Bị có hai người tới, là Tôn Càn và Mi Phương, hai người dùng tư cách cá nhân tới xem.
Đệ tử Thái gia tới hơn ba mươi người, hầu như đều là học trò của kiếm quán, họ tập trung ở góc tây bắc của đài đấu kiếm, Thái Thiếu Dư đứng hàng đầu tiên.
Hôm nay nàng mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, thắt lưng đeo dây, dung nhan xinh đẹp nhưng đôi mắt lại lạnh như băng, ngạo nghễ nhìn Lưu Cảnh ở phía xa xa, trong ánh mắt hiện lên sự coi thường.
Tộc huynh Thái Tiến là cao thủ kiếm thuật mà nàng sùng bái, ở trong mắt của nàng, cái người thô lỗ, không biết trời cao đất rộng kia mà cũng dám so kiếm với tộc huynh của mình ư, đợi lát nữa xem thể diện của hắn bị mất sạch như thế nào, xem hắn còn dám cầm Huyền Lân kiếm nữa không, hắn cho rằng có Huyền Lân kiếm trong tay là mình phải gả cho hắn ư? Nằm mơ đi!
Lưu Tông ngồi cách đó không xa, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối không rời Thái Thiếu Dư, lúc này trong lòng hắn khẩn trương hơn bất cứ ai khác, chuyện này do hắn mà ra, hắn chỉ muốn có chừng 3 – 5 người xem kiếm, sau đó Huyền Lân kiếm sẽ tự động tới tay hắn mà quỷ không hay, thần không biết, Lưu Cảnh sợ mất thể diện chắc cũng không dám nói lung tung.
Nhưng hắn không ngờ chuyện này lại gây ra phong ba lớn như vậy, cả thành đều biết, gần vạn người tới xem, ngay cả đám người Khoái Việt, Vương Uy và Hoàng Trung cũng tới, cha hắn đương nhiên sẽ biết, vậy thì Huyền Lân kiếm tới tay còn ý nghĩa gì?
Lưu Tông từ nhỏ đã thích Thái Thiếu Dư, sớm xem nàng là vợ tương lai của mình, vốn tưởng rằng tình chàng ý thiếp, nhân duyên thiên thành, nhưng không ngờ cha hắn lại không cho hắn kết hôn với Thiếu Dư, điều này khiến Lưu Tông khó chịu vạn phần.
Lưu Tông lại len lén nhìn Thái Thiếu Dư, thấy giai nhân xinh đẹp, phong tư tuyệt trác, trong lòng hắn càng thêm mất mác, thở thật dài một cái, trong lòng vừa hối vừa giận, cảm thấy đáng nhẽ không nên khơi mào ra chuyện so kiếm lần này.
Nơi hắn ngồi còn mấy ghế nữa, người ngồi bên trái là Đô úy Vương Uy, bên phải là Trung Lang tướng Hoàng Trung.
Vương Uy là thân vệ quân thống soái của Lưu Biểu, là một trong những tướng tâm phúc, rất mực trung thành với Lưu Biểu, có địa vị rất cao ở Kinh châu, thậm chí vượt qua Hoàng Trung.
Hoàng Trung là danh tướng Kinh châu, hắn xuất thân từ một trong tứ đại gia tộc của Kinh châu là Hoàng thị, chẳng qua gia tộc họ Hoàng hiện giờ đã chia làm hai nhánh, một nhánh ở Giang Hạ, lấy thái thú Giang Hạ Hoàng Tổ làm người đứng đầu, nhanh còn lại ở Nam Dương, lấy danh sĩ Hoàng Thừa Ngạn làm người đứng đầu, Hoàng Trung là người thuộc nhánh Nam Dương Hoàng thị.
Hoàng Trung nhập ngũ từ năm hai mươi tuổi, đến nay đã hơn ba mươi năm, tuổi tác đã ngoài năm mươi nhưng quyền lực không nhiều, nguyên nhân là vì bị Thái Mạo áp chế, mặc dù đảm nhiệm Trung Lang tướng nhưng vẫn không được Lưu Biểu trọng dụng.
Nhưng ngược lại, uy vọng trong quân đội của Hoàng Trung rất cao, lần tỷ kiếm này hắn và Vương Uy được đề cử làm trọng tài.
"Vương tướng quân, ta có chút kỳ quái, chẳng qua chỉ là hai đứa bé so kiếm mà thôi, làm ra động tĩnh lớn như vậy có cần không?"
Hoàng Trung nhíu chặt mày thấp giọng nói với Vương Uy.
Vương Uy không lộ thanh sắc cười lạnh một tiếng:
"Hán Thăng, có người muốn làm lớn chuyện này, ông không biết gì à?"
Hoàng Trung dường như nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn đám con em họ Thái, hắn phát hiện một việc kỳ quái là đệ tử Thái gia tới hơn ba chục người, nhưng trưởng bối Thái gia lại không ai tới.
Hoàng Trung cười khổ lắc đầu một cái, hắn quả thực không hiểu tại sao Thái gia lại coi trọng lần so kiếm này như vậy, mà dù có coi trọng thì cũng đâu cần phải làm cho cả thành đều biết.
Lúc này, Vương Uy nhìn đồng hồ cát, thấy đã đến giờ liền nhìn Hoàng Trung nói:
"Chuẩn bị bắt đầu đi!"
Hoàng Trung gật đầu một cái, cầm chùy gõ lên chiêng đồng một cái, tiếng 'keng' vang lên, người điều khiển trận so kiếm la lớn:
"Thời gian đã đến, kiếm thủ chuẩn bị!"
Hai nhân vật chính cũng đã đến, Thái Tiến cầm trường kiếm bằng hai tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh tràn ngập sát cơ.
Lưu Cảnh từ từ lui về phía sau, cảm thụ cây cỏ đất đai dưới chân, hắn bỗng nhiên rút kiếm, hướng bốn phía bổ ra ba kiếm, cảm nhận xem tốc độ gió thế nào, có ảnh hưởng tới việc xuất kiếm hay không, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận phương vị của đài đấu kiếm.
Đây là chỗ tinh vi mà hắn nhận ra sau khi luyện tập công pháp Lạc Phượng của Triệu Vân, cảm nhận được không gian xung quanh, lực lượng hắn phát ra mới chính xác.
Văn Sính ngồi trên đài xem hơi biến sắc, hắn là đại hành gia về kiếm thuật, thấy Lưu Cảnh đang lĩnh ngộ tốc độ gió và cảm nhận của bàn chân, hắn biết việc này người bình thường không làm được, chỉ có người hiểu sâu về kiếm thuật mới suy xét tới những chi tiết này.
Trong lòng hắn nhất thời lo lắng, tên Lưu Cảnh này rõ ràng là một đối thủ mạnh mẽ, hắn hy vọng đồ nhi Thái Tiến của mình ngàn vạn lần không nên khinh địch.
"Hán Thăng, bắt đầu đi!"
Vương Uy nhỏ giọng nhắc nhở Hoàng Trung.
Hoàng Trung lại có chút thất thần, hắn khẽ vuốt râu dài, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh, hắn thấy đứa nhỏ này có chút quái dị, đối mặt với sát cơ lạnh thấu xương của Thái Tiến mà vẫn bình tĩnh lạ thường, không có một chút khẩn trương và cũng chẳng có chút sát khí nào, giống như lần đầu tiên so kiếm với người ngoài.
Nhưng dù sao Hoàng Trung cũng là người sống kiếp quân nhân mấy chục năm, ánh mắt già dặn bực nào, hắn hiểu toàn bộ những cử động của Lưu Cảnh khiến hứng thú càng lúc càng dâng cao.
"Hán Thăng, thời gian đến rồi, bắt đầu đi!"
Vương Uy nhắc nhở một lần nữa.
Hoàng Trung gật đầu một cái, dùng chùy bạc gõ một cái vào chiêng, người điều khiển trận đấu cao giọng hô to:
"Bắt đầu so kiếm!"
Tiếng ồn ào bốn phía đã trở nên yên tĩnh, mấy ngàn đôi mắt hưng phấn nhìn chăm chú vào hai kiếm thủ thiếu niên.
Ngày mai sẽ là thời điểm so kiếm nhưng hắn không ngờ là Thái gia lại đem toàn lực tán phát tin này khắp thành, chỉ một lần so kiếm nhỏ hóa ra lại thành đại sự cả thành đều biết.
Thái Tiến cũng hiểu dụng ý của gia chủ, so kiếm bị thương là chuyện rất bình thường, chỉ cần mình quang minh chánh đại so kiếm đánh bại Lưu Cảnh, Lưu Biểu chắc chắn không thể làm gì.
Nhưng như vậy, Thái Tiến lại cảm thấy áp lực quá lớn, nếu như ngày mai hắn thua thì làm sao bây giờ? Danh tiếng hắn tích lũy giữ gìn bao năm, cao thủ thiếu niên đứng đầu Kinh - Tương sẽ bị hủy trong khoảnh khắc.
Thái Tiến cảm thấy mồm miệng khô đắng, mộc nhân trước mặt như biến thành người sắt, hắn không chém nổi một đao.
Đúng lúc này, ở sau lưng hắn truyền tới một giọng nói lạnh lùng:
"Nếu như tay của con run, vậy thì đi nhận thua đi, đừng có nghĩ tới chuyện so kiếm gì nữa cả."
Thái Tiến cúi đầu, xoay người quỳ xuống:
"Sư phụ!"
Ở cửa xuất hiện nam tử chừng 30 tuổi, vóc người cao gầy, hai vai rộng có lực, cặp mắt sắc bén như nhìn thấu tâm tư của Thái Tiến.
Người này chính là Trung Lang tướng Văn Sính, danh tướng Kinh châu, phụng mệnh Lưu Biểu trấn thủ Phàn thành và Tân Dã, là người chính trực, liêm khiết, rất có uy vọng trong quân đội Kinh châu, hắn cũng là sư phụ của Thái Tiến.
Văn Sính từ từ tiến lên, cười lạnh một tiếng:
"Con lo lắng chuyện thua sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của mình à?"
"Dạ!" Thái Tiến không dám ngẩng đầu, thấp giọng lên tiếng.
"Ta không biết con có danh tiếng gì? Là mãnh tướng đệ nhất thiên hạ, nổi danh ngang hàng với Lữ Bố, hay là như Quan - Trương - Triệu Vân, con nói cho sư phụ xem một chút, con có danh tiếng gì?"
Thái Tiến xấu hổ đỏ mặt, hắn hiểu sư phụ châm chọc là vì ý gì, cái danh hiệu cao thủ thiếu niên đứng đầu Kinh – Tương có là gì chứ?
Vẻ nghiêm túc trên mặt Văn Sính biến mất, hắn cười ấm áp, giọng nói trở nên êm ái vô cùng:
"Ta nhớ không lầm thì cái danh hiệu cao thủ thiếu niên đệ nhất Kinh - Tương là con lấy được năm 12 tuổi!"
"Dạ! Năm đồ nhi 12 tuổi liên tục đánh bại hơn 30 cao thủ của bảy kiếm quán mới có được danh hiệu này."
"Nhưng bây giờ con đã mười sáu tuổi, chẳng lẽ con muốn giữ danh hiệu này tới năm 20 tuổi ư?"
Văn Sính nói như tiếng sấm, thân hình Thái Tiến run lên một cái, cuối cùng hắn cũng hiểu sự khổ tâm của sư phụ, nếu hắn không vứt bỏ được cái danh hiệu thiếu niên, vậy thì vĩnh viễn không cách nào trưởng thành.
"Đồ nhi biết, bây giờ đồ nhi chẳng là gì cả, chỉ là một tiểu tướng vô danh, đồ nhi sẽ từng bước trở thành danh tướng Kinh châu, giống như sư phụ làm một nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất."
Văn Sính vui mừng gật đầu một cái, đồ nhi này rất hiểu chuyện, không để cho hắn thất vọng, hắn lại nói:
"Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, võ công của tên Lưu Cảnh kia thế nào ta không biết, nhưng ta biết hắn học võ với Triệu Vân."
Thái Tiến kinh ngạc dị thường:
"Hắn là. . . . học trò của Triệu Vân?"
"Hắn không phải là học trò của Triệu Vân, thời gian hắn và Triệu Vân biết nhau không nhiều, chẳng qua được Triệu Vân chỉ điểm. Nhưng dù thế nào, nếu Triệu Vân đồng ý so kiếm với hắn, điều này đã chứng minh Lưu Cảnh có chỗ hơn người, con không thể khinh địch."
Nói tới chỗ này, trong đôi mắt Văn Sính cũng hiện lên vẻ chờ mong, hắn đè bả vai của Thái Tiến, ngưng mắt nhìn hắn chậm rãi nói:
"Ta hy vọng con có thể chiến thắng hắn, để cho Triệu Vân biết, Kinh châu không phải là đất không người."
"Đồ nhi biết!"
Thái Tiến đứng lên, hắn đã tỉnh táo lại, hai tay giơ đao, tụ lực ở cánh tay, vù một cái bổ ra một đao, 'rắc rắc!' một tiếng, mộc nhân bị chém thành hai đoạn.
... . . .
Đài đấu kiếm ở phía tây thành Tương Dương có diện tích mấy chục mẫu, cao hai trượng, bề ngoài giống như cái đế của Kim Tự Tháp, trên đài rộng rãi mà bằng phẳng, diện tích tương đương với ba cái sân bóng rổ đời sau.
Thời gian khoảng giờ Tỵ, cũng chính là tầm 10 giờ sáng, do Thái gia tận lực tuyên truyền nên tin tức Lưu Cảnh và Thái Tiến so kiếm đã sớm truyền khắp thành Tương Dương, tạo nên sự hứng thú của rất nhiều người lục tục chạy tới xem náo nhiệt.
Lúc này xung quanh đài đấu kiếm đã tập trung khoảng mấy ngàn người, phần lớn là học trò các kiếm quán và sĩ tử Thái gia.
Ở phía bắc của đài đấu kiếm có những chỗ ngồi riêng biệt, cao tới mấy trượng, đây là nơi để cho các danh sĩ Kinh châu ngồi thưởng kiếm. Lưu Biểu và Thái Mạo không tới, trong số quan viên của Kinh châu chỉ có Khoái Việt tới mà thôi, bản thân Khoái Việt cũng là một kiếm thủ xuất sắc, hắn dùng thân phận cá nhân tới thưởng thức cuộc đấu kiếm này.
Lưu Tông cũng tới, ngoài ra còn có hơn 10 võ tướng Kinh châu, bao gồm cả Văn Sính, phía Lưu Bị có hai người tới, là Tôn Càn và Mi Phương, hai người dùng tư cách cá nhân tới xem.
Đệ tử Thái gia tới hơn ba mươi người, hầu như đều là học trò của kiếm quán, họ tập trung ở góc tây bắc của đài đấu kiếm, Thái Thiếu Dư đứng hàng đầu tiên.
Hôm nay nàng mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, thắt lưng đeo dây, dung nhan xinh đẹp nhưng đôi mắt lại lạnh như băng, ngạo nghễ nhìn Lưu Cảnh ở phía xa xa, trong ánh mắt hiện lên sự coi thường.
Tộc huynh Thái Tiến là cao thủ kiếm thuật mà nàng sùng bái, ở trong mắt của nàng, cái người thô lỗ, không biết trời cao đất rộng kia mà cũng dám so kiếm với tộc huynh của mình ư, đợi lát nữa xem thể diện của hắn bị mất sạch như thế nào, xem hắn còn dám cầm Huyền Lân kiếm nữa không, hắn cho rằng có Huyền Lân kiếm trong tay là mình phải gả cho hắn ư? Nằm mơ đi!
Lưu Tông ngồi cách đó không xa, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối không rời Thái Thiếu Dư, lúc này trong lòng hắn khẩn trương hơn bất cứ ai khác, chuyện này do hắn mà ra, hắn chỉ muốn có chừng 3 – 5 người xem kiếm, sau đó Huyền Lân kiếm sẽ tự động tới tay hắn mà quỷ không hay, thần không biết, Lưu Cảnh sợ mất thể diện chắc cũng không dám nói lung tung.
Nhưng hắn không ngờ chuyện này lại gây ra phong ba lớn như vậy, cả thành đều biết, gần vạn người tới xem, ngay cả đám người Khoái Việt, Vương Uy và Hoàng Trung cũng tới, cha hắn đương nhiên sẽ biết, vậy thì Huyền Lân kiếm tới tay còn ý nghĩa gì?
Lưu Tông từ nhỏ đã thích Thái Thiếu Dư, sớm xem nàng là vợ tương lai của mình, vốn tưởng rằng tình chàng ý thiếp, nhân duyên thiên thành, nhưng không ngờ cha hắn lại không cho hắn kết hôn với Thiếu Dư, điều này khiến Lưu Tông khó chịu vạn phần.
Lưu Tông lại len lén nhìn Thái Thiếu Dư, thấy giai nhân xinh đẹp, phong tư tuyệt trác, trong lòng hắn càng thêm mất mác, thở thật dài một cái, trong lòng vừa hối vừa giận, cảm thấy đáng nhẽ không nên khơi mào ra chuyện so kiếm lần này.
Nơi hắn ngồi còn mấy ghế nữa, người ngồi bên trái là Đô úy Vương Uy, bên phải là Trung Lang tướng Hoàng Trung.
Vương Uy là thân vệ quân thống soái của Lưu Biểu, là một trong những tướng tâm phúc, rất mực trung thành với Lưu Biểu, có địa vị rất cao ở Kinh châu, thậm chí vượt qua Hoàng Trung.
Hoàng Trung là danh tướng Kinh châu, hắn xuất thân từ một trong tứ đại gia tộc của Kinh châu là Hoàng thị, chẳng qua gia tộc họ Hoàng hiện giờ đã chia làm hai nhánh, một nhánh ở Giang Hạ, lấy thái thú Giang Hạ Hoàng Tổ làm người đứng đầu, nhanh còn lại ở Nam Dương, lấy danh sĩ Hoàng Thừa Ngạn làm người đứng đầu, Hoàng Trung là người thuộc nhánh Nam Dương Hoàng thị.
Hoàng Trung nhập ngũ từ năm hai mươi tuổi, đến nay đã hơn ba mươi năm, tuổi tác đã ngoài năm mươi nhưng quyền lực không nhiều, nguyên nhân là vì bị Thái Mạo áp chế, mặc dù đảm nhiệm Trung Lang tướng nhưng vẫn không được Lưu Biểu trọng dụng.
Nhưng ngược lại, uy vọng trong quân đội của Hoàng Trung rất cao, lần tỷ kiếm này hắn và Vương Uy được đề cử làm trọng tài.
"Vương tướng quân, ta có chút kỳ quái, chẳng qua chỉ là hai đứa bé so kiếm mà thôi, làm ra động tĩnh lớn như vậy có cần không?"
Hoàng Trung nhíu chặt mày thấp giọng nói với Vương Uy.
Vương Uy không lộ thanh sắc cười lạnh một tiếng:
"Hán Thăng, có người muốn làm lớn chuyện này, ông không biết gì à?"
Hoàng Trung dường như nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn đám con em họ Thái, hắn phát hiện một việc kỳ quái là đệ tử Thái gia tới hơn ba chục người, nhưng trưởng bối Thái gia lại không ai tới.
Hoàng Trung cười khổ lắc đầu một cái, hắn quả thực không hiểu tại sao Thái gia lại coi trọng lần so kiếm này như vậy, mà dù có coi trọng thì cũng đâu cần phải làm cho cả thành đều biết.
Lúc này, Vương Uy nhìn đồng hồ cát, thấy đã đến giờ liền nhìn Hoàng Trung nói:
"Chuẩn bị bắt đầu đi!"
Hoàng Trung gật đầu một cái, cầm chùy gõ lên chiêng đồng một cái, tiếng 'keng' vang lên, người điều khiển trận so kiếm la lớn:
"Thời gian đã đến, kiếm thủ chuẩn bị!"
Hai nhân vật chính cũng đã đến, Thái Tiến cầm trường kiếm bằng hai tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh tràn ngập sát cơ.
Lưu Cảnh từ từ lui về phía sau, cảm thụ cây cỏ đất đai dưới chân, hắn bỗng nhiên rút kiếm, hướng bốn phía bổ ra ba kiếm, cảm nhận xem tốc độ gió thế nào, có ảnh hưởng tới việc xuất kiếm hay không, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận phương vị của đài đấu kiếm.
Đây là chỗ tinh vi mà hắn nhận ra sau khi luyện tập công pháp Lạc Phượng của Triệu Vân, cảm nhận được không gian xung quanh, lực lượng hắn phát ra mới chính xác.
Văn Sính ngồi trên đài xem hơi biến sắc, hắn là đại hành gia về kiếm thuật, thấy Lưu Cảnh đang lĩnh ngộ tốc độ gió và cảm nhận của bàn chân, hắn biết việc này người bình thường không làm được, chỉ có người hiểu sâu về kiếm thuật mới suy xét tới những chi tiết này.
Trong lòng hắn nhất thời lo lắng, tên Lưu Cảnh này rõ ràng là một đối thủ mạnh mẽ, hắn hy vọng đồ nhi Thái Tiến của mình ngàn vạn lần không nên khinh địch.
"Hán Thăng, bắt đầu đi!"
Vương Uy nhỏ giọng nhắc nhở Hoàng Trung.
Hoàng Trung lại có chút thất thần, hắn khẽ vuốt râu dài, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh, hắn thấy đứa nhỏ này có chút quái dị, đối mặt với sát cơ lạnh thấu xương của Thái Tiến mà vẫn bình tĩnh lạ thường, không có một chút khẩn trương và cũng chẳng có chút sát khí nào, giống như lần đầu tiên so kiếm với người ngoài.
Nhưng dù sao Hoàng Trung cũng là người sống kiếp quân nhân mấy chục năm, ánh mắt già dặn bực nào, hắn hiểu toàn bộ những cử động của Lưu Cảnh khiến hứng thú càng lúc càng dâng cao.
"Hán Thăng, thời gian đến rồi, bắt đầu đi!"
Vương Uy nhắc nhở một lần nữa.
Hoàng Trung gật đầu một cái, dùng chùy bạc gõ một cái vào chiêng, người điều khiển trận đấu cao giọng hô to:
"Bắt đầu so kiếm!"
Tiếng ồn ào bốn phía đã trở nên yên tĩnh, mấy ngàn đôi mắt hưng phấn nhìn chăm chú vào hai kiếm thủ thiếu niên.