Trương Doãn sốt ruột dẫn năm nghìn quân phi nước đại tới phía bắc. Quân doanh thủy quân với huyện Nghi Thành cách nhau chừng mười dặm, dọc đường đều là rừng rậm, bọn họ vượt qua quan đạo trong rừng, lao đi rất nhanh. Trương Doãn liên tục thúc giục sĩ binh:
- Mau, tăng tốc thêm nữa!
Y vốn không có lòng dạ nào mà bận tâm xem dọc đường có mai phục hay không, một mạch phi đi như vậy, sau nửa canh giờ, năm nghìn đại quân cuối cùng đã tới cửa tây huyện Nghi Thành, lúc này đã là canh ba.
Bên ngoài cửa tây của huyện Nghi Thành là vùng đồng cỏ rộng chừng ba bốn dặm, bốn phía được bao lại bởi rừng cây. Xa xa là những dãy đồi núi nhấp nhô chập chùng. Trong rừng cây phía bắc đồng cỏ, Lưu Cảnh tự mình dẫn hai nghìn kỵ binh chờ đợi đã lâu.
Trong quá trình quân địch lên phía bắc, hắn đã có vô số cơ hội phục kích năm nghìn quân của Trương Doãn, chỉ là rừng cây bất lợi cho kỵ binh tác chiến, Lưu Cảnh mới bỏ qua chuyện phục kích, mà cuối cùng định địa điểm phục kích ở bên ngoài cửa thành tây.
Lưu Cảnh nhìn chăm chú năm nghìn địch quân đang chạy tới Tây Môn từ đằng xa, lúc này Lưu Chính thần không biết quỷ không hay lù lù xuất hiện bên cạnh Lưu Cảnh, khiến đám thân binh của Lưu Cảnh hoảng sợ, trợn tròn mắt nhìn gã.
Lưu Chính gãi đầu, giả cái mặt quỷ với mấy tên thân binh rồi tiến lên thì thầm với Lưu Cảnh:
- Thái thú, thuộc hạ nhìn thấy rõ chủ tướng của quân chi viện này đúng là bản thân Trương Doãn.
Lưu Cảnh gật đầu, lại là Trương Doãn, hắn nhếch môi mỉm cười, rồi quay đầu ra lệnh cho kỵ binh:
- Truyền lệnh, chuẩn bị xuất kích!
Hai nghìn kỵ tinh lập tức xoa tay, nóng lòng muốn xông trận. Chiến mã cũng cất vó đạp xuống đất vận sức chờ phát động, trông hệt như lần đầu quân kỵ binh tinh nhuệ Giang Hạ chiến đấu vậy.
Trương Doãn đi ra khỏi rừng cây, khi nhìn huyện Nghi Thành thì đã cảm thấy không đúng lắm. Bên ngoài huyện thành im lặng, vốn chẳng có bất cứ dấu hiệu của sự công thành gì, cửa thành lại mở toang. Lòng y đầy hồ nghi, do dự một lúc lâu, y vẫn lệnh cho quân đội vào thành.
Trương Doãn vung chiến đao lên:
- Vào thành!
Năm nghìn quân đội chậm rãi tới gần huyện thành. Mắt thấy khi sắp tới huyện thành rồi, chỉ còn cách chưa tới trăm bước, đột nhiên một tiếng trống thùng thùng vang lên, trên đầu thành xuất hiện vô số binh lĩnh, giương cung bắn loạn tiễn. Một trận mưa tên dày đặc phóng tới, thủy quân Kinh Châu trở tay không kịp, trúng tên ngã xuống, tiếng kêu la vang vọng cả trời đêm. Thủy quân Kinh Châu lập tức rối loạn.
Thấy thời cơ đã chín muồi, Lưu Cảnh giương trường kích lên, hét to:
- Xuất kích!
Tiếng vó ngựa rầm rập rầm rập, hai nghìn kỵ binh lao ra khỏi rừng cây. Trong bóng đêm, trường mâu bay múa, chiến đao sáng lóa, vó ngựa hất tung cát bụi vang lên cao, dùng một loại sức mạnh rung trời chuyển đất cuốn sạch thủy quân Kinh Châu.
Còn chưa ổn định sau khi bị đầu thành phục kích, kỵ binh quân địch lại đột nhiên lao tới với khí thế như trời sụp đất nứt, thủy quân Kinh Châu sợ tới mức hồn bay phách lạc, sĩ khí hoàn toàn suy sụp chỉ trong chớp mắt. Vô số binh lính ném đi vũ khí trong tay, quay đầu bỏ chạy. Trương Doãn gấp tới độ quát ầm lên:
- Không được hoảng loạn, trường mâu tập kết đội hình nghênh chiến!
Nhưng dù y có hô có gào thế nào thì chẳng còn ai nghe theo hiệu lệnh của y nữa. Tiếng kêu của y nhanh chóng bị dìm ngập trong tiếng gào thét của đám binh lính đáng vô cùng hoảng sợ. Vài tên thân binh thấy tình hình nguy hiểm thì hét lớn:
- Giáo úy, mau chạy thôi!
Trương Doãn vốn đã sợ, nghe vậy thì lập tức quay đầu ngựa định bỏ chạy, lúc này kỵ binh Giang Hạ rầm rầm ào tới, chớp mắt cái đã vọt vào trong thủy quân Kinh Châu, cứ một đội trăm người chia cách thủy quân Kinh Châu ra, chém giết khiến đầu người lăn lông lốc, thi thể chất khắp đồng. Thủy quân Kinh Châu kêu cha gọi mẹ, chạy trốn tứ phía.
Lưu Cảnh thấy quân địch đã vỡ, lại lần nữa hạ lệnh:
- Kẻ đầu hàng miễn tử!
Mười mấy tên kỵ binh phi nước đại, tay giơ lệnh tiễn hô lên trong đám người đang bỏ chạy:
- Thái thú có lệnh, kẻ đầu hàng miễn tử!
- Thái thú có lệnh, kẻ đầu hàng miễn tử!
Mệnh lệnh nhanh chóng truyền đi trong đội ngũ, kỵ binh Giang Hạ bắt đầu thay đổi phương thức tác chiến, không đột kích giết choc nữa là chăng bố võng hai bên, cắt đứt đường lui của thủy quân Kinh Châu, bao vây bọn họ trong vùng đồng cỏ rộng lớn ngoài cửa thành tây, khắp nơi là những tiếng hô:
- Kẻ đầu hàng miễn tử! Kẻ đầu hàng miễn tử!
Thủy quân Kinh Châu không còn đường chạy trốn, đều tự quỳ xuống đầu hàng. Trong bóng đêm, mầy nghìn tên thủy quân Kinh Châu quỳ đầu dưới đất.
Nhưng Trương Doãn lại bỏ chạy khỏi chiến trường, y liều mạng vụt ngựa chạy trốn theo phía Nam, định trốn về quân doanh. Y hoàn toàn mặc kệ thân binh của mình. Đúng lúc này, chiến mã đột nhiên ngừng lại, giơ cao đôi chân trước lên. Dưới ánh trăng, một cây đại thụ đổ xuống, chặn đường đi.
Ngay khi chiến mã cất vó, một bóng đen nhỏ gầy nhảy xuống từ trên cây, lập tức đẩy ngã Trương Doãn. Trương Doãn đang định bò dậy thì hơn mười tên binh lính phục sẵn hai bên rừng cây xông ra, dấn y xuống đất, dùng dây thừng trói y lại.
…
Sáng sớm, Lưu Cảnh với ba trăm kỵ binh hộ vệ nghiêm mật chầm chậm cưỡi ngựa vào đại doanh thủy quân Kinh Châu. Lúc này trong đại doanh, tình hình đã định, hai mươi mấy tên tướng lĩnh trung thành với Trương Doãn và Thái Mạo bị nhốt lại, số tướng lĩnh còn lại đều tỏ vẻ rằng nguyện ý chuyển thành quân Giang Hạ, hiệu trung với Lưu Cảnh.
Không chỉ quan quân, cả mười lăm nghìn thủy quân cùng gần nghìn chiếc chiến thuyền đều đầu hàng quân Giang Hạ. Từ lúc canh bốn, Lý Tuấn đã suất lĩnh mấy trăm chiến thuyền Giang Hạ lái vào hồ Nghi Nam, quân Giang Hạ hoàn toàn khống chế được thủy trại.
Lưu Cảnh bước vào quân doanh, Phó úy Trần Sóc dẫn theo hơn hai trăm tên tướng lĩnh ra nghênh đón. Dưới sự dẫn dắt của Trần Sóc, đám người cùng quỳ xuống thi lễ:
- Tham kiến Thái thú!
Lưu Cảnh vội xoay người xuống ngựa, đỡ Trần Sóc dậy, cười an ủi gã:
- Trần phó úy đừng đa lễ, mau đứng lên!
Trần Sóc thở dài:
- Mạt tướng không rõ tình thế, không thể hiệu lực cho Thái thú đúng lúc, cảm thấy thật hổ thẹn.
Lưu Cảnh cười:
- Chúng ta đều hiệu lực cho Châu Mục, suy cho cùng thì cũng là người một nhà, Trần phó úy đừng tự trách như vậy! Huống chi chúng ta không đánh nhau thì đâu quen biết, mặt khác ta còn muốn cảm ơn ngươi đã bảo toàn mười lăm con ngựa giống cho ta, chúng thật sự rất quan trọng với ta.
Trần Sóc mừng thầm, vội nói:
- Mạt tướng chỉ tiện tay mà thôi!
Lưu Cảnh cười vỗ tay gã, lại đi lên trước chắp tay nói với mọi người:
- Nếu các vị tướng quân nguyện ý theo Lưu Cảnh ta, ta chỉ có một câu thế này, từ nay về sau mọi người có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, Lưu Cảnh ta tuyệt đối sẽ không khiến mọi người thất vọng. Thăng quan phát tài, vinh hoa phú quý, thứ nên có tất cả mọi người đều sẽ có.
Lưu Cảnh nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của mọi người, lại chầm chậm nói tiếp:
- Nhưng điều kiện tiên quyết là phải tuân thủ nghiêm ngặt quân kỷ, nói trắng ra là làm việc theo quy củ, tất cả mọi người đều là quân nhân nên hẳn là hiểu được ý của ta!
Mọi người ào ào đáp ứng:
- Nguyện hiệu lực vì Thái thú!
Lưu Cảnh nhịn không được mà thầm bật cười trong lòng, đám quân này lõi đời, mình đang nói về quy củ, bọn họ lại nguyện trung thành, chẳng lẽ quy củ của mình là nguyện trung thành ư?
Đoán chừng quy củ của Trương Doãn chính là như vậy, điều này cần thời gian để thích ứng nên Lưu Cảnh không nói gì thêm, chỉ trấn an vài câu rồi đi tới bến tàu.
Lúc này trời đã sáng, đứng trên bến tàu có thể thấy rõ một hồ lớn, trên hồ đầy các chiến thuyền lớn nhỏ, kết quả này khiến Lưu Cảnh vô cùng hài lòng.
Tuy hắn rất để ý quân đội, nhưng hắn còn coi trọng đám chiến thuyền này hơn. Cướp được chiến thuyền của thủy quân Kinh Châu, một khi quân Tào xuôi nam thì bọn họ chẳng có thuyền mà dùng, cho dù có đóng thuyền thì cũng phải mất một năm, điều đó đã tranh thủ cơ hội cho hắn.
Lúc này, một gã thân binh vội vàng tới, khom người nói:
- Từ trưởng sử tới rồi!
Lưu Cảnh mừng rỡ, hắn đang có một số chuyện muốn thảo luận với Từ Thứ, không ngờ Từ Thứ đã tới rồi, bèn nói:
- Mời y tới lều lớn gặp mặt!
Không lâu sau, Từ Thứ dẫn vài tên quan văn bước tới, thấy Lưu Cảnh thì cười nói:
- Thái thú, lấy lại được mười lăm con ngựa giống kia chưa?
Lưu Cảnh gật đầu, chỉ vào Trần Sóc ở bên cạnh cười nói:
- Đã lấy về được, may có Trần phó úy sắp xếp trước, ta vốn sợ chúng bị Trương Doãn đưa đi Tương Dương hoặc mất tích trong loạn quân, đúng là ta may mắn.
Lúc này, vài tên quan văn phía sau khom người thi lễ với Lưu Cảnh:
- Tham kiến Thái thú!
Quan văn dẫn đầu là Mã Lương, gã được bổ nhiệm làm Tòng sự, là trợ thủ đắc lực của Từ Thứ. Mà Tòng sự ban đầu là Lưu Thăng thì đã đảm nhiệm Huyện lệnh Hạ Khẩu, chức vụ của y do Mã Lương thay thế.
Phía sau còn có ba người nữa, một người là cháu ngoại trai của Lưu Tiên, Chu Bất Nghi; một người là con trai của Bàng Đức Công, Bàng Sơn Dân; người còn lại là cháu của Lưu Tiên, Lưu Mẫn, là đồ đệ của Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy.
Ba người này đều tạm thời đảm nhiệm thư tá, tham tán quân vụ, thực tế chính là phụ tá của Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh cười nói:
- Mọi người tới rất đúng lúc, vừa hay đang muốn mời mọi người thay ta chỉnh lý lại văn thư tư liệu thủy quân, làm phiền các vị rồi.
Mọi người đều bày tỏ nguyện ý tận tâm hiệu lực, Lưu Cảnh liền để Trần Sóc dẫn họ đi, rồi hắn mới cùng Từ Thứ vào trong lều lớn.
Hai người ngồi xuống, Từ Thứ hỏi:
- Thái thú muốn giữ thủy quân Nghi Thành hay rút về Giang Hạ?
- Ta cân nhắc rút về Giang Hạ trước. Quân đội Tương Dương quá gần nơi đây, hơn nữa chiếm lĩnh Nghi Thành sẽ để lại cái cớ cho bọn họ, thôi thì cứ dời chiến thuyền và thủy quân tới Giang Hạ thì tốt hơn.
Từ Thứ cười:
- Kỳ thật ta cũng có ý tưởng này. Hiện giờ chiến thuyền rất là quan trọng, một khi quân Tào phát hiện ra điểm này, bọn chúng sẽ liều lĩnh tấn công huyện Nghi Thành, thà rằng trực tiếp dời tới Giang Hạ, đó chính là thượng sách.
Từ Thứ nhắc tới quân Tào, đó cũng là một vấn đề. Lưu Cảnh nhận được tin báo nhanh từ thám tử Nam Dương, quân Tào có dấu hiệu tăng binh ở Nam Dương, tuy nhiên không rõ tình hình cụ thể nên Lưu Cảnh tạm thời không nhắc tới chuyện này.
Hắn chuyển đề tài tới chính sự hôm nay:
- Nguyên Trực, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
- Thái thú xin cứ nói.
Lưu Cảnh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chính là về Thái Dật và Trương Doãn, hai kẻ này đều bị ta bắt được, Nguyên Trực nói xem ta nên xử lý bọn họ như thế nào đây?
- Thái Dật thì rất đơn giản, có thể dùng gã để trao đổi một ít điều kiện với Thái Mạo, tỷ như lần thâu tóm thủy quân Kinh Châu này ta có thể yêu cầu Thái Mạo giữ vững im lặng, tin rằng y có thể vì tính mạng đứa con mà làm như vậy.
- Vậy Trương Doãn thì sao?
Lưu Cảnh lại hỏi.
Từ Thứ suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại:
- Thái thú muốn xử trí y như thế nào?
Lưu Cảnh cau mày:
- Kẻ này quả thật có tài dẫn thủy quân, ta muốn giết y để trừ hậu họa, nhưng giết y rồi thì lại cảm thấy hơi đáng tiếc. Y hẳn là còn giá trị lợi dụng, cho nên lòng ta còn do dự.
Từ Thứ khẽ mỉm cười:
- Thái thú đề cao y quá rồi. Trương Doãn là Giáo úy của thủy quân chẳng qua là vì y là cháu ngoại trai của Châu Mục, kỳ thật tướng lĩnh am hiểu thủy chiến có rất nhiều, chỉ là chưa có cơ hội ra mặt thôi. Tựa như Lý Tuấn đó, trước nay y chỉ là tiểu quan lại, nếu không gặp được Thái thú thì hôm nay y vẫn chỉ là một tên tiểu lại mà thôi, sao có thể phát huy được sự tài hoa về thủy chiến của y được chứ. Cho nên tài mang binh của Trương Doãn chẳng có gì đáng kể.
- Ý của Nguyên Trực là để ta thả y đi?
Lưu Cảnh hiểu được một phần nào ý của Từ Thứ.
Từ Thứ chậm rãi gật đầu:
- Ta đề nghị Thái thú thả y, kỳ thực y chỉ là một con liệt mã, hơn nữa là liệt mã có hậu đài có quyền thế, để y ở lại thì sớm muộn gì cũng sẽ đuổi hết tất cả lương mã của Tương Dương thôi.
Lưu Cảnh nghĩ tới Văn Sính và Vương Uy ở Tương Dương, không khỏi bật cười ha hả:
- Nếu Nguyên Trực quả quyết như vậy, ta sẽ nghe theo đề nghị của ngươi thả kẻ này, thôi được, để y thay ta đưa một phong thư cho Thái Mạo vậy.
- Mau, tăng tốc thêm nữa!
Y vốn không có lòng dạ nào mà bận tâm xem dọc đường có mai phục hay không, một mạch phi đi như vậy, sau nửa canh giờ, năm nghìn đại quân cuối cùng đã tới cửa tây huyện Nghi Thành, lúc này đã là canh ba.
Bên ngoài cửa tây của huyện Nghi Thành là vùng đồng cỏ rộng chừng ba bốn dặm, bốn phía được bao lại bởi rừng cây. Xa xa là những dãy đồi núi nhấp nhô chập chùng. Trong rừng cây phía bắc đồng cỏ, Lưu Cảnh tự mình dẫn hai nghìn kỵ binh chờ đợi đã lâu.
Trong quá trình quân địch lên phía bắc, hắn đã có vô số cơ hội phục kích năm nghìn quân của Trương Doãn, chỉ là rừng cây bất lợi cho kỵ binh tác chiến, Lưu Cảnh mới bỏ qua chuyện phục kích, mà cuối cùng định địa điểm phục kích ở bên ngoài cửa thành tây.
Lưu Cảnh nhìn chăm chú năm nghìn địch quân đang chạy tới Tây Môn từ đằng xa, lúc này Lưu Chính thần không biết quỷ không hay lù lù xuất hiện bên cạnh Lưu Cảnh, khiến đám thân binh của Lưu Cảnh hoảng sợ, trợn tròn mắt nhìn gã.
Lưu Chính gãi đầu, giả cái mặt quỷ với mấy tên thân binh rồi tiến lên thì thầm với Lưu Cảnh:
- Thái thú, thuộc hạ nhìn thấy rõ chủ tướng của quân chi viện này đúng là bản thân Trương Doãn.
Lưu Cảnh gật đầu, lại là Trương Doãn, hắn nhếch môi mỉm cười, rồi quay đầu ra lệnh cho kỵ binh:
- Truyền lệnh, chuẩn bị xuất kích!
Hai nghìn kỵ tinh lập tức xoa tay, nóng lòng muốn xông trận. Chiến mã cũng cất vó đạp xuống đất vận sức chờ phát động, trông hệt như lần đầu quân kỵ binh tinh nhuệ Giang Hạ chiến đấu vậy.
Trương Doãn đi ra khỏi rừng cây, khi nhìn huyện Nghi Thành thì đã cảm thấy không đúng lắm. Bên ngoài huyện thành im lặng, vốn chẳng có bất cứ dấu hiệu của sự công thành gì, cửa thành lại mở toang. Lòng y đầy hồ nghi, do dự một lúc lâu, y vẫn lệnh cho quân đội vào thành.
Trương Doãn vung chiến đao lên:
- Vào thành!
Năm nghìn quân đội chậm rãi tới gần huyện thành. Mắt thấy khi sắp tới huyện thành rồi, chỉ còn cách chưa tới trăm bước, đột nhiên một tiếng trống thùng thùng vang lên, trên đầu thành xuất hiện vô số binh lĩnh, giương cung bắn loạn tiễn. Một trận mưa tên dày đặc phóng tới, thủy quân Kinh Châu trở tay không kịp, trúng tên ngã xuống, tiếng kêu la vang vọng cả trời đêm. Thủy quân Kinh Châu lập tức rối loạn.
Thấy thời cơ đã chín muồi, Lưu Cảnh giương trường kích lên, hét to:
- Xuất kích!
Tiếng vó ngựa rầm rập rầm rập, hai nghìn kỵ binh lao ra khỏi rừng cây. Trong bóng đêm, trường mâu bay múa, chiến đao sáng lóa, vó ngựa hất tung cát bụi vang lên cao, dùng một loại sức mạnh rung trời chuyển đất cuốn sạch thủy quân Kinh Châu.
Còn chưa ổn định sau khi bị đầu thành phục kích, kỵ binh quân địch lại đột nhiên lao tới với khí thế như trời sụp đất nứt, thủy quân Kinh Châu sợ tới mức hồn bay phách lạc, sĩ khí hoàn toàn suy sụp chỉ trong chớp mắt. Vô số binh lính ném đi vũ khí trong tay, quay đầu bỏ chạy. Trương Doãn gấp tới độ quát ầm lên:
- Không được hoảng loạn, trường mâu tập kết đội hình nghênh chiến!
Nhưng dù y có hô có gào thế nào thì chẳng còn ai nghe theo hiệu lệnh của y nữa. Tiếng kêu của y nhanh chóng bị dìm ngập trong tiếng gào thét của đám binh lính đáng vô cùng hoảng sợ. Vài tên thân binh thấy tình hình nguy hiểm thì hét lớn:
- Giáo úy, mau chạy thôi!
Trương Doãn vốn đã sợ, nghe vậy thì lập tức quay đầu ngựa định bỏ chạy, lúc này kỵ binh Giang Hạ rầm rầm ào tới, chớp mắt cái đã vọt vào trong thủy quân Kinh Châu, cứ một đội trăm người chia cách thủy quân Kinh Châu ra, chém giết khiến đầu người lăn lông lốc, thi thể chất khắp đồng. Thủy quân Kinh Châu kêu cha gọi mẹ, chạy trốn tứ phía.
Lưu Cảnh thấy quân địch đã vỡ, lại lần nữa hạ lệnh:
- Kẻ đầu hàng miễn tử!
Mười mấy tên kỵ binh phi nước đại, tay giơ lệnh tiễn hô lên trong đám người đang bỏ chạy:
- Thái thú có lệnh, kẻ đầu hàng miễn tử!
- Thái thú có lệnh, kẻ đầu hàng miễn tử!
Mệnh lệnh nhanh chóng truyền đi trong đội ngũ, kỵ binh Giang Hạ bắt đầu thay đổi phương thức tác chiến, không đột kích giết choc nữa là chăng bố võng hai bên, cắt đứt đường lui của thủy quân Kinh Châu, bao vây bọn họ trong vùng đồng cỏ rộng lớn ngoài cửa thành tây, khắp nơi là những tiếng hô:
- Kẻ đầu hàng miễn tử! Kẻ đầu hàng miễn tử!
Thủy quân Kinh Châu không còn đường chạy trốn, đều tự quỳ xuống đầu hàng. Trong bóng đêm, mầy nghìn tên thủy quân Kinh Châu quỳ đầu dưới đất.
Nhưng Trương Doãn lại bỏ chạy khỏi chiến trường, y liều mạng vụt ngựa chạy trốn theo phía Nam, định trốn về quân doanh. Y hoàn toàn mặc kệ thân binh của mình. Đúng lúc này, chiến mã đột nhiên ngừng lại, giơ cao đôi chân trước lên. Dưới ánh trăng, một cây đại thụ đổ xuống, chặn đường đi.
Ngay khi chiến mã cất vó, một bóng đen nhỏ gầy nhảy xuống từ trên cây, lập tức đẩy ngã Trương Doãn. Trương Doãn đang định bò dậy thì hơn mười tên binh lính phục sẵn hai bên rừng cây xông ra, dấn y xuống đất, dùng dây thừng trói y lại.
…
Sáng sớm, Lưu Cảnh với ba trăm kỵ binh hộ vệ nghiêm mật chầm chậm cưỡi ngựa vào đại doanh thủy quân Kinh Châu. Lúc này trong đại doanh, tình hình đã định, hai mươi mấy tên tướng lĩnh trung thành với Trương Doãn và Thái Mạo bị nhốt lại, số tướng lĩnh còn lại đều tỏ vẻ rằng nguyện ý chuyển thành quân Giang Hạ, hiệu trung với Lưu Cảnh.
Không chỉ quan quân, cả mười lăm nghìn thủy quân cùng gần nghìn chiếc chiến thuyền đều đầu hàng quân Giang Hạ. Từ lúc canh bốn, Lý Tuấn đã suất lĩnh mấy trăm chiến thuyền Giang Hạ lái vào hồ Nghi Nam, quân Giang Hạ hoàn toàn khống chế được thủy trại.
Lưu Cảnh bước vào quân doanh, Phó úy Trần Sóc dẫn theo hơn hai trăm tên tướng lĩnh ra nghênh đón. Dưới sự dẫn dắt của Trần Sóc, đám người cùng quỳ xuống thi lễ:
- Tham kiến Thái thú!
Lưu Cảnh vội xoay người xuống ngựa, đỡ Trần Sóc dậy, cười an ủi gã:
- Trần phó úy đừng đa lễ, mau đứng lên!
Trần Sóc thở dài:
- Mạt tướng không rõ tình thế, không thể hiệu lực cho Thái thú đúng lúc, cảm thấy thật hổ thẹn.
Lưu Cảnh cười:
- Chúng ta đều hiệu lực cho Châu Mục, suy cho cùng thì cũng là người một nhà, Trần phó úy đừng tự trách như vậy! Huống chi chúng ta không đánh nhau thì đâu quen biết, mặt khác ta còn muốn cảm ơn ngươi đã bảo toàn mười lăm con ngựa giống cho ta, chúng thật sự rất quan trọng với ta.
Trần Sóc mừng thầm, vội nói:
- Mạt tướng chỉ tiện tay mà thôi!
Lưu Cảnh cười vỗ tay gã, lại đi lên trước chắp tay nói với mọi người:
- Nếu các vị tướng quân nguyện ý theo Lưu Cảnh ta, ta chỉ có một câu thế này, từ nay về sau mọi người có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, Lưu Cảnh ta tuyệt đối sẽ không khiến mọi người thất vọng. Thăng quan phát tài, vinh hoa phú quý, thứ nên có tất cả mọi người đều sẽ có.
Lưu Cảnh nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của mọi người, lại chầm chậm nói tiếp:
- Nhưng điều kiện tiên quyết là phải tuân thủ nghiêm ngặt quân kỷ, nói trắng ra là làm việc theo quy củ, tất cả mọi người đều là quân nhân nên hẳn là hiểu được ý của ta!
Mọi người ào ào đáp ứng:
- Nguyện hiệu lực vì Thái thú!
Lưu Cảnh nhịn không được mà thầm bật cười trong lòng, đám quân này lõi đời, mình đang nói về quy củ, bọn họ lại nguyện trung thành, chẳng lẽ quy củ của mình là nguyện trung thành ư?
Đoán chừng quy củ của Trương Doãn chính là như vậy, điều này cần thời gian để thích ứng nên Lưu Cảnh không nói gì thêm, chỉ trấn an vài câu rồi đi tới bến tàu.
Lúc này trời đã sáng, đứng trên bến tàu có thể thấy rõ một hồ lớn, trên hồ đầy các chiến thuyền lớn nhỏ, kết quả này khiến Lưu Cảnh vô cùng hài lòng.
Tuy hắn rất để ý quân đội, nhưng hắn còn coi trọng đám chiến thuyền này hơn. Cướp được chiến thuyền của thủy quân Kinh Châu, một khi quân Tào xuôi nam thì bọn họ chẳng có thuyền mà dùng, cho dù có đóng thuyền thì cũng phải mất một năm, điều đó đã tranh thủ cơ hội cho hắn.
Lúc này, một gã thân binh vội vàng tới, khom người nói:
- Từ trưởng sử tới rồi!
Lưu Cảnh mừng rỡ, hắn đang có một số chuyện muốn thảo luận với Từ Thứ, không ngờ Từ Thứ đã tới rồi, bèn nói:
- Mời y tới lều lớn gặp mặt!
Không lâu sau, Từ Thứ dẫn vài tên quan văn bước tới, thấy Lưu Cảnh thì cười nói:
- Thái thú, lấy lại được mười lăm con ngựa giống kia chưa?
Lưu Cảnh gật đầu, chỉ vào Trần Sóc ở bên cạnh cười nói:
- Đã lấy về được, may có Trần phó úy sắp xếp trước, ta vốn sợ chúng bị Trương Doãn đưa đi Tương Dương hoặc mất tích trong loạn quân, đúng là ta may mắn.
Lúc này, vài tên quan văn phía sau khom người thi lễ với Lưu Cảnh:
- Tham kiến Thái thú!
Quan văn dẫn đầu là Mã Lương, gã được bổ nhiệm làm Tòng sự, là trợ thủ đắc lực của Từ Thứ. Mà Tòng sự ban đầu là Lưu Thăng thì đã đảm nhiệm Huyện lệnh Hạ Khẩu, chức vụ của y do Mã Lương thay thế.
Phía sau còn có ba người nữa, một người là cháu ngoại trai của Lưu Tiên, Chu Bất Nghi; một người là con trai của Bàng Đức Công, Bàng Sơn Dân; người còn lại là cháu của Lưu Tiên, Lưu Mẫn, là đồ đệ của Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy.
Ba người này đều tạm thời đảm nhiệm thư tá, tham tán quân vụ, thực tế chính là phụ tá của Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh cười nói:
- Mọi người tới rất đúng lúc, vừa hay đang muốn mời mọi người thay ta chỉnh lý lại văn thư tư liệu thủy quân, làm phiền các vị rồi.
Mọi người đều bày tỏ nguyện ý tận tâm hiệu lực, Lưu Cảnh liền để Trần Sóc dẫn họ đi, rồi hắn mới cùng Từ Thứ vào trong lều lớn.
Hai người ngồi xuống, Từ Thứ hỏi:
- Thái thú muốn giữ thủy quân Nghi Thành hay rút về Giang Hạ?
- Ta cân nhắc rút về Giang Hạ trước. Quân đội Tương Dương quá gần nơi đây, hơn nữa chiếm lĩnh Nghi Thành sẽ để lại cái cớ cho bọn họ, thôi thì cứ dời chiến thuyền và thủy quân tới Giang Hạ thì tốt hơn.
Từ Thứ cười:
- Kỳ thật ta cũng có ý tưởng này. Hiện giờ chiến thuyền rất là quan trọng, một khi quân Tào phát hiện ra điểm này, bọn chúng sẽ liều lĩnh tấn công huyện Nghi Thành, thà rằng trực tiếp dời tới Giang Hạ, đó chính là thượng sách.
Từ Thứ nhắc tới quân Tào, đó cũng là một vấn đề. Lưu Cảnh nhận được tin báo nhanh từ thám tử Nam Dương, quân Tào có dấu hiệu tăng binh ở Nam Dương, tuy nhiên không rõ tình hình cụ thể nên Lưu Cảnh tạm thời không nhắc tới chuyện này.
Hắn chuyển đề tài tới chính sự hôm nay:
- Nguyên Trực, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
- Thái thú xin cứ nói.
Lưu Cảnh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chính là về Thái Dật và Trương Doãn, hai kẻ này đều bị ta bắt được, Nguyên Trực nói xem ta nên xử lý bọn họ như thế nào đây?
- Thái Dật thì rất đơn giản, có thể dùng gã để trao đổi một ít điều kiện với Thái Mạo, tỷ như lần thâu tóm thủy quân Kinh Châu này ta có thể yêu cầu Thái Mạo giữ vững im lặng, tin rằng y có thể vì tính mạng đứa con mà làm như vậy.
- Vậy Trương Doãn thì sao?
Lưu Cảnh lại hỏi.
Từ Thứ suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại:
- Thái thú muốn xử trí y như thế nào?
Lưu Cảnh cau mày:
- Kẻ này quả thật có tài dẫn thủy quân, ta muốn giết y để trừ hậu họa, nhưng giết y rồi thì lại cảm thấy hơi đáng tiếc. Y hẳn là còn giá trị lợi dụng, cho nên lòng ta còn do dự.
Từ Thứ khẽ mỉm cười:
- Thái thú đề cao y quá rồi. Trương Doãn là Giáo úy của thủy quân chẳng qua là vì y là cháu ngoại trai của Châu Mục, kỳ thật tướng lĩnh am hiểu thủy chiến có rất nhiều, chỉ là chưa có cơ hội ra mặt thôi. Tựa như Lý Tuấn đó, trước nay y chỉ là tiểu quan lại, nếu không gặp được Thái thú thì hôm nay y vẫn chỉ là một tên tiểu lại mà thôi, sao có thể phát huy được sự tài hoa về thủy chiến của y được chứ. Cho nên tài mang binh của Trương Doãn chẳng có gì đáng kể.
- Ý của Nguyên Trực là để ta thả y đi?
Lưu Cảnh hiểu được một phần nào ý của Từ Thứ.
Từ Thứ chậm rãi gật đầu:
- Ta đề nghị Thái thú thả y, kỳ thực y chỉ là một con liệt mã, hơn nữa là liệt mã có hậu đài có quyền thế, để y ở lại thì sớm muộn gì cũng sẽ đuổi hết tất cả lương mã của Tương Dương thôi.
Lưu Cảnh nghĩ tới Văn Sính và Vương Uy ở Tương Dương, không khỏi bật cười ha hả:
- Nếu Nguyên Trực quả quyết như vậy, ta sẽ nghe theo đề nghị của ngươi thả kẻ này, thôi được, để y thay ta đưa một phong thư cho Thái Mạo vậy.