Từ Uyển Thành đến Phàn Thành khoảng 200 dặm, có một con đường bằng phẳng thông nối thẳng nam bắc, bình thường hay có xe ngựa qua lại không ngừng, đây là con đường quan trọng nhất nối liền Kinh Châu và Trung Nguyên.
Quân Tào xuôi nam, sau khi bùng nổ cuộc chiến Phàn Thành, con đường nay bị quân Tào trưng dụng, trên đường trở nên vắng vẻ, khó khăn lắm mới gặp một chiếc xe chở người qua lại, thương nhân buôn bán đều đi bằng đường nhỏ, trên đường chỉ có xe của quân đội hoặc xe chở lương thực qua lại mà thôi.
Chiến tranh đang khốc liệt, công tác hậu cần cần phải được đảm bảo. Quân Tào có bốn vạn đại quân xuôi nam, có có mấy ngàn con chiến mã, hằng ngày đều phải tiêu tốn một lượng lớn lương thảo.
Mà lương thảo chủ yếu là vận chuyển thông qua con đường từ Uyển Thành tới, lần này quân Tào nam chinh, quân Tào từ ba quận Nam Dương, Dĩnh Xuyên, Nhữ Nam đã trưng dụng hơn ba ngàn chiếc xe bò và mười ngàn chiếc xe lộc, hằng ngày vận chuyển lương thảo liên tục đến Phàn Thành.
Buổi chiều ngày thứ ba sau trận đại hỏa ở huyện Diệp, hai ngàn kỵ binh Giang Hạ vượt đường nhỏ đến Phàn Thành rồi thẳng đường xuôi nam.
Sáng sớm trời có mưa nhỏ, mưa phùn bay lất phất, ngọn núi phía xa dường như khoác một tấm vải lụa màu đen mỏng manh. Cành cây ngọn cỏ được nước mưa gội rửa trở nên xanh bóng, cảnh vật như mờ ảo chìm trong màn sương.
Đến trưa, mưa to dần, những hạt mưa trắng xóa tí tách rơi, vùng núi phía xa cũng dần trở nên mơ hồ hơn.
Liêu Hóa và Lý Phù dẫn binh thẳng đường xuôi nam. Lúc đi gần đến thị trấn Hà Khẩu, chỗ này chắc chắn phải đi đường qua Phàn Thành, một trận giết chóc đã khiến trấn Hạ Khẩu biến thành một thị trấn chết. Mặc dù xác chết đã được chôn cất nhưng trong thị trấn vẫn có những vết máu loang lổ, đầy mùi tử khí.
Mưa càng rơi càng lớn, đám lính yêu quý chiến mã đều đi vào trấn trú mưa. Nhưng họ không ngờ trong thị trấn không có một bóng người, cánh của của một cửa tiệm mở rộng, trong cửa tiệm là một cảnh hỗn loạn.
Lý Phù ngồi trên lưng ngựa nhìn chăm chú vào hai cánh cửa bị phá nát và vết máu loang lổ trên vách tướng, gã lắc đầu nói với Liêu Hóa:
- Chỗ này chắc có cướp bóc, người trên thị trấn đã bị giết hết hoặc là bỏ chạy hết rồi.
Liêu Hóa cười lạnh nói:
- Quân Tào đến như châu chấu, sao có thể chạy thoát được?
Y lập tức bảo kỵ binh:
- Các ngươi tìm chỗ nghỉ ngơi đi!
Bọn lính đi vào cửa tiệm, cho ngựa ăn cỏ và uống nước, cắm nồi nấu cơm, một cảnh bân rộn. Lưu Hóa và Lý Phù cũng vào một gian hàng nghỉ ngơi. Sau khi kho thành của huyện Diệp bị thiêu hủy, Liêu Hóa cực kì khâm phục Lý Phù, sự tín nhiệm cũng tăng lên rất nhiều. Gần như tất cả chuyện quân vụ đều bàn bạc với gã.
- Chủ bạc có cảm thấy trời mưa sẽ ảnh hướng đến quân Tào vận chuyển lương thực không?
Lý Phù cười nói:
- Người phụ trách vận chuyển lương thực đều là dân phu của những quận huyện lân cận. Quân Tào cũng không phải hạng người thương hoa tiếc ngọc gì, nếu việc vận chuyển lương thực bị gián đoạn, chọc giận đến Tào Nhân thì ai tha cho họ? Liêu tướng quân cứ yên tâm đi! Sẽ có đoàn xe lương thực qua đây nhanh thôi.
Vừa dứt lời thì có thám báo cưỡi ngựa chạy tới trước mặt Liêu Hóa bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, phát hiện ra quân địch vận chuyển lương thực ở phía trước, có khoảng năm trăm chiếc xe bò cách chúng ta mười dặm!
Liêu Hóa và Lý Phù nhìn nhau cười, quả nhiên cơ hội đã đến. Lúc này Liêu Hóa hạ lệnh:
- Truyền lệnh, lên ngựa chuẩn bị xuất phát!
Bọn kỵ binh lên ngựa, dùng vải dầu khoác lên người, quay ngựa phi ra ngoài thị trấn như một dòng sông nhỏ nước chảy cuồn cuộc ào ra ngoài thị trấn.
Ở trấn Hà Khẩu có con đường đang tu sửa, con đường rộng lớn nằm xuyên qua thị trấn nhỏ, phân thị trấn ra làm hai, đám kỵ binh cũng không đi xa mà nấp trong khu rừng cách đó khoảng mấy trăm bước chân.
Khoảng nửa canh giờ sau, một đội xe bò như con rắn dài nối đuôi nhau xuôi về nam, đường lầy lội, xe bò đi hết sức thong thả.
Bình thường, trên đường vận chuyển lương thực ngoài xe bò còn có xe lộc, xe cút kít. Trong chiến dịch Hoài Hải, dân phu dùng xe nhỏ để vận chuyển lương thực đó chính là xe lộc.
Đội xe vận chuyển lương phần lớn là xe bò đi lẫn với xe lộc, nhưng hôm nay trên đường tất cả lại toàn xe bò, cứ hai chiếc xe bò đi thành một đội, chở phần lớn là lương thảo. Vì trời mưa, xe lương thực cũng dùng vải dầu màu đen để che chắn, một gã phu xe cứ đánh xe bò đi từ từ.
Hai bên xe bò có hơn trăm kỵ binh, cứ cách mấy chiếc xe bò lại có một gã tay cầm mâu dài cảnh giác nhìn chăm chú vào hai bên đường.
Lý Phù từ thị trấn nhỏ đi ra hơi có tâm sự. Lúc này gã nhìn chăm chú vào xe bò vận chuyển lương thực rồi nhíu mày. Liêu Hóa phát hiện thấy gã hơi lạ, liền hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Phù lắc đầu:
- Không nói ra được, ta cảm thấy có điều gì rất lạ.
Gã nhìn vào mắt của Liêu Hóa nói:
- Ta nghĩ, chúng ta đốt nhà kho huyện Diệp, khói đặc cao đến ba mươi trượng, cách đó trăm dặm cũng có thể nhìn thấy được. Lẽ nào Uyển Thành lại không biết sao? Nếu biết, bọn chúng có nghĩ rằng mục tiêu tấn công tiếp theo mà chúng ta tìm là bọn chúng không?
Liêu Hóa hiểu ý của gã, liền chau mày:
- Ngươi nói là đội bảo vệ đoàn vận chuyển lương thực này hơi ít sao?
Lý Phù gật đầu, ánh mắt lại nhìn vào đám xe bò đang di chuyển từ từ, lẩm bẩm:
- Nhiều nhất là ba trăm người, nếu là bình thường phòng dân đói và trộm cướp thì binh lính như vậy là đủ rồi. Nhưng bây giờ chúng đã biết sự có mặt của chúng ta, sao vẫn còn sơ sẩy như vậy, về tình về lý đều không đúng.
Hơn nữa những cái xe bò kia có cái gì đó rất giống nhau, cỏ khô chất đống hẳn là rất cao, xe lương thực rất nặng nhưng nhìn bên ngoài chúng rất giống nhau, dưới tấm vải dầu kia sẽ là lương thực hay binh phục?
Liêu Hóa kinh ngạc, y càng nhìn càng thấy nghi ngờ liền gọi một gã đồn trưởng phía sau đến nói:
- Ngươi mang theo mấy huynh đệ bao vây chiếc xe cuối cùng, dùng tên nỏ bắt vào xe bò xem chúng có phản ứng gì không?
- Tuân lệnh!
Tên đồn trưởng vung tay lên mang theo hai gã kỵ binh đi gấp. Một lát sau đã chắn trước chiếc xe bò cuối cùng, lập tức có hộ vệ quân Tào đến ngăn lại, kỹ thuật cưỡi ngựa của ba người rất tốt, vượt qua cả kỵ binh quân Tào.
Khi tới gần đội xe bò, dần dần đi tới, ba người nâng nỏ bắn ba mũi tên đâm thẳng vào xe bò.
Trong xe bò phát ra một tiếng hét thảm thiết, không ngờ bên trong có cất giấu năm tên cung thủ quân Tào, trong đó có hai người bị bắn trúng ngã từ trong xe bò ra. Ba người khác kinh ngạc nhảy xuống đảo mắt nhìn xung quanh.
- Đồ chó hoang!
Liêu Hóa mắng một tiếng, quả nhiên là mồi, nếu họ xông lên thì đám cung thủ trong xe bò kia sẽ phát hỏa tiễn, e rằng lúc đó thương vong phải mất gần một nửa.
- Không hay rồi!
Lý Phù biến sắc lập tức nói:
- Mau rời khỏi nơi này, có thể quân Tào sẽ cho binh tiếp viện?
Liêu Hóa cũng ý thức được rằng dường như đối phương toàn là cung thủ, nếu không có viện binh thì hậu quả chính là tàn sát, quân Tào sẽ không bỏ qua như vậy.
Y quay đầu nhìn sang bốn phía, chỉ thấy phía bắc và nam đều xuất hiện binh lính đông nghìn nghịt chặn hết cả hai đường. Hiển nhiên là đối phương đã cài bẫy sẵn.
Lúc này một gã quân hầu đề nghị:
- Tướng quân, có thể rút lui từ phía sau thị trấn nhỏ, ở phía bắc có một câu cầu gỗ nhỏ, có thể qua sông, ty chức cam đoan cầu gỗ sẽ không gẫy.
Lúc này Liêu Hóa quyết đoán:
- Vòng qua xe bò quay về thịt trấn nhỏ.
Hai ngàn kị binh xông ra từ trong rừng, bọn họ không đánh về phía xe bò mà vượt qua chúng chạy cấp tốc về phía thị trấn. Thị trấn Hà Khẩu dựa vào Bỉ Thủy, đúng là phía bắc trăm bước có một cây cầu gỗ bí mật nằm trong hàng cây liễu rủ.
Đội kỵ binh nhanh chóng cưỡi ngựa qua cầu gỗ, mấy tên lính cuối cũng thả một mồi lửa, đội kỵ binh đã vượt sang bờ đông. Liêu Hóa giữ lại một đội kỵ binh khoảng năm mươi người để quấy rối đường vận chuyển lương thực, còn lại đều tiếp tục chạy về phía nam Phàn Thành.
Trong tình báo Lưu Cảnh đã nói với Liêu Hóa, ở bên cạnh bờ Hán Thủy có thuyền kỵ binh tiếp tế.
......
Trong đại doanh của quân Tào ở Phàn Thành, chủ tướng Tào Nhân khoanh tay đi đi đi lại trong đại trướng. Y liên tiếp nhận được mấy phong thư của Tào Hồng chuyển đến từ Uyển Thành. Y đã biết nhà kho huyện Diệp bị đốt, hơn một ngàn tên lính thủ thành bị tiêu diệt. Trong thư có nói, kẻ tập kích là một đội kỵ binh tinh nhuệ hơn hai ngàn người.
Đương nhiên là y biết lai lịch của đội kỵ quân này. Từ lúc sắp xuất binh, Thừa tướng đã nói cho y biết rất kĩ phải đề phòng Lưu Cảnh dẫn binh Giang Hạ lên bắc, hơn nữa phải coi chừng kỵ binh hơn hai ngàn người.
Cuối cùng đội kỵ binh này đã xuất hiện, không chỉ tấn công huyện Diệp mà còn thiêu hủy nhà kho. Tào Hồng trốn thoát trong cạm bẫy, bây giờ không biết đi đâu.
Quân Tào chiếm được Phàn Thành đã mười ngày, nhưng quân Kinh Châu lại chậm chạp không có dấu hiệu phản kích. Điều này khiến Tào Nhân có một cảm giác là mình đánh không trúng mục tiêu.
Cho dù nhiệm vụ của Tào Nhân cũng không phải là đánh bại quân Kinh Châu, chiếm Tương Dương. Tào Tháo cho y nhiệm vụ là chiếm Phàn Thành, duy trì sự uy hiếp với Kinh Châu nhưng làm một viên đại tướng thấy mục tiêu ở không xa, dục vọng khiêu chiến giày vò y đến phát điên nhưng y lại không có chiến thuyền.
Sự đau khổ này khiến Tào Nhân càng hận Thái Mạo đến thấu xương. Rõ ràng là đã đầu hàng Thừa tướng mà lại cố tình đốt đò, đây là thái độ gì? Khinh mệnh lệnh của mình sao?
Lúc mà Tào Nhân thở dài trong đại trướng thì Giả Hủ ở ngoài cửa cười tủm hỏi:
- Tào tướng quân, ta có thể vào không?
Vì Tào Ngang và Tào An Dân mà Tào Nhân mà Tào Hồng vẫn luôn không thích Giả Hủ. Tào Tháo từng rộng lượng tha thứ cho Trương Tú và Giả Hủ, nhưng huynh đệ họ Tào thì không rộng lượng được như vậy.
Tào Nhân khá hơn một chút, y làm chủ tướng nhất định phải phụ trách toàn cục Kinh Châu, cho nên khá lịch sự với Giả Hủ. Tào Hồng lại không như thế, tính khí của y nóng vội, mỗi lần nhìn thấy Giả Hủ là trợn mắt lên hận không thể một đao chém chết Giả Hủ.
Mỗi lần Giả Hủ hiến kế, Tào Hồng là người đầu tiên đứng ra phản đối với thái độ vô cùng kiên quyết. Còn những đại tướng khác thì Tào Hồng lại không có thái độ gì. Tào Nhân có khuyên bảo mấy lần nhưng không ích gì, chỉ đơn giản là phái Tào Hồng về thủ Uyển Thành, để tránh họ bất hòa làm ảnh hưởng đến cuộc chiến.
Tào Nhân liếc nhìn Giả Hủ, cười miễn cưỡng nói:
- Tham quân có chuyện gì không?
- Ta đặc biệt đến chúc mừng tướng quân!
Tào Nhân ngẩn người ra:
- Ta có vui mừng gì chứ?
Giả Hủ cười híp mắt:
- Tướng quân không phải đang buồn về đò sao? Ta có kế nhỏ để tướng quân không phí sức thu được cả mấy trăm thuyền đò.
Tào Nhân vẫn không hiểu ý Giả Hủ muốn nói gì.
.......
Tối hôm đó, Tào Nhân ra lệnh, vì quận Nam Dương bị quân Giang Hạ đánh lén đồng thời còn tập kích quấy rối đường vận chuyển lương thực khiến cho việc tiếp tế lương thực gặp khó khăn, nên lệnh từ bỏ cho Phàn Thành rút quân về huyện Tân Dã.
Lệnh vừa ra, quân Tào bắt đầu rút lui khỏi Phàn Thành, trùng trùng điệp điệp hành quân đi về hướng bắc huyện Tân Dã.
Quân Tào xuôi nam, sau khi bùng nổ cuộc chiến Phàn Thành, con đường nay bị quân Tào trưng dụng, trên đường trở nên vắng vẻ, khó khăn lắm mới gặp một chiếc xe chở người qua lại, thương nhân buôn bán đều đi bằng đường nhỏ, trên đường chỉ có xe của quân đội hoặc xe chở lương thực qua lại mà thôi.
Chiến tranh đang khốc liệt, công tác hậu cần cần phải được đảm bảo. Quân Tào có bốn vạn đại quân xuôi nam, có có mấy ngàn con chiến mã, hằng ngày đều phải tiêu tốn một lượng lớn lương thảo.
Mà lương thảo chủ yếu là vận chuyển thông qua con đường từ Uyển Thành tới, lần này quân Tào nam chinh, quân Tào từ ba quận Nam Dương, Dĩnh Xuyên, Nhữ Nam đã trưng dụng hơn ba ngàn chiếc xe bò và mười ngàn chiếc xe lộc, hằng ngày vận chuyển lương thảo liên tục đến Phàn Thành.
Buổi chiều ngày thứ ba sau trận đại hỏa ở huyện Diệp, hai ngàn kỵ binh Giang Hạ vượt đường nhỏ đến Phàn Thành rồi thẳng đường xuôi nam.
Sáng sớm trời có mưa nhỏ, mưa phùn bay lất phất, ngọn núi phía xa dường như khoác một tấm vải lụa màu đen mỏng manh. Cành cây ngọn cỏ được nước mưa gội rửa trở nên xanh bóng, cảnh vật như mờ ảo chìm trong màn sương.
Đến trưa, mưa to dần, những hạt mưa trắng xóa tí tách rơi, vùng núi phía xa cũng dần trở nên mơ hồ hơn.
Liêu Hóa và Lý Phù dẫn binh thẳng đường xuôi nam. Lúc đi gần đến thị trấn Hà Khẩu, chỗ này chắc chắn phải đi đường qua Phàn Thành, một trận giết chóc đã khiến trấn Hạ Khẩu biến thành một thị trấn chết. Mặc dù xác chết đã được chôn cất nhưng trong thị trấn vẫn có những vết máu loang lổ, đầy mùi tử khí.
Mưa càng rơi càng lớn, đám lính yêu quý chiến mã đều đi vào trấn trú mưa. Nhưng họ không ngờ trong thị trấn không có một bóng người, cánh của của một cửa tiệm mở rộng, trong cửa tiệm là một cảnh hỗn loạn.
Lý Phù ngồi trên lưng ngựa nhìn chăm chú vào hai cánh cửa bị phá nát và vết máu loang lổ trên vách tướng, gã lắc đầu nói với Liêu Hóa:
- Chỗ này chắc có cướp bóc, người trên thị trấn đã bị giết hết hoặc là bỏ chạy hết rồi.
Liêu Hóa cười lạnh nói:
- Quân Tào đến như châu chấu, sao có thể chạy thoát được?
Y lập tức bảo kỵ binh:
- Các ngươi tìm chỗ nghỉ ngơi đi!
Bọn lính đi vào cửa tiệm, cho ngựa ăn cỏ và uống nước, cắm nồi nấu cơm, một cảnh bân rộn. Lưu Hóa và Lý Phù cũng vào một gian hàng nghỉ ngơi. Sau khi kho thành của huyện Diệp bị thiêu hủy, Liêu Hóa cực kì khâm phục Lý Phù, sự tín nhiệm cũng tăng lên rất nhiều. Gần như tất cả chuyện quân vụ đều bàn bạc với gã.
- Chủ bạc có cảm thấy trời mưa sẽ ảnh hướng đến quân Tào vận chuyển lương thực không?
Lý Phù cười nói:
- Người phụ trách vận chuyển lương thực đều là dân phu của những quận huyện lân cận. Quân Tào cũng không phải hạng người thương hoa tiếc ngọc gì, nếu việc vận chuyển lương thực bị gián đoạn, chọc giận đến Tào Nhân thì ai tha cho họ? Liêu tướng quân cứ yên tâm đi! Sẽ có đoàn xe lương thực qua đây nhanh thôi.
Vừa dứt lời thì có thám báo cưỡi ngựa chạy tới trước mặt Liêu Hóa bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, phát hiện ra quân địch vận chuyển lương thực ở phía trước, có khoảng năm trăm chiếc xe bò cách chúng ta mười dặm!
Liêu Hóa và Lý Phù nhìn nhau cười, quả nhiên cơ hội đã đến. Lúc này Liêu Hóa hạ lệnh:
- Truyền lệnh, lên ngựa chuẩn bị xuất phát!
Bọn kỵ binh lên ngựa, dùng vải dầu khoác lên người, quay ngựa phi ra ngoài thị trấn như một dòng sông nhỏ nước chảy cuồn cuộc ào ra ngoài thị trấn.
Ở trấn Hà Khẩu có con đường đang tu sửa, con đường rộng lớn nằm xuyên qua thị trấn nhỏ, phân thị trấn ra làm hai, đám kỵ binh cũng không đi xa mà nấp trong khu rừng cách đó khoảng mấy trăm bước chân.
Khoảng nửa canh giờ sau, một đội xe bò như con rắn dài nối đuôi nhau xuôi về nam, đường lầy lội, xe bò đi hết sức thong thả.
Bình thường, trên đường vận chuyển lương thực ngoài xe bò còn có xe lộc, xe cút kít. Trong chiến dịch Hoài Hải, dân phu dùng xe nhỏ để vận chuyển lương thực đó chính là xe lộc.
Đội xe vận chuyển lương phần lớn là xe bò đi lẫn với xe lộc, nhưng hôm nay trên đường tất cả lại toàn xe bò, cứ hai chiếc xe bò đi thành một đội, chở phần lớn là lương thảo. Vì trời mưa, xe lương thực cũng dùng vải dầu màu đen để che chắn, một gã phu xe cứ đánh xe bò đi từ từ.
Hai bên xe bò có hơn trăm kỵ binh, cứ cách mấy chiếc xe bò lại có một gã tay cầm mâu dài cảnh giác nhìn chăm chú vào hai bên đường.
Lý Phù từ thị trấn nhỏ đi ra hơi có tâm sự. Lúc này gã nhìn chăm chú vào xe bò vận chuyển lương thực rồi nhíu mày. Liêu Hóa phát hiện thấy gã hơi lạ, liền hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Phù lắc đầu:
- Không nói ra được, ta cảm thấy có điều gì rất lạ.
Gã nhìn vào mắt của Liêu Hóa nói:
- Ta nghĩ, chúng ta đốt nhà kho huyện Diệp, khói đặc cao đến ba mươi trượng, cách đó trăm dặm cũng có thể nhìn thấy được. Lẽ nào Uyển Thành lại không biết sao? Nếu biết, bọn chúng có nghĩ rằng mục tiêu tấn công tiếp theo mà chúng ta tìm là bọn chúng không?
Liêu Hóa hiểu ý của gã, liền chau mày:
- Ngươi nói là đội bảo vệ đoàn vận chuyển lương thực này hơi ít sao?
Lý Phù gật đầu, ánh mắt lại nhìn vào đám xe bò đang di chuyển từ từ, lẩm bẩm:
- Nhiều nhất là ba trăm người, nếu là bình thường phòng dân đói và trộm cướp thì binh lính như vậy là đủ rồi. Nhưng bây giờ chúng đã biết sự có mặt của chúng ta, sao vẫn còn sơ sẩy như vậy, về tình về lý đều không đúng.
Hơn nữa những cái xe bò kia có cái gì đó rất giống nhau, cỏ khô chất đống hẳn là rất cao, xe lương thực rất nặng nhưng nhìn bên ngoài chúng rất giống nhau, dưới tấm vải dầu kia sẽ là lương thực hay binh phục?
Liêu Hóa kinh ngạc, y càng nhìn càng thấy nghi ngờ liền gọi một gã đồn trưởng phía sau đến nói:
- Ngươi mang theo mấy huynh đệ bao vây chiếc xe cuối cùng, dùng tên nỏ bắt vào xe bò xem chúng có phản ứng gì không?
- Tuân lệnh!
Tên đồn trưởng vung tay lên mang theo hai gã kỵ binh đi gấp. Một lát sau đã chắn trước chiếc xe bò cuối cùng, lập tức có hộ vệ quân Tào đến ngăn lại, kỹ thuật cưỡi ngựa của ba người rất tốt, vượt qua cả kỵ binh quân Tào.
Khi tới gần đội xe bò, dần dần đi tới, ba người nâng nỏ bắn ba mũi tên đâm thẳng vào xe bò.
Trong xe bò phát ra một tiếng hét thảm thiết, không ngờ bên trong có cất giấu năm tên cung thủ quân Tào, trong đó có hai người bị bắn trúng ngã từ trong xe bò ra. Ba người khác kinh ngạc nhảy xuống đảo mắt nhìn xung quanh.
- Đồ chó hoang!
Liêu Hóa mắng một tiếng, quả nhiên là mồi, nếu họ xông lên thì đám cung thủ trong xe bò kia sẽ phát hỏa tiễn, e rằng lúc đó thương vong phải mất gần một nửa.
- Không hay rồi!
Lý Phù biến sắc lập tức nói:
- Mau rời khỏi nơi này, có thể quân Tào sẽ cho binh tiếp viện?
Liêu Hóa cũng ý thức được rằng dường như đối phương toàn là cung thủ, nếu không có viện binh thì hậu quả chính là tàn sát, quân Tào sẽ không bỏ qua như vậy.
Y quay đầu nhìn sang bốn phía, chỉ thấy phía bắc và nam đều xuất hiện binh lính đông nghìn nghịt chặn hết cả hai đường. Hiển nhiên là đối phương đã cài bẫy sẵn.
Lúc này một gã quân hầu đề nghị:
- Tướng quân, có thể rút lui từ phía sau thị trấn nhỏ, ở phía bắc có một câu cầu gỗ nhỏ, có thể qua sông, ty chức cam đoan cầu gỗ sẽ không gẫy.
Lúc này Liêu Hóa quyết đoán:
- Vòng qua xe bò quay về thịt trấn nhỏ.
Hai ngàn kị binh xông ra từ trong rừng, bọn họ không đánh về phía xe bò mà vượt qua chúng chạy cấp tốc về phía thị trấn. Thị trấn Hà Khẩu dựa vào Bỉ Thủy, đúng là phía bắc trăm bước có một cây cầu gỗ bí mật nằm trong hàng cây liễu rủ.
Đội kỵ binh nhanh chóng cưỡi ngựa qua cầu gỗ, mấy tên lính cuối cũng thả một mồi lửa, đội kỵ binh đã vượt sang bờ đông. Liêu Hóa giữ lại một đội kỵ binh khoảng năm mươi người để quấy rối đường vận chuyển lương thực, còn lại đều tiếp tục chạy về phía nam Phàn Thành.
Trong tình báo Lưu Cảnh đã nói với Liêu Hóa, ở bên cạnh bờ Hán Thủy có thuyền kỵ binh tiếp tế.
......
Trong đại doanh của quân Tào ở Phàn Thành, chủ tướng Tào Nhân khoanh tay đi đi đi lại trong đại trướng. Y liên tiếp nhận được mấy phong thư của Tào Hồng chuyển đến từ Uyển Thành. Y đã biết nhà kho huyện Diệp bị đốt, hơn một ngàn tên lính thủ thành bị tiêu diệt. Trong thư có nói, kẻ tập kích là một đội kỵ binh tinh nhuệ hơn hai ngàn người.
Đương nhiên là y biết lai lịch của đội kỵ quân này. Từ lúc sắp xuất binh, Thừa tướng đã nói cho y biết rất kĩ phải đề phòng Lưu Cảnh dẫn binh Giang Hạ lên bắc, hơn nữa phải coi chừng kỵ binh hơn hai ngàn người.
Cuối cùng đội kỵ binh này đã xuất hiện, không chỉ tấn công huyện Diệp mà còn thiêu hủy nhà kho. Tào Hồng trốn thoát trong cạm bẫy, bây giờ không biết đi đâu.
Quân Tào chiếm được Phàn Thành đã mười ngày, nhưng quân Kinh Châu lại chậm chạp không có dấu hiệu phản kích. Điều này khiến Tào Nhân có một cảm giác là mình đánh không trúng mục tiêu.
Cho dù nhiệm vụ của Tào Nhân cũng không phải là đánh bại quân Kinh Châu, chiếm Tương Dương. Tào Tháo cho y nhiệm vụ là chiếm Phàn Thành, duy trì sự uy hiếp với Kinh Châu nhưng làm một viên đại tướng thấy mục tiêu ở không xa, dục vọng khiêu chiến giày vò y đến phát điên nhưng y lại không có chiến thuyền.
Sự đau khổ này khiến Tào Nhân càng hận Thái Mạo đến thấu xương. Rõ ràng là đã đầu hàng Thừa tướng mà lại cố tình đốt đò, đây là thái độ gì? Khinh mệnh lệnh của mình sao?
Lúc mà Tào Nhân thở dài trong đại trướng thì Giả Hủ ở ngoài cửa cười tủm hỏi:
- Tào tướng quân, ta có thể vào không?
Vì Tào Ngang và Tào An Dân mà Tào Nhân mà Tào Hồng vẫn luôn không thích Giả Hủ. Tào Tháo từng rộng lượng tha thứ cho Trương Tú và Giả Hủ, nhưng huynh đệ họ Tào thì không rộng lượng được như vậy.
Tào Nhân khá hơn một chút, y làm chủ tướng nhất định phải phụ trách toàn cục Kinh Châu, cho nên khá lịch sự với Giả Hủ. Tào Hồng lại không như thế, tính khí của y nóng vội, mỗi lần nhìn thấy Giả Hủ là trợn mắt lên hận không thể một đao chém chết Giả Hủ.
Mỗi lần Giả Hủ hiến kế, Tào Hồng là người đầu tiên đứng ra phản đối với thái độ vô cùng kiên quyết. Còn những đại tướng khác thì Tào Hồng lại không có thái độ gì. Tào Nhân có khuyên bảo mấy lần nhưng không ích gì, chỉ đơn giản là phái Tào Hồng về thủ Uyển Thành, để tránh họ bất hòa làm ảnh hưởng đến cuộc chiến.
Tào Nhân liếc nhìn Giả Hủ, cười miễn cưỡng nói:
- Tham quân có chuyện gì không?
- Ta đặc biệt đến chúc mừng tướng quân!
Tào Nhân ngẩn người ra:
- Ta có vui mừng gì chứ?
Giả Hủ cười híp mắt:
- Tướng quân không phải đang buồn về đò sao? Ta có kế nhỏ để tướng quân không phí sức thu được cả mấy trăm thuyền đò.
Tào Nhân vẫn không hiểu ý Giả Hủ muốn nói gì.
.......
Tối hôm đó, Tào Nhân ra lệnh, vì quận Nam Dương bị quân Giang Hạ đánh lén đồng thời còn tập kích quấy rối đường vận chuyển lương thực khiến cho việc tiếp tế lương thực gặp khó khăn, nên lệnh từ bỏ cho Phàn Thành rút quân về huyện Tân Dã.
Lệnh vừa ra, quân Tào bắt đầu rút lui khỏi Phàn Thành, trùng trùng điệp điệp hành quân đi về hướng bắc huyện Tân Dã.