Theo lý, Tào Phi bây giờ không phải là thế tử, cũng không đủ địa vị chính trị khiến Trương Tú bái y, nhưng Trương Tú vì giảm bớt thù hận Tào Phi, vì tuổi già có tôn nghiêm, bởi vậy, hiện tại y thà rằng chịu được sỉ nhục, xoay người quỳ gối với Tào Phi.
Nhưng Tào Phi lại không chút hiểu chuyện nào, cười lạnh một tiếng nói:
- Không nghĩ tới đường đường chư hầu một phương, hiện tại lại ti tiện như heo cẩu bình thường.
- Ngươi nói cái gì? Trương Tú hơi không tin được lỗ tai của mình.
- Ngươi có biết vì sao ta cho ngươi đến nhà ngoài, mà không đi khách đường không?
Tào Phi cúi người nhìn chằm chằm ánh mắt của Trương Tú, gằn từng chữ:
- Bởi vì ngươi không xứng, cha ta cho các ngươi cơ hội làm người, các ngươi lại muốn làm heo chó đê tiện!
Trương Tú chậm rãi đứng lên, thản nhiên hỏi:
- Ta không rõ ý tứ Thiếu chủ, Thiếu chủ có lời gì cứ nói rõ đi!
- Hừ! Giả Hủ trước khi đầu nhập Giang Hạ không có nói cho ngươi biết sao? Ngươi không muốn lấy Kinh Châu trở về xây dựng lại bá nghiệp sao? Đây là cơ hội tốt, Trương tướng quân, ngươi đi đi! Ta thả ngươi đi.
Trương Tú trong đầu loạn cả lên, Văn Hòa đã đầu nhập Giang Hạ rồi, hẳn là không có khả năng! Nhưng lời nói Tào Phi chuẩn xác, y không tin, sau một lúc lâu Trương Tú nói:
- Văn Hòa không có quan hệ gì với ta, những việc y làm đều không quan hệ, Trương Tú ta đã năm mươi tuổi, chỉ muốn bình yên sống quãng đời còn lại, không có lòng phản loạn nữa.
Tào Phi híp mắt nhìn Trương Tú, y nghĩ tới mẹ cả và huynh trưởng yêu thương y, chính là người trước mắt này giết huynh trưởng, hủy hoại mẫu thân, sát khí trong lòng của y đột phát, kiếm rút mạnh ra, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Trương Tú.
Trương Tú không có e ngại, nhìn chăm chú vào trường kiếm sắc bén lóng lánh hàn lóng lánh, cảm nhận được Tào Phi sát khí vô tận, liền một tay lấy vạt áo xé lộ ngực nói:
- Thiếu chủ nhân muốn giết cứ giết đi!
Mặc dù Tào Phi hận không thể một kiếm giết chết Trương Tú, nhưng cuối cùng y nhịn được, thu kiếm vào vỏ, lại ngồi xuống, dùng một loại lời nói cực kỳ ác:
- Ngươi giết huynh trưởng ta, thù này không báo, Tào Phi ta thề không làm người, tuy nhiên hiện tại ta không thể giết ngươi, nhưng có một ngày ngươi không muốn chết, ta muốn cho ngươi làm heo làm cẩu, nhận lấy cái chết, Trương Tú, ngươi cứ đợi đi!
Trương Tú yên lặng thi lễ, xoay người đi rồi, Tào Phi nhìn bóng lưng kia, cắn răng nở nụ cười lạnh, lại nghĩ tới Giả Hủ, lập tức lệnh nói:
- Người tới!
Vài tên thị vệ đi đến, khom mình thi lễ, Tào Phi mệnh nói:
- Đi thông báo Hạ Hầu tướng quân, bắt giữ vợ con Giả Hủ, một người cũng không thể bỏ qua!
- Chậm đã!
Thê tử Chân thị từ bên cạnh vòng cửa nhỏ đi ra, gọi binh lính lại, nàng lại hướng tới Tào Phi thi lễ:
- Phu quân có thể nghe thiếp thân một lời không?
Tào Phi có chút mất hứng:
- Nàng muốn nói gì?
Chân thị quỳ xuống nói:
- Phụ thân mệnh phu quân trấn thủ Nghiệp Thành, là gửi gắm hậu phương cho phu quân, trách nhiệm không thể bảo là không nặng, hiện tại phu quân chỉ dựa vào một mật thư, lại không thấy công văn chủ tướng, cũng không có chứng cớ xác thật thì đã muốn bắt thê nhi của Giả tiên sinh hạ ngục, nếu sự thật không phải như vậy, phụ thân trở về, phu quân ăn nói với phụ thân như nào?
Lời nói của Chân thị giống như một chậu nước lạnh từ đầu đổ xuống, lập tức khiến Tào Phi từ trong cừu hận tỉnh táo lại, y lập tức nghĩ đến Tào Hồng người này mượn việc công tư mập mờ, quả thật không thể tin.
Nếu chẳng may không phải có chuyện như vậy, phụ thân trở về, mình làm sao bẩm báo? Việc này sẽ tổn hại rất lớn đến hình tượng của mình ở trong lòng phụ thân.
Nghĩ vậy, phía sau lưng Tào Phi lập tức toát ra mồ hôi lạnh, y vội vàng nói với thị vệ:
- Việc này tạm thời từ bỏ, lui ra đi!
Y lại tiến lên nâng thê tử dậy, hổ thẹn nói:
- Nhờ có hiền thê nhắc nhở, ta suýt nữa gây ra sai lầm lớn.
Chân thị vốn định khuyên y trấn an Trương Tú một chút, nhưng nói đến bên miệng nàng lại nuốt vào, ở chung ba năm, nàng hiểu rất rõ trượng phu, trượng phu không thích phụ nhân tham gia vào chính sự, cho nên nàng không thể xen vào công sự nhiều, hôm nay chỉ có thể dừng ở đây.
Nàng liền tự nhiên cười nói:
- Đêm đã khuya, phu quân đi xem Duệ nhi đi!
Tào Phi gật gật đầu, cầm tay của vợ đi về phía hậu trạch, nhưng đi vài bước, lòng y bỗng nhiên vừa chuyển, tuy rằng không cần bắt bọn họ hạ ngục, nhưng cần phải phái người giám thị Giả phủ.
....
Trương Tú đi ra cửa chính phủ đệ của Tào Phi, nhìn lên bầu trời đêm mây đen dầy đặc, nghĩ đến Tào Tháo đối với chính mình lãnh đạm, nghĩ đến thù hận và sự ác độc của Tào Phi, nghĩ đến tương lai Tào Phi sẽ kế vị, trong lòng của y không khỏi vạn niệm tàn lụi, giơ hai tay lên cao đối với trời không hô to:
- Văn Hòa, vì sao ngươi phải khuyên ta đầu hàng? Còn không bằng để cho ta chết trận sa trường!
Từ trong đau thương, nước mắt y rơi xuống trên khuôn mặt.
....
Giả phủ nằm ở phía nam thành ngoại thành, là một tòa nhà lớn chiếm ba mươi mẫu đất lớn, đám người Lý Phù đã mang đến tin tức Giả Hủ bệnh nặng, khiến người nhà Giả Hủ loạn lên, bọn họ không hề hoài nghi lời Lý Phù nói, có con dấu riêng của Giả Hủ làm bằng chứng, còn có khẩu thuật của Giả Hủ, có bản bút thư, việc này liền khiến trên dưới Giả gia rất tin không nghi ngờ.
Bọn họ đều thu thập hành trang đơn giản, chuẩn bị xuôi nam cuối cùng gặp Giả Hủ, ba đứa con thứ ba của Giả Hủ là Giả Cơ có chút nghi hoặc, thời điểm phụ thân ra đi thân thể khỏe mạnh, làm sao sẽ đột nhiên bệnh nặng?
Giả Hủ tổng cộng có ba trai hai gái, hai đứa con gái đều đã xuất giá, đứa con cả Giả Mục và con thứ Cổ Phóng làm quan ở ngoài, chỉ có đứa con thứ ba Giả Cơ ở trong cung làm thị vệ, thuận tiện chiếu cố bà nội và mẫu thân, hôm nay vừa lúc nghỉ ngơi, bồi mẫu thân đi một chuyến nhà mẹ đẻ, vừa trở về không lâu.
Giả Cơ vội vàng vào bên trong tìm được Lý Phù, nói ra nghi vấn trong lòng:
- Cha ta lúc gần đi sức khỏe rất tốt, làm sao bệnh nặng được, phương diện này có ẩn tình khác hay không?
Lý Phù vừa mới phát hiện có người đang giám thị Giả phủ, y lập tức nghĩ đến, đây nhất định là Tào Hồng có thư đến đây, khiến Tào Phi bắt đầu hoài nghi Giả Hủ, sự việc hơi nghiêm trọng, khiến trong lòng của y vô cùng lo lắng, đêm nay bọn họ nhất định phải rời, nếu không ngày mai sẽ sẽ xảy ra chuyện rồi, bởi vì thủ hạ của y vừa mới giết hai gã giám thị Tào Phi phái tới.
Lý Phù nhìn ánh mắt Giả Cơ nghi hoặc, thở dài:
- Thực không dám giấu diếm, là vì Tào Nhân muốn mượn cơ giết phụ thân ngươi, phụ thân ngươi đã chạy trốn tới Kinh Châu, được Lưu Kinh Châu che chở, cho nên các ngươi nhất định phải đi.
Giả Cơ sở dĩ trong lòng nghi ngờ, là bởi vì gã phát hiện trong số những người mà Lý Phù mang đến, rất nhiều đều là khẩu âm phía nam, lúc này Lý Phù nói chuyện long trời lở đất, khiến Giả Cơ quá sợ hãi:
- Sao Tào Nhân lại giết cha ta?
Lý Phù lắc đầu, cười khổ nói:
- Ngươi thật không nghĩ ra sao?
Giả Cơ đã trầm mặc, ngoại trừ sau cuộc chiến Uyển Thành lưu lại hậu hoạn thì không có nguyên nhân khác, tuy nhiên phụ thân bình an vô sự, khiến cho y yên lòng.
- Sao Tào Nhân lại hại cha ta?
Giả Cơ lại hỏi.
- Vu Cấm ở Phàn Thành binh bại, y vì trốn tránh trách nhiệm, liền đi tìm Tào Hồng, hai người liên kết vu cáo phụ thân ngươi âm thầm câu kết với Lưu Cảnh, làm một nhân chứng giả, Tào Nhân cũng liền thuận nước đẩy thuyền muốn giết phụ thân ngươi, nhưng y lại cảm thấy lý do không đủ, liền mệnh phụ thân ngươi mang năm trăm người, hai mươi thuyền thuyền nhỏ đi chiếm lĩnh Tương Dương, nếu thất bại liền giết phụ thân ngươi, điều này rõ ràng cho thấy mượn đao giết người, phụ thân ngươi cùng đường, đành phải đầu hàng Kinh Châu, cho nên phụ thân ngươi nhờ vả Lưu Kinh Châu đi cứu người nhà, chúng ta bởi vậy mới đến đây.
Giả Cơ rơi lệ nói:
- Nhưng... phụ thân chịu oan như thế, hẳn là nên bẩm báo Thừa tướng, để ông ta nói giúp phụ thân một tiếng.
Lý Phù lắc lắc đầu:
- Chớ có dại, Tào Tháo làm sao có thể vì phụ thân ngươi mà thi hành án tử hình với huynh đệ con cháu mình được
Y khoát tay ra hiệu:
- Mang vào!
Một gã nam tử bị trói gô từ bên ngoài đẩy mạnh vào, Giả Cơ lập tức nhận ra, người này là tâm phúc thị vệ của Tào Phi, hoá ra cũng là giám thị mình.
- Đây là người mà Tào Phi phái tới giám thị phủ đệ các người, tổng cộng có ba người, hai người đã bị chúng ta giết, một người thì bị bắt sống, theo lời y cung cấp, Tào Phi đã nhận được thư của Tào Hồng, cho nên phái bọn họ đến giám thị Giả phủ.
Nhân chứng vật chứng đều đủ, Giả Cơ hoàn toàn tin lời Lý Phù nói, gã cũng lo lắng:
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Lý Phù khoát tay, để cho thuộc hạ giải tù binh xuống, rồi mới quay sang nói với Giả Cơ:
- Hiện tại vấn đề lớn nhất là làm thế nào ra khỏi thành? Cửa thành vào lúc chạng vạng tối đã đóng cửa, không có kim bài ra khỏi thành của Tào Phi, căn bản không thể ra khỏi thành, nhưng chúng ta lại tìm thấy một lệnh tiễn điều binh của Tào Phi trên người những kẻ giám thị này.
- Vậy lệnh tiễn điều binh có thể ra khỏi thành được không?
Trên mặt Lý Phù lộ ra lúng túng:
- Nếu như là một người ra khỏi thành điều binh có lẽ có thể, nhưng mang theo xe ngựa gia quyến, chỉ sợ một lệnh tiễn không đủ để tin tưởng, binh lính thủ thành nhất định sẽ đi báo cáo Tào Phi, khi đó thì xong rồi, hiện tại ta đang phát sầu vì việc này đây.
Giả Cơ cũng cúi đầu, gã lại vô kế khả thi, đúng lúc này, ngoài cửa có dồn dập tiếng bước chân chạy tới, quản gia bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Tam công tử, Tuyền công tử đến đây, nói có chuyện gấp, hình như phụ thân đã xảy ra chuyện.
Giả Cơ chấn động:
- Ta đến đây!
Gã vội vàng với Lý Phù nói:
- Tuyền công tử chính là con trai của Dương Võ Trương tướng quân, ta đi xem.
Dương Võ Trương tướng quân chính là Trương Tú, lão đã xảy ra chuyện, trong lòng Lý Phù khẽ động, cười nói:
- Ta cũng đi theo ngươi xem.
Trong khách đường, một người trẻ tuổi đang lo lắng đi qua đi lại, vẻ mặt vô cùng bi thương, người này chính là Trương Tuyền con trai của Trương Tú, y cũng ở trong cung làm thị vệ, tuy nhiên đảm nhiệm quân hầu, so với Giả Cơ thì chức quan cao hơn.
- Chính Hữu, đã xảy ra chuyện gì?
Giả Cơ bước nhanh đi tới hỏi, Lý Phù đi theo sau.
Trương Tuyền vừa thấy Giả Cơ, lập tức khóc ngã xuống đất:
- Cha ta... ông ấy... ông treo cổ tự vẫn rồi!
( Trương Tú chết vào năm Kiến An thứ mười hai. Trong lịch sử có hai cách nói, một là đi theo Tào Tháo chinh bắc Ô Hoàn nhiễm bệnh mà chết, một cách nói khác là ở Nghiệp Thành bị Tào Phi bức tử, dựa theo cái chết con trai của Trương Tú là Trương Tuyền, lão Cao có khuynh hướng thứ hai hơn)
Nhưng Tào Phi lại không chút hiểu chuyện nào, cười lạnh một tiếng nói:
- Không nghĩ tới đường đường chư hầu một phương, hiện tại lại ti tiện như heo cẩu bình thường.
- Ngươi nói cái gì? Trương Tú hơi không tin được lỗ tai của mình.
- Ngươi có biết vì sao ta cho ngươi đến nhà ngoài, mà không đi khách đường không?
Tào Phi cúi người nhìn chằm chằm ánh mắt của Trương Tú, gằn từng chữ:
- Bởi vì ngươi không xứng, cha ta cho các ngươi cơ hội làm người, các ngươi lại muốn làm heo chó đê tiện!
Trương Tú chậm rãi đứng lên, thản nhiên hỏi:
- Ta không rõ ý tứ Thiếu chủ, Thiếu chủ có lời gì cứ nói rõ đi!
- Hừ! Giả Hủ trước khi đầu nhập Giang Hạ không có nói cho ngươi biết sao? Ngươi không muốn lấy Kinh Châu trở về xây dựng lại bá nghiệp sao? Đây là cơ hội tốt, Trương tướng quân, ngươi đi đi! Ta thả ngươi đi.
Trương Tú trong đầu loạn cả lên, Văn Hòa đã đầu nhập Giang Hạ rồi, hẳn là không có khả năng! Nhưng lời nói Tào Phi chuẩn xác, y không tin, sau một lúc lâu Trương Tú nói:
- Văn Hòa không có quan hệ gì với ta, những việc y làm đều không quan hệ, Trương Tú ta đã năm mươi tuổi, chỉ muốn bình yên sống quãng đời còn lại, không có lòng phản loạn nữa.
Tào Phi híp mắt nhìn Trương Tú, y nghĩ tới mẹ cả và huynh trưởng yêu thương y, chính là người trước mắt này giết huynh trưởng, hủy hoại mẫu thân, sát khí trong lòng của y đột phát, kiếm rút mạnh ra, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Trương Tú.
Trương Tú không có e ngại, nhìn chăm chú vào trường kiếm sắc bén lóng lánh hàn lóng lánh, cảm nhận được Tào Phi sát khí vô tận, liền một tay lấy vạt áo xé lộ ngực nói:
- Thiếu chủ nhân muốn giết cứ giết đi!
Mặc dù Tào Phi hận không thể một kiếm giết chết Trương Tú, nhưng cuối cùng y nhịn được, thu kiếm vào vỏ, lại ngồi xuống, dùng một loại lời nói cực kỳ ác:
- Ngươi giết huynh trưởng ta, thù này không báo, Tào Phi ta thề không làm người, tuy nhiên hiện tại ta không thể giết ngươi, nhưng có một ngày ngươi không muốn chết, ta muốn cho ngươi làm heo làm cẩu, nhận lấy cái chết, Trương Tú, ngươi cứ đợi đi!
Trương Tú yên lặng thi lễ, xoay người đi rồi, Tào Phi nhìn bóng lưng kia, cắn răng nở nụ cười lạnh, lại nghĩ tới Giả Hủ, lập tức lệnh nói:
- Người tới!
Vài tên thị vệ đi đến, khom mình thi lễ, Tào Phi mệnh nói:
- Đi thông báo Hạ Hầu tướng quân, bắt giữ vợ con Giả Hủ, một người cũng không thể bỏ qua!
- Chậm đã!
Thê tử Chân thị từ bên cạnh vòng cửa nhỏ đi ra, gọi binh lính lại, nàng lại hướng tới Tào Phi thi lễ:
- Phu quân có thể nghe thiếp thân một lời không?
Tào Phi có chút mất hứng:
- Nàng muốn nói gì?
Chân thị quỳ xuống nói:
- Phụ thân mệnh phu quân trấn thủ Nghiệp Thành, là gửi gắm hậu phương cho phu quân, trách nhiệm không thể bảo là không nặng, hiện tại phu quân chỉ dựa vào một mật thư, lại không thấy công văn chủ tướng, cũng không có chứng cớ xác thật thì đã muốn bắt thê nhi của Giả tiên sinh hạ ngục, nếu sự thật không phải như vậy, phụ thân trở về, phu quân ăn nói với phụ thân như nào?
Lời nói của Chân thị giống như một chậu nước lạnh từ đầu đổ xuống, lập tức khiến Tào Phi từ trong cừu hận tỉnh táo lại, y lập tức nghĩ đến Tào Hồng người này mượn việc công tư mập mờ, quả thật không thể tin.
Nếu chẳng may không phải có chuyện như vậy, phụ thân trở về, mình làm sao bẩm báo? Việc này sẽ tổn hại rất lớn đến hình tượng của mình ở trong lòng phụ thân.
Nghĩ vậy, phía sau lưng Tào Phi lập tức toát ra mồ hôi lạnh, y vội vàng nói với thị vệ:
- Việc này tạm thời từ bỏ, lui ra đi!
Y lại tiến lên nâng thê tử dậy, hổ thẹn nói:
- Nhờ có hiền thê nhắc nhở, ta suýt nữa gây ra sai lầm lớn.
Chân thị vốn định khuyên y trấn an Trương Tú một chút, nhưng nói đến bên miệng nàng lại nuốt vào, ở chung ba năm, nàng hiểu rất rõ trượng phu, trượng phu không thích phụ nhân tham gia vào chính sự, cho nên nàng không thể xen vào công sự nhiều, hôm nay chỉ có thể dừng ở đây.
Nàng liền tự nhiên cười nói:
- Đêm đã khuya, phu quân đi xem Duệ nhi đi!
Tào Phi gật gật đầu, cầm tay của vợ đi về phía hậu trạch, nhưng đi vài bước, lòng y bỗng nhiên vừa chuyển, tuy rằng không cần bắt bọn họ hạ ngục, nhưng cần phải phái người giám thị Giả phủ.
....
Trương Tú đi ra cửa chính phủ đệ của Tào Phi, nhìn lên bầu trời đêm mây đen dầy đặc, nghĩ đến Tào Tháo đối với chính mình lãnh đạm, nghĩ đến thù hận và sự ác độc của Tào Phi, nghĩ đến tương lai Tào Phi sẽ kế vị, trong lòng của y không khỏi vạn niệm tàn lụi, giơ hai tay lên cao đối với trời không hô to:
- Văn Hòa, vì sao ngươi phải khuyên ta đầu hàng? Còn không bằng để cho ta chết trận sa trường!
Từ trong đau thương, nước mắt y rơi xuống trên khuôn mặt.
....
Giả phủ nằm ở phía nam thành ngoại thành, là một tòa nhà lớn chiếm ba mươi mẫu đất lớn, đám người Lý Phù đã mang đến tin tức Giả Hủ bệnh nặng, khiến người nhà Giả Hủ loạn lên, bọn họ không hề hoài nghi lời Lý Phù nói, có con dấu riêng của Giả Hủ làm bằng chứng, còn có khẩu thuật của Giả Hủ, có bản bút thư, việc này liền khiến trên dưới Giả gia rất tin không nghi ngờ.
Bọn họ đều thu thập hành trang đơn giản, chuẩn bị xuôi nam cuối cùng gặp Giả Hủ, ba đứa con thứ ba của Giả Hủ là Giả Cơ có chút nghi hoặc, thời điểm phụ thân ra đi thân thể khỏe mạnh, làm sao sẽ đột nhiên bệnh nặng?
Giả Hủ tổng cộng có ba trai hai gái, hai đứa con gái đều đã xuất giá, đứa con cả Giả Mục và con thứ Cổ Phóng làm quan ở ngoài, chỉ có đứa con thứ ba Giả Cơ ở trong cung làm thị vệ, thuận tiện chiếu cố bà nội và mẫu thân, hôm nay vừa lúc nghỉ ngơi, bồi mẫu thân đi một chuyến nhà mẹ đẻ, vừa trở về không lâu.
Giả Cơ vội vàng vào bên trong tìm được Lý Phù, nói ra nghi vấn trong lòng:
- Cha ta lúc gần đi sức khỏe rất tốt, làm sao bệnh nặng được, phương diện này có ẩn tình khác hay không?
Lý Phù vừa mới phát hiện có người đang giám thị Giả phủ, y lập tức nghĩ đến, đây nhất định là Tào Hồng có thư đến đây, khiến Tào Phi bắt đầu hoài nghi Giả Hủ, sự việc hơi nghiêm trọng, khiến trong lòng của y vô cùng lo lắng, đêm nay bọn họ nhất định phải rời, nếu không ngày mai sẽ sẽ xảy ra chuyện rồi, bởi vì thủ hạ của y vừa mới giết hai gã giám thị Tào Phi phái tới.
Lý Phù nhìn ánh mắt Giả Cơ nghi hoặc, thở dài:
- Thực không dám giấu diếm, là vì Tào Nhân muốn mượn cơ giết phụ thân ngươi, phụ thân ngươi đã chạy trốn tới Kinh Châu, được Lưu Kinh Châu che chở, cho nên các ngươi nhất định phải đi.
Giả Cơ sở dĩ trong lòng nghi ngờ, là bởi vì gã phát hiện trong số những người mà Lý Phù mang đến, rất nhiều đều là khẩu âm phía nam, lúc này Lý Phù nói chuyện long trời lở đất, khiến Giả Cơ quá sợ hãi:
- Sao Tào Nhân lại giết cha ta?
Lý Phù lắc đầu, cười khổ nói:
- Ngươi thật không nghĩ ra sao?
Giả Cơ đã trầm mặc, ngoại trừ sau cuộc chiến Uyển Thành lưu lại hậu hoạn thì không có nguyên nhân khác, tuy nhiên phụ thân bình an vô sự, khiến cho y yên lòng.
- Sao Tào Nhân lại hại cha ta?
Giả Cơ lại hỏi.
- Vu Cấm ở Phàn Thành binh bại, y vì trốn tránh trách nhiệm, liền đi tìm Tào Hồng, hai người liên kết vu cáo phụ thân ngươi âm thầm câu kết với Lưu Cảnh, làm một nhân chứng giả, Tào Nhân cũng liền thuận nước đẩy thuyền muốn giết phụ thân ngươi, nhưng y lại cảm thấy lý do không đủ, liền mệnh phụ thân ngươi mang năm trăm người, hai mươi thuyền thuyền nhỏ đi chiếm lĩnh Tương Dương, nếu thất bại liền giết phụ thân ngươi, điều này rõ ràng cho thấy mượn đao giết người, phụ thân ngươi cùng đường, đành phải đầu hàng Kinh Châu, cho nên phụ thân ngươi nhờ vả Lưu Kinh Châu đi cứu người nhà, chúng ta bởi vậy mới đến đây.
Giả Cơ rơi lệ nói:
- Nhưng... phụ thân chịu oan như thế, hẳn là nên bẩm báo Thừa tướng, để ông ta nói giúp phụ thân một tiếng.
Lý Phù lắc lắc đầu:
- Chớ có dại, Tào Tháo làm sao có thể vì phụ thân ngươi mà thi hành án tử hình với huynh đệ con cháu mình được
Y khoát tay ra hiệu:
- Mang vào!
Một gã nam tử bị trói gô từ bên ngoài đẩy mạnh vào, Giả Cơ lập tức nhận ra, người này là tâm phúc thị vệ của Tào Phi, hoá ra cũng là giám thị mình.
- Đây là người mà Tào Phi phái tới giám thị phủ đệ các người, tổng cộng có ba người, hai người đã bị chúng ta giết, một người thì bị bắt sống, theo lời y cung cấp, Tào Phi đã nhận được thư của Tào Hồng, cho nên phái bọn họ đến giám thị Giả phủ.
Nhân chứng vật chứng đều đủ, Giả Cơ hoàn toàn tin lời Lý Phù nói, gã cũng lo lắng:
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Lý Phù khoát tay, để cho thuộc hạ giải tù binh xuống, rồi mới quay sang nói với Giả Cơ:
- Hiện tại vấn đề lớn nhất là làm thế nào ra khỏi thành? Cửa thành vào lúc chạng vạng tối đã đóng cửa, không có kim bài ra khỏi thành của Tào Phi, căn bản không thể ra khỏi thành, nhưng chúng ta lại tìm thấy một lệnh tiễn điều binh của Tào Phi trên người những kẻ giám thị này.
- Vậy lệnh tiễn điều binh có thể ra khỏi thành được không?
Trên mặt Lý Phù lộ ra lúng túng:
- Nếu như là một người ra khỏi thành điều binh có lẽ có thể, nhưng mang theo xe ngựa gia quyến, chỉ sợ một lệnh tiễn không đủ để tin tưởng, binh lính thủ thành nhất định sẽ đi báo cáo Tào Phi, khi đó thì xong rồi, hiện tại ta đang phát sầu vì việc này đây.
Giả Cơ cũng cúi đầu, gã lại vô kế khả thi, đúng lúc này, ngoài cửa có dồn dập tiếng bước chân chạy tới, quản gia bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Tam công tử, Tuyền công tử đến đây, nói có chuyện gấp, hình như phụ thân đã xảy ra chuyện.
Giả Cơ chấn động:
- Ta đến đây!
Gã vội vàng với Lý Phù nói:
- Tuyền công tử chính là con trai của Dương Võ Trương tướng quân, ta đi xem.
Dương Võ Trương tướng quân chính là Trương Tú, lão đã xảy ra chuyện, trong lòng Lý Phù khẽ động, cười nói:
- Ta cũng đi theo ngươi xem.
Trong khách đường, một người trẻ tuổi đang lo lắng đi qua đi lại, vẻ mặt vô cùng bi thương, người này chính là Trương Tuyền con trai của Trương Tú, y cũng ở trong cung làm thị vệ, tuy nhiên đảm nhiệm quân hầu, so với Giả Cơ thì chức quan cao hơn.
- Chính Hữu, đã xảy ra chuyện gì?
Giả Cơ bước nhanh đi tới hỏi, Lý Phù đi theo sau.
Trương Tuyền vừa thấy Giả Cơ, lập tức khóc ngã xuống đất:
- Cha ta... ông ấy... ông treo cổ tự vẫn rồi!
( Trương Tú chết vào năm Kiến An thứ mười hai. Trong lịch sử có hai cách nói, một là đi theo Tào Tháo chinh bắc Ô Hoàn nhiễm bệnh mà chết, một cách nói khác là ở Nghiệp Thành bị Tào Phi bức tử, dựa theo cái chết con trai của Trương Tú là Trương Tuyền, lão Cao có khuynh hướng thứ hai hơn)