Lưu Cảnh trầm tư một lát, hắn đang suy nghĩ nên bắt đầu như thế nào. Tiên lễ hậu binh, hay là tiên binh hậu lễ. Sau khi trầm ngâm thật lâu, hắn chậm rãi nói:
- Lần này tới thăm tiền bối, là vì có một việc quan trọng muốn thương lượng với tiền bối.
Thái Huấn vuốt râu, cười mà không nói, thần tình có vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng ông ta lại rất khẩn trương. Liên quan tới lợi ích của gia tộc, ông ta sẽ không bỏ qua từng câu từng chữ của Lưu Cảnh.
- Bởi vì quân Tào chiếm lĩnh, khiến cho các quận huyện Tương Dương phải giải tán, chính vụ đình chỉ. Ta đang suy nghĩ chọn Thái Thú cho Tương Dương. Liệu tiền bối có thể đề cử một người thích hợp với chức vị Thái Thú không?
Thái Huấn híp mắt lại. Nhờ mình đề cử, ý gì vậy? Giang Hạ của hắn không thiếu nhân tài, chẳng lẽ lại thiếu một người làm Thái Thú sao? Ông ta đã nghe ra ý của Lưu Cảnh, chính là muốn tặng chức vụ Thái Thú cho Thái gia.
Tuy nhiên, Thái Huấn cũng biết, Lưu Cảnh tuyệt sẽ không công giao cơ hội này cho Thái gia. Hắn tự mình tới Thái gia, kỳ thực là muốn cò kè mặc cả. Vậy thì điều kiện của hắn sẽ là gì?
Thái Huấn còn đang trầm tư, Thái Diễm đã lên tiếng, cười nói:
- Ta nghe nói Trị Trung Đặng Nghĩa cự tuyệt Tào Tháo phong quan, quay về quê cũ ở Nam Dương. Vì sao Châu Mục không để ông ấy đảm nhiệm chức Thái Thú của Tương Dương?
Trong lòng Thái Huấn nhảy dựng. Điều này không thể được. Nếu Lưu Cảnh đã có ý định trao cơ hội này cho Thái gia, thì quyết không thể để mất. Không đợi Lưu Cảnh trả lời, Thái Huấn liền ngắt lời Thái Diễm:
- Ta có vài lời muốn nói với Châu Mục, con lui xuống đi!
Lời của phụ thân, Thái Diễm không dám không nghe. Y đứng dậy thi lễ, liền lui xuống. Lúc này trong phòng chỉ còn lại Thái Huấn và Lưu Cảnh. Thái Huấn nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh, nói:
- Châu Mục, chúng ta không ngại nói thẳng. Nếu ta đề cử con trai của ta là Thái Diễm làm Thái Thú Tương Dương, Châu Mục có điều kiện gì?
…
Buổi nói chuyện diễn ra không lâu lắm, chừng một khắc, Lưu Cảnh liền đứng dậy cáo từ. Thái Diễm tiễn Lưu Cảnh xong, vội vàng chạy tới quý khách đường. Không ngờ phụ thân lại ở thư phòng rồi. Y lại đi tới thư phòng của phụ thân. Vừa vào cửa, chỉ thấy phụ thân khoanh tay đứng trước cửa, im lặng trầm tư.
Thái Diễm vội vàng hỏi:
- Phụ thân, Lưu Cảnh đưa ra điều kiện gì?
Thái Diễm thở dài:
- Còn có thể có điều kiện gì nữa, hắn muốn đất đai của Thái gia!
Thái Diễm sững sờ, không ngờ lại là đất đai của Thái gia. Đất đai chính là ích lợi căn bản của Thái gia, làm sao có thể được? Dù sao Thái Diễm cũng làm Thái Thú nhiều năm rồi, lấy lại bình tĩnh rất nhanh, y lại hỏi:
- Phụ thân có thể nói cụ thể cho con nghe được không?
Thái Huấn chậm rãi xoay người, khoát tay nói:
- Ngồi xuống nói chuyện!
Thái Diễm và phụ thân ngồi xuống, Thái Huấn lo lắng nói:
- Hắn đề xuất con đảm nhiệm Thái Thú Tương Dương. Điều kiện là Thái gia tự giao một nửa đất đai.
- Nhiều như vậy?
Thái Diễm giật mình kinh hãi.
- Đúng là rất nhiều.
Thái Huấn mỉm cười chua xót:
- Nhưng ít nhất con có được chức Thái Thú Tương Dương.
Thái Diễm trầm mặc một lát:
- Nếu như chúng ta không đáp ứng?
- Đây chính là điều mà ta muốn nói với con. Nếu không đáp ứng, đất đai vẫn phải giao ra. Tuy nhiên, lúc ấy Thái gia coi như hai bàn tay trắng.
Thái Diễm hiểu ý của phụ thân. Trên thực tế, Lưu Cảnh chính là tiên lễ hậu binh. Nếu không giao đất, Lưu Cảnh sẽ cưỡng ép tịch thu đất đai của Thái gia.
Thái Diễm âm thầm than thở, ngày này quả nhiên đã tới. Trầm mặc một lát, y lại nói:
- Vậy phụ thân có định đáp ứng không?
- Ta không đáp ứng thì sao chứ?
Thái Huấn thở dài một tiếng:
- Ta đã tính qua. Nếu tránh không khỏi cửa ải này, vậy thì đơn giản đáp ứng. Ít nhất Thái gia còn giữ được địa vị ở Kinh Châu. ỳ thật điều này rất quan trọng. Chỉ là ta không biết nên giải thích thế nào với gia tộc.
Kỳ thực Thái Diễm làm sao không muốn đảm nhiệm chức Thái Thú của Tương Dương. Năm nay y mới bốn mươi tuổi. Chính là tuổi đẹp nhất để làm quan. Y cũng không muốn dưỡng lão ở nhà sớm. Hiện tại Lưu Cảnh đề xuất y đảm nhiệm Thái Thú Tương Dương, y đã động tâm.
Thái Diễm thật cẩn thận khuyên phụ thân:
- Vậy thì phụ thân cứ thực thoại thực thuyết. Ngoại trừ chi Tùng Trúc Đường ra, bốn nhà còn lại đều lý giải tầm quan trọng trong đó. Đến lúc ấy, mọi người biểu quyết. Chỉ cần ba chi đồng ý, thì chuyện này coi như xong.
Thái Huấn thở dài rốt cuộc đáp ứng:
- Được rồi, ta sẽ đi giải thích kỹ càng với bọn họ luôn. Diễm Nhi, việc này tạm thời không thể nói với Thất thúc. Lúc biểu quyết thì hẵng nói cho ông ta. Không để cho ông ta có cơ hội thông đồng với những người khác
- Hài nhi minh bạch, tuyệt sẽ không nói cho ông ta biết!
…
Thành Giang Lăng, Nam Quận. Ba ngày sau khi Lưu Cảnh chiếm được Tương Dương, đội thuyền của Lưu Bị rốt cuộc đã quay về Giang Lăng. Trên thực tế, sau khi Lưu Cảnh đi được không bao lâu, y cũng rời khỏi thành Đông Ngô, quay về Giang Lăng.
Chuyến hành trình Giang Lăng này, bởi vì Lưu Cảnh tạo áp lực, khiến cho Lưu Bị không thể kết minh được với Giang Đông trong chiến lược đối phó với Giang Hạ. Khiến cho Lưu Bị thất vọng mà về.
Tuy nhiên, về phương diện khác y lại có thu hoach. Chính là Giang Đông thừa nhận Lưu Kỳ là người đứng đầu Nam Kinh Châu. Nguyện ý kết thành đồng minh với Nam Kinh Châu, đối phó với quân Tào xuôi nam.
Nói theo cách khác, chính là Giang Đông thừa nhận Kinh Châu bị chia cắt. Lưu Cảnh nắm Bắc Kinh Châu, Lưu Ký nắm Nam Kinh Châu. Thừa nhận cả hai Kinh Châu Mục.
Cho dù trong lòng Lưu Bị vẫn có chút không thoải mái, nhưng y cũng biết, đây đã là cực hạn của Giang Đông rồi. Dù sao Giang Đông và Giang Hạ đã có minh ước cùng chống chọi với quân Tào. Minh ước kia mới là ích lợi chính của Giang Đông.
- Hoàng thúc, dụng tâm của Tôn Quyền thật hiểm ác!
Trong khoang thuyền, Bàng Thống thở dài nói với Lưu Bị.
Lưu Bị ngồi ở trước cửa sổ thuyền, thoáng nhìn ra ngoài, có vẻ không yên lòng. Sắp quay về Giang Lăng rồi, trong lòng ông ta đầy sự vui mừng vì được về nhà. Đối với lời than của Bàng Thống, có chút không kịp phản ứng.
- Tiên sinh vừa nói cái gì?
Lưu Bị hồi phục lại, hỏi.
Thực tại trong lòng Bàng Thống có chút căm tức. Hành trình Giang Đông lần này, y có hai lần khuyên can Lưu Bị, nhưng đều bị Lưu Bị khéo léo từ chối.
Bao gồm khuyên Lưu Bị đừng thừa nhận Nam Kinh Châu gì đó. Nó chả khác gì thừa nhận tính hợp pháp của Lưu Cảnh. Về sau muốn đánh Giang Hạ coi như là xuất sư vô danh rồi. Nhưng Lưu Bị không để ý tới đề nghị của y. Rất hiển nhiên, Lưu Bị thà rằng hai chim đều mất, cũng muốn một đá trong tay.
Hiện tại y nhắc nhở Lưu Bị, nhưng Lưu Bị lại không nghe thấy lời y nói. Bàng Thống nén giận nói:
- Thuộc hạ vừa nói, Tôn Quyền thừa nhận Nam Bắc Kinh Châu, nhưng thật ra là muốn châm ngòi hai nhà tranh đấu, còn y là ngư ông đắc lợi.
- Có lẽ tạm thời còn chưa có. Nhưng đánh xong quân Tào, y nhất định sẽ làm như vậy. Mục đích của y vẫn là muốn thâu tóm Kinh Châu. Hoàng thúc không nên ôm hy vọng quá lớn với y.
Lưu Bị khẽ mỉm cười:
- Điều này ta cũng biết. Lúc gần đi, Khổng Minh có đề cập tới. Giang Đông và Giang Hạ không phải đồng minh vĩnh viễn. Lúc gặp nạn, bọn họ còn quyết tâm hợp tác chống đỡ quân Tào. Chỉ khi đại nạn quan đi, bọn họ tất nhiên sẽ cắn trả. Khi đó, chúng ta phải lợi dụng mâu thuẫn giữa Giang Đông và Giang Hạ, giành lấy lợi ích lớn nhất. Sĩ Nguyên yên tâm, ta hiểu rất rõ tâm tư của Tôn Quyền.
- Nếu Khổng Minh đã dự đoán được, thì thuộc hạ liền yên tâm.
Bàng Thống nghe Lưu Bị lại dùng lời của Gia Cát Lượng để trả lời mình, trong lòng cực kỳ uể oải, cũng cực kỳ phẫn hận. Thản nhiên đáp một câu, liền quay đầu không nói gì nữa.
Lưu Bị biết tâm tư hiện giờ của Bàng Thống. Kỳ thực rất nhiều đề nghị của Bàng Thống là chuẩn xác. Chẳng hạn như khuyên mình lấy cớ Khoái Việt đầu hàng Tào Tháo, cướp lấy đồn điền của Khoái gia, rồi dùng số đất đai đó làm quân công để ban thưởng.
Hoặc như y khuyên mình lợi dụng giao tình từ rước, mời Ngô Cự tới Nam Quận bàn bạc đại kế chống Tào. Sau đó nhân cơ hội đó cầm tù Ngô Cự, đoạt lấy Giao Châu. Còn có, y khuyên mình xây dựng học đường, chọn lựa nhân tài, tuấn kiệt của Kinh Nam.
Những lời vàng ngọc này, không biết vì sao, Lưu Bị lại cảm thấy nó không hợp với tiết tấu của ông ta. Chẳng hạn như dụ dỗ Ngô Cự, Lưu Bị cảm thấy không nhân nghĩa. Ông không muốn tiếp thu. Xây dựng trường học tuy khả thị, nhưng Lưu Bị muốn mời chào các sĩ tộc phương bắc hơn.
Quan trọng hơn là, Lưu Bị cảm thấy Bàng Thống có vẻ bất mãn và ghen ghét với Gia Cát Lượng. Thậm chí y cũng biết Bàng Thống từng khuyên Gia Cát Lượng đừng hiệu lực cho mình. Điều này khiến cho Lưu Bị ít nhiều không thích Bàng Thống.
Tuy nhiên, Lưu Bị sẽ không biểu hiện những điều đó ra ngoài. Ông ta thấy Bàng Thống dường như có chút bất mãn, liền mỉm cười trấn an:
- Mặc dù Khổng Minh đầy mưu lược, nhưng dù sao cũng không thể tính toán đầy đủ mọi mặt được. Có Sĩ Nguyên phụ tá, rất nhiều chuyện liền trọn vẹn rồi. Sĩ Nguyên là mưu sĩ tâm phúc của ta, ta sao có thể không nghe? Những lời vàng ngọc của Sĩ Nguyên, ta đều khắc trong tâm khảm.
Bàng Thống thở dài:
- Mặc dù thuộc hạ tài học sơ thiển, nhưng trung thành và tận với Hoàng thúc, sẽ dốc sức hiệu lực cho Hoàng thúc.
- Ha ha, sự chân thành của Sĩ Nguyên, Bị đã minh bạch từ trong phế phủ.
Hai người đang nói chuyện, ngoài khoang thoang vang lên tiếng hét to:
- Đã tới Giang Lăng, chuẩn bị tiếp cận bờ!
…
Trên bến tàu, Quan Vũ, Trương Phi cùng với đám văn thần như Vương Kiệt, Vương Ký, Bàng Quý, Trần Chấn đang đợi thuyền của Lưu Bị. Nhưng lại thiếu mất Gia Cát Lượng. Hai ngày này y bị cảm nhẹ, tạm thời không thể tiếp đón Lưu Bị quay về được.
Thuyền lớn chậm rãi cập bờ. đám thuyền công bận rộn thả neo. Một boong thuyền rộng lớn đáp ở bến.
- Hoàng thúc ra rồi!
Không biết là ai hô to một tiếng. Chỉ thấy Lưu Bị đi ra từ trong khoang thuyền, sắc mặt hơi chút tái nhợt. Ông ta mỉm cười vẫy tay với mọi người. Mọi người đều đi lên tiếp đón.
- Hoàng thúc một đường khổ cực rồi!
Vương Kiệt tiến lên thi lễ. Y đảm nhiệm Trưởng Sử Kinh Châu, quản lý chính vụ của các quận, địa vị cao nhất.
Lưu Bị cười ha hả:
- Đã để mọi người chờ lâu.
Ông chậm rãi đi xuống thuyền. Có lẽ là do ngồi thuyền hơi lâu, hai chân của Lưu Bị như nhũn ra, lảo đảo trên boong thuyền. Trương Phi nhanh tay nhanh mắt, vội vàng tiến lên đỡ lấy Lưu Bị:
- Đại ca cẩn thận!
- Đa tạ hiền đệ!
Lưu Bị vỗ nhẹ vào tay của Trương Phi.
- Cảm tạ các vị tới đón tiếp!
Lưu Bị hướng mọi người thi lễ, nhưng lại không nhìn thấy Gia Cát Lượng. Trong lòng y nao nao, hỏi han:
- Sao Khổng Minh không tới?
Nghe thấy Lưu Bị hỏi, Vương Ký tiến lên cười đáp:
- Khổng Minh bị cảm nhẹ, tạm thời không thể tới tiếp đón Hoàng thúc, mong Hoàng thúc thứ tội!
- Ha ha, ta đương nhiên sẽ không trách Khổng Minh.
Tuy nói vậy, trong lòng Lưu Bị vẫn cảm thấy không đúng. Y cảm thấy dường như Gia Cát Lượng cố ý lảng tránh mình. Lưu Bị lại trông thấy vẻ mặt khác thường của Quan Vũ, còn dùng mắt ra dấu cho mình một cái, khiến Lưu Bị càng thêm nghi ngờ.
Nhưng ông ta vẫn bất động thanh sắc, cười tủm tỉm nói:
- Mọi người đã tới đây, thì cùng nhau về thôi.
Mọi người vây quanh Lưu Bị lên xe ngựa. Bàng Thống cũng đi lên một chiếc xe ngựa khác. Bàng Thống mở màn xe, chỉ thấy Quan Vũ giục ngựa đi tới gần xe ngựa của Lưu Bị, thấp giọng nói gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc. Một loại trực giác nói cho Bàng Thống biết, Nam Quận đã xảy ra chuyện.
- Lần này tới thăm tiền bối, là vì có một việc quan trọng muốn thương lượng với tiền bối.
Thái Huấn vuốt râu, cười mà không nói, thần tình có vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng ông ta lại rất khẩn trương. Liên quan tới lợi ích của gia tộc, ông ta sẽ không bỏ qua từng câu từng chữ của Lưu Cảnh.
- Bởi vì quân Tào chiếm lĩnh, khiến cho các quận huyện Tương Dương phải giải tán, chính vụ đình chỉ. Ta đang suy nghĩ chọn Thái Thú cho Tương Dương. Liệu tiền bối có thể đề cử một người thích hợp với chức vị Thái Thú không?
Thái Huấn híp mắt lại. Nhờ mình đề cử, ý gì vậy? Giang Hạ của hắn không thiếu nhân tài, chẳng lẽ lại thiếu một người làm Thái Thú sao? Ông ta đã nghe ra ý của Lưu Cảnh, chính là muốn tặng chức vụ Thái Thú cho Thái gia.
Tuy nhiên, Thái Huấn cũng biết, Lưu Cảnh tuyệt sẽ không công giao cơ hội này cho Thái gia. Hắn tự mình tới Thái gia, kỳ thực là muốn cò kè mặc cả. Vậy thì điều kiện của hắn sẽ là gì?
Thái Huấn còn đang trầm tư, Thái Diễm đã lên tiếng, cười nói:
- Ta nghe nói Trị Trung Đặng Nghĩa cự tuyệt Tào Tháo phong quan, quay về quê cũ ở Nam Dương. Vì sao Châu Mục không để ông ấy đảm nhiệm chức Thái Thú của Tương Dương?
Trong lòng Thái Huấn nhảy dựng. Điều này không thể được. Nếu Lưu Cảnh đã có ý định trao cơ hội này cho Thái gia, thì quyết không thể để mất. Không đợi Lưu Cảnh trả lời, Thái Huấn liền ngắt lời Thái Diễm:
- Ta có vài lời muốn nói với Châu Mục, con lui xuống đi!
Lời của phụ thân, Thái Diễm không dám không nghe. Y đứng dậy thi lễ, liền lui xuống. Lúc này trong phòng chỉ còn lại Thái Huấn và Lưu Cảnh. Thái Huấn nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh, nói:
- Châu Mục, chúng ta không ngại nói thẳng. Nếu ta đề cử con trai của ta là Thái Diễm làm Thái Thú Tương Dương, Châu Mục có điều kiện gì?
…
Buổi nói chuyện diễn ra không lâu lắm, chừng một khắc, Lưu Cảnh liền đứng dậy cáo từ. Thái Diễm tiễn Lưu Cảnh xong, vội vàng chạy tới quý khách đường. Không ngờ phụ thân lại ở thư phòng rồi. Y lại đi tới thư phòng của phụ thân. Vừa vào cửa, chỉ thấy phụ thân khoanh tay đứng trước cửa, im lặng trầm tư.
Thái Diễm vội vàng hỏi:
- Phụ thân, Lưu Cảnh đưa ra điều kiện gì?
Thái Diễm thở dài:
- Còn có thể có điều kiện gì nữa, hắn muốn đất đai của Thái gia!
Thái Diễm sững sờ, không ngờ lại là đất đai của Thái gia. Đất đai chính là ích lợi căn bản của Thái gia, làm sao có thể được? Dù sao Thái Diễm cũng làm Thái Thú nhiều năm rồi, lấy lại bình tĩnh rất nhanh, y lại hỏi:
- Phụ thân có thể nói cụ thể cho con nghe được không?
Thái Huấn chậm rãi xoay người, khoát tay nói:
- Ngồi xuống nói chuyện!
Thái Diễm và phụ thân ngồi xuống, Thái Huấn lo lắng nói:
- Hắn đề xuất con đảm nhiệm Thái Thú Tương Dương. Điều kiện là Thái gia tự giao một nửa đất đai.
- Nhiều như vậy?
Thái Diễm giật mình kinh hãi.
- Đúng là rất nhiều.
Thái Huấn mỉm cười chua xót:
- Nhưng ít nhất con có được chức Thái Thú Tương Dương.
Thái Diễm trầm mặc một lát:
- Nếu như chúng ta không đáp ứng?
- Đây chính là điều mà ta muốn nói với con. Nếu không đáp ứng, đất đai vẫn phải giao ra. Tuy nhiên, lúc ấy Thái gia coi như hai bàn tay trắng.
Thái Diễm hiểu ý của phụ thân. Trên thực tế, Lưu Cảnh chính là tiên lễ hậu binh. Nếu không giao đất, Lưu Cảnh sẽ cưỡng ép tịch thu đất đai của Thái gia.
Thái Diễm âm thầm than thở, ngày này quả nhiên đã tới. Trầm mặc một lát, y lại nói:
- Vậy phụ thân có định đáp ứng không?
- Ta không đáp ứng thì sao chứ?
Thái Huấn thở dài một tiếng:
- Ta đã tính qua. Nếu tránh không khỏi cửa ải này, vậy thì đơn giản đáp ứng. Ít nhất Thái gia còn giữ được địa vị ở Kinh Châu. ỳ thật điều này rất quan trọng. Chỉ là ta không biết nên giải thích thế nào với gia tộc.
Kỳ thực Thái Diễm làm sao không muốn đảm nhiệm chức Thái Thú của Tương Dương. Năm nay y mới bốn mươi tuổi. Chính là tuổi đẹp nhất để làm quan. Y cũng không muốn dưỡng lão ở nhà sớm. Hiện tại Lưu Cảnh đề xuất y đảm nhiệm Thái Thú Tương Dương, y đã động tâm.
Thái Diễm thật cẩn thận khuyên phụ thân:
- Vậy thì phụ thân cứ thực thoại thực thuyết. Ngoại trừ chi Tùng Trúc Đường ra, bốn nhà còn lại đều lý giải tầm quan trọng trong đó. Đến lúc ấy, mọi người biểu quyết. Chỉ cần ba chi đồng ý, thì chuyện này coi như xong.
Thái Huấn thở dài rốt cuộc đáp ứng:
- Được rồi, ta sẽ đi giải thích kỹ càng với bọn họ luôn. Diễm Nhi, việc này tạm thời không thể nói với Thất thúc. Lúc biểu quyết thì hẵng nói cho ông ta. Không để cho ông ta có cơ hội thông đồng với những người khác
- Hài nhi minh bạch, tuyệt sẽ không nói cho ông ta biết!
…
Thành Giang Lăng, Nam Quận. Ba ngày sau khi Lưu Cảnh chiếm được Tương Dương, đội thuyền của Lưu Bị rốt cuộc đã quay về Giang Lăng. Trên thực tế, sau khi Lưu Cảnh đi được không bao lâu, y cũng rời khỏi thành Đông Ngô, quay về Giang Lăng.
Chuyến hành trình Giang Lăng này, bởi vì Lưu Cảnh tạo áp lực, khiến cho Lưu Bị không thể kết minh được với Giang Đông trong chiến lược đối phó với Giang Hạ. Khiến cho Lưu Bị thất vọng mà về.
Tuy nhiên, về phương diện khác y lại có thu hoach. Chính là Giang Đông thừa nhận Lưu Kỳ là người đứng đầu Nam Kinh Châu. Nguyện ý kết thành đồng minh với Nam Kinh Châu, đối phó với quân Tào xuôi nam.
Nói theo cách khác, chính là Giang Đông thừa nhận Kinh Châu bị chia cắt. Lưu Cảnh nắm Bắc Kinh Châu, Lưu Ký nắm Nam Kinh Châu. Thừa nhận cả hai Kinh Châu Mục.
Cho dù trong lòng Lưu Bị vẫn có chút không thoải mái, nhưng y cũng biết, đây đã là cực hạn của Giang Đông rồi. Dù sao Giang Đông và Giang Hạ đã có minh ước cùng chống chọi với quân Tào. Minh ước kia mới là ích lợi chính của Giang Đông.
- Hoàng thúc, dụng tâm của Tôn Quyền thật hiểm ác!
Trong khoang thuyền, Bàng Thống thở dài nói với Lưu Bị.
Lưu Bị ngồi ở trước cửa sổ thuyền, thoáng nhìn ra ngoài, có vẻ không yên lòng. Sắp quay về Giang Lăng rồi, trong lòng ông ta đầy sự vui mừng vì được về nhà. Đối với lời than của Bàng Thống, có chút không kịp phản ứng.
- Tiên sinh vừa nói cái gì?
Lưu Bị hồi phục lại, hỏi.
Thực tại trong lòng Bàng Thống có chút căm tức. Hành trình Giang Đông lần này, y có hai lần khuyên can Lưu Bị, nhưng đều bị Lưu Bị khéo léo từ chối.
Bao gồm khuyên Lưu Bị đừng thừa nhận Nam Kinh Châu gì đó. Nó chả khác gì thừa nhận tính hợp pháp của Lưu Cảnh. Về sau muốn đánh Giang Hạ coi như là xuất sư vô danh rồi. Nhưng Lưu Bị không để ý tới đề nghị của y. Rất hiển nhiên, Lưu Bị thà rằng hai chim đều mất, cũng muốn một đá trong tay.
Hiện tại y nhắc nhở Lưu Bị, nhưng Lưu Bị lại không nghe thấy lời y nói. Bàng Thống nén giận nói:
- Thuộc hạ vừa nói, Tôn Quyền thừa nhận Nam Bắc Kinh Châu, nhưng thật ra là muốn châm ngòi hai nhà tranh đấu, còn y là ngư ông đắc lợi.
- Có lẽ tạm thời còn chưa có. Nhưng đánh xong quân Tào, y nhất định sẽ làm như vậy. Mục đích của y vẫn là muốn thâu tóm Kinh Châu. Hoàng thúc không nên ôm hy vọng quá lớn với y.
Lưu Bị khẽ mỉm cười:
- Điều này ta cũng biết. Lúc gần đi, Khổng Minh có đề cập tới. Giang Đông và Giang Hạ không phải đồng minh vĩnh viễn. Lúc gặp nạn, bọn họ còn quyết tâm hợp tác chống đỡ quân Tào. Chỉ khi đại nạn quan đi, bọn họ tất nhiên sẽ cắn trả. Khi đó, chúng ta phải lợi dụng mâu thuẫn giữa Giang Đông và Giang Hạ, giành lấy lợi ích lớn nhất. Sĩ Nguyên yên tâm, ta hiểu rất rõ tâm tư của Tôn Quyền.
- Nếu Khổng Minh đã dự đoán được, thì thuộc hạ liền yên tâm.
Bàng Thống nghe Lưu Bị lại dùng lời của Gia Cát Lượng để trả lời mình, trong lòng cực kỳ uể oải, cũng cực kỳ phẫn hận. Thản nhiên đáp một câu, liền quay đầu không nói gì nữa.
Lưu Bị biết tâm tư hiện giờ của Bàng Thống. Kỳ thực rất nhiều đề nghị của Bàng Thống là chuẩn xác. Chẳng hạn như khuyên mình lấy cớ Khoái Việt đầu hàng Tào Tháo, cướp lấy đồn điền của Khoái gia, rồi dùng số đất đai đó làm quân công để ban thưởng.
Hoặc như y khuyên mình lợi dụng giao tình từ rước, mời Ngô Cự tới Nam Quận bàn bạc đại kế chống Tào. Sau đó nhân cơ hội đó cầm tù Ngô Cự, đoạt lấy Giao Châu. Còn có, y khuyên mình xây dựng học đường, chọn lựa nhân tài, tuấn kiệt của Kinh Nam.
Những lời vàng ngọc này, không biết vì sao, Lưu Bị lại cảm thấy nó không hợp với tiết tấu của ông ta. Chẳng hạn như dụ dỗ Ngô Cự, Lưu Bị cảm thấy không nhân nghĩa. Ông không muốn tiếp thu. Xây dựng trường học tuy khả thị, nhưng Lưu Bị muốn mời chào các sĩ tộc phương bắc hơn.
Quan trọng hơn là, Lưu Bị cảm thấy Bàng Thống có vẻ bất mãn và ghen ghét với Gia Cát Lượng. Thậm chí y cũng biết Bàng Thống từng khuyên Gia Cát Lượng đừng hiệu lực cho mình. Điều này khiến cho Lưu Bị ít nhiều không thích Bàng Thống.
Tuy nhiên, Lưu Bị sẽ không biểu hiện những điều đó ra ngoài. Ông ta thấy Bàng Thống dường như có chút bất mãn, liền mỉm cười trấn an:
- Mặc dù Khổng Minh đầy mưu lược, nhưng dù sao cũng không thể tính toán đầy đủ mọi mặt được. Có Sĩ Nguyên phụ tá, rất nhiều chuyện liền trọn vẹn rồi. Sĩ Nguyên là mưu sĩ tâm phúc của ta, ta sao có thể không nghe? Những lời vàng ngọc của Sĩ Nguyên, ta đều khắc trong tâm khảm.
Bàng Thống thở dài:
- Mặc dù thuộc hạ tài học sơ thiển, nhưng trung thành và tận với Hoàng thúc, sẽ dốc sức hiệu lực cho Hoàng thúc.
- Ha ha, sự chân thành của Sĩ Nguyên, Bị đã minh bạch từ trong phế phủ.
Hai người đang nói chuyện, ngoài khoang thoang vang lên tiếng hét to:
- Đã tới Giang Lăng, chuẩn bị tiếp cận bờ!
…
Trên bến tàu, Quan Vũ, Trương Phi cùng với đám văn thần như Vương Kiệt, Vương Ký, Bàng Quý, Trần Chấn đang đợi thuyền của Lưu Bị. Nhưng lại thiếu mất Gia Cát Lượng. Hai ngày này y bị cảm nhẹ, tạm thời không thể tiếp đón Lưu Bị quay về được.
Thuyền lớn chậm rãi cập bờ. đám thuyền công bận rộn thả neo. Một boong thuyền rộng lớn đáp ở bến.
- Hoàng thúc ra rồi!
Không biết là ai hô to một tiếng. Chỉ thấy Lưu Bị đi ra từ trong khoang thuyền, sắc mặt hơi chút tái nhợt. Ông ta mỉm cười vẫy tay với mọi người. Mọi người đều đi lên tiếp đón.
- Hoàng thúc một đường khổ cực rồi!
Vương Kiệt tiến lên thi lễ. Y đảm nhiệm Trưởng Sử Kinh Châu, quản lý chính vụ của các quận, địa vị cao nhất.
Lưu Bị cười ha hả:
- Đã để mọi người chờ lâu.
Ông chậm rãi đi xuống thuyền. Có lẽ là do ngồi thuyền hơi lâu, hai chân của Lưu Bị như nhũn ra, lảo đảo trên boong thuyền. Trương Phi nhanh tay nhanh mắt, vội vàng tiến lên đỡ lấy Lưu Bị:
- Đại ca cẩn thận!
- Đa tạ hiền đệ!
Lưu Bị vỗ nhẹ vào tay của Trương Phi.
- Cảm tạ các vị tới đón tiếp!
Lưu Bị hướng mọi người thi lễ, nhưng lại không nhìn thấy Gia Cát Lượng. Trong lòng y nao nao, hỏi han:
- Sao Khổng Minh không tới?
Nghe thấy Lưu Bị hỏi, Vương Ký tiến lên cười đáp:
- Khổng Minh bị cảm nhẹ, tạm thời không thể tới tiếp đón Hoàng thúc, mong Hoàng thúc thứ tội!
- Ha ha, ta đương nhiên sẽ không trách Khổng Minh.
Tuy nói vậy, trong lòng Lưu Bị vẫn cảm thấy không đúng. Y cảm thấy dường như Gia Cát Lượng cố ý lảng tránh mình. Lưu Bị lại trông thấy vẻ mặt khác thường của Quan Vũ, còn dùng mắt ra dấu cho mình một cái, khiến Lưu Bị càng thêm nghi ngờ.
Nhưng ông ta vẫn bất động thanh sắc, cười tủm tỉm nói:
- Mọi người đã tới đây, thì cùng nhau về thôi.
Mọi người vây quanh Lưu Bị lên xe ngựa. Bàng Thống cũng đi lên một chiếc xe ngựa khác. Bàng Thống mở màn xe, chỉ thấy Quan Vũ giục ngựa đi tới gần xe ngựa của Lưu Bị, thấp giọng nói gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc. Một loại trực giác nói cho Bàng Thống biết, Nam Quận đã xảy ra chuyện.