Tang Bá tuổi ngoài bốn mươi, uy danh hiển hách ở Trung Nguyên, là một trong những danh tướng dưới trướng Tào Tháo, tuy lần này y là tiên phong, đoạt lấy huyện An Lục, nhưng trên thực tế y đang gánh vác một nhiệm vụ càng quan trọng hơn.
Thanh Đoạt Mệnh Thương bằng thép ròng của Tang Bá nặng sáu mươi cân, từng là một trong mười cây thương nổi danh được Viên Thiệu cất giữ, sau khi Viên Thiệu bị diệt, Tào Tháo ban thưởng thanh trường thương này cho y, cây thương này càng làm cho võ nghệ của Tang Bá càng thêm dũng mãnh, khiến lực công kích cũng theo đó mà tăng lên.
Trong quân Giang Hạ, Thái Tiến nóng lòng muốn thử, liền thỉnh chiến với Văn Sính:
- Sư phụ, hãy để con lên đi!
Văn Sính đã từng gặp Tang Bá, biết người này võ công cao cường, nên thấy Thái Tiến không được, y liền lắc đầu nói:
- Con không phải là đối đối thủ của người này, nếu như con thất bại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quân tâm, con không thể xuất chiến, hãy để ta tự mình ra tay.
Không đợi tướng lĩnh thủ hạ phản đối, Văn Sính liền phóng ngựa xông ra ngoài, tay cầm Nhạn Linh Trường Đao xông thẳng vào Tang Bá.
- Tướng địch chớ có ngông cuồng, ta Văn Sính đến với ngươi đây!
Trong quân Giang Hạ lập tức nổi lên tiếng trống, Thái Tiến đoạt lấy dùi trống, dùng hết sức đánh trống trợ uy cho sư phụ mình.
Hai con ngựa đến gần nhau, mặc dù hai người đã gặp nhau một lần vào hai năm trước, nhưng lúc này cả hai đều không đáp lời nhau, chỉ giục ngựa đánh, đao thương tương kích, sát khí đằng đằng, võ nghệ của hai người tương đương nhau, rất mau đã trở thành một trận ác chiến.
Kịch chiến diễn ra hơn hai mươi hiệp, Tang Bá vờ đâm một thương, thúc ngựa chạy, Văn Sính hét lớn một tiếng, truy đuổi không ngừng, Thái Tiến ở trong quân của Giang Hạ thấy chủ tướng quân địch đã bị đánh bại, y lập tức hô to một tiếng:
- Tướng địch đã bại, các huynh đệ theo ta giết lên nào!
Y phóng ngựa như bay, vung chiến đao lên, tiếng trống tiến công của quân Giang Hạ vang như sấm, một vạn binh sỹ Giang Hạ gào thết, múa đao múa thương đánh tới.
Quân Tào hành quân mỏi mệt, khó có thể chống lại quân Giang Hạ sỹ khí ngất trời, lại thêm chủ tướng chiến bại, làm quân Tào không còn lòng mà ham chiến, liền xoay người chạy trốn, trong khoảnh khắc binh bại như núi đổ.
Quận thừa Lý Nghiêm đang đứng sau trận chiến quan sát lại phát hiện có điều không ổn, quân Tào đội ngũ chỉnh tề, thế trận chắc chắn, mặc dù chủ tướng chiến bại, nhưng điều này nhiều nhất chỉ ảnh hướng sỹ khí, không đến nỗi chưa đánh đã tan tác.
Y thấy rất rõ ràng, rất nhiều binh sỹ quân Tào căn bản là khi không lại quay đầu chạy, hơn nữa rút lui có trật tự, bại mà không loạn.
Lý Nghiêm gấp gáp nói vậy Tô Phi:
- Tô Thái thú, có chút không ổn! Quân Tào không phải là thất bại mà chạy, đây là bọn chúng cố tình thất bại mà lui binh.
Tô Phi cũng phát hiện mọi chuyện không ổn, y lập tức nhận ra được sự nguy hiểm, vội vàng thức ngựa vội vàng chạy, đuổi theo Văn Sính hô to:
- Văn Tướng quân, quân địch có trá!
Văn Sính đang muốn hạ lệnh truy kích, bỗng nghe thấy giọng của Tô Phi, y lập tức ghìm chặt chiến mã, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Tô Phi thúc ngựa chạy như bay đến, vội nói:
- Quân Tào vô duyên vô cớ rút lui, trong đó ắt có trá, Văn Tướng quân không thể truy kích!
Văn Sính lập tức tỉnh ngộ, vội vàng ra lệnh:
- Không được truy kích, gõ kẻng thu binh.
"Keng! Keng! Keng!"
Tiếng kẻng thu binh chói tai vang lên, binh sỹ Giang Hạ đang truy đuổi quân địch đều rút trở về, đúng lúc này, kỵ binh thám báo chạy đến từ phía sau, khẩn trương bẩm báo:
- Khởi bẩm Văn Nguyên soái, phía nam xuất hiện một đội quân Tào, khoảng hơn vạn người!
Văn Sính thất kinh, phía nam là đường lui của y, không ngờ lại xuất hiện quân Tào, đây chính là cắt đứt đường lui của y, lúc này, không ngừng có thám báo từ bốn phương tám hướng chạy tới.
- Bẩm báo Văn Nguyên soái, phía tây xuất hiện quân Tào, có hơn vạn người!
- Khởi bẩm Văn Nguyên soái, đông ngạn Vân Thủy xuất hiện quân Tào, ước chừng hơn sáu nghìn người.
Quân Tào từ khắp nơi xuất hiện, đột nhiên đã hoàn toàn bao vây bọn họ.
Lúc này quân Tang Bá cũng không bỏ chạy nữa, Tang Bá ghìm chặt chiến mã ra lệnh:
- Ngừng rút lui, lập tức chỉnh đốn!
Quân Tào được huấn luyện nghiêm ngặt liền ngưng chạy trốn, bọn họ tháo chạy có thứ tự, không hỗn loạn, dưới sự chỉ huy của quan quân các cấp, nhanh chóng tập kết chỉnh đốn.
Tang Bá ngẩng đầu chăm chú nhìn quân Giang Hạ ở xa đã không còn truy kích, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh, lẩm bẩm:
- Bây giờ mới hiểu được sao? Đáng tiếc là đã muộn rồi!
Nhiệm vụ Tang Bá tiếp nhận đó là dẫn dụ Văn Sính, đây là kế sách của Tư Mã Ý, Văn Sính người này bình sinh tính tình kiêu ngạo, tuyệt không dễ dàng nhận thua, vì để cho y lui quân một cách vinh quang, chỉ cần phái một đội quân không quá mạnh, nhưng cũng không quá yếu làm tiên phong, gợi lên tham vọng muốn nuốt gọn kẻ địch của Văn Sính.
Cứ như thế, quân của Văn Sính cũng sẽ không gấp gáp rút lui xuống phía nam, chí ít phải đánh bại được đội quân này, đạt lấy vinh quang rồi mới từ từ mà rút lui, sự thật đã chứng minh, Tư Mã Ý đã bắt trúng tâm lý của Văn Sính, kế sách này của y đã gặt hái được thành công tốt đẹp.
Đúng lúc Văn Sinh nhận ra Tang Bá cố ý đánh thua, y đã bị bao vây trùng trùng.
- Tang Tướng quân, chủ tướng đến rồi!
Một tên binh sỹ chỉ về phía bắc hô to.
Tang Bá quay đầu lại, chỉ thấy một đội quân gần hai vạn người, đang chậm rãi tiến đến bên này, tinh kỳ phấp phới, đội quân nghìn nghịt phóng tầm mắt cũng không thấy giới hạn.
Tang Bá thúc ngựa đến tiếp đón, Đại tướng dẫn đầu đội ngũ, chính là chủ tướng quân trung lộ Trương Liêu.
Quân Tào chia làm bốn lộ, đông lộ là Mãn Sủng, dẫn một vạn quân tiến công Hợp Phì, tạo áp lực cho Giang Đông.
Mà quân trung lộ là Trương Liêu, Trương Liêu làm chủ tướng, Triệu Nghiễm làm Hộ quân, Tư Mã Ý làm Chủ bộ, bọn họ lĩnh năm vạn quân tiến công quận An Lục, binh áp Giang Hạ, ẩm mã Trường Giang (cho ngựa uống bằng nước sông Trường Giang, ý là đóng quân tại Trường Giang).
Tào Tháo là quân chủ lực, lĩnh hai mươi mấy vạn đại quân tiến công từ Nam Dương đến Tương Dương, quân tây lộ còn lại là Tào Nhân, dẫn ba vạn quân vượt Hán Thủy vào Thượng Dung, từ Phòng Lăng xuất phát đi Tương Dương.
Trong bốn lộ đại quân này, nhiệm vụ của Trương Liêu rất nặng nè, y phải ở bắc ngạn Trường Giang làm chệch hướng quân chủ lực, cứ thế mà tận diệt quân Giang Hạ ở quận An Lục, đó là bước đầu tiên trong kế hoạch của Trương Liêu.
Tang Bá thúc ngựa tiến lên, ôm quyền thi lễ nói:
- Tham kiến chủ tướng.
Trương Liêu cười cười:
- Tình hình chiến sự thế nào?
- Hồi bẩm chủ tướng, đã thành công giữ chân quân Giang Hạ, mạt tướng và Văn Sính đã đánh nhau một trận, bây giờ hắn đang ở trong quân.
- Tốt lắm, Tang Tướng quân cực khổ rồi.
Trương Liêu lập tức quay đầu cười nói với Tư Mã Ý bên cạnh:
- Tư Mã Chủ bộ quả nhiên hiểu thấu nhân tâm, đã thành công làm Văn Sính trụ chân khốn khổ, việc sẽ được thỉnh công với Thừa tướng!
Tư Mã Ý vuốt râu cười:
- Đa tạ Trương Tướng quân, nhưng Văn Sính ắt sẽ phá vây về hướng nam, quân ta nhất định phải lập tức thắt chặt vòng vây, phòng ngừa quân Giang Hạ theo đường thủy đến cứu viện.
Trương Liêu nhìn Vân Thủy vô cùng rộng lớn, không khỏi cười phá lên:
- Kỳ thật ta rất hy vọng chiến thuyền của quân Giang Hạ sẽ đến đây theo đường thủy.
Tuy nói thế, nhưng Trương Liêu vẫn lập tức ra lệnh:
- Truyền tam quân, bắt đầu bao vây siết chết quân Giang Hạ!
Sau khi phát hiện mình đã lâm vào trùng vây, Văn Sính cũng không kinh hoảng, y lập tức suất quân lui về phía huyện An Lục, tường thành của huyện An Lục tuy không gọi là cao to kiên cố, nhưng nếu như có thể thủ hai ngày, tất nhiên y sẽ đợi được viện quân từ Giang Hạ.
Nhưng sự việc không như mong muốn, ngay lúc bọn họ chỉ còn cách huyện thành một dặm đường, liền nhận được tin tức, Huyện lệnh Vương Khải đã hiến thành đầu hàng quân Tào, huyện An Lục rơi vào tay quân Tào.
Vạn bất đắc dĩ, Văn Sính đành phải bỏ qua huyện thành, tiếp túc rút lui về phía nam, huyện An Lục cách Trường Giang khoảng năm mươi dặm, nếu chạy một mạch, ít nhất phải nửa đêm mới có thể đến được bờ sông.
Mặc dù Văn Sính muốn gia tăng tốc độ rút quân, nhưng y lại không có cơ hội, một vạn quân Tào dưới sự chỉ huy của Đại tướng Vu Cấm, từ phía nam cắt đứt đường lui, một trận chiến phá vây bộc phát dưới hoàng hôn.
Trên mảnh đất trống cách thành An Lục khoảng mười dặm về phía nam, hai đội quân bắt đầu chiến đấu kịch liệt, tiếng trống trận như sấm, tiếng hét rung trời, một vạn quân Giang Hạ phân thành năm đội liều chết phá vây, Vu Cấm sớm đã có chuẩn bị, y chỉ quân đội biến hóa trận hình, chia một vạn quân Tào thành hai quân, giáp công quân Giang Hạ theo hai hướng nam và tây.
- Xông ra, hội hợp ở bờ sông!
Văn Sính lớn tiếng hét, ra lệnh cho thủ hạ phá vây, y suất lĩnh hai nghìn quân nghênh chiến với quân Tào của Vu Cấm ở mặt nam, ý đồ muốn tạo cơ hội cho bốn đội quân còn lại.
Nhưng Đại tướng Lộ Chiêu cũng chỉ huy một vạn quân Tào giết đến, áp chế quân Giang Hạ từ phía bắc, nam bắc giáp công, khiến quân Giang Hạ phá vây vô cùng khó khăn.
Trên mảnh đất trống đao thương choảng nhau, huyết nhục tứ tung, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, từng đoàn binh sỹ hỗn chiến với nhau, giết đỏ cả mắt, một tên binh sỹ Giang Hạ bị hai tên binh sỹ quân Tào đâm trúng, tên thập trưởng quân Tào dẫm lên cổ tên binh sỹ Giang Hạ, trong tiếng kêu gào tuyệt vọng, hắn hung hăn đâm thẳng vào ngực tên binh sỹ Giang Hạ.
Nhưng không đợi hắn rút trường mâu ra, một con Liệt Mã từ bên cạnh chạy xộc tới, tướng lĩnh trên ngựa bổ trường đao xuống, thủ cấp của tên thập trưởng quân Tào bay lên không, máu tươi phun ra từ chiếc cổ của y, Thái Tiến chém giết điên cuồng, mười mấy tên binh sỹ quân Tào bị y một chiêu chém chết, binh sỹ quân Tào xung quanh y sợ tới mức tản ra khắp nơi.
Lúc này, y nhìn thấy từ xa có mấy mươi binh sỹ Giang Hạ phá vây thất bại, bị hơn trăm binh sỹ quân Tào bao vây, từng người bị giết chết rất thảm, tròng mắt y đều đã đỏ lên, hét lớn một tiếng, vung đao giết vào trùng vây
- Thái Tướng quân, Văn Nguyên soái có lệnh, lệnh cho ngài lập tức suất quân rút lui khỏi đây, bảo đảm an toàn cho binh sỹ.
Một tên thân binh của Văn Sính hô to:
- Quân lệnh như sơn, nếu Thái Tướng quân không tuân theo, cứ theo quân pháp mà xử lý!
Từ trước đến nay, trong quân Văn Sính đều là quân lệnh như sơn, mặc đù Thái Tiến biết rằng sư phụ muốn yểm hộ mình phá vây, tim y như bị dao cứa, nhưng y không dám chống lại quân lệnh, hô to với thủ hạ:
- Các huynh đệ, theo ta phá vây!
Y giết xông ra giống như phát điên, hơn một nghìn binh sỹ Giang Hạ cũng theo y liều chết, mọi người khí thế cao ngất, từ những chỗ yếu mà giết ra một đường máu, Thái Tiến suất lĩnh hơn một nghìn người chạy trốn về phía nam.
Nhưng chỉ chạy được hai dặm, Thái Tiến liền ghìm chặt chiến mã, quay đầu lại nhìn về hướng chiến trường, chỉ thấy đội quân do sư phụ suất lĩnh bị quân Tào vây chặt bên trong, tiếng chém giết vang trời, Thái Tiến cắn chặt răng, nói với thủ hạ là Quân hầu Vương Hổ:
- Ngươi có thể dẫn các huynh đệ rút lui về hướng bờ sông, ta đi cứu viện chủ tướng.
Thái Tiến quay đầu ngựa lại giết về hướng chiến trường, mấy mươi tên binh sỹ cũng la to:
- Chúng tôi nguyện theo Thái Tướng quân huyết chiến!
Bọn họ theo Thái Tiến giết về chỗ quân Tào tập trung đông nhất.
Lúc này trời đã sắp tối, quân Giang Hạ đã phá vây ra được hơn sáu nghìn người, chỉ còn lại hai nghìn quân do Văn Sính suất lĩnh bị hai vạn quân Tào vây khốn, Văn Sính chém giết đã gần kiệt sức, cuối cùng lại không thể đột phá được trùng vây.
Đúng lúc này, từ bên trái phát ra tiếng la hét, chỉ thấy Thái Tiến mang theo mấy mươi người giết trở về, Văn Sính giận dữ, thúc ngựa tiến lên quất một côn.
- Khốn kiếp! Ngươi còn trở về đây làm cái gì?
Thái Tiến cuối đầu, đôi mắt đã ngấn lệ, nói:
- Các binh sỹ đã đi, nhưng đồ nhi tuyệt sẽ không bỏ rơi sư phụ mà chạy trốn để được sống!
Văn Sính sống mũi cay cay, đồ nhi của mình tuy võ nghệ không cao cường, nhưng y lại là người trung nghĩa, không chịu vứt bỏ mình mà đi, đôi mắt y không khỏi đỏ lên, gật gật đầu:
- Tốt! hai thầy trò chúng ta đều chết trận cùng nhau, âu cũng là duyên phận.
Lúc này, Vu Cấm ở cách đó không xa hô to:
- Nếu như Trọng Nghiệp Tướng quân chịu đầu hàng, ta sẽ thả binh sỹ của ngài trở về!
Văn Sính quay đầu lại nhìn các binh sỹ, y có thể chết trận, nhưng y hy vọng các binh sỹ có thể sống sót trở về, nhưng mấy trăm binh sỹ hầu như đồng thời hô to:
- Nguyện cùng Đại soái tử chiến đến cùng!
Hào khí trong lồng ngực Văn Sính tuôn trào, lạnh lùng nói với mọi người:
- Đại trượng phu chết trận nơi sa trường, đó cũng là niềm vinh hạnh!
Y phấn chấn tinh thần, nâng đao cao giọng hô to:
- Các huynh đệ, hãy cho quân địch nếm thử sự dũng liệt của quân Giang Hạ đi!
Thanh Đoạt Mệnh Thương bằng thép ròng của Tang Bá nặng sáu mươi cân, từng là một trong mười cây thương nổi danh được Viên Thiệu cất giữ, sau khi Viên Thiệu bị diệt, Tào Tháo ban thưởng thanh trường thương này cho y, cây thương này càng làm cho võ nghệ của Tang Bá càng thêm dũng mãnh, khiến lực công kích cũng theo đó mà tăng lên.
Trong quân Giang Hạ, Thái Tiến nóng lòng muốn thử, liền thỉnh chiến với Văn Sính:
- Sư phụ, hãy để con lên đi!
Văn Sính đã từng gặp Tang Bá, biết người này võ công cao cường, nên thấy Thái Tiến không được, y liền lắc đầu nói:
- Con không phải là đối đối thủ của người này, nếu như con thất bại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quân tâm, con không thể xuất chiến, hãy để ta tự mình ra tay.
Không đợi tướng lĩnh thủ hạ phản đối, Văn Sính liền phóng ngựa xông ra ngoài, tay cầm Nhạn Linh Trường Đao xông thẳng vào Tang Bá.
- Tướng địch chớ có ngông cuồng, ta Văn Sính đến với ngươi đây!
Trong quân Giang Hạ lập tức nổi lên tiếng trống, Thái Tiến đoạt lấy dùi trống, dùng hết sức đánh trống trợ uy cho sư phụ mình.
Hai con ngựa đến gần nhau, mặc dù hai người đã gặp nhau một lần vào hai năm trước, nhưng lúc này cả hai đều không đáp lời nhau, chỉ giục ngựa đánh, đao thương tương kích, sát khí đằng đằng, võ nghệ của hai người tương đương nhau, rất mau đã trở thành một trận ác chiến.
Kịch chiến diễn ra hơn hai mươi hiệp, Tang Bá vờ đâm một thương, thúc ngựa chạy, Văn Sính hét lớn một tiếng, truy đuổi không ngừng, Thái Tiến ở trong quân của Giang Hạ thấy chủ tướng quân địch đã bị đánh bại, y lập tức hô to một tiếng:
- Tướng địch đã bại, các huynh đệ theo ta giết lên nào!
Y phóng ngựa như bay, vung chiến đao lên, tiếng trống tiến công của quân Giang Hạ vang như sấm, một vạn binh sỹ Giang Hạ gào thết, múa đao múa thương đánh tới.
Quân Tào hành quân mỏi mệt, khó có thể chống lại quân Giang Hạ sỹ khí ngất trời, lại thêm chủ tướng chiến bại, làm quân Tào không còn lòng mà ham chiến, liền xoay người chạy trốn, trong khoảnh khắc binh bại như núi đổ.
Quận thừa Lý Nghiêm đang đứng sau trận chiến quan sát lại phát hiện có điều không ổn, quân Tào đội ngũ chỉnh tề, thế trận chắc chắn, mặc dù chủ tướng chiến bại, nhưng điều này nhiều nhất chỉ ảnh hướng sỹ khí, không đến nỗi chưa đánh đã tan tác.
Y thấy rất rõ ràng, rất nhiều binh sỹ quân Tào căn bản là khi không lại quay đầu chạy, hơn nữa rút lui có trật tự, bại mà không loạn.
Lý Nghiêm gấp gáp nói vậy Tô Phi:
- Tô Thái thú, có chút không ổn! Quân Tào không phải là thất bại mà chạy, đây là bọn chúng cố tình thất bại mà lui binh.
Tô Phi cũng phát hiện mọi chuyện không ổn, y lập tức nhận ra được sự nguy hiểm, vội vàng thức ngựa vội vàng chạy, đuổi theo Văn Sính hô to:
- Văn Tướng quân, quân địch có trá!
Văn Sính đang muốn hạ lệnh truy kích, bỗng nghe thấy giọng của Tô Phi, y lập tức ghìm chặt chiến mã, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Tô Phi thúc ngựa chạy như bay đến, vội nói:
- Quân Tào vô duyên vô cớ rút lui, trong đó ắt có trá, Văn Tướng quân không thể truy kích!
Văn Sính lập tức tỉnh ngộ, vội vàng ra lệnh:
- Không được truy kích, gõ kẻng thu binh.
"Keng! Keng! Keng!"
Tiếng kẻng thu binh chói tai vang lên, binh sỹ Giang Hạ đang truy đuổi quân địch đều rút trở về, đúng lúc này, kỵ binh thám báo chạy đến từ phía sau, khẩn trương bẩm báo:
- Khởi bẩm Văn Nguyên soái, phía nam xuất hiện một đội quân Tào, khoảng hơn vạn người!
Văn Sính thất kinh, phía nam là đường lui của y, không ngờ lại xuất hiện quân Tào, đây chính là cắt đứt đường lui của y, lúc này, không ngừng có thám báo từ bốn phương tám hướng chạy tới.
- Bẩm báo Văn Nguyên soái, phía tây xuất hiện quân Tào, có hơn vạn người!
- Khởi bẩm Văn Nguyên soái, đông ngạn Vân Thủy xuất hiện quân Tào, ước chừng hơn sáu nghìn người.
Quân Tào từ khắp nơi xuất hiện, đột nhiên đã hoàn toàn bao vây bọn họ.
Lúc này quân Tang Bá cũng không bỏ chạy nữa, Tang Bá ghìm chặt chiến mã ra lệnh:
- Ngừng rút lui, lập tức chỉnh đốn!
Quân Tào được huấn luyện nghiêm ngặt liền ngưng chạy trốn, bọn họ tháo chạy có thứ tự, không hỗn loạn, dưới sự chỉ huy của quan quân các cấp, nhanh chóng tập kết chỉnh đốn.
Tang Bá ngẩng đầu chăm chú nhìn quân Giang Hạ ở xa đã không còn truy kích, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh, lẩm bẩm:
- Bây giờ mới hiểu được sao? Đáng tiếc là đã muộn rồi!
Nhiệm vụ Tang Bá tiếp nhận đó là dẫn dụ Văn Sính, đây là kế sách của Tư Mã Ý, Văn Sính người này bình sinh tính tình kiêu ngạo, tuyệt không dễ dàng nhận thua, vì để cho y lui quân một cách vinh quang, chỉ cần phái một đội quân không quá mạnh, nhưng cũng không quá yếu làm tiên phong, gợi lên tham vọng muốn nuốt gọn kẻ địch của Văn Sính.
Cứ như thế, quân của Văn Sính cũng sẽ không gấp gáp rút lui xuống phía nam, chí ít phải đánh bại được đội quân này, đạt lấy vinh quang rồi mới từ từ mà rút lui, sự thật đã chứng minh, Tư Mã Ý đã bắt trúng tâm lý của Văn Sính, kế sách này của y đã gặt hái được thành công tốt đẹp.
Đúng lúc Văn Sinh nhận ra Tang Bá cố ý đánh thua, y đã bị bao vây trùng trùng.
- Tang Tướng quân, chủ tướng đến rồi!
Một tên binh sỹ chỉ về phía bắc hô to.
Tang Bá quay đầu lại, chỉ thấy một đội quân gần hai vạn người, đang chậm rãi tiến đến bên này, tinh kỳ phấp phới, đội quân nghìn nghịt phóng tầm mắt cũng không thấy giới hạn.
Tang Bá thúc ngựa đến tiếp đón, Đại tướng dẫn đầu đội ngũ, chính là chủ tướng quân trung lộ Trương Liêu.
Quân Tào chia làm bốn lộ, đông lộ là Mãn Sủng, dẫn một vạn quân tiến công Hợp Phì, tạo áp lực cho Giang Đông.
Mà quân trung lộ là Trương Liêu, Trương Liêu làm chủ tướng, Triệu Nghiễm làm Hộ quân, Tư Mã Ý làm Chủ bộ, bọn họ lĩnh năm vạn quân tiến công quận An Lục, binh áp Giang Hạ, ẩm mã Trường Giang (cho ngựa uống bằng nước sông Trường Giang, ý là đóng quân tại Trường Giang).
Tào Tháo là quân chủ lực, lĩnh hai mươi mấy vạn đại quân tiến công từ Nam Dương đến Tương Dương, quân tây lộ còn lại là Tào Nhân, dẫn ba vạn quân vượt Hán Thủy vào Thượng Dung, từ Phòng Lăng xuất phát đi Tương Dương.
Trong bốn lộ đại quân này, nhiệm vụ của Trương Liêu rất nặng nè, y phải ở bắc ngạn Trường Giang làm chệch hướng quân chủ lực, cứ thế mà tận diệt quân Giang Hạ ở quận An Lục, đó là bước đầu tiên trong kế hoạch của Trương Liêu.
Tang Bá thúc ngựa tiến lên, ôm quyền thi lễ nói:
- Tham kiến chủ tướng.
Trương Liêu cười cười:
- Tình hình chiến sự thế nào?
- Hồi bẩm chủ tướng, đã thành công giữ chân quân Giang Hạ, mạt tướng và Văn Sính đã đánh nhau một trận, bây giờ hắn đang ở trong quân.
- Tốt lắm, Tang Tướng quân cực khổ rồi.
Trương Liêu lập tức quay đầu cười nói với Tư Mã Ý bên cạnh:
- Tư Mã Chủ bộ quả nhiên hiểu thấu nhân tâm, đã thành công làm Văn Sính trụ chân khốn khổ, việc sẽ được thỉnh công với Thừa tướng!
Tư Mã Ý vuốt râu cười:
- Đa tạ Trương Tướng quân, nhưng Văn Sính ắt sẽ phá vây về hướng nam, quân ta nhất định phải lập tức thắt chặt vòng vây, phòng ngừa quân Giang Hạ theo đường thủy đến cứu viện.
Trương Liêu nhìn Vân Thủy vô cùng rộng lớn, không khỏi cười phá lên:
- Kỳ thật ta rất hy vọng chiến thuyền của quân Giang Hạ sẽ đến đây theo đường thủy.
Tuy nói thế, nhưng Trương Liêu vẫn lập tức ra lệnh:
- Truyền tam quân, bắt đầu bao vây siết chết quân Giang Hạ!
Sau khi phát hiện mình đã lâm vào trùng vây, Văn Sính cũng không kinh hoảng, y lập tức suất quân lui về phía huyện An Lục, tường thành của huyện An Lục tuy không gọi là cao to kiên cố, nhưng nếu như có thể thủ hai ngày, tất nhiên y sẽ đợi được viện quân từ Giang Hạ.
Nhưng sự việc không như mong muốn, ngay lúc bọn họ chỉ còn cách huyện thành một dặm đường, liền nhận được tin tức, Huyện lệnh Vương Khải đã hiến thành đầu hàng quân Tào, huyện An Lục rơi vào tay quân Tào.
Vạn bất đắc dĩ, Văn Sính đành phải bỏ qua huyện thành, tiếp túc rút lui về phía nam, huyện An Lục cách Trường Giang khoảng năm mươi dặm, nếu chạy một mạch, ít nhất phải nửa đêm mới có thể đến được bờ sông.
Mặc dù Văn Sính muốn gia tăng tốc độ rút quân, nhưng y lại không có cơ hội, một vạn quân Tào dưới sự chỉ huy của Đại tướng Vu Cấm, từ phía nam cắt đứt đường lui, một trận chiến phá vây bộc phát dưới hoàng hôn.
Trên mảnh đất trống cách thành An Lục khoảng mười dặm về phía nam, hai đội quân bắt đầu chiến đấu kịch liệt, tiếng trống trận như sấm, tiếng hét rung trời, một vạn quân Giang Hạ phân thành năm đội liều chết phá vây, Vu Cấm sớm đã có chuẩn bị, y chỉ quân đội biến hóa trận hình, chia một vạn quân Tào thành hai quân, giáp công quân Giang Hạ theo hai hướng nam và tây.
- Xông ra, hội hợp ở bờ sông!
Văn Sính lớn tiếng hét, ra lệnh cho thủ hạ phá vây, y suất lĩnh hai nghìn quân nghênh chiến với quân Tào của Vu Cấm ở mặt nam, ý đồ muốn tạo cơ hội cho bốn đội quân còn lại.
Nhưng Đại tướng Lộ Chiêu cũng chỉ huy một vạn quân Tào giết đến, áp chế quân Giang Hạ từ phía bắc, nam bắc giáp công, khiến quân Giang Hạ phá vây vô cùng khó khăn.
Trên mảnh đất trống đao thương choảng nhau, huyết nhục tứ tung, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, từng đoàn binh sỹ hỗn chiến với nhau, giết đỏ cả mắt, một tên binh sỹ Giang Hạ bị hai tên binh sỹ quân Tào đâm trúng, tên thập trưởng quân Tào dẫm lên cổ tên binh sỹ Giang Hạ, trong tiếng kêu gào tuyệt vọng, hắn hung hăn đâm thẳng vào ngực tên binh sỹ Giang Hạ.
Nhưng không đợi hắn rút trường mâu ra, một con Liệt Mã từ bên cạnh chạy xộc tới, tướng lĩnh trên ngựa bổ trường đao xuống, thủ cấp của tên thập trưởng quân Tào bay lên không, máu tươi phun ra từ chiếc cổ của y, Thái Tiến chém giết điên cuồng, mười mấy tên binh sỹ quân Tào bị y một chiêu chém chết, binh sỹ quân Tào xung quanh y sợ tới mức tản ra khắp nơi.
Lúc này, y nhìn thấy từ xa có mấy mươi binh sỹ Giang Hạ phá vây thất bại, bị hơn trăm binh sỹ quân Tào bao vây, từng người bị giết chết rất thảm, tròng mắt y đều đã đỏ lên, hét lớn một tiếng, vung đao giết vào trùng vây
- Thái Tướng quân, Văn Nguyên soái có lệnh, lệnh cho ngài lập tức suất quân rút lui khỏi đây, bảo đảm an toàn cho binh sỹ.
Một tên thân binh của Văn Sính hô to:
- Quân lệnh như sơn, nếu Thái Tướng quân không tuân theo, cứ theo quân pháp mà xử lý!
Từ trước đến nay, trong quân Văn Sính đều là quân lệnh như sơn, mặc đù Thái Tiến biết rằng sư phụ muốn yểm hộ mình phá vây, tim y như bị dao cứa, nhưng y không dám chống lại quân lệnh, hô to với thủ hạ:
- Các huynh đệ, theo ta phá vây!
Y giết xông ra giống như phát điên, hơn một nghìn binh sỹ Giang Hạ cũng theo y liều chết, mọi người khí thế cao ngất, từ những chỗ yếu mà giết ra một đường máu, Thái Tiến suất lĩnh hơn một nghìn người chạy trốn về phía nam.
Nhưng chỉ chạy được hai dặm, Thái Tiến liền ghìm chặt chiến mã, quay đầu lại nhìn về hướng chiến trường, chỉ thấy đội quân do sư phụ suất lĩnh bị quân Tào vây chặt bên trong, tiếng chém giết vang trời, Thái Tiến cắn chặt răng, nói với thủ hạ là Quân hầu Vương Hổ:
- Ngươi có thể dẫn các huynh đệ rút lui về hướng bờ sông, ta đi cứu viện chủ tướng.
Thái Tiến quay đầu ngựa lại giết về hướng chiến trường, mấy mươi tên binh sỹ cũng la to:
- Chúng tôi nguyện theo Thái Tướng quân huyết chiến!
Bọn họ theo Thái Tiến giết về chỗ quân Tào tập trung đông nhất.
Lúc này trời đã sắp tối, quân Giang Hạ đã phá vây ra được hơn sáu nghìn người, chỉ còn lại hai nghìn quân do Văn Sính suất lĩnh bị hai vạn quân Tào vây khốn, Văn Sính chém giết đã gần kiệt sức, cuối cùng lại không thể đột phá được trùng vây.
Đúng lúc này, từ bên trái phát ra tiếng la hét, chỉ thấy Thái Tiến mang theo mấy mươi người giết trở về, Văn Sính giận dữ, thúc ngựa tiến lên quất một côn.
- Khốn kiếp! Ngươi còn trở về đây làm cái gì?
Thái Tiến cuối đầu, đôi mắt đã ngấn lệ, nói:
- Các binh sỹ đã đi, nhưng đồ nhi tuyệt sẽ không bỏ rơi sư phụ mà chạy trốn để được sống!
Văn Sính sống mũi cay cay, đồ nhi của mình tuy võ nghệ không cao cường, nhưng y lại là người trung nghĩa, không chịu vứt bỏ mình mà đi, đôi mắt y không khỏi đỏ lên, gật gật đầu:
- Tốt! hai thầy trò chúng ta đều chết trận cùng nhau, âu cũng là duyên phận.
Lúc này, Vu Cấm ở cách đó không xa hô to:
- Nếu như Trọng Nghiệp Tướng quân chịu đầu hàng, ta sẽ thả binh sỹ của ngài trở về!
Văn Sính quay đầu lại nhìn các binh sỹ, y có thể chết trận, nhưng y hy vọng các binh sỹ có thể sống sót trở về, nhưng mấy trăm binh sỹ hầu như đồng thời hô to:
- Nguyện cùng Đại soái tử chiến đến cùng!
Hào khí trong lồng ngực Văn Sính tuôn trào, lạnh lùng nói với mọi người:
- Đại trượng phu chết trận nơi sa trường, đó cũng là niềm vinh hạnh!
Y phấn chấn tinh thần, nâng đao cao giọng hô to:
- Các huynh đệ, hãy cho quân địch nếm thử sự dũng liệt của quân Giang Hạ đi!