Ba ngày sau, đại quân của Tôn Quyền đã đến Vu Hồ. Lúc này, Hàn Đương đã dẫn theo hai trăm thuyền lớn đến sông Trường Giang bên ngoài Vu Hồ. Quân Tào nghe nói Vu Hồ đã rút quân liền quay về bờ bắc sông Trường Giang.
Tôn Quyền đứng khoanh tay trước cửa sổ nhìn ra dòng Trường Giang cuồn cuộn nước chảy, lòng y bỗng như sóng trào, không kìm nổi thở dài nói:
- Chỉ có nhìn thấy nước sông cuồn cuộn mới biết ý chí anh hùng.
- Nếu đã như vậy, vì sao Ngô hầu không di chuyển đến bờ nam sông Trường Giang?
Trương Hoành cười tủm tỉm nói.
- Lúc trước huynh trưởng đã có ý muốn lập đô ở bờ nam. Nhưng lúc đó quân lực Giang Đông yếu ớt, cho nên chỉ khiêm tốn xây dựng ở Đông Ngô, đến nay đã được hơn 10 năm rồi.
Nói đến đây, Tôn Quyền nhìn nước sông cuồn cuộn chảy mà xúc động:
- Nói thẳng ra là, ta cũng định chuyển kinh thành đến bờ nam Trường Giang. Mấy năm nay ở bờ bắc cũng chính là để ta tìm kiếm nơi lập đô. So sánh ra, cá nhân ta rất thích Kinh Khẩu.
Trương Hoàng ngạc nhiên:
- Hóa ra, Ngô hầu sai người tại Kinh Khẩu xây dựng, cải tạo thành Ủng thành, chính là...
Tôn Quyền mỉm cười đắc ý:
- Trưởng sử đoán rất đúng. Ta cho phép chuẩn bị dời đô đến Kinh Khẩu, chỉ cần kháng Tào thắng lợi, ta lập tức bắt tay vào việc dời đô ngay.
Trương Hoành thở dài nói:
- Thực ra, thần muốn khuyên Ngô hầu lập đô ở Mạt Lăng. Nơi đó có thể rồng bay hổ cuộn rất hợp để lập đô.
Tồn Quyền trầm ngâm nói:
- Nghe đồn có phương sĩ phát hiện ra đông nam tràn đầy long khí liền tấu cho Thủy Hoàng, Doanh Chính liền hạ lệnh đục Phương Sơn, cắt Trường Lũng làm rãnh, hình thành sông Tần Hoài. Có phương sĩ từng nói với ta long mạch ở Mạt Lăng đã đứt, vương triều lập đô ở đó cũng sẽ không được dài lâu.
Trương Hoành cười nói:
- Những cái này chỉ là tin đồn đại, sao có thể tin chứ. Thần tin là dời đô đến Mạt Lăng có thể xây dựng cơ nghiệp Đông Ngô năm trăm năm.
Tồn Quyền cười nói:
- Trước tiên dời đô đến Kinh Khẩu, sau đó lại phải suy nghĩ xem có dời đô về Mạt Lăng hay không?
Trương Hoành bất đắc dĩ chỉ cười khổ một tiếng, không cần phải nói nhiều nữa. Lúc này có lính bên ngoài khoang thuyền bẩm báo:
- Trương quân sư xin cầu kiến Ngô hầu!
Đây là Trương Liêu đến, lúc này tâm trạng của Tôn Quyền rất trống trải. Y không chùn bước băn khoăn nữa, liền vui vẻ cười nói:
- Mời gã vào.
Rất nhanh Trương Chiêu đã đi đến. Chuyện chống Tào, Trương Chiêu là phái đại biểu cầu hòa. Gã vẫn luôn cho rằng quân Tào tấn công Kinh Châu chứ không phải Giang Đông. Quân Giang Đông chỉ cần cố thủ biên cương là được chứ không cần phải tham gia vào chiến sự Kinh Châu. Nếu bởi vậy mà chọc giận Tào Tháo thì Giang Đông sẽ gặp phải tai họa ngầm.
Cho nên gã vẫn luôn phản đối việc Tôn Quyền và Lưu Cảnh liên minh, nhưng cuối cùng Tôn Quyền đã không chấp nhân sự phản đối của gã mà vẫn liên minh với Kinh Châu, đồng thời xuất binh Giang Hạ chuẩn bị đối kháng với quân Tào. Điều này làm cho Trương Chiêu không còn cách nào nữa.
Nhưng lúc này quân Tào mới tấn công vào Vu Hồ. Quan lại ở Giang Đông lâm vào khủng hoảng lớn. Trương Chiêu nhân cơ hội lợi dụng sự khủng hoảng này một lần nữa yêu cầu Tôn Quyền hủy bỏ việc liên kết với Kinh Châu, có được sự ủng hộ nhất trí của các quan văn.
Tôn Quyền thấy Trương Liêu tiến vào liền cười nói:
- Quân sư lo lắng quân Tào như hổ sói nuốt chửng Đông Ngô, nhưng đại quân ta giết tới quân Tào lập tức rút lên bắc. Có thế thấy được quân Tào phô trương thanh thế ý đồ quấy rầy chiến lượng Giang Đông, bây giờ không đáng phải lo nghĩ nữa.
Tôn Quyền đi thẳng vào vấn đề, chặn lời Trương Chiêu, gã chỉ cười khổ một tiếng nói:
- Vi thần tìm Ngô hầu không phải vì chuyện này mà là có chuyện quan trọng khác muốn bẩm báo với Ngô hầu.
- Ha ha, mời ngồi, Trưởng sử cũng mời ngồi!
Ba người cùng ngồi xuống, Trương Chiêu lấy thư bồ câu đưa tới ra:
- Đây là tin tình báo khẩn cấp của Chu Đô đốc ở huyện Kỳ Xuân đưa tới. Có hai chuyện muốn bẩm báo với Ngô hầu. Một là vì quân phí Giang Hạ không đủ, Lưu Cảnh đã đồng ý bán dầu hỏa cho Giang Đông, giá bước đầu của mỗi thùng là mộy ngàn tiền.
Tôn Quyền mừng rỡ, y luôn tìm kiếm dầu hỏa nhưng tìm mất hơn ba năm mà vẫn không có thu hoạch gì. Nghe nói quân Tào đã có dầu hỏa, điều này làm cho Tôn Quyền hơi hoảng hốt. Y vốn không dám ôm nhiều hi vọng Giang Hạ có thể bán dầu hỏa cho Giang Đông, không ngờ bây giờ Lưu Cảnh lại đồng ý.
Tôn Quyền lập tức vui sướng vô cùng nói:
- Phải thực hiện ngay.
Trương Chiêu lại chần chừ nói:
- Chủ công, giá này hơi mắc. Loại này mỗi thùng một ngàn tiền, một vạn thùng là một ngàn vạn tiền, trong ngân khố của chúng ta chỉ còn dưới ba ngàn vạn, có nên mặc cả với Giang Hạ hay không?
Tôn Quyền lắc đầu:
- Không cần mặc cả, mua một vạn thùng xem như trợ giúp một nửa cho Giang Hạ. Ta nghĩ trong lòng Lưu Cảnh hẳn là hiểu, lệnh cho Lỗ Túc lập tức đi kí thỏa thuận.
Trương Chiêu bất đắc dĩ đành đáp ứng, lúc này gã còn muốn nói chuyện thứ hai:
- Chu đô đốc còn có một chuyện nữa muốn bẩm báo với Ngô hầu, chính là Lưu Cảnh mời thủy quân Giang Đông đóng quân ở Chu Khẩu thuộc phía đông Hạ Khẩu. Y không thể quyết định, đặc biệt muốn xin chỉ thị của Ngô hầu.
Cái này không làm cho người ta mừng rỡ giống như việc mua dầu hỏa. Tôn Quyền không hề do dự mà đồng ý ngay. Dù sao Chu Khẩu cũng là đoạn đường của Kinh Châu Giang Hạ. Tôn Quyền lấy bản đồ ra trải trên bàn tìm thấy Chu Khẩu. Y nhìn kĩ một lúc lâu sau lại hỏi Trương Hoành:
- Trưởng sử cho rằng hành động của Lưu Cảnh là có ý gì?
Trương Chiêu thấy Tôn Quyền không có vấn đề gì thì sắc mặt của ông ta hơi đổi. Đương nhiên là ông ta biết Ngô hầu sợ mình phản đối, nhưng đúng là ông ta muốn phản đối, vì ông ta hiểu được ý đồ của Lưu Cảnh.
Trương Hoành suy nghĩ một chút:
- Đây e rằng Lưu Cảnh muốn giở thủ đoạn chặt chẽ giữa hai quân.
- Tử Cương nói không sai, đây là Lưu Cảnh muốn dụ dỗ quân Giang Đông. Gắn chặt lợi ích của quân Giang Đông vào chiến thuyền của hắn. Vi thần cho rằng quân Giang Đông vẫn muốn tự mình độc lập, nắm quyền chủ động trên chiến trường. Một khi chuyển quân đến Chu Khẩu, chúng ta sẽ bị động rồi, tất nhiên sẽ trở thành tôi tớ của quân Giang Hạ, mất đi quyền tự chủ.
Suy nghĩ của Trương Chiêu rất rõ ràng, một khi quân Giang Đông đến Chu Khẩu, vậy quyền chỉ huy cũng sẽ bị Lưu Cảnh khống chế. Quân Giang Đông sẽ phải phụ thuộc vào quân Giang Hạ. Nếu thực sự đánh bại được quân Tào thì danh tiếng sẽ hoàn toàn là của Lưu Cảnh. Quân Giang Đông chỉ làm nền, chuyện này tuyệt đối không thể.
Trương Chiêu đứng lên thi lễ, cho dù Tôn Quyền đồng ý thì ông ta cũng sẽ kiên quyết phản đối đến cùng:
- Nếu chủ công nhất định phải liên minh với Kinh Châu, vi thần cũng chỉ có thể phục tùng chủ công, nhưng chuyện về liên quan đến địa vị Giang Đông. Chủ công không thể đáp ứng chuyển quân đến Chu Khẩu được.
Tôn Quyền trầm tư một lúc rất lâu sau mới nói:
- Chuyện này trọng đại, chúng ta đến huyện Kỳ Xuân quan sát rồi nói sau.
Lúc này Tôn Quyền lệnh cho Hàn Đương dẫn hai trăm chiến thuyền phong tỏa sông Trường Giang, không cho quân Tào vượt sông lần nữa. Còn y đích thân dẫn theo ba trăm chiến thuyền trùng trùng điệp điệp chạy tới Giang Hạ.
Tôn Quyền đứng khoanh tay trước cửa sổ nhìn ra dòng Trường Giang cuồn cuộn nước chảy, lòng y bỗng như sóng trào, không kìm nổi thở dài nói:
- Chỉ có nhìn thấy nước sông cuồn cuộn mới biết ý chí anh hùng.
- Nếu đã như vậy, vì sao Ngô hầu không di chuyển đến bờ nam sông Trường Giang?
Trương Hoành cười tủm tỉm nói.
- Lúc trước huynh trưởng đã có ý muốn lập đô ở bờ nam. Nhưng lúc đó quân lực Giang Đông yếu ớt, cho nên chỉ khiêm tốn xây dựng ở Đông Ngô, đến nay đã được hơn 10 năm rồi.
Nói đến đây, Tôn Quyền nhìn nước sông cuồn cuộn chảy mà xúc động:
- Nói thẳng ra là, ta cũng định chuyển kinh thành đến bờ nam Trường Giang. Mấy năm nay ở bờ bắc cũng chính là để ta tìm kiếm nơi lập đô. So sánh ra, cá nhân ta rất thích Kinh Khẩu.
Trương Hoàng ngạc nhiên:
- Hóa ra, Ngô hầu sai người tại Kinh Khẩu xây dựng, cải tạo thành Ủng thành, chính là...
Tôn Quyền mỉm cười đắc ý:
- Trưởng sử đoán rất đúng. Ta cho phép chuẩn bị dời đô đến Kinh Khẩu, chỉ cần kháng Tào thắng lợi, ta lập tức bắt tay vào việc dời đô ngay.
Trương Hoành thở dài nói:
- Thực ra, thần muốn khuyên Ngô hầu lập đô ở Mạt Lăng. Nơi đó có thể rồng bay hổ cuộn rất hợp để lập đô.
Tồn Quyền trầm ngâm nói:
- Nghe đồn có phương sĩ phát hiện ra đông nam tràn đầy long khí liền tấu cho Thủy Hoàng, Doanh Chính liền hạ lệnh đục Phương Sơn, cắt Trường Lũng làm rãnh, hình thành sông Tần Hoài. Có phương sĩ từng nói với ta long mạch ở Mạt Lăng đã đứt, vương triều lập đô ở đó cũng sẽ không được dài lâu.
Trương Hoành cười nói:
- Những cái này chỉ là tin đồn đại, sao có thể tin chứ. Thần tin là dời đô đến Mạt Lăng có thể xây dựng cơ nghiệp Đông Ngô năm trăm năm.
Tồn Quyền cười nói:
- Trước tiên dời đô đến Kinh Khẩu, sau đó lại phải suy nghĩ xem có dời đô về Mạt Lăng hay không?
Trương Hoành bất đắc dĩ chỉ cười khổ một tiếng, không cần phải nói nhiều nữa. Lúc này có lính bên ngoài khoang thuyền bẩm báo:
- Trương quân sư xin cầu kiến Ngô hầu!
Đây là Trương Liêu đến, lúc này tâm trạng của Tôn Quyền rất trống trải. Y không chùn bước băn khoăn nữa, liền vui vẻ cười nói:
- Mời gã vào.
Rất nhanh Trương Chiêu đã đi đến. Chuyện chống Tào, Trương Chiêu là phái đại biểu cầu hòa. Gã vẫn luôn cho rằng quân Tào tấn công Kinh Châu chứ không phải Giang Đông. Quân Giang Đông chỉ cần cố thủ biên cương là được chứ không cần phải tham gia vào chiến sự Kinh Châu. Nếu bởi vậy mà chọc giận Tào Tháo thì Giang Đông sẽ gặp phải tai họa ngầm.
Cho nên gã vẫn luôn phản đối việc Tôn Quyền và Lưu Cảnh liên minh, nhưng cuối cùng Tôn Quyền đã không chấp nhân sự phản đối của gã mà vẫn liên minh với Kinh Châu, đồng thời xuất binh Giang Hạ chuẩn bị đối kháng với quân Tào. Điều này làm cho Trương Chiêu không còn cách nào nữa.
Nhưng lúc này quân Tào mới tấn công vào Vu Hồ. Quan lại ở Giang Đông lâm vào khủng hoảng lớn. Trương Chiêu nhân cơ hội lợi dụng sự khủng hoảng này một lần nữa yêu cầu Tôn Quyền hủy bỏ việc liên kết với Kinh Châu, có được sự ủng hộ nhất trí của các quan văn.
Tôn Quyền thấy Trương Liêu tiến vào liền cười nói:
- Quân sư lo lắng quân Tào như hổ sói nuốt chửng Đông Ngô, nhưng đại quân ta giết tới quân Tào lập tức rút lên bắc. Có thế thấy được quân Tào phô trương thanh thế ý đồ quấy rầy chiến lượng Giang Đông, bây giờ không đáng phải lo nghĩ nữa.
Tôn Quyền đi thẳng vào vấn đề, chặn lời Trương Chiêu, gã chỉ cười khổ một tiếng nói:
- Vi thần tìm Ngô hầu không phải vì chuyện này mà là có chuyện quan trọng khác muốn bẩm báo với Ngô hầu.
- Ha ha, mời ngồi, Trưởng sử cũng mời ngồi!
Ba người cùng ngồi xuống, Trương Chiêu lấy thư bồ câu đưa tới ra:
- Đây là tin tình báo khẩn cấp của Chu Đô đốc ở huyện Kỳ Xuân đưa tới. Có hai chuyện muốn bẩm báo với Ngô hầu. Một là vì quân phí Giang Hạ không đủ, Lưu Cảnh đã đồng ý bán dầu hỏa cho Giang Đông, giá bước đầu của mỗi thùng là mộy ngàn tiền.
Tôn Quyền mừng rỡ, y luôn tìm kiếm dầu hỏa nhưng tìm mất hơn ba năm mà vẫn không có thu hoạch gì. Nghe nói quân Tào đã có dầu hỏa, điều này làm cho Tôn Quyền hơi hoảng hốt. Y vốn không dám ôm nhiều hi vọng Giang Hạ có thể bán dầu hỏa cho Giang Đông, không ngờ bây giờ Lưu Cảnh lại đồng ý.
Tôn Quyền lập tức vui sướng vô cùng nói:
- Phải thực hiện ngay.
Trương Chiêu lại chần chừ nói:
- Chủ công, giá này hơi mắc. Loại này mỗi thùng một ngàn tiền, một vạn thùng là một ngàn vạn tiền, trong ngân khố của chúng ta chỉ còn dưới ba ngàn vạn, có nên mặc cả với Giang Hạ hay không?
Tôn Quyền lắc đầu:
- Không cần mặc cả, mua một vạn thùng xem như trợ giúp một nửa cho Giang Hạ. Ta nghĩ trong lòng Lưu Cảnh hẳn là hiểu, lệnh cho Lỗ Túc lập tức đi kí thỏa thuận.
Trương Chiêu bất đắc dĩ đành đáp ứng, lúc này gã còn muốn nói chuyện thứ hai:
- Chu đô đốc còn có một chuyện nữa muốn bẩm báo với Ngô hầu, chính là Lưu Cảnh mời thủy quân Giang Đông đóng quân ở Chu Khẩu thuộc phía đông Hạ Khẩu. Y không thể quyết định, đặc biệt muốn xin chỉ thị của Ngô hầu.
Cái này không làm cho người ta mừng rỡ giống như việc mua dầu hỏa. Tôn Quyền không hề do dự mà đồng ý ngay. Dù sao Chu Khẩu cũng là đoạn đường của Kinh Châu Giang Hạ. Tôn Quyền lấy bản đồ ra trải trên bàn tìm thấy Chu Khẩu. Y nhìn kĩ một lúc lâu sau lại hỏi Trương Hoành:
- Trưởng sử cho rằng hành động của Lưu Cảnh là có ý gì?
Trương Chiêu thấy Tôn Quyền không có vấn đề gì thì sắc mặt của ông ta hơi đổi. Đương nhiên là ông ta biết Ngô hầu sợ mình phản đối, nhưng đúng là ông ta muốn phản đối, vì ông ta hiểu được ý đồ của Lưu Cảnh.
Trương Hoành suy nghĩ một chút:
- Đây e rằng Lưu Cảnh muốn giở thủ đoạn chặt chẽ giữa hai quân.
- Tử Cương nói không sai, đây là Lưu Cảnh muốn dụ dỗ quân Giang Đông. Gắn chặt lợi ích của quân Giang Đông vào chiến thuyền của hắn. Vi thần cho rằng quân Giang Đông vẫn muốn tự mình độc lập, nắm quyền chủ động trên chiến trường. Một khi chuyển quân đến Chu Khẩu, chúng ta sẽ bị động rồi, tất nhiên sẽ trở thành tôi tớ của quân Giang Hạ, mất đi quyền tự chủ.
Suy nghĩ của Trương Chiêu rất rõ ràng, một khi quân Giang Đông đến Chu Khẩu, vậy quyền chỉ huy cũng sẽ bị Lưu Cảnh khống chế. Quân Giang Đông sẽ phải phụ thuộc vào quân Giang Hạ. Nếu thực sự đánh bại được quân Tào thì danh tiếng sẽ hoàn toàn là của Lưu Cảnh. Quân Giang Đông chỉ làm nền, chuyện này tuyệt đối không thể.
Trương Chiêu đứng lên thi lễ, cho dù Tôn Quyền đồng ý thì ông ta cũng sẽ kiên quyết phản đối đến cùng:
- Nếu chủ công nhất định phải liên minh với Kinh Châu, vi thần cũng chỉ có thể phục tùng chủ công, nhưng chuyện về liên quan đến địa vị Giang Đông. Chủ công không thể đáp ứng chuyển quân đến Chu Khẩu được.
Tôn Quyền trầm tư một lúc rất lâu sau mới nói:
- Chuyện này trọng đại, chúng ta đến huyện Kỳ Xuân quan sát rồi nói sau.
Lúc này Tôn Quyền lệnh cho Hàn Đương dẫn hai trăm chiến thuyền phong tỏa sông Trường Giang, không cho quân Tào vượt sông lần nữa. Còn y đích thân dẫn theo ba trăm chiến thuyền trùng trùng điệp điệp chạy tới Giang Hạ.