Sau khi đoàn thuyền của Trình Phổ rút lui khỏi Giang Hạ, cũng chưa trở về Giang Đông, mà thả neo ở thủy trại Bành Trạch, Bành Trạch đến nay vẫn là căn cứ thủy quân phía tây của quân Giang Hạ (hình như lão Cao viết nhầm thì phải, chỗ này phải là phía tây Giang Đông hoặc phía đông Giang Hạ chứ nhỉ?), cách Sài Tang không đến trăm dặm, trong trận chiến Sài Tang mấy năm trước, Cam Ninh chỉ huy thủy quân tập kích Bành Trạch, gần như đốt thủy trại Bành Trạch thành đất trống.
Hai năm sau, Giang Đông lại trùng kiến thủy trại Bành Trạch, phòng ngự càng thêm nghiêm mật, đặc biệt là là phòng ngự đối với tập kích, sẽ không tái xuất hiện bất kỳ lỗ hổng nào, trước mắt Chủ tướng của thủy trại Bành Trạch là Từ Thịnh, Từ Thịnh đã tích lũy công lao thăng làm Trung lang tướng, đảm nhiệm chức Đô đốc Bành Trạch.
Bởi vì Trình Phổ đã được bổ nhiệm làm Chủ tướng lục quân, y liền giao đoàn thuyền cho Từ Thịnh và Đinh Phụng, đi Kỳ Xuân chuẩn bị tiếp nhận quân đội, việc này liền khiến cho số lượng chiến thuyền trong thủy trại Bành Trạch gia tăng rất lớn, tăng đến hơn năm trăm chiến thuyền, thủy quân hơn một vạn người.
Trời vừa sáng, Đinh Phụng vội vã chạy đến đại doanh, tuy Đinh Phụng là Phó tướng của Trình Phổ, nhưng bởi vì tuổi y không lớn lắm, kinh nghiệm và chức quan đều kém hơn Từ Thịnh, mặc dù có sự ủng hộ của Trình Phổ, y cũng không thể nào thay thế được Từ Thịnh làm Chủ tướng của Bành Trạch, vẫn phải chịu ủy khuất làm Phó tướng.
Tuy nhiên Từ Thịnh là người rộng lượng, nể mặt Trình Phổ, vẫn để cho Đinh Phụng chưởng quản chiến thuyền và thủy quân của Trình Phổ lưu lại, Đinh Phụng đi vào đại trước, khom người thi lễ, nói:
- Tham kiến Từ đô đốc!
Từ Thịnh đang đứng trước tấm bản đồ trầm tư không nói, thấy Đinh Phụng vào, liền cười:
- Đinh tướng quân đến thật đúng lúc, ta nhận được một tinh báo quan trọng, tốt nhất là cùng nhau nghiên cứu cặn kẽ.
Đinh Phụng bước nhanh lên phía trước:
- Ty chức nguyện chăm chú lắng nghe!
Từ Thịnh chỉ vào Sài Tang nói:
- Có thám tử nhận được tình báo của Sài Tang, nói Sài Tang gần đây kín cổng cao tường, không cho bất cứ ai qua đêm ngoài thành, phó doanh ở ngoài tây thành cũng đã được dỡ bỏ, ta phát hiện đây là một cơ hội, có thể thừa dịp chúng chưa chuẩn bị, một kích đoạt lấy Sài Tang, vì nghiệp tây chinh của Ngô Hầu mà lập công đầu.
Đinh Phụng lập tức ôm quyền nói:
- Đô đốc chỉ cần hạ lệnh, ty chức nguyện làm tiên phong!
Từ Thịnh cũng thích Đinh Phụng ở điểm này, làm người khiêm tốn, làm việc quả cảm, đánh trận dũng mãnh, là một mãnh tướng khó gặp, Từ Thịnh vỗ vỗ vai y cười nói:
- Trận này không dùng cường công, ta sẽ dùng kế để chiếm lấy thành!
Tình báo của quân Giang Đông nhận được quả không sai, Sài Tang tăng cường phòng ngự, thực thi kế hoạch kín cổng cao tường, không cho bất kỳ ai qua đêm ngoài thành, Đồng thời rút hết quân đóng ngoài thành.
Mệnh lệnh này là do Chủ tướng Sài Tang Ngụy Diên hạ lệnh, tuy nhìn có vẻ thận trọng, nhưng phàm là việc gì cũng không thể thập toàn thập mỹ, đồng thời với việc phòng ngự được gia tăng, cũng gieo xuống một mầm mống tai họa khác.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình của Chủ tướng Sài Tang Ngụy Diên quả thật không tốt, tuy sau đại chiến Xích Bích luận theo công lao y được thăng làm Giáo úy, nhưng trong lòng Ngụy Diên lại không phục.
Chủ yếu là y không phục Văn Sính, Văn Sính chẳng qua chỉ là Đại tướng Kinh Châu, tuy từng trải nhiều hơn mình, nhưng cống hiến đối với Giang Hạ còn lâu mới bằng mình, lão lại có thể thăng làm Trung lang tướng, mà Ngụy Diên y lại phải làm Giáo úy thấp hơn nửa cấp.
Mặt khác, Ngụy Diên được bổ nhiệm làm Chủ tướng Sài Tang, việc này cũng khiến trong lòng y không vui, tuy rằng Sài Tang từng là trung tâm thống trị của quân Giang Hạ, nhưng khi trung tâm quân chính được dời đi, mấy năm nay Sài Tang dần bị gạt ra rìa, hơn nữa Ngụy Diên nhận được tin tức xác thực, châu trị của Kinh Châu chuẩn bị dời trở về Tương Dương, cứ như vậy, y đảm nhiệm Chủ tướng Sài Tang, trên thực tế chỉ là một loại giáng chức.
Con đường làm quan của Ngụy Diên không thuận lợi, khiến tâm tình y vô cùng tồi tệ, cả ngày lấy rượu giải sầu, sự vụ quân chính cũng không nghe không hỏi, toàn bộ đều vứt cho Phó tướng Vương Kiến.
Chạng vạng tối, Ngụy Diên một mình ngồi trong phòng uống rượu giải sầu, đầu óc hỗn loạn, lúc này, một tên binh sỹ đến báo:
- Khởi bẩm Ngụy tướng quân, giang tặc Đổng Đạt dẫn mấy trăm người đến mấy trăm người đến đầu hàng, Vương tướng quân xin chỉ thị, nên xử lý như thế nào?
Nếu dựa theo tính tình trước đây của Ngụy Diên, nhất định sẽ hỏi lại tỉ mỉ, nhưng bây giờ hiện tại y lại không có tâm tư này, khoát tay nói:
- Nếu là thành tâm đầu hàng, có thể chiếu theo quy tắc, chọn lựa người tinh tráng xếp vào trong quân, người già yếu thì thả ra.
Đây cũng là việc làm bình thường, hai năm nay quân Giang Hạ nghiêm trị thủy tặc, thủy tặc không còn con đường sống, đành phải đầu hàng quan binh, đến Hắc Giao tặc (là giao trong giao long) lớn nhất Trường Giang cũng bị ép phải vứt bỏ sào huyệt ở hồ Động Đình, trốn chạy đến Giang Đông, hôm nay có một đám thủy tặc đến đầu hàng, cũng không có gì lạ.
Trên bến thuyền náo nhiệt khác thường, mấy chục con thuyền hình giao long đang thả neo, loại thuyền giao long này dài khoảng bốn trượng, chiều rộng chỉ có một trượng, rẽ nước trên mặt sông rất nhánh, là loại thuyền đặc biệt của giang tặc, cho nên lại được gọi là thuyền thủy tặc.
Đội thủy tặc đầu hàng này vốn là một đám thuộc Hắc Giao tặc, năm ngoái sau khi Hắc Giao tặc bị ép phải trốn về Giang Đông, phân liệt thành năm đạo giang tặc, đạo giang tặc này hoạt động ở khu vực quận Kỳ Xuân và quận Cửu Giang, gã cầm đầu có tên là Đổng Đạt, dựa vào việc cướp bóc khách thương mà sống.
Bọn họ vốn có năm sáu trăm người, nhưng gần đây lọt vào đợt truy quét của quân Giang Đông, tử thương quá nửa, hang ổ cũng bị phong tỏa, chỉ còn lại khoảng hai trăm người, đến bước đường cùng, đành phải đến Sài Tang đầu hàng quân Giang Hạ.
Thủ lĩnh đám thủy tặc Đổng Đạt chỉ có hai mươi mấy tuổi, rất trẻ, lại có dáng vẻ cường tráng hùng dũng, võ nghệ cao cường, y quỳ một gối, ôm quyền nói với Vương Kiến:
- Đổng mỗ quyết tâm cải tà quy chính, nguyện làm tiểu tốt quân Giang Hạ, kiến công lập nghiệp, mong Tướng quân thu dụng!
Vương Kiến thấy hai trăm tên giang tặc này người nào cũng thân thể cường tráng, rất nhiều người đều có khuôn mặt hung tợn, vừa nhìn đã biết là kẻ vô lại, y không muốn thu nhận cho lắm, nhưng y lại không có quyền quyết định, chỉ có thể chờ tin tức của Ngụy Diên, lúc này, binh sỹ báo tin chạy đến, nói nhỏ vào tai Vương Kiến:
- Ngụy tướng quân nói cứ chiếu theo quy tắc mà xử lý, người cường tráng giữ lại, già yếu thì thả đi!
Vương Kiến cũng không còn cách nào, đành phải nói với Đổng Đạt:
- Nếu là thành tâm đầu hàng, thì ta có thể thu nhận, tuy nhiên dựa theo quy tắc của quân Giang Hạ, binh sỹ mới tới phải huấn luyện nửa năm, rồi mới được sắp xếp vào quân đội, hiện tại thời gian đã muộn rồi, sáng mai ta sẽ phái người dẫn các ngươi đưa đi Vũ Xương huấn luyện, sau nửa năm sẽ được xếp vào quân đội.
Đổng Đạt ôm quyền nói:
- Tất cả đều nghe theo sự an bài của Tướng quân!
Vương Kiến ngoắc một tên đội trưởng, căn dặn y:
- Thu xếp cho bọn họ ở trong phó doanh nghỉ ngơi một đêm trước, để Lưu chủ bộ lập danh sách, sáng mai đưa bọn họ đi!
Tên đội trưởng thi lễ, nói với dd:
- Mang thủ hạ của ngươi đi theo ta!
Trong ánh mắt của dd lộ ra một chút đắc ý khó có thể phát hiện, mang theo hai trăm tên thủ hạ theo tên đội trưởng tiến vào thành.
Sài Tang tổng cộng có ba nghìn trú binh, trước mắt đều đóng quân ở bên trong thành, hai tòa quân doanh ở phía tây, bắc ngoài thành trước đây đều bị dỡ bỏ, vậy thì chỉ cần giả trang làm thủy tặc đến đầu hàng, liền khẳng định có thể len lỏi vào trong thành.
Mặc dù có rất nhiều cách để trà trộn vào thành, ví dụ như cải trang làm thương đội vân vân, nhưng kiểm soát của Sài Tang rất nghiêm, hai trăm đàn ông tinh tráng tạo thành thương đội làm người ta quá chú ý, cũng dễ dàng bị quân thủ thành hoài nghi, cho nên làm giang tặc đầu hàng, là thích hợp nhất.
Cái tên được gọi là giang tặc Đổng Đạt chính là Đinh Phụng giả trang, Từ Thịnh đã ở Bành Trạch hai năm, sớm đã tường tận quy tắc của quân Giang Hạ, chỗ sơ hở này vốn không có, phó doanh lúc trước là đặt ở ngoài thành, nhưng gần đây quân Giang Hạ thực hiện kế sách kín cổng cao tường, không cho bất cứ kẻ nào qua đêm ngoài thành, vô hình trung đã xuất hiện sơ hở này.
Tuy phải đưa đi Vũ Xương huấn luyện, nhưng sẽ không lập tức đưa đi ngay, còn phải lập danh sách vân vân, nhất là họ đến đầu hàng lúc hoàng hôn, thế thì bọn họ liền có cơ hội ở trong thành Sài Tang một đêm, phá thành chính là vào tối nay.
Đêm dần khuya, quân doanh trong thành đông Sài Tang đều đã tắt đèn, trong phó doanh cũng yên tĩnh hẳn, đường như cùng chìm vào giấc ngủ.
Trong phó doanh hay còn gọi là tân binh doanh, chủ yếu dùng làm nơi tập luyện cho sỹ tốt mới được chiêu mộ và dân đoàn, nó tựa vào chủ doanh, chiếm trăm mẫu đất, do mấy trăm túp lều lớn tạo thành, ở phía tây phó doanh là sông vận chuyển, từ phó doanh có thể trực tiếp đi xuống sông vận chuyển, đi thuyền tới Vũ Xương.
Lúc này, năm chiếc thuyền chở hàng ba trăm thạch đã cập vào bến tàu ở phó doanh, từng cái bóng đen nhanh chóng từ trong phó doanh chạy thoăn thoắt ra ngoài, leo lên thuyền chở hàng, Đinh Phụng tiến vào khoang thuyền, lập tức hỏi:
- Binh khí ở đâu?
Thuyền phu do quân Giang Đông cải trang mở rộng khoang đáy, lấy các loại binh khí đao mâu cung nỏ ra cùng với hai trặm mũ giáp của quân Giang Hạ, hai trăm binh sỹ quân Giang Đông tinh nhuệ nhất nhanh chóng được vũ trang, trên cánh tay trái của Đinh Phụng có quấn một mảnh vải trắng, đây là dấu hiệu phân biệt với quân Giang Hạ.
Thuyền chở hàng rời khỏi phó doanh, lắc lư bơi đến thủy môn, lúc này Đinh Phụng lại hỏi:
- Hiện tại là giờ gì?
- Hổi bẩm Tướng quân, còn một khắc nữa là đến canh hai!
Không lâu sau thuyền chở hàng đã chạy đến gần thủy môn, hai bên thủy môn có nhiều thuyền chở hàng đang đậu, trong ung thành lại không có thuyền, hai hàng rào sắt của ung thành đều đóng chặt, hơn một trăm quân sỹ đang canh giữ trên đầu thành và tuần tra trong ung thành.
Đinh Phụng yên lặng tính toán thời gian, họ hẹn đúng canh ba hạ thủ, tất cả mọi người đều nấp ở trong năm con thuyền chở hàng, Đinh Phụng hé nhìn qua tấm rèm che trên khoang thuyền, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên qua khe hở của hai hàng rào sắt, có thể nhìn thấy tình hình ở ngoài thành, lúc này ngoài thành tối đen như mực, không có bất kỳ động tĩnh hay điều gì khác thường.
- Cốc cốc cốc!
Tiếng canh từ xa truyền đến, đã là canh ba, ánh mắt Đinh Phụng trừng lớn, nhìn chằm chằm vào ngoài thành, đúng lúc này, từ xa bỗng xuất hiện một đoàn ánh sáng, đây chính là tín hiệu của Từ Thịnh gửi cho bọn họ.
Đinh Phụng khoát tay:
- Xuất kích!
Hai trăm binh sỹ tinh nhuệ Giang Đông nhanh chóng lên bờ, xếp thành hàng đi về phía đầu thành, bọn họ vừa lên đến hành lang, liền bị binh sỹ thủ thành phát hiện, lớn tiếng quát:
- Khẩu lệnh!
Đinh Phụng không nói một lời, đột nhiên tăng tốc, vồ lên mãnh liệt như một con báo săn mồi, trường thương vung lên, một thương đâm xuyên qua lồng ngực của tên binh sỹ, y thu lại cây thương, trở tay đâm một thương lại giết chết thêm một tên binh sỹ thủ thành nữa, trước khi chêt tên binh sỹ còn kêu lên một tràng âm thanh thảm thiết, mấy tên binh sỹ thủ thành ở bên kia nghe được, lập tức hô to:
- Có biến!
Đinh Phụng hét:
- Giết lên đi, mở cửa thủy môn ra!
Hai trăm binh sỹ Giang Đông tinh nhuệ là được chọn ra từ hơn một vạn người, người nào người nấy dũng mãnh thiện chiến, bọn họ phối hợp ăn ý, binh chia làm hai đường, một đường giết đến cơ quan của thủy môn ngoại thành, một đường khác thì chiếm lĩnh cơ quan của thủy môn nội thành.
Lúc này, tiếng chuông cảnh báo trên đầu thành kêu lên mãnh liệt, "Keng! Keng! Keng!" vang dội trên bầu trời thành Sài Tang.
Nhưng dù sao lúc này là canh ba, quân sỹ trên đầu thành chỉ có mấy trăm người, cho dù bọn họ toàn bộ tiến lên cũng địch không lại hai trăm quân Giang Đông tinh nhuệ, hy vọng duy nhất chính là viện quân của quân doanh đuổi tới.
Nhưng viện quân đến ít nhất phải mất thời gian một chung trà, Đinh Phụng muốn tranh thủ thời gian một chung trà này, y chỉ huy một trăm người giết lui mấy chục binh sỹ quân Giang Hạ đang phòng thủ cửa trước của ung thành, khởi động cơ quan, cửa sắt của thủy môn bắt đầu ken két mở ra, một tên binh sỹ Giang Đông giơ bó đuốc phát tín hiệu.
Lúc này, Từ Thịnh đang mai phục ở ngoài thành, trong lòng y mừng rỡ, hét lớn một tiếng:
- Các huynh đệ, giết vào thành đi!
Tám nghìn binh sỹ Giang Đông la hét vang trời, bọn họ điều khiển mấy trăm con thuyền nhỏ chen chúc nhau tiến vào trong thành, Từ Thịnh dẫn dầu xông vào ung thành, y không dừng bước, nhận được bài học năm đó không công phá được ung thành, liền trực tiếp chỉ hủy quân vọt vào bên trong thành.
Vừa lúc có mấy trăm binh sỹ đang từ quân doanh xếp hàng đuổi đến, bọn họ phát hiện có binh sỹ Giang Đông từ thủy môn giết vào, nhất loạt giương cung bắn tên, trong nhất thời, binh sỹ Giang Đông đều trúng tên rơi xuống nước, Từ Thịnh tay cầm thuẫn và trường mâu, y thấy tình thế nguy cấp, hét lớn một tiếng, nhảy lên bờ đánh tới chỗ binh sỹ Giang Hạ, giết vào trong lòng địch, đại đội binh sỹ Giang Đông phía sau cũng dũng mãnh xông vào, đều lên bờ trợ giúp, chém giết với binh sỹ Giang Hạ.
Lúc này Ngụy Diên đã uống đến say mèm, ngủ say túy lúy, một tên binh sỹ vội vàng chạy tới, gọi lớn:
- Mau gọi Ngụy tướng quân dậy, quân Giang Đông đã giết vào thành rồi!
Tên thân binh cuồng cuồng đánh thức Ngụy Diên, gấp gáp bẩm báo:
- Tướng quân, quân Giang Đông đã vào thành rồi!
Ngụy Diên lập tức toát mồ hôi lạnh, liền tỉnh rượu, y xách đao từ đầu giường chạy ra ngoài, hô to:
- Mau theo ta giết địch!
Y chỉ huy mấy trăm thân binh đánh tới hướng cửa bắc, đúng lúc này, một tên Quân hầu trúng tên chạy tới, khóc lóc bẩm báo:
- Quân Giang Đông đã giết vào thành, có khoảng hơn một vạn, các huynh đệ đều chịu không được, đang rút lui về cửa tây, Vương tướng quân thỉnh Ngụy tướng quân hãy rút lui theo cửa tây!
Ngụy Diên trợn mắt há hốc mồm, y không thể nào nghĩ ra tại sao lại thất thủ, nhưng y lại hiểu được một chút, mình u mê lơi lỏng Sài Tang, đã ngập trong đại hỏa, trong lòng y lập tức dâng lên một sự hối hận, mình thật không nên uống rượu để rồi phá hư mọi chuyện như thế, cực kỳ bất đắc dĩ, y đành phải xoay đầu ngựa chạy về hướng cửa tây.
Vừa lúc này, một tên Nha tướng cũng dẫn theo hơn nghìn tên bại binh chạy tới, gấp gáp nói:
- Tướng quân, Vương tướng quân bị Từ Thịnh bắt sống, Sài Tang đã không thủ được nữa, mau đi thôi!
Trong lòng Ngụy Diên trở nên rối loạn, Vương Kiến lại bị bắt rồi, nhưng trong thâm tâm y vẫn còn một tia hy vọng, đó chính là bảo vệ huyện Hạ Trĩ, nếu như huyện Hạ Trĩ thất thủ, hậu quả càng thêm nghiêm trọng.
Nhược bằng bị quân Giang Đông chiếm lĩnh được trọng địa sản xuất dầu hỏa, y chỉ cò một con đường chết, Ngụy Diên cắn chặt môi, mãnh liệt vung roi thúc chiến mã chạy ra ngoài thành.
Trong màn đêm, binh sỹ Giang Hạ rút lui từ thành bắc đều đồng loạt lui theo cửa tây, tiếng la giết trong thành vang trời, tám nghìn binh sỹ quân Giang Đông từ cửa bắc giết vào trong thành, thành Sài Tang vì vậy mà rơi vào tay giặc.
Trên thành nam, ba cột lửa hiệu đang hừng hực cháy trong màn đêm, ngọn lửa vọt lên, vô cùng chói mắt, truyền tin tức Sài Tang bị tập kích ra xa.
Hai năm sau, Giang Đông lại trùng kiến thủy trại Bành Trạch, phòng ngự càng thêm nghiêm mật, đặc biệt là là phòng ngự đối với tập kích, sẽ không tái xuất hiện bất kỳ lỗ hổng nào, trước mắt Chủ tướng của thủy trại Bành Trạch là Từ Thịnh, Từ Thịnh đã tích lũy công lao thăng làm Trung lang tướng, đảm nhiệm chức Đô đốc Bành Trạch.
Bởi vì Trình Phổ đã được bổ nhiệm làm Chủ tướng lục quân, y liền giao đoàn thuyền cho Từ Thịnh và Đinh Phụng, đi Kỳ Xuân chuẩn bị tiếp nhận quân đội, việc này liền khiến cho số lượng chiến thuyền trong thủy trại Bành Trạch gia tăng rất lớn, tăng đến hơn năm trăm chiến thuyền, thủy quân hơn một vạn người.
Trời vừa sáng, Đinh Phụng vội vã chạy đến đại doanh, tuy Đinh Phụng là Phó tướng của Trình Phổ, nhưng bởi vì tuổi y không lớn lắm, kinh nghiệm và chức quan đều kém hơn Từ Thịnh, mặc dù có sự ủng hộ của Trình Phổ, y cũng không thể nào thay thế được Từ Thịnh làm Chủ tướng của Bành Trạch, vẫn phải chịu ủy khuất làm Phó tướng.
Tuy nhiên Từ Thịnh là người rộng lượng, nể mặt Trình Phổ, vẫn để cho Đinh Phụng chưởng quản chiến thuyền và thủy quân của Trình Phổ lưu lại, Đinh Phụng đi vào đại trước, khom người thi lễ, nói:
- Tham kiến Từ đô đốc!
Từ Thịnh đang đứng trước tấm bản đồ trầm tư không nói, thấy Đinh Phụng vào, liền cười:
- Đinh tướng quân đến thật đúng lúc, ta nhận được một tinh báo quan trọng, tốt nhất là cùng nhau nghiên cứu cặn kẽ.
Đinh Phụng bước nhanh lên phía trước:
- Ty chức nguyện chăm chú lắng nghe!
Từ Thịnh chỉ vào Sài Tang nói:
- Có thám tử nhận được tình báo của Sài Tang, nói Sài Tang gần đây kín cổng cao tường, không cho bất cứ ai qua đêm ngoài thành, phó doanh ở ngoài tây thành cũng đã được dỡ bỏ, ta phát hiện đây là một cơ hội, có thể thừa dịp chúng chưa chuẩn bị, một kích đoạt lấy Sài Tang, vì nghiệp tây chinh của Ngô Hầu mà lập công đầu.
Đinh Phụng lập tức ôm quyền nói:
- Đô đốc chỉ cần hạ lệnh, ty chức nguyện làm tiên phong!
Từ Thịnh cũng thích Đinh Phụng ở điểm này, làm người khiêm tốn, làm việc quả cảm, đánh trận dũng mãnh, là một mãnh tướng khó gặp, Từ Thịnh vỗ vỗ vai y cười nói:
- Trận này không dùng cường công, ta sẽ dùng kế để chiếm lấy thành!
Tình báo của quân Giang Đông nhận được quả không sai, Sài Tang tăng cường phòng ngự, thực thi kế hoạch kín cổng cao tường, không cho bất kỳ ai qua đêm ngoài thành, Đồng thời rút hết quân đóng ngoài thành.
Mệnh lệnh này là do Chủ tướng Sài Tang Ngụy Diên hạ lệnh, tuy nhìn có vẻ thận trọng, nhưng phàm là việc gì cũng không thể thập toàn thập mỹ, đồng thời với việc phòng ngự được gia tăng, cũng gieo xuống một mầm mống tai họa khác.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình của Chủ tướng Sài Tang Ngụy Diên quả thật không tốt, tuy sau đại chiến Xích Bích luận theo công lao y được thăng làm Giáo úy, nhưng trong lòng Ngụy Diên lại không phục.
Chủ yếu là y không phục Văn Sính, Văn Sính chẳng qua chỉ là Đại tướng Kinh Châu, tuy từng trải nhiều hơn mình, nhưng cống hiến đối với Giang Hạ còn lâu mới bằng mình, lão lại có thể thăng làm Trung lang tướng, mà Ngụy Diên y lại phải làm Giáo úy thấp hơn nửa cấp.
Mặt khác, Ngụy Diên được bổ nhiệm làm Chủ tướng Sài Tang, việc này cũng khiến trong lòng y không vui, tuy rằng Sài Tang từng là trung tâm thống trị của quân Giang Hạ, nhưng khi trung tâm quân chính được dời đi, mấy năm nay Sài Tang dần bị gạt ra rìa, hơn nữa Ngụy Diên nhận được tin tức xác thực, châu trị của Kinh Châu chuẩn bị dời trở về Tương Dương, cứ như vậy, y đảm nhiệm Chủ tướng Sài Tang, trên thực tế chỉ là một loại giáng chức.
Con đường làm quan của Ngụy Diên không thuận lợi, khiến tâm tình y vô cùng tồi tệ, cả ngày lấy rượu giải sầu, sự vụ quân chính cũng không nghe không hỏi, toàn bộ đều vứt cho Phó tướng Vương Kiến.
Chạng vạng tối, Ngụy Diên một mình ngồi trong phòng uống rượu giải sầu, đầu óc hỗn loạn, lúc này, một tên binh sỹ đến báo:
- Khởi bẩm Ngụy tướng quân, giang tặc Đổng Đạt dẫn mấy trăm người đến mấy trăm người đến đầu hàng, Vương tướng quân xin chỉ thị, nên xử lý như thế nào?
Nếu dựa theo tính tình trước đây của Ngụy Diên, nhất định sẽ hỏi lại tỉ mỉ, nhưng bây giờ hiện tại y lại không có tâm tư này, khoát tay nói:
- Nếu là thành tâm đầu hàng, có thể chiếu theo quy tắc, chọn lựa người tinh tráng xếp vào trong quân, người già yếu thì thả ra.
Đây cũng là việc làm bình thường, hai năm nay quân Giang Hạ nghiêm trị thủy tặc, thủy tặc không còn con đường sống, đành phải đầu hàng quan binh, đến Hắc Giao tặc (là giao trong giao long) lớn nhất Trường Giang cũng bị ép phải vứt bỏ sào huyệt ở hồ Động Đình, trốn chạy đến Giang Đông, hôm nay có một đám thủy tặc đến đầu hàng, cũng không có gì lạ.
Trên bến thuyền náo nhiệt khác thường, mấy chục con thuyền hình giao long đang thả neo, loại thuyền giao long này dài khoảng bốn trượng, chiều rộng chỉ có một trượng, rẽ nước trên mặt sông rất nhánh, là loại thuyền đặc biệt của giang tặc, cho nên lại được gọi là thuyền thủy tặc.
Đội thủy tặc đầu hàng này vốn là một đám thuộc Hắc Giao tặc, năm ngoái sau khi Hắc Giao tặc bị ép phải trốn về Giang Đông, phân liệt thành năm đạo giang tặc, đạo giang tặc này hoạt động ở khu vực quận Kỳ Xuân và quận Cửu Giang, gã cầm đầu có tên là Đổng Đạt, dựa vào việc cướp bóc khách thương mà sống.
Bọn họ vốn có năm sáu trăm người, nhưng gần đây lọt vào đợt truy quét của quân Giang Đông, tử thương quá nửa, hang ổ cũng bị phong tỏa, chỉ còn lại khoảng hai trăm người, đến bước đường cùng, đành phải đến Sài Tang đầu hàng quân Giang Hạ.
Thủ lĩnh đám thủy tặc Đổng Đạt chỉ có hai mươi mấy tuổi, rất trẻ, lại có dáng vẻ cường tráng hùng dũng, võ nghệ cao cường, y quỳ một gối, ôm quyền nói với Vương Kiến:
- Đổng mỗ quyết tâm cải tà quy chính, nguyện làm tiểu tốt quân Giang Hạ, kiến công lập nghiệp, mong Tướng quân thu dụng!
Vương Kiến thấy hai trăm tên giang tặc này người nào cũng thân thể cường tráng, rất nhiều người đều có khuôn mặt hung tợn, vừa nhìn đã biết là kẻ vô lại, y không muốn thu nhận cho lắm, nhưng y lại không có quyền quyết định, chỉ có thể chờ tin tức của Ngụy Diên, lúc này, binh sỹ báo tin chạy đến, nói nhỏ vào tai Vương Kiến:
- Ngụy tướng quân nói cứ chiếu theo quy tắc mà xử lý, người cường tráng giữ lại, già yếu thì thả đi!
Vương Kiến cũng không còn cách nào, đành phải nói với Đổng Đạt:
- Nếu là thành tâm đầu hàng, thì ta có thể thu nhận, tuy nhiên dựa theo quy tắc của quân Giang Hạ, binh sỹ mới tới phải huấn luyện nửa năm, rồi mới được sắp xếp vào quân đội, hiện tại thời gian đã muộn rồi, sáng mai ta sẽ phái người dẫn các ngươi đưa đi Vũ Xương huấn luyện, sau nửa năm sẽ được xếp vào quân đội.
Đổng Đạt ôm quyền nói:
- Tất cả đều nghe theo sự an bài của Tướng quân!
Vương Kiến ngoắc một tên đội trưởng, căn dặn y:
- Thu xếp cho bọn họ ở trong phó doanh nghỉ ngơi một đêm trước, để Lưu chủ bộ lập danh sách, sáng mai đưa bọn họ đi!
Tên đội trưởng thi lễ, nói với dd:
- Mang thủ hạ của ngươi đi theo ta!
Trong ánh mắt của dd lộ ra một chút đắc ý khó có thể phát hiện, mang theo hai trăm tên thủ hạ theo tên đội trưởng tiến vào thành.
Sài Tang tổng cộng có ba nghìn trú binh, trước mắt đều đóng quân ở bên trong thành, hai tòa quân doanh ở phía tây, bắc ngoài thành trước đây đều bị dỡ bỏ, vậy thì chỉ cần giả trang làm thủy tặc đến đầu hàng, liền khẳng định có thể len lỏi vào trong thành.
Mặc dù có rất nhiều cách để trà trộn vào thành, ví dụ như cải trang làm thương đội vân vân, nhưng kiểm soát của Sài Tang rất nghiêm, hai trăm đàn ông tinh tráng tạo thành thương đội làm người ta quá chú ý, cũng dễ dàng bị quân thủ thành hoài nghi, cho nên làm giang tặc đầu hàng, là thích hợp nhất.
Cái tên được gọi là giang tặc Đổng Đạt chính là Đinh Phụng giả trang, Từ Thịnh đã ở Bành Trạch hai năm, sớm đã tường tận quy tắc của quân Giang Hạ, chỗ sơ hở này vốn không có, phó doanh lúc trước là đặt ở ngoài thành, nhưng gần đây quân Giang Hạ thực hiện kế sách kín cổng cao tường, không cho bất cứ kẻ nào qua đêm ngoài thành, vô hình trung đã xuất hiện sơ hở này.
Tuy phải đưa đi Vũ Xương huấn luyện, nhưng sẽ không lập tức đưa đi ngay, còn phải lập danh sách vân vân, nhất là họ đến đầu hàng lúc hoàng hôn, thế thì bọn họ liền có cơ hội ở trong thành Sài Tang một đêm, phá thành chính là vào tối nay.
Đêm dần khuya, quân doanh trong thành đông Sài Tang đều đã tắt đèn, trong phó doanh cũng yên tĩnh hẳn, đường như cùng chìm vào giấc ngủ.
Trong phó doanh hay còn gọi là tân binh doanh, chủ yếu dùng làm nơi tập luyện cho sỹ tốt mới được chiêu mộ và dân đoàn, nó tựa vào chủ doanh, chiếm trăm mẫu đất, do mấy trăm túp lều lớn tạo thành, ở phía tây phó doanh là sông vận chuyển, từ phó doanh có thể trực tiếp đi xuống sông vận chuyển, đi thuyền tới Vũ Xương.
Lúc này, năm chiếc thuyền chở hàng ba trăm thạch đã cập vào bến tàu ở phó doanh, từng cái bóng đen nhanh chóng từ trong phó doanh chạy thoăn thoắt ra ngoài, leo lên thuyền chở hàng, Đinh Phụng tiến vào khoang thuyền, lập tức hỏi:
- Binh khí ở đâu?
Thuyền phu do quân Giang Đông cải trang mở rộng khoang đáy, lấy các loại binh khí đao mâu cung nỏ ra cùng với hai trặm mũ giáp của quân Giang Hạ, hai trăm binh sỹ quân Giang Đông tinh nhuệ nhất nhanh chóng được vũ trang, trên cánh tay trái của Đinh Phụng có quấn một mảnh vải trắng, đây là dấu hiệu phân biệt với quân Giang Hạ.
Thuyền chở hàng rời khỏi phó doanh, lắc lư bơi đến thủy môn, lúc này Đinh Phụng lại hỏi:
- Hiện tại là giờ gì?
- Hổi bẩm Tướng quân, còn một khắc nữa là đến canh hai!
Không lâu sau thuyền chở hàng đã chạy đến gần thủy môn, hai bên thủy môn có nhiều thuyền chở hàng đang đậu, trong ung thành lại không có thuyền, hai hàng rào sắt của ung thành đều đóng chặt, hơn một trăm quân sỹ đang canh giữ trên đầu thành và tuần tra trong ung thành.
Đinh Phụng yên lặng tính toán thời gian, họ hẹn đúng canh ba hạ thủ, tất cả mọi người đều nấp ở trong năm con thuyền chở hàng, Đinh Phụng hé nhìn qua tấm rèm che trên khoang thuyền, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên qua khe hở của hai hàng rào sắt, có thể nhìn thấy tình hình ở ngoài thành, lúc này ngoài thành tối đen như mực, không có bất kỳ động tĩnh hay điều gì khác thường.
- Cốc cốc cốc!
Tiếng canh từ xa truyền đến, đã là canh ba, ánh mắt Đinh Phụng trừng lớn, nhìn chằm chằm vào ngoài thành, đúng lúc này, từ xa bỗng xuất hiện một đoàn ánh sáng, đây chính là tín hiệu của Từ Thịnh gửi cho bọn họ.
Đinh Phụng khoát tay:
- Xuất kích!
Hai trăm binh sỹ tinh nhuệ Giang Đông nhanh chóng lên bờ, xếp thành hàng đi về phía đầu thành, bọn họ vừa lên đến hành lang, liền bị binh sỹ thủ thành phát hiện, lớn tiếng quát:
- Khẩu lệnh!
Đinh Phụng không nói một lời, đột nhiên tăng tốc, vồ lên mãnh liệt như một con báo săn mồi, trường thương vung lên, một thương đâm xuyên qua lồng ngực của tên binh sỹ, y thu lại cây thương, trở tay đâm một thương lại giết chết thêm một tên binh sỹ thủ thành nữa, trước khi chêt tên binh sỹ còn kêu lên một tràng âm thanh thảm thiết, mấy tên binh sỹ thủ thành ở bên kia nghe được, lập tức hô to:
- Có biến!
Đinh Phụng hét:
- Giết lên đi, mở cửa thủy môn ra!
Hai trăm binh sỹ Giang Đông tinh nhuệ là được chọn ra từ hơn một vạn người, người nào người nấy dũng mãnh thiện chiến, bọn họ phối hợp ăn ý, binh chia làm hai đường, một đường giết đến cơ quan của thủy môn ngoại thành, một đường khác thì chiếm lĩnh cơ quan của thủy môn nội thành.
Lúc này, tiếng chuông cảnh báo trên đầu thành kêu lên mãnh liệt, "Keng! Keng! Keng!" vang dội trên bầu trời thành Sài Tang.
Nhưng dù sao lúc này là canh ba, quân sỹ trên đầu thành chỉ có mấy trăm người, cho dù bọn họ toàn bộ tiến lên cũng địch không lại hai trăm quân Giang Đông tinh nhuệ, hy vọng duy nhất chính là viện quân của quân doanh đuổi tới.
Nhưng viện quân đến ít nhất phải mất thời gian một chung trà, Đinh Phụng muốn tranh thủ thời gian một chung trà này, y chỉ huy một trăm người giết lui mấy chục binh sỹ quân Giang Hạ đang phòng thủ cửa trước của ung thành, khởi động cơ quan, cửa sắt của thủy môn bắt đầu ken két mở ra, một tên binh sỹ Giang Đông giơ bó đuốc phát tín hiệu.
Lúc này, Từ Thịnh đang mai phục ở ngoài thành, trong lòng y mừng rỡ, hét lớn một tiếng:
- Các huynh đệ, giết vào thành đi!
Tám nghìn binh sỹ Giang Đông la hét vang trời, bọn họ điều khiển mấy trăm con thuyền nhỏ chen chúc nhau tiến vào trong thành, Từ Thịnh dẫn dầu xông vào ung thành, y không dừng bước, nhận được bài học năm đó không công phá được ung thành, liền trực tiếp chỉ hủy quân vọt vào bên trong thành.
Vừa lúc có mấy trăm binh sỹ đang từ quân doanh xếp hàng đuổi đến, bọn họ phát hiện có binh sỹ Giang Đông từ thủy môn giết vào, nhất loạt giương cung bắn tên, trong nhất thời, binh sỹ Giang Đông đều trúng tên rơi xuống nước, Từ Thịnh tay cầm thuẫn và trường mâu, y thấy tình thế nguy cấp, hét lớn một tiếng, nhảy lên bờ đánh tới chỗ binh sỹ Giang Hạ, giết vào trong lòng địch, đại đội binh sỹ Giang Đông phía sau cũng dũng mãnh xông vào, đều lên bờ trợ giúp, chém giết với binh sỹ Giang Hạ.
Lúc này Ngụy Diên đã uống đến say mèm, ngủ say túy lúy, một tên binh sỹ vội vàng chạy tới, gọi lớn:
- Mau gọi Ngụy tướng quân dậy, quân Giang Đông đã giết vào thành rồi!
Tên thân binh cuồng cuồng đánh thức Ngụy Diên, gấp gáp bẩm báo:
- Tướng quân, quân Giang Đông đã vào thành rồi!
Ngụy Diên lập tức toát mồ hôi lạnh, liền tỉnh rượu, y xách đao từ đầu giường chạy ra ngoài, hô to:
- Mau theo ta giết địch!
Y chỉ huy mấy trăm thân binh đánh tới hướng cửa bắc, đúng lúc này, một tên Quân hầu trúng tên chạy tới, khóc lóc bẩm báo:
- Quân Giang Đông đã giết vào thành, có khoảng hơn một vạn, các huynh đệ đều chịu không được, đang rút lui về cửa tây, Vương tướng quân thỉnh Ngụy tướng quân hãy rút lui theo cửa tây!
Ngụy Diên trợn mắt há hốc mồm, y không thể nào nghĩ ra tại sao lại thất thủ, nhưng y lại hiểu được một chút, mình u mê lơi lỏng Sài Tang, đã ngập trong đại hỏa, trong lòng y lập tức dâng lên một sự hối hận, mình thật không nên uống rượu để rồi phá hư mọi chuyện như thế, cực kỳ bất đắc dĩ, y đành phải xoay đầu ngựa chạy về hướng cửa tây.
Vừa lúc này, một tên Nha tướng cũng dẫn theo hơn nghìn tên bại binh chạy tới, gấp gáp nói:
- Tướng quân, Vương tướng quân bị Từ Thịnh bắt sống, Sài Tang đã không thủ được nữa, mau đi thôi!
Trong lòng Ngụy Diên trở nên rối loạn, Vương Kiến lại bị bắt rồi, nhưng trong thâm tâm y vẫn còn một tia hy vọng, đó chính là bảo vệ huyện Hạ Trĩ, nếu như huyện Hạ Trĩ thất thủ, hậu quả càng thêm nghiêm trọng.
Nhược bằng bị quân Giang Đông chiếm lĩnh được trọng địa sản xuất dầu hỏa, y chỉ cò một con đường chết, Ngụy Diên cắn chặt môi, mãnh liệt vung roi thúc chiến mã chạy ra ngoài thành.
Trong màn đêm, binh sỹ Giang Hạ rút lui từ thành bắc đều đồng loạt lui theo cửa tây, tiếng la giết trong thành vang trời, tám nghìn binh sỹ quân Giang Đông từ cửa bắc giết vào trong thành, thành Sài Tang vì vậy mà rơi vào tay giặc.
Trên thành nam, ba cột lửa hiệu đang hừng hực cháy trong màn đêm, ngọn lửa vọt lên, vô cùng chói mắt, truyền tin tức Sài Tang bị tập kích ra xa.