Gia chủ của Chu gia vẫn là Chu Lương cha của Chu Tuần, năm đó Chu Lương nghe theo khuyên bảo của đứa con hiến một nửa đất của gia tộc, giành được sự khen ngợi của Lưu Cảnh, con của lão Chu Tuần cũng vì vậy thăng làm Huyện lệnh Sài Tang, mấy năm nay Chu Tuần cũng thực ra sức, cai quản Sài Tang gọn gàng ngăn nắp, buôn bán phồn vinh, nhân dân an cư lạc nghiệp, xã hội vô cùng ổn định, hàng năm nộp lên trên số lượng tiền thuế lớn.
Bên trong Giang Hạ cũng có tin đồn, năm nay Chu Tuần sẽ được thăng làm Quận Thừa Trường Sa, điều này khiến Chu Lương vô cùng vui mừng, mỗi ngày đều hy vọng tháng tư đến, không ngờ trời có lúc mưa nắng thất thường, quân Giang Đông đánh lén đã phá nát mộng đẹp của Chu Lương.
Sài Tang bị chiếm đóng khiến Chu Lương mất ngủ liên tiếp vài ngày, khi Sài Tang bị chiếm đóng, việc đó và lão không có vấn đề gì, mấu chốt là con lão đã tiếp nhận mệnh lệnh của Từ Thịnh, tiếp tục đảm nhiệm Huyện lệnh Sài Tang.
Việc này khiến Chu Lương lâm vào bất an sợ hãi, con mình vẫn là Huyện lệnh Kinh Châu, hay là Huyện lệnh Giang Đông? Nếu là Huyện lệnh Giang Đông, chẳng phải là đầu hàng phản bội Kinh Châu?
Chu Lương trong thư phòng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lúc này quản gia báo lại, Lý quản sự có chuyện quan trọng cầu kiến, Chu Lương nghĩ đến trang viên đã xảy ra chuyện, trong lòng lại nảy lên, lập tức nói:
- Để y vào!
Một lát, Lý quản sự đi vào gian phòng, thi lễ quỳ xuống, lấy ra một phong thư nói:
- Đêm qua, Vũ Xương có người tìm thuộc hạ, bảo thuộc hạ đem phong thư này cho lão gia!
Chu Lương ngây ngẩn cả người, lão chậm rãi tiếp nhận thư, bỗng nhiên, lão cả kinh nhảy đứng lên, không ngờ phong thư này là thư viết tay của Châu Mục, cả người lão run, một lúc lâu sau mới mở thư ra, run rẩy nhìn lại.
Giọng điệu của Lưu Cảnh trong thư rất dịu, đầu tiên tán thưởng Chu Tuần mấy năm nay vì Sài Tang phồn vinh cố gắng trả giá, hắn có thể hiểu được Chu Tuần không bỏ thành mà chạy, không tiếc tự tổn thất danh dự, ở lại bảo hộ con dân Sài Tang.
Chu Lương lập tức thở ra nhẹ nhàng, trong lòng của lão cảm kích trước sự khoan dung của Lưu Cảnh, lão lại xem tiếp, ở phía sau thư, Lưu Cảnh yêu cầu Chu gia kiên trì lập trường, vì quân Giang Hạ đóng góp thu phục Sài Tang.
Chu Lương thở dài một tiếng, Sài Tang bị chiếm đóng, Đào gia bị giám thị nghiêm mật, Lưu Cảnh tìm tới mình, lão đương nhiên hiểu được trong đó có nguy hiểm, nhưng lão đã không có sự lựa chọn, suy nghĩ một chút, Chu Lương lại hỏi quản sự:
- Vũ Xương vẫn còn việc giao phó cho ngươi sao?
Lý quản sự do dự một chút, thấp giọng nói:
- Lần này thuộc hạ mang đến ba mươi tiểu nhị, kỳ thật đều là quân sĩ Giang Hạ, bọn họ yêu cầu ẩn nấp ở trong phủ chúng ta.
Chu Lương sợ tới mức hai chân run rẩy, không ngờ đã tới nhanh như vậy rồi, nhưng việc đã đến nước này, lão cũng không có khả năng tố cáo, đất đai gia tộc bọn họ đều ở Sài Tang, trừ phi bọn họ không muốn sống, lão cúi đầu suy nghĩ một chút nói:
- Ta nhớ vào thành có quy tắc, vào bao nhiêu người, đi ra bấy nhiêu người, không được qua đêm trong thành, đúng không!
Lý quản sự gật gật đầu:
- Đúng là có quy củ này.
Chu Lương thở dài nói:
- Vậy ta ở trong phủ tìm ba mươi người, cho ngươi mang đi ra ngoài đi! Mặt khác, mời thủ lĩnh bọn họ lại đây, ta muốn nói chuyện với y một chút.
Lý quản sự đi ra ngoài, một lát sau y mang đến một nam tử vóc người gầy nhỏ, Chu Lương giật mình kinh hãi,
- Hóa ra là Lưu tướng quân!
Người tới chính là Lưu Chính, không chỉ có y, y mang đến ba mươi người tất cả đều là quân tinh nhuệ, Lưu Cảnh tạm thời không tấn công Sài Tang, cũng không có nghĩa là hắn sẽ đem Sài Tang chắp tay dâng lên.
Lưu Chính nhếch miệng cười:
- Hoá ra lão biết ta?
Chu Lương cười khổ một tiếng:
- Ở Giang Hạ người không biết Lưu tướng quân chỉ sợ không có mấy ai.
Lưu Chính sờ sờ mặt mình, vừa cười nói:
- Xem ra ta không thể đi trên đường phố, bằng không sẽ khiến cho toàn thành kinh động.
Chu Lương không có lòng dạ nào nói giỡn cùng y, vội vàng nói:
- Ta có lời muốn nói với Lưu tướng quân, xin các ngươi yên tâm ở trong phủ, ta sẽ sắp xếp tốt.
Tươi cười trên mặt Lưu Chính biến mất, lắc lắc đầu nói:
- Đa tạ ý tốt của Chu công, nhưng ta có nhiệm vụ trong người, nên làm cái gì tự ta sẽ sắp xếp, mặt khác, ta muốn gặp Chu Huyện lệnh, xin Chu công hỗ trợ sắp xếp một chút.
Chu Lương bất đắc dĩ, đành phải gật gật đầu:
- Ta sẽ phái người đi tìm nó.
Ngay khi thế cục Giang Hạ hết sức căng thẳng, rốt cục đặc phái viên của Lưu Bị cũng đến, Gia Cát Lượng ngoài dự liệu mang theo thê nữ tới Giang Hạ.
Lưu Bị ban đầu vốn định phái Giản Ung đi sứ Giang Hạ, nhưng khi Giản Ung đang chuẩn bị xuất phát, Lưu Bị ngoài ý muốn biết được một tin tức, quân Giang Hạ chiếm lĩnh huyện Tây Lăng.
Điều này làm cho Lưu Bị sinh ra hoài nghi, trong lòng cũng lo âu, ông hoài nghi Lưu Cảnh cũng muốn cướp lấy Ba Thục, mà lúc đầu vì việc của Triệu Vân, Lưu Cảnh đã đáp ứng không lấy Ba Thục.
Suy đi nghĩ lại, Lưu Bị quyết định vẫn là phái Gia Cát Lượng đi sứ Giang Hạ, thử thái độ của Lưu Cảnh.
Đương nhiên, thử chỉ có thể là nói bóng nói gió, mà Gia Cát Lượng đến lấy cớ là chinh phạt phía tây Giang Đông, y đại diện cho thái độ của Lưu Bị.
Lưu Bị cảm ơn Lưu Cảnh đổi về Lưu Thiện, quân đội Kinh Nam sẽ không phối hợp Giang Đông tiến công quận Nam, về phần quân Kinh Nam có năng lực vượt sông hay không, cũng không quan trọng.
Cùng lúc đó, Gia Cát Lượng cũng tiện đem thê tử Hoàng Nguyệt Anh và nữ nhi A Quả mang đến Giang Hạ. Hoàng Nguyệt Anh và Đào Trạm đã nhiều năm không gặp.
Bãi chăm ngựa Giang Hạ nằm ở đông bắc huyện Vũ Xương ước chừng sáu mươi dặm, giáp với hồ Vũ Xương, là một cánh đồng cỏ bát ngát, đủ loại cỏ.
Lúc đầu bãi chăm ngựa chỉ có hai ngàn mẫu, nhưng trải qua vài năm phát triển, đã mở rộng đến năm nghìn mẫu, ở giữa còn có một trăm mẫu rừng cây lớn nhỏ quanh hồ nước.
Đây là một bãi cỏ ở phía nam, phương bắc không ấm áp, mềm mại ẩm ướt, hồ quang thủy sắc, cây rừng thanh tú đẹp đẽ, làm người ta lưu luyến quên về.
Trong bãi cỏ nuôi mấy ngàn con chiến mã, phần lớn là ngựa con và ngựa giống, một khi chiến mã đến tuổi, sẽ trang bị quân đội, hoặc độc lập làm kỵ binh, hoặc bán phân phối cho thám báo lục quân, mấy năm qua, chỗ nuôi ngựa này đã vì quân Giang Hạ cung cấp gần năm nghìn con chiến mã.
Ở một chỗ hoa cỏ màu xanh mướt dốc thoai thoải, Đào Trạm và Hoàng Nguyệt Anh cưỡi một tuấn mã màu trắng chậm rãi đi, vài nữu thị vệ đi bên cạnh, cẩn thận cưỡi ngựa xung quanh, bảo hộ các nàng.
Hoàng Nguyệt Anh chỉ hơi biết cưỡi ngựa, nghe nói những con này đều là chiến mã chân chính, trên chiến trường chạy như bay, nàng vô cùng khẩn trương, nhưng đi theo Đào Trạm hai dặm, nàng lại phát hiện con chiến mã này cũng không chỉ dũng mãnh mãnh liệt, trái lại, vô cùng ngoan, dường như biết nàng không rành cưỡi ngựa nên chúng chậm rãi đi.
Hoàng Nguyệt Anh không kìm nổi tươi cười rạng rỡ, hỏi Đào Trạm:
- Cửu nương, đây thật sự là chiến mã sao? Sao ngoan như vậy!
Đào Chiến mặc váy dài màu xanh nhạt, dung nhan diễm lệ giống như hoa đào, tuy rằng nàng và Hoàng Nguyệt Anh mấy năm không gặp, nhưng quan hệ hai người cũng không bất hòa, các nàng vẫn duy trì thư lui tới, lần này Hoàng Nguyệt Anh tới Vũ Xương khiến Đào Trạm vô cùng vui mừng, chiêu đãi được cực kỳ ân cần, muốn đem vài năm khiếm khuyết bồi thường về.
Nàng hé miệng cười nói:
- Đây là muội đặc biệt tuyển cho tỷ một con ngựa, chiến mã chân chính nào có thể ngoan như vậy.
Đúng lúc này, gần trăm con chiến mã ở cánh đồng bát ngát vội vàng chạy tới, vó ngựa chấm mặt đất, như sấm đánh, gào thét đi qua các nàng cách đó không xa.
Hoàng Nguyệt Anh còn chưa bao giờ thấy qua tuấn mã khí thế mãnh liệt như vậy, nàng không khỏi giật mình kinh hãi, có chút khống chế không nổi ngựa, một nữ thị vệ vội vàng nắm chặt dây cương, đem chiến mã ổn định lại.
Đào Trạm thấy từng qua kỵ binh Giang Hạ huấn luyện, nàng không hề giật mình, cười nói:
- Có trông thấy không, đây mới là chiến mã, chạy như sấm sét, chỉ có chiến sĩ chân chính mới có thể khiến chúng phục tùng.
Tuy nhiên trời sinh nữ nhân đối chiến mã không có hứng thú, lực chú ý của hai người rất nhanh liền chuyển đến hồ nước nơi xa, đó là một cái hồ, thế núi hai bên rất đẹp, rừng cây tươi tốt, ở trong hồ còn có nhất hòn đảo nhỏ, hồ núi tôn nhau lên, vô cùng u tĩnh, màu nước như vẽ, giống hệt tiên cảnh nhân gian.
Hoàng Nguyệt Anh không khỏi khen:
- Hồ nước giống như bảo thạch xanh thẳm, không nghĩ đến ở đây cũng có phong cảnh đẹp như vậy.
Đào Trạm cũng bị cảnh đẹp nơi này làm say mê, ánh mắt nàng mê ly, quay đầu nhìn Lưu Cảnh phía xa, nàng vốn muốn nói với phu quân mua lại hồ đảo này, nhưng thấy hắn và Gia Cát Lượng đang sóng vai cưỡi ngựa chậm rãi đi, hai người bàn về cái gì đó, không tiện quấy rầy.
Đào Trạm lại thấy một khóm cỏ ở bên hồ, Tiểu Bao nương đang chơi đùa với hai đứa nhỏ, liền cười nói:
- Chúng ta đi xem tụi nhỏ đi!
Hoàng Nguyệt Anh vui vẻ gật đầu, hai người xuống ngựa, bước nhanh đến bên hồ.
Lưu Cảnh đang cùng Gia Cát Lượng cưỡi ngựa chậm rãi đi, Gia Cát Lượng nhìn chung quanh một vòng cười nói:
- Vùng này tầm nhìn trống trải, cảnh sắc tuyệt đẹp, làm người ta vui vẻ thoải mái, còn là bãi nuôi ngựa nữa, thực không thể tin được nơi này lại là phía nam.
Gia Cát Lượng dùng thưởng thức phong cảnh để che dấu khiếp sợ trong lòng mình, rốt cuộc y hiểu được tại sao Giang Hạ lại có được kỵ binh, cũng nhìn thấy quân Giang Hạ nuôi dưỡng ngựa trả giá nhiều năm, đây là việc bất kể như thế nào quân Kinh Nam đều không thể chịu đựng được.
Trong lòng của y ảm đạm, từ một bãi chăn nuôi ngựa y liền thấy được khác biệt lớn giữa quân Kinh Nam và quân Giang Hạ, không chỉ về thuỷ quân, dầu hỏa mà còn bao gồm cả bộ binh trọng giáp của quân Giang Hạ.
Lưu Cảnh nhanh chóng liếc mắt Gia Cát Lượng một cái, hơi mỉm cười hỏi:
- Võ Lăng không có nơi bằng phẳng như vậy sao?
Gia Cát Lượng thở dài một tiếng nói:
- Thế núi Võ Lăng nhấp nhô, có rất ít vùng quê như vậy, cho dù có cũng là dùng để trồng trọt, không có khả năng dùng để chăm ngựa, càng không có việc trồng cỏ cho ngựa, cũng không có quốc lực nuôi dưỡng ngựa.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Nói được cũng phải!
Ngày hôm qua Gia Cát Lượng đến Vũ Xương, hôm nay đã là lần nói chuyện thứ hai với Lưu Cảnh, Lưu Bị không hứa hẹn phối hợp quân Giang Đông Bắc tiến tuy đã giành sự cảm tạ hậu hĩnh của Lưu Cảnh và cao quan Giang Hạ, nhưng đây không phải là mục đích thực sự của Gia Cát Lượng đi sứ Giang Hạ.
Gia Cát Lượng trầm tư một lát, chậm rãi hỏi:
- Không biết sau khi Châu Mục đánh xong, có kế hoạch gì?
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng nói:
- Từ trước đến nay ta không có kế hoạch lâu dài, trên thực tế, từ vài năm trước đến giờ ta không ngừng nghỉ, một lần lại một lần chiến tranh đã khiến ta tinh tàn lực tận, cùng không có thời gian tiến hành suy xét lâu dài.
Gia Cát Lượng đương nhiên biết Lưu Cảnh nghĩ một đằng nói một nẻo, y cười cười lại nói:
- Châu Mục sao lại không có khát vọng lớn như vậy? Ta nhưng cảm giác quân Giang Hạ tràn đầy sĩ khí, một đội có thể chiến thắng quân đội của Tào Tháo, sao có thể nguyện góp sức cho Giang Hạ?
- Khổng Minh tiên sinh có điều không biết, địa vực Giang Hạ hẹp, nhân khẩu hiếm, thật sự khó có thể chịu đựng mấy trận đại chiến liên tục, sau đại chiến Xích Bích, thực lực của Giang Hạ đã đến bên bờ biên giới sắp sụp đổ, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Tào Tháo thong dong rút quân, không thể cách mấy tháng sau tiến binh Nam Quận và Tương Dương, lần này Sài Tang bị đánh lén, ta cũng chỉ có thể nén giận, đem tài nguyên hữu hạn dùng để đối phó quân Giang Đông, nếu may mắn thắng lợi, để Giang Hạ nghỉ ngơi lấy sức ba bốn năm, quân Giang Hạ cũng sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, ít nhất trong ba năm ta sẽ không mở rộng.
Lúc này đến lượt Gia Cát Lượng cười khổ, bất kể y nói bóng nói gió như thế nào, Lưu Cảnh vẫn hết sức cẩn thận, tuy nhiên điều này cũng hoàn toàn chứng tỏ kế hoạch của Lưu Cảnh mình không thể biết được.
Lại liên hệ tới việc Lưu Cảnh suất quân đi tới huyện Tây Lăng, Gia Cát Lượng nhạy bén suy đoán, cho dù Lưu Cảnh không nói, nhưng mục tiêu chiến lược của hắn đã không cần nói cũng biết.
Nghĩ vậy, Gia Cát Lượng lại thản nhiên hỏi:
- Gần đây, Hoàng thúc ta rất muốn biết tình hình của Tử Long, không biết tình hình y gần đây như thế nào?
Gia Cát Lượng đang nhắc nhở Lưu Cảnh, 'Lúc trước ngươi đã đáp ứng với Lưu Hoàng thúc không lấy Ba Thục, dùng Triệu Vân làm điều kiện trao đổi.’
Không ngờ Lưu Cảnh lại lắc lắc đầu:
- Lúc trước Hoàng thúc đáp ứng để Tử Long về dưới trướng ta, nhưng trên thực tế, Hoàng thúc cũng không có thực hiện lời hứa, ta đã ba lượt tính toán phong quan tước cho Tử Long, y đều khéo léo từ chối, thẳng thắn nói, ta đối với lời hứa của Lưu Hoàng thúc rất thất vọng.
Gia Cát Lượng ngạc nhiên, liền vội vàng hỏi:
- Không biết Tử Long tướng quân hiện giờ ở đâu?
- Ta cũng không biết, nghe nói y về quê tảo mộ cha mẹ, Khổng Minh tiên sinh trở về xin chuyển cáo Lưu Hoàng thúc, ta hy vọng ông ta có thể mau chóng thực hiện lời hứa của mình.
Gia Cát Lượng im lặng, y là người thông minh, y biết hỏi lại chuyện của Ba Thục đã không còn ý nghĩa gì nữa.
----------oOo----------
Bên trong Giang Hạ cũng có tin đồn, năm nay Chu Tuần sẽ được thăng làm Quận Thừa Trường Sa, điều này khiến Chu Lương vô cùng vui mừng, mỗi ngày đều hy vọng tháng tư đến, không ngờ trời có lúc mưa nắng thất thường, quân Giang Đông đánh lén đã phá nát mộng đẹp của Chu Lương.
Sài Tang bị chiếm đóng khiến Chu Lương mất ngủ liên tiếp vài ngày, khi Sài Tang bị chiếm đóng, việc đó và lão không có vấn đề gì, mấu chốt là con lão đã tiếp nhận mệnh lệnh của Từ Thịnh, tiếp tục đảm nhiệm Huyện lệnh Sài Tang.
Việc này khiến Chu Lương lâm vào bất an sợ hãi, con mình vẫn là Huyện lệnh Kinh Châu, hay là Huyện lệnh Giang Đông? Nếu là Huyện lệnh Giang Đông, chẳng phải là đầu hàng phản bội Kinh Châu?
Chu Lương trong thư phòng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lúc này quản gia báo lại, Lý quản sự có chuyện quan trọng cầu kiến, Chu Lương nghĩ đến trang viên đã xảy ra chuyện, trong lòng lại nảy lên, lập tức nói:
- Để y vào!
Một lát, Lý quản sự đi vào gian phòng, thi lễ quỳ xuống, lấy ra một phong thư nói:
- Đêm qua, Vũ Xương có người tìm thuộc hạ, bảo thuộc hạ đem phong thư này cho lão gia!
Chu Lương ngây ngẩn cả người, lão chậm rãi tiếp nhận thư, bỗng nhiên, lão cả kinh nhảy đứng lên, không ngờ phong thư này là thư viết tay của Châu Mục, cả người lão run, một lúc lâu sau mới mở thư ra, run rẩy nhìn lại.
Giọng điệu của Lưu Cảnh trong thư rất dịu, đầu tiên tán thưởng Chu Tuần mấy năm nay vì Sài Tang phồn vinh cố gắng trả giá, hắn có thể hiểu được Chu Tuần không bỏ thành mà chạy, không tiếc tự tổn thất danh dự, ở lại bảo hộ con dân Sài Tang.
Chu Lương lập tức thở ra nhẹ nhàng, trong lòng của lão cảm kích trước sự khoan dung của Lưu Cảnh, lão lại xem tiếp, ở phía sau thư, Lưu Cảnh yêu cầu Chu gia kiên trì lập trường, vì quân Giang Hạ đóng góp thu phục Sài Tang.
Chu Lương thở dài một tiếng, Sài Tang bị chiếm đóng, Đào gia bị giám thị nghiêm mật, Lưu Cảnh tìm tới mình, lão đương nhiên hiểu được trong đó có nguy hiểm, nhưng lão đã không có sự lựa chọn, suy nghĩ một chút, Chu Lương lại hỏi quản sự:
- Vũ Xương vẫn còn việc giao phó cho ngươi sao?
Lý quản sự do dự một chút, thấp giọng nói:
- Lần này thuộc hạ mang đến ba mươi tiểu nhị, kỳ thật đều là quân sĩ Giang Hạ, bọn họ yêu cầu ẩn nấp ở trong phủ chúng ta.
Chu Lương sợ tới mức hai chân run rẩy, không ngờ đã tới nhanh như vậy rồi, nhưng việc đã đến nước này, lão cũng không có khả năng tố cáo, đất đai gia tộc bọn họ đều ở Sài Tang, trừ phi bọn họ không muốn sống, lão cúi đầu suy nghĩ một chút nói:
- Ta nhớ vào thành có quy tắc, vào bao nhiêu người, đi ra bấy nhiêu người, không được qua đêm trong thành, đúng không!
Lý quản sự gật gật đầu:
- Đúng là có quy củ này.
Chu Lương thở dài nói:
- Vậy ta ở trong phủ tìm ba mươi người, cho ngươi mang đi ra ngoài đi! Mặt khác, mời thủ lĩnh bọn họ lại đây, ta muốn nói chuyện với y một chút.
Lý quản sự đi ra ngoài, một lát sau y mang đến một nam tử vóc người gầy nhỏ, Chu Lương giật mình kinh hãi,
- Hóa ra là Lưu tướng quân!
Người tới chính là Lưu Chính, không chỉ có y, y mang đến ba mươi người tất cả đều là quân tinh nhuệ, Lưu Cảnh tạm thời không tấn công Sài Tang, cũng không có nghĩa là hắn sẽ đem Sài Tang chắp tay dâng lên.
Lưu Chính nhếch miệng cười:
- Hoá ra lão biết ta?
Chu Lương cười khổ một tiếng:
- Ở Giang Hạ người không biết Lưu tướng quân chỉ sợ không có mấy ai.
Lưu Chính sờ sờ mặt mình, vừa cười nói:
- Xem ra ta không thể đi trên đường phố, bằng không sẽ khiến cho toàn thành kinh động.
Chu Lương không có lòng dạ nào nói giỡn cùng y, vội vàng nói:
- Ta có lời muốn nói với Lưu tướng quân, xin các ngươi yên tâm ở trong phủ, ta sẽ sắp xếp tốt.
Tươi cười trên mặt Lưu Chính biến mất, lắc lắc đầu nói:
- Đa tạ ý tốt của Chu công, nhưng ta có nhiệm vụ trong người, nên làm cái gì tự ta sẽ sắp xếp, mặt khác, ta muốn gặp Chu Huyện lệnh, xin Chu công hỗ trợ sắp xếp một chút.
Chu Lương bất đắc dĩ, đành phải gật gật đầu:
- Ta sẽ phái người đi tìm nó.
Ngay khi thế cục Giang Hạ hết sức căng thẳng, rốt cục đặc phái viên của Lưu Bị cũng đến, Gia Cát Lượng ngoài dự liệu mang theo thê nữ tới Giang Hạ.
Lưu Bị ban đầu vốn định phái Giản Ung đi sứ Giang Hạ, nhưng khi Giản Ung đang chuẩn bị xuất phát, Lưu Bị ngoài ý muốn biết được một tin tức, quân Giang Hạ chiếm lĩnh huyện Tây Lăng.
Điều này làm cho Lưu Bị sinh ra hoài nghi, trong lòng cũng lo âu, ông hoài nghi Lưu Cảnh cũng muốn cướp lấy Ba Thục, mà lúc đầu vì việc của Triệu Vân, Lưu Cảnh đã đáp ứng không lấy Ba Thục.
Suy đi nghĩ lại, Lưu Bị quyết định vẫn là phái Gia Cát Lượng đi sứ Giang Hạ, thử thái độ của Lưu Cảnh.
Đương nhiên, thử chỉ có thể là nói bóng nói gió, mà Gia Cát Lượng đến lấy cớ là chinh phạt phía tây Giang Đông, y đại diện cho thái độ của Lưu Bị.
Lưu Bị cảm ơn Lưu Cảnh đổi về Lưu Thiện, quân đội Kinh Nam sẽ không phối hợp Giang Đông tiến công quận Nam, về phần quân Kinh Nam có năng lực vượt sông hay không, cũng không quan trọng.
Cùng lúc đó, Gia Cát Lượng cũng tiện đem thê tử Hoàng Nguyệt Anh và nữ nhi A Quả mang đến Giang Hạ. Hoàng Nguyệt Anh và Đào Trạm đã nhiều năm không gặp.
Bãi chăm ngựa Giang Hạ nằm ở đông bắc huyện Vũ Xương ước chừng sáu mươi dặm, giáp với hồ Vũ Xương, là một cánh đồng cỏ bát ngát, đủ loại cỏ.
Lúc đầu bãi chăm ngựa chỉ có hai ngàn mẫu, nhưng trải qua vài năm phát triển, đã mở rộng đến năm nghìn mẫu, ở giữa còn có một trăm mẫu rừng cây lớn nhỏ quanh hồ nước.
Đây là một bãi cỏ ở phía nam, phương bắc không ấm áp, mềm mại ẩm ướt, hồ quang thủy sắc, cây rừng thanh tú đẹp đẽ, làm người ta lưu luyến quên về.
Trong bãi cỏ nuôi mấy ngàn con chiến mã, phần lớn là ngựa con và ngựa giống, một khi chiến mã đến tuổi, sẽ trang bị quân đội, hoặc độc lập làm kỵ binh, hoặc bán phân phối cho thám báo lục quân, mấy năm qua, chỗ nuôi ngựa này đã vì quân Giang Hạ cung cấp gần năm nghìn con chiến mã.
Ở một chỗ hoa cỏ màu xanh mướt dốc thoai thoải, Đào Trạm và Hoàng Nguyệt Anh cưỡi một tuấn mã màu trắng chậm rãi đi, vài nữu thị vệ đi bên cạnh, cẩn thận cưỡi ngựa xung quanh, bảo hộ các nàng.
Hoàng Nguyệt Anh chỉ hơi biết cưỡi ngựa, nghe nói những con này đều là chiến mã chân chính, trên chiến trường chạy như bay, nàng vô cùng khẩn trương, nhưng đi theo Đào Trạm hai dặm, nàng lại phát hiện con chiến mã này cũng không chỉ dũng mãnh mãnh liệt, trái lại, vô cùng ngoan, dường như biết nàng không rành cưỡi ngựa nên chúng chậm rãi đi.
Hoàng Nguyệt Anh không kìm nổi tươi cười rạng rỡ, hỏi Đào Trạm:
- Cửu nương, đây thật sự là chiến mã sao? Sao ngoan như vậy!
Đào Chiến mặc váy dài màu xanh nhạt, dung nhan diễm lệ giống như hoa đào, tuy rằng nàng và Hoàng Nguyệt Anh mấy năm không gặp, nhưng quan hệ hai người cũng không bất hòa, các nàng vẫn duy trì thư lui tới, lần này Hoàng Nguyệt Anh tới Vũ Xương khiến Đào Trạm vô cùng vui mừng, chiêu đãi được cực kỳ ân cần, muốn đem vài năm khiếm khuyết bồi thường về.
Nàng hé miệng cười nói:
- Đây là muội đặc biệt tuyển cho tỷ một con ngựa, chiến mã chân chính nào có thể ngoan như vậy.
Đúng lúc này, gần trăm con chiến mã ở cánh đồng bát ngát vội vàng chạy tới, vó ngựa chấm mặt đất, như sấm đánh, gào thét đi qua các nàng cách đó không xa.
Hoàng Nguyệt Anh còn chưa bao giờ thấy qua tuấn mã khí thế mãnh liệt như vậy, nàng không khỏi giật mình kinh hãi, có chút khống chế không nổi ngựa, một nữ thị vệ vội vàng nắm chặt dây cương, đem chiến mã ổn định lại.
Đào Trạm thấy từng qua kỵ binh Giang Hạ huấn luyện, nàng không hề giật mình, cười nói:
- Có trông thấy không, đây mới là chiến mã, chạy như sấm sét, chỉ có chiến sĩ chân chính mới có thể khiến chúng phục tùng.
Tuy nhiên trời sinh nữ nhân đối chiến mã không có hứng thú, lực chú ý của hai người rất nhanh liền chuyển đến hồ nước nơi xa, đó là một cái hồ, thế núi hai bên rất đẹp, rừng cây tươi tốt, ở trong hồ còn có nhất hòn đảo nhỏ, hồ núi tôn nhau lên, vô cùng u tĩnh, màu nước như vẽ, giống hệt tiên cảnh nhân gian.
Hoàng Nguyệt Anh không khỏi khen:
- Hồ nước giống như bảo thạch xanh thẳm, không nghĩ đến ở đây cũng có phong cảnh đẹp như vậy.
Đào Trạm cũng bị cảnh đẹp nơi này làm say mê, ánh mắt nàng mê ly, quay đầu nhìn Lưu Cảnh phía xa, nàng vốn muốn nói với phu quân mua lại hồ đảo này, nhưng thấy hắn và Gia Cát Lượng đang sóng vai cưỡi ngựa chậm rãi đi, hai người bàn về cái gì đó, không tiện quấy rầy.
Đào Trạm lại thấy một khóm cỏ ở bên hồ, Tiểu Bao nương đang chơi đùa với hai đứa nhỏ, liền cười nói:
- Chúng ta đi xem tụi nhỏ đi!
Hoàng Nguyệt Anh vui vẻ gật đầu, hai người xuống ngựa, bước nhanh đến bên hồ.
Lưu Cảnh đang cùng Gia Cát Lượng cưỡi ngựa chậm rãi đi, Gia Cát Lượng nhìn chung quanh một vòng cười nói:
- Vùng này tầm nhìn trống trải, cảnh sắc tuyệt đẹp, làm người ta vui vẻ thoải mái, còn là bãi nuôi ngựa nữa, thực không thể tin được nơi này lại là phía nam.
Gia Cát Lượng dùng thưởng thức phong cảnh để che dấu khiếp sợ trong lòng mình, rốt cuộc y hiểu được tại sao Giang Hạ lại có được kỵ binh, cũng nhìn thấy quân Giang Hạ nuôi dưỡng ngựa trả giá nhiều năm, đây là việc bất kể như thế nào quân Kinh Nam đều không thể chịu đựng được.
Trong lòng của y ảm đạm, từ một bãi chăn nuôi ngựa y liền thấy được khác biệt lớn giữa quân Kinh Nam và quân Giang Hạ, không chỉ về thuỷ quân, dầu hỏa mà còn bao gồm cả bộ binh trọng giáp của quân Giang Hạ.
Lưu Cảnh nhanh chóng liếc mắt Gia Cát Lượng một cái, hơi mỉm cười hỏi:
- Võ Lăng không có nơi bằng phẳng như vậy sao?
Gia Cát Lượng thở dài một tiếng nói:
- Thế núi Võ Lăng nhấp nhô, có rất ít vùng quê như vậy, cho dù có cũng là dùng để trồng trọt, không có khả năng dùng để chăm ngựa, càng không có việc trồng cỏ cho ngựa, cũng không có quốc lực nuôi dưỡng ngựa.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Nói được cũng phải!
Ngày hôm qua Gia Cát Lượng đến Vũ Xương, hôm nay đã là lần nói chuyện thứ hai với Lưu Cảnh, Lưu Bị không hứa hẹn phối hợp quân Giang Đông Bắc tiến tuy đã giành sự cảm tạ hậu hĩnh của Lưu Cảnh và cao quan Giang Hạ, nhưng đây không phải là mục đích thực sự của Gia Cát Lượng đi sứ Giang Hạ.
Gia Cát Lượng trầm tư một lát, chậm rãi hỏi:
- Không biết sau khi Châu Mục đánh xong, có kế hoạch gì?
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng nói:
- Từ trước đến nay ta không có kế hoạch lâu dài, trên thực tế, từ vài năm trước đến giờ ta không ngừng nghỉ, một lần lại một lần chiến tranh đã khiến ta tinh tàn lực tận, cùng không có thời gian tiến hành suy xét lâu dài.
Gia Cát Lượng đương nhiên biết Lưu Cảnh nghĩ một đằng nói một nẻo, y cười cười lại nói:
- Châu Mục sao lại không có khát vọng lớn như vậy? Ta nhưng cảm giác quân Giang Hạ tràn đầy sĩ khí, một đội có thể chiến thắng quân đội của Tào Tháo, sao có thể nguyện góp sức cho Giang Hạ?
- Khổng Minh tiên sinh có điều không biết, địa vực Giang Hạ hẹp, nhân khẩu hiếm, thật sự khó có thể chịu đựng mấy trận đại chiến liên tục, sau đại chiến Xích Bích, thực lực của Giang Hạ đã đến bên bờ biên giới sắp sụp đổ, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Tào Tháo thong dong rút quân, không thể cách mấy tháng sau tiến binh Nam Quận và Tương Dương, lần này Sài Tang bị đánh lén, ta cũng chỉ có thể nén giận, đem tài nguyên hữu hạn dùng để đối phó quân Giang Đông, nếu may mắn thắng lợi, để Giang Hạ nghỉ ngơi lấy sức ba bốn năm, quân Giang Hạ cũng sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, ít nhất trong ba năm ta sẽ không mở rộng.
Lúc này đến lượt Gia Cát Lượng cười khổ, bất kể y nói bóng nói gió như thế nào, Lưu Cảnh vẫn hết sức cẩn thận, tuy nhiên điều này cũng hoàn toàn chứng tỏ kế hoạch của Lưu Cảnh mình không thể biết được.
Lại liên hệ tới việc Lưu Cảnh suất quân đi tới huyện Tây Lăng, Gia Cát Lượng nhạy bén suy đoán, cho dù Lưu Cảnh không nói, nhưng mục tiêu chiến lược của hắn đã không cần nói cũng biết.
Nghĩ vậy, Gia Cát Lượng lại thản nhiên hỏi:
- Gần đây, Hoàng thúc ta rất muốn biết tình hình của Tử Long, không biết tình hình y gần đây như thế nào?
Gia Cát Lượng đang nhắc nhở Lưu Cảnh, 'Lúc trước ngươi đã đáp ứng với Lưu Hoàng thúc không lấy Ba Thục, dùng Triệu Vân làm điều kiện trao đổi.’
Không ngờ Lưu Cảnh lại lắc lắc đầu:
- Lúc trước Hoàng thúc đáp ứng để Tử Long về dưới trướng ta, nhưng trên thực tế, Hoàng thúc cũng không có thực hiện lời hứa, ta đã ba lượt tính toán phong quan tước cho Tử Long, y đều khéo léo từ chối, thẳng thắn nói, ta đối với lời hứa của Lưu Hoàng thúc rất thất vọng.
Gia Cát Lượng ngạc nhiên, liền vội vàng hỏi:
- Không biết Tử Long tướng quân hiện giờ ở đâu?
- Ta cũng không biết, nghe nói y về quê tảo mộ cha mẹ, Khổng Minh tiên sinh trở về xin chuyển cáo Lưu Hoàng thúc, ta hy vọng ông ta có thể mau chóng thực hiện lời hứa của mình.
Gia Cát Lượng im lặng, y là người thông minh, y biết hỏi lại chuyện của Ba Thục đã không còn ý nghĩa gì nữa.
----------oOo----------