Mặc dù Lưu Cảnh liên tục giữ lại, nhưng Gia Cát Lượng vẫn quyết định ban đêm trở về huyện Công An, kỳ thật trong lòng Gia Cát Lượng rõ ràng, Lưu Bị để y mang theo thê nữ đến Võ Xương, trên thực tế chính là một sự tín nhiệm với y.
Nhưng nếu như nghĩ sâu xa, đây cũng chính là một loại lo lắng và thủ đoạn của Lưu Bị sợ Gia Cát Lượng đầu nhập vào Giang Hạ, cho nên để y mang theo thê nữ đi, nếu Gia Cát Lượng không trở lại, vậy y sẽ có vấn đề về đạo nghĩa.
Không chỉ có như vậy, một nguyên nhân quan trọng hơn, cơ bản Gia Cát Lượng có thể khẳng định mục tiêu kế tiếp của Lưu Cảnh là Ba Thục, nhất định y phải trở về để kịp thương lượng đối sách với Lưu Bị.
Nhất định phải để quân Giang Đông chinh chiến phía tây cướp Ba Thục, hoặc là khiến Lưu Chương mời quân Kinh Nam nhập Thục, hoặc là phát động đánh bất ngờ, chiếm lĩnh quận Ba Đông
Tuy nhiên nữ nhi của Gia Cát Lượng Gia Cát Quả lại có chút cảm bệnh nhẹ, không thể lặn lội đường xa, hơn nữa Đào Trạm ân cần giữ lại, Gia Cát Lượng liền quyết định một mình về trước, để vợ con ở Giang Hạ một thời gian ngắn.
Trên bến tàu, quân sư Giả Hủ và Trưởng sử Từ Thứ tiễn Gia Cát Lượng chắp tay cáo biệt:
- Xin Giả quân sư và Từ Trưởng sử thay ta chuyển đạt lòng biết ơn với Lưu Châu Mục, cảm tạ hắn ân cần chiêu đãi, Khổng Minh khắc ghi trong lòng.
Giả Hủ cũng chắp tay đáp lễ cười nói:
- Cũng chúc Gia Cát tiên sinh thuận buồm xuôi gió, bảo trọng!
- Bảo trọng!
Từ Thứ chắp tay nói.
Ngồi thuyền rời bến tàu, dâng buồm chạy về hướng bắc, Từ Thứ nhìn Gia Cát Lượng đi xa, khe khẽ thở dài, hôm qua Gia Cát Lượng tới Giang Hạ, hôm nay rời đi, chỉ nói với mình một câu, 'Từ Trưởng sử, đã lâu không gặp!'
Một câu ngắn ngủi này, khiến trong lòng của y có chút cảm khái, năm đó y và Gia Cát Lượng là bằng hữu tốt, con đường làm quan của hai người khác nhau, tình cảm của bọn họ cũng dần biến mất rồi.
Ngược lại là nữ nhân, tình cảm của Hoàng Nguyệt Anh và Đào Trạm không bị ảnh hưởng, mấy năm không thấy vẫn là tình nghĩa thâm hậu như vậy, không thể không làm người ta cảm thán, tranh giành lợi ích khiến cho tình cảm hai bên trở nên phai nhạt.
Nghĩ vậy, Từ Thứ không kìm nổi lại thở dài một tiếng, nói với Giả Hủ:
- Quân sư có cảm thấy, dường như tâm tình của Khổng Minh không quá lạc quan?
Giả Hủ cũng cảm giác được tâm sự nặng nề Gia Cát Lượng, cười nói:
- Có lẽ là Gia Cát Lượng nhận được tình báo mà bọn họ không muốn đối mặt.
- Quân sư là chỉ Ba Thục?
Từ Thứ thật cẩn thận hỏi.
Giả Hủ gật gật đầu:
- Ta nghĩ, hôm qua y tới, hôm nay đi, hẳn là ở bãi nuôi dưỡng ngựa dò xét được tình báo bất lợi, cũng không biết Châu Mục nói gì với y?
Lúc này, một gã thị vệ từ trong bóng tối đi tới, hướng Từ Thứ và Giả Hủ thi lễ:
- Châu Mục mời Trưởng sử và quân sư đi vào phủ, có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Từ Thứ và Giả Hủ nhìn nhau, trong lòng hai người hiểu ý, Giả Hủ cười nói:
- Nếu Châu Mục cho mời, liền đi xem sao!
Hai người vui vẻ lên xe ngựa, cùng hơn mười người hộ vệ chạy vào thành.
Trong bóng đêm, hai nha hoàn cầm đèn lồng, dẫn Giả Hủ và Từ Thứ xuyên qua một hành lang dài, bước nhanh đên thư phòng Lưu Cảnh.
Giả Hủ luôn suy xét chuyện của Gia Cát Lượng, lúc Gia Cát Lượng gần đi tâm tình ảm đạm, việc này khiến trong lòng của y vô cùng tò mò, y rất muốn biết Lưu Cảnh và Gia Cát Lượng ở bãi cỏ nói chuyện cái gì? Tuy rằng y đoán được là việc Ba Thục, nhưng y vẫn không nghĩ ra thái độ của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh là tính toán hai mặt tác chiến sao?
Đi vào trước cửa thư phòng, có thị vệ lập tức bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, Trưởng sử và quân sư đến rồi!
- Mời vào!
Trong phòng truyền đến thanh âm của Lưu Cảnh, thanh âm có chút khoái trá.
Trong lòng Giả Hủ thoáng nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt lộ ra vẻ tươi cười, thời điểm xảy ra đại chiến, ý chí chủ công cực kỳ quan trọng, thậm chí liên hệ đến thành bại của đại chiến.
Giọng điệu khoái trá của Lưu Cảnh khiến trong lòng Giả Hủ và Từ Thứ đều tin tưởng nhiều hơn.
Hai người đẩy cửa vào phòng, trong phòng sáng ngời, Lưu Cảnh đang đứng ở trước tường, nhìn chăm chú vào bản đồ trên tường, hắn thấy hai người tiến vào, trong mắt mang theo suy nghĩ, liền cười nói:
- Xem ra, Khổng Minh rời đi cũng không vui.
Hai người không trả lời câu hiếu kỳ của Lưu Cảnh, mà là tiến lên thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
- Mời hai vị ngồi!
Lưu Cảnh mời bọn họ ngồi xuống, lại mệnh thị nữ rót trà, rồi mới hướng Từ Thứ cười nói:
- Ta nghĩ Nguyên Trực hẳn là hiểu sâu nhất, đúng không!
Từ Thứ cười khổ một tiếng:
- Châu Mục nói đúng, ngày xưa bạn tốt trở thành người lạ, loại cảm giác này làm cho người ta chịu khổ sở.
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Kỳ thật Nguyên Trực cũng không cần dùng cảm khái, lần này Gia Cát Lượng là vì trên vai gánh trách nhiệm nặng nề mà đến, y thừa nhận áp lực không còn lòng dạ nào cùng Nguyên Trực ôn chuyện, chờ y thoải mái hơn, ta nghĩ nhất định nhớ lại tình nghĩa ngày xưa.
Lúc này, Giả Hủ bên cạnh hỏi:
- Châu Mục tính toán đồng thời khai chiến hai tuyến sao?
Lưu Cảnh nhìn y, không kìm nổi mỉm cười ha hả:
- Hỏi ngay thẳng, đây cũng không phải là phong cách của quân sư!
Trên mặt Giả Hủ hơi đỏ, hạ thấp người cười nói:
- Lòng ta luôn nhớ kỹ việc này, xin Châu Mục thứ lỗi.
- Đầu tiên ngươi nói 'Tính toán' là không đúng!
Lưu Cảnh thản nhiên cười nói:
- Hai tuyến khai chiến là quyết định trọng đại, ta làm sao có thể không thương lượng với các ngươi liền đưa ra quyết định? Tuy nhiên tình thế bên kia Ba Thục quả thật gấp gáp, nếu chờ chúng ta đánh xong phía đông lại chú ý Ba Thục, chỉ sợ cũng không còn kịp rồi, không nhất định phải phát động chiến tranh phía đông, nhưng bên kia Ba Thục nhất định phải lên trước.
- Thế nào là lên trước?
Giả Hủ luôn có thể bắt chỗ trọng điểm.
Lưu Cảnh cười nói:
- Chúng ta không có thực lực lớn tác chiến hai tuyến, nhưng chiến tranh cùng Giang Đông không thể chấm dứt trong một hai ngày, nếu chuyên chú Giang Đông, sẽ thất bại phía tây, để Lưu Bị giành được Ba Thục, cho nên ở phía Tây nhất định chúng ta phải có hành động, nhất định phải cướp lấy một thị trấn.
Từ Thứ trầm ngâm một chút hỏi:
- Châu Mục nói hành động, là chỉ huyện Vu Thành?
- Không phải huyện Vu Thành!
Lưu Cảnh chậm rãi lắc đầu:
- Chính xác là huyện Tỷ Quy, chiếm lĩnh huyện Tỷ Quy, cũng sẽ giữ lại đường tiến phía tây của Lưu Bị, Vu Thành đã là cô thành, ta đã đem việc này giao cho Lý Nghiêm, hy vọng y đừng để ta thất vọng.
Giả Hủ nghe thế, khẽ cau mày:
- Nhưng nếu cứ như vậy, Lưu Chương hoài nghi chúng ta ý đồ lấy Ba Thục hay không, ngược lại cấu kết cùng Lưu Bị.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Quả thật có khả năng này, hơn nữa Lưu Bị đã thành công thuyết phục Lưu Chương cùng lão hợp tác, cùng chống lại Tào quân xuôi nam, hiện tại Tào Tháo lui phía bắc, việc hợp tác của bọn họ tạm thời đình chỉ, tuy nhiên Lưu Bị nhất định sẽ đem Tào Tháo đổi thành ta, cùng chống chọi với Lưu Cảnh tây tiến, ta phỏng chừng khả năng Lưu Chương bị thuyết phục rất lớn.
- Nhưng tại sao Lưu Chương lại tin lời Lưu Bị nói?
Từ Thứ không hiểu hỏi.
- Có lẽ do thực lực của Lưu Bị yếu đi!
Lưu Cảnh cười cười nói:
- Tựa như vài người đánh nhau, người bộ dạng thấp bé gầy yếu dễ bị xem nhẹ nhất, Lưu Bị chính là người gầy bé thấp yếu này, Lưu Chương cho là lão vô lực giành Ba Thục, cho nên tin tưởng lão, hơn nữa vì Lưu Chương là phụ thân Lưu Yên có quan hệ đặc biệt với Lưu Bị.
Giả Hủ trầm tư chốc lát nói:
- Có thể coi là Lưu Chương ngu xuẩn vô trí, nhưng người bên cạnh Lưu Chương thì sao? Trương Tùng, Ngô Ý, những người này đều có trí mưu, chẳng lẽ bọn họ cũng tin tưởng sao?
Lưu Cảnh lấy ra một phong thư, đưa cho Giả Hủ nói:
- Đây là thư Tư Mã Ý viết, nói tình hình nội bộ Ba Thục, các ngươi xem trước một chút đi!
Thư Tư Mã Ý viết Lưu Cảnh xem vài lần, mới biết được quan hệ nội bộ Ba Thục hết sức phức tạp, dính đến lực lượng lãnh thổ Ba Thục và mấy chục năm đấu tranh của danh sĩ Đông Châu.
Mà phần lớn danh sĩ Đông Châu là sĩ tộc Kinh Châu và ba sĩ tộc phụ, ở trong mắt Ba Thục kẻ sĩ, phía sau Lưu Cảnh là danh sĩ Đông Châu, như vậy địch nhân của Lưu Cảnh dĩ nhiên trở thành sĩ tộc lôi kéo đối tượng Ba Thục, cũng chính là chuyện này, đám người Trương Tùng, Ngô Ý mới có thể ủng hộ Lưu Chương và Lưu Bị kết minh.
Giả Hủ xem thư đưa cho Từ Thứ, y thở dài nói:
- Xem ra cướp lấy Ba Thục, so với chúng ta tưởng tượng càng thêm phức tạp.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Lưu Chương tuy rằng đều không phải là một kẻ ngu ngốc yếu đuối, nhưng y chính là hạng người vô năng, lấy sự giàu có và đông đúc của Ba Thục, vài chục năm còn không đánh hạ được một Hán Trung, y muốn thông qua đó khống chế mâu thuẫn sĩ tộc Ba Thục và sĩ tộc Đông Châu để bảo hộ sự thống trị của mình, lại không để hai người chân chính thần phục y, về sau chịu vận mệnh bị sĩ tộc Ba Thục và sĩ tộc Đông Châu vứt bỏ.
Nói đến đây, Lưu Cảnh hơi than thở nhẹ một tiếng:
- Hiện tại thế cục phía nam đại biến, bất kể là danh sĩ Đông Châu hay là sĩ tộc Ba Thục đều có ý nghĩ vứt bỏ, chỉ có điều danh sĩ Đông Châu hướng về ta, mà sĩ tộc Ba Thục hướng về Lưu Bị, đây mới là khiêu chiến lớn nhất chúng ta gặp phải.
Trong phòng đã trầm mặc, một lát Từ Thứ hỏi:
- Cho nên Châu Mục đã nghĩ bắt đầu từ Tỷ Quy.
- Đúng vậy!
Nói đến đây, Lưu Cảnh đứng thẳng lên, đối với hai người nói:
- Việc cấp bách, nhất định phải đuổi Gia Cát Lượng về, giành Tỷ Quy trước.
----------oOo----------
Nhưng nếu như nghĩ sâu xa, đây cũng chính là một loại lo lắng và thủ đoạn của Lưu Bị sợ Gia Cát Lượng đầu nhập vào Giang Hạ, cho nên để y mang theo thê nữ đi, nếu Gia Cát Lượng không trở lại, vậy y sẽ có vấn đề về đạo nghĩa.
Không chỉ có như vậy, một nguyên nhân quan trọng hơn, cơ bản Gia Cát Lượng có thể khẳng định mục tiêu kế tiếp của Lưu Cảnh là Ba Thục, nhất định y phải trở về để kịp thương lượng đối sách với Lưu Bị.
Nhất định phải để quân Giang Đông chinh chiến phía tây cướp Ba Thục, hoặc là khiến Lưu Chương mời quân Kinh Nam nhập Thục, hoặc là phát động đánh bất ngờ, chiếm lĩnh quận Ba Đông
Tuy nhiên nữ nhi của Gia Cát Lượng Gia Cát Quả lại có chút cảm bệnh nhẹ, không thể lặn lội đường xa, hơn nữa Đào Trạm ân cần giữ lại, Gia Cát Lượng liền quyết định một mình về trước, để vợ con ở Giang Hạ một thời gian ngắn.
Trên bến tàu, quân sư Giả Hủ và Trưởng sử Từ Thứ tiễn Gia Cát Lượng chắp tay cáo biệt:
- Xin Giả quân sư và Từ Trưởng sử thay ta chuyển đạt lòng biết ơn với Lưu Châu Mục, cảm tạ hắn ân cần chiêu đãi, Khổng Minh khắc ghi trong lòng.
Giả Hủ cũng chắp tay đáp lễ cười nói:
- Cũng chúc Gia Cát tiên sinh thuận buồm xuôi gió, bảo trọng!
- Bảo trọng!
Từ Thứ chắp tay nói.
Ngồi thuyền rời bến tàu, dâng buồm chạy về hướng bắc, Từ Thứ nhìn Gia Cát Lượng đi xa, khe khẽ thở dài, hôm qua Gia Cát Lượng tới Giang Hạ, hôm nay rời đi, chỉ nói với mình một câu, 'Từ Trưởng sử, đã lâu không gặp!'
Một câu ngắn ngủi này, khiến trong lòng của y có chút cảm khái, năm đó y và Gia Cát Lượng là bằng hữu tốt, con đường làm quan của hai người khác nhau, tình cảm của bọn họ cũng dần biến mất rồi.
Ngược lại là nữ nhân, tình cảm của Hoàng Nguyệt Anh và Đào Trạm không bị ảnh hưởng, mấy năm không thấy vẫn là tình nghĩa thâm hậu như vậy, không thể không làm người ta cảm thán, tranh giành lợi ích khiến cho tình cảm hai bên trở nên phai nhạt.
Nghĩ vậy, Từ Thứ không kìm nổi lại thở dài một tiếng, nói với Giả Hủ:
- Quân sư có cảm thấy, dường như tâm tình của Khổng Minh không quá lạc quan?
Giả Hủ cũng cảm giác được tâm sự nặng nề Gia Cát Lượng, cười nói:
- Có lẽ là Gia Cát Lượng nhận được tình báo mà bọn họ không muốn đối mặt.
- Quân sư là chỉ Ba Thục?
Từ Thứ thật cẩn thận hỏi.
Giả Hủ gật gật đầu:
- Ta nghĩ, hôm qua y tới, hôm nay đi, hẳn là ở bãi nuôi dưỡng ngựa dò xét được tình báo bất lợi, cũng không biết Châu Mục nói gì với y?
Lúc này, một gã thị vệ từ trong bóng tối đi tới, hướng Từ Thứ và Giả Hủ thi lễ:
- Châu Mục mời Trưởng sử và quân sư đi vào phủ, có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Từ Thứ và Giả Hủ nhìn nhau, trong lòng hai người hiểu ý, Giả Hủ cười nói:
- Nếu Châu Mục cho mời, liền đi xem sao!
Hai người vui vẻ lên xe ngựa, cùng hơn mười người hộ vệ chạy vào thành.
Trong bóng đêm, hai nha hoàn cầm đèn lồng, dẫn Giả Hủ và Từ Thứ xuyên qua một hành lang dài, bước nhanh đên thư phòng Lưu Cảnh.
Giả Hủ luôn suy xét chuyện của Gia Cát Lượng, lúc Gia Cát Lượng gần đi tâm tình ảm đạm, việc này khiến trong lòng của y vô cùng tò mò, y rất muốn biết Lưu Cảnh và Gia Cát Lượng ở bãi cỏ nói chuyện cái gì? Tuy rằng y đoán được là việc Ba Thục, nhưng y vẫn không nghĩ ra thái độ của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh là tính toán hai mặt tác chiến sao?
Đi vào trước cửa thư phòng, có thị vệ lập tức bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, Trưởng sử và quân sư đến rồi!
- Mời vào!
Trong phòng truyền đến thanh âm của Lưu Cảnh, thanh âm có chút khoái trá.
Trong lòng Giả Hủ thoáng nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt lộ ra vẻ tươi cười, thời điểm xảy ra đại chiến, ý chí chủ công cực kỳ quan trọng, thậm chí liên hệ đến thành bại của đại chiến.
Giọng điệu khoái trá của Lưu Cảnh khiến trong lòng Giả Hủ và Từ Thứ đều tin tưởng nhiều hơn.
Hai người đẩy cửa vào phòng, trong phòng sáng ngời, Lưu Cảnh đang đứng ở trước tường, nhìn chăm chú vào bản đồ trên tường, hắn thấy hai người tiến vào, trong mắt mang theo suy nghĩ, liền cười nói:
- Xem ra, Khổng Minh rời đi cũng không vui.
Hai người không trả lời câu hiếu kỳ của Lưu Cảnh, mà là tiến lên thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
- Mời hai vị ngồi!
Lưu Cảnh mời bọn họ ngồi xuống, lại mệnh thị nữ rót trà, rồi mới hướng Từ Thứ cười nói:
- Ta nghĩ Nguyên Trực hẳn là hiểu sâu nhất, đúng không!
Từ Thứ cười khổ một tiếng:
- Châu Mục nói đúng, ngày xưa bạn tốt trở thành người lạ, loại cảm giác này làm cho người ta chịu khổ sở.
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Kỳ thật Nguyên Trực cũng không cần dùng cảm khái, lần này Gia Cát Lượng là vì trên vai gánh trách nhiệm nặng nề mà đến, y thừa nhận áp lực không còn lòng dạ nào cùng Nguyên Trực ôn chuyện, chờ y thoải mái hơn, ta nghĩ nhất định nhớ lại tình nghĩa ngày xưa.
Lúc này, Giả Hủ bên cạnh hỏi:
- Châu Mục tính toán đồng thời khai chiến hai tuyến sao?
Lưu Cảnh nhìn y, không kìm nổi mỉm cười ha hả:
- Hỏi ngay thẳng, đây cũng không phải là phong cách của quân sư!
Trên mặt Giả Hủ hơi đỏ, hạ thấp người cười nói:
- Lòng ta luôn nhớ kỹ việc này, xin Châu Mục thứ lỗi.
- Đầu tiên ngươi nói 'Tính toán' là không đúng!
Lưu Cảnh thản nhiên cười nói:
- Hai tuyến khai chiến là quyết định trọng đại, ta làm sao có thể không thương lượng với các ngươi liền đưa ra quyết định? Tuy nhiên tình thế bên kia Ba Thục quả thật gấp gáp, nếu chờ chúng ta đánh xong phía đông lại chú ý Ba Thục, chỉ sợ cũng không còn kịp rồi, không nhất định phải phát động chiến tranh phía đông, nhưng bên kia Ba Thục nhất định phải lên trước.
- Thế nào là lên trước?
Giả Hủ luôn có thể bắt chỗ trọng điểm.
Lưu Cảnh cười nói:
- Chúng ta không có thực lực lớn tác chiến hai tuyến, nhưng chiến tranh cùng Giang Đông không thể chấm dứt trong một hai ngày, nếu chuyên chú Giang Đông, sẽ thất bại phía tây, để Lưu Bị giành được Ba Thục, cho nên ở phía Tây nhất định chúng ta phải có hành động, nhất định phải cướp lấy một thị trấn.
Từ Thứ trầm ngâm một chút hỏi:
- Châu Mục nói hành động, là chỉ huyện Vu Thành?
- Không phải huyện Vu Thành!
Lưu Cảnh chậm rãi lắc đầu:
- Chính xác là huyện Tỷ Quy, chiếm lĩnh huyện Tỷ Quy, cũng sẽ giữ lại đường tiến phía tây của Lưu Bị, Vu Thành đã là cô thành, ta đã đem việc này giao cho Lý Nghiêm, hy vọng y đừng để ta thất vọng.
Giả Hủ nghe thế, khẽ cau mày:
- Nhưng nếu cứ như vậy, Lưu Chương hoài nghi chúng ta ý đồ lấy Ba Thục hay không, ngược lại cấu kết cùng Lưu Bị.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Quả thật có khả năng này, hơn nữa Lưu Bị đã thành công thuyết phục Lưu Chương cùng lão hợp tác, cùng chống lại Tào quân xuôi nam, hiện tại Tào Tháo lui phía bắc, việc hợp tác của bọn họ tạm thời đình chỉ, tuy nhiên Lưu Bị nhất định sẽ đem Tào Tháo đổi thành ta, cùng chống chọi với Lưu Cảnh tây tiến, ta phỏng chừng khả năng Lưu Chương bị thuyết phục rất lớn.
- Nhưng tại sao Lưu Chương lại tin lời Lưu Bị nói?
Từ Thứ không hiểu hỏi.
- Có lẽ do thực lực của Lưu Bị yếu đi!
Lưu Cảnh cười cười nói:
- Tựa như vài người đánh nhau, người bộ dạng thấp bé gầy yếu dễ bị xem nhẹ nhất, Lưu Bị chính là người gầy bé thấp yếu này, Lưu Chương cho là lão vô lực giành Ba Thục, cho nên tin tưởng lão, hơn nữa vì Lưu Chương là phụ thân Lưu Yên có quan hệ đặc biệt với Lưu Bị.
Giả Hủ trầm tư chốc lát nói:
- Có thể coi là Lưu Chương ngu xuẩn vô trí, nhưng người bên cạnh Lưu Chương thì sao? Trương Tùng, Ngô Ý, những người này đều có trí mưu, chẳng lẽ bọn họ cũng tin tưởng sao?
Lưu Cảnh lấy ra một phong thư, đưa cho Giả Hủ nói:
- Đây là thư Tư Mã Ý viết, nói tình hình nội bộ Ba Thục, các ngươi xem trước một chút đi!
Thư Tư Mã Ý viết Lưu Cảnh xem vài lần, mới biết được quan hệ nội bộ Ba Thục hết sức phức tạp, dính đến lực lượng lãnh thổ Ba Thục và mấy chục năm đấu tranh của danh sĩ Đông Châu.
Mà phần lớn danh sĩ Đông Châu là sĩ tộc Kinh Châu và ba sĩ tộc phụ, ở trong mắt Ba Thục kẻ sĩ, phía sau Lưu Cảnh là danh sĩ Đông Châu, như vậy địch nhân của Lưu Cảnh dĩ nhiên trở thành sĩ tộc lôi kéo đối tượng Ba Thục, cũng chính là chuyện này, đám người Trương Tùng, Ngô Ý mới có thể ủng hộ Lưu Chương và Lưu Bị kết minh.
Giả Hủ xem thư đưa cho Từ Thứ, y thở dài nói:
- Xem ra cướp lấy Ba Thục, so với chúng ta tưởng tượng càng thêm phức tạp.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Lưu Chương tuy rằng đều không phải là một kẻ ngu ngốc yếu đuối, nhưng y chính là hạng người vô năng, lấy sự giàu có và đông đúc của Ba Thục, vài chục năm còn không đánh hạ được một Hán Trung, y muốn thông qua đó khống chế mâu thuẫn sĩ tộc Ba Thục và sĩ tộc Đông Châu để bảo hộ sự thống trị của mình, lại không để hai người chân chính thần phục y, về sau chịu vận mệnh bị sĩ tộc Ba Thục và sĩ tộc Đông Châu vứt bỏ.
Nói đến đây, Lưu Cảnh hơi than thở nhẹ một tiếng:
- Hiện tại thế cục phía nam đại biến, bất kể là danh sĩ Đông Châu hay là sĩ tộc Ba Thục đều có ý nghĩ vứt bỏ, chỉ có điều danh sĩ Đông Châu hướng về ta, mà sĩ tộc Ba Thục hướng về Lưu Bị, đây mới là khiêu chiến lớn nhất chúng ta gặp phải.
Trong phòng đã trầm mặc, một lát Từ Thứ hỏi:
- Cho nên Châu Mục đã nghĩ bắt đầu từ Tỷ Quy.
- Đúng vậy!
Nói đến đây, Lưu Cảnh đứng thẳng lên, đối với hai người nói:
- Việc cấp bách, nhất định phải đuổi Gia Cát Lượng về, giành Tỷ Quy trước.
----------oOo----------