Trong kế khoach của Lưu Cảnh với Ba Thục, huyện Tây Lăng không thể nghi ngờ là điểm tựa thứ nhất, nhưng nó chỉ là một khởi điểm, không phải điểm mấu chốt của cục diện, điểm mấu chốt này cách huyện Tây Lăng không xa, là huyện Tỷ Quy.
Huyện Tỷ Quy là có ba eo sông cực kỳ trọng yếu, từng là nơi trục xuất Khuất Nguyên, nó là yếu đạo cổ họng trọng yếu của cả ba eo sông, cũng là bến đầu tiên ở Trường Giang qua ba eo sông, nếu quân đội Lưu Bị muốn trợ giúp Vu Thành, thậm chí tiến quân Ba Thục, chỉ có thể từ huyện Tỷ Quy qua Giang Bắc, cho nên giành được huyện Tỷ Quy huyện, cũng là chặt đứt đường Tây tiến của quân Lưu Bị.
Bởi vì nguyên nhân địa thế, thị trấn Tỷ Quy cũng không rộng lớn, chu vi ước mười lăm dặm, tuy huyện Tỷ Quy không lớn, nhưng nó xây dựng dựa vào núi, xây dựng cải tạo vô cùng cao lớn chắc chắn, dễ thủ khó công, dễ trấn ải, không qua được khí thế.
Trước mắt huyện Tỷ Quy bị quân Lưu Bị khống chế, do đại tướng Mi Phương suất lĩnh hai ngàn người đóng ở huyện Tỷ Quy, nhân khẩu trong thị trấn chừng hơn một vạn người, ngoại trừ làm ruộng, chủ yếu lấy trung chuyển thương mại làm kinh tế trụ cột.
Bởi vì huyện Tỷ Quy huyện là đầu mối giao thông then chốt, khiến việc trung chuyển mậu dịch vô cùng phồn thịnh, số lượng hàng hóa từ Kinh Nam và quận Nam tụ tập ở Tỷ Quy, sau đó về hướng Ba Thục.
Cùng lúc đó, Ba Thục chuyển vật tư đã được Tỷ Quy phân lưu, hoặc vượt sông đi Kinh Nam, hoặc tiếp tục đông tiến đi tới Giang Lăng và Tương Dương, thậm chí khi lên thuyền chuyển hướng, vận hướng càng thêm xa xôi Giang Đông.
Mỗi ngày đều có vài chục đội gần ngàn người ra vào thị trấn Tỷ Quy, khiến nhà trọ huyện Tỷ Quy, tửu quán thậm chí thanh lâu đều kinh doanh thịnh vượng.
Mặt khác, trong huyện thành còn có vài chục cửa hàng thường trú, như cửa hàng Nghiêm thị ở quận Ba, cửa hàng Ba Đông Thường thị, cửa hàng La thị ở Thành Đô vân vân mười cửa hàng lớn Ba Thục đều xây dựng ở huyện Tỷ Quy, đồng thời cửa hàng Ngô thị ở Giang Lăng, cửa hàng Điền thị ở Tương Dương, cùng với cửa hàng Đào thị ở Sài Tang đã ở huyện Tỷ Quy sắp đặt kho hàng và cửa hàng.
Tỷ như huyện Tỷ Quy kho hàng lớn nhất, đó là cửa hàng Đào thị thành lập kho hàng than đá, chiếm gần hai mươi mẫu đất, sản xuất số lượng lớn than đá chuyển đến đến Giang Hạ, bảo đảm chế tạo giống như trước.
Buôn bán phồn thịnh khiến huyện dân chúng tầng thấp Tỷ Quy cũng có cơ hội nuôi sống gia đình, hoặc là bị các cửa hàng thuê trở thành tiểu nhị, hoặc là ở trên bến tàu bán thể lực làm khuân vác.
Tuy rằng quân đội Lưu Bị chiếm lĩnh huyện Tỷ Quy huyện, nhưng quân đội cũng không ngăn chặn Ba Thục thương mại bên ngoài, lúc này vai trò của Lưu Bị vẫn là người tốt, là vì trợ giúp Ba Thục, mà đều không phải là giành Ba Thục, bởi vậy, thương mại Tỷ Quy tuy rằng vì Quân Tào nam chinh quy mô mà tạm thời lạnh lùng, nhưng rất nhanh Quân Tào rút lui lại náo nhiệt lên.
Trưa hôm nay, một đoàn thương nhân đến từ hướng đông, thương nhân bình thường đều cưỡi la, mà đoàn thương nhân này chỉ để la kéo hàng hóa, ngoài ra còn có vài trăm con trâu, trên lưng trâu cũng chở hàng hóa, tuy nhiên người sáng suốt cũng nhìn ra được, đoàn trâu này cũng chính là hàng hóa
Trên xe la cầm đầu đội quân này cắm một lá cờ hình tam giác, trên lá cờ viết chữ 'Ngô', có nghĩa là bọn họ đến từ cửa hàng Ngô thị Giang Lăng. Cửa hàng Ngô thị Giang Lăng là cửa hàng lớn thứ nhất, nhưng ở khắp Kinh Châu chỉ có thể xếp thứ ba, thứ hai là cửa hàng Điền thị ở Tương Dương, vẫn kém xa cửa hàng Đào thị ở Sài Tang.
Tuy nhiên ở trên thương đạo Kinh Thục, mạng lưới quan hệ của cửa hàng Ngô thị là phổ biến nhất, không giống cửa hàng Đào thị chỉ làm than đá và kinh doanh lương thực, bọn họ đề cập trên trăm loại hàng hóa, lá trà, muối, sắt thô, tơ lụa, công cụ, súc vật vân vân, thậm chí ngay cả nô lệ cũng buôn, gần như là cái gì kiếm tiền thì làm kinh doanh cái đó.
Trước mắt số người đoàn thương nhân này cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có mười mấy người, quản sự cầm đầu tên là Hoắc Bình, mọi người gọi lão là Hoắc lão gia, là một lão thương nhân sáu mươi tuổi, trên mặt lão khắc sâu nếp nhăn đầy tang thương.
Lão lui tới nước Thục đã bốn mươi năm, mỗi một cọng cỏ trên đường đều biết lão, có kinh nghiệm phong phú ra vào đường Thục.
Hơn mười tiểu nhị phía sau phần lớn là đi theo lão nhiều năm, nhưng trong đó có ba gã tiểu nhị mặt lạ hoắc, nói năng thận trọng, vẻ mặt nghiêm nghị, mắt thấy nhanh đến thị trấn Tỷ Quy, Hoắc lão gia thỉnh thoảng quay đầu lại vụng trộm đánh giá ba gã tiểu nhị này, trong lòng của lão tràn đầy bất an.
Thân phận thực sự của ba gã tiểu nhị này đương nhiên là quân Giang Hạ, nhưng bọn họ không phải binh lính bình thường, một gã nam tử cầm đầu chính là Biệt Bộ Tư Mã Hướng Sủng, y là phó tướng của đô đốc Giang Lăng Hoắc Tuấn, lần này phụng Thái Thú Lý Nghiêm vào huyện Tỷ Quy làm nội ứng, nhận trách nhiệm lớn trên vai.
Hướng Sủng mới hai mươi sáu tuổi, nhưng y trải qua hoá trang, dưới hàm dính một bộ râu dài, lông mi thô, màu da khô vàng, thoạt nhìn lớn mười mấy tuổi, cho dù là người quen cũng rất khó nhận ra y, bộ dạng của Hướng Sủng giống một gã kiếm khách Nam Quận, hơn nữa râu dài và da vàng, càng thêm giống.
Bởi vì huyện Tỷ Quy dễ thủ khó công, lại có hai ngàn quân đội đóng tại đây, muốn tấn công huyện Tỷ Quy ít nhất phải có vạn người trở lên, nhưng thị trấn Tỷ Quy lại không thể bày ra chiến trưởng cho vạn người, nên chỉ có thể dùng trí.
Gần như chính là phiên bản quân Giang Đông cướp lấy Sài Tang, Lý Nghiêm cũng phát hiện lỗ hổng phòng ngự của huyện Tỷ Quy, chính là Lưu Bị không cấm buôn bán.
Có lẽ là Lưu Bị còn chưa chuẩn bị tốt, cũng có lẽ là Lưu Bị không ý thức được quân Giang Hạ sẽ có hành động, có lẽ là Lưu Bị lo lắng cấm buôn bán sẽ khiến cho Lưu Chương hoài nghi, nhưng không cấm buôn bán sẽ có hậu quả, chính là sẽ xuất hiện lỗ hổng phòng ngự.
Đoàn thương nhân Ngô rốt cục đi tới trước cửa thành, lập tức có mấy chục tên lính chạy ra đón, một gã đồn trưởng cười ha hả:
- Hoắc lão gia, ngươi đem nhiều trâu đến như vậy, là muốn khao quân sao?
Thủ lĩnh đoàn thương nhân Hoắc Bình cười ha hả:
- Mã Tướng quân hay nói giỡn, vụ xuân năm nay súc vật kéo cày bừa không đủ, giá cả tăng cao, một con trâu có thể bán năm lượng vàng, mua bán tốt như vậy chủ nhân là ta sao có thể buông tha, hai mươi con chỉ là nhóm đầu tiên, hai ngày nữa còn có trên trăm con trâu tới.
- Nếu kiếm nhiều tiền như vậy, tiền thưởng của các huynh đệ cũng không thể thiếu chứ?
Đồn trưởng cười hì hì hỏi.
- Việc này là đương nhiên, khi về ta cho tiểu nhị đem tới cho Mã Tướng quân.
Lưu Bị xây dựng Bình quận, đương nhiên cũng thu thuế quyền lực, nhưng thu thuế ở Tỷ Quy và Vu Thành vẫn không có bình ổn quá, Lưu Bị suy xét đến Vu Thành trọng yếu, cuối cùng đem quyền thu thuế cho Vu Thành.
Đây đối với việc buôn bán huyện Tỷ Quy càng thêm phồn thịnh rõ ràng càng không công bình, vì bình ổn lòng các tướng sĩ, chủ tướng Mi Phương liền ngầm đồng ý bọn lính thu vào tiền thưởng, kỳ thật chính là tiền mãi lộ, đây đã là công khai bí mật, bọn lính cũng không có chút kiêng kỵ nào, dựa theo hàng giá trị yêu cầu các thương nhân tiền tài.
Tuy nhiên yêu cầu tiền tài là một chuyện, nghiêm khắc kiểm tra lại là một việc khác, Mã đồn trưởng hứa hẹn, mặt nghiêm, phất tay lệnh nói:
- Điều tra!
Mười mấy tên binh lính xông lên, tiến hành điều tra đoàn thuyền, ngoại trừ chấp thuận đoàn thuyền có phòng thân trường kiếm, không được có nhưng thứ binh khí dài ngắn khác
Mã đồn trưởng chậm rãi đi đến trước mặt Hướng Sủng, đánh giá y, cảm thấy nhìn hơi quen mắt, lại thấy thân thể y khôi ngô, cánh tay thon dài hữu lực, nhân tiện nói:
- Vị huynh đệ kia hẳn là người luyện võ!
Hoắc Bình liền vội vàng tiến lên hoà giải:
- Đây là hộ vệ ta mời, xin Mã đồn trưởng thông cảm!
- Vậy sao?
Mã đồn trưởng chợt phát hiện kiếm Hướng Sủng cầm nhất định là không phải đồ bình thường, là danh kiếm thượng hạng, cũng không phải một hộ vệ bình thường có được, y rút đao kề cổ họng Hướng Sủng, hung tợn hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tay Hướng Sủng nhanh như điện, tay trái nắm sống dao, tay phải nhẹ nhàng bắt lấy tay đồn trưởng. Mã đồn trưởng cảm thấy xương đau muốn ngừng, đao trong tay rơi xuống, y quát to một tiếng, lui về phía sau vài bước, vừa sợ vừa giận nhìn Hướng Sủng, môi run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.
Hướng Sủng đem đao đưa cho y:
- Vậy thử lần nữa đi!
Mã đồn trưởng tiếp nhận đao, lòng còn sợ hãi lại nhìn chằm chằm Hướng Sủng:
- Đến tột cùng ngươi là ai?
Hướng Sủng thản nhiên cười nói:
- Ta là Hoa Dung Dương Tiến, vị tướng quân này từng nghe nói qua chưa?
Dương Tiến là kiếm khách nổi danh, quân đội Lưu Bị trú tại quận Nam, gần như ai cũng biết, bởi vì y là người hiệp nghĩa, thêm sắc mặt khô vàng như kim, cực có hiếu, lại có một tên hiệu là “Bênh chuyện chư”, Mã đồn trưởng nghe nói y chính là kiếm khách Dương Tiến Nam quận tiếng tăm lừng lẫy, lập tức nghĩ tới, khó trách hơi nhìn quen mắt, mình năm kia đã gặp qua người này.
Mã đồn trưởng lại nghĩ tới thủ đoạn cao minh vừa rồi, không khỏi vừa kính vừa sợ, thu đao chắp tay nói:
- Hóa ra là Dương Kiếm sĩ, thất kính!
Binh lính Hoắc Bình bên cạnh đem một túi tiền nhét vào lòng Mã đồn trưởng, cười gượng hai tiếng nói:
- Dương Kiếm khách là bạn tốt của đông chủ nhà ta, y không muốn lộ ra thân phận thật, xin Mã đồn trưởng thứ lỗi!
Lúc này, Hướng Sủng lại lạnh lùng hỏi:
- Ta còn có vấn đề gì không?
Hướng Sủng lạnh lùng, khí chất cao ngạo khiến Mã đồn trưởng không dám khinh thường, hơn nữa đối phương dường như chỉ có tầm hai ba người, vấn đề không lớn, lúc này một tên binh lính tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm đồn trưởng, đã lục soát xong, không có vấn đề!
Mã đồn trưởng lại cảm thụ phân lượng túi tiền một chút, chỉ nhiều không ít, y nhìn Hướng Sủng thật sâu, cũng không so đo việc mất mặt vừa rồi, khoát tay chặn lại,
- Cho đi!
Rốt cục trên mặt Hoắc Bình cũng mỉm cười, vội vàng mệnh lệnh thủ hạ dắt đàn trâu và lớn hàng hóa con la, trùng trùng điệp điệp vào thành Tỷ Quy.
Ngay khi Hướng Sủng vào thành, trên Trường Giang, một con thuyền đang chở một gã truyền tin chậm rãi đến bến tàu Tỷ Quy.
Kỵ binh truyền tin vượt qua Trường Giang, trở mình lên ngựa, một đường chạy gấp, rất nhanh liền vào huyện Tỷ Quy, mãi đến trước cửa huyện nha Tỷ Quy mới ghìm chặt chiến mã, y cao giọng hỏi:
- Hoàng thúc có tin gấp, Mi tướng quân có ở đây không?
- Ta ở trong này!
Sau lưng truyền đến thanh âm của Mi Phương, binh lính truyền tin vừa quay đầu lại, mới phát hiện Mi Phương mang theo hơn mười người binh lính ở phía sau y, y cuống quít xuống ngựa, quì một gối thi lễ:
- Tham kiến Mi tướng quân!
- Đứng lên đi! Hoàng thúc có tin gấp cho ta?
Binh lính truyền tin đứng lên, lấy ra một phong thư đưa cho Mi Phương, Mi Phương tiếp nhận thư nhìn qua, là thư tự tay Lưu Bị viết. Y vội vàng mở thư ra, cẩn thận đọc.
Trong thư nói quân Giang Hạ chiếm lĩnh huyện Tây Lăng, Lưu Cảnh lại tự mình thị sát, có thể là chuẩn bị cướp lấy Ba Thục, trong thư mệnh Mi Phương tăng mạnh đề phòng, phòng ngừa quân đội Giang Hạ bất ngờ đánh Tỷ Quy.
Mi Phương có chút ngây ngẩn cả người, việc quân Giang Hạ chiếm lĩnh huyện Tây Lăng y đã sớm biết, nhưng y cũng không lo lắng quân Giang Hạ sẽ đánh lén Tỷ Quy.
Đây là bởi vì huyện Tỷ Quy và huyện Tây Lăng còn cách một huyện Tín Lăng, nếu quân Giang Hạ muốn lấy Tỷ Quy, huyện Tín Lăng bên kia tất nhiên có động tĩnh, sẽ châm khói lửa, nhưng đến nay huyện Tín Lăng không có bất cứ động tĩnh gì.
Mi Phương cẩn thận nghĩ, hình như đã vài ngày nay mình không nhận được thư báo bình an của huyện Tín Lăng, bình thường cách ba ngày, quân coi giữ huyện Tín Lăng sẽ đưa thư bình an tới, nhưng hiện tại đã là ngày thứ tư rồi, huyện Tín Lăng lại không có tin tức gì, lúc này trong lòng Mi Phương có chút bất an.
- Nhanh chóng mang mấy tên huynh đệ đi huyện Tín Lăng thám thính một chút tin tức!
Mi Phương lập tức quay đầu lại lệnh một gã quan quân, quan quân lĩnh lệnh, bước nhanh đi.
Mi Phương càng nghĩ càng lo lắng, y cũng ý thức được trong thư hoàng thúc cảnh giác không thừa, Mi Phương lệnh cho một gã thân binh:
- Bảo quan trực cửa thành hôm nay nhanh chóng tới gặp ta!
----------oOo----------
Huyện Tỷ Quy là có ba eo sông cực kỳ trọng yếu, từng là nơi trục xuất Khuất Nguyên, nó là yếu đạo cổ họng trọng yếu của cả ba eo sông, cũng là bến đầu tiên ở Trường Giang qua ba eo sông, nếu quân đội Lưu Bị muốn trợ giúp Vu Thành, thậm chí tiến quân Ba Thục, chỉ có thể từ huyện Tỷ Quy qua Giang Bắc, cho nên giành được huyện Tỷ Quy huyện, cũng là chặt đứt đường Tây tiến của quân Lưu Bị.
Bởi vì nguyên nhân địa thế, thị trấn Tỷ Quy cũng không rộng lớn, chu vi ước mười lăm dặm, tuy huyện Tỷ Quy không lớn, nhưng nó xây dựng dựa vào núi, xây dựng cải tạo vô cùng cao lớn chắc chắn, dễ thủ khó công, dễ trấn ải, không qua được khí thế.
Trước mắt huyện Tỷ Quy bị quân Lưu Bị khống chế, do đại tướng Mi Phương suất lĩnh hai ngàn người đóng ở huyện Tỷ Quy, nhân khẩu trong thị trấn chừng hơn một vạn người, ngoại trừ làm ruộng, chủ yếu lấy trung chuyển thương mại làm kinh tế trụ cột.
Bởi vì huyện Tỷ Quy huyện là đầu mối giao thông then chốt, khiến việc trung chuyển mậu dịch vô cùng phồn thịnh, số lượng hàng hóa từ Kinh Nam và quận Nam tụ tập ở Tỷ Quy, sau đó về hướng Ba Thục.
Cùng lúc đó, Ba Thục chuyển vật tư đã được Tỷ Quy phân lưu, hoặc vượt sông đi Kinh Nam, hoặc tiếp tục đông tiến đi tới Giang Lăng và Tương Dương, thậm chí khi lên thuyền chuyển hướng, vận hướng càng thêm xa xôi Giang Đông.
Mỗi ngày đều có vài chục đội gần ngàn người ra vào thị trấn Tỷ Quy, khiến nhà trọ huyện Tỷ Quy, tửu quán thậm chí thanh lâu đều kinh doanh thịnh vượng.
Mặt khác, trong huyện thành còn có vài chục cửa hàng thường trú, như cửa hàng Nghiêm thị ở quận Ba, cửa hàng Ba Đông Thường thị, cửa hàng La thị ở Thành Đô vân vân mười cửa hàng lớn Ba Thục đều xây dựng ở huyện Tỷ Quy, đồng thời cửa hàng Ngô thị ở Giang Lăng, cửa hàng Điền thị ở Tương Dương, cùng với cửa hàng Đào thị ở Sài Tang đã ở huyện Tỷ Quy sắp đặt kho hàng và cửa hàng.
Tỷ như huyện Tỷ Quy kho hàng lớn nhất, đó là cửa hàng Đào thị thành lập kho hàng than đá, chiếm gần hai mươi mẫu đất, sản xuất số lượng lớn than đá chuyển đến đến Giang Hạ, bảo đảm chế tạo giống như trước.
Buôn bán phồn thịnh khiến huyện dân chúng tầng thấp Tỷ Quy cũng có cơ hội nuôi sống gia đình, hoặc là bị các cửa hàng thuê trở thành tiểu nhị, hoặc là ở trên bến tàu bán thể lực làm khuân vác.
Tuy rằng quân đội Lưu Bị chiếm lĩnh huyện Tỷ Quy huyện, nhưng quân đội cũng không ngăn chặn Ba Thục thương mại bên ngoài, lúc này vai trò của Lưu Bị vẫn là người tốt, là vì trợ giúp Ba Thục, mà đều không phải là giành Ba Thục, bởi vậy, thương mại Tỷ Quy tuy rằng vì Quân Tào nam chinh quy mô mà tạm thời lạnh lùng, nhưng rất nhanh Quân Tào rút lui lại náo nhiệt lên.
Trưa hôm nay, một đoàn thương nhân đến từ hướng đông, thương nhân bình thường đều cưỡi la, mà đoàn thương nhân này chỉ để la kéo hàng hóa, ngoài ra còn có vài trăm con trâu, trên lưng trâu cũng chở hàng hóa, tuy nhiên người sáng suốt cũng nhìn ra được, đoàn trâu này cũng chính là hàng hóa
Trên xe la cầm đầu đội quân này cắm một lá cờ hình tam giác, trên lá cờ viết chữ 'Ngô', có nghĩa là bọn họ đến từ cửa hàng Ngô thị Giang Lăng. Cửa hàng Ngô thị Giang Lăng là cửa hàng lớn thứ nhất, nhưng ở khắp Kinh Châu chỉ có thể xếp thứ ba, thứ hai là cửa hàng Điền thị ở Tương Dương, vẫn kém xa cửa hàng Đào thị ở Sài Tang.
Tuy nhiên ở trên thương đạo Kinh Thục, mạng lưới quan hệ của cửa hàng Ngô thị là phổ biến nhất, không giống cửa hàng Đào thị chỉ làm than đá và kinh doanh lương thực, bọn họ đề cập trên trăm loại hàng hóa, lá trà, muối, sắt thô, tơ lụa, công cụ, súc vật vân vân, thậm chí ngay cả nô lệ cũng buôn, gần như là cái gì kiếm tiền thì làm kinh doanh cái đó.
Trước mắt số người đoàn thương nhân này cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có mười mấy người, quản sự cầm đầu tên là Hoắc Bình, mọi người gọi lão là Hoắc lão gia, là một lão thương nhân sáu mươi tuổi, trên mặt lão khắc sâu nếp nhăn đầy tang thương.
Lão lui tới nước Thục đã bốn mươi năm, mỗi một cọng cỏ trên đường đều biết lão, có kinh nghiệm phong phú ra vào đường Thục.
Hơn mười tiểu nhị phía sau phần lớn là đi theo lão nhiều năm, nhưng trong đó có ba gã tiểu nhị mặt lạ hoắc, nói năng thận trọng, vẻ mặt nghiêm nghị, mắt thấy nhanh đến thị trấn Tỷ Quy, Hoắc lão gia thỉnh thoảng quay đầu lại vụng trộm đánh giá ba gã tiểu nhị này, trong lòng của lão tràn đầy bất an.
Thân phận thực sự của ba gã tiểu nhị này đương nhiên là quân Giang Hạ, nhưng bọn họ không phải binh lính bình thường, một gã nam tử cầm đầu chính là Biệt Bộ Tư Mã Hướng Sủng, y là phó tướng của đô đốc Giang Lăng Hoắc Tuấn, lần này phụng Thái Thú Lý Nghiêm vào huyện Tỷ Quy làm nội ứng, nhận trách nhiệm lớn trên vai.
Hướng Sủng mới hai mươi sáu tuổi, nhưng y trải qua hoá trang, dưới hàm dính một bộ râu dài, lông mi thô, màu da khô vàng, thoạt nhìn lớn mười mấy tuổi, cho dù là người quen cũng rất khó nhận ra y, bộ dạng của Hướng Sủng giống một gã kiếm khách Nam Quận, hơn nữa râu dài và da vàng, càng thêm giống.
Bởi vì huyện Tỷ Quy dễ thủ khó công, lại có hai ngàn quân đội đóng tại đây, muốn tấn công huyện Tỷ Quy ít nhất phải có vạn người trở lên, nhưng thị trấn Tỷ Quy lại không thể bày ra chiến trưởng cho vạn người, nên chỉ có thể dùng trí.
Gần như chính là phiên bản quân Giang Đông cướp lấy Sài Tang, Lý Nghiêm cũng phát hiện lỗ hổng phòng ngự của huyện Tỷ Quy, chính là Lưu Bị không cấm buôn bán.
Có lẽ là Lưu Bị còn chưa chuẩn bị tốt, cũng có lẽ là Lưu Bị không ý thức được quân Giang Hạ sẽ có hành động, có lẽ là Lưu Bị lo lắng cấm buôn bán sẽ khiến cho Lưu Chương hoài nghi, nhưng không cấm buôn bán sẽ có hậu quả, chính là sẽ xuất hiện lỗ hổng phòng ngự.
Đoàn thương nhân Ngô rốt cục đi tới trước cửa thành, lập tức có mấy chục tên lính chạy ra đón, một gã đồn trưởng cười ha hả:
- Hoắc lão gia, ngươi đem nhiều trâu đến như vậy, là muốn khao quân sao?
Thủ lĩnh đoàn thương nhân Hoắc Bình cười ha hả:
- Mã Tướng quân hay nói giỡn, vụ xuân năm nay súc vật kéo cày bừa không đủ, giá cả tăng cao, một con trâu có thể bán năm lượng vàng, mua bán tốt như vậy chủ nhân là ta sao có thể buông tha, hai mươi con chỉ là nhóm đầu tiên, hai ngày nữa còn có trên trăm con trâu tới.
- Nếu kiếm nhiều tiền như vậy, tiền thưởng của các huynh đệ cũng không thể thiếu chứ?
Đồn trưởng cười hì hì hỏi.
- Việc này là đương nhiên, khi về ta cho tiểu nhị đem tới cho Mã Tướng quân.
Lưu Bị xây dựng Bình quận, đương nhiên cũng thu thuế quyền lực, nhưng thu thuế ở Tỷ Quy và Vu Thành vẫn không có bình ổn quá, Lưu Bị suy xét đến Vu Thành trọng yếu, cuối cùng đem quyền thu thuế cho Vu Thành.
Đây đối với việc buôn bán huyện Tỷ Quy càng thêm phồn thịnh rõ ràng càng không công bình, vì bình ổn lòng các tướng sĩ, chủ tướng Mi Phương liền ngầm đồng ý bọn lính thu vào tiền thưởng, kỳ thật chính là tiền mãi lộ, đây đã là công khai bí mật, bọn lính cũng không có chút kiêng kỵ nào, dựa theo hàng giá trị yêu cầu các thương nhân tiền tài.
Tuy nhiên yêu cầu tiền tài là một chuyện, nghiêm khắc kiểm tra lại là một việc khác, Mã đồn trưởng hứa hẹn, mặt nghiêm, phất tay lệnh nói:
- Điều tra!
Mười mấy tên binh lính xông lên, tiến hành điều tra đoàn thuyền, ngoại trừ chấp thuận đoàn thuyền có phòng thân trường kiếm, không được có nhưng thứ binh khí dài ngắn khác
Mã đồn trưởng chậm rãi đi đến trước mặt Hướng Sủng, đánh giá y, cảm thấy nhìn hơi quen mắt, lại thấy thân thể y khôi ngô, cánh tay thon dài hữu lực, nhân tiện nói:
- Vị huynh đệ kia hẳn là người luyện võ!
Hoắc Bình liền vội vàng tiến lên hoà giải:
- Đây là hộ vệ ta mời, xin Mã đồn trưởng thông cảm!
- Vậy sao?
Mã đồn trưởng chợt phát hiện kiếm Hướng Sủng cầm nhất định là không phải đồ bình thường, là danh kiếm thượng hạng, cũng không phải một hộ vệ bình thường có được, y rút đao kề cổ họng Hướng Sủng, hung tợn hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tay Hướng Sủng nhanh như điện, tay trái nắm sống dao, tay phải nhẹ nhàng bắt lấy tay đồn trưởng. Mã đồn trưởng cảm thấy xương đau muốn ngừng, đao trong tay rơi xuống, y quát to một tiếng, lui về phía sau vài bước, vừa sợ vừa giận nhìn Hướng Sủng, môi run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.
Hướng Sủng đem đao đưa cho y:
- Vậy thử lần nữa đi!
Mã đồn trưởng tiếp nhận đao, lòng còn sợ hãi lại nhìn chằm chằm Hướng Sủng:
- Đến tột cùng ngươi là ai?
Hướng Sủng thản nhiên cười nói:
- Ta là Hoa Dung Dương Tiến, vị tướng quân này từng nghe nói qua chưa?
Dương Tiến là kiếm khách nổi danh, quân đội Lưu Bị trú tại quận Nam, gần như ai cũng biết, bởi vì y là người hiệp nghĩa, thêm sắc mặt khô vàng như kim, cực có hiếu, lại có một tên hiệu là “Bênh chuyện chư”, Mã đồn trưởng nghe nói y chính là kiếm khách Dương Tiến Nam quận tiếng tăm lừng lẫy, lập tức nghĩ tới, khó trách hơi nhìn quen mắt, mình năm kia đã gặp qua người này.
Mã đồn trưởng lại nghĩ tới thủ đoạn cao minh vừa rồi, không khỏi vừa kính vừa sợ, thu đao chắp tay nói:
- Hóa ra là Dương Kiếm sĩ, thất kính!
Binh lính Hoắc Bình bên cạnh đem một túi tiền nhét vào lòng Mã đồn trưởng, cười gượng hai tiếng nói:
- Dương Kiếm khách là bạn tốt của đông chủ nhà ta, y không muốn lộ ra thân phận thật, xin Mã đồn trưởng thứ lỗi!
Lúc này, Hướng Sủng lại lạnh lùng hỏi:
- Ta còn có vấn đề gì không?
Hướng Sủng lạnh lùng, khí chất cao ngạo khiến Mã đồn trưởng không dám khinh thường, hơn nữa đối phương dường như chỉ có tầm hai ba người, vấn đề không lớn, lúc này một tên binh lính tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm đồn trưởng, đã lục soát xong, không có vấn đề!
Mã đồn trưởng lại cảm thụ phân lượng túi tiền một chút, chỉ nhiều không ít, y nhìn Hướng Sủng thật sâu, cũng không so đo việc mất mặt vừa rồi, khoát tay chặn lại,
- Cho đi!
Rốt cục trên mặt Hoắc Bình cũng mỉm cười, vội vàng mệnh lệnh thủ hạ dắt đàn trâu và lớn hàng hóa con la, trùng trùng điệp điệp vào thành Tỷ Quy.
Ngay khi Hướng Sủng vào thành, trên Trường Giang, một con thuyền đang chở một gã truyền tin chậm rãi đến bến tàu Tỷ Quy.
Kỵ binh truyền tin vượt qua Trường Giang, trở mình lên ngựa, một đường chạy gấp, rất nhanh liền vào huyện Tỷ Quy, mãi đến trước cửa huyện nha Tỷ Quy mới ghìm chặt chiến mã, y cao giọng hỏi:
- Hoàng thúc có tin gấp, Mi tướng quân có ở đây không?
- Ta ở trong này!
Sau lưng truyền đến thanh âm của Mi Phương, binh lính truyền tin vừa quay đầu lại, mới phát hiện Mi Phương mang theo hơn mười người binh lính ở phía sau y, y cuống quít xuống ngựa, quì một gối thi lễ:
- Tham kiến Mi tướng quân!
- Đứng lên đi! Hoàng thúc có tin gấp cho ta?
Binh lính truyền tin đứng lên, lấy ra một phong thư đưa cho Mi Phương, Mi Phương tiếp nhận thư nhìn qua, là thư tự tay Lưu Bị viết. Y vội vàng mở thư ra, cẩn thận đọc.
Trong thư nói quân Giang Hạ chiếm lĩnh huyện Tây Lăng, Lưu Cảnh lại tự mình thị sát, có thể là chuẩn bị cướp lấy Ba Thục, trong thư mệnh Mi Phương tăng mạnh đề phòng, phòng ngừa quân đội Giang Hạ bất ngờ đánh Tỷ Quy.
Mi Phương có chút ngây ngẩn cả người, việc quân Giang Hạ chiếm lĩnh huyện Tây Lăng y đã sớm biết, nhưng y cũng không lo lắng quân Giang Hạ sẽ đánh lén Tỷ Quy.
Đây là bởi vì huyện Tỷ Quy và huyện Tây Lăng còn cách một huyện Tín Lăng, nếu quân Giang Hạ muốn lấy Tỷ Quy, huyện Tín Lăng bên kia tất nhiên có động tĩnh, sẽ châm khói lửa, nhưng đến nay huyện Tín Lăng không có bất cứ động tĩnh gì.
Mi Phương cẩn thận nghĩ, hình như đã vài ngày nay mình không nhận được thư báo bình an của huyện Tín Lăng, bình thường cách ba ngày, quân coi giữ huyện Tín Lăng sẽ đưa thư bình an tới, nhưng hiện tại đã là ngày thứ tư rồi, huyện Tín Lăng lại không có tin tức gì, lúc này trong lòng Mi Phương có chút bất an.
- Nhanh chóng mang mấy tên huynh đệ đi huyện Tín Lăng thám thính một chút tin tức!
Mi Phương lập tức quay đầu lại lệnh một gã quan quân, quan quân lĩnh lệnh, bước nhanh đi.
Mi Phương càng nghĩ càng lo lắng, y cũng ý thức được trong thư hoàng thúc cảnh giác không thừa, Mi Phương lệnh cho một gã thân binh:
- Bảo quan trực cửa thành hôm nay nhanh chóng tới gặp ta!
----------oOo----------