Ngay khi quân Giang Hạ cướp được Tỷ Quy, Lưu Cảnh đang trên thuyền đên Hạ Khẩu, hắn nhận được tin tức, học đường thợ thủ công Hạ Khẩu nghiên cứu chế tạo ra một loại tên nỏ kiểu mới, có lợi cho tác chiến trên nước.
Đây đối với đại chiến Giang Đông sắp diễn ra là một tin tức tốt, tuy rằng vẫn tồn tại hàng loạt vấn đề thời gian chế tạo, nhưng Lưu Cảnh vẫn suốt đêm đi Hạ Khẩu.
Thợ thủ công học đường Hạ Khẩu, tuy rằng nhìn ở ngoài, đây là học đường bồi dưỡng thợ thủ công cao cấp, nhưng trên thực tế nó đã trở thành nơi nghiên cứu chế tạo vũ khí của Giang Hạ, chiếm được ủng hộ toàn lực của quân đội, số người cũng mở rộng đến năm trăm.
Nơi này mời thợ thủ công đúc đao kiếm tốt nhất từ Hội Kê tới, có thợ thủ công cung nỏ tốt nhất từ Hà Bắc, cũng có thợ mộc tốt nhất, thợ rèn, thợ thủ công, thợ giày vân vân, bọn họ tập trung ở cùng nhau, vì đệ tử của mình truyền thụ kinh nghiệm làm thợ thủ công suốt đời.
Đúng là không phụ sự cố gắng của bọn họ, vũ khí của Giang Hạ không ngừng tiến bộ, chất lượng đao kiếm trường mâu của quân Giang Hạ đã vượt qua Tào quân, tấm chắn khôi giáp và đồ phòng ngự cũng không ngừng nâng cao, bánh xe gỗ chiến thuyền cải tiến, vũ khí phòng ngự tân tiến, cùng với cải tiến nông cụ.
Đồ quân sự và dân dụng cống hiến người dân Giang Hạ biết rất rõ, không dám xem thường thợ thủ công học ở thư viện Giang Hạ, cũng có tình hình đặc biệt lúc ấy mời Mã Quân đi thư viện Giang Hạ dạy học.
Buổi chiều ngày tiếp theo, Lưu Cảnh đã tới Hạ Khẩu, lúc này binh lực Hạ Khẩu hơi giảm bớt, từ ba vạn trú binh giảm bớt xuống một vạn, chủ yếu lấy thuỷ quân là chính, mấy trăm chiến thuyền, tuần phòng hơn ngàn dặm mặt sông.
Lưu Cảnh không đi quân doanh, ở dưới bến tàu trực tiếp đến gặp thợ thủ công, trước đó nhận được tin tức đám người Mã Quân đã chờ ở trước cửa.
- Ty chức tham kiến Châu Mục!
Mã Quân tiến lên thi lễ.
Tật nói cà lăm của Mã Quân đã sửa chữa tám phần, nếu không phải thao thao bất tuyệt, y nói chuyện đã không hề nói lắp, chỉ có điều lời nói nhanh chóng chậm chạp, nghe được ra là y đang cố ý khống chế lời nói nhanh.
Lưu Cảnh cười nói:
- Nghe nói tạo ra được phong nỏ, ta sốt ruột không chịu nổi tới rồi, lễ tiết thì không cần, trước cho ta xem hiện vật.
Mã Quân cũng biết thật ra là Lưu Cảnh bí mật tới, còn muốn lập tức chạy trở về, y cũng cười nói:
- Châu Mục đối mặt với đại quân Giang Đông, trong lúc cấp bách bớt thời giờ tới, chúng thuộc hạ đương nhiên không thể chậm trễ thời gian, xin Châu Mục đi theo thuộc hạ!
Mã Quân và hơn mười người ồ vây quanh Lưu Cảnh đi đến viện cung nỏ, đi tới viện thí nghiệm, đã có người bố trí xong thí nghiệm.
Ở trong sân rộng bày một tấm bàn rộng bàn, trên bàn đúng là phát minh mới phong nỏ mà Mã Quân phát minh, phong nỏ như ý chính là một nỏ nhiều mũi tên, cách làm khác nỏ liên kết của Gia Cát Lượng nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Chợt nhìn, chính là một nỏ to đặt trong hộp sắt hình chữ nhật, mặt trên có một tầng da trâu, trong hộp có ba tầng chín lỗ, mỗi một lỗ thả một mũi tên, chính là một nỏ chín mũi tên.
Nhìn như đơn giản, trên thực tế nếu muốn chín mũi tên bắn ra một lúc, không dễ dàng, Mã Quân đã thất bại trên trăm lần, mới thí nghiệm thành công.
Đồ đệ của Mã Quân La Thịnh giới thiệu với Lưu Cảnh:
- Chúng ta dùng cây táo mộc làm mũi tên, cứng chắc, mũi tên dài bảy tấc, một lần bắn ra chín mũi, ta có thể bắn thử một lần.
Nỏ Đại Hoàng là nỏ mười thạch, một người không thể kéo được nỏ, nhất định phải do hai gã thanh niên trai tráng cùng đạp dây cung, dây cung đã xong, La Thịnh bỏ chín mũi tên vào lỗ, đưa nỏ cho Lưu Cảnh.
- Mời Châu Mục bắn nỏ!
Ngoài xa ba mươi bước có ba người gỗ, nói cách khác, lực sát thương của loại phong nỏ này hữu hiệu chỉ có ba mươi bước.
Tuy nỏ Đại Hoàng vô cùng nặng, nhưng đối với Lưu Cảnh mà nói không coi vào đâu, hắn giơ nỏ lên, để lên đầu vai, nhắm ngay vào người gỗ cách ba mươi bước, ngón trỏ nâng lên, chỉ nghe 'Tạch...!' một thanh âm vang lên, mũi tên màu đen xông ra, đâm thẳng vào người gỗ.
Khiến Lưu Cảnh cảm thấy kinh ngạc chính là, hắn chỉ nhắm một người gỗ trong số đó, nhưng chín mũi tên lại nhắm trúng trên cả ba người gỗ, đây đương nhiên là một phản xạ hỗn loạn của phong nỏ.
Nhưng phản xạ hỗn loạn không phải quan trọng nhất, mà là khoảng cách quá ngắn, lực sát thương chỉ ba mươi bước, muốn biết, đây chính là tầm bắn có thể đạt tới ba trăm năm mươi bước, cách nỏ Đại Hoàng hai trăm năm mươi bước!
Lưu Cảnh suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, quay đầu nhìn Mã Quân, Mã Quân hiểu được nghi ngờ của Lưu Cảnh, y có chút áy náy mà cười giải thích nói:
- Trên thực tế, thuộc hạ chuẩn bị nghiên cứu chế tạo phong nỏ thuỷ chiến và lục chiến, chế tạo để ứng phó thuỷ chiến với quân Giang Đông.
Đồ đệ của Mã Quân ở một bên dùng lực cánh tay lên dây cung, cũng giải thích nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, khối phong nỏ này là nỏ Đại Hoàng, thực tế chỉ có hai thạch nỏ, mũi tên trong hộp còn chịu không nổi trọng lực mười thạch va chạm, đem nó trang bị ở trên thuyền nhỏ, dùng cho người cận chiến, một sĩ binh là có thể lên dây cung, còn phong nỏ Đại Hoàng, tầm sát thương trăm bước, đợi qua hai tháng chúng thần sẽ chế ra được.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hoá ra chỉ là một nửa thành phẩm, chẳng qua hắn có thể hiểu được nghiên cứu chế tạo vũ khí gian nan, hơn nữa tầm bắn ba mươi bước, hoàn toàn có thể dùng cho thuỷ chiến, hắn đã tưởng tượng đến hai chiếc thuyền nhỏ khi tinh tình ác chiến..
Nghĩ vậy, hắn lại hỏi:
- Có thể trang bị phong nỏ ở trên thuyền không?
Mã Quân khẽ mỉm cười,
- Mời Châu Mục đi theo thần!
Đoàn người đi ra nơi thí nghiệm, đi thẳng tới hậu viện, nơi này đi ngang qua sông nhỏ, bờ sông nhỏ bỏ neo vài chiêc thuyền con.
Lưu Cảnh đến gần thuyền nhỏ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy kia vài khung tạo hình độc đáo Đại Hoàng phong nỏ, trang bị ở thuyền nhỏ đầu thuyền, tựa như một duỗi dài đầu, nhưng ngoại hình cũng không trọng yếu, quan trọng là... tác chiến hiệu quả.
- Châu Mục cần xem luyện một chút không?
Mã Quân cười hỏi.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn rất chờ mong thấy hiệu quả của nó, Mã Quân quay đầu lại liếc mắt đồ đệ một cái, đồ đệ của y lập tức đi đến trống biên, giơ dùi lên đánh trống.
Ở bên trong tiếng trống'thùng thùng', vài tên môn sinh điều khiển một con thuyền nhỏ chậm rãi huy động về phía trước, ở giữa sông có một người rơm trên thuyền, đang chậm rãi lưu động theo nước sông.
Khi thuyền nhỏ dần dần tới gần người rơm cách hai mươi, một gã môn sinh vặn phong nỏ, 'Tạch...!' một tiếng, bắn ra chín mũi tên, trên thuyền ít nhất có năm người rơm trúng tên.
- Tốt!
Lưu Cảnh vỗ tay cười to, từ đáy lòng khen:
- Quả nhiên là ý tưởng tốt, đặc biệt tấn công bất ngờ.
Hắn lại hỏi Mã Quân nói:
- Không biết hiện tại có bao nhiêu phong nỏ?
Mã Quân khom người nói:
- Một tháng trước ty chức đã tìm thợ rèn dùng đồng làm nỏ, trước mắt đã đổi thành năm mươi bộ phận phong nỏ.
- Đưa năm mươi bộ phận cho ta, ta lập tức mang đi!
Lưu Cảnh quyết định thật nhanh nói.
......
Trại thủy quân Giang Đông đã bắt đầu hình xây dựng ở thành Sài Tang, chiếm gần vạn mẫu đất, đem một mảng lớn trước thành Sài Tang phân làm phạm vi thủy trại, dùng phương thức đóng cọc để phân thủy trại, ở trong thủy trại có gần một ngàn chiến thuyền bỏ neo, thủy trại Sài Tang dựa vào thành, đồn trú gần sáu vạn đại quân.
Mặt khác ở quận Lư Giang còn có ba vạn lục quân, do Trình Phổ suất lĩnh, lúc này đây quân Giang Đông tinh nhuệ ra hết, phải toàn diệt quân Giang Hạ, chiếm lĩnh Kinh Châu, thực hiện ba giấc mộng lớn của Giang Đông.
Phủ của Tôn Quyền tạm thời thiết lập ở Đào phủ, người nhà Đào phủ đều đã bị dời đi biệt trạch, Tôn Quyền ở chỗ này ngủ qua một đêm, để lại cho y ấn tượng khắc sâu, chuyện đầu tiên khi y vào Sài Tang, đó là hạ lệnh đem Đào phủ thu về quyền sở hữu của quan, đổi thành phủ Ngô Hầu tạm thời.
Quân chủ lực Giang Đông đến Sài Tang đã mười ngày, mười ngày này ngoại trừ xây dựng cải tạo thủy trại, Tôn Quyền quan tâm nhất đó là tình hình quân đội Trình Phổ, Tôn Quyền đã biết Giang Hạ xuất mấy vạn binh chiếm lĩnh quận Kỳ Xuân, đang đẩy mạnh quận Lư Giang, như vậy Trình Phổ và Giang Hạ ở quận Lư Giang sẽ bùng nổ chiến tranh.
Nếu như có thể mau chóng quyết chiến, Tôn Quyền cũng không lo lắng, dù sao Trình Phổ suất lĩnh ba vạn quân đội là quân Giang Hạ tinh nhuệ, nhiều năm và người Sơn Việt tác chiến, có kinh nghiệm thực chiến phong phú, Tôn Quyền lo lắng là quân Giang Hạ kéo mà không chiến, như vậy, hậu cần tiếp tế quân đội Trình Phổ sẽ xảy ra vấn đề.
Hiện tại đã mười ngày trôi qua, không có tin tức giao chiến truyền đến, việc này liền khiến Tôn Quyền bắt đầu lo lắng, nếu quân đội của Trình Phổ gặp bất trắc, vậy đối với toàn bộ kế hoạch chinh phía tây là một đả kích trầm trọng, đem quân lực Giang Đông suy yếu nghiêm trọng, khiến quân Giang Đông đang cùng quân Giang Hạ đối kháng ở thế hạ phong.
Tôn Quyền chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, y đã phái đại tướng Lã Mông dẫn một đội tàu đi tới bờ bên kia thành Sài Tang trấn Tầm Khẩu, hy vọng có thể đem quân đội của Trình Phổ về Sài Tang.
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, một gã thị vệ ở cửa gấp giọng bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Ngô hầu, một đội thuyền quân Giang Hạ đến gần rồi thủy trại, có dấu hiệu tiến công thủy trại!
Tôn Quyền cả kinh, vội vàng bước nhanh ra ngoài phòng, đồng thời hỏi:
- Là đoàn thuyền quy mô lớn không?
- Hình như quy mô cũng không lớn, tướng quân Lăng Thống đã đi lên nghênh chiến.
Tôn Quyền biết Lăng Thống dũng mãnh, trong lòng thoáng buông, bước nhanh đến tường thành, ở trên tường thành Sài Tang có thể thấy Trường Giang rộng lớn, tầm nhìn trên tường thành cực kỳ trống trải, tướng sĩ đứng đầy xem cuộc chiến, mọi người thấy Ngô hầu đã đến, đều mở một đường ra.
Lúc này, Tôn Quyền ngoài ý muốn phát hiện muội muội Tôn Thượng Hương đã ở trên đầu thành, nàng đang mặc kim giáp ngân nón trụ, trên đỉnh nón trụ có chùm tua màu đỏ, nhìn mặt nàng giống như hoa đào, vô cùng diễm lệ, được hơn mười người tướng lĩnh trẻ tuổi vây quanh, trong mắt từng tướng lĩnh đều lộ ra vẻ tôn sùng.
Tuy rằng thanh danh của Tôn Thượng Hương ở Giang Đông vô cùng dũng mãnh, không người nào dám cưới nàng, nhưng dung nhan nàng diễm lệ dáng người thon thả lại làm người khác chú ý, sẽ khiến các quan quân sinh lòng ái mộ, nghe nói đến đại tướng dũng mãnh trẻ tuổi đại tướng nhất Lăng Thống đối với nàng cũng có vài phần tình cảm.
Tuy nhiên Tôn Quyền cũng không nhìn thấy Lăng Thống dũng mãnh hơn người, mà muội muội Thượng Hương cũng là một nữ nhân thượng võ, hai tính cách kiên cường dũng mãnh sinh hoạt chung một chỗ sẽ xảy ra vấn đề, tốt nhất có thể gả cho văn sĩ, âm dương tương trợ mới lâu dài được.
Lúc này Tôn Thượng Hương cũng nhìn thấy huynh trưởng, nàng hưng phấn chạy tới, giữ chặt cánh tay huynh trưởng năn nỉ nói:
- Huynh trưởng, cho muội một cơ hội ra chiến đi!
Tôn Quyền liếc qua thanh nguyệt kiếm bên hông muội muội, hừ một tiếng nói:
- Cho muội theo quân xuất chinh, ta đã hơi hối hận rồi, lại cho muội lên chiến trường, trừ phi đầu óc của ta hỏng rồi, muội đừng vọng tưởng!
Lòng Tôn Thượng Hương tràn đầy hy vọng bị một chậu nước lạnh của huynh trưởng dập tắt, trong nội tâm nàng cực kỳ mất hứng, không để ý tới huynh trưởng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mặt sông, nửa ngày mới cắn răng nói ra một câu:
- Kiếp sau ta tuyệt không đầu thai làm nữ nhân!
Tôn Quyền cười cười, cũng không để ý tới nàng, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt sông, chỉ thấy xa xa có ba chiến thuyền ngàn thạch, mà phía trước dày đặc mười thuyền nhỏ, đang nhanh chóng chạy về thủy trại, cùng lúc đó, Lăng Thống cũng suất lĩnh hơn mười thuyền nhỏ đi lên nghênh chiến.
----------oOo----------
Đây đối với đại chiến Giang Đông sắp diễn ra là một tin tức tốt, tuy rằng vẫn tồn tại hàng loạt vấn đề thời gian chế tạo, nhưng Lưu Cảnh vẫn suốt đêm đi Hạ Khẩu.
Thợ thủ công học đường Hạ Khẩu, tuy rằng nhìn ở ngoài, đây là học đường bồi dưỡng thợ thủ công cao cấp, nhưng trên thực tế nó đã trở thành nơi nghiên cứu chế tạo vũ khí của Giang Hạ, chiếm được ủng hộ toàn lực của quân đội, số người cũng mở rộng đến năm trăm.
Nơi này mời thợ thủ công đúc đao kiếm tốt nhất từ Hội Kê tới, có thợ thủ công cung nỏ tốt nhất từ Hà Bắc, cũng có thợ mộc tốt nhất, thợ rèn, thợ thủ công, thợ giày vân vân, bọn họ tập trung ở cùng nhau, vì đệ tử của mình truyền thụ kinh nghiệm làm thợ thủ công suốt đời.
Đúng là không phụ sự cố gắng của bọn họ, vũ khí của Giang Hạ không ngừng tiến bộ, chất lượng đao kiếm trường mâu của quân Giang Hạ đã vượt qua Tào quân, tấm chắn khôi giáp và đồ phòng ngự cũng không ngừng nâng cao, bánh xe gỗ chiến thuyền cải tiến, vũ khí phòng ngự tân tiến, cùng với cải tiến nông cụ.
Đồ quân sự và dân dụng cống hiến người dân Giang Hạ biết rất rõ, không dám xem thường thợ thủ công học ở thư viện Giang Hạ, cũng có tình hình đặc biệt lúc ấy mời Mã Quân đi thư viện Giang Hạ dạy học.
Buổi chiều ngày tiếp theo, Lưu Cảnh đã tới Hạ Khẩu, lúc này binh lực Hạ Khẩu hơi giảm bớt, từ ba vạn trú binh giảm bớt xuống một vạn, chủ yếu lấy thuỷ quân là chính, mấy trăm chiến thuyền, tuần phòng hơn ngàn dặm mặt sông.
Lưu Cảnh không đi quân doanh, ở dưới bến tàu trực tiếp đến gặp thợ thủ công, trước đó nhận được tin tức đám người Mã Quân đã chờ ở trước cửa.
- Ty chức tham kiến Châu Mục!
Mã Quân tiến lên thi lễ.
Tật nói cà lăm của Mã Quân đã sửa chữa tám phần, nếu không phải thao thao bất tuyệt, y nói chuyện đã không hề nói lắp, chỉ có điều lời nói nhanh chóng chậm chạp, nghe được ra là y đang cố ý khống chế lời nói nhanh.
Lưu Cảnh cười nói:
- Nghe nói tạo ra được phong nỏ, ta sốt ruột không chịu nổi tới rồi, lễ tiết thì không cần, trước cho ta xem hiện vật.
Mã Quân cũng biết thật ra là Lưu Cảnh bí mật tới, còn muốn lập tức chạy trở về, y cũng cười nói:
- Châu Mục đối mặt với đại quân Giang Đông, trong lúc cấp bách bớt thời giờ tới, chúng thuộc hạ đương nhiên không thể chậm trễ thời gian, xin Châu Mục đi theo thuộc hạ!
Mã Quân và hơn mười người ồ vây quanh Lưu Cảnh đi đến viện cung nỏ, đi tới viện thí nghiệm, đã có người bố trí xong thí nghiệm.
Ở trong sân rộng bày một tấm bàn rộng bàn, trên bàn đúng là phát minh mới phong nỏ mà Mã Quân phát minh, phong nỏ như ý chính là một nỏ nhiều mũi tên, cách làm khác nỏ liên kết của Gia Cát Lượng nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Chợt nhìn, chính là một nỏ to đặt trong hộp sắt hình chữ nhật, mặt trên có một tầng da trâu, trong hộp có ba tầng chín lỗ, mỗi một lỗ thả một mũi tên, chính là một nỏ chín mũi tên.
Nhìn như đơn giản, trên thực tế nếu muốn chín mũi tên bắn ra một lúc, không dễ dàng, Mã Quân đã thất bại trên trăm lần, mới thí nghiệm thành công.
Đồ đệ của Mã Quân La Thịnh giới thiệu với Lưu Cảnh:
- Chúng ta dùng cây táo mộc làm mũi tên, cứng chắc, mũi tên dài bảy tấc, một lần bắn ra chín mũi, ta có thể bắn thử một lần.
Nỏ Đại Hoàng là nỏ mười thạch, một người không thể kéo được nỏ, nhất định phải do hai gã thanh niên trai tráng cùng đạp dây cung, dây cung đã xong, La Thịnh bỏ chín mũi tên vào lỗ, đưa nỏ cho Lưu Cảnh.
- Mời Châu Mục bắn nỏ!
Ngoài xa ba mươi bước có ba người gỗ, nói cách khác, lực sát thương của loại phong nỏ này hữu hiệu chỉ có ba mươi bước.
Tuy nỏ Đại Hoàng vô cùng nặng, nhưng đối với Lưu Cảnh mà nói không coi vào đâu, hắn giơ nỏ lên, để lên đầu vai, nhắm ngay vào người gỗ cách ba mươi bước, ngón trỏ nâng lên, chỉ nghe 'Tạch...!' một thanh âm vang lên, mũi tên màu đen xông ra, đâm thẳng vào người gỗ.
Khiến Lưu Cảnh cảm thấy kinh ngạc chính là, hắn chỉ nhắm một người gỗ trong số đó, nhưng chín mũi tên lại nhắm trúng trên cả ba người gỗ, đây đương nhiên là một phản xạ hỗn loạn của phong nỏ.
Nhưng phản xạ hỗn loạn không phải quan trọng nhất, mà là khoảng cách quá ngắn, lực sát thương chỉ ba mươi bước, muốn biết, đây chính là tầm bắn có thể đạt tới ba trăm năm mươi bước, cách nỏ Đại Hoàng hai trăm năm mươi bước!
Lưu Cảnh suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, quay đầu nhìn Mã Quân, Mã Quân hiểu được nghi ngờ của Lưu Cảnh, y có chút áy náy mà cười giải thích nói:
- Trên thực tế, thuộc hạ chuẩn bị nghiên cứu chế tạo phong nỏ thuỷ chiến và lục chiến, chế tạo để ứng phó thuỷ chiến với quân Giang Đông.
Đồ đệ của Mã Quân ở một bên dùng lực cánh tay lên dây cung, cũng giải thích nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, khối phong nỏ này là nỏ Đại Hoàng, thực tế chỉ có hai thạch nỏ, mũi tên trong hộp còn chịu không nổi trọng lực mười thạch va chạm, đem nó trang bị ở trên thuyền nhỏ, dùng cho người cận chiến, một sĩ binh là có thể lên dây cung, còn phong nỏ Đại Hoàng, tầm sát thương trăm bước, đợi qua hai tháng chúng thần sẽ chế ra được.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hoá ra chỉ là một nửa thành phẩm, chẳng qua hắn có thể hiểu được nghiên cứu chế tạo vũ khí gian nan, hơn nữa tầm bắn ba mươi bước, hoàn toàn có thể dùng cho thuỷ chiến, hắn đã tưởng tượng đến hai chiếc thuyền nhỏ khi tinh tình ác chiến..
Nghĩ vậy, hắn lại hỏi:
- Có thể trang bị phong nỏ ở trên thuyền không?
Mã Quân khẽ mỉm cười,
- Mời Châu Mục đi theo thần!
Đoàn người đi ra nơi thí nghiệm, đi thẳng tới hậu viện, nơi này đi ngang qua sông nhỏ, bờ sông nhỏ bỏ neo vài chiêc thuyền con.
Lưu Cảnh đến gần thuyền nhỏ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy kia vài khung tạo hình độc đáo Đại Hoàng phong nỏ, trang bị ở thuyền nhỏ đầu thuyền, tựa như một duỗi dài đầu, nhưng ngoại hình cũng không trọng yếu, quan trọng là... tác chiến hiệu quả.
- Châu Mục cần xem luyện một chút không?
Mã Quân cười hỏi.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn rất chờ mong thấy hiệu quả của nó, Mã Quân quay đầu lại liếc mắt đồ đệ một cái, đồ đệ của y lập tức đi đến trống biên, giơ dùi lên đánh trống.
Ở bên trong tiếng trống'thùng thùng', vài tên môn sinh điều khiển một con thuyền nhỏ chậm rãi huy động về phía trước, ở giữa sông có một người rơm trên thuyền, đang chậm rãi lưu động theo nước sông.
Khi thuyền nhỏ dần dần tới gần người rơm cách hai mươi, một gã môn sinh vặn phong nỏ, 'Tạch...!' một tiếng, bắn ra chín mũi tên, trên thuyền ít nhất có năm người rơm trúng tên.
- Tốt!
Lưu Cảnh vỗ tay cười to, từ đáy lòng khen:
- Quả nhiên là ý tưởng tốt, đặc biệt tấn công bất ngờ.
Hắn lại hỏi Mã Quân nói:
- Không biết hiện tại có bao nhiêu phong nỏ?
Mã Quân khom người nói:
- Một tháng trước ty chức đã tìm thợ rèn dùng đồng làm nỏ, trước mắt đã đổi thành năm mươi bộ phận phong nỏ.
- Đưa năm mươi bộ phận cho ta, ta lập tức mang đi!
Lưu Cảnh quyết định thật nhanh nói.
......
Trại thủy quân Giang Đông đã bắt đầu hình xây dựng ở thành Sài Tang, chiếm gần vạn mẫu đất, đem một mảng lớn trước thành Sài Tang phân làm phạm vi thủy trại, dùng phương thức đóng cọc để phân thủy trại, ở trong thủy trại có gần một ngàn chiến thuyền bỏ neo, thủy trại Sài Tang dựa vào thành, đồn trú gần sáu vạn đại quân.
Mặt khác ở quận Lư Giang còn có ba vạn lục quân, do Trình Phổ suất lĩnh, lúc này đây quân Giang Đông tinh nhuệ ra hết, phải toàn diệt quân Giang Hạ, chiếm lĩnh Kinh Châu, thực hiện ba giấc mộng lớn của Giang Đông.
Phủ của Tôn Quyền tạm thời thiết lập ở Đào phủ, người nhà Đào phủ đều đã bị dời đi biệt trạch, Tôn Quyền ở chỗ này ngủ qua một đêm, để lại cho y ấn tượng khắc sâu, chuyện đầu tiên khi y vào Sài Tang, đó là hạ lệnh đem Đào phủ thu về quyền sở hữu của quan, đổi thành phủ Ngô Hầu tạm thời.
Quân chủ lực Giang Đông đến Sài Tang đã mười ngày, mười ngày này ngoại trừ xây dựng cải tạo thủy trại, Tôn Quyền quan tâm nhất đó là tình hình quân đội Trình Phổ, Tôn Quyền đã biết Giang Hạ xuất mấy vạn binh chiếm lĩnh quận Kỳ Xuân, đang đẩy mạnh quận Lư Giang, như vậy Trình Phổ và Giang Hạ ở quận Lư Giang sẽ bùng nổ chiến tranh.
Nếu như có thể mau chóng quyết chiến, Tôn Quyền cũng không lo lắng, dù sao Trình Phổ suất lĩnh ba vạn quân đội là quân Giang Hạ tinh nhuệ, nhiều năm và người Sơn Việt tác chiến, có kinh nghiệm thực chiến phong phú, Tôn Quyền lo lắng là quân Giang Hạ kéo mà không chiến, như vậy, hậu cần tiếp tế quân đội Trình Phổ sẽ xảy ra vấn đề.
Hiện tại đã mười ngày trôi qua, không có tin tức giao chiến truyền đến, việc này liền khiến Tôn Quyền bắt đầu lo lắng, nếu quân đội của Trình Phổ gặp bất trắc, vậy đối với toàn bộ kế hoạch chinh phía tây là một đả kích trầm trọng, đem quân lực Giang Đông suy yếu nghiêm trọng, khiến quân Giang Đông đang cùng quân Giang Hạ đối kháng ở thế hạ phong.
Tôn Quyền chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, y đã phái đại tướng Lã Mông dẫn một đội tàu đi tới bờ bên kia thành Sài Tang trấn Tầm Khẩu, hy vọng có thể đem quân đội của Trình Phổ về Sài Tang.
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, một gã thị vệ ở cửa gấp giọng bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Ngô hầu, một đội thuyền quân Giang Hạ đến gần rồi thủy trại, có dấu hiệu tiến công thủy trại!
Tôn Quyền cả kinh, vội vàng bước nhanh ra ngoài phòng, đồng thời hỏi:
- Là đoàn thuyền quy mô lớn không?
- Hình như quy mô cũng không lớn, tướng quân Lăng Thống đã đi lên nghênh chiến.
Tôn Quyền biết Lăng Thống dũng mãnh, trong lòng thoáng buông, bước nhanh đến tường thành, ở trên tường thành Sài Tang có thể thấy Trường Giang rộng lớn, tầm nhìn trên tường thành cực kỳ trống trải, tướng sĩ đứng đầy xem cuộc chiến, mọi người thấy Ngô hầu đã đến, đều mở một đường ra.
Lúc này, Tôn Quyền ngoài ý muốn phát hiện muội muội Tôn Thượng Hương đã ở trên đầu thành, nàng đang mặc kim giáp ngân nón trụ, trên đỉnh nón trụ có chùm tua màu đỏ, nhìn mặt nàng giống như hoa đào, vô cùng diễm lệ, được hơn mười người tướng lĩnh trẻ tuổi vây quanh, trong mắt từng tướng lĩnh đều lộ ra vẻ tôn sùng.
Tuy rằng thanh danh của Tôn Thượng Hương ở Giang Đông vô cùng dũng mãnh, không người nào dám cưới nàng, nhưng dung nhan nàng diễm lệ dáng người thon thả lại làm người khác chú ý, sẽ khiến các quan quân sinh lòng ái mộ, nghe nói đến đại tướng dũng mãnh trẻ tuổi đại tướng nhất Lăng Thống đối với nàng cũng có vài phần tình cảm.
Tuy nhiên Tôn Quyền cũng không nhìn thấy Lăng Thống dũng mãnh hơn người, mà muội muội Thượng Hương cũng là một nữ nhân thượng võ, hai tính cách kiên cường dũng mãnh sinh hoạt chung một chỗ sẽ xảy ra vấn đề, tốt nhất có thể gả cho văn sĩ, âm dương tương trợ mới lâu dài được.
Lúc này Tôn Thượng Hương cũng nhìn thấy huynh trưởng, nàng hưng phấn chạy tới, giữ chặt cánh tay huynh trưởng năn nỉ nói:
- Huynh trưởng, cho muội một cơ hội ra chiến đi!
Tôn Quyền liếc qua thanh nguyệt kiếm bên hông muội muội, hừ một tiếng nói:
- Cho muội theo quân xuất chinh, ta đã hơi hối hận rồi, lại cho muội lên chiến trường, trừ phi đầu óc của ta hỏng rồi, muội đừng vọng tưởng!
Lòng Tôn Thượng Hương tràn đầy hy vọng bị một chậu nước lạnh của huynh trưởng dập tắt, trong nội tâm nàng cực kỳ mất hứng, không để ý tới huynh trưởng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mặt sông, nửa ngày mới cắn răng nói ra một câu:
- Kiếp sau ta tuyệt không đầu thai làm nữ nhân!
Tôn Quyền cười cười, cũng không để ý tới nàng, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt sông, chỉ thấy xa xa có ba chiến thuyền ngàn thạch, mà phía trước dày đặc mười thuyền nhỏ, đang nhanh chóng chạy về thủy trại, cùng lúc đó, Lăng Thống cũng suất lĩnh hơn mười thuyền nhỏ đi lên nghênh chiến.
----------oOo----------