Hoàn huyện là quận trị của quận Lư Giang, cũng là huyện lớn số một của quận Lư Giang. Chu vi thành trì là hơn hai mươi dặm, tường thành cao lớn vững chắc, có chừng khoảng hơn ba vạn dân. Nhưng trong lúc này, trong Hoàn huyện lại có ba vạn quân Giang Đông đóng giữ làm cho huyện thành trở nên chật chội cả lên.
Trình Phổ dẫn ba vạn lục quân Giang Đông đóng tại Hoàn huyện đã gần nửa tháng hơn rồi. Y vốn dẫn quân đến huyện Kỳ Xuân, phối hợp với thủy quân Giang Đông vượt sông đánh Giang Hạ. Nhưng thật không ngờ quân Giang Hạ lại chiếm lĩnh huyện Kỳ Xuân trước, phong tỏa mặt sông, làm cho thủy quân Giang Đông mất đi nơi chiến lược quan trọng là huyện Kỳ Xuân này.
Trình Phổ hiểu rất rõ rằng, dưới tình hình như này, nếu như y tiến binh vào quận Kỳ Xuân thì tiếp tế hậu cần của y sẽ xuất hiện vấn đề lớn.
Nếu như tình hình đã xảy ra biến đổi thì Trình Phổ không cần vội vàng tiến quân vào Kỳ Xuân. Y đóng quân ở Hoàn huyện, nhẫn nại đợi mệnh lệnh của Ngô hầu.
Trình Phổ đứng ở đầu thành nhìn ra xa phía nam, Phó tướng Hạ Tề chậm rãi đi lên phía trước nói:
- Ty chức đoán chừng Ngô hầu muốn để chúng ta đi Sài Tang, tiến quân Kỳ Xuân nguy hiểm quá lớn, Ngô hầu khó mà chịu được.
Trình Phổ gật đầu:
- Hạ Tướng quân nói không sai, ta cũng nghĩ như vậy. Ngô hầu sẽ không để cho chúng ta trở về Giang Đông đâu, phương án tốt nhất chính là qua sông xuống phía nam, hợp binh cùng một chỗ với thủy quân. Vốn là định hợp binh ở Kỳ Xuân, ở Sài Tang cũng được, hướng nam có thể công kích Trường Sa, hướng bắc có thể trực tiếp tiến công Vũ Xương, phối hợp tác chiến với đường thủy chủ lực của Ngô hầu.
Hạ Tề cười nói:
- Cái này nói lên rằng, giao đấu với quân Giang Hạ ở Sài Tang thật ra có nguy hiểm hơn so với ở huyện Kỳ Xuân.
- Sài Tang chính là cửa chính của Kinh Châu, là yếu địa chiến lược số một. Từ Thịnh tướng quân đã chiếm Sài Tang cho chúng ta, đúng là đã lập được công lớn. Lấy được Sài Tang ít nhất cũng tăng thêm mười phần trăm cơ hội chiến thắng cho chúng ta rồi.
Hai người đang nói chuyện, lúc này xa xa có vài tên kỵ binh chạy gấp tới. Có binh sĩ quát to lên:
- Là kỵ binh của chúng ta!
Ba tên kỵ binh chạy đến dưới thành, quả nhiên là kỵ binh Giang Đông, hét lớn với người đứng đầu kỵ binh:
- Tình huống khẩn cấp, ta muốn gặp Trình Đô đốc!
Trình Phổ lập tức nói:
- Đưa bọn họ vào gặp ta!
Trong chốc lát, ba tên kỵ binh được đưa lên tường thành. Tên dẫn đầu quỳ một gối, giơ cao lệnh tiễn và một bức thư lên:
- Có thư khẩn cấp của Ngô hầu!
Trình Phổ nhận lấy thư và lệnh tiễn, nhìn một chút, không ngờ lại là lệnh tiễn của Lã Mông, thư lại là thư viết tay của Ngô hầu. Y vội vàng bóc thư ra xem một lượt, quả nhiên như y dự đoán. Ngô hầu lệnh cho y lập tức đi Sài Tang tập hợp, đồng thời phái Lã Mông dẫn thuyền đến nghênh đón.
Trình Phổ tạm yên lòng, lại hỏi:
- Bây giờ Lã tướng quân ở đâu?
- Bẩm báo Đô đốc! Lã Tướng quân dẫn đội thuyền đến Hoàn Khẩu, đợi đội quân của Đô đốc ở đó ạ!
Trình Tấn và Hạ Tề nhìn nhau, bọn họ đều có chút tò mò, tại sao lại đi Hoàn Khẩu, đường đi bên đó xa hơn hồ Tùng Trạch bốn trăm dặm mà. Hạ Tề hỏi:
- Tại sao lại không ở hồ Tùng Trạch?
- Chúng ta vốn lập kế hoạch là ở hồ Tùng Trạch, nhưng hồ Tùng Trạch lại phát hiện ra chiến thuyền của quân Giang Hạ. Nhưng thuyền của chúng ta đều là thuyền không, không có sức giao đấu với thủy quân Giang Hạ nên chỉ có thể đi vòng Hoàn Khẩu mà thôi.
Trình Phổ gật đầu:
- Chiến thuyền của quân Giang Hạ chắc hẳn là đội thuyền tiếp tế rồi. Tính theo thời gian thì lúc này quân Giang Hạ cũng phải tiến vào quận Lư Giang rồi, bọn họ sẽ tiếp tế ở hồ Tùng Trạch.
Nói đến đây, Trình Phổ nói với thân binh xung quanh:
- Đưa bọn họ đi nghỉ ngơi một chút! Mỗi người thưởng mười lượng vàng!
- Tạ ơn Đô đốc ban thưởng!
Ba tên binh sĩ báo tin vừa đi thì Trình Phổ lại không nói lên tiếng nào mà trở về quan nha của mình. Chân trước của y vừa mới bước vào phòng thì chân sau Hạ Tề đã đi vào cùng. Hạ Tề tầm 35-36 tuổi, cũng là một đại tướng phái thực quyền của Giang Đông; ở thời đại của Tôn Sách, hắn ta là một tướng lĩnh quan trọng của Giang Đông.
Chỉ có điều Hạ Tề chủ yếu ở quận Hội Kê đối phó với người Sơn Việt, rất ít đối đầu bên ngoài. Lần này Tôn Quyền điều động hai vạn Hội Kê đóng quân từ đường bộ tiến công Kỳ Xuân, Hạ Tề tất nhiên cũng đi cùng quân đội. Mặc dù hắn ta là phó tướng nhưng Trình Phổ đối với hắn không có nửa ý khinh thường nào; người thật sự có thể khống chế đội quân này là Hạ Tề chứ không phải là Trình Phổ, điều này thì Trình Phổ biết rõ trong lòng.
- Tình thế khẩn cấp, sao Đô đốc lại do dự không quyết vậy?
Hạ Tề lo lắng hỏi.
Trình Phổ khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, vẫn không nói một lời nào. Y rất hiểu sách lược của quân Giang Hạ, chiếm lĩnh được quận Kỳ Xuân, ngăn cản quân Giang Đông, lấy Kỳ Xuân làm trọng địa hậu cần cũng chỉ là chiến lược bên ngoài thôi. Mục đích thật sự của quân Giang Hạ là muốn tiêu diệt hoàn toàn Giang Đông, chiếm ưu thế về số lượng quân đội.
Vì vậy Trình Phổ mới thận trọng một cách khác thường, trấn thủ Hoàn huyện không chịu di chuyển một bước, đồng thời cũng phong tỏa cửa thành, không cho bất cứ kẻ nào bên ngoài vào thành. Như vậy sẽ ngăn cản được hi vọng quân Giang Hạ nội ứng ngoại hợp đoạt lấy thành.
Đương nhiên, nếu như có thể tiêu diệt quân Giang Hạ từ quận Kỳ Xuân đến thì lại tăng thêm một phần hi vọng thành công cho thắng lợi cuối cùng của quân Giang Đông. Nhưng muốn tiêu diệt quân Giang Hạ thì việc đầu tiên phải làm được là biết người biết ta, nếu như hành động mù quáng thì ngược lại sẽ bị quân Giang Hạ đánh lại.
Nghĩ đến đây, Trình Phổ thở dài một tiếng:
- Thực sự không phải là ta không muốn rút lui, mà thật sự là không biết tình hình của quân Giang Hạ nên không dám manh động. Hiện nay chúng ta đang ở chỗ sáng, bọn chúng trong bóng tối, nếu như gấp gáp rút lui thì sẽ bị quân Giang Hạ phục kích, chỉ e chúng ta sẽ mất nhiều hơn là được.
Hạ Tề cũng là danh tướng Giang Đông, mặc dù gã nóng lòng rút khỏi Hoàn huyện, nhưng sự thận trọng của Trình Phổ khiến gã không khỏi suy nghĩ sâu xa hơn. Quả thật, không biết tình hình của quân Giang Hạ, tùy tiện rời khỏi Hoàn huyện quả thật là không sáng suốt, nhưng cứ ở Hoàn huyện thì cũng không phải là cách.
- Vậy tướng quân định làm thế nào?
Trình Phổ chắp tay sau lưng đi vài bước nói:
- Ta đang nghĩ, ngoài thành nhất định có mật thám của quân Giang Hạ, lúc nào cũng thăm dò động tĩnh của chúng ta. Nếu như chúng ta có thể tương kế tựu kế, dụ dỗ quân Giang Hạ mắc câu, một đòn tiêu diệt, đây chính là chúng ta đã lập công lớn rồi.
Hạ Tề trầm tư một lúc lâu mới nói:
- Hay là như này, ty chức dẫn năm nghìn quân đóng giả quân chủ lực đi trước ven theo bờ tây Hoàn Thủy, tướng quân dẫn quân chủ lực đi theo bờ đông Hoàn Thủy. Cách mỗi một canh giờ, ty chức sẽ phái ra một người đưa thư, nếu như ty chức gặp phải mai phục thì tướng quân cứ đánh dọc sườn quân địch.
Trình Phổ suy nghĩ một lát, phương án của Hạ Tề quả thật có thể tiếp thu được liền để hắn ta đóng giả là quân chủ lực đi trước, mình là “chim sẻ” nấp đằng sau. Nghĩ đến đây, Trình Phổ vui vẻ nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, sau khi trời tối thì lập tức xuất phát.
...........
Đêm đến, một đội quân rời Hoàn huyện, ven theo bờ tây Hoàn Thủy chậm rãi đi nhanh xuống phía nam. Trong tay mỗi binh sĩ đều cầm ba cây đuốc, thoạt nhìn rất hùng tráng, xa xa nhìn lại thì đây chính là một đội quân ước chừng hơn hai vạn người, cờ bay phấp phới, thanh thế lớn.
Đại tướng Hạ Tề ở hàng ngũ phía trước, cảnh giác nhìn chăm chú tình hình xung quanh; hắn ta không ngừng phái ra mật thám đi thăm dò động tĩnh phía trước. Mặc dù Hạ Tề chủ động làm “mồi nhử” dụ dỗ quân địch, nhưng nguy hiểm khi bị mai phục vẫn làm gã vô cùng căng thẳng.
Đúng vào sau một canh giờ khi Hạ Tề dẫn quân rời Hoàn huyện thì Trình Phổ cũng dẫn hai vạn năm nghìn quân chủ lực rời khỏi cửa đông Hoàn huyện. Bọn họ lặng lẽ không tiếng động, cố gắng thấp giọng đi ven theo bờ đông Hoàn Thủy. Đồng thời ở giữa sông cũng có một đội thuyền chừng năm mươi thuyền nhỏ hợp thành đi theo hàng ngũ đi cùng xuống phía nam.
Mặc dù Hoàn Thủy là con sông lớn nhất của quận Lư Giang nhưng trên thực tế nó ở thượng du và trung du đều không lớn. Chỗ rộng lớn nhất cũng không đủ mười trượng, chỉ có sắp vào mười mấy dặm cuối cùng của Trường Giang do mấy nhánh sông hợp thành làm cho mặt nước Hoàn Thủy đột nhiên rộng được trăm trượng và trở thành con sông lớn.
Đi từ Hoàn huyện ven theo Hoàn Thủy ước chừng phải đi một trăm năm mươi dặm mới có thể đến được Hoàn Khẩu. Dọc theo đường này phần lớn đều là xen kẽ đồi núi và đồng bằng, địa thế thấp, địa thế hai bờ sông rộng lớn; rừng cây thưa thớt; dân cư đông đúc, phân bố đồng ruộng lớn. Vùng này là vùng tập trung dân cư quan trọng nhất của quận Lư Giang.
Ước chừng đi ra hơn sáu mươi dặm, thời gian đã qua canh năm, trời cũng sắp sáng rồi. Tốc độ của quân đội Giang Đông chậm dần lại, dải đất đồng bằng rộng lớn dần dần hết. Vài dặm phía trước là mảnh đất đồi núi có nhiều dãy núi nhấp nhô, khe rãnh ngang dọc rất dễ dàng cho quân đội ẩn nấp.
Hạ Tề bỗng nhiên hạ lệnh:
- Dừng bước!
Quân Giang Đông dừng lại, ở phía tây bọn họ là một đồi núi thấp, không có gì khác với những đồi núi bình thường. Nhưng chiều rộng hai bên đồi núi này là chỗ mai phục lý tưởng cho quân đội ẩn nấp. Hạ Tề với nhiều năm tác chiến với người Sơn Việt nên liếc mắt cái đã nhìn ra sát khí ẩn giấu bên trong.
Gã lập tức ra lệnh:
- Thám báo hãy đi thăm dò hai bên!
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn ở hai bên thung lũng, ánh lửa ngút trời, hai đội quân từ hai bên tả hữu thung lũng xông ra. Người lao thẳng tới hướng quân Giang Đông, đại tướng nghênh diện đánh tới là lão tướng Hoàng Trung. Lão dẫn một vạn quân phân thành hai nhánh đã mai phục trong thung lũng một lúc lâu, đang đợi quân Giang Đông xuất hiện.
Hoàng Trung khua tay múa đao, hét lớn một tiếng:
- Giết cho ta!
Trong tiếng trống trận “tùng…tùng”, một vạn phục binh Giang Hạ phân làm hai nhánh giống hệt nước lũ dâng bất ngờ, thổi quét qua cánh đồng bát ngát, đánh tới từ đầu đến cuối của quân Giang Đông.
Thông thường mà nói, trong quân đội, trong quá trình hành quân mà gặp phải mai phục là chuyện vô cùng nguy hiểm. Nhưng điều này không hoàn toàn là vì đội quân trở tay không kịp, mà nhiều khi mật thám đã phát hiện có mai phục nhưng đội hành quân vẫn không kịp điều chỉnh.
Quan trọng là đội hành quân khá dài, ít cũng phải ba bốn dặm, nhiều cũng phải hơn mười dặm, ít nhất cũng phải mất nửa canh giờ mới có thể bày ra trận hình tác chiến. Nhưng quân đội mai phục tuyệt đối không cho bọn họ thời gian điều chỉnh, thiếu trận hình, quân đội khoảng cách dài thì sẽ không có nhiều sức chiến đấu mấy.
Tập kích đêm của quân Giang Hạ lập tức làm cho quân Giang Đông một trận lộn xộn. Hạ Tề gấp giọng hét lớn:
- Mau bắn hỏa tiễn!
Thân binh bên cạnh hắn lập tức bắn mười mấy hỏa tiễn lên khoảng không, thông báo cho quân chủ lực Giang Đông ở bờ đông. Lúc này, quân Giang Hạ giống hệt hai thanh đao sắc bén, trong nháy mắt đã chém đội quân Giang Đông dài thành mười mấy đoạn. Đặc biệt là trong ban đêm, địch ta khó phân biệt, tình thế vô cùng hỗn loạn. Hạ Tề lớn tiếng quát:
- Tập kết binh lực nghênh chiến!
Hơn hai nghìn người bên cạnh gã đều là quân tinh nhuệ tác chiến với người Sơn Việt hàng năm, sức chiến đấu rất mạnh. Bọn họ nhanh chóng xếp thành trận mâu dài, phát động phản công đánh lén quân Giang Hạ. Hai bên triển khai chiến đấu kịch liệt ở bờ tây Hoàn Thủy.
Trình Phổ dẫn ba vạn lục quân Giang Đông đóng tại Hoàn huyện đã gần nửa tháng hơn rồi. Y vốn dẫn quân đến huyện Kỳ Xuân, phối hợp với thủy quân Giang Đông vượt sông đánh Giang Hạ. Nhưng thật không ngờ quân Giang Hạ lại chiếm lĩnh huyện Kỳ Xuân trước, phong tỏa mặt sông, làm cho thủy quân Giang Đông mất đi nơi chiến lược quan trọng là huyện Kỳ Xuân này.
Trình Phổ hiểu rất rõ rằng, dưới tình hình như này, nếu như y tiến binh vào quận Kỳ Xuân thì tiếp tế hậu cần của y sẽ xuất hiện vấn đề lớn.
Nếu như tình hình đã xảy ra biến đổi thì Trình Phổ không cần vội vàng tiến quân vào Kỳ Xuân. Y đóng quân ở Hoàn huyện, nhẫn nại đợi mệnh lệnh của Ngô hầu.
Trình Phổ đứng ở đầu thành nhìn ra xa phía nam, Phó tướng Hạ Tề chậm rãi đi lên phía trước nói:
- Ty chức đoán chừng Ngô hầu muốn để chúng ta đi Sài Tang, tiến quân Kỳ Xuân nguy hiểm quá lớn, Ngô hầu khó mà chịu được.
Trình Phổ gật đầu:
- Hạ Tướng quân nói không sai, ta cũng nghĩ như vậy. Ngô hầu sẽ không để cho chúng ta trở về Giang Đông đâu, phương án tốt nhất chính là qua sông xuống phía nam, hợp binh cùng một chỗ với thủy quân. Vốn là định hợp binh ở Kỳ Xuân, ở Sài Tang cũng được, hướng nam có thể công kích Trường Sa, hướng bắc có thể trực tiếp tiến công Vũ Xương, phối hợp tác chiến với đường thủy chủ lực của Ngô hầu.
Hạ Tề cười nói:
- Cái này nói lên rằng, giao đấu với quân Giang Hạ ở Sài Tang thật ra có nguy hiểm hơn so với ở huyện Kỳ Xuân.
- Sài Tang chính là cửa chính của Kinh Châu, là yếu địa chiến lược số một. Từ Thịnh tướng quân đã chiếm Sài Tang cho chúng ta, đúng là đã lập được công lớn. Lấy được Sài Tang ít nhất cũng tăng thêm mười phần trăm cơ hội chiến thắng cho chúng ta rồi.
Hai người đang nói chuyện, lúc này xa xa có vài tên kỵ binh chạy gấp tới. Có binh sĩ quát to lên:
- Là kỵ binh của chúng ta!
Ba tên kỵ binh chạy đến dưới thành, quả nhiên là kỵ binh Giang Đông, hét lớn với người đứng đầu kỵ binh:
- Tình huống khẩn cấp, ta muốn gặp Trình Đô đốc!
Trình Phổ lập tức nói:
- Đưa bọn họ vào gặp ta!
Trong chốc lát, ba tên kỵ binh được đưa lên tường thành. Tên dẫn đầu quỳ một gối, giơ cao lệnh tiễn và một bức thư lên:
- Có thư khẩn cấp của Ngô hầu!
Trình Phổ nhận lấy thư và lệnh tiễn, nhìn một chút, không ngờ lại là lệnh tiễn của Lã Mông, thư lại là thư viết tay của Ngô hầu. Y vội vàng bóc thư ra xem một lượt, quả nhiên như y dự đoán. Ngô hầu lệnh cho y lập tức đi Sài Tang tập hợp, đồng thời phái Lã Mông dẫn thuyền đến nghênh đón.
Trình Phổ tạm yên lòng, lại hỏi:
- Bây giờ Lã tướng quân ở đâu?
- Bẩm báo Đô đốc! Lã Tướng quân dẫn đội thuyền đến Hoàn Khẩu, đợi đội quân của Đô đốc ở đó ạ!
Trình Tấn và Hạ Tề nhìn nhau, bọn họ đều có chút tò mò, tại sao lại đi Hoàn Khẩu, đường đi bên đó xa hơn hồ Tùng Trạch bốn trăm dặm mà. Hạ Tề hỏi:
- Tại sao lại không ở hồ Tùng Trạch?
- Chúng ta vốn lập kế hoạch là ở hồ Tùng Trạch, nhưng hồ Tùng Trạch lại phát hiện ra chiến thuyền của quân Giang Hạ. Nhưng thuyền của chúng ta đều là thuyền không, không có sức giao đấu với thủy quân Giang Hạ nên chỉ có thể đi vòng Hoàn Khẩu mà thôi.
Trình Phổ gật đầu:
- Chiến thuyền của quân Giang Hạ chắc hẳn là đội thuyền tiếp tế rồi. Tính theo thời gian thì lúc này quân Giang Hạ cũng phải tiến vào quận Lư Giang rồi, bọn họ sẽ tiếp tế ở hồ Tùng Trạch.
Nói đến đây, Trình Phổ nói với thân binh xung quanh:
- Đưa bọn họ đi nghỉ ngơi một chút! Mỗi người thưởng mười lượng vàng!
- Tạ ơn Đô đốc ban thưởng!
Ba tên binh sĩ báo tin vừa đi thì Trình Phổ lại không nói lên tiếng nào mà trở về quan nha của mình. Chân trước của y vừa mới bước vào phòng thì chân sau Hạ Tề đã đi vào cùng. Hạ Tề tầm 35-36 tuổi, cũng là một đại tướng phái thực quyền của Giang Đông; ở thời đại của Tôn Sách, hắn ta là một tướng lĩnh quan trọng của Giang Đông.
Chỉ có điều Hạ Tề chủ yếu ở quận Hội Kê đối phó với người Sơn Việt, rất ít đối đầu bên ngoài. Lần này Tôn Quyền điều động hai vạn Hội Kê đóng quân từ đường bộ tiến công Kỳ Xuân, Hạ Tề tất nhiên cũng đi cùng quân đội. Mặc dù hắn ta là phó tướng nhưng Trình Phổ đối với hắn không có nửa ý khinh thường nào; người thật sự có thể khống chế đội quân này là Hạ Tề chứ không phải là Trình Phổ, điều này thì Trình Phổ biết rõ trong lòng.
- Tình thế khẩn cấp, sao Đô đốc lại do dự không quyết vậy?
Hạ Tề lo lắng hỏi.
Trình Phổ khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, vẫn không nói một lời nào. Y rất hiểu sách lược của quân Giang Hạ, chiếm lĩnh được quận Kỳ Xuân, ngăn cản quân Giang Đông, lấy Kỳ Xuân làm trọng địa hậu cần cũng chỉ là chiến lược bên ngoài thôi. Mục đích thật sự của quân Giang Hạ là muốn tiêu diệt hoàn toàn Giang Đông, chiếm ưu thế về số lượng quân đội.
Vì vậy Trình Phổ mới thận trọng một cách khác thường, trấn thủ Hoàn huyện không chịu di chuyển một bước, đồng thời cũng phong tỏa cửa thành, không cho bất cứ kẻ nào bên ngoài vào thành. Như vậy sẽ ngăn cản được hi vọng quân Giang Hạ nội ứng ngoại hợp đoạt lấy thành.
Đương nhiên, nếu như có thể tiêu diệt quân Giang Hạ từ quận Kỳ Xuân đến thì lại tăng thêm một phần hi vọng thành công cho thắng lợi cuối cùng của quân Giang Đông. Nhưng muốn tiêu diệt quân Giang Hạ thì việc đầu tiên phải làm được là biết người biết ta, nếu như hành động mù quáng thì ngược lại sẽ bị quân Giang Hạ đánh lại.
Nghĩ đến đây, Trình Phổ thở dài một tiếng:
- Thực sự không phải là ta không muốn rút lui, mà thật sự là không biết tình hình của quân Giang Hạ nên không dám manh động. Hiện nay chúng ta đang ở chỗ sáng, bọn chúng trong bóng tối, nếu như gấp gáp rút lui thì sẽ bị quân Giang Hạ phục kích, chỉ e chúng ta sẽ mất nhiều hơn là được.
Hạ Tề cũng là danh tướng Giang Đông, mặc dù gã nóng lòng rút khỏi Hoàn huyện, nhưng sự thận trọng của Trình Phổ khiến gã không khỏi suy nghĩ sâu xa hơn. Quả thật, không biết tình hình của quân Giang Hạ, tùy tiện rời khỏi Hoàn huyện quả thật là không sáng suốt, nhưng cứ ở Hoàn huyện thì cũng không phải là cách.
- Vậy tướng quân định làm thế nào?
Trình Phổ chắp tay sau lưng đi vài bước nói:
- Ta đang nghĩ, ngoài thành nhất định có mật thám của quân Giang Hạ, lúc nào cũng thăm dò động tĩnh của chúng ta. Nếu như chúng ta có thể tương kế tựu kế, dụ dỗ quân Giang Hạ mắc câu, một đòn tiêu diệt, đây chính là chúng ta đã lập công lớn rồi.
Hạ Tề trầm tư một lúc lâu mới nói:
- Hay là như này, ty chức dẫn năm nghìn quân đóng giả quân chủ lực đi trước ven theo bờ tây Hoàn Thủy, tướng quân dẫn quân chủ lực đi theo bờ đông Hoàn Thủy. Cách mỗi một canh giờ, ty chức sẽ phái ra một người đưa thư, nếu như ty chức gặp phải mai phục thì tướng quân cứ đánh dọc sườn quân địch.
Trình Phổ suy nghĩ một lát, phương án của Hạ Tề quả thật có thể tiếp thu được liền để hắn ta đóng giả là quân chủ lực đi trước, mình là “chim sẻ” nấp đằng sau. Nghĩ đến đây, Trình Phổ vui vẻ nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, sau khi trời tối thì lập tức xuất phát.
...........
Đêm đến, một đội quân rời Hoàn huyện, ven theo bờ tây Hoàn Thủy chậm rãi đi nhanh xuống phía nam. Trong tay mỗi binh sĩ đều cầm ba cây đuốc, thoạt nhìn rất hùng tráng, xa xa nhìn lại thì đây chính là một đội quân ước chừng hơn hai vạn người, cờ bay phấp phới, thanh thế lớn.
Đại tướng Hạ Tề ở hàng ngũ phía trước, cảnh giác nhìn chăm chú tình hình xung quanh; hắn ta không ngừng phái ra mật thám đi thăm dò động tĩnh phía trước. Mặc dù Hạ Tề chủ động làm “mồi nhử” dụ dỗ quân địch, nhưng nguy hiểm khi bị mai phục vẫn làm gã vô cùng căng thẳng.
Đúng vào sau một canh giờ khi Hạ Tề dẫn quân rời Hoàn huyện thì Trình Phổ cũng dẫn hai vạn năm nghìn quân chủ lực rời khỏi cửa đông Hoàn huyện. Bọn họ lặng lẽ không tiếng động, cố gắng thấp giọng đi ven theo bờ đông Hoàn Thủy. Đồng thời ở giữa sông cũng có một đội thuyền chừng năm mươi thuyền nhỏ hợp thành đi theo hàng ngũ đi cùng xuống phía nam.
Mặc dù Hoàn Thủy là con sông lớn nhất của quận Lư Giang nhưng trên thực tế nó ở thượng du và trung du đều không lớn. Chỗ rộng lớn nhất cũng không đủ mười trượng, chỉ có sắp vào mười mấy dặm cuối cùng của Trường Giang do mấy nhánh sông hợp thành làm cho mặt nước Hoàn Thủy đột nhiên rộng được trăm trượng và trở thành con sông lớn.
Đi từ Hoàn huyện ven theo Hoàn Thủy ước chừng phải đi một trăm năm mươi dặm mới có thể đến được Hoàn Khẩu. Dọc theo đường này phần lớn đều là xen kẽ đồi núi và đồng bằng, địa thế thấp, địa thế hai bờ sông rộng lớn; rừng cây thưa thớt; dân cư đông đúc, phân bố đồng ruộng lớn. Vùng này là vùng tập trung dân cư quan trọng nhất của quận Lư Giang.
Ước chừng đi ra hơn sáu mươi dặm, thời gian đã qua canh năm, trời cũng sắp sáng rồi. Tốc độ của quân đội Giang Đông chậm dần lại, dải đất đồng bằng rộng lớn dần dần hết. Vài dặm phía trước là mảnh đất đồi núi có nhiều dãy núi nhấp nhô, khe rãnh ngang dọc rất dễ dàng cho quân đội ẩn nấp.
Hạ Tề bỗng nhiên hạ lệnh:
- Dừng bước!
Quân Giang Đông dừng lại, ở phía tây bọn họ là một đồi núi thấp, không có gì khác với những đồi núi bình thường. Nhưng chiều rộng hai bên đồi núi này là chỗ mai phục lý tưởng cho quân đội ẩn nấp. Hạ Tề với nhiều năm tác chiến với người Sơn Việt nên liếc mắt cái đã nhìn ra sát khí ẩn giấu bên trong.
Gã lập tức ra lệnh:
- Thám báo hãy đi thăm dò hai bên!
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn ở hai bên thung lũng, ánh lửa ngút trời, hai đội quân từ hai bên tả hữu thung lũng xông ra. Người lao thẳng tới hướng quân Giang Đông, đại tướng nghênh diện đánh tới là lão tướng Hoàng Trung. Lão dẫn một vạn quân phân thành hai nhánh đã mai phục trong thung lũng một lúc lâu, đang đợi quân Giang Đông xuất hiện.
Hoàng Trung khua tay múa đao, hét lớn một tiếng:
- Giết cho ta!
Trong tiếng trống trận “tùng…tùng”, một vạn phục binh Giang Hạ phân làm hai nhánh giống hệt nước lũ dâng bất ngờ, thổi quét qua cánh đồng bát ngát, đánh tới từ đầu đến cuối của quân Giang Đông.
Thông thường mà nói, trong quân đội, trong quá trình hành quân mà gặp phải mai phục là chuyện vô cùng nguy hiểm. Nhưng điều này không hoàn toàn là vì đội quân trở tay không kịp, mà nhiều khi mật thám đã phát hiện có mai phục nhưng đội hành quân vẫn không kịp điều chỉnh.
Quan trọng là đội hành quân khá dài, ít cũng phải ba bốn dặm, nhiều cũng phải hơn mười dặm, ít nhất cũng phải mất nửa canh giờ mới có thể bày ra trận hình tác chiến. Nhưng quân đội mai phục tuyệt đối không cho bọn họ thời gian điều chỉnh, thiếu trận hình, quân đội khoảng cách dài thì sẽ không có nhiều sức chiến đấu mấy.
Tập kích đêm của quân Giang Hạ lập tức làm cho quân Giang Đông một trận lộn xộn. Hạ Tề gấp giọng hét lớn:
- Mau bắn hỏa tiễn!
Thân binh bên cạnh hắn lập tức bắn mười mấy hỏa tiễn lên khoảng không, thông báo cho quân chủ lực Giang Đông ở bờ đông. Lúc này, quân Giang Hạ giống hệt hai thanh đao sắc bén, trong nháy mắt đã chém đội quân Giang Đông dài thành mười mấy đoạn. Đặc biệt là trong ban đêm, địch ta khó phân biệt, tình thế vô cùng hỗn loạn. Hạ Tề lớn tiếng quát:
- Tập kết binh lực nghênh chiến!
Hơn hai nghìn người bên cạnh gã đều là quân tinh nhuệ tác chiến với người Sơn Việt hàng năm, sức chiến đấu rất mạnh. Bọn họ nhanh chóng xếp thành trận mâu dài, phát động phản công đánh lén quân Giang Hạ. Hai bên triển khai chiến đấu kịch liệt ở bờ tây Hoàn Thủy.