Hai đội thuyền đã từ từ áp sát nhau chỉ còn cách có mấy dặm. Hai đội thuyền của hai quân Giang Hạ và Giang Đông đều là thủy quân tinh nhuệ trên sông, rất giỏi về thủy chiến.
Bọn họ gần như đang tiến hành bày trận trên mặt nước. Quân Giang Đông lấy 20 thuyền chiến làm đội tiên phong chuẩn bị nhảy vào trận địa tim gan của quân địch, bao vây tấn công thuyền chủ.
Còn Giang Hạ thì bày ra hai cánh quân, thủy quân phía nam bày trận như thủy trận bò cạp. Thẩm Di và Lâu Phát dẫn theo 20 thuyền chiến kìm ở hai bên trái phải, để lại 10 thuyền chiến làm cái đuôi của con bò cạp. Cam Ninh thì dẫn theo 50 thuyền chiến làm thân con bò cạp.
Đây là chiến pháp kinh điển của thủy chiến, yêu cầu về sự phối hợp và chỉ huy cực cao. Chỉ cần hơi chậm trễ là cũng có thể bị quân địch cắt mất cái đuôi, chỉ khi nào phối hợp ăn ý thì sức mạnh mới được phát huy tuyệt đối.
Mặc dù Hoàng Cái đã từng trải qua một trận chiến với quân Tào vì khinh địch mà bị bắt nhưng ông ta vẫn là lão tướng của thủy quân Giang Đông, danh vọng rất cao, kinh nghiệm phong phú, ông ta liếc mắt nhìn ra quân Giang Hạ đang bày trận bò cạp đã thầm giật mình.
Thủy trận bò cạp hoặc là dễ dàng công phá hoặc là sẽ có uy lực rất lớn. Nếu như thủy tặc trên sông bày loại trận này thuộc lớp người trước thì có thể một kích mà phá. Nhưng quân Giang Đông thì chắc chắn là không dễ dàng mà bị công phá như vậy, sức mạnh thủy chiến của bọn họ rất lớn, bày ra thủy trận bò cạp chắc chắn là đã có dự liệu từ trước rồi.
Phó tướng Từ Thịnh ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Chúng ta dùng lăng trận sợ là không được tốt lắm, ty chức đề nghị sửa thành Nhạn hành trận.
Hoàng Cái lắc đầu nói:
- Trận hình không ở tốt hay xấu mà là ở mức độ thành thạo. Nhạn hành trận chúng ta không quen, ngược lại sẽ bị quân địch phá hủy. Dùng Lăng trận tập trung tấn công vào thân bò cạp, chỉ cần thân nó bị vỡ thì cái đuôi cũng bị hủy.
- Ty chức hiểu rồi.
Hoàng Cái nói với Từ Thịnh:
- Đinh tướng quân có thể tiên phong phá địch, nhưng cậu ta còn trẻ ta lo sẽ tham công mà khinh tiến. Ngươi có thể dẫn theo 20 thuyền chiến đi tiếp ứng cho cậu ta. Ta sẽ dẫn quân chủ lực chống đỡ hai gọng kìm của bò cạp.
- Tuân lệnh!
Từ Thịnh xuống thuyền rồi đi lên thuyền của mình. Y vừa vung lên chiến kỳ màu xanh, dẫn theo 20 thuyền chiến đi về phía chiến thuyền của Đinh Phụng đang tiên phong.
Hoàng Cái hét lớn:
- Nổi trống xuất kích.
...........
Một trận thủy chiến kịch liệt bùng nổ trên mặt sông, 200 thuyền chiến cài thế răng lược chém giết, mũi tên bay trên mặt sông như châu chấu, pháo đá tấn công đánh trúng thân thuyền của địch phát ra những tiếng nổ lớn. Hơn 10 chiến thuyền bị dầu hỏa thiêu rụi bốc cháy trên mặt sông. Binh lính hoảng sợ nhảy xuống sông tìm đường sống.
Lần xuất quân này quân Giang Đông cũng mang theo một ngàn thùng dầu hỏa mà quân Tào trợ giúp, bọn họ cũng dùng hỏa tiễn và máy bắn đá để ném thùng dầu hỏa. Dầu hỏa của hai bên biến thành biển lửa trên mặt sông, thủy chiến biến thành hỏa chiến.
Chiến thuật của quân Giang Đông rất rõ ràng sát nhập vào bụng của quân địch, ý đồ là phá thủy thuyền chủ của quân Giang Hạ. Chỉ cần thuyền chủ bị phá hủy thì thủy quân Giang Hạ cũng theo đó mà tan tác.
Đây cũng là chiến quật chủ yếu trong mười mấy năm qua của quân Giang Đông. Từ thời Tôn Sách đã biến thành chiến thuật quân Giang Đông nắm trong tay. Nội bộ quân Giang Đông gọi nó là “Cuộc chiến đào tâm”. Hôm nay đại tướng đảm nhân nhiệm vụ đào tâm là Đinh Phụng. Y giống với Lăng Thống đều là Tam Lang liều mạng của quân Giang Đông.
Đinh Phụng dẫn theo 20 thuyền chiến lọt vào bụng quân Giang Hạ, y liên tục phóng thích thuyền ngăn cản chiến thuyền Giang Hạ đánh từ hai bên. Còn y dẫn theo 5 thuyền trung tâm lao thẳng vào chủ thuyền lớn nhất của quân Giang Hạ.
Đinh Phụng thấy rất rõ, đó là cột buồm của thuyền ba ngàn thạch. Có cờ binh nâng kỳ ra lệnh, đây tất nhiên là chủ thuyền của quân địch, chỉ cần chiếm được chiến thuyền này thì bọn họ có thể toàn thắng.
- Treo đuôi buồm, nhanh lên xông lên.
Đinh Phụng giống như con báo bắt mồi, bình tĩnh ra lệnh. Thuyền chiến của y là một con thuyền ngàn thạch, tính cả hai chiếc thuyền phó, ba chiếc thuyền bố trí hình tam giác phá tan lớp phong tỏa thứ nhất nhằm vào Cam Ninh đang ngồi trên thuyền cách đó mấy dặm.
Cam Ninh đứng trên thuyền lạnh lùng nhìn thuyền Giang Đông nghênh chiến. Dường như y ngửi được sự sốt ruột của quân địch muốn phá hủy mình. Cam Ninh cười lạnh, lúc này mới hạ lệnh:
- Bao vây ba chiến thuyền kia.
Lệnh kỳ binh trên cột buồm huy động cờ chiến hạ lệnh bao vây. Hơn 20 thuyền chiến từ ba hướng vây lại ba thuyền của Đinh Phụng. Ánh mắt của Đinh Phụng như phun ra lửa, y còn một tia cơ hội, trước khi quân địch hoàn thành bao vây đã lao ra từ chỗ trống.
Mười mấy chiến thuyền lớn từ từ vây lại chỗ cửa chính, mà thuyền chiến của Đinh Phụng thì muốn lao ra từ cửa chính đang khép lại. Thuyền chiến của Đinh Phụng đã sắp cướp được tiên cơ rồi.
Đúng lúc này có một con thuyền ngàn thạch bỗng lệch ra lao tới phía trước thuyền của Đinh Phụng. Một tiếng hô vang lên hai chiếc thuyền dụng phải nhau ầm ầm vụn gỗ văng ra, bọt nước tung lên, hai chiếc thuyền bị chấn động mạnh.
Chiến thuyền Giang Hạ bị nứt, nước sông tràn vào khoang thuyền, con thuyền bắt đầu chúi xuống, mười mấy tên lính hoảng hốt nhảy xuống chạy trốn. Cùng lúc đó thuyền chiến của Đinh Phụng cũng bị thương nặng đã dừng lại.
Chuyện này là quá bất ngờ khiến Đinh Phụng dẫn theo ba thuyền chiến khác đã mất cơ hội thoát khỏi vòng vây. Gần 20 thuyền chiến Giang Hạ đã bao vây ba con thuyền này, hỏa tiễn bắn ra dày đặc từ khắp nơi. Từng bình dầu hỏa được máy bắn đá bắn tung ra, đánh về phía ba chiến thuyền của quân Giang Đông. Bình dầu vỡ dầu hỏa vỡ vụn, dầu hỏa bắn tung tóe, ba con thuyền nhanh chóng đã bị dầu hỏa thiêu đốt.
- Tướng quân, bỏ thuyền chạy trốn đi.
Một tên lính lớn tiếng hét to, Đinh Phụng nhìn thuyền bị đốt, miệng y dính máu há to giống như miệng ác ma nhìn vào ánh lửa, ngọn lửa cháy bốn phía đã làm khởi dậy dã tính trong con người của y. Y lấy thương đâm chết tên tính vừa rồi hét lớn về phía cả trăm tên lính trên thuyền:
- Ai dám bỏ thuyền, giết không tha.
Cả trăm tên lính Giang Đông bị trấn động, nhìn khắp nơi. Đinh Phụng quét một vòng, nhìn thấy bên trái có một thuyền chiến Giang Hạ cách đó chưa đến 50 bước, y chỉ vào chiến thuyền đó ra lệnh cho người chèo thuyền:
- Chuyển hướng, đến gần chiến thuyền kia.
Chiến thuyền Giang Đông bị lửa đốt cháy từ từ quay đầu đi về phía bên trái từ từ áp sát chiến thuyền Giang Hạ. Tay phải của Đinh Phụng chấp thương, tay trái cầm mâu dẫn quân áp sát chiến thuyền. Hỏa tiễn dày đặc lướt qua đầu họ, cột buồm cháy khét lẹt, sắp đổ.
Ngay khi sắp đụng phải chiến thuyền của địch, Đinh Phụng đã nhảy lên chiến thuyền Giang Hạ, trường thương quét ngang đánh mấy tên lính Giang Hạ ngã xuống:
- Giết theo ta!
Đinh Phụng hét lớn, cả trăm tên lính Giang Đông cùng xông lên chiến thuyền Giang Hạ. Hai bên chiến đấu với nhau, trên boong thuyền đậm mùi tử khí.
Trong thành Sài Tang vô cùng yên tĩnh, quân Giang Đông thực hành giới nghiêm không cho phép bất cứ ai đi lại trên đường phố, lính đi tuần tra nườm nượp. Ngoài lính tuần tra ra còn có nha dịch đeo đao bọn họ đều là người Sài Tang, có trách nhiệm giám sát khả năng phát sinh rối loạn trong dân chúng. Lợi dụng người Sài Tang bản địa để thay quân Giang Đông khống chế Sài Tang.
Nha dịch mặc cáo hai màu đỏ đen, thắt lưng dắt trường đao, tay cầm côn ngũ sắc. Tổng cộng có 180 người, chia làm sáu đội do huyện lệnh Chu Tuần chỉ huy.
Lúc này, chiến tranh trên mặt sông đã vào hồi kịch liệt. Các đội nha dịch cũng ra sức tuần tra, một đội nha dịch quay về huyện nha, cầm đầu là chủ quản Tặc Tào dáng người nhỏ gầy. Bề ngoài nhìn như thiếu niên, người này được Chu Tuần xếp vào làm nha dịch Ưng Kích quân thủ lĩnh là Lưu Chính.
Không gồm Lưu Chính, đội ngũ này bao gồm 30 người, tất cả đều là thuộc hạ của Lưu Chính. Quân Giang Đông có nghĩ thế nào cũng không ra nha dịch cùng tuần tra với bọn họ lại là Ưng kích quân tinh nhuệ nhất của Giang Hạ.
Lưu Chính đã hóa trang, bộ mặt thay đổi, không ai nhận ra y là “Ưng hầu” lẫy lừng trong quân Giang Hạ. Lưu Chính dẫn thuộc hạ đến bậc cửa của huyện nha. Huyện lệnh Chu Tuần vội vàng ra vẫy tay:
- Hầu Tặc Tào mời đi đến đây một chuyến.
Chu Tuần dẫn Lưu Chính vào một chỗ hẻo lánh, đưa một tin tình báo cho y nhỏ giọng nói:
- Cha ta vừa mới cho bồ câu báo tin hình như là rất gấp.
Lưu Chính mở tin bồ câu đưa tới đọc một lần, là lệnh của quân sư Giả Hủ, y lập tức gật đầu nói:
- Đa tạ huyện lệnh, ta biết rồi!
Y quay trở về đội quân của mình ra lệnh:
- Đi vòng ra tây thành.
Đội nha dịch tuần tra này lại xuất phát hướng về phía thành tây.
Phía tây nam của thành Sài Tang chính là nhà kho trên mặt đất, cũng chính là chỗ tập trung lương thực quân dụng, vật tư, rộng khoảng hơn 100 mẫu đất. Trong đó có hơn 100 nhà kho, bốn phía xây tường bảo vệ, tường của nhà kho thấp hơn tường thành cũng khá đơn giản, không như tường thành có thể đi lại ở bên trên được, nhưng ở bốn phía có năm tòa tháp canh, có mấy chục tên lính đang canh gác cẩn mật, giám sát động tĩnh bên trong nhà kho.
Ngoài ra vòng quanh bên ngoài nhà kho còn có sông bao bọc, nối với nhau bằng một cây cầu để đi vào nhà kho chính. Sông bảo vệ nhà kho cũng chính là đường vận chuyển lương thực trên sông, có thể theo đường này đi vào nhà kho, đây cũng chính là điểm đặc biệt của thành nam, tuyệt đại bộ phận đều vận chuyển hàng hóa thông qua đường thủy.
Bây giờ là giữa trưa, quân chủ lục Giang Đông đang chú ý về phía mặt sông, bên trong nhà kho rất im ắng. Bốn phía không thấy có lính tuần tra, đội nha dịch cũng đi ra bờ sông bên ngoài nhà kho, không dừng lại mà tiếp tục xuôi nam xuyên qua một con đường nhỏ rồi lại đi về hướng đông, nhưng lúc này trong đội ngũ đã thiếu mất một người.
Thủ lĩnh Lưu Chính đã biến mất, trạm canh gác nhà kho đương nhiên sẽ không phát hiện ra sự thay đổi nhỏ này, không có ai chú ý bên này, ánh mắt của họ đều hướng về bắc thành, quan tâm đến đại chiến trên sông bắc thành.
Hai bờ sông nhỏ toàn là cây bụi gai. Lúc này lưu Chính đang len lỏi trong nhữnh bụi gai đó. Y đã bắt đầu hành động, đây là y phụng lệnh lẻn vào Sài Tang thiêu hủy chỗ nhà kho này gây tổn thương nặng nề về mặt cung ứng quân vật tư cho quân Giang Đông.
Y vẫn luôn chờ lệnh này, ngay lúc nãy đã nhận được lệnh của Giả Hủ, đương nhiên đây cũng là lệnh của Lưu Cảnh. Nhưng lệnh của Giả Hủ là bảo y ngay lập tức phải thiêu hủy nhà kho chứa dầu hỏa. Bây giờ là giữa trưa, ba mươi người cùng hành động cũng không được tiện cho lắm chỉ có thể là một mình y nghĩ cách ra tay.
Lưu Chính và mười mấy người nữa đi qua thành kho vô số lần, y sớm đã có phương án chu toàn, ánh mắt y đang nhìn về phía thủy môn, ở đó chính là chỗ quan trọng nhất để vào thành kho. Lưu Chính cũng không nóng vội mà kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.
Khoảng nửa canh giờ, một đội 20 thuyền tạo thành một đội thuyền theo đường sông vận chuyển lương thực vào nhà kho hướng về phía cửa thủy. Cơ hội mà Lưu Chính chờ đợi cuối cùng đã tới.
Đây là một đội thuyền hàng hóa đáy bằng trăm thạch, lính Giang Đông trên thủy đi đến gần cửa thủy, tên đồn trưởng cầm đầu hô:
- Lệnh của Phụng đô đốc đến lấy dầu hỏa, mau mở cửa.
Cửa thủy kiểm nghiệm quân lệnh của y rồi mở cửa, đội thuyền từ từ đi vào kho thành. Ngay lúc bỏ neo cách cửa thủy không xa thì Lưu Chính lặng lẽ lặn xuống đáy thuyền, nhìn chằm chằm vào cửa chính của kho hàng.
Bọn họ gần như đang tiến hành bày trận trên mặt nước. Quân Giang Đông lấy 20 thuyền chiến làm đội tiên phong chuẩn bị nhảy vào trận địa tim gan của quân địch, bao vây tấn công thuyền chủ.
Còn Giang Hạ thì bày ra hai cánh quân, thủy quân phía nam bày trận như thủy trận bò cạp. Thẩm Di và Lâu Phát dẫn theo 20 thuyền chiến kìm ở hai bên trái phải, để lại 10 thuyền chiến làm cái đuôi của con bò cạp. Cam Ninh thì dẫn theo 50 thuyền chiến làm thân con bò cạp.
Đây là chiến pháp kinh điển của thủy chiến, yêu cầu về sự phối hợp và chỉ huy cực cao. Chỉ cần hơi chậm trễ là cũng có thể bị quân địch cắt mất cái đuôi, chỉ khi nào phối hợp ăn ý thì sức mạnh mới được phát huy tuyệt đối.
Mặc dù Hoàng Cái đã từng trải qua một trận chiến với quân Tào vì khinh địch mà bị bắt nhưng ông ta vẫn là lão tướng của thủy quân Giang Đông, danh vọng rất cao, kinh nghiệm phong phú, ông ta liếc mắt nhìn ra quân Giang Hạ đang bày trận bò cạp đã thầm giật mình.
Thủy trận bò cạp hoặc là dễ dàng công phá hoặc là sẽ có uy lực rất lớn. Nếu như thủy tặc trên sông bày loại trận này thuộc lớp người trước thì có thể một kích mà phá. Nhưng quân Giang Đông thì chắc chắn là không dễ dàng mà bị công phá như vậy, sức mạnh thủy chiến của bọn họ rất lớn, bày ra thủy trận bò cạp chắc chắn là đã có dự liệu từ trước rồi.
Phó tướng Từ Thịnh ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Chúng ta dùng lăng trận sợ là không được tốt lắm, ty chức đề nghị sửa thành Nhạn hành trận.
Hoàng Cái lắc đầu nói:
- Trận hình không ở tốt hay xấu mà là ở mức độ thành thạo. Nhạn hành trận chúng ta không quen, ngược lại sẽ bị quân địch phá hủy. Dùng Lăng trận tập trung tấn công vào thân bò cạp, chỉ cần thân nó bị vỡ thì cái đuôi cũng bị hủy.
- Ty chức hiểu rồi.
Hoàng Cái nói với Từ Thịnh:
- Đinh tướng quân có thể tiên phong phá địch, nhưng cậu ta còn trẻ ta lo sẽ tham công mà khinh tiến. Ngươi có thể dẫn theo 20 thuyền chiến đi tiếp ứng cho cậu ta. Ta sẽ dẫn quân chủ lực chống đỡ hai gọng kìm của bò cạp.
- Tuân lệnh!
Từ Thịnh xuống thuyền rồi đi lên thuyền của mình. Y vừa vung lên chiến kỳ màu xanh, dẫn theo 20 thuyền chiến đi về phía chiến thuyền của Đinh Phụng đang tiên phong.
Hoàng Cái hét lớn:
- Nổi trống xuất kích.
...........
Một trận thủy chiến kịch liệt bùng nổ trên mặt sông, 200 thuyền chiến cài thế răng lược chém giết, mũi tên bay trên mặt sông như châu chấu, pháo đá tấn công đánh trúng thân thuyền của địch phát ra những tiếng nổ lớn. Hơn 10 chiến thuyền bị dầu hỏa thiêu rụi bốc cháy trên mặt sông. Binh lính hoảng sợ nhảy xuống sông tìm đường sống.
Lần xuất quân này quân Giang Đông cũng mang theo một ngàn thùng dầu hỏa mà quân Tào trợ giúp, bọn họ cũng dùng hỏa tiễn và máy bắn đá để ném thùng dầu hỏa. Dầu hỏa của hai bên biến thành biển lửa trên mặt sông, thủy chiến biến thành hỏa chiến.
Chiến thuật của quân Giang Đông rất rõ ràng sát nhập vào bụng của quân địch, ý đồ là phá thủy thuyền chủ của quân Giang Hạ. Chỉ cần thuyền chủ bị phá hủy thì thủy quân Giang Hạ cũng theo đó mà tan tác.
Đây cũng là chiến quật chủ yếu trong mười mấy năm qua của quân Giang Đông. Từ thời Tôn Sách đã biến thành chiến thuật quân Giang Đông nắm trong tay. Nội bộ quân Giang Đông gọi nó là “Cuộc chiến đào tâm”. Hôm nay đại tướng đảm nhân nhiệm vụ đào tâm là Đinh Phụng. Y giống với Lăng Thống đều là Tam Lang liều mạng của quân Giang Đông.
Đinh Phụng dẫn theo 20 thuyền chiến lọt vào bụng quân Giang Hạ, y liên tục phóng thích thuyền ngăn cản chiến thuyền Giang Hạ đánh từ hai bên. Còn y dẫn theo 5 thuyền trung tâm lao thẳng vào chủ thuyền lớn nhất của quân Giang Hạ.
Đinh Phụng thấy rất rõ, đó là cột buồm của thuyền ba ngàn thạch. Có cờ binh nâng kỳ ra lệnh, đây tất nhiên là chủ thuyền của quân địch, chỉ cần chiếm được chiến thuyền này thì bọn họ có thể toàn thắng.
- Treo đuôi buồm, nhanh lên xông lên.
Đinh Phụng giống như con báo bắt mồi, bình tĩnh ra lệnh. Thuyền chiến của y là một con thuyền ngàn thạch, tính cả hai chiếc thuyền phó, ba chiếc thuyền bố trí hình tam giác phá tan lớp phong tỏa thứ nhất nhằm vào Cam Ninh đang ngồi trên thuyền cách đó mấy dặm.
Cam Ninh đứng trên thuyền lạnh lùng nhìn thuyền Giang Đông nghênh chiến. Dường như y ngửi được sự sốt ruột của quân địch muốn phá hủy mình. Cam Ninh cười lạnh, lúc này mới hạ lệnh:
- Bao vây ba chiến thuyền kia.
Lệnh kỳ binh trên cột buồm huy động cờ chiến hạ lệnh bao vây. Hơn 20 thuyền chiến từ ba hướng vây lại ba thuyền của Đinh Phụng. Ánh mắt của Đinh Phụng như phun ra lửa, y còn một tia cơ hội, trước khi quân địch hoàn thành bao vây đã lao ra từ chỗ trống.
Mười mấy chiến thuyền lớn từ từ vây lại chỗ cửa chính, mà thuyền chiến của Đinh Phụng thì muốn lao ra từ cửa chính đang khép lại. Thuyền chiến của Đinh Phụng đã sắp cướp được tiên cơ rồi.
Đúng lúc này có một con thuyền ngàn thạch bỗng lệch ra lao tới phía trước thuyền của Đinh Phụng. Một tiếng hô vang lên hai chiếc thuyền dụng phải nhau ầm ầm vụn gỗ văng ra, bọt nước tung lên, hai chiếc thuyền bị chấn động mạnh.
Chiến thuyền Giang Hạ bị nứt, nước sông tràn vào khoang thuyền, con thuyền bắt đầu chúi xuống, mười mấy tên lính hoảng hốt nhảy xuống chạy trốn. Cùng lúc đó thuyền chiến của Đinh Phụng cũng bị thương nặng đã dừng lại.
Chuyện này là quá bất ngờ khiến Đinh Phụng dẫn theo ba thuyền chiến khác đã mất cơ hội thoát khỏi vòng vây. Gần 20 thuyền chiến Giang Hạ đã bao vây ba con thuyền này, hỏa tiễn bắn ra dày đặc từ khắp nơi. Từng bình dầu hỏa được máy bắn đá bắn tung ra, đánh về phía ba chiến thuyền của quân Giang Đông. Bình dầu vỡ dầu hỏa vỡ vụn, dầu hỏa bắn tung tóe, ba con thuyền nhanh chóng đã bị dầu hỏa thiêu đốt.
- Tướng quân, bỏ thuyền chạy trốn đi.
Một tên lính lớn tiếng hét to, Đinh Phụng nhìn thuyền bị đốt, miệng y dính máu há to giống như miệng ác ma nhìn vào ánh lửa, ngọn lửa cháy bốn phía đã làm khởi dậy dã tính trong con người của y. Y lấy thương đâm chết tên tính vừa rồi hét lớn về phía cả trăm tên lính trên thuyền:
- Ai dám bỏ thuyền, giết không tha.
Cả trăm tên lính Giang Đông bị trấn động, nhìn khắp nơi. Đinh Phụng quét một vòng, nhìn thấy bên trái có một thuyền chiến Giang Hạ cách đó chưa đến 50 bước, y chỉ vào chiến thuyền đó ra lệnh cho người chèo thuyền:
- Chuyển hướng, đến gần chiến thuyền kia.
Chiến thuyền Giang Đông bị lửa đốt cháy từ từ quay đầu đi về phía bên trái từ từ áp sát chiến thuyền Giang Hạ. Tay phải của Đinh Phụng chấp thương, tay trái cầm mâu dẫn quân áp sát chiến thuyền. Hỏa tiễn dày đặc lướt qua đầu họ, cột buồm cháy khét lẹt, sắp đổ.
Ngay khi sắp đụng phải chiến thuyền của địch, Đinh Phụng đã nhảy lên chiến thuyền Giang Hạ, trường thương quét ngang đánh mấy tên lính Giang Hạ ngã xuống:
- Giết theo ta!
Đinh Phụng hét lớn, cả trăm tên lính Giang Đông cùng xông lên chiến thuyền Giang Hạ. Hai bên chiến đấu với nhau, trên boong thuyền đậm mùi tử khí.
Trong thành Sài Tang vô cùng yên tĩnh, quân Giang Đông thực hành giới nghiêm không cho phép bất cứ ai đi lại trên đường phố, lính đi tuần tra nườm nượp. Ngoài lính tuần tra ra còn có nha dịch đeo đao bọn họ đều là người Sài Tang, có trách nhiệm giám sát khả năng phát sinh rối loạn trong dân chúng. Lợi dụng người Sài Tang bản địa để thay quân Giang Đông khống chế Sài Tang.
Nha dịch mặc cáo hai màu đỏ đen, thắt lưng dắt trường đao, tay cầm côn ngũ sắc. Tổng cộng có 180 người, chia làm sáu đội do huyện lệnh Chu Tuần chỉ huy.
Lúc này, chiến tranh trên mặt sông đã vào hồi kịch liệt. Các đội nha dịch cũng ra sức tuần tra, một đội nha dịch quay về huyện nha, cầm đầu là chủ quản Tặc Tào dáng người nhỏ gầy. Bề ngoài nhìn như thiếu niên, người này được Chu Tuần xếp vào làm nha dịch Ưng Kích quân thủ lĩnh là Lưu Chính.
Không gồm Lưu Chính, đội ngũ này bao gồm 30 người, tất cả đều là thuộc hạ của Lưu Chính. Quân Giang Đông có nghĩ thế nào cũng không ra nha dịch cùng tuần tra với bọn họ lại là Ưng kích quân tinh nhuệ nhất của Giang Hạ.
Lưu Chính đã hóa trang, bộ mặt thay đổi, không ai nhận ra y là “Ưng hầu” lẫy lừng trong quân Giang Hạ. Lưu Chính dẫn thuộc hạ đến bậc cửa của huyện nha. Huyện lệnh Chu Tuần vội vàng ra vẫy tay:
- Hầu Tặc Tào mời đi đến đây một chuyến.
Chu Tuần dẫn Lưu Chính vào một chỗ hẻo lánh, đưa một tin tình báo cho y nhỏ giọng nói:
- Cha ta vừa mới cho bồ câu báo tin hình như là rất gấp.
Lưu Chính mở tin bồ câu đưa tới đọc một lần, là lệnh của quân sư Giả Hủ, y lập tức gật đầu nói:
- Đa tạ huyện lệnh, ta biết rồi!
Y quay trở về đội quân của mình ra lệnh:
- Đi vòng ra tây thành.
Đội nha dịch tuần tra này lại xuất phát hướng về phía thành tây.
Phía tây nam của thành Sài Tang chính là nhà kho trên mặt đất, cũng chính là chỗ tập trung lương thực quân dụng, vật tư, rộng khoảng hơn 100 mẫu đất. Trong đó có hơn 100 nhà kho, bốn phía xây tường bảo vệ, tường của nhà kho thấp hơn tường thành cũng khá đơn giản, không như tường thành có thể đi lại ở bên trên được, nhưng ở bốn phía có năm tòa tháp canh, có mấy chục tên lính đang canh gác cẩn mật, giám sát động tĩnh bên trong nhà kho.
Ngoài ra vòng quanh bên ngoài nhà kho còn có sông bao bọc, nối với nhau bằng một cây cầu để đi vào nhà kho chính. Sông bảo vệ nhà kho cũng chính là đường vận chuyển lương thực trên sông, có thể theo đường này đi vào nhà kho, đây cũng chính là điểm đặc biệt của thành nam, tuyệt đại bộ phận đều vận chuyển hàng hóa thông qua đường thủy.
Bây giờ là giữa trưa, quân chủ lục Giang Đông đang chú ý về phía mặt sông, bên trong nhà kho rất im ắng. Bốn phía không thấy có lính tuần tra, đội nha dịch cũng đi ra bờ sông bên ngoài nhà kho, không dừng lại mà tiếp tục xuôi nam xuyên qua một con đường nhỏ rồi lại đi về hướng đông, nhưng lúc này trong đội ngũ đã thiếu mất một người.
Thủ lĩnh Lưu Chính đã biến mất, trạm canh gác nhà kho đương nhiên sẽ không phát hiện ra sự thay đổi nhỏ này, không có ai chú ý bên này, ánh mắt của họ đều hướng về bắc thành, quan tâm đến đại chiến trên sông bắc thành.
Hai bờ sông nhỏ toàn là cây bụi gai. Lúc này lưu Chính đang len lỏi trong nhữnh bụi gai đó. Y đã bắt đầu hành động, đây là y phụng lệnh lẻn vào Sài Tang thiêu hủy chỗ nhà kho này gây tổn thương nặng nề về mặt cung ứng quân vật tư cho quân Giang Đông.
Y vẫn luôn chờ lệnh này, ngay lúc nãy đã nhận được lệnh của Giả Hủ, đương nhiên đây cũng là lệnh của Lưu Cảnh. Nhưng lệnh của Giả Hủ là bảo y ngay lập tức phải thiêu hủy nhà kho chứa dầu hỏa. Bây giờ là giữa trưa, ba mươi người cùng hành động cũng không được tiện cho lắm chỉ có thể là một mình y nghĩ cách ra tay.
Lưu Chính và mười mấy người nữa đi qua thành kho vô số lần, y sớm đã có phương án chu toàn, ánh mắt y đang nhìn về phía thủy môn, ở đó chính là chỗ quan trọng nhất để vào thành kho. Lưu Chính cũng không nóng vội mà kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.
Khoảng nửa canh giờ, một đội 20 thuyền tạo thành một đội thuyền theo đường sông vận chuyển lương thực vào nhà kho hướng về phía cửa thủy. Cơ hội mà Lưu Chính chờ đợi cuối cùng đã tới.
Đây là một đội thuyền hàng hóa đáy bằng trăm thạch, lính Giang Đông trên thủy đi đến gần cửa thủy, tên đồn trưởng cầm đầu hô:
- Lệnh của Phụng đô đốc đến lấy dầu hỏa, mau mở cửa.
Cửa thủy kiểm nghiệm quân lệnh của y rồi mở cửa, đội thuyền từ từ đi vào kho thành. Ngay lúc bỏ neo cách cửa thủy không xa thì Lưu Chính lặng lẽ lặn xuống đáy thuyền, nhìn chằm chằm vào cửa chính của kho hàng.