Vài tên thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, một gã thị vệ nói:
- La Thập trưởng mang theo mười huynh đệ đi theo công chúa Thượng Hương, chắc là lên thuyền phía sau.
- Mau đi kiểm tra xem bọn họ có lên thuyền hay không?
Tôn Quyền nhất thời lo lắng, nếu muội muội có xảy ra chuyện gì y cũng không biết phải ăn nói thế nào với mẫu thân.
Một gã thị vệ chạy đi kiểm tra, một lát sau trở về bẩm báo:
- Khởi bẩm Ngô hầu, La Thập trưởng phái người đến báo tin, hắn cùng với công chúa Thượng Hương lên chiến thuyền phía sau.
Trong lòng Tôn Quyền vô cùng bất đắc dĩ, tính tình muội muội rất mạnh mẽ, không chịu cùng thuyền với mình, thôi, tùy nàng vậy! Chỉ cần lên thuyền là được.
Bên ngoài thủy trại Giang Đông cọc gỗ đã nhổ hết, khiến chiến thuyền có thể mau chóng rời khỏi thủy trại. Trên trăm chiếc thuyền lớn nối đuôi theo sau chủ thuyền của Tôn Quyền rất nhanh rời khỏi thủy trại. Cùng lúc đó, trên mặt sông gần bờ bắc bỗng nhiên có nhiều đốm lửa. Trên mặt nước xuất hiện trên trăm chiến thuyền lửa cháy hừng hực, gió mượn thế lửa, khiến cho tốc độ con thuyền càng nhanh hơn, khoảng cách quân thủy trại Giang Hạ chỉ còn có một dặm.
Lúc này, hơn mười chiếc thuyền lớn Giang Hạ lái tới chặn đầu, vọt tới thuyền nhỏ đang bốc cháy, thuyền lớn đánh lên thuyền nhỏ rầm rầm, tia lửa văng tung tóe, con thuyền lật ngang, lửa lập tức biến mất trong nước sông, có lẽ Tôn Quyền cũng không thể nào ngờ được, y đánh nghi binh gió lại yếu đến như thế.
Trong khi quân Giang Hạ chặn lại thuyền lửa thì hơn sáu trăm chiến thuyền quân Giang Hạ chở đầy mấy chục ngàn đại quân Giang Hạ cũng ra khỏi thủy trại, dùng tốc độ cao nhất hướng về phía đông nam chạy tới, tiến đến chặn lại chiến thuyền Giang Đông đang thoát đi.
Đêm đã đến canh một, trên mặt sông sóng gió đã bắt đầu nổi lên, sóng vỗ vào thuyền lớn, khiến cho thuyền không thể đạt được tốc độ tối đa, đội thuyền theo Giang Lưu xuống, cho dù quân Giang Hạ có đại thuyền diệp luân có thể dùng sức người để xoay bánh xe, nhưng lúc này Lưu Cảnh cũng không vội sử dụng, hắn biết rằng quân Giang Đông chạy không được bao xa.
Phía đầu đại thuyền, Lưu Cảnh toàn thân khôi giáp, tay cầm thanh công kiếm, ánh mắt lợi hại nhìn chăm chú vào màn đen phía trước, hắn đã mơ hồ nhìn thấy trên mặt sông có ánh lửa lóe sáng, đó là ánh lửa chiến thuyền Giang Đông liên lạc cho nhau.
Lúc này, Cam Ninh tiến lên bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, có khoảng năm mươi chiến thuyền Giang Đông đã qua, thời cơ đã chín muồi.
- Bắt đầu đi!
Lưu Cảnh lạnh lùng ra lệnh.
Một cây hỏa tiễn được phóng lên cao, đây là tín hiệu tiến công, lập tức trên mặt sông tiếng trống như sấm vang vọng khắp mặt sông, thanh thế như núi sụp, đất lở, lập tức ánh lửa mãnh liệt, mấy chục ngàn binh lính Giang Hạ giơ cao đuốc, khiến cho hơn mười dặm trên mặt sông lập tức biến thành bầu trời đầy sao.
Trong tiếng trống trận đinh tai nhức óc, mấy trăm chiến thuyền cùng nhau khởi đọng, trùng trùng điệp điệp nhằm phía các chiến thuyền Giang Đông, đây là trận đánh dưới nước vào ban đêm mà quân Giang Đông và quân Giang Hạ chưa bao giờ gặp qua, đây cũng là điều tối kỵ trong thuỷ chiến, trong bóng đêm rất khó phân rõ chiến thuyền là địch hay là ta.
Tuy nhiên chiến thuyền quân Giang Hạ trước đó đã có ký hiệu, phía sau trên boong thuyền của mỗi chiến thuyền đều có một vạc đồng hình gấu đang cháy, trong vạc đồng đổ đầy dầu hỏa, cho nên quân Giang Hạ cũng phân rõ được địch ta.
Quân binh Giang Hạ phân ba đường, một đường do Cam Ninh dẫn một trăm chiến thuyền truy kích năm mươi chủ thuyền Tôn Quyền ở hướng đông, một đường khác do Thẩm Di suất lĩnh hai trăm chiến thuyền tiến công hơn trăm chiến thuyền Giang Đông đnag nhanh chóng rời khỏi thủy trại, còn mấy trăm chiến thuyền còn lại thì do Lưu Cảnh tự mình suất lĩnh, chặn lại những chiếc thuyền Giang Đông còn lại vẫn chưa ra khỏi thủy trại.
Chiến thuyền Giang Đông hỗn loạn một mảnh, lúc này nhiệm vụ của bọn họ là rút lui, khi quân Giang Hạ đột nhiên đánh tới, bọn họ không có được sự chỉ huy của Thống soái, cũng không có bố trí chiến thuật rõ ràng, bọn họ chỉ phản kích theo bản năng, đều vọt tới chỗ dây cung trên thuyền bắn loạn xạ chẳng có mục tiêu.
Khi đang phản công kịch liệt một chiếc thuyền lớn bị trúng lửa, lửa cháy lên hừng hực, binh lính Giang Đông bị lửa ở trên mặt sông làm cho sợ ngây người, bọn họ mới ý thức được quân Giang Đông nhất định đã thất bại, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền liên tiếp không còn chống cự, lẳng lặng bỏ neo trên mặt sông, chờ đợi quân Giang Hạ xử trí.
Nhưng ở thủy trại, Lưu Cảnh suất lĩnh đội thuyền lại gặp phải sự chống cự kịch liệt của hơn mười chiến thuyền, trên mặt sông tên như mưa, đá bay lên không, vù vù đánh tới hướng thuyền địch, chung quanh ánh lửa ngút trời, tiếng kêu, tiếng trống trận vang vọng phía chân trời.
Lưu Cảnh đứng trên chủ thuyền quan sát trận ác chiến trước thủy trại, hắn phát hiện hơn mười chiến thuyền này trên thực tế là bị một chiếc thuyền lớn trong đó chỉ huy.
Đó là một lâu thuyền thuyền hai ngàn thạch, phía trước đầu thuyền được bọc bằng sắt, chắc chắn vô cùng, nó đã đâm cháy một chiến thuyền Giang Hạ, lại bị hai chiếc chiến thuyền Giang Hạ khác ép ngừng, trên boong thuyền cháy đã nhiều chỗ, thậm chí ngay cả cột buồm cũng đang cháy hừng hực, nhưng trên thuyền tên và thạch pháo vẫn cực kỳ mãnh liệt.
Lúc này, một chiến thuyền Giang Hạ đến gần thuyền địch, trên trăm tên binh lính Giang Hạ xông lên thuyền địch, quân Giang Đông hò hét chạy ra chặn đánh, song phương đánh giáp lá cà, chiến đấu kịch liệt ở một chỗ.
Mà ở phía sau các chiến thuyền Giang Đông được sự khích lệ cũng tham gia vào chiến đấu, không có một chiến thuyền nào có ý đầu hàng.
Trong lòng Lưu Cảnh không khỏi có chút kỳ quái, ai chỉ huy chiến thuyền vậy? Đúng lúc này, một gã thân binh chỉ vào tầng hai của lâu thuyền hô:
- Châu Mục, coi phía trên!
Dưới ánh lửa chiếu rọi lúc sáng lúc tối, Lưu Cảnh cũng nhìn thấy, một tên tướng lĩnh quân Giang Đông dáng người thon thả thuận tay giương cung bắn nhanh, mũ trên đầu nàng đã rớt, tóc dài phất phới, không ngờ lại là một nữ nhân.
Tiễn pháp của nàng cao minh, cung tên trong tay giống như bắn ra hàng loạt tiễn, mỗi một tiễn bắn ra, nhất định có một gã binh lính Giang Hạ trúng tên, đúng là dưới sự cổ cũ của nàng, sĩ khí của quân Giang Đông được đề cao, liều chết phản kích.
- Thuyền lớn lên đi!
Lưu Cảnh lớn tiếng hét to, hắn nhận ra nữ tử kia, đúng là công chúa Tôn Thượng Hương Giang Đông, không ngờ nàng lại không đi cùng với huynh trưởng.
Chủ thuyền chậm rãi tới gần lâu thuyền hai ngàn thạch này, Lưu Cảnh tay trái chấp lá chắn, tay phải cầm kích, trong tiếng kinh hô của các thân binh, hắn nhảy lên chiến thuyền của quân địch.
Lúc này Tôn Thượng Hương cũng nhìn thấy Lưu Cảnh, trong lòng nàng lập tức mừng như điên, nếu như có thể bắn chết được Lưu Cảnh, vậy thì quân tướng Giang Hạ không chiến mà vỡ, Tôn Thượng Hương rút ra một mũi tên, không chút do dự giương cung lắp tên hướng Lưu Cảnh vọt tới, Lang Nha tiễn rít gào mà ra, thẳng đến cổ họng của Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh nâng lá chắn ra đỡ, cản lại mũi tên này, hắn nhảy xông lên cầu thang bên hông thuyền, trường kích bổ tới, chỉ trong khoảnh khắc, bảy tám tên binh lính Giang Đông bị hắn giết chết, thi thể bị đánh xuống dưới sông, Lưu Cảnh chạy lên lầu hai, lại là một mũi tên hướng mặt hắn mạnh mẽ phóng tới.
- Đến thật hay!
Lưu Cảnh khẽ hô một tiếng, quay đầu đi, mũi tên này trượt qua mặt, Lưu Cảnh vứt bỏ tấm chắn, nhanh chạy tới trước, trường kích vung lên, liên tiếp giết chết năm tên thị vệ.
Lúc này Tôn Thượng Hương cách Lưu Cảnh chỉ có mười bước, giương cung lắp tên nữa đã không còn kịp rồi, Lưu Cảnh hung mãnh xông tới khiến nàng trong lòng có chút bối rối, không kịp lấy Phượng tú đao ở bên cạnh, khẽ quát một tiếng, rút ra thanh nguyệt kiếm phóng về phía Lưu Cảnh.
Tuy nàng tiễn pháp cao minh, nhưng kiếm pháp chỉ ở hạng múa kiếm trong tiệc rượu, đẹp nhưng lại không dùng được, căn bản là nàng không thể ngăn được một kích nặng nề của Lưu Cảnh, một kích này đủ để đâm thủng thân thể của nàng, nhưng nàng dù sao cũng là muội muội của Ngô hầu, thiên kim của Giang Đông, chủ ý của Lưu Cảnh chính là muốn bắt nàng.
Lúc này, Lưu Cảnh bỗng nhiên nhận ra kiếm trong tay Tôn Thượng Hương, không ngờ là thanh nguyệt kiếm, khiến cho hắn không khỏi nao nao, Tôn Thượng Hương nắm bắt lúc Lưu Cảnh do dự, nàng tránh thoát trường kích, một kiếm hướng trước ngực Lưu Cảnh đâm tới.
Lưu Cảnh không ngờ nàng lại không chút lưu tình, muốn đưa mình vào tử địa, trong lòng của hắn giận dữ, bắt được cổ tay của Tôn Thượng Hương, vung, một luồng lực mạnh mẽ khiến Tôn Thượng Hương cầm kiếm không được, thanh nguyệt kiếm rời khỏi tay, rớt trên boong thuyền.
Tôn Thượng Hương cũng đứng không vững, liền lùi mấy bước, thân thể đánh vào trên vách khoang, không đợi nàng đứng vững, tay Lưu Cảnh đã nắm cái cổ tuyết trắng của nàng.
- Buông!
Tôn Thượng Hương dùng nắm tay đập mạnh vào Lưu Cảnh, dưới chân đá lung tung, nhưng Lưu Cảnh lại vẫn không nhúc nhích, trong tay từ từ dùng sức, chân Tôn Thượng Hương dần dần không thể cử động, nàng chỉ cảm thấy khí lực cả người giống như bị cạn hết, ngay cả thở cũng không được.
Tay Lưu Cảnh giống như vòng sắt càng ngày càng gấp, nàng không thể hít thở, bắt đầu hô hấp khó khăn, lần đầu tiên Tôn Thượng Hương cảm thấy tử vong đến gần, nàng bắt đầu nhớ tới mình là một nữ nhân, trong lòng trở nên yếu đuối, sâu trong đáy lòng cũng lần đầu tiên có sự yếu đuối của một nữ nhân.
Trong đôi mắt Tôn Thượng Hương từ từ đã tuôn ra nước mắt, lúc này, Lưu Cảnh thấy trên cổ nàng có một vết đao thật nhỏ, đó là kỷ niệm mà nhiều năm trước mình đã để lại cho nàng, trong lòng Lưu Cảnh bỗng dưng mềm nhũn, buông lỏng tay ra, Tôn Thượng Hương vô lực ngồi ở trên boong thuyền, vuốt cổ há mồm thở dốc.
Lưu Cảnh lạnh lùng liếc nàng một cái, ra lệnh cho vài tên thân binh phía sau:
- Áp giải nàng rời chủ thuyền, nàng dám cả gan phản kháng, lập tức giết chết!
Nói xong, Lưu Cảnh trực tiếp nhảy xuống một tầng boong tàu, vung trường kích, một gã Nha tướng cuối cùng của quân Giang Đông bị một kích của hắn đâm xuyên qua ngực.
Lúc này, quân Giang Hạ đã hoàn toàn chiếm lĩnh chiếc lâu thuyền này, binh lính hoan hô vang dội, khi Tôn Thượng Hương bị bắt, quân Giang Đông cũng dần dần mất đi ý chí chiến đấu, bắt đầu liên tiếp treo lên cờ hàng đầu hàng, chiến đấu kịch liệt trong thủy trại cũng dần dần bình thường trở lại.
Chủ thuyền Tôn Quyền đã chạy nhanh rời khỏi Sài Tang ba mươi dặm, rốt cục bọn họ cũng đã thoát khỏi truy kích của quân Giang Hạ, trên thuyền lớn, Tôn Quyền ngơ ngác nhìn phương Tây, ngoại trừ năm mươi chiến thuyền đi theo y, không còn có bóng dáng chiến thuyền nào khác xuất hiện, một loại đau đớn đánh úp vào sâu trong nội tâm khiến y khó có thể chịu đựng, y chợt hét to một tiếng, ngửa mặt ngã quỵ, bọn thị vệ cả kinh hô to:
- Ngô hầu, mau tỉnh!
- Mau truyền quân y!
Trên thuyền của Tôn Quyền hỗn loạn một mảnh.
Nếu như đem thời gian chuyển đến trước kia, cùng thời điểm ngay tại khi quân Giang Hạ phát động thế công, Lưu Chính suất lĩnh ba mươi tên thủ hạ mở ra cửa nam Sài Tang, Hoàng Trung một mình một ngựa suất lĩnh mười ngàn quân Giang Hạ sát nhập vào trong thành đầu tiên, đại kỳ Giang Đông đầu thành Sài Tang bị bỏ xuống, đổi thành chiến kỳ Giang Hạ, gió lửa trên đài dấy lên đại hỏa hừng hực, nói rõ cờ của thành Sài Tang lại một lần nữa trở về Kinh Châu.
Đầu tháng năm năm Kiến An thứ mười bốn, Tôn Quyền ở Sài Tang phá vây thất bại, năm chục ngàn quân Giang Hạ chạy thoát vẻn vẹn không đến hai chục ngàn quân, trong hơn ba chục ngàn tướng sĩ có cả Công chúa Giang Đông Tôn Thượng Hương cùng với Thái Sử Từ, Lã Mông, Từ Thịnh và các đại tướng trong đó đều trở thành tù binh quân Giang Hạ, đây là thất bại thảm hại nhất của Tôn thị từ khi xưng bá Giang Đông tới nay.
----------oOo----------
- La Thập trưởng mang theo mười huynh đệ đi theo công chúa Thượng Hương, chắc là lên thuyền phía sau.
- Mau đi kiểm tra xem bọn họ có lên thuyền hay không?
Tôn Quyền nhất thời lo lắng, nếu muội muội có xảy ra chuyện gì y cũng không biết phải ăn nói thế nào với mẫu thân.
Một gã thị vệ chạy đi kiểm tra, một lát sau trở về bẩm báo:
- Khởi bẩm Ngô hầu, La Thập trưởng phái người đến báo tin, hắn cùng với công chúa Thượng Hương lên chiến thuyền phía sau.
Trong lòng Tôn Quyền vô cùng bất đắc dĩ, tính tình muội muội rất mạnh mẽ, không chịu cùng thuyền với mình, thôi, tùy nàng vậy! Chỉ cần lên thuyền là được.
Bên ngoài thủy trại Giang Đông cọc gỗ đã nhổ hết, khiến chiến thuyền có thể mau chóng rời khỏi thủy trại. Trên trăm chiếc thuyền lớn nối đuôi theo sau chủ thuyền của Tôn Quyền rất nhanh rời khỏi thủy trại. Cùng lúc đó, trên mặt sông gần bờ bắc bỗng nhiên có nhiều đốm lửa. Trên mặt nước xuất hiện trên trăm chiến thuyền lửa cháy hừng hực, gió mượn thế lửa, khiến cho tốc độ con thuyền càng nhanh hơn, khoảng cách quân thủy trại Giang Hạ chỉ còn có một dặm.
Lúc này, hơn mười chiếc thuyền lớn Giang Hạ lái tới chặn đầu, vọt tới thuyền nhỏ đang bốc cháy, thuyền lớn đánh lên thuyền nhỏ rầm rầm, tia lửa văng tung tóe, con thuyền lật ngang, lửa lập tức biến mất trong nước sông, có lẽ Tôn Quyền cũng không thể nào ngờ được, y đánh nghi binh gió lại yếu đến như thế.
Trong khi quân Giang Hạ chặn lại thuyền lửa thì hơn sáu trăm chiến thuyền quân Giang Hạ chở đầy mấy chục ngàn đại quân Giang Hạ cũng ra khỏi thủy trại, dùng tốc độ cao nhất hướng về phía đông nam chạy tới, tiến đến chặn lại chiến thuyền Giang Đông đang thoát đi.
Đêm đã đến canh một, trên mặt sông sóng gió đã bắt đầu nổi lên, sóng vỗ vào thuyền lớn, khiến cho thuyền không thể đạt được tốc độ tối đa, đội thuyền theo Giang Lưu xuống, cho dù quân Giang Hạ có đại thuyền diệp luân có thể dùng sức người để xoay bánh xe, nhưng lúc này Lưu Cảnh cũng không vội sử dụng, hắn biết rằng quân Giang Đông chạy không được bao xa.
Phía đầu đại thuyền, Lưu Cảnh toàn thân khôi giáp, tay cầm thanh công kiếm, ánh mắt lợi hại nhìn chăm chú vào màn đen phía trước, hắn đã mơ hồ nhìn thấy trên mặt sông có ánh lửa lóe sáng, đó là ánh lửa chiến thuyền Giang Đông liên lạc cho nhau.
Lúc này, Cam Ninh tiến lên bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, có khoảng năm mươi chiến thuyền Giang Đông đã qua, thời cơ đã chín muồi.
- Bắt đầu đi!
Lưu Cảnh lạnh lùng ra lệnh.
Một cây hỏa tiễn được phóng lên cao, đây là tín hiệu tiến công, lập tức trên mặt sông tiếng trống như sấm vang vọng khắp mặt sông, thanh thế như núi sụp, đất lở, lập tức ánh lửa mãnh liệt, mấy chục ngàn binh lính Giang Hạ giơ cao đuốc, khiến cho hơn mười dặm trên mặt sông lập tức biến thành bầu trời đầy sao.
Trong tiếng trống trận đinh tai nhức óc, mấy trăm chiến thuyền cùng nhau khởi đọng, trùng trùng điệp điệp nhằm phía các chiến thuyền Giang Đông, đây là trận đánh dưới nước vào ban đêm mà quân Giang Đông và quân Giang Hạ chưa bao giờ gặp qua, đây cũng là điều tối kỵ trong thuỷ chiến, trong bóng đêm rất khó phân rõ chiến thuyền là địch hay là ta.
Tuy nhiên chiến thuyền quân Giang Hạ trước đó đã có ký hiệu, phía sau trên boong thuyền của mỗi chiến thuyền đều có một vạc đồng hình gấu đang cháy, trong vạc đồng đổ đầy dầu hỏa, cho nên quân Giang Hạ cũng phân rõ được địch ta.
Quân binh Giang Hạ phân ba đường, một đường do Cam Ninh dẫn một trăm chiến thuyền truy kích năm mươi chủ thuyền Tôn Quyền ở hướng đông, một đường khác do Thẩm Di suất lĩnh hai trăm chiến thuyền tiến công hơn trăm chiến thuyền Giang Đông đnag nhanh chóng rời khỏi thủy trại, còn mấy trăm chiến thuyền còn lại thì do Lưu Cảnh tự mình suất lĩnh, chặn lại những chiếc thuyền Giang Đông còn lại vẫn chưa ra khỏi thủy trại.
Chiến thuyền Giang Đông hỗn loạn một mảnh, lúc này nhiệm vụ của bọn họ là rút lui, khi quân Giang Hạ đột nhiên đánh tới, bọn họ không có được sự chỉ huy của Thống soái, cũng không có bố trí chiến thuật rõ ràng, bọn họ chỉ phản kích theo bản năng, đều vọt tới chỗ dây cung trên thuyền bắn loạn xạ chẳng có mục tiêu.
Khi đang phản công kịch liệt một chiếc thuyền lớn bị trúng lửa, lửa cháy lên hừng hực, binh lính Giang Đông bị lửa ở trên mặt sông làm cho sợ ngây người, bọn họ mới ý thức được quân Giang Đông nhất định đã thất bại, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền liên tiếp không còn chống cự, lẳng lặng bỏ neo trên mặt sông, chờ đợi quân Giang Hạ xử trí.
Nhưng ở thủy trại, Lưu Cảnh suất lĩnh đội thuyền lại gặp phải sự chống cự kịch liệt của hơn mười chiến thuyền, trên mặt sông tên như mưa, đá bay lên không, vù vù đánh tới hướng thuyền địch, chung quanh ánh lửa ngút trời, tiếng kêu, tiếng trống trận vang vọng phía chân trời.
Lưu Cảnh đứng trên chủ thuyền quan sát trận ác chiến trước thủy trại, hắn phát hiện hơn mười chiến thuyền này trên thực tế là bị một chiếc thuyền lớn trong đó chỉ huy.
Đó là một lâu thuyền thuyền hai ngàn thạch, phía trước đầu thuyền được bọc bằng sắt, chắc chắn vô cùng, nó đã đâm cháy một chiến thuyền Giang Hạ, lại bị hai chiếc chiến thuyền Giang Hạ khác ép ngừng, trên boong thuyền cháy đã nhiều chỗ, thậm chí ngay cả cột buồm cũng đang cháy hừng hực, nhưng trên thuyền tên và thạch pháo vẫn cực kỳ mãnh liệt.
Lúc này, một chiến thuyền Giang Hạ đến gần thuyền địch, trên trăm tên binh lính Giang Hạ xông lên thuyền địch, quân Giang Đông hò hét chạy ra chặn đánh, song phương đánh giáp lá cà, chiến đấu kịch liệt ở một chỗ.
Mà ở phía sau các chiến thuyền Giang Đông được sự khích lệ cũng tham gia vào chiến đấu, không có một chiến thuyền nào có ý đầu hàng.
Trong lòng Lưu Cảnh không khỏi có chút kỳ quái, ai chỉ huy chiến thuyền vậy? Đúng lúc này, một gã thân binh chỉ vào tầng hai của lâu thuyền hô:
- Châu Mục, coi phía trên!
Dưới ánh lửa chiếu rọi lúc sáng lúc tối, Lưu Cảnh cũng nhìn thấy, một tên tướng lĩnh quân Giang Đông dáng người thon thả thuận tay giương cung bắn nhanh, mũ trên đầu nàng đã rớt, tóc dài phất phới, không ngờ lại là một nữ nhân.
Tiễn pháp của nàng cao minh, cung tên trong tay giống như bắn ra hàng loạt tiễn, mỗi một tiễn bắn ra, nhất định có một gã binh lính Giang Hạ trúng tên, đúng là dưới sự cổ cũ của nàng, sĩ khí của quân Giang Đông được đề cao, liều chết phản kích.
- Thuyền lớn lên đi!
Lưu Cảnh lớn tiếng hét to, hắn nhận ra nữ tử kia, đúng là công chúa Tôn Thượng Hương Giang Đông, không ngờ nàng lại không đi cùng với huynh trưởng.
Chủ thuyền chậm rãi tới gần lâu thuyền hai ngàn thạch này, Lưu Cảnh tay trái chấp lá chắn, tay phải cầm kích, trong tiếng kinh hô của các thân binh, hắn nhảy lên chiến thuyền của quân địch.
Lúc này Tôn Thượng Hương cũng nhìn thấy Lưu Cảnh, trong lòng nàng lập tức mừng như điên, nếu như có thể bắn chết được Lưu Cảnh, vậy thì quân tướng Giang Hạ không chiến mà vỡ, Tôn Thượng Hương rút ra một mũi tên, không chút do dự giương cung lắp tên hướng Lưu Cảnh vọt tới, Lang Nha tiễn rít gào mà ra, thẳng đến cổ họng của Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh nâng lá chắn ra đỡ, cản lại mũi tên này, hắn nhảy xông lên cầu thang bên hông thuyền, trường kích bổ tới, chỉ trong khoảnh khắc, bảy tám tên binh lính Giang Đông bị hắn giết chết, thi thể bị đánh xuống dưới sông, Lưu Cảnh chạy lên lầu hai, lại là một mũi tên hướng mặt hắn mạnh mẽ phóng tới.
- Đến thật hay!
Lưu Cảnh khẽ hô một tiếng, quay đầu đi, mũi tên này trượt qua mặt, Lưu Cảnh vứt bỏ tấm chắn, nhanh chạy tới trước, trường kích vung lên, liên tiếp giết chết năm tên thị vệ.
Lúc này Tôn Thượng Hương cách Lưu Cảnh chỉ có mười bước, giương cung lắp tên nữa đã không còn kịp rồi, Lưu Cảnh hung mãnh xông tới khiến nàng trong lòng có chút bối rối, không kịp lấy Phượng tú đao ở bên cạnh, khẽ quát một tiếng, rút ra thanh nguyệt kiếm phóng về phía Lưu Cảnh.
Tuy nàng tiễn pháp cao minh, nhưng kiếm pháp chỉ ở hạng múa kiếm trong tiệc rượu, đẹp nhưng lại không dùng được, căn bản là nàng không thể ngăn được một kích nặng nề của Lưu Cảnh, một kích này đủ để đâm thủng thân thể của nàng, nhưng nàng dù sao cũng là muội muội của Ngô hầu, thiên kim của Giang Đông, chủ ý của Lưu Cảnh chính là muốn bắt nàng.
Lúc này, Lưu Cảnh bỗng nhiên nhận ra kiếm trong tay Tôn Thượng Hương, không ngờ là thanh nguyệt kiếm, khiến cho hắn không khỏi nao nao, Tôn Thượng Hương nắm bắt lúc Lưu Cảnh do dự, nàng tránh thoát trường kích, một kiếm hướng trước ngực Lưu Cảnh đâm tới.
Lưu Cảnh không ngờ nàng lại không chút lưu tình, muốn đưa mình vào tử địa, trong lòng của hắn giận dữ, bắt được cổ tay của Tôn Thượng Hương, vung, một luồng lực mạnh mẽ khiến Tôn Thượng Hương cầm kiếm không được, thanh nguyệt kiếm rời khỏi tay, rớt trên boong thuyền.
Tôn Thượng Hương cũng đứng không vững, liền lùi mấy bước, thân thể đánh vào trên vách khoang, không đợi nàng đứng vững, tay Lưu Cảnh đã nắm cái cổ tuyết trắng của nàng.
- Buông!
Tôn Thượng Hương dùng nắm tay đập mạnh vào Lưu Cảnh, dưới chân đá lung tung, nhưng Lưu Cảnh lại vẫn không nhúc nhích, trong tay từ từ dùng sức, chân Tôn Thượng Hương dần dần không thể cử động, nàng chỉ cảm thấy khí lực cả người giống như bị cạn hết, ngay cả thở cũng không được.
Tay Lưu Cảnh giống như vòng sắt càng ngày càng gấp, nàng không thể hít thở, bắt đầu hô hấp khó khăn, lần đầu tiên Tôn Thượng Hương cảm thấy tử vong đến gần, nàng bắt đầu nhớ tới mình là một nữ nhân, trong lòng trở nên yếu đuối, sâu trong đáy lòng cũng lần đầu tiên có sự yếu đuối của một nữ nhân.
Trong đôi mắt Tôn Thượng Hương từ từ đã tuôn ra nước mắt, lúc này, Lưu Cảnh thấy trên cổ nàng có một vết đao thật nhỏ, đó là kỷ niệm mà nhiều năm trước mình đã để lại cho nàng, trong lòng Lưu Cảnh bỗng dưng mềm nhũn, buông lỏng tay ra, Tôn Thượng Hương vô lực ngồi ở trên boong thuyền, vuốt cổ há mồm thở dốc.
Lưu Cảnh lạnh lùng liếc nàng một cái, ra lệnh cho vài tên thân binh phía sau:
- Áp giải nàng rời chủ thuyền, nàng dám cả gan phản kháng, lập tức giết chết!
Nói xong, Lưu Cảnh trực tiếp nhảy xuống một tầng boong tàu, vung trường kích, một gã Nha tướng cuối cùng của quân Giang Đông bị một kích của hắn đâm xuyên qua ngực.
Lúc này, quân Giang Hạ đã hoàn toàn chiếm lĩnh chiếc lâu thuyền này, binh lính hoan hô vang dội, khi Tôn Thượng Hương bị bắt, quân Giang Đông cũng dần dần mất đi ý chí chiến đấu, bắt đầu liên tiếp treo lên cờ hàng đầu hàng, chiến đấu kịch liệt trong thủy trại cũng dần dần bình thường trở lại.
Chủ thuyền Tôn Quyền đã chạy nhanh rời khỏi Sài Tang ba mươi dặm, rốt cục bọn họ cũng đã thoát khỏi truy kích của quân Giang Hạ, trên thuyền lớn, Tôn Quyền ngơ ngác nhìn phương Tây, ngoại trừ năm mươi chiến thuyền đi theo y, không còn có bóng dáng chiến thuyền nào khác xuất hiện, một loại đau đớn đánh úp vào sâu trong nội tâm khiến y khó có thể chịu đựng, y chợt hét to một tiếng, ngửa mặt ngã quỵ, bọn thị vệ cả kinh hô to:
- Ngô hầu, mau tỉnh!
- Mau truyền quân y!
Trên thuyền của Tôn Quyền hỗn loạn một mảnh.
Nếu như đem thời gian chuyển đến trước kia, cùng thời điểm ngay tại khi quân Giang Hạ phát động thế công, Lưu Chính suất lĩnh ba mươi tên thủ hạ mở ra cửa nam Sài Tang, Hoàng Trung một mình một ngựa suất lĩnh mười ngàn quân Giang Hạ sát nhập vào trong thành đầu tiên, đại kỳ Giang Đông đầu thành Sài Tang bị bỏ xuống, đổi thành chiến kỳ Giang Hạ, gió lửa trên đài dấy lên đại hỏa hừng hực, nói rõ cờ của thành Sài Tang lại một lần nữa trở về Kinh Châu.
Đầu tháng năm năm Kiến An thứ mười bốn, Tôn Quyền ở Sài Tang phá vây thất bại, năm chục ngàn quân Giang Hạ chạy thoát vẻn vẹn không đến hai chục ngàn quân, trong hơn ba chục ngàn tướng sĩ có cả Công chúa Giang Đông Tôn Thượng Hương cùng với Thái Sử Từ, Lã Mông, Từ Thịnh và các đại tướng trong đó đều trở thành tù binh quân Giang Hạ, đây là thất bại thảm hại nhất của Tôn thị từ khi xưng bá Giang Đông tới nay.
----------oOo----------