Tin tức Châu trị của Kinh Châu phải dời đến Tương Dương lan truyền nhanh chóng, ở bên trong thành Vũ Xương lập tức trở nên ồn ào huyên náo, biểu hiện rõ ràng nhất đó chính là giá đất của Vũ Xương đã có biến hóa lớn.
Rất nhiều quan lại quyền quý đều bắt đầu bán nhà, khiến cho đất ở Vũ Xương vốn có tiền cũng không mua được, thế mà trong hai ngày nay giá đất liền giảm đi một nửa, nguyên bản phải trăm lượng hoàng kim mới có thể mua được một tòa nhà hai mẫu ruộng hiện tại đã rớt giá thê thảm, ba mươi lượng hoàng kim đã có thể mua được.
Quan trọng hơn là ra giá mà không ai mua, mà người muốn mua thì lại muốn giá giảm chút nữa mới mua. Số người cần bán nhà ở trong thành Vũ Xương đã có hơn ngàn hộ, cung tăng mà cầu giảm, làm sao bán được, giá đất giảm mạnh khiến cho người trong thành thần hồn nát thần tính, lòng người bàng hoàng.
Tuy nhiên thị trường cũng không hề ngay lập tức tiêu điều, rất nhiều cửa hàng gặp tình cảnh khó khăn nhưng tình cảnh tiểu nhị thất nghiệp cũng không có xuất hiện. Tuy số thương nhân ở Phàn Thành tới đây đều muốn trở về chốn cũ, thế nhưng muốn buông tha cho thành Vũ Xương này thì còn rất nhiều thương nhân phải xem chừng, mà vấn đề mấu chốt trong đó là thái độ của Đào gia.
Mấy năm này được quan phủ cổ vũ và dẫn đường, việc buôn bán ở Giang Hạ đã chiếm được con đường thuận lợi để phát triển, so với năm năm trước, bất kể quy mô, số lượng tài sử của thương nhân đều gia tăng gấp mấy lần.
Mặc dù trong thành đã tạo thành một hội thương nhân do hơn mười nhà đóng góp vốn liếng thế nhưng Đào gia vẫn chễm chệ ở ngôi đầu, cho dù là vốn liếnh hay qui mô cũng không có ai có thể động chạm, nhất là từ khi Đào gia thiết lập được mối quan hệ với Lưu Cảnh thì, toàn bộ thương giới ở Kinh Châu gần như là của Đào gia, họ lên như diều gặp gió.
Có thể nói, chỉ cần Đào gia bắt đầu bán đi các cửa hàng ở Vũ Xương thì giới thương nhân sẽ gặp đại họa, buôn bán sẽ sụp đổ, thành Vũ Xương sẽ trở nên tiêu điều, mà Vũ Xương là trái tim của Giang Hạ, Vũ Xương tiêu điều làm cho toàn bộ Giang Hạ lâm vào tình trạng suy sụp.
Đây là cục diện rút dây động rừng.
Giữa trưa, trong tửu quán ở phía Đông của thành Vũ Xương bỗng náo nhiệt vang trời, ở chỗ này việc kinh doanh vẫn sôi nổi như cũ. Tửu quán này là cửa hàng tập trung đông khách nhân, luận quy mô ở thành Vũ Xương cũng là số một số hai, là sản nghiệp của Tô gia, đồng thời cũng là chợ tin tức ở phía đông.
Mấy ngày nay, trong tửu quán mỗi ngày đều chật ních thương nhân đến uống rượu ăn cơm, mà quan trọng hơn là đến đây để tìm hiểu tin tức.
Ở bên trong một phòng trên tầng ba tửu quán đầy bặt trên trăm bàn rượu lớn, mỗi bàn lớn đều chật ních khách uống rượu, nhân số so với trước gia tăng gấp đôi, mấy chục loại danh tửu và thức ăn cứ đua nhau để lên bàn, chân tiểu nhị đi gần như không chạm đất.
Bận rộn nhất cũng là chưởng quầy, y từ lầu một đi đến lầu ba, gần như mỗi một bàn rượu khách nhân đều phải giữ chặt y hỏi vài câu, tìm hiểu tin tức, y cười đến quai hàm đau nhức.
Lúc này, một người trung niên nam tử mang theo vài tên tùy tùng lên lầu hai, người đàn ông trung niên sắc mặt hơi vàng, dưới hàm để một chòm râu dài một thước, cử chỉ thong dong, khí chất cao nhã, càng lộ vẻ trác tuyệt không tầm thường, người này chính là Giang Đông sứ giả Lỗ Túc vừa đến Vũ Xương.
Lỗ Túc cũng không làm kinh động quan phủ vùng Giang Hạ, ông ta muốn đến đây kiểm tra trước, lúc nãy ông đã tìm được mật thám của Giang Đông xếp vào ở Vũ Xương cũng đã được biết một ít tình huống.
Lưu Cảnh đi Tương Dương vẫn chưa về, hơn nữa nghe nói Lưu Cảnh và Tào Tháo đã đạt thành hiệp nghị giải hòa chuẩn bị dời châu trị về Tương Dương.
Tin tức này khiến Lỗ Túc vừa lo vừa vui, lo là Tào Tháo và Kinh Châu giải hòa, nhưng không đàm phán với Giang Đông, liệu có chuyện hắn tập trung binh lực để năm sau tấn công Giang Đông hay không?
Còn cốt yếu nhất chính là từ sau khi hòa giải Lưu Cảnh không hề Bắc thượng tấn công Nam Dương, Tào Tháo cũng đã không có nỗi lo về sau, đối với uy hiếp của Giang Đông ngày càng lớn, điều này khiến Lỗ Túc cực kỳ sầu lo, quân Giang Hạ còn có thể ở thời khắc mấu chốt trợ giúp Giang Đông sao?
Nhưng về phương diện khác, việc dời châu trị Kinh Châu về phía Tây cũng có nghĩa là chiến lược phát triển của Kinh Châu đã hoàn toàn chuyển đến hướng tây, không hề uy hiếp Giang Đông, đây cũng là chuyện làm Lỗ Túc bớt đi lo lắng.
Lúc này, một gã tửu bảo tiến lên hô:
- Vị khách kia đến thật đúng lúc, hiện đang còn một bàn trống, xin mời đi theo ta.
Lỗ Túc gật gật đầu, đi theo gã tới một bàn trống, bảo tùy tùng ngồi xuống, lại gọi đến mười mấy món thức ăn, ba bầy rượu, tửu bảo vội vàng trở về chuẩn bị rượu và thức ăn cho ông ta.
Lỗ Túc vừa uống trà vừa suy nghĩ, lần này ông làm như thế nào đàm phán, Lưu Cảnh có còn tiếp kiên trì lập trường cứng rắn, mạnh mẽ nữa hay không?
Nghĩ đến lần trước Giang Hạ đưa ra bốn điều kiện hà khắc, Lỗ Túc không khỏi thở dài, một lần quyết sách sai lầm, đưa tới hậu quả nghiêm trọng như thế, Ngô hầu cũng chuẩn bị không kịp!
Lúc này, vài tên tửu bảo đưa rượu và thức ăn lên cho ông, mọi người cùng động đũa. Lỗ Túc uống vào vài chén rượu, bỏ chuyện giảng hòa sang một bên, ông lại đánh giá một chút tửu quán, phát hiện ở quán rượu này rất nhiều người đều đã cơm nước xong, lại không chịu rời đi, khiến Lỗ Túc có chút khó hiểu, điều này là vì sao?
Đúng lúc này, trên bậc thang vang lên tiếng bước chân, chưởng quầy béo mập bước nhanh lên lầu hai, phía sau đi theo một nhóm khách uống rượu, khách uống rượu ở trên lầu ba cũng chạy xuống tầng hai, trong đại sảnh tầng hai bỗng vang lên một tràng vỗ tay.
Lỗ Túc giờ mới hiểu được, hoá ra tất cả mọi người đều chờ đợi chưởng quầy, đoán chừng là có cái gì trọng yếu tin tức, ngay cả Lỗ Túc cũng hiếu kỳ phải vểnh tai lên nghe.
Hôm nay chưởng quầy béo có vài phần lo lắng, y có trọng yếu tin tức phải tuyên bố. Sau khi tiếng vỗ tay lắng xuống, tên chưởng quầy béo cười nói:
- Mọi người im lặng, hãy nghe ta nói vài câu.
Mọi người dần dần an tĩnh lại, còn có mấy người ở xì xào bàn tán, tên chưởng quầy béo lại nói:
- Đúng là tin tức mà mọi người quan tâm, ta sẽ không nói lại lần thứ hai.
Trong đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, khách tới uống rượu ở lầu trên lầu dưới đã chắn đầy đầu bậc thang, có người hô to:
- Chưởng quầy, nói lớn một chút, chúng tôi nghe không thấy!
Chưởng quầy lập tức nói với giọng lớn hơn:
- Ngày hôm qua ta đi Tô phủ báo sổ sách, gặp Đại lão gia, hắn nói cho một ít tin tức.
Đại lão gia mà tên chưởng quầy béo nhắc tới chính là người sắp đảm nhiệm Thái Thú Giang Hạ Tô Phi, tất cả mọi người đều biết, mấy trăm ánh mắt chăm chú nhìn chưởng quầy, rất nhiều người thở mạnh cũng không dám, sợ là chỉ cần thở ra một ngụm sẽ nghe lầm tin tức trọng yếu đó.
Chưởng quầy mập cười tiếp tục nói:
- Đại lão gia nói cho ta biết, Kinh Châu sắp đạt thành hiệp nghị với Giang Đông, phía Giang Đông sẽ hủy bỏ hết thảy các mậu dịch, bao gồm cả việc hủy bỏ cấm trên sông và cấm biển, mọi người có thể đi Ngô Quận và quận Hội Kê buôn bán, thậm chí còn có thể ngồi thuyền biển đi phương bắc, nói như vậy nghĩa là thành Vũ Xương chúng ta vẫn là đại thành đệ nhất về việc buôn bán.
Trong tửu quán lập tức nổ tung, mười mấy năm qua, việc buôn bán giữa Kinh Châu và Giang Đông chỉ có thể ở dọc tuyến đường sông Trường Giang, cho dù là Đào gia có căn cứ ở Đông Ngô, nhưng kho hàng vẫn phải xây dựng cải tạo ở ven bờ Trường Giang.
Giang Đông chưa bao giờ cho thuyền của Kinh Châu tiến vào nội hà đồng thời cũng không cho thuyền rời bến khỏi đất Giang Đông, cái này kêu là cấm trong sông và cấm biển.
Mỗi vị thương nhân đều biết được ý nghĩa của tin tức này, đó là bọn họ không cần phải chịu đựng lần bóc lột lần thứ hai của Giang Đông, có thể trực tiếp xâm nhập các quận huyện Giang Đông mua bán hàng hóa, kiếm thêm mấy phần lợi ích nữa. Đám thương nhân đang đứng trong đại sảnh vô cùng hưng phấn, lập tức trở nên ầm ĩ.
Lông mày Lỗ Túc chau lại, trong lòng của ông vô cùng khiếp sợ, ông không nghĩ tới ở tửu quán sẽ nghe được tin tức này, buông tha mậu dịch vốn là một trong bốn điều kiện của Lưu Cảnh nhưng lúc ấy cũng không nói gì đến chi tiết, không ngờ là khiến Giang Đông buông tha nội hà và cấm biển.
Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ Giang Hạ đã chuẩn bị cho cuộc đàm phán với Giang Đông, đây là một tin tức tốt, nhưng gỡ bỏ cấm sông và cấm biển là điều kiện rất hà khắc. Người Giang Hạ chắc chắn sẽ không hoan nghênh chút nào, nếu gỡ cấm sông, chẳng phải nền kinh tế của Giang Đông sẽ hoàn toàn bị chèn ép sao?
Tin tức này có đúng hay không? Lỗ Túc hơi ngồi không yên, ông nhất định phải làm rõ ràng chuyện này, lập tức quay sang người bên cạnh nói nhỏ vài câu, để tên chưởng quầy tới gặp mình, nói xong liền quay người rời khỏi bàn.
Lúc này chưởng quầy béo lại nói:
- Còn có tin tức quan hệ với Đào gia!
Trong đại sảnh lại trở nên yên tĩnh, Đào gia là ngọn đèn chỉ hướng cho toàn thương gia ở Kinh Châu, nhất cử nhất động của họ đều khiến người người nhà nhà thương nhân đều quan tâm, huống chi tại thời điểm mẫn cảm này. Thái độ của Đào gia sẽ trực tiếp quyết định sự phồn vinh của thành Vũ Xương.
- Chưởng quầy nói mau! đừng có nhấn nhá nữa.
Có người cấp bách khó nhịn nổi hô lớn.
Tên chưởng quầy béo lúc này mới dương dương đắc ý
nói:
- Tin tức mới nhất là, Đào gia ngày hôm qua đã mua lại toàn bộ mảnh đất trống ở trên tuyết đường sông vận chuyển lương thực, nghe nói là chuẩn bị xây dựng kho hàng cho thuê, tin tức này tuyệt đối là thật, ta lấy hai mươi năm danh dự cam đoan.
Tin tức này lập tức khiến giới thương nhân trong tửu quán lại bùng nổ lần nữa, tiếng hoan hô vang vọng tửu quán, Đào gia đã không đi, còn tiếp tục mua đất, tất cả mọi người đều tin tưởng lời chưởng quầy nói hẳn là thật sự.
Rất nhiều thương nhân khôn khéo lập tức chạy vội xuống lầu, bọn họ phải tranh thủ khi tin tức này chưa truyền ra ngoài, mua một ít mảnh đất với giá thấp.
Các thương nhân đều rời đi, mỗi người đều cảm thấy phải làm chút gì đó, không thể ở trong này tiếp tục tán nhảm nữa. Lúc này, người của Lỗ Túc đem chưởng quầy mời đi qua:
- Lão gia nhà ta có chuyện thỉnh giáo chưởng quầy.
Ánh mắt chưởng quầy rất sắc, y cũng nhìn ra Lỗ Túc không phải là người bình thường, hẳn là một vị quan lại có địa vị, y vội vàng hành lễ nói:
- Quý khách có chuyện gì cứ việc hỏi, tiểu nhân biết sẽ đáp.
Lỗ Túc gật gật đầu hỏi:
- Ta hỏi ngươi trước một chút, Đại lão gia nhà ngươi là ai?
- Là Tô Thái Thú quận An Lục, sắp đảm nhiệm Giang Hạ Thái Thú.
Lỗ Túc giờ mới hiểu được, hóa ra là Tô Phi, ông sớm đã biết được tin này, chẳng trách. Lỗ Túc lại cười hỏi:
- Việc quan trọng là, việc Giang Đông gỡ bỏ cấm sông, theo ta được biết, Giang Đông và Giang Hạ còn chưa có bắt đầu đàm phán, như vậy dựa vào đâu mà nói Giang Đông đã gỡ bỏ cấm sông?
Chưởng quầy cười khổ một tiếng nói:
- Cụ thể tiểu nhân cũng không hiểu, nhưng chuyện này đúng là ta nghe gia Đại lão gia nói, hắn nói đây là một trong ba điều kiện của Giang Hạ, Giang Đông không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Trong lòng Lỗ Túc vừa động, liền vội vàng hỏi:
- Ba điều kiện là gì?
Chưởng quầy sợ vội vàng lắc đầu:
- Tiểu nhân không biết!
Lỗ Túc trầm tư một lát, lấy địa vị của Tô Phi, y tất nhiên là người biết chuyện lúc trước Lưu Cảnh đưa ra bốn điều kiện, hiện tại lại biến thành ba điều kiện, tất nhiên là có một mục phải hủy bỏ, nếu không tính mậu dịch, thì phải là bồi thường lương thực, con tin, hoặc là hạn chế chiến thuyền, nhưng cái nào sẽ hủy bỏ đây? Phỏng chừng khả năng lớn nhất là con tin.
Đúng lúc này, có người hô:
- Châu Mục đã trở lại!
Mọi người đều đứng dậy xúm lại ở phía trước cửa sổ, Lỗ Túc cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bờ sông gần tửu quán này, chỉ thấy một đội thuyền có hơn ba mươi chiến thuyền chậm rãi tiến đến cửa biển.
Trên thuyền nhỏ đứng đầy binh lính, ở giữa là một con thuyền chở khách chở đầy đá, đầu thuyền cắm một quân kỳ mặt cờ có khảm giấy mạ vàng, trên đó có đề một chữ ‘Sở’ cực lớn, Lưu Cảnh được phong làm Sở hầu, đây chính là quân kỳ của hắn.
Ở hai bên bờ sông đã đứng đầy thương nhân và dân chúng bình thường, hàng người chạy dài vài dặm. Khi bọn họ thấy thuyền lớn của Châu Mục đi tới thì tiếng hoan hô vang trời nổi dậy, từ trong thuyền đi ra một người, đúng là Kinh Châu Mục Lưu Cảnh.
Hắn ôm quyền chào dân chúng và thương nhân, cao giọng cười nói:
- Mời các vị thương gia yên tâm ở Vũ Xương kinh doanh, Vũ Xương về sau vẫn là trọng địa thương mại của Kinh Châu. Kinh Châu là vùng đất trung tâm của Giang Đông, Phàn Thành và Vũ Xương, từ đây lại có thể thông tới Giang Lăng, Ba Thục, vì thế sẽ dễ dàng thực hiện mậu dịch. Chúc mọi người nhanh chóng phát tài, thuế nộp cho triều đình càng ngày càng tăng.
Tin tức Châu Mục giáp mặt hứa hẹn nhanh chóng truyền ra, mấy ngàn thương nhân ở hai bên bờ sông lập tức vui vẻ, nhất thời tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, Lưu Cảnh không khỏi mỉm cười.
Hắn nghe Đào Thắng nói, nhân tâm ở Vũ Xương bất ổn, các vị thương nhân bàng hoàng cho nên hắn mượn đường sông để vận chuyển lương thực vào thành, trấn an thương gia, chỉ cần việc buôn bán của Vũ Xương phồn vinh như trước, thì Giang Hạ cũng sẽ không suy sụp.
Đúng lúc này, ánh mắt Lưu Cảnh trong lúc vô ý thấy được một người đứng ở lầu hai của tửu quán gần sông đang dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn mình, hắn không khỏi ngẩn ra.
Rất nhiều quan lại quyền quý đều bắt đầu bán nhà, khiến cho đất ở Vũ Xương vốn có tiền cũng không mua được, thế mà trong hai ngày nay giá đất liền giảm đi một nửa, nguyên bản phải trăm lượng hoàng kim mới có thể mua được một tòa nhà hai mẫu ruộng hiện tại đã rớt giá thê thảm, ba mươi lượng hoàng kim đã có thể mua được.
Quan trọng hơn là ra giá mà không ai mua, mà người muốn mua thì lại muốn giá giảm chút nữa mới mua. Số người cần bán nhà ở trong thành Vũ Xương đã có hơn ngàn hộ, cung tăng mà cầu giảm, làm sao bán được, giá đất giảm mạnh khiến cho người trong thành thần hồn nát thần tính, lòng người bàng hoàng.
Tuy nhiên thị trường cũng không hề ngay lập tức tiêu điều, rất nhiều cửa hàng gặp tình cảnh khó khăn nhưng tình cảnh tiểu nhị thất nghiệp cũng không có xuất hiện. Tuy số thương nhân ở Phàn Thành tới đây đều muốn trở về chốn cũ, thế nhưng muốn buông tha cho thành Vũ Xương này thì còn rất nhiều thương nhân phải xem chừng, mà vấn đề mấu chốt trong đó là thái độ của Đào gia.
Mấy năm này được quan phủ cổ vũ và dẫn đường, việc buôn bán ở Giang Hạ đã chiếm được con đường thuận lợi để phát triển, so với năm năm trước, bất kể quy mô, số lượng tài sử của thương nhân đều gia tăng gấp mấy lần.
Mặc dù trong thành đã tạo thành một hội thương nhân do hơn mười nhà đóng góp vốn liếng thế nhưng Đào gia vẫn chễm chệ ở ngôi đầu, cho dù là vốn liếnh hay qui mô cũng không có ai có thể động chạm, nhất là từ khi Đào gia thiết lập được mối quan hệ với Lưu Cảnh thì, toàn bộ thương giới ở Kinh Châu gần như là của Đào gia, họ lên như diều gặp gió.
Có thể nói, chỉ cần Đào gia bắt đầu bán đi các cửa hàng ở Vũ Xương thì giới thương nhân sẽ gặp đại họa, buôn bán sẽ sụp đổ, thành Vũ Xương sẽ trở nên tiêu điều, mà Vũ Xương là trái tim của Giang Hạ, Vũ Xương tiêu điều làm cho toàn bộ Giang Hạ lâm vào tình trạng suy sụp.
Đây là cục diện rút dây động rừng.
Giữa trưa, trong tửu quán ở phía Đông của thành Vũ Xương bỗng náo nhiệt vang trời, ở chỗ này việc kinh doanh vẫn sôi nổi như cũ. Tửu quán này là cửa hàng tập trung đông khách nhân, luận quy mô ở thành Vũ Xương cũng là số một số hai, là sản nghiệp của Tô gia, đồng thời cũng là chợ tin tức ở phía đông.
Mấy ngày nay, trong tửu quán mỗi ngày đều chật ních thương nhân đến uống rượu ăn cơm, mà quan trọng hơn là đến đây để tìm hiểu tin tức.
Ở bên trong một phòng trên tầng ba tửu quán đầy bặt trên trăm bàn rượu lớn, mỗi bàn lớn đều chật ních khách uống rượu, nhân số so với trước gia tăng gấp đôi, mấy chục loại danh tửu và thức ăn cứ đua nhau để lên bàn, chân tiểu nhị đi gần như không chạm đất.
Bận rộn nhất cũng là chưởng quầy, y từ lầu một đi đến lầu ba, gần như mỗi một bàn rượu khách nhân đều phải giữ chặt y hỏi vài câu, tìm hiểu tin tức, y cười đến quai hàm đau nhức.
Lúc này, một người trung niên nam tử mang theo vài tên tùy tùng lên lầu hai, người đàn ông trung niên sắc mặt hơi vàng, dưới hàm để một chòm râu dài một thước, cử chỉ thong dong, khí chất cao nhã, càng lộ vẻ trác tuyệt không tầm thường, người này chính là Giang Đông sứ giả Lỗ Túc vừa đến Vũ Xương.
Lỗ Túc cũng không làm kinh động quan phủ vùng Giang Hạ, ông ta muốn đến đây kiểm tra trước, lúc nãy ông đã tìm được mật thám của Giang Đông xếp vào ở Vũ Xương cũng đã được biết một ít tình huống.
Lưu Cảnh đi Tương Dương vẫn chưa về, hơn nữa nghe nói Lưu Cảnh và Tào Tháo đã đạt thành hiệp nghị giải hòa chuẩn bị dời châu trị về Tương Dương.
Tin tức này khiến Lỗ Túc vừa lo vừa vui, lo là Tào Tháo và Kinh Châu giải hòa, nhưng không đàm phán với Giang Đông, liệu có chuyện hắn tập trung binh lực để năm sau tấn công Giang Đông hay không?
Còn cốt yếu nhất chính là từ sau khi hòa giải Lưu Cảnh không hề Bắc thượng tấn công Nam Dương, Tào Tháo cũng đã không có nỗi lo về sau, đối với uy hiếp của Giang Đông ngày càng lớn, điều này khiến Lỗ Túc cực kỳ sầu lo, quân Giang Hạ còn có thể ở thời khắc mấu chốt trợ giúp Giang Đông sao?
Nhưng về phương diện khác, việc dời châu trị Kinh Châu về phía Tây cũng có nghĩa là chiến lược phát triển của Kinh Châu đã hoàn toàn chuyển đến hướng tây, không hề uy hiếp Giang Đông, đây cũng là chuyện làm Lỗ Túc bớt đi lo lắng.
Lúc này, một gã tửu bảo tiến lên hô:
- Vị khách kia đến thật đúng lúc, hiện đang còn một bàn trống, xin mời đi theo ta.
Lỗ Túc gật gật đầu, đi theo gã tới một bàn trống, bảo tùy tùng ngồi xuống, lại gọi đến mười mấy món thức ăn, ba bầy rượu, tửu bảo vội vàng trở về chuẩn bị rượu và thức ăn cho ông ta.
Lỗ Túc vừa uống trà vừa suy nghĩ, lần này ông làm như thế nào đàm phán, Lưu Cảnh có còn tiếp kiên trì lập trường cứng rắn, mạnh mẽ nữa hay không?
Nghĩ đến lần trước Giang Hạ đưa ra bốn điều kiện hà khắc, Lỗ Túc không khỏi thở dài, một lần quyết sách sai lầm, đưa tới hậu quả nghiêm trọng như thế, Ngô hầu cũng chuẩn bị không kịp!
Lúc này, vài tên tửu bảo đưa rượu và thức ăn lên cho ông, mọi người cùng động đũa. Lỗ Túc uống vào vài chén rượu, bỏ chuyện giảng hòa sang một bên, ông lại đánh giá một chút tửu quán, phát hiện ở quán rượu này rất nhiều người đều đã cơm nước xong, lại không chịu rời đi, khiến Lỗ Túc có chút khó hiểu, điều này là vì sao?
Đúng lúc này, trên bậc thang vang lên tiếng bước chân, chưởng quầy béo mập bước nhanh lên lầu hai, phía sau đi theo một nhóm khách uống rượu, khách uống rượu ở trên lầu ba cũng chạy xuống tầng hai, trong đại sảnh tầng hai bỗng vang lên một tràng vỗ tay.
Lỗ Túc giờ mới hiểu được, hoá ra tất cả mọi người đều chờ đợi chưởng quầy, đoán chừng là có cái gì trọng yếu tin tức, ngay cả Lỗ Túc cũng hiếu kỳ phải vểnh tai lên nghe.
Hôm nay chưởng quầy béo có vài phần lo lắng, y có trọng yếu tin tức phải tuyên bố. Sau khi tiếng vỗ tay lắng xuống, tên chưởng quầy béo cười nói:
- Mọi người im lặng, hãy nghe ta nói vài câu.
Mọi người dần dần an tĩnh lại, còn có mấy người ở xì xào bàn tán, tên chưởng quầy béo lại nói:
- Đúng là tin tức mà mọi người quan tâm, ta sẽ không nói lại lần thứ hai.
Trong đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, khách tới uống rượu ở lầu trên lầu dưới đã chắn đầy đầu bậc thang, có người hô to:
- Chưởng quầy, nói lớn một chút, chúng tôi nghe không thấy!
Chưởng quầy lập tức nói với giọng lớn hơn:
- Ngày hôm qua ta đi Tô phủ báo sổ sách, gặp Đại lão gia, hắn nói cho một ít tin tức.
Đại lão gia mà tên chưởng quầy béo nhắc tới chính là người sắp đảm nhiệm Thái Thú Giang Hạ Tô Phi, tất cả mọi người đều biết, mấy trăm ánh mắt chăm chú nhìn chưởng quầy, rất nhiều người thở mạnh cũng không dám, sợ là chỉ cần thở ra một ngụm sẽ nghe lầm tin tức trọng yếu đó.
Chưởng quầy mập cười tiếp tục nói:
- Đại lão gia nói cho ta biết, Kinh Châu sắp đạt thành hiệp nghị với Giang Đông, phía Giang Đông sẽ hủy bỏ hết thảy các mậu dịch, bao gồm cả việc hủy bỏ cấm trên sông và cấm biển, mọi người có thể đi Ngô Quận và quận Hội Kê buôn bán, thậm chí còn có thể ngồi thuyền biển đi phương bắc, nói như vậy nghĩa là thành Vũ Xương chúng ta vẫn là đại thành đệ nhất về việc buôn bán.
Trong tửu quán lập tức nổ tung, mười mấy năm qua, việc buôn bán giữa Kinh Châu và Giang Đông chỉ có thể ở dọc tuyến đường sông Trường Giang, cho dù là Đào gia có căn cứ ở Đông Ngô, nhưng kho hàng vẫn phải xây dựng cải tạo ở ven bờ Trường Giang.
Giang Đông chưa bao giờ cho thuyền của Kinh Châu tiến vào nội hà đồng thời cũng không cho thuyền rời bến khỏi đất Giang Đông, cái này kêu là cấm trong sông và cấm biển.
Mỗi vị thương nhân đều biết được ý nghĩa của tin tức này, đó là bọn họ không cần phải chịu đựng lần bóc lột lần thứ hai của Giang Đông, có thể trực tiếp xâm nhập các quận huyện Giang Đông mua bán hàng hóa, kiếm thêm mấy phần lợi ích nữa. Đám thương nhân đang đứng trong đại sảnh vô cùng hưng phấn, lập tức trở nên ầm ĩ.
Lông mày Lỗ Túc chau lại, trong lòng của ông vô cùng khiếp sợ, ông không nghĩ tới ở tửu quán sẽ nghe được tin tức này, buông tha mậu dịch vốn là một trong bốn điều kiện của Lưu Cảnh nhưng lúc ấy cũng không nói gì đến chi tiết, không ngờ là khiến Giang Đông buông tha nội hà và cấm biển.
Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ Giang Hạ đã chuẩn bị cho cuộc đàm phán với Giang Đông, đây là một tin tức tốt, nhưng gỡ bỏ cấm sông và cấm biển là điều kiện rất hà khắc. Người Giang Hạ chắc chắn sẽ không hoan nghênh chút nào, nếu gỡ cấm sông, chẳng phải nền kinh tế của Giang Đông sẽ hoàn toàn bị chèn ép sao?
Tin tức này có đúng hay không? Lỗ Túc hơi ngồi không yên, ông nhất định phải làm rõ ràng chuyện này, lập tức quay sang người bên cạnh nói nhỏ vài câu, để tên chưởng quầy tới gặp mình, nói xong liền quay người rời khỏi bàn.
Lúc này chưởng quầy béo lại nói:
- Còn có tin tức quan hệ với Đào gia!
Trong đại sảnh lại trở nên yên tĩnh, Đào gia là ngọn đèn chỉ hướng cho toàn thương gia ở Kinh Châu, nhất cử nhất động của họ đều khiến người người nhà nhà thương nhân đều quan tâm, huống chi tại thời điểm mẫn cảm này. Thái độ của Đào gia sẽ trực tiếp quyết định sự phồn vinh của thành Vũ Xương.
- Chưởng quầy nói mau! đừng có nhấn nhá nữa.
Có người cấp bách khó nhịn nổi hô lớn.
Tên chưởng quầy béo lúc này mới dương dương đắc ý
nói:
- Tin tức mới nhất là, Đào gia ngày hôm qua đã mua lại toàn bộ mảnh đất trống ở trên tuyết đường sông vận chuyển lương thực, nghe nói là chuẩn bị xây dựng kho hàng cho thuê, tin tức này tuyệt đối là thật, ta lấy hai mươi năm danh dự cam đoan.
Tin tức này lập tức khiến giới thương nhân trong tửu quán lại bùng nổ lần nữa, tiếng hoan hô vang vọng tửu quán, Đào gia đã không đi, còn tiếp tục mua đất, tất cả mọi người đều tin tưởng lời chưởng quầy nói hẳn là thật sự.
Rất nhiều thương nhân khôn khéo lập tức chạy vội xuống lầu, bọn họ phải tranh thủ khi tin tức này chưa truyền ra ngoài, mua một ít mảnh đất với giá thấp.
Các thương nhân đều rời đi, mỗi người đều cảm thấy phải làm chút gì đó, không thể ở trong này tiếp tục tán nhảm nữa. Lúc này, người của Lỗ Túc đem chưởng quầy mời đi qua:
- Lão gia nhà ta có chuyện thỉnh giáo chưởng quầy.
Ánh mắt chưởng quầy rất sắc, y cũng nhìn ra Lỗ Túc không phải là người bình thường, hẳn là một vị quan lại có địa vị, y vội vàng hành lễ nói:
- Quý khách có chuyện gì cứ việc hỏi, tiểu nhân biết sẽ đáp.
Lỗ Túc gật gật đầu hỏi:
- Ta hỏi ngươi trước một chút, Đại lão gia nhà ngươi là ai?
- Là Tô Thái Thú quận An Lục, sắp đảm nhiệm Giang Hạ Thái Thú.
Lỗ Túc giờ mới hiểu được, hóa ra là Tô Phi, ông sớm đã biết được tin này, chẳng trách. Lỗ Túc lại cười hỏi:
- Việc quan trọng là, việc Giang Đông gỡ bỏ cấm sông, theo ta được biết, Giang Đông và Giang Hạ còn chưa có bắt đầu đàm phán, như vậy dựa vào đâu mà nói Giang Đông đã gỡ bỏ cấm sông?
Chưởng quầy cười khổ một tiếng nói:
- Cụ thể tiểu nhân cũng không hiểu, nhưng chuyện này đúng là ta nghe gia Đại lão gia nói, hắn nói đây là một trong ba điều kiện của Giang Hạ, Giang Đông không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Trong lòng Lỗ Túc vừa động, liền vội vàng hỏi:
- Ba điều kiện là gì?
Chưởng quầy sợ vội vàng lắc đầu:
- Tiểu nhân không biết!
Lỗ Túc trầm tư một lát, lấy địa vị của Tô Phi, y tất nhiên là người biết chuyện lúc trước Lưu Cảnh đưa ra bốn điều kiện, hiện tại lại biến thành ba điều kiện, tất nhiên là có một mục phải hủy bỏ, nếu không tính mậu dịch, thì phải là bồi thường lương thực, con tin, hoặc là hạn chế chiến thuyền, nhưng cái nào sẽ hủy bỏ đây? Phỏng chừng khả năng lớn nhất là con tin.
Đúng lúc này, có người hô:
- Châu Mục đã trở lại!
Mọi người đều đứng dậy xúm lại ở phía trước cửa sổ, Lỗ Túc cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bờ sông gần tửu quán này, chỉ thấy một đội thuyền có hơn ba mươi chiến thuyền chậm rãi tiến đến cửa biển.
Trên thuyền nhỏ đứng đầy binh lính, ở giữa là một con thuyền chở khách chở đầy đá, đầu thuyền cắm một quân kỳ mặt cờ có khảm giấy mạ vàng, trên đó có đề một chữ ‘Sở’ cực lớn, Lưu Cảnh được phong làm Sở hầu, đây chính là quân kỳ của hắn.
Ở hai bên bờ sông đã đứng đầy thương nhân và dân chúng bình thường, hàng người chạy dài vài dặm. Khi bọn họ thấy thuyền lớn của Châu Mục đi tới thì tiếng hoan hô vang trời nổi dậy, từ trong thuyền đi ra một người, đúng là Kinh Châu Mục Lưu Cảnh.
Hắn ôm quyền chào dân chúng và thương nhân, cao giọng cười nói:
- Mời các vị thương gia yên tâm ở Vũ Xương kinh doanh, Vũ Xương về sau vẫn là trọng địa thương mại của Kinh Châu. Kinh Châu là vùng đất trung tâm của Giang Đông, Phàn Thành và Vũ Xương, từ đây lại có thể thông tới Giang Lăng, Ba Thục, vì thế sẽ dễ dàng thực hiện mậu dịch. Chúc mọi người nhanh chóng phát tài, thuế nộp cho triều đình càng ngày càng tăng.
Tin tức Châu Mục giáp mặt hứa hẹn nhanh chóng truyền ra, mấy ngàn thương nhân ở hai bên bờ sông lập tức vui vẻ, nhất thời tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, Lưu Cảnh không khỏi mỉm cười.
Hắn nghe Đào Thắng nói, nhân tâm ở Vũ Xương bất ổn, các vị thương nhân bàng hoàng cho nên hắn mượn đường sông để vận chuyển lương thực vào thành, trấn an thương gia, chỉ cần việc buôn bán của Vũ Xương phồn vinh như trước, thì Giang Hạ cũng sẽ không suy sụp.
Đúng lúc này, ánh mắt Lưu Cảnh trong lúc vô ý thấy được một người đứng ở lầu hai của tửu quán gần sông đang dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn mình, hắn không khỏi ngẩn ra.