Phủ trạch của Vân gia tại Thành Đô tọa lạc ở thành nam, là một tòa nhà lớn rộng ba mươi mẫu, năm ngoái Lưu Chương đã ban cho Vân Thiệu, để biểu đạt sự sủng ái của Lưu Chương đối với Vân Thiệu, và sự chiếu cố đối với Vân gia, Vân Thiệu và hai đứa con trai của y sống trong tòa nhà lớn đó.
Vân gia vốn chỉ là thương nhân, nhưng từ khi con gái của Vân gia trở thành ái thiếp của Lưu Chương, cuộc sống của Vân gia liền thay đổi hoàn toàn.
Bọn họ không buôn bán nữa, tiền thuế của năm trăm khoảnh ruộng tốt ở ngoài Quang Thành cũng đủ cho cả nhà bọn họ có cuộc sống ăn sung mặc sướng, lại càng không cần phải nói đến lượng tiền vàng mà Lưu Chương ban cho.
Tuy nhiên Vân Thiệu cũng có điều phiền muộn, trong lòng y biết rất rõ Lưu Chương chưa chắc có thể tồn tại lâu, làm sao mới bảo hộ được lợi ích lâu dài của gia tộc, đây liền trở thành vấn đề lớn khiến Vân Thiệu ngủ không yên giấc, mãi cho đến gần đây, cuối cùng y mới tìm thấy hy vọng để giải quyết vấn đề này.
Vân Thiệu từ trong châu nha đi ra, tất tả trở về nhà, y có vẻ tâm sự nặng nề, đi thẳng đến một cái sân ở hậu trạch, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang quét dọn trong sân, Vân Thiệu liền hỏi:
- Xin hỏi Tư Mã tiên sinh có ở đây không?
- Tại hạ đang đợi Vân công đây!
Tư Mã Ý từ phía sau một cây đại thụ đi vòng ra, trong tay cầm một quyển sách, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Vân công đã về rồi à?
Tư Mã Ý đã sinh sống ở đất Thục mấy tháng, gã chủ yếu là dựa vào quan hệ của Pháp Chính với Đổng Hòa, Đổng Hòa cũng chính là cha của Đổng Doãn, đảm nhiệm chức Thái thú quận Thục, đồng thời cũng là thủ lĩnh của sỹ tộc Đông Châu, dưới sự giới thiệu của ông, Tư Mã Ý liên tục được gặp mặt các quan viên của phái Đông Châu, giành được sự ủng hộ của bọn họ.
Nhưng với phái bản địa Ba Thục, Tư Mã Ý lại gặp phải trở ngại, sự dè chừng của phái bản địa Ba Thục đối với Lưu Cảnh rất lớn, không muốn hợp tác với Kinh Châu, gã phái người giả mạo làm tín sứ đưa thư của Lưu Cảnh cho bọn họ, những thủ lĩnh của phái bản địa như Ngô Ý, Trương Tùng đều không muốn nhận lá thư của Lưu Cảnh, cự tuyệt không tiếp tín sứ.
Nhưng nhờ sự giới thiệu của Đặng Chi, Tư Mã Ý quen biết được Vân Thiệu, đây là gia đình ngoại thích quyền quý được sủng ái nhất Ba Thục, đồng thời, Tư Mã Ý cũng mang đến cho Vân Thiệu một tia hy vọng, Vân Thiệu không thuộc phái bản địa Ba Thục, cũng không thuộc về hệ Đông Châu, trong xương tủy của y là thương nhân, cái y quan tâm là lợi ích của mình.
Rất hiển nhiên, tiền vốn của Lưu Cảnh lớn hơn Lưu Bị nhiều lắm, đứng trên phương diện an toàn và lợi ích mà suy xét, Vân Thiệu dứt khoát lựa chọn hợp tác với Lưu Cảnh, y không chỉ che giấu Tư Mã Ý trong phủ của mình, mà còn làm theo sự bố trí của Tư Mã Ý, từng bước gây ảnh hưởng lên Lưu Chương.
Vân Thiệu chắp tay nói:
- Có việc quan trọng muốn muốn bàn bạc với Tư Mã tiên sinh.
- Mời vào trong phòng rồi nói!
Hai người tiến vào trong phòng ngồi xuống, không lâu sau, Đặng Chi cũng vội vã đi đến, ba người phân chủ khách ngồi xuống, tùy tùng bên cạnh Tư Mã Ý bưng ba chung trà dâng lên, rồi lại lui xuống.
Vân Thiệu uống một ngụm trà nói với Tư Mã Ý và Đặng Chi cười nói:
- Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của tiên sinh, hôm nay Trương Tùng lại khuyên Lưu Ích Châu, chĩa mũi kiếm vào Thái thú Ba Đông Bàng thái thú, khơi dậy sự phản cảm của Lưu Ích Châu, buổi chiều Lưu Ích Châu liền triệu kiến ta.
- Hiện tại Lưu Chương đang có thái độ gì?
Tư Mã Ý giấu diếm thanh sắc hỏi.
Vân Thiệu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Tuy rằng ta làm theo ý của tiên sinh, chỉ ra Lưu Bị mới là kẻ chủ mưu muốn đoạt Ích Châu, nhìn Lưu Chương có vẻ cũng tin, nhưng y vẫn chưa có chủ kiến gì, hôm nay ta đã khuyên rồi, ngày mai Ngô Ý lại đến khuyên lần nữa, phỏng chừng sẽ lại hoài nghi Lưu Kinh Châu, cho nên ta cảm thấy kết quả cuối cùng chính là y sẽ nghi ngờ cả hai người, không chịu tín nhiệm ai.
Ngừng một chút y lại nói:
- Nếu muốn khiến y tin rằng Lưu Bị đang mưu đồ Ba Thục, mấu chốt là phải có chứng cứ xác thực.
Tư Mã Ý gật gật đầu, đây cũng là điều mà Đổng Hòa nói với gã, Lưu Chương này tính tình vốn đa nghi, lại không quả quyết, rất nhiều chuyện sắp tới trước mặt y mới có nhúc nhích.
Vân Thiệu lại nói:
- Nhiều năm đã trôi qua, Lưu Chương lúc thì thiên về sỹ tộc Đông Châu, lúc thì lại thiên về sỹ tộc bản địa Ba Thục, làm cho người của hai phe đều cảm thấy bất mãn đối với y, ta thấy Trương Tùng cũng là muốn ngầm liên kết với Lưu Bị, nếu Tư Mã tiên sinh không phản đối, ta có thể phái người chú ý đến phủ đệ của Trương Tùng, ta tin rằng y tất sẽ âm thầm qua lại với Lưu Bị.
Một câu nói đã làm Tư Mã Ý tỉnh ngộ, việc hiện tại gã cần phải làm, chính là phải thâm nhập vào Lưu Bị, tranh thủ thời gian cho Kinh Châu, nếu có thể chặn được Trương Tùng và Lưu Bị thư qua tin lại, ngược lại là một biện pháp tốt để ngăn cản Trương Tùng.
Nghĩ vậy, Tư Mã Ý lập tức nói:
- Tất cả đều làm phiền Vân công rồi, công lao của Vân công, ta nhất định sẽ bẩm báo đầy đủ với chủ công nhà ta, tương lai tuyệt sẽ không bạc đãi Vân công.
Vân Thiệu cười đến híp cả mắt:
- Tư Mã tiên sinh yên tâm, ta sẽ lập tức an bài người giám sát phủ đệ của Trương Tùng, một khi có phát hiện gì, ta sẽ lập tức thông báo cho tiên sinh.
Đặng Chi ở bên cạnh cũng nói:
- Để không có sơ hở, tại hạ sẽ lập tức trở về quận Ba Đông, cùng Bàng thái thú phái người chặn đường, nếu bên đây ngăn chặn không thành, có thể lập tức thông tri cho tại hạ, tại hạ ở quận Ba Đông sẽ chặn đường.
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Nếu như có tin tức, ta sẽ sai tùy tùng vội vã đến quận Ba Đông!
Trời vừa sáng Trương Tùng đã cho người nằm vùng ở chỗ Lưu Chương, trong lòng thực có chút căm tức, lúc chạng vạng trở về phủ, y lập tức sai người đi mời Trung lang tướng Ngô Ý.
Không lâu sau, Ngô Ý vội vàng chạy đến phủ đệ của Trương Tùng, Ngô Ý tầm bốn mươi tuổi, thân cao tám thước hai, tướng mạo uy mãnh, võ nghệ cao cường, y và Trương Nhậm ở Miên Trúc, Nghiêm Nhan ở Ba Quận được gọi là Thục Trung Tam Tướng Trụ (ba vị tướng trụ cột của đất Thục), kỳ thật cũng chính là ba vị trọng thần tay nắm quân quyền.
Nghiêm túc mà nói, Ngô Ý cũng không thuộc phái sỹ tộc bản địa Ba Thục, y là người Trần Lưu, muội muội của y gả cho đệ đệ của Lưu Chương là Lưu Mạo làm vợ, đồng thời bản thân y lại cưới con gái Phí gia làm vợ.
Phí gia được xem là ngoại thích lớn nhất Ba Thục, là nhà mẹ đẻ của mẫu thân Lưu Chương, Lưu Chương lại đem con gái duy nhất gả cho Phí Quán, làm cho Phí gia ở Ba Thục cực kỳ có quyền thế, quý tộc mới nổi như Vân gia mà đem so sánh với Phí gia thì kém quá xa.
Chính là do quan hệ thông gia này, khiến quan hệ của Ngô Ý và Lưu Chương không tầm thường, cũng rất được Lưu Chương tín nhiệm, xem y là quân sư, để cho y quản lý ba vạn quân phòng thủ Thành Đô, là quyền thần nhất nhì của Ba Thục.
Để đứng vững gót chân ở Ba Thục, Ngô Ý cũng đem bản thân gia nhập vào phái sỹ tộc bản địa Ba Thục, y và Trương Tùng kết giao rất sâu, y không ủng hộ Lưu Bị vào Thục, càng không ủng hộ Lưu Cảnh vào Thục, vì lợi ích bản thân, y càng có khuynh hướng bảo vệ địa vị của Lưu Chương ở Ba Thục.
- Biệt giá vội vã đến tìm ta như vậy, có chuyện gì không?
Vừa tiến vào cửa Ngô Ý liền hỏi.
Trương Tùng giận dỗi nói:
- Sáng hôm nay, ta khuyên chủ công tách Bàng Hi ra, đừng cho Bàng Hi cấu kết với Lưu Cảnh, không ngờ chủ công lại nghi ngờ ta có tư tâm, thực khiến người ta buồn bực.
Trương Tùng dáng vẻ gầy yếu, nhìn từ phía sau, giống như một đứa bé, đứng cùng với Ngô Ý thân hình cao to, càng lộ sự cách biệt về chiều cao, cho nên bình thường Trương Tùng đều ngồi để tiếp khách, y trút hết sự tức giận, lại khoát tay nói:
- Tướng quân mời ngồi!
Ngô Ý biết tâm bệnh của y, cũng không khách khí với y, cười cười ngồi xuống, đối với cơn giận của Trương Tùng, Ngô Ý cũng không quá để trong lòng, y hiểu Trương Tùng là loại người có gì sai đều đổ cho người khác, bản thân vĩnh viễn là kẻ hơn người, Ngô Ý trầm ngâm một chút, hỏi:
- Ý của Biệt giá nói là, chủ công cũng không quá tin rằng Lưu Cảnh muốn tiến công Ba Thục?
- Tâm tư của chủ công thay đổi thất thường, ai có thể hiểu rõ, nhưng ta và ngài phải biết, sau khi Lưu Cảnh giải quyết xong mối lo Giang Đông, nhất định sẽ quay đầu về hướng tây, ta vừa mới nhận được một tin tức, Lưu Cảnh đã chuẩn bị dời châu trị về Tương Dương rồi, điều này chứng mình hắn sẽ tây chinh Ba Thục, ta muốn thỉnh Tướng quân cùng ta hành động, ngăn chặn Lưu Cảnh tây chinh.
- Nhưng quân Giang Hạ vẫn chưa tây chinh, tìm không được chứng cứ, làm sao mà khuyên chủ công? Ngài cũng biết chủ công là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta cũng không khuyên được ông ấy!
- Nhưng ngài có thể khuyên chủ công đưa Bàng Hi ra khỏi quận Ba Đông, phòng ngừa Bàng Hi cấu kết với Lưu Cảnh.
Ngô Ý giờ mới hiểu được ý của Trương Tùng, kỳ thật Trương Tùng muốn đối phó với Bàng Hi, y không thuyết phục được Lưu Chương, liền kéo mình đến trợ giúp y, việc này có thể làm tốt không? Tuy Ngô Ý tự xưng là thuộc phái bản địa Ba Thục, nhưng dù sao y cũng không phải là người địa phương, đối với tư oán của sỹ tộc Đông Châu cũng không hiểu sâu, y biết rằng buộc tội Bàng Hi chẳng khác nào đắc tội với sỹ tộc Đông Châu, chuyện như vậy y cũng không muốn làm.
Nghĩ vậy, Ngô Ý liền cười nói:
- Mấu chốt là không có chứng cứ, không không lại nói Bàng Hi cấu kết Lưu Cảnh, việc này có thể sẽ khiến người khác không phục, chẳng bằng chờ thêm một khoảng thời gian, ta phái người đi thu thập chứng cứ Bàng Hi cấu kết với Lưu Cảnh, có chứng cứ này trong tay, ta nhất định sẽ vạch tội hắn.
Trương Tùng thấy Ngô Ý không nóng lòng, trong y thực có chút chua xót, liền cười khan một tiếng, nói:
- Một khi đã như vậy, kính nhờ Tướng quân phái người đi thu thập chứng cứ của Bàng Hi.
Ngô Ý cáo từ đi rồi, tâm tình của Trương Tùng lại càng thêm ác liệt, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, trên thực tế, y muốn giết chết Bang Hi là vì để quân Lưu Bị ở Vu Thành tiến vào quận Ba Đông, bây giờ Tỷ Quy bị quân Giang Hạ cắt đứt, khiến quân chủ lực của Lưu Bị không thể tập kết ở Vu Thành, chỉ có thể dựa vào bảy ngàn quân ở Vu Thành.
Mà quận Ba Đông có bốn ngàn quân địa phương, nếu y có thể biến quận Ba Đông thành người của mình, vậy thì quân của Lưu Bị có thể tăng đến một vạn người.
Với binh lực này thì có thể đương cự với một vạn quân của Nghiêm Nhan ở Ba Quận, nắm lấy Ba Quận, tiến quân đến quận Ba Tây, nếu như có thể có thể nắm trong tay ba quận của đất Ba, khả năng cướp lấy Ba Thục liền tăng lên rất nhiều.
Trương Tùng sở dĩ nóng lòng để Lưu Bị vào Thục, nguyên nhân căn bản là y đã không coi trọng Lưu Chương năng lực tầm thường mấy mươi năm rồi, đồng thời lại càng sợ đại biểu cho lợi ích của sỹ tộc Đông Châu là Kinh Châu Lưu Cảnh vào Xuyên, thế thì chắc chắn sẽ tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của phái bản địa Ba Thục.
Trương Tùng lấy một phong thư trong ngăn kéo ra, đây là phong thư do Lưu Bị gửi y năm ngày trước, hy vọng y có thể thuyết phục Lưu Chương thuyên chuyển Bàng Hi khỏi quận Ba Đông, khai thông con đường vào Thục, Trương Tùng trầm tư thật lâu, cầm bút viết một phong thư hồi âm.
Đặt bút xuống, y lại từ trong ngăn kéo, lấy ra một quyển bản đồ, đây là là bản đồ hành quân của Tây Xuyên do y tỉ mỉ chuẩn bị, bao gồm binh lực, lương thảo, người lãnh binh của quan ải các nơi trong đất Thục, cùng với mấy mươi quan đạo, có thể nói, có được quyển bản đồ này, lấy Ba Thục sẽ dễ như trở bàn tay.
Trương Tùng lại tìm đến một người tâm phúc, tên là Trương Dịch, người này là mã đồng (người dắt ngựa) của Trương Tùng, từ nhỏ đã đi theo Trương Tùng, đối với Trương Tùng trung thành tận tâm.
Trương Tùng giao quyển bản đồ và phong thư cho y, dặn đi dặn lại:
- Cẩn thận đi qua quận Ba Đông, tới Vu Thành rồi, thì đem vật này giao cho Lưu Phong tướng quân hoặc là Bàng quân sư, tuyệt không thể làm mất.
- Lão gia yên tâm, thuộc hạ sẽ không làm hỏng việc!
Trương Tùng lại dặn y vài câu, cho y chút lộ phí, lúc này mới bảo y đi ngay trong đêm.
Trương Dịch dắt ra một con ngựa từ trong chuồng, xoay người lên ngựa, giục ngựa đi về phía thành nam, ngay lúc Trương Dịch vừa mới đi, trong một hẻm nhỏ đối diện chuồng ngựa, mấy cái bóng đen lại giục ngựa chạy như bay, đuổi theo về hướng nam.
Vân gia vốn chỉ là thương nhân, nhưng từ khi con gái của Vân gia trở thành ái thiếp của Lưu Chương, cuộc sống của Vân gia liền thay đổi hoàn toàn.
Bọn họ không buôn bán nữa, tiền thuế của năm trăm khoảnh ruộng tốt ở ngoài Quang Thành cũng đủ cho cả nhà bọn họ có cuộc sống ăn sung mặc sướng, lại càng không cần phải nói đến lượng tiền vàng mà Lưu Chương ban cho.
Tuy nhiên Vân Thiệu cũng có điều phiền muộn, trong lòng y biết rất rõ Lưu Chương chưa chắc có thể tồn tại lâu, làm sao mới bảo hộ được lợi ích lâu dài của gia tộc, đây liền trở thành vấn đề lớn khiến Vân Thiệu ngủ không yên giấc, mãi cho đến gần đây, cuối cùng y mới tìm thấy hy vọng để giải quyết vấn đề này.
Vân Thiệu từ trong châu nha đi ra, tất tả trở về nhà, y có vẻ tâm sự nặng nề, đi thẳng đến một cái sân ở hậu trạch, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang quét dọn trong sân, Vân Thiệu liền hỏi:
- Xin hỏi Tư Mã tiên sinh có ở đây không?
- Tại hạ đang đợi Vân công đây!
Tư Mã Ý từ phía sau một cây đại thụ đi vòng ra, trong tay cầm một quyển sách, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Vân công đã về rồi à?
Tư Mã Ý đã sinh sống ở đất Thục mấy tháng, gã chủ yếu là dựa vào quan hệ của Pháp Chính với Đổng Hòa, Đổng Hòa cũng chính là cha của Đổng Doãn, đảm nhiệm chức Thái thú quận Thục, đồng thời cũng là thủ lĩnh của sỹ tộc Đông Châu, dưới sự giới thiệu của ông, Tư Mã Ý liên tục được gặp mặt các quan viên của phái Đông Châu, giành được sự ủng hộ của bọn họ.
Nhưng với phái bản địa Ba Thục, Tư Mã Ý lại gặp phải trở ngại, sự dè chừng của phái bản địa Ba Thục đối với Lưu Cảnh rất lớn, không muốn hợp tác với Kinh Châu, gã phái người giả mạo làm tín sứ đưa thư của Lưu Cảnh cho bọn họ, những thủ lĩnh của phái bản địa như Ngô Ý, Trương Tùng đều không muốn nhận lá thư của Lưu Cảnh, cự tuyệt không tiếp tín sứ.
Nhưng nhờ sự giới thiệu của Đặng Chi, Tư Mã Ý quen biết được Vân Thiệu, đây là gia đình ngoại thích quyền quý được sủng ái nhất Ba Thục, đồng thời, Tư Mã Ý cũng mang đến cho Vân Thiệu một tia hy vọng, Vân Thiệu không thuộc phái bản địa Ba Thục, cũng không thuộc về hệ Đông Châu, trong xương tủy của y là thương nhân, cái y quan tâm là lợi ích của mình.
Rất hiển nhiên, tiền vốn của Lưu Cảnh lớn hơn Lưu Bị nhiều lắm, đứng trên phương diện an toàn và lợi ích mà suy xét, Vân Thiệu dứt khoát lựa chọn hợp tác với Lưu Cảnh, y không chỉ che giấu Tư Mã Ý trong phủ của mình, mà còn làm theo sự bố trí của Tư Mã Ý, từng bước gây ảnh hưởng lên Lưu Chương.
Vân Thiệu chắp tay nói:
- Có việc quan trọng muốn muốn bàn bạc với Tư Mã tiên sinh.
- Mời vào trong phòng rồi nói!
Hai người tiến vào trong phòng ngồi xuống, không lâu sau, Đặng Chi cũng vội vã đi đến, ba người phân chủ khách ngồi xuống, tùy tùng bên cạnh Tư Mã Ý bưng ba chung trà dâng lên, rồi lại lui xuống.
Vân Thiệu uống một ngụm trà nói với Tư Mã Ý và Đặng Chi cười nói:
- Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của tiên sinh, hôm nay Trương Tùng lại khuyên Lưu Ích Châu, chĩa mũi kiếm vào Thái thú Ba Đông Bàng thái thú, khơi dậy sự phản cảm của Lưu Ích Châu, buổi chiều Lưu Ích Châu liền triệu kiến ta.
- Hiện tại Lưu Chương đang có thái độ gì?
Tư Mã Ý giấu diếm thanh sắc hỏi.
Vân Thiệu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Tuy rằng ta làm theo ý của tiên sinh, chỉ ra Lưu Bị mới là kẻ chủ mưu muốn đoạt Ích Châu, nhìn Lưu Chương có vẻ cũng tin, nhưng y vẫn chưa có chủ kiến gì, hôm nay ta đã khuyên rồi, ngày mai Ngô Ý lại đến khuyên lần nữa, phỏng chừng sẽ lại hoài nghi Lưu Kinh Châu, cho nên ta cảm thấy kết quả cuối cùng chính là y sẽ nghi ngờ cả hai người, không chịu tín nhiệm ai.
Ngừng một chút y lại nói:
- Nếu muốn khiến y tin rằng Lưu Bị đang mưu đồ Ba Thục, mấu chốt là phải có chứng cứ xác thực.
Tư Mã Ý gật gật đầu, đây cũng là điều mà Đổng Hòa nói với gã, Lưu Chương này tính tình vốn đa nghi, lại không quả quyết, rất nhiều chuyện sắp tới trước mặt y mới có nhúc nhích.
Vân Thiệu lại nói:
- Nhiều năm đã trôi qua, Lưu Chương lúc thì thiên về sỹ tộc Đông Châu, lúc thì lại thiên về sỹ tộc bản địa Ba Thục, làm cho người của hai phe đều cảm thấy bất mãn đối với y, ta thấy Trương Tùng cũng là muốn ngầm liên kết với Lưu Bị, nếu Tư Mã tiên sinh không phản đối, ta có thể phái người chú ý đến phủ đệ của Trương Tùng, ta tin rằng y tất sẽ âm thầm qua lại với Lưu Bị.
Một câu nói đã làm Tư Mã Ý tỉnh ngộ, việc hiện tại gã cần phải làm, chính là phải thâm nhập vào Lưu Bị, tranh thủ thời gian cho Kinh Châu, nếu có thể chặn được Trương Tùng và Lưu Bị thư qua tin lại, ngược lại là một biện pháp tốt để ngăn cản Trương Tùng.
Nghĩ vậy, Tư Mã Ý lập tức nói:
- Tất cả đều làm phiền Vân công rồi, công lao của Vân công, ta nhất định sẽ bẩm báo đầy đủ với chủ công nhà ta, tương lai tuyệt sẽ không bạc đãi Vân công.
Vân Thiệu cười đến híp cả mắt:
- Tư Mã tiên sinh yên tâm, ta sẽ lập tức an bài người giám sát phủ đệ của Trương Tùng, một khi có phát hiện gì, ta sẽ lập tức thông báo cho tiên sinh.
Đặng Chi ở bên cạnh cũng nói:
- Để không có sơ hở, tại hạ sẽ lập tức trở về quận Ba Đông, cùng Bàng thái thú phái người chặn đường, nếu bên đây ngăn chặn không thành, có thể lập tức thông tri cho tại hạ, tại hạ ở quận Ba Đông sẽ chặn đường.
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Nếu như có tin tức, ta sẽ sai tùy tùng vội vã đến quận Ba Đông!
Trời vừa sáng Trương Tùng đã cho người nằm vùng ở chỗ Lưu Chương, trong lòng thực có chút căm tức, lúc chạng vạng trở về phủ, y lập tức sai người đi mời Trung lang tướng Ngô Ý.
Không lâu sau, Ngô Ý vội vàng chạy đến phủ đệ của Trương Tùng, Ngô Ý tầm bốn mươi tuổi, thân cao tám thước hai, tướng mạo uy mãnh, võ nghệ cao cường, y và Trương Nhậm ở Miên Trúc, Nghiêm Nhan ở Ba Quận được gọi là Thục Trung Tam Tướng Trụ (ba vị tướng trụ cột của đất Thục), kỳ thật cũng chính là ba vị trọng thần tay nắm quân quyền.
Nghiêm túc mà nói, Ngô Ý cũng không thuộc phái sỹ tộc bản địa Ba Thục, y là người Trần Lưu, muội muội của y gả cho đệ đệ của Lưu Chương là Lưu Mạo làm vợ, đồng thời bản thân y lại cưới con gái Phí gia làm vợ.
Phí gia được xem là ngoại thích lớn nhất Ba Thục, là nhà mẹ đẻ của mẫu thân Lưu Chương, Lưu Chương lại đem con gái duy nhất gả cho Phí Quán, làm cho Phí gia ở Ba Thục cực kỳ có quyền thế, quý tộc mới nổi như Vân gia mà đem so sánh với Phí gia thì kém quá xa.
Chính là do quan hệ thông gia này, khiến quan hệ của Ngô Ý và Lưu Chương không tầm thường, cũng rất được Lưu Chương tín nhiệm, xem y là quân sư, để cho y quản lý ba vạn quân phòng thủ Thành Đô, là quyền thần nhất nhì của Ba Thục.
Để đứng vững gót chân ở Ba Thục, Ngô Ý cũng đem bản thân gia nhập vào phái sỹ tộc bản địa Ba Thục, y và Trương Tùng kết giao rất sâu, y không ủng hộ Lưu Bị vào Thục, càng không ủng hộ Lưu Cảnh vào Thục, vì lợi ích bản thân, y càng có khuynh hướng bảo vệ địa vị của Lưu Chương ở Ba Thục.
- Biệt giá vội vã đến tìm ta như vậy, có chuyện gì không?
Vừa tiến vào cửa Ngô Ý liền hỏi.
Trương Tùng giận dỗi nói:
- Sáng hôm nay, ta khuyên chủ công tách Bàng Hi ra, đừng cho Bàng Hi cấu kết với Lưu Cảnh, không ngờ chủ công lại nghi ngờ ta có tư tâm, thực khiến người ta buồn bực.
Trương Tùng dáng vẻ gầy yếu, nhìn từ phía sau, giống như một đứa bé, đứng cùng với Ngô Ý thân hình cao to, càng lộ sự cách biệt về chiều cao, cho nên bình thường Trương Tùng đều ngồi để tiếp khách, y trút hết sự tức giận, lại khoát tay nói:
- Tướng quân mời ngồi!
Ngô Ý biết tâm bệnh của y, cũng không khách khí với y, cười cười ngồi xuống, đối với cơn giận của Trương Tùng, Ngô Ý cũng không quá để trong lòng, y hiểu Trương Tùng là loại người có gì sai đều đổ cho người khác, bản thân vĩnh viễn là kẻ hơn người, Ngô Ý trầm ngâm một chút, hỏi:
- Ý của Biệt giá nói là, chủ công cũng không quá tin rằng Lưu Cảnh muốn tiến công Ba Thục?
- Tâm tư của chủ công thay đổi thất thường, ai có thể hiểu rõ, nhưng ta và ngài phải biết, sau khi Lưu Cảnh giải quyết xong mối lo Giang Đông, nhất định sẽ quay đầu về hướng tây, ta vừa mới nhận được một tin tức, Lưu Cảnh đã chuẩn bị dời châu trị về Tương Dương rồi, điều này chứng mình hắn sẽ tây chinh Ba Thục, ta muốn thỉnh Tướng quân cùng ta hành động, ngăn chặn Lưu Cảnh tây chinh.
- Nhưng quân Giang Hạ vẫn chưa tây chinh, tìm không được chứng cứ, làm sao mà khuyên chủ công? Ngài cũng biết chủ công là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta cũng không khuyên được ông ấy!
- Nhưng ngài có thể khuyên chủ công đưa Bàng Hi ra khỏi quận Ba Đông, phòng ngừa Bàng Hi cấu kết với Lưu Cảnh.
Ngô Ý giờ mới hiểu được ý của Trương Tùng, kỳ thật Trương Tùng muốn đối phó với Bàng Hi, y không thuyết phục được Lưu Chương, liền kéo mình đến trợ giúp y, việc này có thể làm tốt không? Tuy Ngô Ý tự xưng là thuộc phái bản địa Ba Thục, nhưng dù sao y cũng không phải là người địa phương, đối với tư oán của sỹ tộc Đông Châu cũng không hiểu sâu, y biết rằng buộc tội Bàng Hi chẳng khác nào đắc tội với sỹ tộc Đông Châu, chuyện như vậy y cũng không muốn làm.
Nghĩ vậy, Ngô Ý liền cười nói:
- Mấu chốt là không có chứng cứ, không không lại nói Bàng Hi cấu kết Lưu Cảnh, việc này có thể sẽ khiến người khác không phục, chẳng bằng chờ thêm một khoảng thời gian, ta phái người đi thu thập chứng cứ Bàng Hi cấu kết với Lưu Cảnh, có chứng cứ này trong tay, ta nhất định sẽ vạch tội hắn.
Trương Tùng thấy Ngô Ý không nóng lòng, trong y thực có chút chua xót, liền cười khan một tiếng, nói:
- Một khi đã như vậy, kính nhờ Tướng quân phái người đi thu thập chứng cứ của Bàng Hi.
Ngô Ý cáo từ đi rồi, tâm tình của Trương Tùng lại càng thêm ác liệt, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, trên thực tế, y muốn giết chết Bang Hi là vì để quân Lưu Bị ở Vu Thành tiến vào quận Ba Đông, bây giờ Tỷ Quy bị quân Giang Hạ cắt đứt, khiến quân chủ lực của Lưu Bị không thể tập kết ở Vu Thành, chỉ có thể dựa vào bảy ngàn quân ở Vu Thành.
Mà quận Ba Đông có bốn ngàn quân địa phương, nếu y có thể biến quận Ba Đông thành người của mình, vậy thì quân của Lưu Bị có thể tăng đến một vạn người.
Với binh lực này thì có thể đương cự với một vạn quân của Nghiêm Nhan ở Ba Quận, nắm lấy Ba Quận, tiến quân đến quận Ba Tây, nếu như có thể có thể nắm trong tay ba quận của đất Ba, khả năng cướp lấy Ba Thục liền tăng lên rất nhiều.
Trương Tùng sở dĩ nóng lòng để Lưu Bị vào Thục, nguyên nhân căn bản là y đã không coi trọng Lưu Chương năng lực tầm thường mấy mươi năm rồi, đồng thời lại càng sợ đại biểu cho lợi ích của sỹ tộc Đông Châu là Kinh Châu Lưu Cảnh vào Xuyên, thế thì chắc chắn sẽ tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của phái bản địa Ba Thục.
Trương Tùng lấy một phong thư trong ngăn kéo ra, đây là phong thư do Lưu Bị gửi y năm ngày trước, hy vọng y có thể thuyết phục Lưu Chương thuyên chuyển Bàng Hi khỏi quận Ba Đông, khai thông con đường vào Thục, Trương Tùng trầm tư thật lâu, cầm bút viết một phong thư hồi âm.
Đặt bút xuống, y lại từ trong ngăn kéo, lấy ra một quyển bản đồ, đây là là bản đồ hành quân của Tây Xuyên do y tỉ mỉ chuẩn bị, bao gồm binh lực, lương thảo, người lãnh binh của quan ải các nơi trong đất Thục, cùng với mấy mươi quan đạo, có thể nói, có được quyển bản đồ này, lấy Ba Thục sẽ dễ như trở bàn tay.
Trương Tùng lại tìm đến một người tâm phúc, tên là Trương Dịch, người này là mã đồng (người dắt ngựa) của Trương Tùng, từ nhỏ đã đi theo Trương Tùng, đối với Trương Tùng trung thành tận tâm.
Trương Tùng giao quyển bản đồ và phong thư cho y, dặn đi dặn lại:
- Cẩn thận đi qua quận Ba Đông, tới Vu Thành rồi, thì đem vật này giao cho Lưu Phong tướng quân hoặc là Bàng quân sư, tuyệt không thể làm mất.
- Lão gia yên tâm, thuộc hạ sẽ không làm hỏng việc!
Trương Tùng lại dặn y vài câu, cho y chút lộ phí, lúc này mới bảo y đi ngay trong đêm.
Trương Dịch dắt ra một con ngựa từ trong chuồng, xoay người lên ngựa, giục ngựa đi về phía thành nam, ngay lúc Trương Dịch vừa mới đi, trong một hẻm nhỏ đối diện chuồng ngựa, mấy cái bóng đen lại giục ngựa chạy như bay, đuổi theo về hướng nam.