Sáng sớm, bên ngoài thành Tương Dương đã đứng chật ních mấy vạn dân chúng, mấy đứa nhỏ được đặt tại đầu vai bọn họ, mỗi người nghển cổ lấy trông mong, nhìn vào mặt sông phía xa không chuyển mắt.
Hôm nay cũng không phải ngày hội trọng yếu gì, cũng không phải ngày cố định đặc thù, nhưng một tin tức truyền ra, khiến mấy vạn dân chúng thành Tương Dương chen chúc ra khỏi thành, chen chúc chờ đợi ở trên bến tàu một số khách nhân trọng yếu.
Ngay cả đám người Châu Mục Lưu Cảnh cũng xuất hiện trên bến tàu, mấy ngàn binh lính được huy động đến để duy trì trật tự, Lưu Cảnh và bọn quan viên đứng một bên thấp giọng cười nói, thỉnh thoảng nhìn về phía xa mặt sông, trong mắt của hắn cũng tràn đầy sự hứng thú. Khách nhân mà bọn họ chờ đợi không phải là nhân vật trọng yếu gì, mà là một đám động vật. Số động vật này tuyệt đại đa số dân chúng của thành Tương Dương đều chưa từng gặp qua.
Đúng lúc này, trên bến tàu bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy, Lưu Cảnh cũng đứng lên, nhìn Từ Thứ cười nói:
- Bọn họ đến rồi!
Chỉ thấy ở trên mặt sông từng đợt tàu trùng trùng điệp điệp, ước chừng hơn hai mươi thuyền hàng có trọng lượng ngàn thạch tạo thành. Cầm đầu đoàn thuyền là một chuyếc thuyền cực lớn, trên thân buồm in một ký hiệu hình vòng, đó là tiêu ký của cửa hàng Ngô thị ở Giang Lăng, bọn họ là người chịu trách nhiệm vận chuyển món hàng hóa trọng yếu này.
Đám đông bắt đầu kích động, tranh nhau xông về phía bến thuyền, mấy ngàn binh lính liều mạng ngăn trở, không cho đám người này nhảy lên bến tàu.
Lúc này, chiếc thuyền lớn thứ nhất cập bờ, mấy vạn người chỉ an tĩnh lại một thoáng, hơn vạn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thuyền hàng, chỉ thấy một gã nam tử có làn da ngăm đen điều khiển một con voi chậm rãi đi ra từ trong thuyền, đi xuống boong thuyền.
Trên bến tàu lập tức vang lên tiếng hoan hô, xen lẫn tiếng thét chói tai đầy hưng phấn của bọn nhỏ, đây là voi lớn được vận chuyển từ Tượng quận phía Nam đến, lúc trước trên bến tàu thành Vũ Xương một gã quản sự đề xuất ý tưởng này, cho tới hôm nay rốt cục đã trở thành sự thật, lần này chuyển đến đây tổng cộng gần trăm con voi. Thông qua việc Ngô thị thương hành ở Giang Lăng dùng sắt thô để trao đổi với quan phủ ở quận Cửu Chân, quận Giao Chỉ và những nơi khác mới có được.
Trên thực tế, số voi vận chuyển đến Tương Dương chỉ có hơn hai mươi con, còn hơn chín mươi con còn lại được đem tới Giang Lăng và Vũ Xương, chúng nó không phải thứ dùng để cho mọi người xem, mà dùng để làm sức kéo trên bến tàu, điều này sẽ khiến cho hiệu suất dỡ hàng ở bến tàu được tăng cao.
Tất cả số voi lục tục rời thuyền, chúng lập tức được đám dân chúng nhiệt tình thành Tương Dương vây lại, bọn họ đều nghị luận, tò mò xem xét qua những con thú mà họ chưa bao giờ thấy. còn bọn nhỏ lại hưng phấn dị thường, thi nhau đưa số lá non và muối đã chuẩn bị từ trước cho chúng ăn.
Kỳ thật lần đầu tiên Lưu Cảnh nhìn thấy cũng như thế thôi, đó lần Tôn Quyền đưa cho hắn xem, trước mắt còn ở lại Vũ Xương, chưa chở về Tương Dương. Tuy nhiên Lưu Cảnh mua số voi này còn có mục đích khác, đó là tạo mối liên hệ với quan phủ Giao Châu.
Giao Châu sau khi Hán Vũ Đế tiêu diệt được Nam Việt quốc đã chính thức trở thành lãnh thổ của vương triều Đại Hán, nhưng tình huống trước mắt khá phức tạp, toàn bộ Giao Châu bị ba đại thế lực nắm trong tay.
Một là do Lưu Biểu bổ nhiệm Giao Châu Thứ sử Lại Cung, trước mắt khống chế được quận Úc Lâm; người kia cũng do Lưu Biểu bổ nhiệm Thương Ngô Thái Thú Ngô lớn, trước mắt khống chế được quận Thương Ngô.
Còn thế lực cuối cùng lại do triều đình bổ nhiệm làm Giao Chỉ Thái Thú Sĩ Tiếp, phạm vi thế lực của hắn chủ yếu ở quận Nam Hải, quận Cao Lương, quận Chu Nhai, quận Hợp Phổ, quận Giao Chỉ, quận Cửu Chân và quận Nhật Nam. Trước mắt đây là thế lực lớn nhất của Giao Châu.
Tuy rằng Lại Cung và Ngô Cự là Lưu Biểu bổ nhiệm, nhưng trên thực tế bọn họ đã là những thế lực quân phiệt độc lập, chỉ có Ngô Cự ở trên danh nghĩa vẫn còn thừa nhận mình là thần tử của Kinh Châu, chẳng qua y tôn kính Lưu Kỳ làm người đứng đầu Kinh Châu, không thừa nhận địa vị của Lưu Cảnh.
Về phần Giao Chỉ Thái Thú Sĩ Tiếp cũng đồng dạng đã trở thành thế lực cát cứ, chẳng qua y rất nguyện ý tạo lập mối quan hệ với Lưu Cảnh. Chính vì thế, chuyện mua sắm lần này giống như việc Sĩ Tiếp và Lưu Cảnh thử thiết lập mối quan hệ thương mại. Lưu Cảnh cũng đồng ý việc dùng quặng sắt thô để trao đổi lấy trăm con voi.
Lúc này, một gã thanh niên nam tử, tuổi chừng 25~26 tuổi ở Ngô thị thương hành cùng gia chủ Ngô Khánh đi tới trước mặt Lưu Cảnh, y thi lễ với Lưu Cảnh:
- Sĩ Lâm tham kiến Lưu Châu Mục!
Lưu Cảnh trước đó đã nhận được thư chuyển phát nhanh của Ngô Khánh, nên hắn biết rằng Sĩ Lâm chính là tôn tử của Sĩ Tiếp, đảm nhiệm chức vụ Cửu Chân Quận Thừa, lần này cùng đi với đội thuyền.
Lưu Cảnh ôm quyền cười nói:
- Hóa ra là Sĩ Quận Thừa, Kinh Châu đón tiếp chậm trễ mong Quận Thừa thứ lỗi.
- Không dám!
Thái độ của Sĩ Lâm rất cung kính, y từ trong lòng lấy ra một phong thư, dùng hai tay dâng lên cho Lưu Cảnh:
-Đây là thư viết tay của gia gia ta gửi cho CHâu Mục, mời Châu Mục xem qua!
Lưu Cảnh tiếp nhận thư, cũng không có vội vã xem qua, mà quay đầu lại nói với Từ Thứ:
- Phiền Nguyên Trực mang sĩ Quận Thừa đi nghỉ ngơi, thuận tiện giúp hắn nhận biết một số quan lại của Kinh Châu.
Từ Thứ gật gật đầu, nâng cánh tay cười nói:
- Sĩ Quận Thừa, mời!
Từ Thứ cùng Sĩ Lâm đi rồi, lúc này Lưu Cảnh mới mở thư của Si Tiếp, đọc qua một lần. Trong thư chỉ nói đến chuyện hai nhà cố gắng hợp tác làm ăn thật tốt, phát triển mạnh mậu dịch. Tuy nhiên, cuối thư, Sĩ Tiếp lại nhắc tới chuyện Lưu Bị được phong làm Giao Châu Mục.
Lúc này Lưu Cảnh thật sự có chút giật mình, ba ngày trước hắn mới biết được tin Lưu Bị đã được triều đình phong làm Giao Châu Mục, nhưng Sĩ Tiếp này ở phía Nam xa xôi, y sao lại biết việc này nhanh như vậy?
Lưu Cảnh bỗng nhiên có một loại dự cảm, lần này Sĩ Lâm được phái đến đây, chỉ sợ có liên quan đến việc Lưu Bị được phong làm Giao Châu Mục. Người đứng đầu ba đại thế đều là Thái Thú mà không hề có Giao Châu Mục nay Lưu Bị được phong làm Giao Châu Mục, vậy có nghĩa là nước ở Giao Châu đã bắt đầu bị quấy đục.
Trên bến tàu người vây xem vẫn đang tiếp tục như cũ, Lưu Cảnh lại trở về quan phòng, hắn đối với mấy con voi này hứng thú không lớn, hứng thú của hắn chính là tin tức Từ Thứ mang đến cho hắn.
Lúc này, một gã thị vệ ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Từ Trưởng sử đến đây.
- Mời hắn vào!
Một lát, Từ Thứ bước nhanh đến, vẻ mặt hắn nghiêm nghị nói:
- Quả nhiên chúng ta đoán không sai, Sĩ Tiếp muốn kết minh cùng chúng ta.
Lưu Cảnh lập tức bảo thị vệ:
- Mời Giả quân sư lại đây một chuyến, cả Tư Mã quân sư nữa.
Lời vừa nói, Giả Hủ liền cười tủm tỉm đi tới, Tư Mã Ý cũng đi theo phía sau, Giả Hủ nói:
- Cái mũi của ta rất linh, ngửi một cái đã biết sắp có tiệc liên hoan rồi, nên thuận tiện kéo Tư Mã qua đây.
Mọi người cười ha hả, tiếng cười xóa tan bầu không khí khẩn trương ở trong phòng, bốn người cùng ngồi xuống, Từ Thứ chậm rãi nói:
- Vừa rồi ta cùng Sĩ Lâm đàm luận trong chốc lát, hắn rất thẳng thắn, nói cho ta biết mọi chuyện, hắn đến Kinh Châu có hai nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ nhất chính là hy vọng kết minh cùng chúng ta, đối phó với Lưu Bị.
Lưu Cảnh dấu diếm thanh sắc lại hỏi:
- Nhiệm vụ còn lại thì sao?
- Nhiệm vụ khác chính là hy vọng thành lập mối quan hệ mậu dịch với Kinh Châu, bọn họ muốn mua dầu hỏa và sắt thô của Kinh Châu.
Lưu Cảnh trầm tư chốc lát nói:
- Ngươi có thể trả lời với hắn, kết minh thì không có vấn đề gì, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể trực tiếp thành lập tuyến mậu dịch với Giao Chỉ, nhất định phải xuyên qua phạm vi thế lực của Lưu Bị, vận chuyển dầu hỏa và sắt thô chẳng khác gì làm không công cho Lưu Bị, trước tiên chỉ buôn bán một số mặt hàng bình thường thôi, ít nhất Lưu Bị cũng không dám chặn lại.
Giả Hủ ha hả cười:
- Đây là một cái cớ rất tốt, Sĩ Tiếp cũng không thể nói gì hơn.
Tư Mã Ý ở bên cạnh trầm ngâm một chút nói:
-Tại sao Châu Mục lại đáp ứng với việc kết minh với Sĩ Tiếp?
Kết minh đương nhiên không chỉ là lấy cớ, Tư Mã Ý sẽ không nghĩ đơn giản như vậy, gã muốn biết Lưu Cảnh suy xét chuyện Lưu Bị và Giao Châu như thế nào. Dù sao năm đó Lưu Biểu cũng chỉ lấy được một bộ phận của Giao Châu, mà bọn họ hiện tại cũng suy xét tây tiến.
Lưu Cảnh hơi hơi thở dài một tiếng nói:
- Có đôi khi ta cũng không thể không bội phục tài nguyên và thủ đoạn của Tào Tháo, lão luôn có thể hạ bút thành văn, bố trí bất lợi cho ta, lại làm cho ta không thể không đối mặt.
Ánh mắt của Giả Hủ cũng trở nên trở nên nghiêm túc, y yên lặng nhìn Lưu Cảnh, trầm giọng hỏi:
- Ý Chủ công nói là việc Lưu Bị được phong làm Giao Châu sao?
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Lão phong Lưu Bị làm Giao Châu Mục, vô hình trung đã làm rối loạn sự thăng bằng của Giao Châu, Sĩ Tiếp hy vọng ta có thể kiềm chế Lưu Bị từ phía sau, sau kiềm chế Lưu Bị, ngăn trở Lưu Bị xuôi nam, ta phỏng chừng Lại Cung và Ngô Cự trước sau cũng sẽ phái sứ giả đến Kinh Châu, hoặc là đi Đông Ngô, tìm kiếm trợ giúp. Cứ như vậy, kế hoạch Tây tiến của ta vô hình trung đã bị rối loạn, ta phải suy xét kế hoạch lần nữa.
- Châu Mục muốn thay đổi kế hoạch?
Tư Mã Ý giật mình kinh hãi, nếu một khi kế hoạch chiếm đánh Ba Thục của Kinh Châu bị tạm dừng hoặc bỏ dở, sẽ tạo ra đả kích nghiêm trọng đối với sĩ khí của Đông Châu trong lòng của gã lập tức có chút khẩn trương.
Lưu Cảnh nhìn thấy Tư Mã Ý khẩn trương, không khỏi cười cười:
- Ta chỉ nói, thủ đoạn của Tào Tháo làm làm rối loạn kế hoạch Tây tiến của ta chứ không phải bỏ dở, Trọng Đạt hiểu không?
Tư Mã Ý nhẹ nhàng thở ra một hơi, có chút e thẹn mỉm cười:
- Quan tâm quá sẽ bị loạn, ta có chút thất thố.
- Đây không phải thất thố, chiến lược đánh chiếm Ba Thục quan hệ đến sinh tử tồn vong của chúng ta trong tương lai. Bá phụ ta không có hùng tâm tây tiến và Bắc Phạt, cho nên ông rất quan tâm tới Giao Châu, nhưng ta không phải Lưu Châu Mục lúc trước, đâu nặng đâu nhẹ trong lòng ta hiểu rõ, chỉ sợ sẽ làm cho Tào Tháo thất vọng rồi.
Giả Hủ lại cười cười:
- Có lẽ Tào Thừa tướng còn đưa cho chúng ta một phần đại lễ.
- Kinh Nam!
Từ Thứ thốt ra.
Mọi người nhìn nhau, lại cười ha hả, binh lực của Lưu Bị không đủ, một khi xuôi nam chiếm giữ Giao Châu, Kinh Nam tất sẽ bị bỏ trống, bọn họ chỉ cần dùng chút ít quân đội là có thể chiếm được Kinh Nam, đây đúng là một phần đại lễ do Tào Tháo đưa tới.
Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Tuy nhiên chúng ta vẫn phải đoạt lấy Giao Châu, nhưng không phải hiện tại, cho dù Lưu Bị cướp lấy Giao Châu, ta thấy lão cũng sẽ không tốt hơn là bao. Nhân khẩu quá ít, ở đấy nhiều nhất chỉ là người của Nam Việc quốc mà thôi, chung quy không thành được đại sự. Tài nguyên chúng ta chuẩn bị chiến đấu có hạn nhất định phải tập trung tinh lực đánh phương bắc, hy vọng mười năm sau quân đội của chúng ta sẽ bắt đầu tiến vào Giao Châu.
Tất cả mọi người yên lặng gật gật đầu, Lưu Cảnh vừa cười nói:
- Tên Sĩ Tiếp này chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo, chúng ta vẫn sẽ thực hiện kế hoạch như trước. Trước hết hãy ổn định Giang Đông, tối hôm qua nhận được chim bồ câu đưa tin của Sài Tang, xem ra Giang Đông Công chúa không cưới không được rồi.
Hai ngày sau, con thuyền của Giang Đông chậm rãi cập bờ ở bến tàu, Kiều Huyền đứng ở đầu thuyền, liếc mắt một cái nhìn thấy Giả Hủ đứng trên bờ, lão không khỏi mỉm cười, hai người bọn họ hai mươi mấy năm trước đã quen biết, giao tình cũng không tệ lắm. Đổng Trác phái Giả Hủ đi khuyên bảo Kiều Huyền xuất sĩ làm quan, bảo Kiều Huyền không chịu đáp ứng, bỏ chạy suốt đêm đến Giang Đông.
Mà lần cuối cùng bọn họ gặp mặt là ở Uyển Thành, Kiều Huyền du lịch thiên hạ ở Uyển Thành. Nhoáng một cái cũng đã hơn mười mấy năm rồi.
- Văn Hòa huynh, đã lâu không gặp ư?
Kiều Huyền cười to nói.
Giả Hủ không nghĩ người tới sẽ là Kiều Huyền, y lập tức vừa mừng vừa sợ, tiến lên chắp tay hành lễ nói:
- Quốc lão, sao lại là lão?
Kiều Huyền hạ thuyền, hai người ôm nhau một cái thật chặt, nhìn nhau cười nói:
- Mười mấy năm không thấy, không nghĩ tới sẽ gặp lại.ở Kinh Châu.
Lúc này, Giả Hủ nhìn thấy ở phía sau Kiều Huyền có một gã tiểu đồng, trong tay tiểu đồng có bưng một cái bạn, trên đó đặc một cái hộp gỗ, Giả Hủ có chút kỳ quái hỏi han:
- Hộp này là?
Kiều Huyền ha hả cười:
- Trong hộp này chính là canh thiếp của Thượng Hương Công chúa chúng ta! Ta đến, dĩ nhiên là để làm mai rồi!
Hôm nay cũng không phải ngày hội trọng yếu gì, cũng không phải ngày cố định đặc thù, nhưng một tin tức truyền ra, khiến mấy vạn dân chúng thành Tương Dương chen chúc ra khỏi thành, chen chúc chờ đợi ở trên bến tàu một số khách nhân trọng yếu.
Ngay cả đám người Châu Mục Lưu Cảnh cũng xuất hiện trên bến tàu, mấy ngàn binh lính được huy động đến để duy trì trật tự, Lưu Cảnh và bọn quan viên đứng một bên thấp giọng cười nói, thỉnh thoảng nhìn về phía xa mặt sông, trong mắt của hắn cũng tràn đầy sự hứng thú. Khách nhân mà bọn họ chờ đợi không phải là nhân vật trọng yếu gì, mà là một đám động vật. Số động vật này tuyệt đại đa số dân chúng của thành Tương Dương đều chưa từng gặp qua.
Đúng lúc này, trên bến tàu bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy, Lưu Cảnh cũng đứng lên, nhìn Từ Thứ cười nói:
- Bọn họ đến rồi!
Chỉ thấy ở trên mặt sông từng đợt tàu trùng trùng điệp điệp, ước chừng hơn hai mươi thuyền hàng có trọng lượng ngàn thạch tạo thành. Cầm đầu đoàn thuyền là một chuyếc thuyền cực lớn, trên thân buồm in một ký hiệu hình vòng, đó là tiêu ký của cửa hàng Ngô thị ở Giang Lăng, bọn họ là người chịu trách nhiệm vận chuyển món hàng hóa trọng yếu này.
Đám đông bắt đầu kích động, tranh nhau xông về phía bến thuyền, mấy ngàn binh lính liều mạng ngăn trở, không cho đám người này nhảy lên bến tàu.
Lúc này, chiếc thuyền lớn thứ nhất cập bờ, mấy vạn người chỉ an tĩnh lại một thoáng, hơn vạn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thuyền hàng, chỉ thấy một gã nam tử có làn da ngăm đen điều khiển một con voi chậm rãi đi ra từ trong thuyền, đi xuống boong thuyền.
Trên bến tàu lập tức vang lên tiếng hoan hô, xen lẫn tiếng thét chói tai đầy hưng phấn của bọn nhỏ, đây là voi lớn được vận chuyển từ Tượng quận phía Nam đến, lúc trước trên bến tàu thành Vũ Xương một gã quản sự đề xuất ý tưởng này, cho tới hôm nay rốt cục đã trở thành sự thật, lần này chuyển đến đây tổng cộng gần trăm con voi. Thông qua việc Ngô thị thương hành ở Giang Lăng dùng sắt thô để trao đổi với quan phủ ở quận Cửu Chân, quận Giao Chỉ và những nơi khác mới có được.
Trên thực tế, số voi vận chuyển đến Tương Dương chỉ có hơn hai mươi con, còn hơn chín mươi con còn lại được đem tới Giang Lăng và Vũ Xương, chúng nó không phải thứ dùng để cho mọi người xem, mà dùng để làm sức kéo trên bến tàu, điều này sẽ khiến cho hiệu suất dỡ hàng ở bến tàu được tăng cao.
Tất cả số voi lục tục rời thuyền, chúng lập tức được đám dân chúng nhiệt tình thành Tương Dương vây lại, bọn họ đều nghị luận, tò mò xem xét qua những con thú mà họ chưa bao giờ thấy. còn bọn nhỏ lại hưng phấn dị thường, thi nhau đưa số lá non và muối đã chuẩn bị từ trước cho chúng ăn.
Kỳ thật lần đầu tiên Lưu Cảnh nhìn thấy cũng như thế thôi, đó lần Tôn Quyền đưa cho hắn xem, trước mắt còn ở lại Vũ Xương, chưa chở về Tương Dương. Tuy nhiên Lưu Cảnh mua số voi này còn có mục đích khác, đó là tạo mối liên hệ với quan phủ Giao Châu.
Giao Châu sau khi Hán Vũ Đế tiêu diệt được Nam Việt quốc đã chính thức trở thành lãnh thổ của vương triều Đại Hán, nhưng tình huống trước mắt khá phức tạp, toàn bộ Giao Châu bị ba đại thế lực nắm trong tay.
Một là do Lưu Biểu bổ nhiệm Giao Châu Thứ sử Lại Cung, trước mắt khống chế được quận Úc Lâm; người kia cũng do Lưu Biểu bổ nhiệm Thương Ngô Thái Thú Ngô lớn, trước mắt khống chế được quận Thương Ngô.
Còn thế lực cuối cùng lại do triều đình bổ nhiệm làm Giao Chỉ Thái Thú Sĩ Tiếp, phạm vi thế lực của hắn chủ yếu ở quận Nam Hải, quận Cao Lương, quận Chu Nhai, quận Hợp Phổ, quận Giao Chỉ, quận Cửu Chân và quận Nhật Nam. Trước mắt đây là thế lực lớn nhất của Giao Châu.
Tuy rằng Lại Cung và Ngô Cự là Lưu Biểu bổ nhiệm, nhưng trên thực tế bọn họ đã là những thế lực quân phiệt độc lập, chỉ có Ngô Cự ở trên danh nghĩa vẫn còn thừa nhận mình là thần tử của Kinh Châu, chẳng qua y tôn kính Lưu Kỳ làm người đứng đầu Kinh Châu, không thừa nhận địa vị của Lưu Cảnh.
Về phần Giao Chỉ Thái Thú Sĩ Tiếp cũng đồng dạng đã trở thành thế lực cát cứ, chẳng qua y rất nguyện ý tạo lập mối quan hệ với Lưu Cảnh. Chính vì thế, chuyện mua sắm lần này giống như việc Sĩ Tiếp và Lưu Cảnh thử thiết lập mối quan hệ thương mại. Lưu Cảnh cũng đồng ý việc dùng quặng sắt thô để trao đổi lấy trăm con voi.
Lúc này, một gã thanh niên nam tử, tuổi chừng 25~26 tuổi ở Ngô thị thương hành cùng gia chủ Ngô Khánh đi tới trước mặt Lưu Cảnh, y thi lễ với Lưu Cảnh:
- Sĩ Lâm tham kiến Lưu Châu Mục!
Lưu Cảnh trước đó đã nhận được thư chuyển phát nhanh của Ngô Khánh, nên hắn biết rằng Sĩ Lâm chính là tôn tử của Sĩ Tiếp, đảm nhiệm chức vụ Cửu Chân Quận Thừa, lần này cùng đi với đội thuyền.
Lưu Cảnh ôm quyền cười nói:
- Hóa ra là Sĩ Quận Thừa, Kinh Châu đón tiếp chậm trễ mong Quận Thừa thứ lỗi.
- Không dám!
Thái độ của Sĩ Lâm rất cung kính, y từ trong lòng lấy ra một phong thư, dùng hai tay dâng lên cho Lưu Cảnh:
-Đây là thư viết tay của gia gia ta gửi cho CHâu Mục, mời Châu Mục xem qua!
Lưu Cảnh tiếp nhận thư, cũng không có vội vã xem qua, mà quay đầu lại nói với Từ Thứ:
- Phiền Nguyên Trực mang sĩ Quận Thừa đi nghỉ ngơi, thuận tiện giúp hắn nhận biết một số quan lại của Kinh Châu.
Từ Thứ gật gật đầu, nâng cánh tay cười nói:
- Sĩ Quận Thừa, mời!
Từ Thứ cùng Sĩ Lâm đi rồi, lúc này Lưu Cảnh mới mở thư của Si Tiếp, đọc qua một lần. Trong thư chỉ nói đến chuyện hai nhà cố gắng hợp tác làm ăn thật tốt, phát triển mạnh mậu dịch. Tuy nhiên, cuối thư, Sĩ Tiếp lại nhắc tới chuyện Lưu Bị được phong làm Giao Châu Mục.
Lúc này Lưu Cảnh thật sự có chút giật mình, ba ngày trước hắn mới biết được tin Lưu Bị đã được triều đình phong làm Giao Châu Mục, nhưng Sĩ Tiếp này ở phía Nam xa xôi, y sao lại biết việc này nhanh như vậy?
Lưu Cảnh bỗng nhiên có một loại dự cảm, lần này Sĩ Lâm được phái đến đây, chỉ sợ có liên quan đến việc Lưu Bị được phong làm Giao Châu Mục. Người đứng đầu ba đại thế đều là Thái Thú mà không hề có Giao Châu Mục nay Lưu Bị được phong làm Giao Châu Mục, vậy có nghĩa là nước ở Giao Châu đã bắt đầu bị quấy đục.
Trên bến tàu người vây xem vẫn đang tiếp tục như cũ, Lưu Cảnh lại trở về quan phòng, hắn đối với mấy con voi này hứng thú không lớn, hứng thú của hắn chính là tin tức Từ Thứ mang đến cho hắn.
Lúc này, một gã thị vệ ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Từ Trưởng sử đến đây.
- Mời hắn vào!
Một lát, Từ Thứ bước nhanh đến, vẻ mặt hắn nghiêm nghị nói:
- Quả nhiên chúng ta đoán không sai, Sĩ Tiếp muốn kết minh cùng chúng ta.
Lưu Cảnh lập tức bảo thị vệ:
- Mời Giả quân sư lại đây một chuyến, cả Tư Mã quân sư nữa.
Lời vừa nói, Giả Hủ liền cười tủm tỉm đi tới, Tư Mã Ý cũng đi theo phía sau, Giả Hủ nói:
- Cái mũi của ta rất linh, ngửi một cái đã biết sắp có tiệc liên hoan rồi, nên thuận tiện kéo Tư Mã qua đây.
Mọi người cười ha hả, tiếng cười xóa tan bầu không khí khẩn trương ở trong phòng, bốn người cùng ngồi xuống, Từ Thứ chậm rãi nói:
- Vừa rồi ta cùng Sĩ Lâm đàm luận trong chốc lát, hắn rất thẳng thắn, nói cho ta biết mọi chuyện, hắn đến Kinh Châu có hai nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ nhất chính là hy vọng kết minh cùng chúng ta, đối phó với Lưu Bị.
Lưu Cảnh dấu diếm thanh sắc lại hỏi:
- Nhiệm vụ còn lại thì sao?
- Nhiệm vụ khác chính là hy vọng thành lập mối quan hệ mậu dịch với Kinh Châu, bọn họ muốn mua dầu hỏa và sắt thô của Kinh Châu.
Lưu Cảnh trầm tư chốc lát nói:
- Ngươi có thể trả lời với hắn, kết minh thì không có vấn đề gì, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể trực tiếp thành lập tuyến mậu dịch với Giao Chỉ, nhất định phải xuyên qua phạm vi thế lực của Lưu Bị, vận chuyển dầu hỏa và sắt thô chẳng khác gì làm không công cho Lưu Bị, trước tiên chỉ buôn bán một số mặt hàng bình thường thôi, ít nhất Lưu Bị cũng không dám chặn lại.
Giả Hủ ha hả cười:
- Đây là một cái cớ rất tốt, Sĩ Tiếp cũng không thể nói gì hơn.
Tư Mã Ý ở bên cạnh trầm ngâm một chút nói:
-Tại sao Châu Mục lại đáp ứng với việc kết minh với Sĩ Tiếp?
Kết minh đương nhiên không chỉ là lấy cớ, Tư Mã Ý sẽ không nghĩ đơn giản như vậy, gã muốn biết Lưu Cảnh suy xét chuyện Lưu Bị và Giao Châu như thế nào. Dù sao năm đó Lưu Biểu cũng chỉ lấy được một bộ phận của Giao Châu, mà bọn họ hiện tại cũng suy xét tây tiến.
Lưu Cảnh hơi hơi thở dài một tiếng nói:
- Có đôi khi ta cũng không thể không bội phục tài nguyên và thủ đoạn của Tào Tháo, lão luôn có thể hạ bút thành văn, bố trí bất lợi cho ta, lại làm cho ta không thể không đối mặt.
Ánh mắt của Giả Hủ cũng trở nên trở nên nghiêm túc, y yên lặng nhìn Lưu Cảnh, trầm giọng hỏi:
- Ý Chủ công nói là việc Lưu Bị được phong làm Giao Châu sao?
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Lão phong Lưu Bị làm Giao Châu Mục, vô hình trung đã làm rối loạn sự thăng bằng của Giao Châu, Sĩ Tiếp hy vọng ta có thể kiềm chế Lưu Bị từ phía sau, sau kiềm chế Lưu Bị, ngăn trở Lưu Bị xuôi nam, ta phỏng chừng Lại Cung và Ngô Cự trước sau cũng sẽ phái sứ giả đến Kinh Châu, hoặc là đi Đông Ngô, tìm kiếm trợ giúp. Cứ như vậy, kế hoạch Tây tiến của ta vô hình trung đã bị rối loạn, ta phải suy xét kế hoạch lần nữa.
- Châu Mục muốn thay đổi kế hoạch?
Tư Mã Ý giật mình kinh hãi, nếu một khi kế hoạch chiếm đánh Ba Thục của Kinh Châu bị tạm dừng hoặc bỏ dở, sẽ tạo ra đả kích nghiêm trọng đối với sĩ khí của Đông Châu trong lòng của gã lập tức có chút khẩn trương.
Lưu Cảnh nhìn thấy Tư Mã Ý khẩn trương, không khỏi cười cười:
- Ta chỉ nói, thủ đoạn của Tào Tháo làm làm rối loạn kế hoạch Tây tiến của ta chứ không phải bỏ dở, Trọng Đạt hiểu không?
Tư Mã Ý nhẹ nhàng thở ra một hơi, có chút e thẹn mỉm cười:
- Quan tâm quá sẽ bị loạn, ta có chút thất thố.
- Đây không phải thất thố, chiến lược đánh chiếm Ba Thục quan hệ đến sinh tử tồn vong của chúng ta trong tương lai. Bá phụ ta không có hùng tâm tây tiến và Bắc Phạt, cho nên ông rất quan tâm tới Giao Châu, nhưng ta không phải Lưu Châu Mục lúc trước, đâu nặng đâu nhẹ trong lòng ta hiểu rõ, chỉ sợ sẽ làm cho Tào Tháo thất vọng rồi.
Giả Hủ lại cười cười:
- Có lẽ Tào Thừa tướng còn đưa cho chúng ta một phần đại lễ.
- Kinh Nam!
Từ Thứ thốt ra.
Mọi người nhìn nhau, lại cười ha hả, binh lực của Lưu Bị không đủ, một khi xuôi nam chiếm giữ Giao Châu, Kinh Nam tất sẽ bị bỏ trống, bọn họ chỉ cần dùng chút ít quân đội là có thể chiếm được Kinh Nam, đây đúng là một phần đại lễ do Tào Tháo đưa tới.
Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Tuy nhiên chúng ta vẫn phải đoạt lấy Giao Châu, nhưng không phải hiện tại, cho dù Lưu Bị cướp lấy Giao Châu, ta thấy lão cũng sẽ không tốt hơn là bao. Nhân khẩu quá ít, ở đấy nhiều nhất chỉ là người của Nam Việc quốc mà thôi, chung quy không thành được đại sự. Tài nguyên chúng ta chuẩn bị chiến đấu có hạn nhất định phải tập trung tinh lực đánh phương bắc, hy vọng mười năm sau quân đội của chúng ta sẽ bắt đầu tiến vào Giao Châu.
Tất cả mọi người yên lặng gật gật đầu, Lưu Cảnh vừa cười nói:
- Tên Sĩ Tiếp này chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo, chúng ta vẫn sẽ thực hiện kế hoạch như trước. Trước hết hãy ổn định Giang Đông, tối hôm qua nhận được chim bồ câu đưa tin của Sài Tang, xem ra Giang Đông Công chúa không cưới không được rồi.
Hai ngày sau, con thuyền của Giang Đông chậm rãi cập bờ ở bến tàu, Kiều Huyền đứng ở đầu thuyền, liếc mắt một cái nhìn thấy Giả Hủ đứng trên bờ, lão không khỏi mỉm cười, hai người bọn họ hai mươi mấy năm trước đã quen biết, giao tình cũng không tệ lắm. Đổng Trác phái Giả Hủ đi khuyên bảo Kiều Huyền xuất sĩ làm quan, bảo Kiều Huyền không chịu đáp ứng, bỏ chạy suốt đêm đến Giang Đông.
Mà lần cuối cùng bọn họ gặp mặt là ở Uyển Thành, Kiều Huyền du lịch thiên hạ ở Uyển Thành. Nhoáng một cái cũng đã hơn mười mấy năm rồi.
- Văn Hòa huynh, đã lâu không gặp ư?
Kiều Huyền cười to nói.
Giả Hủ không nghĩ người tới sẽ là Kiều Huyền, y lập tức vừa mừng vừa sợ, tiến lên chắp tay hành lễ nói:
- Quốc lão, sao lại là lão?
Kiều Huyền hạ thuyền, hai người ôm nhau một cái thật chặt, nhìn nhau cười nói:
- Mười mấy năm không thấy, không nghĩ tới sẽ gặp lại.ở Kinh Châu.
Lúc này, Giả Hủ nhìn thấy ở phía sau Kiều Huyền có một gã tiểu đồng, trong tay tiểu đồng có bưng một cái bạn, trên đó đặc một cái hộp gỗ, Giả Hủ có chút kỳ quái hỏi han:
- Hộp này là?
Kiều Huyền ha hả cười:
- Trong hộp này chính là canh thiếp của Thượng Hương Công chúa chúng ta! Ta đến, dĩ nhiên là để làm mai rồi!