Trời đã xế chiều, dưới sự hộ vệ của một trăm quân sỹ Tư Mã Ý lại một lần nữa đến Thành Đô, gã là sứ giả của Lưu Cảnh phái đến cùng Lưu Chương bàn chuyện hiệp thương, đây là là do lần trước hai bên đã thỏa thuận với nhau, bao gồm cả việc Kinh Châu chính thức trao trả hai quận Kiến Bình và Nghi Đô cho Ích Châu, đương nhiên, việc này không phải là nói làm là có thể làm, cần song phương hiệp thương, cần chắc chắn rất nhiều chi tiết.
Tư Mã Ý được Lưu Tuần nhiệt tình chào đón tiến vào Thành Đô, cũng do Lưu Tuần đại diện cho phụ thân cùng Tư Mã Ý tiến hành bàn bạc bước đầu.
- Phụ thân của ta vô cùng cảm kích việc quân Kinh Châu đánh đuổi Lưu Bị, giúp chúng ta không còn lo lắng quân của Lưu Bị xâm lăng, xin cho phép ta một lần nữa bày tỏ lời cảm tạ chân thành nhất với Kinh Châu.
Tuy rằng Lưu Tuần cũng không tán thành lắm đối với sách lược rùa rúc đầu, nhưng về lễ nghĩa và lời lẽ êm tai khi ngoại giao, y lại không cần phụ thân bận tâm, y đã thuần thục biểu hiện ra trình độ của một người Châu Mục kế tục phải có.
Tư Mã Ý cười ha ha:
- Tuần công tử đã khách khí rồi, đánh đuổi quân Lưu Bị, không chỉ liên quan đến lợi ích của Ích Châu, cũng liên quan đến lợi ích thiết thân của Kinh Châu, đây là phương án do chúng ta trao đổi lần trước mà định ra, cũng là lời hứa của chủ công nhà ta đối với Ích Châu.
Nụ cười trên mặt Tư Mã Ý dần biến mất, y trầm ngâm một chút lại nói:
- Lần này tại hạ đến, chủ yếu là có ba chuyện cần thương lượng với Ích Châu, liên quan đến chiến lược bắc thượng lần này của Kinh Châu có thực hiện được hay không, cũng liên quan đến vấn đề ổn định hòa bình lâu dài của Ích Châu, hy vọng Ích Châu có thể phối hợp với Kinh Châu hành động.
Lưu Tuần gật gật đầu:
- Ta nguyện lắng tai nghe!
Trong một gian phòng khác, Lưu Chương đang nghe trưởng tử Lưu Tuần thuật lại, về ba chuyện mà Tư Mã Ý đề xuất.
- Tư Mã Ý nói mùa xuân năm sau quân Kinh Châu chuẩn bị chính thức dụng binh với Hán Trung, hy vọng quân đội của Ích Châu có thể phối hợp trên mặt trận khác, để báo đáp, Kinh Châu sẽ trả lại quận Kiến Bình và quận Nghi Đô cho Ích Châu.
- Đợi một chút!
Lưu Chương nghe được trong lời nói có vấn đề, y liền hỏi:
- Chẳng lẽ là phải sau khi chúng ta xuất binh Hán Trung, Kinh Chấu mới đem quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trả lại cho chúng ta hay sao?
Lưu Tuần gật gật đầu:
- Hài nhi cũng đặc biệt hỏi Tư Mã Ý, y đã trả lời hài nhi rất rõ ràng, đây là ý của Lưu Cảnh, Kinh Châu không thể vô duyên vô cớ đem quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trả lại cho Ích Châu, Tư Mã Ý còn nói, một khi quân Kinh Châu đoạt được Hán Trung, Lưu Cảnh vẫn sẽ đưa ra lời hứa hẹn, trong vòng năm năm, Kinh Châu tuyệt không tiến công Ba Thục.
Lưu Chương có chút giật mình, hóa ra sự tình không đơn giản như y nghĩ, Lưu Cảnh đem hai quận trả cho mình là có điều kiện, không ngờ lại bảo y xuất binh hiệp trợ đoạt lấy Hán Trung, tuy rằng như thế mới là hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng Lưu Chương có chút ngổn ngang, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của y.
Lúc này, Lưu Tuần lại tiếp tục nói:
- Còn việc sắp xếp cho phụ thân gặp Lưu Cảnh, Kinh Châu đề nghị sắp xếp ở Vu Thành.
Lưu Chương khoát tay thở dài một tiếng, nói:
- Bây giờ trong lòng ta rất rối, hãy để cho ta suy nghĩ một chút!
Lưu Tuần lui xuống, Lưu Chương khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, tâm loạn như mớ bòng bong, sở dĩ y khá yên tâm quân Kinh Châu là vì Vu Thành, Tỷ Quy và Kiên Thành sẽ nằm trong tay y, như vậy quân Kinh Châu sẽ rất khó đánh vào Ba Thục, nhưng hiện tại không giống với trước khi, Kinh Châu đưa ra điều kiện trao trả quận Kiến Bình và quận Nghi Đô, đó chính là phải hiệp trợ bọn họ công hạ Hán Trung.
- Chẳng lẽ Lưu Cảnh thật là có giấu giếm ý đồ gì không thể cho người khác biết sao?
Lưu Chương lẩm bẩm.
Sáng sớm hôm sau, ở châu nha, Lưu Chương lại tiếp kiến Tư Mã Ý lần nữa, bao gồm cả trưởng tử Lưu Tuần, cùng với các trọng thần Trương Nhậm, Ngô Ý, Đổng Hòa, Hoàng Quyền, Vương Lũy cũng đều ngồi hai bên.
Lưu Chương cả đêm không ngủ ngon, vẻ mặt có chút tiều tụy, âm thành cũng không lớn, y cố gắng cười hỏi Tư Mã Ý:
- Không biết đầu năm sau Sở Hầu có bận bịu gì không? Ta tính vào mùa xuân năm sau sẽ đến gặp Sở Hầu.
Tư Mã Ý hạ thấp người nói:
- Sang năm Kinh Châu chủ yếu là khôi phục nguyên khí, đã trải qua hai năm chiến loạn, nhân dân khốn khổ, binh sỹ cũng rất mệt mỏi, sang năm chúng ta chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức một năm, ngoài ra cuối năm sau, Kinh Châu chuẩn bị thu hồi Kinh Nam, nếu chỉ là gặp mặt, tại hạ nghĩ mùa xuân sang năm thì không thành vấn đề.
Lúc này, Ngô Ý ngồi bên cạnh nói hỏi tiếp:
- Ý của Tư Mã quân sư là mùa thu sang năm Kinh Châu chuẩn bị dụng binh với Lưu Bị?
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Đây là điều tất yếu, nếu không giải quyết nỗi lo Lưu Bị, chúng ta không thể nào bắc thượng, hơn nữa bản thân Kinh Nam cũng là một bộ phận của Kinh Châu, chúng ta sớm muộn cũng phải thu hồi.
- Chuyện tấn công Lưu Bị quan trọng như vậy, Tư Mã quân sư lại tiết lộ ra, còn kế hoạch bắc phạt của Kinh Châu cũng mảy may không giữ kín mà nói cho chúng ta biết, thật là khiến người ta khó tưởng tượng nổi!
Trương Nhậm dùng một điệu cười châm biếm nói.
Tư Mã Ý nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng:
- Hai quân tương tranh là nhờ mưu, hai nước tương tranh thì nhờ thế, bởi vì cái gọi là thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong (1), Tào Tháo muốn diệt Viên Thiệu, thiên hạ đều biết, nhưng Viên Thiệu có thể ngăn cản? Sở Hầu muốn thu phục Kinh Nam, thống nhất Kinh Châu, cũng là xu hướng tất yếu, Lưu Bị, Gia Cát Lượng có kế gì ngăn cản?
(1) Thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong: Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, sẽ không thay đổi vì sự tồn tại của những bậc thánh nhân như vua Nghiêu, hay sự diệt vong của những kẻ bạo chúa như vua Kiệt.
Dừng một lát, Tư Mã Ý lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Nhậm, lại nói:
- Hôm nay ta đem bố trí của Kinh Châu nói cho Ích Châu biết, cũng là chủ công nhà ta muốn thành thật đối đãi, nếu Ích Châu cảm thấy có thể thừa cơ, muốn báo cho Trương Lỗ, Lưu Bị, cũng được! Xem như chủ công nhà ta đã nhìn lầm người.
Lưu Chương vội vàng giải thích:
- Xin quân sư yên tâm, Ích Châu tuyệt sẽ không tiết lộ kế hoạch chiến lược của Kinh Châu.
Y lại sa sầm mặt nghiêm nghị nói với mọi người:
- Hôm nay ta nói trước, ai dám tiết lộ việc cơ mật của Tư Mã quân sư nói cho chúng ta, ta nhất định sẽ trảm không tha.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, lúc này, Lưu Chương lại nói với Tư Mã Ý:
- Nếu ta đã đáp ứng xuất binh giúp Kinh Châu đoạt lấy Hán Trung, Kinh Châu có thể trả lại quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trước cho Ba Thục được không?
Tư Mã Ý ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Nếu là như vậy, có thể suy xét trao trả quận Kiến Bình cho Ba Thục trước, nhưng quân đội đóng quân nhất định phải do chúng ta đến chỉ định.
Tư Mã Ý được Lưu Tuần nhiệt tình chào đón tiến vào Thành Đô, cũng do Lưu Tuần đại diện cho phụ thân cùng Tư Mã Ý tiến hành bàn bạc bước đầu.
- Phụ thân của ta vô cùng cảm kích việc quân Kinh Châu đánh đuổi Lưu Bị, giúp chúng ta không còn lo lắng quân của Lưu Bị xâm lăng, xin cho phép ta một lần nữa bày tỏ lời cảm tạ chân thành nhất với Kinh Châu.
Tuy rằng Lưu Tuần cũng không tán thành lắm đối với sách lược rùa rúc đầu, nhưng về lễ nghĩa và lời lẽ êm tai khi ngoại giao, y lại không cần phụ thân bận tâm, y đã thuần thục biểu hiện ra trình độ của một người Châu Mục kế tục phải có.
Tư Mã Ý cười ha ha:
- Tuần công tử đã khách khí rồi, đánh đuổi quân Lưu Bị, không chỉ liên quan đến lợi ích của Ích Châu, cũng liên quan đến lợi ích thiết thân của Kinh Châu, đây là phương án do chúng ta trao đổi lần trước mà định ra, cũng là lời hứa của chủ công nhà ta đối với Ích Châu.
Nụ cười trên mặt Tư Mã Ý dần biến mất, y trầm ngâm một chút lại nói:
- Lần này tại hạ đến, chủ yếu là có ba chuyện cần thương lượng với Ích Châu, liên quan đến chiến lược bắc thượng lần này của Kinh Châu có thực hiện được hay không, cũng liên quan đến vấn đề ổn định hòa bình lâu dài của Ích Châu, hy vọng Ích Châu có thể phối hợp với Kinh Châu hành động.
Lưu Tuần gật gật đầu:
- Ta nguyện lắng tai nghe!
Trong một gian phòng khác, Lưu Chương đang nghe trưởng tử Lưu Tuần thuật lại, về ba chuyện mà Tư Mã Ý đề xuất.
- Tư Mã Ý nói mùa xuân năm sau quân Kinh Châu chuẩn bị chính thức dụng binh với Hán Trung, hy vọng quân đội của Ích Châu có thể phối hợp trên mặt trận khác, để báo đáp, Kinh Châu sẽ trả lại quận Kiến Bình và quận Nghi Đô cho Ích Châu.
- Đợi một chút!
Lưu Chương nghe được trong lời nói có vấn đề, y liền hỏi:
- Chẳng lẽ là phải sau khi chúng ta xuất binh Hán Trung, Kinh Chấu mới đem quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trả lại cho chúng ta hay sao?
Lưu Tuần gật gật đầu:
- Hài nhi cũng đặc biệt hỏi Tư Mã Ý, y đã trả lời hài nhi rất rõ ràng, đây là ý của Lưu Cảnh, Kinh Châu không thể vô duyên vô cớ đem quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trả lại cho Ích Châu, Tư Mã Ý còn nói, một khi quân Kinh Châu đoạt được Hán Trung, Lưu Cảnh vẫn sẽ đưa ra lời hứa hẹn, trong vòng năm năm, Kinh Châu tuyệt không tiến công Ba Thục.
Lưu Chương có chút giật mình, hóa ra sự tình không đơn giản như y nghĩ, Lưu Cảnh đem hai quận trả cho mình là có điều kiện, không ngờ lại bảo y xuất binh hiệp trợ đoạt lấy Hán Trung, tuy rằng như thế mới là hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng Lưu Chương có chút ngổn ngang, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của y.
Lúc này, Lưu Tuần lại tiếp tục nói:
- Còn việc sắp xếp cho phụ thân gặp Lưu Cảnh, Kinh Châu đề nghị sắp xếp ở Vu Thành.
Lưu Chương khoát tay thở dài một tiếng, nói:
- Bây giờ trong lòng ta rất rối, hãy để cho ta suy nghĩ một chút!
Lưu Tuần lui xuống, Lưu Chương khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, tâm loạn như mớ bòng bong, sở dĩ y khá yên tâm quân Kinh Châu là vì Vu Thành, Tỷ Quy và Kiên Thành sẽ nằm trong tay y, như vậy quân Kinh Châu sẽ rất khó đánh vào Ba Thục, nhưng hiện tại không giống với trước khi, Kinh Châu đưa ra điều kiện trao trả quận Kiến Bình và quận Nghi Đô, đó chính là phải hiệp trợ bọn họ công hạ Hán Trung.
- Chẳng lẽ Lưu Cảnh thật là có giấu giếm ý đồ gì không thể cho người khác biết sao?
Lưu Chương lẩm bẩm.
Sáng sớm hôm sau, ở châu nha, Lưu Chương lại tiếp kiến Tư Mã Ý lần nữa, bao gồm cả trưởng tử Lưu Tuần, cùng với các trọng thần Trương Nhậm, Ngô Ý, Đổng Hòa, Hoàng Quyền, Vương Lũy cũng đều ngồi hai bên.
Lưu Chương cả đêm không ngủ ngon, vẻ mặt có chút tiều tụy, âm thành cũng không lớn, y cố gắng cười hỏi Tư Mã Ý:
- Không biết đầu năm sau Sở Hầu có bận bịu gì không? Ta tính vào mùa xuân năm sau sẽ đến gặp Sở Hầu.
Tư Mã Ý hạ thấp người nói:
- Sang năm Kinh Châu chủ yếu là khôi phục nguyên khí, đã trải qua hai năm chiến loạn, nhân dân khốn khổ, binh sỹ cũng rất mệt mỏi, sang năm chúng ta chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức một năm, ngoài ra cuối năm sau, Kinh Châu chuẩn bị thu hồi Kinh Nam, nếu chỉ là gặp mặt, tại hạ nghĩ mùa xuân sang năm thì không thành vấn đề.
Lúc này, Ngô Ý ngồi bên cạnh nói hỏi tiếp:
- Ý của Tư Mã quân sư là mùa thu sang năm Kinh Châu chuẩn bị dụng binh với Lưu Bị?
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Đây là điều tất yếu, nếu không giải quyết nỗi lo Lưu Bị, chúng ta không thể nào bắc thượng, hơn nữa bản thân Kinh Nam cũng là một bộ phận của Kinh Châu, chúng ta sớm muộn cũng phải thu hồi.
- Chuyện tấn công Lưu Bị quan trọng như vậy, Tư Mã quân sư lại tiết lộ ra, còn kế hoạch bắc phạt của Kinh Châu cũng mảy may không giữ kín mà nói cho chúng ta biết, thật là khiến người ta khó tưởng tượng nổi!
Trương Nhậm dùng một điệu cười châm biếm nói.
Tư Mã Ý nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng:
- Hai quân tương tranh là nhờ mưu, hai nước tương tranh thì nhờ thế, bởi vì cái gọi là thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong (1), Tào Tháo muốn diệt Viên Thiệu, thiên hạ đều biết, nhưng Viên Thiệu có thể ngăn cản? Sở Hầu muốn thu phục Kinh Nam, thống nhất Kinh Châu, cũng là xu hướng tất yếu, Lưu Bị, Gia Cát Lượng có kế gì ngăn cản?
(1) Thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong: Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, sẽ không thay đổi vì sự tồn tại của những bậc thánh nhân như vua Nghiêu, hay sự diệt vong của những kẻ bạo chúa như vua Kiệt.
Dừng một lát, Tư Mã Ý lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Nhậm, lại nói:
- Hôm nay ta đem bố trí của Kinh Châu nói cho Ích Châu biết, cũng là chủ công nhà ta muốn thành thật đối đãi, nếu Ích Châu cảm thấy có thể thừa cơ, muốn báo cho Trương Lỗ, Lưu Bị, cũng được! Xem như chủ công nhà ta đã nhìn lầm người.
Lưu Chương vội vàng giải thích:
- Xin quân sư yên tâm, Ích Châu tuyệt sẽ không tiết lộ kế hoạch chiến lược của Kinh Châu.
Y lại sa sầm mặt nghiêm nghị nói với mọi người:
- Hôm nay ta nói trước, ai dám tiết lộ việc cơ mật của Tư Mã quân sư nói cho chúng ta, ta nhất định sẽ trảm không tha.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, lúc này, Lưu Chương lại nói với Tư Mã Ý:
- Nếu ta đã đáp ứng xuất binh giúp Kinh Châu đoạt lấy Hán Trung, Kinh Châu có thể trả lại quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trước cho Ba Thục được không?
Tư Mã Ý ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Nếu là như vậy, có thể suy xét trao trả quận Kiến Bình cho Ba Thục trước, nhưng quân đội đóng quân nhất định phải do chúng ta đến chỉ định.