Hoàng Quyền là người Ba Tây Lãng Trung, về bản thổ hệ của Ba Thục, cũng là một trong những nhân vật có thực lực của Ích Châu, sau khi Trương Tùng vì tư thông với Lưu Bị mà bị giết, Hoàng Quyền liền nhận chức của Trương Tùng, đảm nhiệm Biệt Giá Ích Châu, tuy danh là một quan lớn của Ích Châu, nhưng về thực lực, Hoàng Quyền vẫn là yếu hơn Ngô Ý và Trương Nhậm.
Về tới phủ, Hoàng Quyền giam mình trong thư phòng, y vội vàng viết một bức mật thư, triệu tới một tâm phúc của mình, đưa thư cho gã, tỉ mỉ dặn dò:
- Ngươi nhanh chóng đi tới Nghiệp Đô, giao bức thư này cho Thừa tướng, và chuyển lời tới ông ta, ta sẽ cực lực ngăn cản Lưu Cảnh tiến tây lấy Ba Thục.
- Lão gia yên tâm, ty chức nhớ rõ.
Hoàng Quyền vẫn hơi lo lắng, hậu quả của Trương Tùng bày ra trước mắt đấy, y lại lặp lại dặn dò tâm phúc,:
- Trên đường phải coi chừng, phát hiện có bất cứ bất thường nào, lập tức hủy thư đi, không thể để thư rơi vào trong tay bất cứ ai.
Tâm phúc vội vàng đi rồi, Hoàng Quyền lo lắng không yên đi đi lại lại trong phòng, y hiển nhiên là một thế lực của Tào Tháo ở Ích Châu, bản thân Hoàng Quyền và Tào Tháo không có quan hệ gì, chỉ là thuộc một phái thân Tào ở Ích Châu.
Sau khi xảy ra một loạt biến cố ở Ích Châu, Hoàng Quyền liền ý thức được Ích Châu khó bảo toàn, y cũng bắt đầu suy nghĩ tới tiền đồ của mình, còn khi ở đây, Tào Tháo bí mật phái người tìm y, hứa cho y chức cao, để Hoàng Quyền tận lực ngăn cản Lưu Cảnh nhập Thục.
Hoàng Quyền đương nhiên cũng biết mục đích thật sự của Lưu Cảnh là Ba Thục, tuy nhiên Lưu Cảnh luôn mồm là mưu tính tới Hán Trung, đoạt Quan Trung, nhưng một mảnh đất Ba Thục màu mỡ này, Lưu Cảnh nếu không lấy, vậy mới thật là kỳ lạ.
Cho nên làm thế nào để Lưu Cảnh bỏ đi Ba Thục, hoàn thành trọng trách mà Tào Tháo phó thác, là một việc Hoàng Quyền phải suy đi tính lại.
Hoàng Quyền nghĩ tới nghĩ lui, bằng sức một mình y, vẫn yếu một chút, phải tìm một đồng minh, nghĩ tới đây, Hoàng Quyền lập tức nói:
- Chuẩn bị xe, đi tới phủ Vĩ công tử.
Vĩ công tử là Lưu Vĩ con thứ của Lưu Chương, quan hệ khá tốt với Hoàng Quyền, Vĩ công tử khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, hắn chỉ kém một tuổi so với huynh trưởng Lưu Tuần, nhưng chính vì chênh lệch một tuổi này khiến hắn mất đi cơ hội thừa kế Ích Châu, trở thành nỗi đau khổ trong lòng Lưu Vĩ.
Lưu Vĩ tướng mạo rất giống với huynh trưởng Lưu Tuần, nhưng tính cách lại khác biệt lớn, Lưu Tuần giỏi về lung lạc quan lại đủ loại, đối xử với người thận trọng, cũng có thể nghe ý kiến của người khác.
Còn Lưu Vĩ lại ngấm ngầm âm hiểm, hắn khiếm tốn trầm mặc, trong các vấn đề trọng đại không bao giờ phát biểu ý kiến của mình, nhưng đây không có nghĩa là hắn không tham dự vào đại sự của Ích Châu, hắn thích bắn lén sau lưng.
Lần này tiết lộ với Trương Lỗ về Hán Trung chính là hành vi của Lưu Vĩ, giống với huynh trưởng Lưu Tuần, hắn cũng trăm phương ngàn kế phá hoại sự hợp tác của Lưu Chương và Lưu Cảnh, sau khi Hoàng Quyền nói cho hắn tin Lưu Cảnh muốn đoạt Hán Trung, hắn liền không chút do dự tiết lộ tin này với Trương Lỗ, cuối cùng dẫn tới việc Trương Lỗ đánh lén Thượng Dung.
Nhưng đối với Lưu Vĩ mà nói, ngăn cản Lưu Cảnh tiến công Ba Thục không phải là mục đích chủ yếu của hắn, mơ ước lớn nhất của hắn là thay thế huynh trưởng, tương lai trở thành chủ nhân của Ích Châu, vì thế hắn cũng bí mật xây dựng thế lực của riêng mình.
Thê tử của Lưu Vĩ là Ung thị con gái của Ung Khải Thái Thú quận Kiến Ninh, chính là vì mối quan hệ thông gia này, hắn chiếm được sự ủng hộ của Ung Khải Thái Thú Kiến Ninh; Thái Thú Việt Tây, Di Vương Cao Định; Thái Thú Tường Kha, Man Vương Chu Bao.
Đây cũng là chỗ nương tự lớn nhất của Lưu Vĩ, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi tình huống của phụ thân không ổn, hắn sẽ lập tức mời quân của Ung Khải tiến bắc, giúp hắn đoạt lấy đại quyền Ích Châu.
Lưu Vĩ không mấy kỳ lạ đối với chuyến viếng thăm của Hoàng Quyền tối nay, hôm nay sứ giả cua Lưu Cảnh Tư Mã Ý lại tới, Hoàng Quyền chắc chắn sẽ tới tìm hắn.
Trong phòng, Lưu Vĩ không nói lời nào mà nghe lời khuyên của Hoàng Quyền,
- Ta đã thuyết phục Châu Mục xuất binh Hán Trung, cứ như vậy, đất Thục liền xuất hiện cục diện binh lực trống không, ta rất lo Lưu Cảnh nhân cơ hội này mà tiến binh vào Ba Thục, ta đang nghĩ, có thể mời nhạc phụ công tử xuất binh Ba Quận, tham dự ngăn cản quân Kinh Châu.
Một lúc sau Lưu Vĩ mới cười lạnh một tiếng:
- Không có lợi không dậy sớm, Biệt Giá để nhạc phụ của ta đối phó với quân Lưu cảnh, vậy lợi ích ở đâu? Bọn họ không có lợi, sao đồng ý xuất binh?
- Lợi ích đương nhiên là có.
Hoàng Quyền thản nhiên cười nói:
- Ta sẽ thuyết phục triều đình, để triều đình ủng hộ công tử lấy Ích Châu, thế nào?
Lưu Vĩ sáng mắt, gắt gao nhìn Hoàng Quyền:
- Hoàng Biệt Giá, trừ phi ông và Tào Tháo có quan hệ gì?
- Ha ha! Ta và ông ta không có quan hệ gì, ông ta là Thừa tướng đại Hán, ta là Biệt Giá Ích Châu, ta coi như là thuộc thần của ông ta, như vậy thôi, Vĩ công tử không cần nghĩ quá nhiều.
Lưu Vĩ làm sao chịu tin, hắn lắc đầu:
- Đất Thục có câu nói, nếu không có tiền chớ đòi giết heo, ông muốn ta giúp ông thuyết phục nhạc phụ xuất binh cũng có thể, nhưng ông làm sao bảo đảm lời hứa của mình? Hoàng công, không phải ta không tin ông, ba năm trước ông từng hứa với ta, nói ủng hộ ta trèo lên làm Ích Châu Mục, nhưng ba năm nay ông không làm gì cả, trái lại huynh trưởng ta càng ngày càng được phụ thân xem trọng, nói thật, ta rất thất vọng về ông.
Hoàng Quyền cũng biết không biểu hiện chút gì đó ra, Lưu Vĩ sẽ không tin lời nói của mình, y trầm ngâm một lát, liền thấp giọng nói:
- Tào thừa tướng vô cùng xem trọng việc của Ích Châu, ông ta cử người tới tìm ta, để ta trăm phương ngàn kế ngăn cản Lưu Cảnh nhập Thục, nhưng thực lực Ba Thục yếu hơn Kinh Châu, nếu nhạc phụ của công tử đồng ý xuất binh ngăn cản Lưu Cảnh, ta có thể thuyết phục Tào thừa tướng ủng hộ công tử làm thừa tự, tuyệt không nói chơi.
Ánh mắt của Lưu Vĩ cười híp lại, Hoàng Quyền quả nhiên có cấu kết với Tào Tháo, nhưng nếu được sự ủng hộ của Tào Tháo, đối với mình cực kỳ có lợi.
- Việc này ta có thể thử xem, nhưng ta có một điều kiện.
- Công tử cứ nói.
- Nếu phụ thân muốn chinh phạt Hán Trung, ta hy vọng Hoàng công có thể thuyết phục phụ thân, để ta lãnh binh xuất chinh.
Hoàng Quyền đắc ý cười:
- Hôm nay ta đã khuyên Châu mục đáp ứng yêu cầu của Kinh Châu, để Bàng Hi suất quân tiến vào quận Kiến Bình, thực sự chính là để cho công tử cơ hội giành lấy Hán Trung, việc này ta đã tính trước một bước.
Lưu Vĩ mừng rỡ, nếu phụ thân đồng ý để Bàng Hi tiến binh vào Kiến Bình, vậy sẽ không đồng ý để huynh trưởng lãnh quân đi Hán Trung, như vậy, cơ hội của mình tới rồi, hắn đứng dậy thi lễ:
- Tất cả làm phiền Hoàng công rồi.
Lưu Tuần không ở cùng một chỗ với phụ thân Lưu Chương, mấy năm trước hắn đã mở phủ riêng, lấy con gái của Bàng Hi làm vợ, tình cảm vợ chồng rất sâu nặng, trước sau có hai trai một gái. Tuy Lưu Tuần lần trước cực lực cầu tình với nhạc phụ Bàng Hi, nhưng không có nghĩa hắn ủng hộ sĩ hệ Đông Châu.
Là con trưởng của Lưu Chương, hắn luôn suy nghĩ tới sự phát triển lâu dài của Ích Châu, đặc biệt thái độ của phụ thân đối với việc bình định của Lưu Cảnh càng khiến hắn vô cùng đau đớn, phụ thân quá yếu đuối, luôn ôm một tia ảo tưởng với Lưu Cảnh, đem cơ nghiệp mình xây dựng đặt lên sự nhân từ của người khác.
Trong phòng, Lưu Tuần đang thảo luận với phụ tá Doãn Mặc về cách đối phó với Lưu Cảnh, Doãn Mặc khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người cao to, dung mạo gầy, dưới cằm râu dài chừng một thước, có vài phần đạo cốt tiên phong.
Y là danh sĩ đất Thục, từng bái Bàng Đức Công Kinh Châu là thầy, bất luận học thức và tài trí đều cao hơn người một bậc, được Bàng Đức Công khen là đệ nhất danh sĩ đất Thục, được Lưu Tuần mời làm phụ tá, đứng sau bày mưu tính kế thay hắn.
- Công tử thật sự cho rằng Lưu Cảnh muốn tấn công Kinh Nam sao?
Doãn Mặc cười lạnh một tiếng nói:
- Lưu Bị binh ít tướng thiếu, Kinh Châu nhiều nhất phái ba vạn quân đội có thể tiêu diệt được, Lưu Cảnh lại đóng quân tám vạn, điều này nói rõ là nhằm vào Ba Thục, đây chính là Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công.
Lưu Tuần lo lắng nói:
- Ta cũng biết Lưu Cảnh lòng muông dạ thú, một lòng mưu đoạt Ba Thục, nhưng phụ thân lại bị lời ngon tiếng ngọt của Lưu Cảnh dụ dỗ, thật tin rằng hắn sẽ bỏ qua Ba Thục, mà muốn tiến công Hán Trung, ta khuyên phụ thân, phụ thân còn nổi giận với ta, bây giờ ta nên làm thế nào?
Doãn Mặc suy tư một lát, nói:
- Lưu Cảnh muốn lấy Hán Trung cũng chưa chắc là giả, theo trước kia hắn và Ích Châu ký thỏa thuận chung cùng lấy Hán Trung thì thấy. Lần này Trương Lỗ đoạt Thượng Dung có thể chính là một cái bẫy Lưu Cảnh lập ra, cố ý để Trương Lỗ mắc mưu, như vậy Lưu Cảnh đoạt Hán Trung là xuất sư nổi danh, nhưng Trương Lỗ đương nhiên sẽ phái trọng binh tác chiến ở Thượng Dung và Kinh Châu, Hán Trung lúc này sẽ trống không, thật là một lần cơ hội đoạt lấy Hán trung.
Nói tới đây, Doãn Mặc đề nghị:
- Ta cảm thấy công tử có thể lãnh quân bắc chinh Hán Trung, biến Hán Trung thành phạm vi thế lực của công tử, như vậy, công tử sẽ có quyền nói ở Ích Châu, công tử thấy thế nào?
Lưu Tuần khoanh tay đi vài bước, thấp giọng thở dài nói:
- Hôm nay xảy ra việc kỳ lạ, khiến ta có chút lo lắng.
- Xảy ra chuyện gì?
Lưu Tuần cắn môi một cái nói:
- Hôm nay Hoàng Quyền cố gắng khuyên phụ thân đồng ý yêu cầu của Kinh Châu, giao quận Kiến Bình cho nhạc phụ ta, điều này khiến ta rất kỳ lạ, vì lần trước Hoàng Quyền tỏ thái độ rõ ràng, không tán thành sĩ thủ Đông Châu tới quận Kiến Bình, hôm nay hoàn toàn thay đổi thái độ, ta có chút lo lắng hắn bụng dạ khó lường.
Vậy công tử cảm thấy hắn có ý gì chứ?
Doãn Mặc lại hỏi.
- Vì nếu là nhạc phụ ta dẫn binh đi quận Kiến Bình, vậy thì phụ thân sẽ không để ta xuất binh tới Hán Trung, phụ thân nghi ngờ rất nặng, ông ấy sẽ không để ta binh quyền quá lớn, ta rất lo cuối cùng sẽ là nhị đệ xuất quân đi Hán Trung.
Doãn Mặc trầm mặc lại hỏi:
- Nghe nói Nhị công tử ở Miên Trúc trang viên có ba ngàn tử sĩ, việc này là thật hay giả?
- Việc này là thật, nhưng không có chứng cớ.
Trong phòng đã trầm mặc, hai người trong lòng đều hiểu, Lưu Vĩ có dã tâm đoạt đích, một khi bị hắn lấy được quân quyền, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, còn trong bối cảnh Lưu Cảnh mở rộng bờ tây, việc gì hắn cũng có thể làm.
Lúc này, Lưu Tuần đột nhiên ý thức được, quân Kinh Châu còn không phải là uy hiệp lớn nhất của hắn, uy hiếp lớn nhất của hắn là huynh đệ của mình, Ích Châu loạn trong giặc ngoài, nguy cơ đã cháy sém tới lông mày.
Về tới phủ, Hoàng Quyền giam mình trong thư phòng, y vội vàng viết một bức mật thư, triệu tới một tâm phúc của mình, đưa thư cho gã, tỉ mỉ dặn dò:
- Ngươi nhanh chóng đi tới Nghiệp Đô, giao bức thư này cho Thừa tướng, và chuyển lời tới ông ta, ta sẽ cực lực ngăn cản Lưu Cảnh tiến tây lấy Ba Thục.
- Lão gia yên tâm, ty chức nhớ rõ.
Hoàng Quyền vẫn hơi lo lắng, hậu quả của Trương Tùng bày ra trước mắt đấy, y lại lặp lại dặn dò tâm phúc,:
- Trên đường phải coi chừng, phát hiện có bất cứ bất thường nào, lập tức hủy thư đi, không thể để thư rơi vào trong tay bất cứ ai.
Tâm phúc vội vàng đi rồi, Hoàng Quyền lo lắng không yên đi đi lại lại trong phòng, y hiển nhiên là một thế lực của Tào Tháo ở Ích Châu, bản thân Hoàng Quyền và Tào Tháo không có quan hệ gì, chỉ là thuộc một phái thân Tào ở Ích Châu.
Sau khi xảy ra một loạt biến cố ở Ích Châu, Hoàng Quyền liền ý thức được Ích Châu khó bảo toàn, y cũng bắt đầu suy nghĩ tới tiền đồ của mình, còn khi ở đây, Tào Tháo bí mật phái người tìm y, hứa cho y chức cao, để Hoàng Quyền tận lực ngăn cản Lưu Cảnh nhập Thục.
Hoàng Quyền đương nhiên cũng biết mục đích thật sự của Lưu Cảnh là Ba Thục, tuy nhiên Lưu Cảnh luôn mồm là mưu tính tới Hán Trung, đoạt Quan Trung, nhưng một mảnh đất Ba Thục màu mỡ này, Lưu Cảnh nếu không lấy, vậy mới thật là kỳ lạ.
Cho nên làm thế nào để Lưu Cảnh bỏ đi Ba Thục, hoàn thành trọng trách mà Tào Tháo phó thác, là một việc Hoàng Quyền phải suy đi tính lại.
Hoàng Quyền nghĩ tới nghĩ lui, bằng sức một mình y, vẫn yếu một chút, phải tìm một đồng minh, nghĩ tới đây, Hoàng Quyền lập tức nói:
- Chuẩn bị xe, đi tới phủ Vĩ công tử.
Vĩ công tử là Lưu Vĩ con thứ của Lưu Chương, quan hệ khá tốt với Hoàng Quyền, Vĩ công tử khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, hắn chỉ kém một tuổi so với huynh trưởng Lưu Tuần, nhưng chính vì chênh lệch một tuổi này khiến hắn mất đi cơ hội thừa kế Ích Châu, trở thành nỗi đau khổ trong lòng Lưu Vĩ.
Lưu Vĩ tướng mạo rất giống với huynh trưởng Lưu Tuần, nhưng tính cách lại khác biệt lớn, Lưu Tuần giỏi về lung lạc quan lại đủ loại, đối xử với người thận trọng, cũng có thể nghe ý kiến của người khác.
Còn Lưu Vĩ lại ngấm ngầm âm hiểm, hắn khiếm tốn trầm mặc, trong các vấn đề trọng đại không bao giờ phát biểu ý kiến của mình, nhưng đây không có nghĩa là hắn không tham dự vào đại sự của Ích Châu, hắn thích bắn lén sau lưng.
Lần này tiết lộ với Trương Lỗ về Hán Trung chính là hành vi của Lưu Vĩ, giống với huynh trưởng Lưu Tuần, hắn cũng trăm phương ngàn kế phá hoại sự hợp tác của Lưu Chương và Lưu Cảnh, sau khi Hoàng Quyền nói cho hắn tin Lưu Cảnh muốn đoạt Hán Trung, hắn liền không chút do dự tiết lộ tin này với Trương Lỗ, cuối cùng dẫn tới việc Trương Lỗ đánh lén Thượng Dung.
Nhưng đối với Lưu Vĩ mà nói, ngăn cản Lưu Cảnh tiến công Ba Thục không phải là mục đích chủ yếu của hắn, mơ ước lớn nhất của hắn là thay thế huynh trưởng, tương lai trở thành chủ nhân của Ích Châu, vì thế hắn cũng bí mật xây dựng thế lực của riêng mình.
Thê tử của Lưu Vĩ là Ung thị con gái của Ung Khải Thái Thú quận Kiến Ninh, chính là vì mối quan hệ thông gia này, hắn chiếm được sự ủng hộ của Ung Khải Thái Thú Kiến Ninh; Thái Thú Việt Tây, Di Vương Cao Định; Thái Thú Tường Kha, Man Vương Chu Bao.
Đây cũng là chỗ nương tự lớn nhất của Lưu Vĩ, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi tình huống của phụ thân không ổn, hắn sẽ lập tức mời quân của Ung Khải tiến bắc, giúp hắn đoạt lấy đại quyền Ích Châu.
Lưu Vĩ không mấy kỳ lạ đối với chuyến viếng thăm của Hoàng Quyền tối nay, hôm nay sứ giả cua Lưu Cảnh Tư Mã Ý lại tới, Hoàng Quyền chắc chắn sẽ tới tìm hắn.
Trong phòng, Lưu Vĩ không nói lời nào mà nghe lời khuyên của Hoàng Quyền,
- Ta đã thuyết phục Châu Mục xuất binh Hán Trung, cứ như vậy, đất Thục liền xuất hiện cục diện binh lực trống không, ta rất lo Lưu Cảnh nhân cơ hội này mà tiến binh vào Ba Thục, ta đang nghĩ, có thể mời nhạc phụ công tử xuất binh Ba Quận, tham dự ngăn cản quân Kinh Châu.
Một lúc sau Lưu Vĩ mới cười lạnh một tiếng:
- Không có lợi không dậy sớm, Biệt Giá để nhạc phụ của ta đối phó với quân Lưu cảnh, vậy lợi ích ở đâu? Bọn họ không có lợi, sao đồng ý xuất binh?
- Lợi ích đương nhiên là có.
Hoàng Quyền thản nhiên cười nói:
- Ta sẽ thuyết phục triều đình, để triều đình ủng hộ công tử lấy Ích Châu, thế nào?
Lưu Vĩ sáng mắt, gắt gao nhìn Hoàng Quyền:
- Hoàng Biệt Giá, trừ phi ông và Tào Tháo có quan hệ gì?
- Ha ha! Ta và ông ta không có quan hệ gì, ông ta là Thừa tướng đại Hán, ta là Biệt Giá Ích Châu, ta coi như là thuộc thần của ông ta, như vậy thôi, Vĩ công tử không cần nghĩ quá nhiều.
Lưu Vĩ làm sao chịu tin, hắn lắc đầu:
- Đất Thục có câu nói, nếu không có tiền chớ đòi giết heo, ông muốn ta giúp ông thuyết phục nhạc phụ xuất binh cũng có thể, nhưng ông làm sao bảo đảm lời hứa của mình? Hoàng công, không phải ta không tin ông, ba năm trước ông từng hứa với ta, nói ủng hộ ta trèo lên làm Ích Châu Mục, nhưng ba năm nay ông không làm gì cả, trái lại huynh trưởng ta càng ngày càng được phụ thân xem trọng, nói thật, ta rất thất vọng về ông.
Hoàng Quyền cũng biết không biểu hiện chút gì đó ra, Lưu Vĩ sẽ không tin lời nói của mình, y trầm ngâm một lát, liền thấp giọng nói:
- Tào thừa tướng vô cùng xem trọng việc của Ích Châu, ông ta cử người tới tìm ta, để ta trăm phương ngàn kế ngăn cản Lưu Cảnh nhập Thục, nhưng thực lực Ba Thục yếu hơn Kinh Châu, nếu nhạc phụ của công tử đồng ý xuất binh ngăn cản Lưu Cảnh, ta có thể thuyết phục Tào thừa tướng ủng hộ công tử làm thừa tự, tuyệt không nói chơi.
Ánh mắt của Lưu Vĩ cười híp lại, Hoàng Quyền quả nhiên có cấu kết với Tào Tháo, nhưng nếu được sự ủng hộ của Tào Tháo, đối với mình cực kỳ có lợi.
- Việc này ta có thể thử xem, nhưng ta có một điều kiện.
- Công tử cứ nói.
- Nếu phụ thân muốn chinh phạt Hán Trung, ta hy vọng Hoàng công có thể thuyết phục phụ thân, để ta lãnh binh xuất chinh.
Hoàng Quyền đắc ý cười:
- Hôm nay ta đã khuyên Châu mục đáp ứng yêu cầu của Kinh Châu, để Bàng Hi suất quân tiến vào quận Kiến Bình, thực sự chính là để cho công tử cơ hội giành lấy Hán Trung, việc này ta đã tính trước một bước.
Lưu Vĩ mừng rỡ, nếu phụ thân đồng ý để Bàng Hi tiến binh vào Kiến Bình, vậy sẽ không đồng ý để huynh trưởng lãnh quân đi Hán Trung, như vậy, cơ hội của mình tới rồi, hắn đứng dậy thi lễ:
- Tất cả làm phiền Hoàng công rồi.
Lưu Tuần không ở cùng một chỗ với phụ thân Lưu Chương, mấy năm trước hắn đã mở phủ riêng, lấy con gái của Bàng Hi làm vợ, tình cảm vợ chồng rất sâu nặng, trước sau có hai trai một gái. Tuy Lưu Tuần lần trước cực lực cầu tình với nhạc phụ Bàng Hi, nhưng không có nghĩa hắn ủng hộ sĩ hệ Đông Châu.
Là con trưởng của Lưu Chương, hắn luôn suy nghĩ tới sự phát triển lâu dài của Ích Châu, đặc biệt thái độ của phụ thân đối với việc bình định của Lưu Cảnh càng khiến hắn vô cùng đau đớn, phụ thân quá yếu đuối, luôn ôm một tia ảo tưởng với Lưu Cảnh, đem cơ nghiệp mình xây dựng đặt lên sự nhân từ của người khác.
Trong phòng, Lưu Tuần đang thảo luận với phụ tá Doãn Mặc về cách đối phó với Lưu Cảnh, Doãn Mặc khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người cao to, dung mạo gầy, dưới cằm râu dài chừng một thước, có vài phần đạo cốt tiên phong.
Y là danh sĩ đất Thục, từng bái Bàng Đức Công Kinh Châu là thầy, bất luận học thức và tài trí đều cao hơn người một bậc, được Bàng Đức Công khen là đệ nhất danh sĩ đất Thục, được Lưu Tuần mời làm phụ tá, đứng sau bày mưu tính kế thay hắn.
- Công tử thật sự cho rằng Lưu Cảnh muốn tấn công Kinh Nam sao?
Doãn Mặc cười lạnh một tiếng nói:
- Lưu Bị binh ít tướng thiếu, Kinh Châu nhiều nhất phái ba vạn quân đội có thể tiêu diệt được, Lưu Cảnh lại đóng quân tám vạn, điều này nói rõ là nhằm vào Ba Thục, đây chính là Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công.
Lưu Tuần lo lắng nói:
- Ta cũng biết Lưu Cảnh lòng muông dạ thú, một lòng mưu đoạt Ba Thục, nhưng phụ thân lại bị lời ngon tiếng ngọt của Lưu Cảnh dụ dỗ, thật tin rằng hắn sẽ bỏ qua Ba Thục, mà muốn tiến công Hán Trung, ta khuyên phụ thân, phụ thân còn nổi giận với ta, bây giờ ta nên làm thế nào?
Doãn Mặc suy tư một lát, nói:
- Lưu Cảnh muốn lấy Hán Trung cũng chưa chắc là giả, theo trước kia hắn và Ích Châu ký thỏa thuận chung cùng lấy Hán Trung thì thấy. Lần này Trương Lỗ đoạt Thượng Dung có thể chính là một cái bẫy Lưu Cảnh lập ra, cố ý để Trương Lỗ mắc mưu, như vậy Lưu Cảnh đoạt Hán Trung là xuất sư nổi danh, nhưng Trương Lỗ đương nhiên sẽ phái trọng binh tác chiến ở Thượng Dung và Kinh Châu, Hán Trung lúc này sẽ trống không, thật là một lần cơ hội đoạt lấy Hán trung.
Nói tới đây, Doãn Mặc đề nghị:
- Ta cảm thấy công tử có thể lãnh quân bắc chinh Hán Trung, biến Hán Trung thành phạm vi thế lực của công tử, như vậy, công tử sẽ có quyền nói ở Ích Châu, công tử thấy thế nào?
Lưu Tuần khoanh tay đi vài bước, thấp giọng thở dài nói:
- Hôm nay xảy ra việc kỳ lạ, khiến ta có chút lo lắng.
- Xảy ra chuyện gì?
Lưu Tuần cắn môi một cái nói:
- Hôm nay Hoàng Quyền cố gắng khuyên phụ thân đồng ý yêu cầu của Kinh Châu, giao quận Kiến Bình cho nhạc phụ ta, điều này khiến ta rất kỳ lạ, vì lần trước Hoàng Quyền tỏ thái độ rõ ràng, không tán thành sĩ thủ Đông Châu tới quận Kiến Bình, hôm nay hoàn toàn thay đổi thái độ, ta có chút lo lắng hắn bụng dạ khó lường.
Vậy công tử cảm thấy hắn có ý gì chứ?
Doãn Mặc lại hỏi.
- Vì nếu là nhạc phụ ta dẫn binh đi quận Kiến Bình, vậy thì phụ thân sẽ không để ta xuất binh tới Hán Trung, phụ thân nghi ngờ rất nặng, ông ấy sẽ không để ta binh quyền quá lớn, ta rất lo cuối cùng sẽ là nhị đệ xuất quân đi Hán Trung.
Doãn Mặc trầm mặc lại hỏi:
- Nghe nói Nhị công tử ở Miên Trúc trang viên có ba ngàn tử sĩ, việc này là thật hay giả?
- Việc này là thật, nhưng không có chứng cớ.
Trong phòng đã trầm mặc, hai người trong lòng đều hiểu, Lưu Vĩ có dã tâm đoạt đích, một khi bị hắn lấy được quân quyền, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, còn trong bối cảnh Lưu Cảnh mở rộng bờ tây, việc gì hắn cũng có thể làm.
Lúc này, Lưu Tuần đột nhiên ý thức được, quân Kinh Châu còn không phải là uy hiệp lớn nhất của hắn, uy hiếp lớn nhất của hắn là huynh đệ của mình, Ích Châu loạn trong giặc ngoài, nguy cơ đã cháy sém tới lông mày.