Lưu Vĩ bị giết trong hỗn loạn, tin tức này truyền ra, khiến thế lực của Lưu Vĩ sụp đổ trong nháy mắt, Đại tướng Dương Bái lập tức hiến thành Miên Trúc đầu hàng, mà Hoàng Quyền nhân lúc hỗn loạn chạy trốn ra khỏi thành, không rõ tung tích, lúc này, tin tức quân Kinh Châu tiêu diệt toàn bộ quân Ung Khải đã truyền đến Thành Đô, trong chớp mắt tình thế đã trở nên khẩn trương.
Lưu Tuần không kịp thanh toán thế lực của Lưu Vĩ, cũng không kịp hưởng thụ niềm vui thắng lợi, y hạ lệnh đặc xá tất cả văn quan võ tướng đi theo Lưu Vĩ, tập trung binh lực đối phó quân Kinh Châu xâm lược.
Trên nội đường châu nha, Trương Nhậm, Ngô Ý, Dương Hoài, Vương Lũy, Ngô Lan, Phí Quan, Doãn Mặc cùng mười mấy vị quan văn võ tụ hợp lại với nhau, cùng Lưu Tuần thương nghị sách lượng ứng đối khẩn cấp.
- Mấu chốt là binh lực của chúng ta không đủ!
Trương Nhậm lo lắng nói:
- Thêm cả viện quân và hàng quân của Dương Vĩ, trong tay chúng ta tổng cộng chỉ có hơn ba vạn năm ngàn người, mà nghe nói quân Kinh Châu có hơn một ngàn chiến thuyền, vậy ít nhất cũng là năm sáu vạn người, quan trọng hơn là, quân Kinh Châu tiến công theo đường thủy, những quan ải hiểm yếu của chúng ta đều mất đi tác dụng, tình thế thật ác liệt!
Trong đại sảnh đều trầm mặc, kỳ thật trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, Lưu Cảnh dùng đủ loại mưu kế thủ đoạn để làm phân hóa và suy yếu lực lượng của Ích Châu.
Quan trọng hơn là huynh đệ nội chiến, tổn hại cực kỳ lớn đến uy tín của gia tộc Lưu Chương, từ việc các quận đều duy trì sự im lặng, là có thể nhìn ra được sự bất mãn của các quận đối với chuyện huynh đệ tranh giành chức vị, muốn bù đắp sự tổn hại thanh danh cần thời gian rất dài, nhưng bây giờ bọn họ không còn thời gian nữa.
Lưu Tuần không biết phải làm sao, lại hỏi Ngô Ý:
- Ngô tướng quân, hai vạn quân của Hán Trung có thể rút về không?
Hai vạn quân Hán Trung là quân tinh nhuệ của Ba Thục, nếu như có thể rút về, vậy thì binh lực của bọn họ sẽ lập tức tăng lên đến hơn năm vạn người, miễn cưỡng có thể chống chọi với quân Kinh Châu, mọi người cùng nhau nhìn về phía Ngô Ý.
Ngô Ý cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu như có thể rút về, lần này ty chức đã rút về theo rồi, Trương Lỗ lĩnh ba vạn quân giằng co với chúng ta ở Định Quân sơn, nếu gấp gáp rút quân, chỉ e là sẽ có nguy cơ toàn quân bị diệt, ty chức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong đại sảnh lại im lặng, kỳ thật cho dù là hiện tại yêu cầu rút quân Ích Châu ở Hán Trung về, ít nhất cũng phải hai mươi ngày, phỏng chừng là không kịp thời gian, im lặng một hồi, Đổng Hòa chậm rãi nói:
- Chúng ta có thể thử một chút không, đem quân đội các quận tập hợp tại Thành Đô, cộng thêm quân ở các quan ải hiểm yếu, đại khái cũng có thể tập hợp đến hai vạn người.
- Đổng thái thú cảm thấy có khả năng không?
Vương Lũy cười lạnh nói:
- Quân Kinh Châu đã khai đao ở Ba Thục, bốn vạn quân hung hãn của Ung Khải cũng bị quân Kinh Châu chém tận giết tuyệt, được lòng người ở đất Ba, ít nhất các quận Ba Đông, Ba Tây, Ba Quận và quận Giang Dương đều đã quy hàng Lưu Cảnh, sáu quận Hán Gia, Kiên Vi, Quảng Hán, Đông Quảng Hán, Tử Đồng, Vấn Xuyên còn lại có thể tập hợp đủ hai vạn người sao? Hơn nữa ngay cả có quân đội, những vị Thái thú này sẽ đem quân phái đến tác chiến với quân Kinh Châu sao?
- Có lẽ Vương tòng quân nói đúng, nhưng không thủ một lần thì làm sao biết được đây? Ít ra quận Kiên Vi chúng ta có thể khống chế được.
Đổng Hòa giữ vững ý kiến của mình.
Lúc này, Dương Hoài liếc nhìn Đổng Hòa một cái, lạnh lùng châm chọc:
- Kỳ thật ta cảm thấy Đổng thái thú nên biết điều mà trốn tránh mới đúng, trường hợp này Đổng thái thú thật không nên xuất hiện đâu!
- Dương tòng quân, lời này của ngươi là có ý gì?
Đổng Hòa tức giận nhìn Dương Hoài hỏi.
Trương Nhậm cũng hừ lạnh một tiếng, ủng hộ:
- Ta cảm thấy Dương tòng quân nói rất có lý, con trai của Đổng thái thú làm quan lớn ở Kinh Châu, đang lúc liên quan đến cuộc quyết chiến Kinh Thục, Đổng thái thú quả thật nên tránh mặt một chút, ngược lại sẽ không hoài nghi Đổng thái thú có lòng không thần phục, mà là người biết chuyện.
- Được rồi!
Lưu Tuần có chút bất mãn cắt ngang lời nói của Trương Nhậm:
- Nội chiến của chúng ta đã đủ nhiều rồi, bây giờ đại địch đang đến, tất cả mọi người vẫn nên lấy đại cục làm trọng đi!
Nếu Lưu Tuần đã mở miệng, mọi người liền không nhiều lời nữa, Đổng Hòa cũng trầm mặc không nói, Lưu Tuần thở dài nói:
- Bất kể nói thế nào, không thể để cho quân Kinh Châu thuận lợi giết đến Thành Đô, nhất định phải tiến hành ngăn cản, ai nguyện ý lãnh binh nam hạ?
- Ai nguyện ý?
Lưu Tuần hỏi liên tiếp hai lần, không có người trả lời, lúc này Ngô Ý nói:
- Nếu như công tử không chê ty chức năng lực thấp kém, ty chức nguyện ý lãnh binh nam hạ!
Lưu Tuần mừng rỡ, vội vàng nói:
- Ta cấp cho Ngô công một vạn năm ngàn người, chiến thuyền ba trăm chiếc, có thể xuôi theo Dân Giang nam hạ, ngăn chặn quân Kinh Châu tại quận Kiên Vi.
- Vi thần tuân mệnh!
Mọi người đều đã giải tán, Lưu Tuần ngồi một mình ngẩn ngơ trước địa đồ, y nghe nói Lưu Cảnh có một chiếc địa đồ sa bàn, đem thế nui sông ngòi cùng với thành trì quan ải vân vân đều chú thích rõ ràng rành mạch, mà mình thân là chủ Ích Châu, lại không có loại địa đồ rõ ràng như vậy, khiến trong lòng y không khỏi ảm đạm, mình có thể vượt qua được cửa ải này không?
Lúc này, sau lưng y truyền đền một âm thành trầm thấp:
- Kỳ thật chúng ta cũng chưa cùng đường!
Lưu Tuần quay đầu lại, chỉ thấy Phí Quan xuất hiện sau lưng y, Phí Quan tuổi ngoài ba mươi, là nhân vật đại biểu quan trọng của Phí gia, y cưới trưởng tỷ của Lưu Tuần làm vợ, đảm nhiệm chức Trị trung Ích Châu, Hai nhà Phí, Lưu có quân hệ cực kỳ mật thiết, mẫu thân của Lưu Chương là người Phí gia.
Phí gia được gọi là đệ nhất thế gia ở Thành Đô, có ảnh hưởng quan trọng đối với cục diện chính trị của Ích Châu, không chỉ có lượng lớn đất đai, gia tài hùng hậu, mà còn có nhân tài xuất hiện lớp lớp, Phí Quan, Phí Tuấn, Phí Lễ đều đảm nhiệm chức quan lớn, ngay cả cháu của Phí Quan là Phí Y cũng là người tài tuấn trẻ tuổi nổi tiếng ở Ích Châu, cùng với Đổng Doãn được gọi là Ích Châu nhị kiệt.
Phí Quan đi lên phía trước nói:
- Kỳ thật bây giờ chúng ta còn có ba con đường để đi, thứ nhất là chống cự, Thành Đô có hơn hai mươi vạn nhân khẩu, lương thực dự trữ năm mươi vạn thạch, vải vóc tiền bạc chất đầy kho, động viên năm sáu vạn thanh niên cường tráng tham giả thủ thành hoàn toàn không thành vấn đề, nếu như chúng ta thủ thành qua được ba tháng, có lẽ Tào Tháo sẽ có hành động đối với Kinh Châu; thứ hai là bỏ Thục vào Kinh (Kinh Thành), cho dù là công tử không muốn đầu hàng Lưu Cảnh, đi Nghiệp Đô cũng có thể được phong hầu phong quan, không cần phải nhìn mặt Lưu Cảnh.
- Vậy thứ ba thì sao?
Lưu Tuần lại hỏi.
Phí Quan không nói, chỉ cười cười, Lưu Tuần lập tức hiểu rõ, con đường thứ ba chính là đầu hàng, y thở dài nói:
- Cơ nghiệp do cha ông tạo dựng, ta há có thể dễ dàng hai tay dâng cho người khác, cứ dốc hết sức chống cự đi! Nếu thật sự không thủ được, âu cũng là ý trời.
Sau khi quân Kinh Châu đánh tan liên quân Ích Nam, đạt được sự ủng hộ của dân chúng đất Ba, quan phủ các quận huyện đều tỏ vẻ nguyện ý quy hàng Lưu Cảnh, ngắn ngủi mấy ngày, quân Kinh Châu dễ dàng thu về bốn quận Ba Đông, Ba Tây, Ba Quận và Giang Dương.
Lưu Cảnh phong Nghiêm Nhan là Trung lang tướng, lại bổ nhiệm cho Trương Duệ do Nghiêm Nhan tiến cử làm Thái thú Ba Quận, lập tức lệnh cho Liêu Hóa và Tưởng Uyển dẫn năm ngàn quân đi tiếp nhận quận Ba Tây, lại lệnh cho Hoàng Trung dẫn một vạn quân làm tiên phong, do Nghiêm Nhan dẫn đường, đi đoạt quận Kiên Vi trước, y thì chỉ huy thủy quân chủ lực nghỉ ngơi chỉnh đốn ở quận Giang Dương ba ngày.
Ba ngày sau, đại quân lại tiếp tục giong buồm tây tiến, đoàn thuyền hùng dũng từ huyện Nam An tiến và Dân Giang, mượn gió đông nam lái về phía bắc.
Quận Kiên Vi là quận giàu có nhất Ba Thục, nằm ở trung bộ Ba Thục, bắc giáp quận Thục, nam tiếp Ba Quận và quận Giang Dương, bao gồm cả khu vực Tư Dương, Giản Dương, Nhạc Sơn, Mi Sơn, Nghi Tân, v.v của ngày nay, diện tích quận rộng bát ngát, đất đai phì nhiêu, nhân khẩu có gần một vạn hộ, cũng là quận có nhân khẩu đông đúc nhất Ba Thục, lấy được quận Kiên Vi, cả Ba Thục xem như đại thế đã mất.
Quận Kiên Vi có bảy ngàn quân, một bộ phận khoảng hai ngàn người lấy hình thức quận binh đóng quân ở các quan ải, mà còn lại năm ngàn trọng binh thì đóng trong huyện Vũ Dương, quận trị của quận Kiên Vi, do Đại Lưu Hội và Lãnh Bào chỉ huy.
Cùng lúc tiên phong Hoàng Trung của quân Kinh Châu dẫn quân bắc thượng, Ngô Ý cũng dẫn một vạn năm ngàn quân chạy đến huyện Vũ Dương, hai bên tranh nhau chạy đua với thời gian.
Quận Kiên Vi nằm ở vị trí trung gian giữ vùng núi Xuyên Tây và bình nguyên Xuyên Trung, bị Dân Giang chi làm hai, phía tây là địa hình đồi núi, mà phía đông thì chủ yếu là bình nguyên, cũng tình cờ có một vài ngọn đồi thấp.
Hoàng Trung chỉ huy một vạn quân tiên phong hăng hái hành quân giữa hai ngọn đồi thấp, có Nghiêm Nhan dẫn đường, đi thẳng một mạch lên phía bắc, quan viên các huyện đều mở thành đầu hàng, Kinh Châu thế như chẻ tre, dọc đường không hề bị ngăn cản.
Một mặt dĩ nhiên là có liên quan đến việc Nghiêm Nhan dẫn đường, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn lại là quân Kinh Châu tiêu diệt quân Ung Khải đang bắc thượng, tất cả mọi người đều biết, nếu quân Ung Khải không biệt quân Kinh Châu tiêu diệt ở Ba Quận, vậy thì bọn họ nhất định sẽ bị cướp bóc giết hại tàn khốc, chính là xuất phát từ lòng cảm tạ, các huyện của quận Kiên Vi đều nhất nhất đầu hàng quân Kinh Châu.
Trời đã xế chiều, đội quân đã đến vị trí cách huyện Vũ Dương ba mươi dặm phía nam, lúc này Nghiêm Nhan cười hỏi:
- Hoàng tướng quân, chúng ta nhất cổ tác khí tiến đến huyện Vũ Dương, hay là hạ trại tại đây, ngày mai sau khi trời sáng lại đi huyện Vũ Dương?
Có lẽ là do tuổi tác không kém nhiều, nên suốt dọc đường Hoàng Trung và Nghiêm Nhan đều rất ăn ý, mặc dù quân chức của Hoàng Trung cao hơn Nghiêm Nhan một cấp, nhưng Hoàng Trung vẫn đối đãi với lão kính trọng có thừa, không tỏ vẻ cấp trên chút nào.
Hoàng Trung suy nghĩ một hồi, hỏi:
- Nghiêm công cảm thấy chúng ta đi huyện Vũ Dương, Lưu Hội và Lãnh Bào sẽ mở thành nghênh đón không?
Nghiêm Nhan lắc lắc đầu:
- Bọn họ không phải tướng lĩnh địa phương, vốn dĩ là thuộc cấp của Trương Nhậm, khả năng bọn họ đầu hàng có lẽ không lớn, hơn nữa ta có một loại dự cảm, quân đội của Thành Đô đã đến huyện Vũ Dương.
- Một khi đã như vậy, vẫn nên ổn định một chút, tránh để gặp phải phục kích.
Hoàng Trung ngẩng đầu nhìn trời, lại đánh giá địa hình xung quanh, vừa lúc đang ở địa thế cao, nguồn nước sung túc, vô cùng thích hợp để hạ trại, ông liền hạ lệnh:
- Quân đội cắm trại tại chỗ!
Dưới sự sắp xếp của Tư mã hành quân, các binh sỹ đều bắt đầu dựng lều đơn giản, Hoàng Trung lại phái ra hơm trăm thám tử, tuần tra bốn phía, trong một tòa đại trướng đơn giản, ông đang cùng thương lượng với Nghiêm Nhan về biện pháp đoạt lấy thành Vũ Dương.
- Thành Vũ Dương lưng tựa Bành sơn, mặt giáp sông lớn, thành trì cao to kiên cố, hơn nữa lương thảo trong thành sung túc, nếu muốn cường công cũng có thể, nhưng ít nhất phải đông gấp bốn lần quân thủ thành, mà chúng ta chỉ có một vạn người, cho dù công hạ được thành trì cũng sẽ trả giá thảm trọng, huống chi là viện quân đã đến, lúc đó công thành gần như không có khả năng.
Hoàng Trung gật gật đầu, ông là người rất cẩn thận, sẽ không làm việc mạo hiểm, nếu thật sự là như thế, vậy thì ông chờ quân chủ lực của Châu Mục đến rồi nói sau.
Lúc này, một tên binh sỹ ở ngoài trướng nói:
- Khởi bẩm Hoàng tướng quân, khởi bẩm Nghiêm tướng quân, Khương thái thú của quận Kiên Vi phái người đến.
Hoàng Trung và Nghiêm Nhan nhìn nhau, Nghiêm Nhan lập tức hỏi:
- Người đến tên gì?
- Hình như tên là Triệu Trúc!
Nghiêm Nhan cười nói với Hoàng Trung:
- Người này là thư tá của Thái thú Khương Hằng, ta đã gặp nhiều lần, là một người rất tài giỏi, y đến, ắt sẽ mang theo tin tức quan trọng.
Hoàng Trung lập tức ra lệnh:
- Mời y vào!
Lưu Tuần không kịp thanh toán thế lực của Lưu Vĩ, cũng không kịp hưởng thụ niềm vui thắng lợi, y hạ lệnh đặc xá tất cả văn quan võ tướng đi theo Lưu Vĩ, tập trung binh lực đối phó quân Kinh Châu xâm lược.
Trên nội đường châu nha, Trương Nhậm, Ngô Ý, Dương Hoài, Vương Lũy, Ngô Lan, Phí Quan, Doãn Mặc cùng mười mấy vị quan văn võ tụ hợp lại với nhau, cùng Lưu Tuần thương nghị sách lượng ứng đối khẩn cấp.
- Mấu chốt là binh lực của chúng ta không đủ!
Trương Nhậm lo lắng nói:
- Thêm cả viện quân và hàng quân của Dương Vĩ, trong tay chúng ta tổng cộng chỉ có hơn ba vạn năm ngàn người, mà nghe nói quân Kinh Châu có hơn một ngàn chiến thuyền, vậy ít nhất cũng là năm sáu vạn người, quan trọng hơn là, quân Kinh Châu tiến công theo đường thủy, những quan ải hiểm yếu của chúng ta đều mất đi tác dụng, tình thế thật ác liệt!
Trong đại sảnh đều trầm mặc, kỳ thật trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, Lưu Cảnh dùng đủ loại mưu kế thủ đoạn để làm phân hóa và suy yếu lực lượng của Ích Châu.
Quan trọng hơn là huynh đệ nội chiến, tổn hại cực kỳ lớn đến uy tín của gia tộc Lưu Chương, từ việc các quận đều duy trì sự im lặng, là có thể nhìn ra được sự bất mãn của các quận đối với chuyện huynh đệ tranh giành chức vị, muốn bù đắp sự tổn hại thanh danh cần thời gian rất dài, nhưng bây giờ bọn họ không còn thời gian nữa.
Lưu Tuần không biết phải làm sao, lại hỏi Ngô Ý:
- Ngô tướng quân, hai vạn quân của Hán Trung có thể rút về không?
Hai vạn quân Hán Trung là quân tinh nhuệ của Ba Thục, nếu như có thể rút về, vậy thì binh lực của bọn họ sẽ lập tức tăng lên đến hơn năm vạn người, miễn cưỡng có thể chống chọi với quân Kinh Châu, mọi người cùng nhau nhìn về phía Ngô Ý.
Ngô Ý cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu như có thể rút về, lần này ty chức đã rút về theo rồi, Trương Lỗ lĩnh ba vạn quân giằng co với chúng ta ở Định Quân sơn, nếu gấp gáp rút quân, chỉ e là sẽ có nguy cơ toàn quân bị diệt, ty chức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong đại sảnh lại im lặng, kỳ thật cho dù là hiện tại yêu cầu rút quân Ích Châu ở Hán Trung về, ít nhất cũng phải hai mươi ngày, phỏng chừng là không kịp thời gian, im lặng một hồi, Đổng Hòa chậm rãi nói:
- Chúng ta có thể thử một chút không, đem quân đội các quận tập hợp tại Thành Đô, cộng thêm quân ở các quan ải hiểm yếu, đại khái cũng có thể tập hợp đến hai vạn người.
- Đổng thái thú cảm thấy có khả năng không?
Vương Lũy cười lạnh nói:
- Quân Kinh Châu đã khai đao ở Ba Thục, bốn vạn quân hung hãn của Ung Khải cũng bị quân Kinh Châu chém tận giết tuyệt, được lòng người ở đất Ba, ít nhất các quận Ba Đông, Ba Tây, Ba Quận và quận Giang Dương đều đã quy hàng Lưu Cảnh, sáu quận Hán Gia, Kiên Vi, Quảng Hán, Đông Quảng Hán, Tử Đồng, Vấn Xuyên còn lại có thể tập hợp đủ hai vạn người sao? Hơn nữa ngay cả có quân đội, những vị Thái thú này sẽ đem quân phái đến tác chiến với quân Kinh Châu sao?
- Có lẽ Vương tòng quân nói đúng, nhưng không thủ một lần thì làm sao biết được đây? Ít ra quận Kiên Vi chúng ta có thể khống chế được.
Đổng Hòa giữ vững ý kiến của mình.
Lúc này, Dương Hoài liếc nhìn Đổng Hòa một cái, lạnh lùng châm chọc:
- Kỳ thật ta cảm thấy Đổng thái thú nên biết điều mà trốn tránh mới đúng, trường hợp này Đổng thái thú thật không nên xuất hiện đâu!
- Dương tòng quân, lời này của ngươi là có ý gì?
Đổng Hòa tức giận nhìn Dương Hoài hỏi.
Trương Nhậm cũng hừ lạnh một tiếng, ủng hộ:
- Ta cảm thấy Dương tòng quân nói rất có lý, con trai của Đổng thái thú làm quan lớn ở Kinh Châu, đang lúc liên quan đến cuộc quyết chiến Kinh Thục, Đổng thái thú quả thật nên tránh mặt một chút, ngược lại sẽ không hoài nghi Đổng thái thú có lòng không thần phục, mà là người biết chuyện.
- Được rồi!
Lưu Tuần có chút bất mãn cắt ngang lời nói của Trương Nhậm:
- Nội chiến của chúng ta đã đủ nhiều rồi, bây giờ đại địch đang đến, tất cả mọi người vẫn nên lấy đại cục làm trọng đi!
Nếu Lưu Tuần đã mở miệng, mọi người liền không nhiều lời nữa, Đổng Hòa cũng trầm mặc không nói, Lưu Tuần thở dài nói:
- Bất kể nói thế nào, không thể để cho quân Kinh Châu thuận lợi giết đến Thành Đô, nhất định phải tiến hành ngăn cản, ai nguyện ý lãnh binh nam hạ?
- Ai nguyện ý?
Lưu Tuần hỏi liên tiếp hai lần, không có người trả lời, lúc này Ngô Ý nói:
- Nếu như công tử không chê ty chức năng lực thấp kém, ty chức nguyện ý lãnh binh nam hạ!
Lưu Tuần mừng rỡ, vội vàng nói:
- Ta cấp cho Ngô công một vạn năm ngàn người, chiến thuyền ba trăm chiếc, có thể xuôi theo Dân Giang nam hạ, ngăn chặn quân Kinh Châu tại quận Kiên Vi.
- Vi thần tuân mệnh!
Mọi người đều đã giải tán, Lưu Tuần ngồi một mình ngẩn ngơ trước địa đồ, y nghe nói Lưu Cảnh có một chiếc địa đồ sa bàn, đem thế nui sông ngòi cùng với thành trì quan ải vân vân đều chú thích rõ ràng rành mạch, mà mình thân là chủ Ích Châu, lại không có loại địa đồ rõ ràng như vậy, khiến trong lòng y không khỏi ảm đạm, mình có thể vượt qua được cửa ải này không?
Lúc này, sau lưng y truyền đền một âm thành trầm thấp:
- Kỳ thật chúng ta cũng chưa cùng đường!
Lưu Tuần quay đầu lại, chỉ thấy Phí Quan xuất hiện sau lưng y, Phí Quan tuổi ngoài ba mươi, là nhân vật đại biểu quan trọng của Phí gia, y cưới trưởng tỷ của Lưu Tuần làm vợ, đảm nhiệm chức Trị trung Ích Châu, Hai nhà Phí, Lưu có quân hệ cực kỳ mật thiết, mẫu thân của Lưu Chương là người Phí gia.
Phí gia được gọi là đệ nhất thế gia ở Thành Đô, có ảnh hưởng quan trọng đối với cục diện chính trị của Ích Châu, không chỉ có lượng lớn đất đai, gia tài hùng hậu, mà còn có nhân tài xuất hiện lớp lớp, Phí Quan, Phí Tuấn, Phí Lễ đều đảm nhiệm chức quan lớn, ngay cả cháu của Phí Quan là Phí Y cũng là người tài tuấn trẻ tuổi nổi tiếng ở Ích Châu, cùng với Đổng Doãn được gọi là Ích Châu nhị kiệt.
Phí Quan đi lên phía trước nói:
- Kỳ thật bây giờ chúng ta còn có ba con đường để đi, thứ nhất là chống cự, Thành Đô có hơn hai mươi vạn nhân khẩu, lương thực dự trữ năm mươi vạn thạch, vải vóc tiền bạc chất đầy kho, động viên năm sáu vạn thanh niên cường tráng tham giả thủ thành hoàn toàn không thành vấn đề, nếu như chúng ta thủ thành qua được ba tháng, có lẽ Tào Tháo sẽ có hành động đối với Kinh Châu; thứ hai là bỏ Thục vào Kinh (Kinh Thành), cho dù là công tử không muốn đầu hàng Lưu Cảnh, đi Nghiệp Đô cũng có thể được phong hầu phong quan, không cần phải nhìn mặt Lưu Cảnh.
- Vậy thứ ba thì sao?
Lưu Tuần lại hỏi.
Phí Quan không nói, chỉ cười cười, Lưu Tuần lập tức hiểu rõ, con đường thứ ba chính là đầu hàng, y thở dài nói:
- Cơ nghiệp do cha ông tạo dựng, ta há có thể dễ dàng hai tay dâng cho người khác, cứ dốc hết sức chống cự đi! Nếu thật sự không thủ được, âu cũng là ý trời.
Sau khi quân Kinh Châu đánh tan liên quân Ích Nam, đạt được sự ủng hộ của dân chúng đất Ba, quan phủ các quận huyện đều tỏ vẻ nguyện ý quy hàng Lưu Cảnh, ngắn ngủi mấy ngày, quân Kinh Châu dễ dàng thu về bốn quận Ba Đông, Ba Tây, Ba Quận và Giang Dương.
Lưu Cảnh phong Nghiêm Nhan là Trung lang tướng, lại bổ nhiệm cho Trương Duệ do Nghiêm Nhan tiến cử làm Thái thú Ba Quận, lập tức lệnh cho Liêu Hóa và Tưởng Uyển dẫn năm ngàn quân đi tiếp nhận quận Ba Tây, lại lệnh cho Hoàng Trung dẫn một vạn quân làm tiên phong, do Nghiêm Nhan dẫn đường, đi đoạt quận Kiên Vi trước, y thì chỉ huy thủy quân chủ lực nghỉ ngơi chỉnh đốn ở quận Giang Dương ba ngày.
Ba ngày sau, đại quân lại tiếp tục giong buồm tây tiến, đoàn thuyền hùng dũng từ huyện Nam An tiến và Dân Giang, mượn gió đông nam lái về phía bắc.
Quận Kiên Vi là quận giàu có nhất Ba Thục, nằm ở trung bộ Ba Thục, bắc giáp quận Thục, nam tiếp Ba Quận và quận Giang Dương, bao gồm cả khu vực Tư Dương, Giản Dương, Nhạc Sơn, Mi Sơn, Nghi Tân, v.v của ngày nay, diện tích quận rộng bát ngát, đất đai phì nhiêu, nhân khẩu có gần một vạn hộ, cũng là quận có nhân khẩu đông đúc nhất Ba Thục, lấy được quận Kiên Vi, cả Ba Thục xem như đại thế đã mất.
Quận Kiên Vi có bảy ngàn quân, một bộ phận khoảng hai ngàn người lấy hình thức quận binh đóng quân ở các quan ải, mà còn lại năm ngàn trọng binh thì đóng trong huyện Vũ Dương, quận trị của quận Kiên Vi, do Đại Lưu Hội và Lãnh Bào chỉ huy.
Cùng lúc tiên phong Hoàng Trung của quân Kinh Châu dẫn quân bắc thượng, Ngô Ý cũng dẫn một vạn năm ngàn quân chạy đến huyện Vũ Dương, hai bên tranh nhau chạy đua với thời gian.
Quận Kiên Vi nằm ở vị trí trung gian giữ vùng núi Xuyên Tây và bình nguyên Xuyên Trung, bị Dân Giang chi làm hai, phía tây là địa hình đồi núi, mà phía đông thì chủ yếu là bình nguyên, cũng tình cờ có một vài ngọn đồi thấp.
Hoàng Trung chỉ huy một vạn quân tiên phong hăng hái hành quân giữa hai ngọn đồi thấp, có Nghiêm Nhan dẫn đường, đi thẳng một mạch lên phía bắc, quan viên các huyện đều mở thành đầu hàng, Kinh Châu thế như chẻ tre, dọc đường không hề bị ngăn cản.
Một mặt dĩ nhiên là có liên quan đến việc Nghiêm Nhan dẫn đường, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn lại là quân Kinh Châu tiêu diệt quân Ung Khải đang bắc thượng, tất cả mọi người đều biết, nếu quân Ung Khải không biệt quân Kinh Châu tiêu diệt ở Ba Quận, vậy thì bọn họ nhất định sẽ bị cướp bóc giết hại tàn khốc, chính là xuất phát từ lòng cảm tạ, các huyện của quận Kiên Vi đều nhất nhất đầu hàng quân Kinh Châu.
Trời đã xế chiều, đội quân đã đến vị trí cách huyện Vũ Dương ba mươi dặm phía nam, lúc này Nghiêm Nhan cười hỏi:
- Hoàng tướng quân, chúng ta nhất cổ tác khí tiến đến huyện Vũ Dương, hay là hạ trại tại đây, ngày mai sau khi trời sáng lại đi huyện Vũ Dương?
Có lẽ là do tuổi tác không kém nhiều, nên suốt dọc đường Hoàng Trung và Nghiêm Nhan đều rất ăn ý, mặc dù quân chức của Hoàng Trung cao hơn Nghiêm Nhan một cấp, nhưng Hoàng Trung vẫn đối đãi với lão kính trọng có thừa, không tỏ vẻ cấp trên chút nào.
Hoàng Trung suy nghĩ một hồi, hỏi:
- Nghiêm công cảm thấy chúng ta đi huyện Vũ Dương, Lưu Hội và Lãnh Bào sẽ mở thành nghênh đón không?
Nghiêm Nhan lắc lắc đầu:
- Bọn họ không phải tướng lĩnh địa phương, vốn dĩ là thuộc cấp của Trương Nhậm, khả năng bọn họ đầu hàng có lẽ không lớn, hơn nữa ta có một loại dự cảm, quân đội của Thành Đô đã đến huyện Vũ Dương.
- Một khi đã như vậy, vẫn nên ổn định một chút, tránh để gặp phải phục kích.
Hoàng Trung ngẩng đầu nhìn trời, lại đánh giá địa hình xung quanh, vừa lúc đang ở địa thế cao, nguồn nước sung túc, vô cùng thích hợp để hạ trại, ông liền hạ lệnh:
- Quân đội cắm trại tại chỗ!
Dưới sự sắp xếp của Tư mã hành quân, các binh sỹ đều bắt đầu dựng lều đơn giản, Hoàng Trung lại phái ra hơm trăm thám tử, tuần tra bốn phía, trong một tòa đại trướng đơn giản, ông đang cùng thương lượng với Nghiêm Nhan về biện pháp đoạt lấy thành Vũ Dương.
- Thành Vũ Dương lưng tựa Bành sơn, mặt giáp sông lớn, thành trì cao to kiên cố, hơn nữa lương thảo trong thành sung túc, nếu muốn cường công cũng có thể, nhưng ít nhất phải đông gấp bốn lần quân thủ thành, mà chúng ta chỉ có một vạn người, cho dù công hạ được thành trì cũng sẽ trả giá thảm trọng, huống chi là viện quân đã đến, lúc đó công thành gần như không có khả năng.
Hoàng Trung gật gật đầu, ông là người rất cẩn thận, sẽ không làm việc mạo hiểm, nếu thật sự là như thế, vậy thì ông chờ quân chủ lực của Châu Mục đến rồi nói sau.
Lúc này, một tên binh sỹ ở ngoài trướng nói:
- Khởi bẩm Hoàng tướng quân, khởi bẩm Nghiêm tướng quân, Khương thái thú của quận Kiên Vi phái người đến.
Hoàng Trung và Nghiêm Nhan nhìn nhau, Nghiêm Nhan lập tức hỏi:
- Người đến tên gì?
- Hình như tên là Triệu Trúc!
Nghiêm Nhan cười nói với Hoàng Trung:
- Người này là thư tá của Thái thú Khương Hằng, ta đã gặp nhiều lần, là một người rất tài giỏi, y đến, ắt sẽ mang theo tin tức quan trọng.
Hoàng Trung lập tức ra lệnh:
- Mời y vào!